Chương 1212: Anh là người Trung Quốc sao?
Tây Lâu Nguyệt
20/01/2017
Rạng sáng lúc năm giờ, hai vị chuyên gia trên cơ bản đã có được số liệu
tổng thể của tàu sân bay, bận suốt từ đêm đến giờ, đến nước cũng chưa
kịp uống. Trương Nhất Phàm cảm giác thật sự khâm phục những chuyên gia
này. Đừng thấy bình thường họ không biết điều, nhưng khi làm việc đều
làm người ta kính nể.
Đương nhiên, như Thẩm Uyển Vân, Thâm Nhất Dân và Trương Nhất Phàm cũng không ngủ, cùng hỗ trợ họ, chụp ảnh, tranh thủ buổi tối đo đạc vẽ bản đồ tổng thể tàu sân bay.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Uk tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất lanh lợi, cùng đoàn khảo sát suốt đêm.
Đến khi trờ sắp sáng, bộ trưởng bộ Quốc phòng mang đến một ông lão. Ông lão thoạt nhìn hơi yếu, được hai thiếu nữ đỡ đi. Chuẩn xác mà nói, hẳn là đang bệnh nặng rồi. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta, phát hiện ánh mắt ông ta rất đau buồn.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng giới thiệu:
- Đây chính là Giám đốc Xưởng đóng tàu kiêm kiến trúc sư Mã Tạp La. Đây cũng là người thiết kế tàu sân bay này, rất nhiều thiết bị đều do tự ông ta thiết kế. Ông ấy rất có tình cảm với con tàu, ông ấy muốn đến gặp các anh, cũng là nhìn con tàu này.
Nữ nhân viên bên cạnh Bộ trưởng đã phiên dịch những gì ông nói. Trương Nhất Phàm giơ tay bắt tay ông Giám đốc xưởng đóng tàu.
Khi nắm tay Mã Tạp La Trương Nhất Phàm cảm giác tây ông ta run nhẹ, cánh tay già nua không có chút sức lực nào. Làn da trên tay và mặt rõ ràng những dấu vết khô héo, hai con mắt trũng sâu. Nếu không phải vì có hai thiếu nữ giúp đỡ thì có lẽ một cơn gió cũng có thể thổi bay ông ấy.
Trương Nhất Phàm bắt tay ông ấy:
- Xin chào Giám đốc xưởng.
Hắn nói tiếng anh lưu loát, Mã Tạp La gật gật đầu, nhìn Trương Nhất Phàm một lúc, vân không chắc chắn hỏi:
- Anh là người Trung Quốc thật sao?
Trương Nhất Phàm gật đầu, trả lời thành thật:
- Chúng tôi là người Trung Quốc.
Vẻ mặt Mã Tạp La lúc này mới nở nụ cười, một nụ cười hài lòng, một nụ cười vui mừng thong dong.
Buông tay Trương Nhất Phàm ra, ông ta từ từ đền trước tàu sân bay, thiếu nữ Uk xinh đẹp rất cẩn thận giúp đỡ ông ấy bước đi chậm rãi trong bình minh.
Trong gió vang lên tiếng cô gái:
- Ông nội, chậm một chút.
Mã Tạp La đột nhiên buông tay cháu gái, bước một bước về phía trước.
Bình minh lên mang theo mùi của biển. Một đội hình binh lính Uk đang đứng đó, rất uy nghiêm, rất hăng say, giống như đang duyệt binh vậy.
Mã Tạp La đi đến mũi tàu sân bay đứng trước gió.
Uk của vinh quang, của tự do, cuốc sống của đồng bào ta hạnh phúc. Kẻ thù của chúng ta sẽ biến mất, giống như ánh sáng mặt trời làm tan giọt sương, đồng bào ta sẽ làm chủ đất nước ta. Chúng ta nguyện dâng linh hồn và thân thể vì sự tự do.
Thẩm Uyển Vân đứng sát vào Trương Nhất Phàm từ lúc nào đó thầm nói:
- Đây là quốc ca của Uk hay là bài ca dân gian của họ?
Lão Giám đốc xưởng nói là tiêng sUk, Trương Nhất Phàm và đoàn khảo sát nghe không hiểu. Nhưng bọn họ có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của giai điệu này. Bởi vì bọn họ nhanh chóng phát hiện, đám binh lính phía sau bắt đầu hát theo Mã Tạp La, tiếng hát từ từ vang lên.
Làm người dân Uk, từng người đều đã hát, giống như quốc ca, mỗi người đều đã hát. Hát quốc ca, không có hát được hay không mà chỉ có hát có thành ý hay không, trong lòng có tổ quốc hay không là đủ rồi.
Ngay cả bộ trưởng bộ Quốc phòng đứng bên cạnh cũng bắt đầu hát theo. Ca khúc dân gian của Uk này thật lay động lòng người.
Không biết từ lúc nào, công nhân của xưởng đóng tàu đã tụ tập bên bờ biển, không ai biết họ xuất hiện lúc nào, bọn họ cứ đứng yên không một tiếng động ở bến tàu, cùng nhau hát bài dân ca Uk.
…
Trương Nhất Phàm rất cảm động, tinh thần này thật sự là tình yêu nước cảm động.
Một người, mặc kệ ở đâu đều nhớ mãi về tổ quốc mình, thế là đủ rồi.
Tiếng hát càng lúc càng lớn, càng to, vang khắp xưởng đóng tàu Hắc Hải, phiên đang trên mặt biển thật lâu. Tiếng hát này cứ vang mãi, khắc sâu vào lòng mỗi người.
Rất nhiều năm về sau Trương Nhất Phàm vẫn còn có thể nhớ lại cảnh tượng này. Mặc kệ hắn ở đâu, ngồi ở vị trí nào, tổ quốc mãi mãi trong lòng hắn.
Trên tòa nhà cao tầng phía xa xa, một đặc công của CIA Mỹ giơ súng lên, nhằm vào ông lão Uk quật cường này. Y tính toán, nếu lúc này giải quyết lão Mã Tạp La, thì chắc chắn đoàn khảo sát Trung Quốc sẽ bị nghi ngờ.
Kế sách một hòn đá ném hai con chim, y liền giơ súng lên, nhằm ngày vào Mã Tap La đang đứng phía trước mũi tàu sân bay. Ngay lúc y lên nòng súng phía sau có người gõ đầu y.
- Ngu ngốc, mày muốn tất cả chúng ta chết ở đây sao? Chỉ có con lợn mới ngu ngốc như vậy.
Đây chính là đội trưởng đội đặc công, thân hình cao lớn. Gã cầm trong tay một kính viễn vọng lớn, nhìn hết mọi hoạt động trên tàu sân bay. Lại chỉ người đàn ông ban nãy:
- Nếu mày nổ súng, tôi dám cam đoan mày sẽ chết trước ở chỗ này.
Tay súng bắn tỉa giơ súng lên nhìn đối diện thấy, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, vài cửa sổ đối diện đã có mấy cây súng đang nhằm vào y. Y lập tức thu súng về, dựa vào vách tường thở dốc.
Rõ ràng, hành tung của bọn chúng đã bị đối phương nắm giữ. Ý tưởng mạo hiểm vừa rồi đủ để hủy diệt toàn bộ đội của y. Mấy người lập tức thu súng, vội vàng rời đi.
Trên đường về Kiev trong đầu Trương Nhất Phàm vẫn nghĩ đến hình ảnh Mã Tạp La hát quốc ca trên mũi tàu. Đó là hình ảnh mà hắn không thể nào quên được. Đây là một tình yêu nước nhiệt tình.
Bộ trưởng bộ Quốc phòng nói:
- Lão Giám đốc rất hận người Mỹ. Năm đó bọn họ đã lừa Uk để lấy một con tàu hàng không mẫu hạm. Ông ấy không tin người mỹ, sau khi biết anh là người Trung Quốc ông ấy kích động, cũng cảm thấy rất an ủi. Lão Giám đốc là một chiến sĩ Uk tuyệt vời.
Trương Nhất Phàm biết hắn nói là chính xác. Chuyện như vậy cũng chỉ có Mỹ có thể làm ra.
Trở lại đại sứ quán, Lỗ Đông Nam thật sự ngạc nhiên, y vẫn không thể tin được đất nước mau hàng không mẫu hạm. Nhưng suốt một đêm chứng kiến việc này, càng làm cho y thêm yêu tổ quốc, nhớ đến những việc mình làm trong quá khứ liền thấy hổ thẹn.
Loa trong phòng được mở, Lô Đông Nam mở bài quốc ca.
Đương nhiên, như Thẩm Uyển Vân, Thâm Nhất Dân và Trương Nhất Phàm cũng không ngủ, cùng hỗ trợ họ, chụp ảnh, tranh thủ buổi tối đo đạc vẽ bản đồ tổng thể tàu sân bay.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Uk tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất lanh lợi, cùng đoàn khảo sát suốt đêm.
Đến khi trờ sắp sáng, bộ trưởng bộ Quốc phòng mang đến một ông lão. Ông lão thoạt nhìn hơi yếu, được hai thiếu nữ đỡ đi. Chuẩn xác mà nói, hẳn là đang bệnh nặng rồi. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta, phát hiện ánh mắt ông ta rất đau buồn.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng giới thiệu:
- Đây chính là Giám đốc Xưởng đóng tàu kiêm kiến trúc sư Mã Tạp La. Đây cũng là người thiết kế tàu sân bay này, rất nhiều thiết bị đều do tự ông ta thiết kế. Ông ấy rất có tình cảm với con tàu, ông ấy muốn đến gặp các anh, cũng là nhìn con tàu này.
Nữ nhân viên bên cạnh Bộ trưởng đã phiên dịch những gì ông nói. Trương Nhất Phàm giơ tay bắt tay ông Giám đốc xưởng đóng tàu.
Khi nắm tay Mã Tạp La Trương Nhất Phàm cảm giác tây ông ta run nhẹ, cánh tay già nua không có chút sức lực nào. Làn da trên tay và mặt rõ ràng những dấu vết khô héo, hai con mắt trũng sâu. Nếu không phải vì có hai thiếu nữ giúp đỡ thì có lẽ một cơn gió cũng có thể thổi bay ông ấy.
Trương Nhất Phàm bắt tay ông ấy:
- Xin chào Giám đốc xưởng.
Hắn nói tiếng anh lưu loát, Mã Tạp La gật gật đầu, nhìn Trương Nhất Phàm một lúc, vân không chắc chắn hỏi:
- Anh là người Trung Quốc thật sao?
Trương Nhất Phàm gật đầu, trả lời thành thật:
- Chúng tôi là người Trung Quốc.
Vẻ mặt Mã Tạp La lúc này mới nở nụ cười, một nụ cười hài lòng, một nụ cười vui mừng thong dong.
Buông tay Trương Nhất Phàm ra, ông ta từ từ đền trước tàu sân bay, thiếu nữ Uk xinh đẹp rất cẩn thận giúp đỡ ông ấy bước đi chậm rãi trong bình minh.
Trong gió vang lên tiếng cô gái:
- Ông nội, chậm một chút.
Mã Tạp La đột nhiên buông tay cháu gái, bước một bước về phía trước.
Bình minh lên mang theo mùi của biển. Một đội hình binh lính Uk đang đứng đó, rất uy nghiêm, rất hăng say, giống như đang duyệt binh vậy.
Mã Tạp La đi đến mũi tàu sân bay đứng trước gió.
Uk của vinh quang, của tự do, cuốc sống của đồng bào ta hạnh phúc. Kẻ thù của chúng ta sẽ biến mất, giống như ánh sáng mặt trời làm tan giọt sương, đồng bào ta sẽ làm chủ đất nước ta. Chúng ta nguyện dâng linh hồn và thân thể vì sự tự do.
Thẩm Uyển Vân đứng sát vào Trương Nhất Phàm từ lúc nào đó thầm nói:
- Đây là quốc ca của Uk hay là bài ca dân gian của họ?
Lão Giám đốc xưởng nói là tiêng sUk, Trương Nhất Phàm và đoàn khảo sát nghe không hiểu. Nhưng bọn họ có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của giai điệu này. Bởi vì bọn họ nhanh chóng phát hiện, đám binh lính phía sau bắt đầu hát theo Mã Tạp La, tiếng hát từ từ vang lên.
Làm người dân Uk, từng người đều đã hát, giống như quốc ca, mỗi người đều đã hát. Hát quốc ca, không có hát được hay không mà chỉ có hát có thành ý hay không, trong lòng có tổ quốc hay không là đủ rồi.
Ngay cả bộ trưởng bộ Quốc phòng đứng bên cạnh cũng bắt đầu hát theo. Ca khúc dân gian của Uk này thật lay động lòng người.
Không biết từ lúc nào, công nhân của xưởng đóng tàu đã tụ tập bên bờ biển, không ai biết họ xuất hiện lúc nào, bọn họ cứ đứng yên không một tiếng động ở bến tàu, cùng nhau hát bài dân ca Uk.
…
Trương Nhất Phàm rất cảm động, tinh thần này thật sự là tình yêu nước cảm động.
Một người, mặc kệ ở đâu đều nhớ mãi về tổ quốc mình, thế là đủ rồi.
Tiếng hát càng lúc càng lớn, càng to, vang khắp xưởng đóng tàu Hắc Hải, phiên đang trên mặt biển thật lâu. Tiếng hát này cứ vang mãi, khắc sâu vào lòng mỗi người.
Rất nhiều năm về sau Trương Nhất Phàm vẫn còn có thể nhớ lại cảnh tượng này. Mặc kệ hắn ở đâu, ngồi ở vị trí nào, tổ quốc mãi mãi trong lòng hắn.
Trên tòa nhà cao tầng phía xa xa, một đặc công của CIA Mỹ giơ súng lên, nhằm vào ông lão Uk quật cường này. Y tính toán, nếu lúc này giải quyết lão Mã Tạp La, thì chắc chắn đoàn khảo sát Trung Quốc sẽ bị nghi ngờ.
Kế sách một hòn đá ném hai con chim, y liền giơ súng lên, nhằm ngày vào Mã Tap La đang đứng phía trước mũi tàu sân bay. Ngay lúc y lên nòng súng phía sau có người gõ đầu y.
- Ngu ngốc, mày muốn tất cả chúng ta chết ở đây sao? Chỉ có con lợn mới ngu ngốc như vậy.
Đây chính là đội trưởng đội đặc công, thân hình cao lớn. Gã cầm trong tay một kính viễn vọng lớn, nhìn hết mọi hoạt động trên tàu sân bay. Lại chỉ người đàn ông ban nãy:
- Nếu mày nổ súng, tôi dám cam đoan mày sẽ chết trước ở chỗ này.
Tay súng bắn tỉa giơ súng lên nhìn đối diện thấy, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, vài cửa sổ đối diện đã có mấy cây súng đang nhằm vào y. Y lập tức thu súng về, dựa vào vách tường thở dốc.
Rõ ràng, hành tung của bọn chúng đã bị đối phương nắm giữ. Ý tưởng mạo hiểm vừa rồi đủ để hủy diệt toàn bộ đội của y. Mấy người lập tức thu súng, vội vàng rời đi.
Trên đường về Kiev trong đầu Trương Nhất Phàm vẫn nghĩ đến hình ảnh Mã Tạp La hát quốc ca trên mũi tàu. Đó là hình ảnh mà hắn không thể nào quên được. Đây là một tình yêu nước nhiệt tình.
Bộ trưởng bộ Quốc phòng nói:
- Lão Giám đốc rất hận người Mỹ. Năm đó bọn họ đã lừa Uk để lấy một con tàu hàng không mẫu hạm. Ông ấy không tin người mỹ, sau khi biết anh là người Trung Quốc ông ấy kích động, cũng cảm thấy rất an ủi. Lão Giám đốc là một chiến sĩ Uk tuyệt vời.
Trương Nhất Phàm biết hắn nói là chính xác. Chuyện như vậy cũng chỉ có Mỹ có thể làm ra.
Trở lại đại sứ quán, Lỗ Đông Nam thật sự ngạc nhiên, y vẫn không thể tin được đất nước mau hàng không mẫu hạm. Nhưng suốt một đêm chứng kiến việc này, càng làm cho y thêm yêu tổ quốc, nhớ đến những việc mình làm trong quá khứ liền thấy hổ thẹn.
Loa trong phòng được mở, Lô Đông Nam mở bài quốc ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.