Chương 96: Anh dám không hiến dâng lần đầu tiên ấy cho tôi sao?
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Lần đi Thâm Quyến này, đoàn khảo sát đã thu hoạch được rất nhiều, mỗi một người đều có sự ý thức rõ rệt hơn về sự gia tăng cải cách mở cửa. Tối hôm đó, bọn Hồ Lôi và Đường Vũ làm một bữa tiệc tẩy trần cho Trương Nhất Phàm.
Trần Trí Phú vẫn đi theo làm tùy tùng, đảm đương vai trò là thủ hạ của Trương Nhất Phàm. Chuyến đi Thâm Quyến đó đã cho gã một ấn tượng rất mạnh. Đến giờ thì Trần Trí Phú đã phần nào hiểu được cải cách mở cửa phải phát triển như thế nào rồi.
Trong phòng bao ăn cơm, không có một người lạ nào, đến Lương Chính Hòa gọi điện thoại đến Trương Nhất Phàm cũng không thèm nghe. Trong lúc ăn cơm, Đường Vũ có tiết lộ cho Trương Nhất Phàm một tin tức:
- Tô Sĩ Dân vì chuyện nhận thầu của Cục giao thông cũng đã xảy ra chuyện với Uông Viễn Dương rồi.
Trương Nhất Phàm không nói năng gì, chỉ lặng im nghe Đường Vũ báo cáo. Đường Vũ nói:
- Chẳng phải là Tô Sĩ Dân lo chuyện kiến thiết giao thông lần này sao? Nghe nói ông ta đang định đem công trình thầu này giao cho một công ty kiến trúc tên là Hồng Đạt và một công ty kiến thiết Thành Tựu. Chủ tịch huyện Uông không đồng ý, nói hai công ty này không có độ tin cậy, nên hai người đã xảy ra cãi cọ.
Công ty kiến thiết Thành Tựu thì Trương Nhất Phàm biết, cũng biết Tổng giám đốc Lâu của công ty đó. Nói thật, hắn cũng chẳng có mấy thiện cảm với tay Tổng giám đốc đó, toàn là ăn nói bốc phét, suy nghĩ thì lạc hậu, cứ chỗ nào có mùi tanh là bâu đến.
Vài năm trở lại đây ở Thông Thành này gã cũng có khá nhiều công trình, cũng kiếm được kha khá tiền. Nhưng công trình của gã thì chẳng ra làm sao cả, chẳng qua cũng chỉ như bã đậu, mà có khi còn không được như bã đậu.
Còn cái công ty Hồng Đạt kia thì chưa nghe thấy tên bao giờ, lẽ nào mình chỉ đi có mấy hôm mà ở Thông Thành đã mọc lên một công ty rồi sao? Nếu như đây là công ty bản địa thì Trương Nhất Phàm dám khẳng định, đó là một công ty đang trong thời kỳ còn non yếu, muốn ngụy trang để cướp về một vài giai đoạn của công trình rồi lại tái thầu cho công ty khác.
Loại công ty này, là một dạng điển hình của công ty môi giới, bao thầu. Đó là điều đau đầu nhất của các ban ngành chính phủ hiện nay. Trương Nhất Phàm thản nhiên hỏi một câu:
- Công ty Hồng Đạt này là như thế nào?
- Hứ! Thì có thể thế nào được chứ, là công ty do đám người quạ mổ Thi Vĩnh Nhiên thành lập ra chứ còn gì nữa. Vừa mới đăng ký thành lập xong đã đòi dựa vào mối quan hệ của Tô Sĩ Dân cướp về hai giai đoạn của công trình.
Hồ Lôi bất bình nói.
- Bố của cậu thế nào?
Trương Nhất Phàm húp một ngụm canh rồi hỏi Hồ Lôi.
- Bố tôi nói rằng nước của Thông Thành đang sôi sục, nên ông ấy không muốn tham gia vào.
Gần đây với mỏ than Nam Khê Hồ Lôi cũng đã kiếm được kha khá tiền. Trong vòng 1 năm cũng đã lấy lại được hơn bốn triệu.
Nếu như gã bán mỏ than đi thì chắc bây giờ gã đã là một tỷ phú, hơn nữa đó lại là tiền riêng của gã. Bởi vậy, trong phương diện này Hồ Lôi rất cảm kích Trương Nhất Phàm. Đặc biệt là chuyện lần trước ở khu mỏ, nếu như không có Trương Nhất Phàm thì chắc gã đã tiêu đời từ lâu rồi.
Một lần mà chết mười mấy mạng, riêng tiền bồi thường thôi thì cũng đã sạt nghiệp. Ông Hồ Trí Minh không muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng cũng không có nghĩa là Hồ Lôi không nhúng tay vào, chính vì thế mà gã cười hì hì:
- Anh Phàm này, hay là để tôi bán cái mỏ than đi, rồi cũng thành lập một công ty xây dựng để đấu đá với bọn họ xem sao nhé?
Trương Nhất Phàm đặt bát canh xuống, phân tích một hồi:
- Gần đây lợi nhuận từ mỏ than khá tốt, tiền thu về nhanh, nhưng điều quan trọng là không an toàn lắm. Nếu như cậu không còn muốn tiếp tục làm nữa thì có thể bán nó đi, tôi cũng không hề phản đối. Nhưng chuyện của Cục giao thông cậu cũng không nên nhúng tay vào làm gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo lời của bố cậu ấy!
Nếu Trương Nhất Phàm đã nói như vậy rồi thì Hồ Lôi cũng không dám băn khoăn gì thêm về chuyện này nữa.
Lúc đó, Đường Vũ nhìn ra bên ngoài, thì thầm nói với Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm này, gần đây em có biết được một tin, vợ của Tô Sĩ Dân thường xuyên đến Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đồng, nghe nói hình như là đang bao một thằng công tử bột nào đó.
- Có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.
Trương Nhất Phàm cũng muốn nhân cơ hội này mà khiến cho Tô Sĩ Dân mất mặt một phen. Thằng cha này đã nhằm vào mình công kích một thời gian dài như vậy, cũng nên phải cho gã hiểu cái tên Trương này được viết như thế nào thôi.
Đường Vũ cười có vẻ ái ngại:
- Chỉ có điều chỗ Nhâm Quốc Đống đó cũng không dễ dàng ra tay. Anh cũng biết đấy, thằng cha này có đặc quyền, bọn em không thể cứ tùy tiện xông vào Vạn Tử Thiên Hồng mà kiểm tra được.
- Mẹ kiếp…
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, hai thằng này cũng thật ngu, chỉ có điều hắn không muốn nói ra:
- Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?
Quả nhiên vẫn là thằng ranh Hồ Lôi nhanh nhẹn, gã đột nhiên cười:
- Sao ngu thế, tại sao lại không nghĩ là sẽ ra tay ngay với thằng chó đó chứ? Thằng công tử bột kia không phải là đang vì tiền sao? Mẹ kiếp!
Bị Hồ Lôi chửi, nhưng Đường Vũ bừng tỉnh ngộ.
Ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm cũng không đi tiêu khiển cùng bọn họ nữa, và đi về nhà của mình. Hắn đã xa nhà một tuần rồi.
Kỳ lạ thật! Sao phòng của mình lại sáng đèn thế nhỉ? Chẳng lẽ lại có trộm sao?
Trương Nhất Phàm lấy chìa khóa ra mở cửa, thì phát hiện thấy Liễu Hồng đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Chắc có lẽ cũng đã nghe thấy tiếng mở cửa, Liễu Hồng đang lau nhà cũng vội ngẩng đầu lên nhìn. Chỗ eo thon của cô ta đang cúi xuống để lộ một khoảng da thịt trắng ngần, bầu ngực của Liễu Hồng vẫn đầy đặn, no tròn như vậy.
- Chủ tịch huyện Trương, anh về rồi đấy à!
Liễu Hồng bước tới, cầm lấy đôi dép đi trong nhà đưa cho Trương Nhất Phàm.
- Băng Băng nói rằng hôm nay anh về nên bảo tôi qua đây dọn dẹp một chút. Sắp xong rồi, anh cứ ngồi đó đi.
Trông thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không được tốt lắm, Liễu Hồng liền vội giải thích.
Hóa ra là vậy, Trương Nhất Phàm thầm thở phào. Đột nhiên thầm trách bọn Hồ Lôi lắm chuyện, nếu như Liễu Hồng không giải thích thì có lẽ chính bản thân hắn đã bị dọa cho nhảy dựng lên rồi.
Chỉ có điều dù sao thì Băng Băng cũng có ý tốt, nên Trương Nhất Phàm cũng không tiện đi trách cứ người ta làm gì.
- Cô không quay về thịt trấn Liễu Thủy sao?
Trương Nhất Phàm thay giầy, đi vào phòng ngủ. Hắn phát hiện thấy phòng ngủ của hắn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
Liễu Hồng quả là người phụ nữ của gia đình, tâm tính của Trương Nhất Phàm lúc nãy còn có chút không vui, nhưng nhìn như vậy bỗng nhiên thấy mọi bực bội tan biến hết. Chỉ có điều lần sau nhất định phải dặn dò bọn Hồ Lôi đừng làm mấy chuyện linh tinh vớ vẩn như thế này nữa.
- Tôi mở một nhà hàng nhỏ ở bên cạnh Nhị Trung, không về thị trấn Liễu Thủy nữa.
Liễu Hồng đang ở phòng khách trả lời vọng vào.
Trương Nhất Phàm tìm một bộ quần áo để đi tắm:
- Mở nhà hàng được lắm, với tay nghề của cô thì chắc chỉ trong vòng vài năm thôi là có thể an cư ở đó rồi.
- Thì cứ làm đã xem thế nào, mới khai trương thôi mà. Tôi cũng không hy vọng được phát tài lớn mà chỉ cần kiếm đủ tiền để nuôi con là ổn rồi.
Khi Liễu Hồng cúi người xuống để dọn dẹp, Trương Nhất Phàm trông thấy lưng của cô ta đã ướt đẫm.
Liễu Hồng cũng coi như là một hồng nhan bạc mệnh. Mới 23 tuổi mà đã làm một quả phụ, mất đi tuổi thanh xuân. Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu như điều kiện cho phép, có thể giúp cô ta được cái gì thì sẽ tận lực giúp, dù sao thì cô ta cũng đã từng cứu mạng của mình.
- Thôi, cô đừng làm nữa, những việc này để mai tôi gọi người giúp việc theo giờ đến là được rồi.
Trương Nhất Phàm cầm quần áo đi vào phòng tắm. Liễu Hồng lau mồ hôi nói:
- Không sao mà, dù sao thì buổi tối tôi cũng chẳng làm gì. Nếu như anh cảm thấy không phiền, có thời gian tôi sẽ đến đây để giúp anh dọn dẹp!
Trương Nhất Phàm vốn muốn từ chối, nhưng lại sợ Liễu Hồng hiểu lầm, nên hắn làm như không nghe thấy vặn vòi nước chảy mạnh hơn.
Trong phòng tắm được lắp thiết bị năng lượng mặt trời, nên độ nóng của nước vừa phải. Trương Nhất Phàm cười mỉm, tắm xong đi ra ngoài, Liễu Hồng liền lách người đi vào luôn:
- Quần áo bẩn cứ để đó, để tôi giặt cho.
Trông thấy Liễu Hồng giật mớ quần áo trên tay của mình, Trương Nhất Phàm đành chỉ lắc lắc đầu.
- Liễu Hồng, cháu nhỏ của cô đâu?
Từ trong phòng vệ sinh, Liễu Hồng đáp vọng ra:
- Mẹ chồng tôi đến, nên bà ấy chăm sóc nó rồi!
Đợi Liễu Hồng giặt quần áo xong đi ra, Trương Nhất Phàm liền rút từ trong túi áo ra năm trăm đồng nói:
- Số tiền này cô cứ cầm đi, mua cái gì đó cho thằng nhỏ ăn.
Khi nhét vào tay của Liễu Hồng, cô ta trù chừ không nhận:
- Chủ tịch huyện Trương, anh là một người tốt, đã giúp tôi nhiều như thế rồi, tôi làm sao còn dám nhận tiền của anh được chứ? Liễu Hồng tôi mặc dù là phận nữ nhi nhưng cũng hiểu thế nào là tri ân báo đáp. Nếu như anh thật sự không coi thường tôi, thì hàng tuần hãy để tôi đến đây được dọn dẹp giúp anh, cũng coi như đó là một kiểu báo đáp của tôi vậy.
- Nếu như vậy thì có thời gian cô cứ đến! Dù sao thì cô cũng có chìa khóa rồi.
Trương Nhất Phàm liền đưa tiền cho cô ta, nhưng thế nào Liễu Hồng cũng không nhận. Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không cẩn thận liền đẩy mạnh đến bộ ngực đầy đặn của Liễu Hồng.
Bộ ngực của người phụ nữ đang cho con bú to một cách kỳ lạ, độ đàn hồi cũng rất tốt. Khi tay của Trương Nhất Phàm chạm đến, cả hai người liền sững sờ một lúc. Rất nhanh, Liễu Hồng liền xoay người, đỏ mặt bỏ chạy xuống tầng.
Trên đường, Liễu Hồng đưa tay lên sờ khuôn mặt đang nóng ran của mình. Mình thế nào ấy nhỉ? Kiểu gì mình cũng không thể xứng với Trương Nhất Phàm, làm bảo mẫu cho anh ta thì may ra còn được, chứ một người đẹp trai, phong độ như Chủ tịch huyện Trương thì không ít đàn bà, phụ nữ rung động.
Nhưng sự động chạm vừa rồi giữa hai người khiến cho con tim nguội lạnh đã hơn một năm nay của Liễu Hồng bỗng nhiên bừng thức dậy. Chỉ có điều cô ta không dám có ý nghĩ gì, chỉ mong muốn một điều duy nhất là làm sao có thể báo đáp cho Trương Nhất Phàm càng nhiều càng tốt.
Ngày mai còn phải đến chỗ Bí thư Lâm để báo cáo tình hình, nên Trương Nhất Phàm muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng nào ngờ điện thoại lại vang lên.
- Khốn kiếp, sao lâu lắm rồi không gọi điện thoại cho em, có phải anh đã quên em rồi không?
Trong điện thoại giọng của Đổng Tiểu Phàm lanh lảnh, khiến cho Trương Nhất Phàm ngồi bật dậy như lò xo ở trên giường.
Từ lần bị hắn chiếm hữu phần trên của cơ thể thì cách xưng hô của cô ta với Trương Nhất Phàm cũng thay đổi.
- Tiểu Phàm, em về rồi à?
Đã khá lâu không nghe thấy giọng điệu đó, Trương Nhất Phàm có vẻ khá kích động.
- Đúng thế, em về nước hôm qua rồi! Anh là đồ khốn kiếp, cũng không thèm đến sân bay đón em.
Đổng Tiểu Phàm buông lời trách cứ, khiến cho Trương Nhất Phàm có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cô ta đang tức giận như thế nào.
- Đón em ư? Anh cũng mới về mà, anh đi Thâm Quyến để tiến hành khảo sát một tuần.
- Ồ, thế thôi vậy.
Hình như Đổng Tiểu Phàm đang ăn gì đó, vừa ăn vừa hỏi:
- Anh đang làm gì đó?
- Đang chuẩn bị đi ngủ. Bà xã, sao thế? Nhớ anh phải không?
Trương Nhất Phàm cười cười trêu Đổng Tiểu Phàm.
- Này, này! Đừng có lộn xộn, ai là bà xã của anh chứ. Đúng là không biết xấu hổ.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Chúng mình đã đến mức đó rồi mà. Người ta nói chỉ cần hai người ngủ với nhau thì sẽ là vợ chồng. Em còn không công nhận sao?
- Đừng có hòng! Anh đừng tưởng em là con ngốc, chỉ nghĩ ngủ cạnh nhau là đã thành vợ chồng đâu nhé. Nếu như vậy thì trên thế gian này đầy rẫy những đôi vợ chồng rồi đấy.
- Thế ý của em là chúng ta chưa đến mức độ đó hả? Hay là còn phải tiến thêm bước nữa?
- Nghĩ hay quá nhỉ, lần trước bị anh lợi dụng rồi, em không mắc mưu của anh nữa đâu, nếu không thì anh cứ việc đi tìm người khác đi nhé! Em sợ đau lắm.
- Ha ha…
Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lớn, cứ nghĩ rằng Đổng Tiểu Phàm không hiểu cái gì, hóa ra chuyện quan hệ nam nữ cô ta cũng lờ mờ hiểu đấy chứ, đáng yêu thật! Trương Nhất Phàm cười sằng sặc, hắn dường như trông thấy được bộ dạng đáng yêu của Đổng Tiểu Phàm.
- Anh cười cái gì vậy?
Đổng Tiểu Phàm nhăn nhó hỏi:
- Không được cười!
Trương Nhất Phàm cảm thấy rất vui vẻ:
- Trước giờ anh chỉ nghe nói khi sinh em bé thì mới đau thôi chứ, còn làm chuyện đó có đau đâu? Em định lừa ai thế?
- Lưu manh, không thèm nói chuyện với anh nữa!
Đổng Tiểu Phàm xấu hổ đỏ bừng mặt, hận một nỗi không thể xé xác Trương Nhất Phàm, dám chỉ đường dẫn lối mình đi vào con đường xấu xa đó. Cứ thấy cái kiểu ăn nói chẳng có chút đứng đắn này, không hiểu hắn ta làm Chủ tịch huyện như thế nào nhỉ?
Đột nhiên, Đổng Tiểu Phàm như chợt nhớ ra điều gì: “Không được! Ngày mai mình phải đến đó. Không hiểu cái tên đồi bại này không làm chuyện gì đó với phụ nữ khác chứ? Nếu không thì sao mà hắn lại có thể hiểu tường tận đến như vậy nhỉ? Trương Nhất Phàm đáng chết ơi là Trương Nhất Phàm, lại không cho mình lần đầu tiên của hắn!
Trần Trí Phú vẫn đi theo làm tùy tùng, đảm đương vai trò là thủ hạ của Trương Nhất Phàm. Chuyến đi Thâm Quyến đó đã cho gã một ấn tượng rất mạnh. Đến giờ thì Trần Trí Phú đã phần nào hiểu được cải cách mở cửa phải phát triển như thế nào rồi.
Trong phòng bao ăn cơm, không có một người lạ nào, đến Lương Chính Hòa gọi điện thoại đến Trương Nhất Phàm cũng không thèm nghe. Trong lúc ăn cơm, Đường Vũ có tiết lộ cho Trương Nhất Phàm một tin tức:
- Tô Sĩ Dân vì chuyện nhận thầu của Cục giao thông cũng đã xảy ra chuyện với Uông Viễn Dương rồi.
Trương Nhất Phàm không nói năng gì, chỉ lặng im nghe Đường Vũ báo cáo. Đường Vũ nói:
- Chẳng phải là Tô Sĩ Dân lo chuyện kiến thiết giao thông lần này sao? Nghe nói ông ta đang định đem công trình thầu này giao cho một công ty kiến trúc tên là Hồng Đạt và một công ty kiến thiết Thành Tựu. Chủ tịch huyện Uông không đồng ý, nói hai công ty này không có độ tin cậy, nên hai người đã xảy ra cãi cọ.
Công ty kiến thiết Thành Tựu thì Trương Nhất Phàm biết, cũng biết Tổng giám đốc Lâu của công ty đó. Nói thật, hắn cũng chẳng có mấy thiện cảm với tay Tổng giám đốc đó, toàn là ăn nói bốc phét, suy nghĩ thì lạc hậu, cứ chỗ nào có mùi tanh là bâu đến.
Vài năm trở lại đây ở Thông Thành này gã cũng có khá nhiều công trình, cũng kiếm được kha khá tiền. Nhưng công trình của gã thì chẳng ra làm sao cả, chẳng qua cũng chỉ như bã đậu, mà có khi còn không được như bã đậu.
Còn cái công ty Hồng Đạt kia thì chưa nghe thấy tên bao giờ, lẽ nào mình chỉ đi có mấy hôm mà ở Thông Thành đã mọc lên một công ty rồi sao? Nếu như đây là công ty bản địa thì Trương Nhất Phàm dám khẳng định, đó là một công ty đang trong thời kỳ còn non yếu, muốn ngụy trang để cướp về một vài giai đoạn của công trình rồi lại tái thầu cho công ty khác.
Loại công ty này, là một dạng điển hình của công ty môi giới, bao thầu. Đó là điều đau đầu nhất của các ban ngành chính phủ hiện nay. Trương Nhất Phàm thản nhiên hỏi một câu:
- Công ty Hồng Đạt này là như thế nào?
- Hứ! Thì có thể thế nào được chứ, là công ty do đám người quạ mổ Thi Vĩnh Nhiên thành lập ra chứ còn gì nữa. Vừa mới đăng ký thành lập xong đã đòi dựa vào mối quan hệ của Tô Sĩ Dân cướp về hai giai đoạn của công trình.
Hồ Lôi bất bình nói.
- Bố của cậu thế nào?
Trương Nhất Phàm húp một ngụm canh rồi hỏi Hồ Lôi.
- Bố tôi nói rằng nước của Thông Thành đang sôi sục, nên ông ấy không muốn tham gia vào.
Gần đây với mỏ than Nam Khê Hồ Lôi cũng đã kiếm được kha khá tiền. Trong vòng 1 năm cũng đã lấy lại được hơn bốn triệu.
Nếu như gã bán mỏ than đi thì chắc bây giờ gã đã là một tỷ phú, hơn nữa đó lại là tiền riêng của gã. Bởi vậy, trong phương diện này Hồ Lôi rất cảm kích Trương Nhất Phàm. Đặc biệt là chuyện lần trước ở khu mỏ, nếu như không có Trương Nhất Phàm thì chắc gã đã tiêu đời từ lâu rồi.
Một lần mà chết mười mấy mạng, riêng tiền bồi thường thôi thì cũng đã sạt nghiệp. Ông Hồ Trí Minh không muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng cũng không có nghĩa là Hồ Lôi không nhúng tay vào, chính vì thế mà gã cười hì hì:
- Anh Phàm này, hay là để tôi bán cái mỏ than đi, rồi cũng thành lập một công ty xây dựng để đấu đá với bọn họ xem sao nhé?
Trương Nhất Phàm đặt bát canh xuống, phân tích một hồi:
- Gần đây lợi nhuận từ mỏ than khá tốt, tiền thu về nhanh, nhưng điều quan trọng là không an toàn lắm. Nếu như cậu không còn muốn tiếp tục làm nữa thì có thể bán nó đi, tôi cũng không hề phản đối. Nhưng chuyện của Cục giao thông cậu cũng không nên nhúng tay vào làm gì, cứ ngoan ngoãn nghe theo lời của bố cậu ấy!
Nếu Trương Nhất Phàm đã nói như vậy rồi thì Hồ Lôi cũng không dám băn khoăn gì thêm về chuyện này nữa.
Lúc đó, Đường Vũ nhìn ra bên ngoài, thì thầm nói với Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm này, gần đây em có biết được một tin, vợ của Tô Sĩ Dân thường xuyên đến Vạn Tử Thiên Hồng của Nhâm Quốc Đồng, nghe nói hình như là đang bao một thằng công tử bột nào đó.
- Có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh.
Trương Nhất Phàm cũng muốn nhân cơ hội này mà khiến cho Tô Sĩ Dân mất mặt một phen. Thằng cha này đã nhằm vào mình công kích một thời gian dài như vậy, cũng nên phải cho gã hiểu cái tên Trương này được viết như thế nào thôi.
Đường Vũ cười có vẻ ái ngại:
- Chỉ có điều chỗ Nhâm Quốc Đống đó cũng không dễ dàng ra tay. Anh cũng biết đấy, thằng cha này có đặc quyền, bọn em không thể cứ tùy tiện xông vào Vạn Tử Thiên Hồng mà kiểm tra được.
- Mẹ kiếp…
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, hai thằng này cũng thật ngu, chỉ có điều hắn không muốn nói ra:
- Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?
Quả nhiên vẫn là thằng ranh Hồ Lôi nhanh nhẹn, gã đột nhiên cười:
- Sao ngu thế, tại sao lại không nghĩ là sẽ ra tay ngay với thằng chó đó chứ? Thằng công tử bột kia không phải là đang vì tiền sao? Mẹ kiếp!
Bị Hồ Lôi chửi, nhưng Đường Vũ bừng tỉnh ngộ.
Ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm cũng không đi tiêu khiển cùng bọn họ nữa, và đi về nhà của mình. Hắn đã xa nhà một tuần rồi.
Kỳ lạ thật! Sao phòng của mình lại sáng đèn thế nhỉ? Chẳng lẽ lại có trộm sao?
Trương Nhất Phàm lấy chìa khóa ra mở cửa, thì phát hiện thấy Liễu Hồng đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa. Chắc có lẽ cũng đã nghe thấy tiếng mở cửa, Liễu Hồng đang lau nhà cũng vội ngẩng đầu lên nhìn. Chỗ eo thon của cô ta đang cúi xuống để lộ một khoảng da thịt trắng ngần, bầu ngực của Liễu Hồng vẫn đầy đặn, no tròn như vậy.
- Chủ tịch huyện Trương, anh về rồi đấy à!
Liễu Hồng bước tới, cầm lấy đôi dép đi trong nhà đưa cho Trương Nhất Phàm.
- Băng Băng nói rằng hôm nay anh về nên bảo tôi qua đây dọn dẹp một chút. Sắp xong rồi, anh cứ ngồi đó đi.
Trông thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không được tốt lắm, Liễu Hồng liền vội giải thích.
Hóa ra là vậy, Trương Nhất Phàm thầm thở phào. Đột nhiên thầm trách bọn Hồ Lôi lắm chuyện, nếu như Liễu Hồng không giải thích thì có lẽ chính bản thân hắn đã bị dọa cho nhảy dựng lên rồi.
Chỉ có điều dù sao thì Băng Băng cũng có ý tốt, nên Trương Nhất Phàm cũng không tiện đi trách cứ người ta làm gì.
- Cô không quay về thịt trấn Liễu Thủy sao?
Trương Nhất Phàm thay giầy, đi vào phòng ngủ. Hắn phát hiện thấy phòng ngủ của hắn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
Liễu Hồng quả là người phụ nữ của gia đình, tâm tính của Trương Nhất Phàm lúc nãy còn có chút không vui, nhưng nhìn như vậy bỗng nhiên thấy mọi bực bội tan biến hết. Chỉ có điều lần sau nhất định phải dặn dò bọn Hồ Lôi đừng làm mấy chuyện linh tinh vớ vẩn như thế này nữa.
- Tôi mở một nhà hàng nhỏ ở bên cạnh Nhị Trung, không về thị trấn Liễu Thủy nữa.
Liễu Hồng đang ở phòng khách trả lời vọng vào.
Trương Nhất Phàm tìm một bộ quần áo để đi tắm:
- Mở nhà hàng được lắm, với tay nghề của cô thì chắc chỉ trong vòng vài năm thôi là có thể an cư ở đó rồi.
- Thì cứ làm đã xem thế nào, mới khai trương thôi mà. Tôi cũng không hy vọng được phát tài lớn mà chỉ cần kiếm đủ tiền để nuôi con là ổn rồi.
Khi Liễu Hồng cúi người xuống để dọn dẹp, Trương Nhất Phàm trông thấy lưng của cô ta đã ướt đẫm.
Liễu Hồng cũng coi như là một hồng nhan bạc mệnh. Mới 23 tuổi mà đã làm một quả phụ, mất đi tuổi thanh xuân. Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu như điều kiện cho phép, có thể giúp cô ta được cái gì thì sẽ tận lực giúp, dù sao thì cô ta cũng đã từng cứu mạng của mình.
- Thôi, cô đừng làm nữa, những việc này để mai tôi gọi người giúp việc theo giờ đến là được rồi.
Trương Nhất Phàm cầm quần áo đi vào phòng tắm. Liễu Hồng lau mồ hôi nói:
- Không sao mà, dù sao thì buổi tối tôi cũng chẳng làm gì. Nếu như anh cảm thấy không phiền, có thời gian tôi sẽ đến đây để giúp anh dọn dẹp!
Trương Nhất Phàm vốn muốn từ chối, nhưng lại sợ Liễu Hồng hiểu lầm, nên hắn làm như không nghe thấy vặn vòi nước chảy mạnh hơn.
Trong phòng tắm được lắp thiết bị năng lượng mặt trời, nên độ nóng của nước vừa phải. Trương Nhất Phàm cười mỉm, tắm xong đi ra ngoài, Liễu Hồng liền lách người đi vào luôn:
- Quần áo bẩn cứ để đó, để tôi giặt cho.
Trông thấy Liễu Hồng giật mớ quần áo trên tay của mình, Trương Nhất Phàm đành chỉ lắc lắc đầu.
- Liễu Hồng, cháu nhỏ của cô đâu?
Từ trong phòng vệ sinh, Liễu Hồng đáp vọng ra:
- Mẹ chồng tôi đến, nên bà ấy chăm sóc nó rồi!
Đợi Liễu Hồng giặt quần áo xong đi ra, Trương Nhất Phàm liền rút từ trong túi áo ra năm trăm đồng nói:
- Số tiền này cô cứ cầm đi, mua cái gì đó cho thằng nhỏ ăn.
Khi nhét vào tay của Liễu Hồng, cô ta trù chừ không nhận:
- Chủ tịch huyện Trương, anh là một người tốt, đã giúp tôi nhiều như thế rồi, tôi làm sao còn dám nhận tiền của anh được chứ? Liễu Hồng tôi mặc dù là phận nữ nhi nhưng cũng hiểu thế nào là tri ân báo đáp. Nếu như anh thật sự không coi thường tôi, thì hàng tuần hãy để tôi đến đây được dọn dẹp giúp anh, cũng coi như đó là một kiểu báo đáp của tôi vậy.
- Nếu như vậy thì có thời gian cô cứ đến! Dù sao thì cô cũng có chìa khóa rồi.
Trương Nhất Phàm liền đưa tiền cho cô ta, nhưng thế nào Liễu Hồng cũng không nhận. Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, không cẩn thận liền đẩy mạnh đến bộ ngực đầy đặn của Liễu Hồng.
Bộ ngực của người phụ nữ đang cho con bú to một cách kỳ lạ, độ đàn hồi cũng rất tốt. Khi tay của Trương Nhất Phàm chạm đến, cả hai người liền sững sờ một lúc. Rất nhanh, Liễu Hồng liền xoay người, đỏ mặt bỏ chạy xuống tầng.
Trên đường, Liễu Hồng đưa tay lên sờ khuôn mặt đang nóng ran của mình. Mình thế nào ấy nhỉ? Kiểu gì mình cũng không thể xứng với Trương Nhất Phàm, làm bảo mẫu cho anh ta thì may ra còn được, chứ một người đẹp trai, phong độ như Chủ tịch huyện Trương thì không ít đàn bà, phụ nữ rung động.
Nhưng sự động chạm vừa rồi giữa hai người khiến cho con tim nguội lạnh đã hơn một năm nay của Liễu Hồng bỗng nhiên bừng thức dậy. Chỉ có điều cô ta không dám có ý nghĩ gì, chỉ mong muốn một điều duy nhất là làm sao có thể báo đáp cho Trương Nhất Phàm càng nhiều càng tốt.
Ngày mai còn phải đến chỗ Bí thư Lâm để báo cáo tình hình, nên Trương Nhất Phàm muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng nào ngờ điện thoại lại vang lên.
- Khốn kiếp, sao lâu lắm rồi không gọi điện thoại cho em, có phải anh đã quên em rồi không?
Trong điện thoại giọng của Đổng Tiểu Phàm lanh lảnh, khiến cho Trương Nhất Phàm ngồi bật dậy như lò xo ở trên giường.
Từ lần bị hắn chiếm hữu phần trên của cơ thể thì cách xưng hô của cô ta với Trương Nhất Phàm cũng thay đổi.
- Tiểu Phàm, em về rồi à?
Đã khá lâu không nghe thấy giọng điệu đó, Trương Nhất Phàm có vẻ khá kích động.
- Đúng thế, em về nước hôm qua rồi! Anh là đồ khốn kiếp, cũng không thèm đến sân bay đón em.
Đổng Tiểu Phàm buông lời trách cứ, khiến cho Trương Nhất Phàm có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cô ta đang tức giận như thế nào.
- Đón em ư? Anh cũng mới về mà, anh đi Thâm Quyến để tiến hành khảo sát một tuần.
- Ồ, thế thôi vậy.
Hình như Đổng Tiểu Phàm đang ăn gì đó, vừa ăn vừa hỏi:
- Anh đang làm gì đó?
- Đang chuẩn bị đi ngủ. Bà xã, sao thế? Nhớ anh phải không?
Trương Nhất Phàm cười cười trêu Đổng Tiểu Phàm.
- Này, này! Đừng có lộn xộn, ai là bà xã của anh chứ. Đúng là không biết xấu hổ.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Chúng mình đã đến mức đó rồi mà. Người ta nói chỉ cần hai người ngủ với nhau thì sẽ là vợ chồng. Em còn không công nhận sao?
- Đừng có hòng! Anh đừng tưởng em là con ngốc, chỉ nghĩ ngủ cạnh nhau là đã thành vợ chồng đâu nhé. Nếu như vậy thì trên thế gian này đầy rẫy những đôi vợ chồng rồi đấy.
- Thế ý của em là chúng ta chưa đến mức độ đó hả? Hay là còn phải tiến thêm bước nữa?
- Nghĩ hay quá nhỉ, lần trước bị anh lợi dụng rồi, em không mắc mưu của anh nữa đâu, nếu không thì anh cứ việc đi tìm người khác đi nhé! Em sợ đau lắm.
- Ha ha…
Trương Nhất Phàm đột nhiên cười lớn, cứ nghĩ rằng Đổng Tiểu Phàm không hiểu cái gì, hóa ra chuyện quan hệ nam nữ cô ta cũng lờ mờ hiểu đấy chứ, đáng yêu thật! Trương Nhất Phàm cười sằng sặc, hắn dường như trông thấy được bộ dạng đáng yêu của Đổng Tiểu Phàm.
- Anh cười cái gì vậy?
Đổng Tiểu Phàm nhăn nhó hỏi:
- Không được cười!
Trương Nhất Phàm cảm thấy rất vui vẻ:
- Trước giờ anh chỉ nghe nói khi sinh em bé thì mới đau thôi chứ, còn làm chuyện đó có đau đâu? Em định lừa ai thế?
- Lưu manh, không thèm nói chuyện với anh nữa!
Đổng Tiểu Phàm xấu hổ đỏ bừng mặt, hận một nỗi không thể xé xác Trương Nhất Phàm, dám chỉ đường dẫn lối mình đi vào con đường xấu xa đó. Cứ thấy cái kiểu ăn nói chẳng có chút đứng đắn này, không hiểu hắn ta làm Chủ tịch huyện như thế nào nhỉ?
Đột nhiên, Đổng Tiểu Phàm như chợt nhớ ra điều gì: “Không được! Ngày mai mình phải đến đó. Không hiểu cái tên đồi bại này không làm chuyện gì đó với phụ nữ khác chứ? Nếu không thì sao mà hắn lại có thể hiểu tường tận đến như vậy nhỉ? Trương Nhất Phàm đáng chết ơi là Trương Nhất Phàm, lại không cho mình lần đầu tiên của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.