Chương 297: Ăn miếng trả miếng. Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Những ngày sau đó, biểu hiện của chính phủ thành phố Đông Lâm rất bình tĩnh, các dự án thủy lợi dường như cũng chuẩn bị hạ cờ buông trống. Dường như có dự định bỏ đi những tranh đấu.
Bí thư Thành ủy Chu Chí Phương đang nghe Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu báo cáo. Chuyện này là từ một bàn tay Lưu Nhất Hải bày ra. Chu Chí Phương vì xuất ngôn ác ý, không ngờ lại trục trặc với Trương Nhất Phàm hơn hai mươi tuổi.
Hai năm trước vụ án của Chu Đỉnh Thiên, khiến cho chủ tịch Chu Chí Phương canh cánh trong lòng. Không nghờ rằng Thư Á Quân không chịu thua kém, đã khiến cho chính mình hóa điên. Trương Nhất Phàm gần đây gây ra những chấn động lớn ở thành phố Đông Lâm, Chu Chí Phương cũng không nhịn hắn được nữa. Ông quyết định ra mặt để chỉnh tay thanh niên này, làm việc cũng phải biết điều một chút.
Vì thế thư kí chuyên trách của Chu Chí Phương là Lưu Nhất Hải liền bày ra chuyện bịt tai trộm chuông này, lừa kéo những nhà đầu tư đến đất Giao Châu.
Chỉ có điều phản ứng của trưởng phòng xúc tiến đầu tư, đại biểu tập đoàn Hoàn Á dường như cũng không hài lòng về tình hình đầu tư vào Giao Châu. Chu Chí Phương mắng người ngay tại chỗ, bọn này đúng là bọn ăn tạp. Chính phủ Giao Châu vì cướp đi khoản đầu tư lần này của thành phố Đông Lâm nên đã đem đến cho doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á ưu đãi lớn nhất.
Không ngờ ông Tiêu kia vẫn biểu hiện ra không chút nhiệt tình gì, Chu Chí Phương bèn tức giận tới mức mắng người. Mặc kệ thế nào, sự tình tới mức này, có thế nào cũng không để đầu tư rơi vào thành phố Đông Lâm được.
Nếu không chuyện này làm có chút như Trư Bát Giới soi gương – trong ngoài đều không phải là người nữa rồi.
Lưu Nhất Hải liền ra một ý tưởng, bất luận Hoàn Á đưa ra yêu cầu gì, chính phủ Giao Châu đều có thể đáp ứng, miễn là bọn họ đầu tư vào thị trường này. Còn con rùa ở trong bình rồi thì nó có thể chạy đi đâu được, từ từ xử lý nó cũng không muộn.
Lưu Nhất Hải nổi tiếng là cao thủ ám chiêu, là một nhà lý luận âm mưu dưới tay của Chu Chí Phương. Chiêu này của gã đủ độc rồi. Lừa nhà đầu tư vào trước, sau đó từ từ xử lý, chiêu này chính xác là đủ gây tổn hại.
Chỉ có điều Chu Chí Phương đang lo lắng, cứ thế này không thể nghi ngờ sẽ chặt đứt thu hút đầu tư vào Giao Châu. Lưu Nhất Hải lại ra một điểm gây hại, Bí thư Chu liệu còn có thể ở Giao Châu được bao lâu? Đã lăn lộn được hai năm rồi, chỉ còn ba năm nữa thôi? Năm năm? Đến lúc đó vớt một chút thành tích trình lên trên, còn Giao Châu về sau có thể thu hút đầu tư hay không, thì có liên quan gì đến Bí thư Chu chứ?
Chỉ cần trong vài năm nay, tận lực kéo thành tích lên, chuyện sau này ai mà quản được nhiều như vậy? Có chiêu gây hại của Lưu Nhất Hải, Chu Chí Phương nghĩ thấy thật có đạo lý.
Nhưng khi hai người đang thương lượng, Trưởng phòng Ngưu của phòng xúc tiến đầu tư hổn hển chạy tới:
-Bí thư Chu, chuyện lớn không hay rồi.
Chu Chí Phương và Lưu Nhất Hải đang thảo luận về chuyện công ty Hoàn Á, nhìn Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu không để ý tới thể diện chạy bổ vào trong, trong lòng liền vô cùng không thoải mái.
Lưu Nhất Hải lui sang bên cạnh, chợt nghe Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu nói:
- Mấy chủ xí nghiệp đầu tư chúng ta dẫn đến từ Triết Giang bị Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm đưa đi rồi.
- Cái gì?
Chu Chí Phương đập bàn đứng dậy:
- Không phải hôm nay đi kí hợp đồng sao?
Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu thấy Bí thư tức giận, ngay lập tức toát mồ hôi, run run nói:
- Vốn dĩ mọi thứ đều đám phán xong rồi, nhưng không ngờ bọn họ cả bốn nhà đầu tư đều thay đổi ý kiến, chạy tới thành phố Đông Lâm kí kết hợp đồng.
Sắc mặt Chu Chí Phương không tốt chút nào. Mấy ngày hôm trước đã đâm cho người ta một dao, hôm nay lại bị người ta cho liền bốn dao. Doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á bên mình cướp về còn chưa đàm thỏa được, ngược lại lại để cho kẻ khác cướp mất bốn thương gia kia. Thật là mất mặt đến già.
Vốn dĩ việc này, Chu Chí Phương không quan tâm, nhưng vì ông ta đã chót ác khẩu, cố tình không bỏ qua chuyện này, nên mới làm như vậy. Uỷ ban nhân dân thành phố Giao Châu trong mắt ông ta giống như vô dụng. Cái tay Chủ tịch mới của thành phố, không ngờ lại chỉ là kẻ để trang trí, toàn bộ thành phố Giao Châu đều do Chu Chí Phương định đoạt.
Bởi vậy rất nhiều nhân vật quan trọng trong các đơn vị đều trực tiếp xin chỉ thị từ ông ta và báo cáo công tác. Nghe được tin này, Chu Chí Phương tự nhiên rất tức giận. Nhưng hợp đồng người ta đã ký kết, khẳng định không thể đi lôi kéo về được nữa.
Chu Chí Phương tức giận xong rồi, phát hiện Trưởng phòng xúc tiến đầu tư vẫn chưa muốn đi, ông ta liền nhìn trừng trừng:
- Còn có việc gì à?
Trưởng phòng xúc tiến đầu tư vống không dám nói, nhưng lại sợ Chu Chí Phương đánh giá mình, liền ấp a ấp úng đem chuyện trong bụng nói ra:
- Còn dự án khai thác quặng thiếc ở Đông Đô cũng bị thành phố Đông Lâm cướp đi rồi.
Bịch ----
- Mẹ kiếp!
Nghe được tin này, Chu Chí Phương không kìm nổi nữa, bịch xuống cái bàn, gào rú đứng dậy. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.
Dự án khai thác mỏ ở Đông Đô là dự án mà thành phố Giao Châu đã giành giật nhiều năm, mãi cho đến trước đó không lâu mới xác định được. Không ngờ lần này cũng bị thành phố Đông Lâm cướp đi mất.
Phía bên Giao Châu lo lắng chính là vấn đề này, bởi vì hàm lượng quặng thiếc ở Giao Châu kém xa so với huyện Sa ở khu Đông Lâm. Khi thảo luận những vấn đề này, phía bên Giao Châu đã phải cố gắng hết sức có thể không bàn tới chuyện này.
Bởi vì việc đầu tư khai mỏ ở Giao Châu, Chu Chí Phương còn đích thân đi thăm tập đoàn Đông Đô, gặp mặt và nói chuyện với Tổng giám đốc. Không ngờ rằng mình dự án mà mình cực khổ gây dựng lại bị phòngxúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm cướp đi dễ dàng như vậy.
Chu Chí Phương không tức giận mới là lạ, chính mình khổ cực lâu như vậy, không ngờ lại làm váy cưới cho người ta. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư gần như ra lui khỏi văn phòng Bí thư. Mấy ngày gần đây rất nhiều hạng mục bị thất bại thảm hại, đều bị nữ Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm cướp đi mất.
Không ngờ Lưu Nhất Hải cùng đi ra, nói vài lời bên tai Trưởng phòng xúc tiến đầu tư. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư lập tức hai mắt như sáng lên, vui vẻ chạy về.
Không quá vài ngày, cục đầu tư thành phố Đông Lâm liền truyền ra tin tức, nói rằng Tô Như Hồng lợi dụng sắc đẹp, rồi như thế nào, như thế nào đó mà khiến cho từng nhà đầu tư một đều quỳ gối thành cây dưới váy cô ta.
Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm liên tục báo cáo thắng lợi, giành được khoản đầu tư lớn, nhưng Trương Nhất Phàm cũng chưa hài lòng. Tâm tư của hắn còn dừng lại ở dự án đầu tư thủy điện của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á.
Tô Như Hồng mặc dù trong công tác đạt dược nhiều thành quả quan trọng, liên tục được lợi. Nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, khiến cho công việc của cô lâm vào khó khăn. Áp lực lớn nhất là từ sự uy hiếp của ông xã cô.
Chiêu thức này của Chu Chí Phương ở thành phố Đông Lâm đúng là gậy ông đập lưng ông, gây nên chuyện không vui vẻ gì. Nhất là dự án khu khai thác mỏ ở Đông Đô cũng bị cướp đi, khiến hắn có cảm giác có người dùng con dao xắt tim ông ta thành từng miếng.
Gần đây Tô Như Hồng vì mưu kế của mình, đánh được mấy trận thắng lớn, Trương Nhất Phàm trong lòng cũng được thoải mái một chút.
Buổi chiều chủ nhật, Trương Nhất Phàm lái chiếc Audi A6 của mình từ thành phố trở về. Chiếc xe này là Đổng Tiểu Phàm mua cho hắn, chiếc xe Santana đã sớm biến thành sắt vụn ở trạm thu mua. Trương Nhất Phàm liền không mua xe, có lúc đi xe của Đổng Tiểu Phàm, lúc không có xe thì dùng xe của Hồ Lôi.
Hiện tại Hồ Lôi và Băng Băng đều có xe riêng, Băng rốt cục cũng tu thành chính quả, hai người đã kết hôn tháng trước. Hồ Trí Minh liền cho con dâu một chiếc BMW Z4 mới toanh làm lễ vật.
Trương Nhất Phàm không phải là người thích mua sắm, với xe cộ cũng không ngoại lệ. Trước kia có lúc, hắn nghĩ muốn có một chiếc xe tốt một chút, nhưng mình ở vị trí này thì không thể quá khoa trương.
Rõ ràng gia tài bạc triệu cũng không dám tỏ vẻ giàu có, đây chính là nỗi thống khổ của người làm quan. Có lúc, hắn thậm chí rất ngưỡng mộ Hồ Lôi, có thể sống tự nhiên phóng khoáng như vậy, trước giờ không cần lo lắng người khác để ý cái gì.
Mà tài sản của Trương Nhất Phàm đã vượt qua thương nhân chuyên nghiệp như Hồ Lôi, nhưng hắn vẫn không dám quá khoa trương. Chỉ cần một chút không cẩn thận, viện kiểm sát liền ập đến cửa ngay.
Nhưng Đổng Tiểu Phàm thật sự không nhìn thế được, liền kéo hắn đi mua một chiếc xe. Với tính cách của Đổng Tiểu Phàm muốn hắn mua chiếc xe A8 hai triệu, nhưng Trương Nhất Phàm nhất định không chịu, lấy một cái A6 đã gây chú ý rồi, đụng đến A8 để mà thần kinh à.
Hiện tại trong thành phố Đông Lâm, những người muốn nhìn thấy mình gặp chuyện rất nhiều. Trương Nhất Phàm phải từng bước cẩn thận, bất kể làm gì cũng không thể để lại đề tài buôn chuyện cho người khác.
Bởi vậy hắn chọn một chiếc xe không giống với chiếc Audi bình thường vẫn đi. Ban đầu muốn mua một chiếc màu đen, suy nghĩ thấy khác biệt với chiếc xe mà chính phủ cấp, hắn liền chọn một chiếc màu trắng.
Mặc dù thanh niên đi xe Audi trắng cũng không có trở ngại gì, nhưng mình không có thói quen thành một chú trung tuổi, ai biết là buổi chiều cuối tuần, khi lái xe về thành phố Đông Lâm, ở đầu đường cao tốc đụng phải một cái xe đang chạy như điên.
Lúc trên đường cao tốc, Trương Nhất Phàm muốn đi qua phải cầm thẻ. Phía sau một chiếc Lali màu đỏ đang gào thét, một lát đã vọt lên phía trước xe của Trương Nhất Phàm.
Vì tránh cho hai chiếc xe khỏi va chạm, xây xước, Trương Nhất Phàm phải liều mạng đánh tay lái về phía tay trái. Không ngờ chiếc xe đụng vào vòng bảo hộ, chà mất một mảng sơn.
Vừa mới mua xe đã bị chà mất một mảng sơn, Trương Nhất Phàm trong lòng không tránh khỏi tức giận. Hắn hướng về phía cô gái đeo kính râm trên chiếc xa Lali rống lên một tiếng.
- Cô đi xe kiểu gì thế! Bệnh à!
Ai ngờ cô gái kia rất ngang ngược, móc tay chỉ Trương Nhất Phàm.
- Trông bộ dạng của anh, đụng chút thôi cũng dám cản đường người ta. Có bản lĩnh thì đuổi theo tôi, tôi sẽ đền anh một chiếc Lali pháp.
Mẹ kiếp! Trương Nhất Phàm thật sự muốn mắng chửi người, đi xe Lali Pháp thì có gì là giỏi chứ. Bố mày mở tăng xe ra dọa chết mày. Chỉ có điều mình dù sao cũng là thân phận chủ tịch thành phố, so đo cùng một cô gái thật là mất thể diện.
Vì thế hắn chỉ đành phải tự nhận mình xui xẻo, cứ cho là mình đã gặp phải một thiên kim tiểu thư con nhà không gia giáo.
Ở thành phố người có nhiều tiền rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng không nhận ra thân phận của đối phương. Từ trong chiếc xe thể thao Lali màu đỏ phát ra một tiếng cười lớn, cô gái mang kính râm nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ. Chiếc Lali Pháp lạng lách trước mắt như tia chớp rồi chạy đi như bay.
Vốn nghĩ rằng chuyện vậy là xong, ai biết được đi vào đường cao tốc được mười phút, chiếc Lali Pháp giống như tia chớp xuất quỷ nhập hiện ra đằng sau Trương Nhất Phàm. Cô gái đeo kinh râm ném tới một cái kẹo cao su, bắt bẻ hét về phía Trương Nhất Phàm:
- Đồ công tử bột, có bản lĩnh chúng ta thi đấu một trận, dám hay không?
Trương Nhất Phàm mặc kệ cố gái, cảm thấy cô gái này có tật xấu. Lập tức hắn nghĩ cô gái này quy về hạng tư tưởng sa đọa, con nhà giàu phóng đãng mới nổi.
Cô gái kia dường như rất tức giận, thấy Trương Nhất Phàm không để ý tới cô, cô ta tinh thần càng lên. Trong chốc lát nhấn ga lớn, vọt lên phía trước Trương Nhất Phàm, lát sau lại đột ngột giảm tốc độ, dường như cố ý không cho Trương Nhất Phàm qua.
Trương Nhất Phàm tức giận, rống về phía cô ta một tiếng:
- Có bệnh à! Không muốn sống nữa à!
Ai biết cô gái kia không những không tức giận, giảm dần tốc độ xe, mỉm cười với Trương Nhất Phàm, nói một câu khiến người ta hộc máu:
- Đồ công tử bột, rốt cuộc anh cũng có phản ứng rồi hả?
Trương Nhất Phàm rất bực mình, mình không trêu ghẹo gì cô ta, sao lại tự dưng lòi ra một đứa con gái thần kinh gọi mình bằng cái tên công tử bột thế chứ? Hắn không kìm nổi nói một câu:
- Có ngươi là bột ấy? Bố đường đường là đàn ông!
Cô gái kia ném tới một ánh mắt khinh bỉ, chiếc Lali Pháp và chiếc Audi trắng chạy song song, giống như hai người tản bộ trên đường. Cô gái mang kính râm nói:
- Có gan không vậy, thi đấu với ta một trận?
Bí thư Thành ủy Chu Chí Phương đang nghe Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu báo cáo. Chuyện này là từ một bàn tay Lưu Nhất Hải bày ra. Chu Chí Phương vì xuất ngôn ác ý, không ngờ lại trục trặc với Trương Nhất Phàm hơn hai mươi tuổi.
Hai năm trước vụ án của Chu Đỉnh Thiên, khiến cho chủ tịch Chu Chí Phương canh cánh trong lòng. Không nghờ rằng Thư Á Quân không chịu thua kém, đã khiến cho chính mình hóa điên. Trương Nhất Phàm gần đây gây ra những chấn động lớn ở thành phố Đông Lâm, Chu Chí Phương cũng không nhịn hắn được nữa. Ông quyết định ra mặt để chỉnh tay thanh niên này, làm việc cũng phải biết điều một chút.
Vì thế thư kí chuyên trách của Chu Chí Phương là Lưu Nhất Hải liền bày ra chuyện bịt tai trộm chuông này, lừa kéo những nhà đầu tư đến đất Giao Châu.
Chỉ có điều phản ứng của trưởng phòng xúc tiến đầu tư, đại biểu tập đoàn Hoàn Á dường như cũng không hài lòng về tình hình đầu tư vào Giao Châu. Chu Chí Phương mắng người ngay tại chỗ, bọn này đúng là bọn ăn tạp. Chính phủ Giao Châu vì cướp đi khoản đầu tư lần này của thành phố Đông Lâm nên đã đem đến cho doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á ưu đãi lớn nhất.
Không ngờ ông Tiêu kia vẫn biểu hiện ra không chút nhiệt tình gì, Chu Chí Phương bèn tức giận tới mức mắng người. Mặc kệ thế nào, sự tình tới mức này, có thế nào cũng không để đầu tư rơi vào thành phố Đông Lâm được.
Nếu không chuyện này làm có chút như Trư Bát Giới soi gương – trong ngoài đều không phải là người nữa rồi.
Lưu Nhất Hải liền ra một ý tưởng, bất luận Hoàn Á đưa ra yêu cầu gì, chính phủ Giao Châu đều có thể đáp ứng, miễn là bọn họ đầu tư vào thị trường này. Còn con rùa ở trong bình rồi thì nó có thể chạy đi đâu được, từ từ xử lý nó cũng không muộn.
Lưu Nhất Hải nổi tiếng là cao thủ ám chiêu, là một nhà lý luận âm mưu dưới tay của Chu Chí Phương. Chiêu này của gã đủ độc rồi. Lừa nhà đầu tư vào trước, sau đó từ từ xử lý, chiêu này chính xác là đủ gây tổn hại.
Chỉ có điều Chu Chí Phương đang lo lắng, cứ thế này không thể nghi ngờ sẽ chặt đứt thu hút đầu tư vào Giao Châu. Lưu Nhất Hải lại ra một điểm gây hại, Bí thư Chu liệu còn có thể ở Giao Châu được bao lâu? Đã lăn lộn được hai năm rồi, chỉ còn ba năm nữa thôi? Năm năm? Đến lúc đó vớt một chút thành tích trình lên trên, còn Giao Châu về sau có thể thu hút đầu tư hay không, thì có liên quan gì đến Bí thư Chu chứ?
Chỉ cần trong vài năm nay, tận lực kéo thành tích lên, chuyện sau này ai mà quản được nhiều như vậy? Có chiêu gây hại của Lưu Nhất Hải, Chu Chí Phương nghĩ thấy thật có đạo lý.
Nhưng khi hai người đang thương lượng, Trưởng phòng Ngưu của phòng xúc tiến đầu tư hổn hển chạy tới:
-Bí thư Chu, chuyện lớn không hay rồi.
Chu Chí Phương và Lưu Nhất Hải đang thảo luận về chuyện công ty Hoàn Á, nhìn Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu không để ý tới thể diện chạy bổ vào trong, trong lòng liền vô cùng không thoải mái.
Lưu Nhất Hải lui sang bên cạnh, chợt nghe Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu nói:
- Mấy chủ xí nghiệp đầu tư chúng ta dẫn đến từ Triết Giang bị Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm đưa đi rồi.
- Cái gì?
Chu Chí Phương đập bàn đứng dậy:
- Không phải hôm nay đi kí hợp đồng sao?
Trưởng phòng xúc tiến đầu tư Ngưu thấy Bí thư tức giận, ngay lập tức toát mồ hôi, run run nói:
- Vốn dĩ mọi thứ đều đám phán xong rồi, nhưng không ngờ bọn họ cả bốn nhà đầu tư đều thay đổi ý kiến, chạy tới thành phố Đông Lâm kí kết hợp đồng.
Sắc mặt Chu Chí Phương không tốt chút nào. Mấy ngày hôm trước đã đâm cho người ta một dao, hôm nay lại bị người ta cho liền bốn dao. Doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á bên mình cướp về còn chưa đàm thỏa được, ngược lại lại để cho kẻ khác cướp mất bốn thương gia kia. Thật là mất mặt đến già.
Vốn dĩ việc này, Chu Chí Phương không quan tâm, nhưng vì ông ta đã chót ác khẩu, cố tình không bỏ qua chuyện này, nên mới làm như vậy. Uỷ ban nhân dân thành phố Giao Châu trong mắt ông ta giống như vô dụng. Cái tay Chủ tịch mới của thành phố, không ngờ lại chỉ là kẻ để trang trí, toàn bộ thành phố Giao Châu đều do Chu Chí Phương định đoạt.
Bởi vậy rất nhiều nhân vật quan trọng trong các đơn vị đều trực tiếp xin chỉ thị từ ông ta và báo cáo công tác. Nghe được tin này, Chu Chí Phương tự nhiên rất tức giận. Nhưng hợp đồng người ta đã ký kết, khẳng định không thể đi lôi kéo về được nữa.
Chu Chí Phương tức giận xong rồi, phát hiện Trưởng phòng xúc tiến đầu tư vẫn chưa muốn đi, ông ta liền nhìn trừng trừng:
- Còn có việc gì à?
Trưởng phòng xúc tiến đầu tư vống không dám nói, nhưng lại sợ Chu Chí Phương đánh giá mình, liền ấp a ấp úng đem chuyện trong bụng nói ra:
- Còn dự án khai thác quặng thiếc ở Đông Đô cũng bị thành phố Đông Lâm cướp đi rồi.
Bịch ----
- Mẹ kiếp!
Nghe được tin này, Chu Chí Phương không kìm nổi nữa, bịch xuống cái bàn, gào rú đứng dậy. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.
Dự án khai thác mỏ ở Đông Đô là dự án mà thành phố Giao Châu đã giành giật nhiều năm, mãi cho đến trước đó không lâu mới xác định được. Không ngờ lần này cũng bị thành phố Đông Lâm cướp đi mất.
Phía bên Giao Châu lo lắng chính là vấn đề này, bởi vì hàm lượng quặng thiếc ở Giao Châu kém xa so với huyện Sa ở khu Đông Lâm. Khi thảo luận những vấn đề này, phía bên Giao Châu đã phải cố gắng hết sức có thể không bàn tới chuyện này.
Bởi vì việc đầu tư khai mỏ ở Giao Châu, Chu Chí Phương còn đích thân đi thăm tập đoàn Đông Đô, gặp mặt và nói chuyện với Tổng giám đốc. Không ngờ rằng mình dự án mà mình cực khổ gây dựng lại bị phòngxúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm cướp đi dễ dàng như vậy.
Chu Chí Phương không tức giận mới là lạ, chính mình khổ cực lâu như vậy, không ngờ lại làm váy cưới cho người ta. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư gần như ra lui khỏi văn phòng Bí thư. Mấy ngày gần đây rất nhiều hạng mục bị thất bại thảm hại, đều bị nữ Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm cướp đi mất.
Không ngờ Lưu Nhất Hải cùng đi ra, nói vài lời bên tai Trưởng phòng xúc tiến đầu tư. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư lập tức hai mắt như sáng lên, vui vẻ chạy về.
Không quá vài ngày, cục đầu tư thành phố Đông Lâm liền truyền ra tin tức, nói rằng Tô Như Hồng lợi dụng sắc đẹp, rồi như thế nào, như thế nào đó mà khiến cho từng nhà đầu tư một đều quỳ gối thành cây dưới váy cô ta.
Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm liên tục báo cáo thắng lợi, giành được khoản đầu tư lớn, nhưng Trương Nhất Phàm cũng chưa hài lòng. Tâm tư của hắn còn dừng lại ở dự án đầu tư thủy điện của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á.
Tô Như Hồng mặc dù trong công tác đạt dược nhiều thành quả quan trọng, liên tục được lợi. Nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, khiến cho công việc của cô lâm vào khó khăn. Áp lực lớn nhất là từ sự uy hiếp của ông xã cô.
Chiêu thức này của Chu Chí Phương ở thành phố Đông Lâm đúng là gậy ông đập lưng ông, gây nên chuyện không vui vẻ gì. Nhất là dự án khu khai thác mỏ ở Đông Đô cũng bị cướp đi, khiến hắn có cảm giác có người dùng con dao xắt tim ông ta thành từng miếng.
Gần đây Tô Như Hồng vì mưu kế của mình, đánh được mấy trận thắng lớn, Trương Nhất Phàm trong lòng cũng được thoải mái một chút.
Buổi chiều chủ nhật, Trương Nhất Phàm lái chiếc Audi A6 của mình từ thành phố trở về. Chiếc xe này là Đổng Tiểu Phàm mua cho hắn, chiếc xe Santana đã sớm biến thành sắt vụn ở trạm thu mua. Trương Nhất Phàm liền không mua xe, có lúc đi xe của Đổng Tiểu Phàm, lúc không có xe thì dùng xe của Hồ Lôi.
Hiện tại Hồ Lôi và Băng Băng đều có xe riêng, Băng rốt cục cũng tu thành chính quả, hai người đã kết hôn tháng trước. Hồ Trí Minh liền cho con dâu một chiếc BMW Z4 mới toanh làm lễ vật.
Trương Nhất Phàm không phải là người thích mua sắm, với xe cộ cũng không ngoại lệ. Trước kia có lúc, hắn nghĩ muốn có một chiếc xe tốt một chút, nhưng mình ở vị trí này thì không thể quá khoa trương.
Rõ ràng gia tài bạc triệu cũng không dám tỏ vẻ giàu có, đây chính là nỗi thống khổ của người làm quan. Có lúc, hắn thậm chí rất ngưỡng mộ Hồ Lôi, có thể sống tự nhiên phóng khoáng như vậy, trước giờ không cần lo lắng người khác để ý cái gì.
Mà tài sản của Trương Nhất Phàm đã vượt qua thương nhân chuyên nghiệp như Hồ Lôi, nhưng hắn vẫn không dám quá khoa trương. Chỉ cần một chút không cẩn thận, viện kiểm sát liền ập đến cửa ngay.
Nhưng Đổng Tiểu Phàm thật sự không nhìn thế được, liền kéo hắn đi mua một chiếc xe. Với tính cách của Đổng Tiểu Phàm muốn hắn mua chiếc xe A8 hai triệu, nhưng Trương Nhất Phàm nhất định không chịu, lấy một cái A6 đã gây chú ý rồi, đụng đến A8 để mà thần kinh à.
Hiện tại trong thành phố Đông Lâm, những người muốn nhìn thấy mình gặp chuyện rất nhiều. Trương Nhất Phàm phải từng bước cẩn thận, bất kể làm gì cũng không thể để lại đề tài buôn chuyện cho người khác.
Bởi vậy hắn chọn một chiếc xe không giống với chiếc Audi bình thường vẫn đi. Ban đầu muốn mua một chiếc màu đen, suy nghĩ thấy khác biệt với chiếc xe mà chính phủ cấp, hắn liền chọn một chiếc màu trắng.
Mặc dù thanh niên đi xe Audi trắng cũng không có trở ngại gì, nhưng mình không có thói quen thành một chú trung tuổi, ai biết là buổi chiều cuối tuần, khi lái xe về thành phố Đông Lâm, ở đầu đường cao tốc đụng phải một cái xe đang chạy như điên.
Lúc trên đường cao tốc, Trương Nhất Phàm muốn đi qua phải cầm thẻ. Phía sau một chiếc Lali màu đỏ đang gào thét, một lát đã vọt lên phía trước xe của Trương Nhất Phàm.
Vì tránh cho hai chiếc xe khỏi va chạm, xây xước, Trương Nhất Phàm phải liều mạng đánh tay lái về phía tay trái. Không ngờ chiếc xe đụng vào vòng bảo hộ, chà mất một mảng sơn.
Vừa mới mua xe đã bị chà mất một mảng sơn, Trương Nhất Phàm trong lòng không tránh khỏi tức giận. Hắn hướng về phía cô gái đeo kính râm trên chiếc xa Lali rống lên một tiếng.
- Cô đi xe kiểu gì thế! Bệnh à!
Ai ngờ cô gái kia rất ngang ngược, móc tay chỉ Trương Nhất Phàm.
- Trông bộ dạng của anh, đụng chút thôi cũng dám cản đường người ta. Có bản lĩnh thì đuổi theo tôi, tôi sẽ đền anh một chiếc Lali pháp.
Mẹ kiếp! Trương Nhất Phàm thật sự muốn mắng chửi người, đi xe Lali Pháp thì có gì là giỏi chứ. Bố mày mở tăng xe ra dọa chết mày. Chỉ có điều mình dù sao cũng là thân phận chủ tịch thành phố, so đo cùng một cô gái thật là mất thể diện.
Vì thế hắn chỉ đành phải tự nhận mình xui xẻo, cứ cho là mình đã gặp phải một thiên kim tiểu thư con nhà không gia giáo.
Ở thành phố người có nhiều tiền rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng không nhận ra thân phận của đối phương. Từ trong chiếc xe thể thao Lali màu đỏ phát ra một tiếng cười lớn, cô gái mang kính râm nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt khinh bỉ. Chiếc Lali Pháp lạng lách trước mắt như tia chớp rồi chạy đi như bay.
Vốn nghĩ rằng chuyện vậy là xong, ai biết được đi vào đường cao tốc được mười phút, chiếc Lali Pháp giống như tia chớp xuất quỷ nhập hiện ra đằng sau Trương Nhất Phàm. Cô gái đeo kinh râm ném tới một cái kẹo cao su, bắt bẻ hét về phía Trương Nhất Phàm:
- Đồ công tử bột, có bản lĩnh chúng ta thi đấu một trận, dám hay không?
Trương Nhất Phàm mặc kệ cố gái, cảm thấy cô gái này có tật xấu. Lập tức hắn nghĩ cô gái này quy về hạng tư tưởng sa đọa, con nhà giàu phóng đãng mới nổi.
Cô gái kia dường như rất tức giận, thấy Trương Nhất Phàm không để ý tới cô, cô ta tinh thần càng lên. Trong chốc lát nhấn ga lớn, vọt lên phía trước Trương Nhất Phàm, lát sau lại đột ngột giảm tốc độ, dường như cố ý không cho Trương Nhất Phàm qua.
Trương Nhất Phàm tức giận, rống về phía cô ta một tiếng:
- Có bệnh à! Không muốn sống nữa à!
Ai biết cô gái kia không những không tức giận, giảm dần tốc độ xe, mỉm cười với Trương Nhất Phàm, nói một câu khiến người ta hộc máu:
- Đồ công tử bột, rốt cuộc anh cũng có phản ứng rồi hả?
Trương Nhất Phàm rất bực mình, mình không trêu ghẹo gì cô ta, sao lại tự dưng lòi ra một đứa con gái thần kinh gọi mình bằng cái tên công tử bột thế chứ? Hắn không kìm nổi nói một câu:
- Có ngươi là bột ấy? Bố đường đường là đàn ông!
Cô gái kia ném tới một ánh mắt khinh bỉ, chiếc Lali Pháp và chiếc Audi trắng chạy song song, giống như hai người tản bộ trên đường. Cô gái mang kính râm nói:
- Có gan không vậy, thi đấu với ta một trận?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.