Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1057: Anh định hối lộ Ủy ban Kỷ luật sao?

Tây Lâu Nguyệt

29/07/2015

Thấy ông chủ vươn mắt nhìn chiếc xe màu đỏ kia, ngay tức khắc Trương Tuyết Phong liền giảm tốc độ xe, cố gắng hết sức để chiếc Porsche rơi trong tầm mắt ông chủ thêm vài phút.

Mãi đến khi bóng dáng chiếc Porsche mất hút, gã mới chậm rãi tăng tốc.

Qua gương chiếu hậu Trương Tuyết Phong quan sát vẻ mặt ông chủ, thấy ông chủ không có chỉ thị gì, gã mới cho xe tiến thẳng về thành phố.

Đến dưới nhà, Trương Nhất Phàm cho Trương Tuyết Phong về, rồi gọi điện thoại cho Lý Hồng.

Những đối thoại với Lý Thiên Trụ ở sơn trang suối nước nóng vừa rồi, khiến Trương Nhất Phàm mãi còn dư vị. Phải nói rằng so với mình Lý Hồng cần phải biết hơn nhiều, giống như những gì trong lòng nghĩ này, không phải chỉ dựa vào phỏng đoán thì có thể có được đến kết luận.

Lý Thiên Trụ quyết định kéo ta vào ủy viên thường vụ, Trương Nhất Phàm trong lòng không thể không đắn đo suy xét.

Trương Nhất Phàm sẽ không ngây thơ cho rằng, chuyện tốt gì cũng có thể rơi trên đầu mình. Đương nhiên, vào ủy viên thường vụ là chuyện mà hắn quyết chí phải được, cũng là đường lối tất yếu bắt buộc của lãnh đạo bộ máy Tỉnh ủy về sau.

Nếu không vào ủy viên thường vụ, thì hắn chỉ có thể quanh quẩn bên lề bộ máy Tỉnh ủy, một Phó chủ tịch tỉnh không có gia nhập thường vụ, rất dễ dàng bị người bài xích, lời nói trên hội nghị thường vụ cũng không có quyền lực.

Hắn lại nghĩ tới câu nói ấy của Lý Thiên Trụ, Thẩm Hoành Quốc muốn điều chỉnh bộ máy chính phủ, những lời này lúc ấy cũng khiến cho Trương Nhất Phàm lưu ý. Từ khi Thẩm Hoành Quốc nhậm chức tới nay, vẫn giữ lại bố cục đương thời của Lý Thiên Trụ, làm một Chủ tịch mới nhậm chức của một tỉnh, Thẩm Hoành Quốc đến nay mới điều chỉnh bộ máy, đây đã là cách làm rất hậu đãi rồi.

Đứng ở góc độ Thẩm Hoành Quốc, cho dù quan hệ với Lý Thiên Trụ có tốt hơn, phối hợp có hòa hợp hơn đi nữa, ông cũng nhất định phải có tay chân của riêng mình. Giờ phút này, Trương Nhất Phàm xem như đã hoàn toàn hiểu thấu, Thẩm Hoành Quốc vẫn luôn đang tìm một thời cơ.

Lần chỉnh đốn cải cách An Dương này của mình, chắc chắn đã tạo cho Thẩm Hoành Quốc một thời cơ.

Như thế mà nói, Quách Vạn Niên từ chức, chẳng phải là đúng như ý nguyện của Thẩm Hoành Quốc sao?

Nghĩ đến những chuyện rắc rối phức tạp này, Trương Nhất Phàm càng giác ngộ được hẳn là nên cùng Lý Hồng kết nối một chút.

Lý Hồng vừa mới tắm xong, nằm trên giường đọc sách, khi nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn đáp ứng yêu cầu của Trương Nhất Phàm.

- Vậy được rồi! Để tôi thay quần áo.

Thông thường Lý Hồng đều sẽ xem TV một chút, rồi tắm rửa đi ngủ. Trong khoảng thời gian gần đây có hơi mệt, việc ở Ủy ban Kỷ luật khá nhiều , cô vẫn đang làm việc và phát triển trong hệ thống phe Lâm Đông Hải bên này như trước.

Nghe nói Quách Vạn Niên từ chức , ông ấy tự nguyện lấy chức vụ Phó chủ tịch tỉnh của mình, bảo lãnh cho con gái ông. Giữa ba người bọn họ, đương nhiên thân cận nhất không ai hơn con gái ông. Ông ta biết mình không thể đồng thời bảo lãnh cho cả ba người ra, nên đành phải quyết định như vậy.

Bây giờ Quách Vạn Niên đã trở thành cục bột trong tay người khác, mặc cho người khác nhàu nắn ra sao cũng được. Ông đã mất đi vốn liếng và sức phản kháng, hơn nữa đề nghị của ông, có thể được tổ chức cho phép hay không, còn phải xem ý của Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc.

Nói đến phía trên có người, bọn họ tuyệt đối không sánh kịp với Lý Thiên Trụ, quan hệ giữa Lý Thiên Trụ và Tổng bí thư, không ai có thể sánh bằng.

Lý Hồng biết nguyên nhân tối nay Trương Nhất Phàm tìm mình, cô mới sảng khoái đồng ý như vậy.

Không ngờ lần này Trương Nhất Phàm đã dẫn cô đến một khu chung cư mới khai thác, phát triển không lâu. Nơi này có không tới 50% hộ vào ở.

Xe Trương Nhất Phàm tiến vào một khu nhỏ, bảo vệ hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp cho xe đi vào. Từ cửa kính xe Lý Hồng nhìn khu này, cảnh vật tao nhã, công tác xanh hoá làm cực kỳ thích hợp, ở giữa mỗi tòa nhà còn có cây cầu nhỏ có nước chảy, động tĩnh kết hợp lẫn nhau.

Lúc vào cửa, Lý Hồng chú ý một hồi, đây được gọi là Thành Trung Thành của lâu đài trên không, là khai thác, phát triển của tập đoàn bất động sản Hồ Thị lớn nhất tỉnh Tương . Khu chung cư này, bắt đầu được tạo dựng từ hai năm trước, Hồ Chí Minh lúc ấy tự phát biểu trên TV và báo chí rằng. tập đoàn Hồ thị lần này tạo dựng ra chính là một tinh phẩm trong tinh phẩm.

Quả nhiên, nhìn từ bố cục nơi này, đích xác thuộc vào loại cấp bậc thượng thừa. Xem ra Trương Nhất Phàm có một nhà riêng ở trong này. Cái người này, rốt cuộc đã ẩn giấu bao nhiêu ngôi nhà đây?

Lý Hồng hồ nghi mà nhìn hắn một cái, đừng hòng chơi trò kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp) với ta.

Ai biết Trương Nhất Phàm rất mẫn cảm,

- Có phải em đang nghĩ ta giấu người đẹp ở nhà vàng này hay không?

Cái ý nghĩ trong lòng cô, bị Trương Nhất Phàm lật phá, Lý Hồng cố tình điềm tĩnh, không thèm nhìn hắn một cái.

Trương Nhất Phàm mỉm cười, dừng xe dưới một tòa nhà.



- Sao không nói lời nào thế? Hôm nay anh lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em?

Lý Hồng tháo đai an toàn, mở cửa bước xuống xe. Lý Hồng của tối nay, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai dài che khuất hơn nửa khuôn mặt, hơn nữa cô hôm nay mặc chiếc áo lông dài màu đen, cô được bao bọc trong bộ quần áo thon dài. Gió lạnh thổi tới, lạnh đến nỗi Lý Hồng không kìm nổi có chút run run.

May mà trong đêm như vậy, trên con đường trong khu vực nhỏ này ngoại trừ có vài chiếc xe con ngẫu nhiên đi vào, không thấy người đi bộ nào khác. Ngược lại như vậy lại khiến cho Lý Hồng rất yên tâm. Lý Hồng cũng chỉ là một cô gái bình thường, rất mong đợi có một ngày, có thể cùng người mình thích tay trong tay, đi trên con đường cái không người quen biết.

Chẳng qua chỉ một việc bình thường như vậy, đối với Lý Hồng mà nói, cũng là một giấc mộng xa vời.

Tâm tư của phụ nữ, rất khó xét đoán, khi Trương Nhất Phàm xuống xe, rất bất ngờ phát hiện Lý Hồng lại kéo lấy cánh tay hắn, động tác này, khiến Trương Nhất Phàm lúc ấy có chút kinh ngạc. May mà hắn đủ linh hoạt, ngay lập tức liền phản ứng lại, không khiến cho Lý Hồng sinh nghi, nếu không hắn chỉ cần có chút chần chừ, chắc chắn Lý Hồng sẽ buông tay .

Sau này Trương Nhất Phàm nghĩ, đây nhất định chỉ xuất phát từ bản năng con gái nào đó của Lý Hồng, cô ấy kìm lòng không đậu nên làm vậy. Bởi vì từ lúc hắn quen biết Lý Hồng tới nay, lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ thế này.

Trương Nhất Phàm rất tự nhiên để Lý Hồng kéo tay, tay còn lại luồn vào túi quần, dẫn Lý Hồng đi vào cửa thang máy.

Rất may, khi thang máy xuống tới, gần đó không một bóng người, hai người bước vào thang máy, Trương Nhất Phàm liền đưa tay ôm nhẹ thắt lưng Lý Hồng.

Vòng eo thon thả như vậy, khiến Trương Nhất Phàm tim đập thình thịch, vuốt lên eo Lý Hồng, tuy rằng cách chiếc áo lông, vẫn cảm giác được thân hình làm người ta nhiệt huyết dâng trào của cô.

Trương Nhất Phàm và Lý Hồng vỏn vẹn từng có hai lần như cá vờn dưới nước, hơn nữa từ trước đến giờ Lý Hồng đều không để hắn nhìn kỹ dáng người của cô, điều này khiến cho Trương Nhất Phàm vẫn canh cánh trong lòng. Cứ như mình đã bị đánh lừa vậy, đã chịu một thiệt thòi lớn.

Lý Hồng và Trương Nhất Phàm sánh vai nhau, cô chỉ thấp hơn Trương Nhất Phàm ba phân. Vì vậy, Trương Nhất Phàm còn có thể ngửi thấy mùi hương cô vừa mới tắm. Tươi mát mà thoải mái.

- Em tắm rồi à ?

Lý Hồng gật gật đầu, cũng không nói thêm.'Thang máy dừng ở tầng hai mươi sáu, đây đã là tầng cao nhất của tòa nhà này, loại cao ốc thế này, đều là lối kiến trúc kép. Trương Nhất Phàm lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào, từ trong phòng lập tức ập ra một làn hương thơm mát.

Lý Hồng thay giầy ra, vừa đi vừa đánh giá căn phòng này,

- Đây là của anh à?

Trương Nhất Phàm nói:

- Trong mắt em, anh có phải là người đàn ông đẳng cấp số một hay không ?

Nhất đẳng nam nhân gia ngoại hữu gia (Người đàn ông nhất đẳng ngoài nhà lại có nhà), đây đã trở thành câu nói kinh điển của người trong quan trường, Lý Hồng lườm hắn một cái,

- Chẳng lẽ không đúng?

Trương Nhất Phàm nói,

- Vậy anh thật sự là oan uổng . Căn phòng này thực không phải là của anh.

Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói;:

- Em cho anh biết, anh cũng không nên ngã bổ nhào trên đóng tiền .

- Yên tâm đi, nếu anh thiếu tiền, vào thời điểm dịch Sars lần trước Tiểu Phàm cũng đã không nhất thiết bắt buộc phải chi trợ hai mươi tỷ . Cô ấy chỉ cần tùy tiện tiết kiệm một chút, đã đủ cho anh tiêu xài vô tận.

Trương Nhất Phàm nói đây là sự thật, thân phận như Trương Nhất Phàm vậy, tham ô tiền tài vốn là một việc làm ngu xuẩn nhất. Trên thực tế, cũng không có tham quan nào, lại có thể đem tiền mà mình tham ô được, đi quyên góp cho quốc gia và khu vực thiên tai.

Lý Hồng phát hiện căn phòng này thật khá, tuy nhiên, một cô gái luôn bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi như cô (xem nhẹ vật chất), ý niệm trong đầu rất nhanh liền bình lặng lại. Trương Nhất Phàm nói:

- Tòa nhà là của Hồ thị khai phát, bọn họ tạo dựng nên bản hiệu chữ vàng. Lần trước anh và Hồ Lôi ở trong này đi dạo một vòng, phát hiện môi trường ở đây rất tốt. Vì thế anh liền yêu cầu, Hồ Lôi để lại cho anh một căn hộ. Em xem trang hoàng của gian phòng này, có phát hiện gì hay không?

Lý Hồng nói,

- Màu sắc khá trang nhã.



Trương Nhất Phàm nói,

- Xem như em đoán đúng rồi, phòng này vốn là chuẩn bị cho em, thích hợp tính cách của em.

Hắn tiện tay ném chìa khóa qua

- Mặc kệ em có muốn hay không, phòng này thuộc về em.

- Đùa gì mà đùa? Anh thế này là sĩ nhục tôi.

Lý Hồng nhíu mày, hơi có chút không hài lòng.

- Anh định hối lộ tôi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật sao? Cẩn thận tôi bắt anh.

Lời tuy nói như vậy, nhưng có thể được người đàn ông mình thích, chuẩn bị quà cho mình, trong lòng Lý Hồng đương nhiên có một tràn cảm động, nhưng cô chỉ có thể âm thầm lòng nhận lấy hảo ý. , hạnh phúc của người con gái, không ở chỗ chiếm được nhiều ít, mà là trong lúc mình cần thiết, hoặc bất lực, lại có thể có người nghĩ đến mình. Lý Hồng không giống những cô gái bình thường, tiền vàng đối với cô ấy căn bản không có sức hấp dẫn gì, tất cả mọi thứ của cô ấy đều là vốn trời cho, cũng như Trương Nhất Phàm vậy, đó là phúc khí mà những người thường mấy đời cũng tu không được.

Tuy rằng nói đầu thai là một kỹ thuật sống, nhưng tâm tính của bọn họ lại hoàn toàn khác hẳn với bọn công tử con nhà giàu, con nhà quan. Đây chính là khác biệt giữa họ và những người bình thường!

Trương Nhất Phàm bước qua, đưa tay khoác lên vai Lý Hồng,

- Đừng nói đến chuyện hối lộ hay không hối lộ, có thích khôn nè?

Hắn nâng cầm Lý Hồng, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Lý Hồng, Lý Hồng nói:

- Thích!

Tuy nhiên, cô lập tức liền nói thêm một câu,

- Nhưng em không thể nhận.

- Vì sao? Em cứ luôn cự tuyệt những thứ mình thích chứ?

Lý Hồng nói:

- Làm người không thể buông theo dục vọng, không thể cứ hành sự theo sở thích của mình, hôm nay em nhận căn hộ này của anh, ngày mai có thể sẽ nhận tiền tài của người khác, em là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chẳng lẽ anh lại mong muốn em biến thành cái loại người như thế? Nói cho anh biết, Trương Nhất Phàm, đừng đem viên đạn bọc đường của anh đến dụ dỗ em!

- Được, vậy chúng ta sẽ giao lưu bằng một cách thức khác nhé!

Trương Nhất Phàm nhìn vào khuôn mặt trắng mịn như bạch ngọc của cô, tâm thần phơi phới.

Lý Hồng cũng không né tránh, chỉ là cảnh giác hỏi một câu,

- Anh muốn làm gì đây?

- Em nói thử xem?

Trương Nhất Phàm mỉm cười kỳ quái, Lý Hồng nói:

- Tôi thì chỉ biết, anh hẹn tôi ra chỉ là vì chuyện thế này. Anh là cái phần tử sa đọa.

Trương Nhất Phàm nói:

- Cùng sa đọa với một nữ thần là em, tôi thừa nhận ,

Lý Hồng nói đùa,

- Tên cuồng đồ to gan, dám coi khinh bổn thần! Phải chịu tội gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook