Chương 861: Anh đoán trong tay tôi là đơn hay là đôi?
Tây Lâu Nguyệt
06/10/2013
- Ha ha…
Tiếng cười vang dội của Tống Hạo Thiên, tiếng cười của gã lại khiển cho tất cả mọi người trong sòng cảm thấy rùng mình. Tống Hạo Thiên tuyệt đối là một nhân vật nổi tiếng khắp thủ đô, có thể nói, trong nhóm những công tử ở đây chắc chắn gã là người nói một không hai.
Nhớ ngày đó, anh em nhà Lý Tông Huy oai vệ ra sao? Ở trong nhóm những công tử này, toàn là những nhân vật đạp một cước cả thủ đô run rẩy. Còn có Phương Tấn Bằng của nhà họ Phương, nhân vật giống như thế, ở trong mắt Tống Hạo Thiên lại chẳng có gí lạ.
Luận về thân phận và gia thế, hay là thành tựu của bản thân, bọn họ đều không thể đánh đồng cùng Tống Hạo Thiên. Nhà họ Trương là một gia tộc duy nhất không xuất hiện ở nhóm công tử này. Nề nếp nhà họ Trương rất nghiêm khắc, không cho phép những nhân vật như vậy tồn tại.
Đa số con cháu nhà họ Trương, đều có một con đường sống nhất định, bọn họ không có khả năng như Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng, tung hoành thủ đô, không người quản thúc.
Hôm nay Tống Hạo Thiên lên giọng tuyên bố muốn cùng Trương Nhất Phàm đánh cuộc một phen, trong lòng rất nhiều người cảm thấy buồn bực. Mặc dù Trương Nhất Phàm danh tiếng hiển hách ở trên chốn chính trị, đó cũng chỉ là ở tỉnh Tương thôi. Trong mắt những người lớn nhỏ ở Bắc Kinh, một chức quan mà nói, cũng chẳng có gì lạ.
Thứ bọn họ hâm mộ vĩnh viễn chỉ có các loại hưởng thụ vật chất xa hoa này, tiền vàng, mỹ nữ, xe hơi…
Làm quan, mỗi người đều làm được, nếu bọn họ đồng ý, đi vào trong đó đảm nhiệm một chức vị không khó. Chỉ có điều trong lòng rất nhiều người thầm nhủ: Trương Nhất Phàm rốt cục kết thù với Tống Hạo Thiên ở chỗ nào.
Chuyện bên trong, ngay cả Thẩm Kế Văn đều không thể hiểu được là có chuyện gì xảy ra?
Quân thiếu gia không biết từ nơi nào chạy tới, nhìn tới cảnh tượng này, liền biết ngay là hôm nay có chuyện nghiêm trọng rồi.
- Anh Tống, có gì từ từ nói!
Tống Hạo Thiên khoát tay:
- Quân thiếu gia, cậu kêu tất cả mọi người ra ngoài chuyện hai người chúng tôi tự chúng tôi chấm dứt, không cần các cậu nhúng tay.
Quân thiếu có chút khó xử, nhưng những người đó nghe được câu nói của Tống Hạo Thiên, lại tự động đi ra ngoài. Quân thiếu gia lắc lắc đầu, thật sự là không biết Tống Hạo Thiên và Trương Nhất Phàm rốt cục là vì cái gì, thế nào cũng phải mượn cơ hội này chấm dứt sự việc.
Đối với Quân thiếu gia mà nói, mỗi một người ở đây đều là khách của mình. Y rất nhanh liền cân nhắc được mất trong lòng, nhanh chóng gọi mọi người lui ra.
Trong toàn bộ tầng ba của phòng Tài, chỉ để lại một cô nhân viên phục vụ sòng bạc, để cô gái xinh đẹp này chủ trì công bằng cho hai người.
Toàn bộ những người khác thối lui tới lầu hai, Thẩm Kế Văn tới gần Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm gật gật đầu với anh ta:
- Yên tâm đi, không có việc gì.
Lúc này Thẩm Kế Văn mới rời khỏi lầu ba.
Quân thiếu gia là người cuối cùng rời khỏi, Thẩm Kế Văn nhận thấy, y hơi có chút không hài lòng, nhưng cố tình lại là Tồng Hạo Thiên nên không có cách nào khác.
Những người này đều lui xuống lầu hai, không ngờ không còn có hứng thú chơi nhạc, hơn nữa lại rất ngạc nhiên chờ đợi kết quả ván bài của hai người. Số đông lại đang đoán thầm xem hai người sẽ đánh cuộc cái gì?
Tống Hạo Thiên là khách quen ở đây, mỗi lần đánh cược ở sòng bạc, hễ đánh cược là thắng. Trương Nhất Phàm lần này nhất định thua rồi.
Đánh cược với Tống Hạo Thiên, kết cục chỉ có một, ngoại trừ chữ thua lại vẫn là thua.
Một sòng bạc lớn như thế lại chiếm cứ toàn bộ tầng ba, Tống Hạo Thiên tùy ý ngồi xuống một chiếc bàn, nói với Trương Nhất Phàm:
- Vốn tôi nghĩ làm bạn với anh, đáng tiếc là anh không chịu hợp tác rồi.
Tống Hạo Thiên đưa điếu thuốc lên, nhìn Trương Nhất Phàm sâu kín nói.
Trương Nhất Phàm nhìn hắn:
- Tống Hạo Thiên, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có nhiều thời gian lắm.
Tống Hạo Thiên cầm lấy một cỗ bài:
- Tôi hôm nay muốn mượn quân bài này, quyết định vận mệnh của chúng ta, anh có dám hay không?
- Tôi sớm nói, sợ là anh thua không dậy nổi!
- Vậy thì bắt đầu đi!
- Anh muốn đánh cuộc gì?
- Đánh cuộc Lý Hồng!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Xem ra anh không chỉ là kiêu ngạo, ngông cuồng, hơn nữa còn rất ngu ngốc. Lý Hồng mãi mãi không thể trở thành ván bài của người khác. Cho nên, anh nhất định không có được Lý Hồng.
Tống Hạo Thiên có chút tức giận:
- Đừng có miệng lưỡi lợi hại, bắt đầu đi!
Trương Nhất Phàm nhìn gã, phát hiện tiểu tử này vô cùng bừa bãi, ở nơi như thế này chơi loại trò chơi này thật sự không cần. Nhưng anh ta đâu biết rằng, Tống Hạo Thiên từ sau lúc nhìn thấy anh ta mờ ám với Lý Hồng ở nghĩa địa, hận không thể giết Trương Nhất Phàm.
Nụ hôn kia của Lý Hồng làm gã muốn tới phát điên, mà vẫn không thể có được, không ngờ Trương Nhất Phàm lại dễ dàng có được.
Một khắc đó, gã thật sự muốn giết người.
Vì thể mới có chuyện gã vội lao tới nhà Lý Hồng, mới xảy ra chuyện cưỡng hôn.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn Tống Hạo Thiên:
- Anh muốn đánh cuộc gì? Đánh cuộc thân phận? Đánh cuộc gia thế? Hay là đánh cuộc địa vị hiện tại của anh?
Tống Hạo Thiên ngông cuồng nói:
- Đánh cuộc thân phận, đánh cuộc địa vị, đánh cuộc gia thế với anh, lại khiến người ta nói tôi ức hiếp người khác. Chúng ta đánh cuộc hôm nay ai thua, người đó bò từ trong này đi ra ngoài. Sau đó từ nay về sau, rời xa Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm cũng có chút tức giận:
- Tống Hạo Thiên, nếu anh là một người đàn ông, không cần suốt ngày lấy Lý Hồng làm cớ. Cô ấy không phải là đồ để đặt cược.
Tống Hạo Thiên ngắt lời:
- Bớt nhiều lời, bắt đầu đi, ai thua, người đó bò từ đây đi ra ngoài!
Dưới lầu đều là những nhân vật nổi tiếng thủ đô. Nếu thua, bò từ trong này ra ngoài, ai cũng không còn mặt mũi.
Nếu thật phải bò từ trong này đi ra ngoài, thế chẳng phải là về sau không còn mặt mũi lăn lộn ở thủ đô?
Nhưng Tống Hạo Thiên muốn biến thành tất cả mọi người đều không thể cứu vãn, Trương Nhất Phàm chỉ có thể hạ quyết tâm:
- Đánh cược thì đánh cược! Chỉ là chúng ta đánh cược như vậy, không chuẩn quy tắc, vẫn là để mọi người vào chứng kiến đi!
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ cờ bạc, ngay cả phương pháp đánh cược còn hoàn toàn không biết gì. Tống Hạo Thiên lại ở câu lạc bộ “ bờ biển hoàng kim” có tiếng là thần bài, hễ đánh cược là thắng. Bơởi vậy gã nghĩ hôm nay Trương Nhất Phàm phải thua, hơn nữa là thua rất thảm hại.
Bởi vậy, đề nghị của Trương Nhất Phàm, là gãi đúng chỗ ngứa.
Tống Họa Thiên mỉm cười:
- Vốn không nghĩ làm cho anh khó coi như vậy, nếu anh cần mọi người làm chứng, vậy đừng trách tôi không để cho anh mặt mũi.
Hắn gật gật đầu với cô nhân viên sòng bạc:
- Gọi ông chủ của các cô tới!
Quân thiếu gia tới rồi, Thẩm Kế Văn cũng theo vào, anh ta biết Tống Hạo Thiên đối nhân xử thế bừa bãi, tự cao tự đại, nếu Trương Nhất Phàm đánh cược với gã ta, thua là không thể nghi ngờ. Bởi vậy, lúc y nghe nói Quân thiếu gia muốn đi vào, lập tức liền theo vào.
Tống Hạo Thiên nhả khói, tựa vào trên ghế, tùy ý hướng về phía Quân thiếu gia nói:
- Duệ Quân, nếu cậu là chủ nhân ở đây, hôm nay làm chứng cho chúng tôi. Hai người chúng tôi, bất luận là ai thua, người đó liền phải bò từ đâu đi ra ngoài.
Trong lòng Quân thiếu gia phát lạnh, nhìn đến bộ dạng kia của Tống Hạo Thiên, tám chín phần mười là thắng chắc Trương Nhất Phàm. Anh ta mới vừa nghe Thẩm Kế Văn nói, Trương Nhất Phàm chưa bao giờ bài bạc. Mà Tống Hạo Thiên lại vô cùng giỏi khoản này, kết quả ván bài hôm nay, không cần nói cũng biết.
Trong lòng Tống Hạo Thiên cười lạnh, nói, nếu hôm nay mày muốn chết, tao sẽ thanh toán mày. Vì thế, gã đưa tay cầm lấy cỗ bài kia.
Thẩm Kế Văn lập tức ngăn lại:
- Không được, như thế không công bằng.
Tống Hạo Thiên dừng lại, hai mắt sắc bén nhìn Thẩm Kế Văn:
- Mày có ý gì?
Thẩm Kế Văn nói:
- Ai chẳng biết rằng mày là thần bài ở đây, hễ đánh cuộc là thắng. Hôm nay như thế, rõ rằng là muốn ỷ thế ức hiếp người khác!
- Vậy mày muốn thế nào?
- Tôi đánh cược!
Thẩm Kế Văn rất trượng nghĩa, bước ra, hướng về phía Tống Hạo Thiên nói.
Tống Hạo Thiên khinh thường cười:
- Thẩm Kế Văn, chúng mày…
Chỉ thấy gã quơ quơ ngón tay, thản nhiên nói:
- Không đủ tư cách!
“ Phanh” … Thẩm Kế Văn tức giận, tùy tay đánh vỡ nát một cái chén trên mặt đất:
- Tống Hạo Thiên, anh quá kiêu ngạo.
Ở trong đám công tử thủ đô này, ai chẳng biết tính tình này của Thẩm Kế Văn, không ngờ Tống Hạo Thiên lại xem thường y như thế, y sao lại có thể không tức giận?
Trong lúc giận giữ, dường như sẽ xung đột cùng với Tống Hạo Thiên.
- Thẩm Kể Văn, mày không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Tống Hạo Thiên trợn mắt dường như sắp nổi nóng.
Trương Nhất Phàm nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, liền hiểu được Tống Hạo Thiên muốn đánh cược như vậy là có ý gì. Hóa ra tên tiểu tử này là một vua đánh cược, có khả năng. Gã muốn mượn chút tài mọn ấy của bản thân, làm cho mình xấu mặt.
Vì thế, Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Kế văn, yên tâm đi, đừng nòng nảy.
Trong lòng gã hung hăng nói:
- Trương Nhất Phàm, là tự mày tìm chết, đừng trách tao!
Trương Nhất Phàm nói:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách khí.
Dứt lời, Trương Nhất Phàm xoay người, từ trong chậu cảnh phía sau, cầm lên một nắm lớn nhỏ đá cuội, hỏi Tống Hạo Thiên:Trương Nhất Phàm đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Tống Hạo Thiên, bớt lẻo mép, chúng ta bắt đầu đi! Nếu tiền đánh cược anh đã quyết định, thế đánh cược như nào, quy tắc do tôi quyết định! Một ván quyết định thắng thua!
Tống Hạo Thiên lấy lại bình tĩnh cười to một trận:
- Được, một ván quyết định thắng thua!
- Anh đoán trong tay tôi là đơn hay là đôi?
Tiếng cười vang dội của Tống Hạo Thiên, tiếng cười của gã lại khiển cho tất cả mọi người trong sòng cảm thấy rùng mình. Tống Hạo Thiên tuyệt đối là một nhân vật nổi tiếng khắp thủ đô, có thể nói, trong nhóm những công tử ở đây chắc chắn gã là người nói một không hai.
Nhớ ngày đó, anh em nhà Lý Tông Huy oai vệ ra sao? Ở trong nhóm những công tử này, toàn là những nhân vật đạp một cước cả thủ đô run rẩy. Còn có Phương Tấn Bằng của nhà họ Phương, nhân vật giống như thế, ở trong mắt Tống Hạo Thiên lại chẳng có gí lạ.
Luận về thân phận và gia thế, hay là thành tựu của bản thân, bọn họ đều không thể đánh đồng cùng Tống Hạo Thiên. Nhà họ Trương là một gia tộc duy nhất không xuất hiện ở nhóm công tử này. Nề nếp nhà họ Trương rất nghiêm khắc, không cho phép những nhân vật như vậy tồn tại.
Đa số con cháu nhà họ Trương, đều có một con đường sống nhất định, bọn họ không có khả năng như Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng, tung hoành thủ đô, không người quản thúc.
Hôm nay Tống Hạo Thiên lên giọng tuyên bố muốn cùng Trương Nhất Phàm đánh cuộc một phen, trong lòng rất nhiều người cảm thấy buồn bực. Mặc dù Trương Nhất Phàm danh tiếng hiển hách ở trên chốn chính trị, đó cũng chỉ là ở tỉnh Tương thôi. Trong mắt những người lớn nhỏ ở Bắc Kinh, một chức quan mà nói, cũng chẳng có gì lạ.
Thứ bọn họ hâm mộ vĩnh viễn chỉ có các loại hưởng thụ vật chất xa hoa này, tiền vàng, mỹ nữ, xe hơi…
Làm quan, mỗi người đều làm được, nếu bọn họ đồng ý, đi vào trong đó đảm nhiệm một chức vị không khó. Chỉ có điều trong lòng rất nhiều người thầm nhủ: Trương Nhất Phàm rốt cục kết thù với Tống Hạo Thiên ở chỗ nào.
Chuyện bên trong, ngay cả Thẩm Kế Văn đều không thể hiểu được là có chuyện gì xảy ra?
Quân thiếu gia không biết từ nơi nào chạy tới, nhìn tới cảnh tượng này, liền biết ngay là hôm nay có chuyện nghiêm trọng rồi.
- Anh Tống, có gì từ từ nói!
Tống Hạo Thiên khoát tay:
- Quân thiếu gia, cậu kêu tất cả mọi người ra ngoài chuyện hai người chúng tôi tự chúng tôi chấm dứt, không cần các cậu nhúng tay.
Quân thiếu có chút khó xử, nhưng những người đó nghe được câu nói của Tống Hạo Thiên, lại tự động đi ra ngoài. Quân thiếu gia lắc lắc đầu, thật sự là không biết Tống Hạo Thiên và Trương Nhất Phàm rốt cục là vì cái gì, thế nào cũng phải mượn cơ hội này chấm dứt sự việc.
Đối với Quân thiếu gia mà nói, mỗi một người ở đây đều là khách của mình. Y rất nhanh liền cân nhắc được mất trong lòng, nhanh chóng gọi mọi người lui ra.
Trong toàn bộ tầng ba của phòng Tài, chỉ để lại một cô nhân viên phục vụ sòng bạc, để cô gái xinh đẹp này chủ trì công bằng cho hai người.
Toàn bộ những người khác thối lui tới lầu hai, Thẩm Kế Văn tới gần Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm gật gật đầu với anh ta:
- Yên tâm đi, không có việc gì.
Lúc này Thẩm Kế Văn mới rời khỏi lầu ba.
Quân thiếu gia là người cuối cùng rời khỏi, Thẩm Kế Văn nhận thấy, y hơi có chút không hài lòng, nhưng cố tình lại là Tồng Hạo Thiên nên không có cách nào khác.
Những người này đều lui xuống lầu hai, không ngờ không còn có hứng thú chơi nhạc, hơn nữa lại rất ngạc nhiên chờ đợi kết quả ván bài của hai người. Số đông lại đang đoán thầm xem hai người sẽ đánh cuộc cái gì?
Tống Hạo Thiên là khách quen ở đây, mỗi lần đánh cược ở sòng bạc, hễ đánh cược là thắng. Trương Nhất Phàm lần này nhất định thua rồi.
Đánh cược với Tống Hạo Thiên, kết cục chỉ có một, ngoại trừ chữ thua lại vẫn là thua.
Một sòng bạc lớn như thế lại chiếm cứ toàn bộ tầng ba, Tống Hạo Thiên tùy ý ngồi xuống một chiếc bàn, nói với Trương Nhất Phàm:
- Vốn tôi nghĩ làm bạn với anh, đáng tiếc là anh không chịu hợp tác rồi.
Tống Hạo Thiên đưa điếu thuốc lên, nhìn Trương Nhất Phàm sâu kín nói.
Trương Nhất Phàm nhìn hắn:
- Tống Hạo Thiên, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có nhiều thời gian lắm.
Tống Hạo Thiên cầm lấy một cỗ bài:
- Tôi hôm nay muốn mượn quân bài này, quyết định vận mệnh của chúng ta, anh có dám hay không?
- Tôi sớm nói, sợ là anh thua không dậy nổi!
- Vậy thì bắt đầu đi!
- Anh muốn đánh cuộc gì?
- Đánh cuộc Lý Hồng!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Xem ra anh không chỉ là kiêu ngạo, ngông cuồng, hơn nữa còn rất ngu ngốc. Lý Hồng mãi mãi không thể trở thành ván bài của người khác. Cho nên, anh nhất định không có được Lý Hồng.
Tống Hạo Thiên có chút tức giận:
- Đừng có miệng lưỡi lợi hại, bắt đầu đi!
Trương Nhất Phàm nhìn gã, phát hiện tiểu tử này vô cùng bừa bãi, ở nơi như thế này chơi loại trò chơi này thật sự không cần. Nhưng anh ta đâu biết rằng, Tống Hạo Thiên từ sau lúc nhìn thấy anh ta mờ ám với Lý Hồng ở nghĩa địa, hận không thể giết Trương Nhất Phàm.
Nụ hôn kia của Lý Hồng làm gã muốn tới phát điên, mà vẫn không thể có được, không ngờ Trương Nhất Phàm lại dễ dàng có được.
Một khắc đó, gã thật sự muốn giết người.
Vì thể mới có chuyện gã vội lao tới nhà Lý Hồng, mới xảy ra chuyện cưỡng hôn.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn Tống Hạo Thiên:
- Anh muốn đánh cuộc gì? Đánh cuộc thân phận? Đánh cuộc gia thế? Hay là đánh cuộc địa vị hiện tại của anh?
Tống Hạo Thiên ngông cuồng nói:
- Đánh cuộc thân phận, đánh cuộc địa vị, đánh cuộc gia thế với anh, lại khiến người ta nói tôi ức hiếp người khác. Chúng ta đánh cuộc hôm nay ai thua, người đó bò từ trong này đi ra ngoài. Sau đó từ nay về sau, rời xa Lý Hồng.
Trương Nhất Phàm cũng có chút tức giận:
- Tống Hạo Thiên, nếu anh là một người đàn ông, không cần suốt ngày lấy Lý Hồng làm cớ. Cô ấy không phải là đồ để đặt cược.
Tống Hạo Thiên ngắt lời:
- Bớt nhiều lời, bắt đầu đi, ai thua, người đó bò từ đây đi ra ngoài!
Dưới lầu đều là những nhân vật nổi tiếng thủ đô. Nếu thua, bò từ trong này ra ngoài, ai cũng không còn mặt mũi.
Nếu thật phải bò từ trong này đi ra ngoài, thế chẳng phải là về sau không còn mặt mũi lăn lộn ở thủ đô?
Nhưng Tống Hạo Thiên muốn biến thành tất cả mọi người đều không thể cứu vãn, Trương Nhất Phàm chỉ có thể hạ quyết tâm:
- Đánh cược thì đánh cược! Chỉ là chúng ta đánh cược như vậy, không chuẩn quy tắc, vẫn là để mọi người vào chứng kiến đi!
Trương Nhất Phàm chưa bao giờ cờ bạc, ngay cả phương pháp đánh cược còn hoàn toàn không biết gì. Tống Hạo Thiên lại ở câu lạc bộ “ bờ biển hoàng kim” có tiếng là thần bài, hễ đánh cược là thắng. Bơởi vậy gã nghĩ hôm nay Trương Nhất Phàm phải thua, hơn nữa là thua rất thảm hại.
Bởi vậy, đề nghị của Trương Nhất Phàm, là gãi đúng chỗ ngứa.
Tống Họa Thiên mỉm cười:
- Vốn không nghĩ làm cho anh khó coi như vậy, nếu anh cần mọi người làm chứng, vậy đừng trách tôi không để cho anh mặt mũi.
Hắn gật gật đầu với cô nhân viên sòng bạc:
- Gọi ông chủ của các cô tới!
Quân thiếu gia tới rồi, Thẩm Kế Văn cũng theo vào, anh ta biết Tống Hạo Thiên đối nhân xử thế bừa bãi, tự cao tự đại, nếu Trương Nhất Phàm đánh cược với gã ta, thua là không thể nghi ngờ. Bởi vậy, lúc y nghe nói Quân thiếu gia muốn đi vào, lập tức liền theo vào.
Tống Hạo Thiên nhả khói, tựa vào trên ghế, tùy ý hướng về phía Quân thiếu gia nói:
- Duệ Quân, nếu cậu là chủ nhân ở đây, hôm nay làm chứng cho chúng tôi. Hai người chúng tôi, bất luận là ai thua, người đó liền phải bò từ đâu đi ra ngoài.
Trong lòng Quân thiếu gia phát lạnh, nhìn đến bộ dạng kia của Tống Hạo Thiên, tám chín phần mười là thắng chắc Trương Nhất Phàm. Anh ta mới vừa nghe Thẩm Kế Văn nói, Trương Nhất Phàm chưa bao giờ bài bạc. Mà Tống Hạo Thiên lại vô cùng giỏi khoản này, kết quả ván bài hôm nay, không cần nói cũng biết.
Trong lòng Tống Hạo Thiên cười lạnh, nói, nếu hôm nay mày muốn chết, tao sẽ thanh toán mày. Vì thế, gã đưa tay cầm lấy cỗ bài kia.
Thẩm Kế Văn lập tức ngăn lại:
- Không được, như thế không công bằng.
Tống Hạo Thiên dừng lại, hai mắt sắc bén nhìn Thẩm Kế Văn:
- Mày có ý gì?
Thẩm Kế Văn nói:
- Ai chẳng biết rằng mày là thần bài ở đây, hễ đánh cuộc là thắng. Hôm nay như thế, rõ rằng là muốn ỷ thế ức hiếp người khác!
- Vậy mày muốn thế nào?
- Tôi đánh cược!
Thẩm Kế Văn rất trượng nghĩa, bước ra, hướng về phía Tống Hạo Thiên nói.
Tống Hạo Thiên khinh thường cười:
- Thẩm Kế Văn, chúng mày…
Chỉ thấy gã quơ quơ ngón tay, thản nhiên nói:
- Không đủ tư cách!
“ Phanh” … Thẩm Kế Văn tức giận, tùy tay đánh vỡ nát một cái chén trên mặt đất:
- Tống Hạo Thiên, anh quá kiêu ngạo.
Ở trong đám công tử thủ đô này, ai chẳng biết tính tình này của Thẩm Kế Văn, không ngờ Tống Hạo Thiên lại xem thường y như thế, y sao lại có thể không tức giận?
Trong lúc giận giữ, dường như sẽ xung đột cùng với Tống Hạo Thiên.
- Thẩm Kể Văn, mày không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Tống Hạo Thiên trợn mắt dường như sắp nổi nóng.
Trương Nhất Phàm nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, liền hiểu được Tống Hạo Thiên muốn đánh cược như vậy là có ý gì. Hóa ra tên tiểu tử này là một vua đánh cược, có khả năng. Gã muốn mượn chút tài mọn ấy của bản thân, làm cho mình xấu mặt.
Vì thế, Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Kế văn, yên tâm đi, đừng nòng nảy.
Trong lòng gã hung hăng nói:
- Trương Nhất Phàm, là tự mày tìm chết, đừng trách tao!
Trương Nhất Phàm nói:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách khí.
Dứt lời, Trương Nhất Phàm xoay người, từ trong chậu cảnh phía sau, cầm lên một nắm lớn nhỏ đá cuội, hỏi Tống Hạo Thiên:Trương Nhất Phàm đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Tống Hạo Thiên, bớt lẻo mép, chúng ta bắt đầu đi! Nếu tiền đánh cược anh đã quyết định, thế đánh cược như nào, quy tắc do tôi quyết định! Một ván quyết định thắng thua!
Tống Hạo Thiên lấy lại bình tĩnh cười to một trận:
- Được, một ván quyết định thắng thua!
- Anh đoán trong tay tôi là đơn hay là đôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.