Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 719: Anh mà còn đòi báo đáp sao

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Trong hộp đêm Vương Niệm, Tiền Trình đợi vài người đến, Ấn Tương đã từ trường Đảng Tỉnh ủy trở về. Sau mấy tháng, đã từ tứ đại kim cương biến thành tam đại thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.

Chẳng qua là, Tiểu Cảnh ngày càng đóng vai một nhân vật quan trọng, nhiều khi, ý của Ô Dật Long đều do Tiểu Cảnh truyền đạt lại. Năm đó Ô Dật Long tạo ra một Vĩnh Lâm như một thùng sắt, toàn bộ khu vực không ai dám không nghe theo.

Lấy hộp đêm Vương Niệm làm tập đoàn kinh doanh đầu tiên, cơ bản là khống chế được huyết mạch kinh tế của cả Vĩnh Lâm. Một tập đoàn khổng lồ như vậy, vô cùng bí ẩn, với tầm cao của việc tổ chức nội bộ trong tập đoàn kinh doanh này, ai cũng đều không có cách nào biết được tin tức bên trong đó.

Ô Dật Long chính là lợi dụng kinh tế của tập đoàn này nắm trong tay các thành viên. Bằng không thật sự với số lương ít ỏi ấy của những cán bộ này, e rằng đến bản thân họ còn nuôi không nổi. Càng không phải nói đến việc cả ngày ăn chơi đàng điếm, sống những ngày sung sướng mơ mơ màng màng như vậy.

Tiền Trình đang uống rượu, có chút lo lắng nhìn Tiểu Cảnh:

- Rốt cuộc ông chủ có ý gì?

Ông ta là Cục trưởng cục Tài chính của Vĩnh Lâm, cũng là Bộ trưởng Tài chính của vương quốc này, nắm trong tay nhiều cơ mật quan trọng. Thái độ của Ô Dật Long đối với Hoàng Tử Kỳ khiến cho anh ta không hiểu nổi.

Như lúc trước, gặp phải hiện tượng này, đặc biệt là loại người như Hoàng Tử Kỳ, hoặc là diệt khẩu, hoặc là ra tay cứu giúp. Nhưng Ô Dật Long đến bây giờ vẫn chưa có thái độ gì cả, không phải chỉ mỗi Tiền Trình, ngay cả Ấn Tương, Bùi Vạn Lý đều không hiểu là vì sao?

Tiểu Cảnh lắc đầu, ông chủ đã không nói gì, các anh cũng đừng manh động, ông ta tự khắc có tính toán của ông ta.

Cái tên khốn kiếp Hoàng Tử Kỳ này, gan to như vậy, dám không nghe theo lệnh, nếu như không phải ông ta, sao có thể làm loạn lên như thế này chứ? Tôi đoán ông chủ cũng muốn ông ta chịu khổ một chút, nếu không thì người này sẽ không chiếm nhiều suy trí nhớ như vậy.

Ô Dật Long và Hoàng Tử Kỳ có giao tình rất sâu đậm, giữa họ có mối quan hệ rất phức tạp, hơn nữa chỉ có người trong cuộc mới biết.

Lúc này, vợ của Hoàng Tử Kỳ là Đới Vân Bình đang ở nhà của Ô Dật Long, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc nhiều đến nỗi trời đất u ám. Vợ của Ô Dật Long liên tục an ủi bà ta, Ô Dật Long thì ngồi trên ghế xa-lông hút thuốc, vẻ mặt lãnh đạm, có chút không thèm nhìn trò cười này.

- Vân Bình, đừng khóc nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu có chuyện gì thì sớm đã xảy ra rồi.

Vợ của Ô Dật Long an ủi một câu, quay đầu lại nói với Ô Dật Long:

- Dật Long, anh nói gì đi, rốt cuộc thì Tử Kỳ sao rồi?

Ô Dật Long trông bình tĩnh, thật ra tận đáy lòng đang đấu tranh rất lớn, ông ta và Hoàng Tử Kỳ có quan hệ rất sâu sắc, ông nội của Hoàng Tử Kỳ là con nuôi, thật ra ông ta và ông nội của Ô Dật Long là anh em ruột, lúc ấy khi gia đình Ô Dật Long xảy ra chuyện, đã đưa ông nội của Hoàng Tử Kỳ đi ra ngoài.

Rất nhiều người không hề biết chuyện này, có mối quan hệ như vậy, Hoàng Tử Kỳ mới có thể đảm đương một vị trí trong huyện Đạo An, quyền lực một thời. Nếu như không xảy ra chuyện về nhà máy dược Trường Bạch Sơn, có lẽ Hoàng Tử Kỳ vẫn có thể yên ổn mà sống những ngày tháng của của huyện thái gia như ông ta.

Ai mà ngờ được, sau khi Trương Nhất Phàm đến nhậm chức, đã phá tan hết mọi chuyện này. Bạch Văn Thiên lại nhúng tay vào, làm đảo lộn hết mọi chuyện của họ, càng là một cuộc báo thù lớn ở huyện Đạo An, sau đó vui vẻ mà rời khỏi.

Hoàng Tử Kỳ rất không cam lòng, cũng do ông ta là một người đã từng rất kiêu ngạo, tự cho rằng chỉ cần làm yên chuyện này, quét vào mặt Trương Nhất Phàm một cái, cuối cùng vẫn phải mời hắn ra khỏi núi, như vậy mới có thể làm yên tình hình hỗn loạn ở huyện Đạo An bây giờ.

Xem ra một người tự phụ quá mức không thể không nói là một kiểu bi thương. Sống an nhàn sung sướng một thời gian dài, tạo nên tính cách mù quáng tự cao tự đại của Hoàng Tử Kỳ, thế là thành bi kịch thôi.

Chuyện Ô Dật Long tức giận chính là Hoàng Tử Kỳ không nghe theo lệnh, làm cho mình trở tay không kịp, vốn dĩ ông ta muốn làm hòa với Trương Nhất Phàm, cùng nhau phát triển thành phố Vĩnh Lâm.Chỉ cần đợi ba bốn năm, Trương Nhất Phàm sẽ rời khỏi Vĩnh Lâm, ông ta có thể hoàn toàn nắm Vĩnh Lâm trong tay, hơn nữa mượn tay của Trương Nhất Phàm khai thông đường giao thông tốc hành khắp tỉnh.



Kinh tế phát triển rồi, đế quốc kinh doanh của ông ta không phải hạn chế bởi một khu vực nhỏ hẹp như Vĩnh Lâm này nữa.

Vừa rồi Đới Vân Bình vừa khóc vừa nói, quan hệ của hai nhà đều bị nói ra rồi. Bà xã của Ô Dật Long có chút kinh ngạc, sao mình lại không biết mối quan hệ như vậy giữa hai nhà chứ? Nhưng bà ta không biểu lộ ra ngoài, chỉ kiên nhẫn an ủi người phụ nữ này.

Ô Dật Long không ngờ Hoàng Tử Kỳ là anh em họ, bình thường Hoàng Tử Kỳ còn rất chịu khó tặng quà, ngay cả mình cũng nhận được. Nhưng bà ta nghĩ lại, trong chốn quan trường, cứ cho là hai anh em cùng làm việc đều phải tặng quà, huống chi là anh em họ cách mấy đời như vậy?

Đới Vân Bình khóc đúng hơn hai giờ đồng hồ, Ô Dật Long mới mở miệng nói:

- Cô cứ về trước đi! Tôi sắp xếp cho anh ta ra nước ngoài.

Câu nói này của Ô Dật Long khiến cho Đới Vân Bình rất yên tâm.

Trước khi đi, Ô Dật Long dặn dò một câu:

-Cô cũng chuẩn bị một chút rời khỏi Vĩnh Lâm đi!

Chạng vạng ngày thứ hai, vùng biên giới Tỉnh Quảng.

Trong một quán ăn khuya trong thành phố nhỏ, mấy anh em của Hồ Khoa đang uống bia, đang lúc nhìn sao, ánh mắt mấy người liền nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Kỳ đang ở phía xa, một người trong số đó nói:

- Rất kì lạ, ông ta lấy đâu ra tiền chứ? Ngay cả túi cũng bị chúng ta cướp mất rồi, còn có tiền ăn khuya, chuyện lạ thật.

- Đừng xem thường ông ta, chỉ cần một cú điện thoại của ông ta, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Nhân duyên của tên này rất rộng, chỉ có điều bây giờ ông ta thay đổi rồi, biết có người muốn hại ông ta, ông ta không chắp đầu với bất kì người nào đâu.

Đang nói, một đám thanh niên khác từ quán ăn khuya khác đi qua đi lại, khi đi ngang qua Hoàng Tử Kỳ, không biết vì sao mà hai bên cãi nhau ầm ĩ lên.

Chỉ nghe thấy có người đang hô lên:

- Đánh chết nó, đánh chết nó, khốn kiếp!

Một anh em của Hồ Khoa nói:

- Có cần đi xem thử không?

- Nhìn cái gì, đánh chết tên đáng chết này cho đỡ phiền phức.

Một người khác đang cười xem trò hay này.

Lại đi đến vài người từ quán ăn bên cạnh, vừa hô lên vừa chạy đến, mười mấy người đứng vây quanh Hoàng Tử Kỳ, bên kia cãi nhau rất ghê gớm, mấy người uống rượu bên này cũng không để ý, định để cho Hoàng Tử Kỳ chịu khổ một chút rồi mới qua đó.

Đột nhiên, có một anh em hô lên:



- Không xong rồi, họ dẫn người đi mất rồi.

Đám người đó nghe được liền chạy qua, một chiếc xe tải chạy đến dẫn Hoàng Tử Kỳ đi mất rồi.

Anh em Hồ Lôi đang nghỉ ngơi trong khách sạn, nghe được điện thoại mấy an hem gọi đến, Hồ Khoa liền nhảy lên:

- Cái gì? Mất người rồi? Làm cái trò gì vậy! Mau đi tìm thử xem?

Có người phát hiện chiếc xe tải đi vào một khách sạn, nhưng họ chưa kịp đuổi đến, bốn chiếc xe tải như vậy chạy từ trong khách sạn ra, đi về bốn phía khác nhau.

Lúc đó Hoàng Tử Kỳ có chút ngốc nghếch, đột nhiên xuất hiện vài người vô duyên vô cớ gây phiền toái cho mình. Sau đó lại có một chiếc xe tải đi đến, ném ông ta vào trong xe, Hoàng Tử Kỳ biết rằng đây không phải là hành động của cảnh sát, nhưng ông ta cũng không rõ những người này là ai.

Cho đến khi bốn chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, lại có thêm hai chiếc chạy đến nữa, cứ thế đi xuống.

Hoàng Tử Kỳ bị bịt mắt, nghe thấy tiếng còi liên hồi, tim ông ta đập liên tục, chắc không phải bị người khác diệt khẩu chứ! Chiếc xe cứ thế đi ra khỏi thành phố, mới có người tháo chiếc khăn bịt mắt trên mặt ông ta xuống.

Có người giao cho ông ta một cái túi:

- Ở đây có hộ chiếu và hai trăm tệ tiền mặt, tôi sẽ sắp xếp để đưa ông đến Miên.

- Các anh là ai?

- Chúng tôi là ai, ông còn không nhận ra sao?

Đối phương lạnh lùng nói:

- Vốn theo quy định của tổ chức, ông không nghe theo lệnh, tự tiện làm chủ, làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch vốn là phải diệt khẩu. Nhưng ông chủ lại phá lệ ban ơn tha cho ông một lần. Ông tự giải quyết cho thật tốt đi!

Hoàng Tử Kỳ hiểu rồi, nhận cái túi nói:

- Thay tôi nói lại với ông chủ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Hoàng Tử Kỳ tôi sẽ không để ông ta thất vọng!

Đối phương hừ một tiếng:

- Chó nhà có tang còn muốn ông báo đáp hay sao?

- Anh…

Hoàng Tử Kỳ chán nản, cả ngày nói không ra lời.

Trong bóng đêm, chiếc xe con càng lúc càng xa, bóng dáng dần dần mất hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook