Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 991: Anh phải cẩn thận một chút

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Một đoàn bảo vệ của công ty trơ mắt nhìn nhìn 6 người rời khỏi, mỗi người đứng tại đấy cũng không dám lên tiếng.

Vừa rồi mấy tay chân của Trương Tuyết Phong đã trấn áp tất cả rồi.

Cho đến khi mấy người bảo vệ ươt sũng ngoi ngóp từ dưới sông bò lên, tên cầm đầu hét to một câu “ Đi!”.

Lão Bá và hai phóng viên đi theo 3 người đến xe giữ, lão Bá kéo tay Trương Nhất Phàm nói:

- Đồng chí, oan cho mọi người rồi, mọi người vốn là người tốt! Tôi sẽ đền tội cho mọi người!

Nói xong ông ấy quỳ xuống.

Trương Nhất Phàm lập tức giữ chặt ông ta:

- Vị đại Bá này, mau đứng dậy, đứng dậy. Thực ra chúng tôi đến đây cũng là điều tra chuyện thải nước thải của công xưởng này.

Hai gã phóng viên nghi ngờ nhìn 3 người nói:

- Các anh ở ngành nào?

Trương Nhất Phàm kéo lão Bá, vỗ vỗ tay của ông ta nói:

- Lão Bá, về thôi! Việc này sẽ có người đến giải quyết.

Nói xong, hắn nhìn hai người phóng viên nói:

- Các anh ở tòa soạn báo nào? Tại sao không đi phỏng vấn vào ban ngày, mà đêm đến lại đến đây lấy chứng cứ?

Một người trong đó nói:

- Chúng tôi ở Tòa soạn báo Tỉnh, bọn họ hôm nay đập máy của chúng tôi, ngày mai phải bắt bọn họ bồi thường gấp bội! Hừ…

Hóa ra là phóng viên của tòa soạn báo tỉnh, chẳng nhẽ vết sẹo này lại quên đau, bọn họ sợ đến cả cửa nhà xưởng cũng không vào được, thì đã bị người ta ngăn chặn bên ngoài rồi.

Tuy nhiên, thương hiệu tòa soạn tỉnh này không lớn, thực ra chỉ có thể hù dọa được vài người mà thôi.

Trương Nhất Phàm nói:

- Chỉ có 2 người các anh?

- Còn có cả Phó biên tập Dương nữa!

Ồ, hóa ra là người của Dương Mễ. Trương Nhất Phàm hiểu rồi.

Hắn phất tay nói:

- Các anh đi cả đi! Đi phỏng vấn lén lút thế này không phải là cách, việc này sẽ có người giải quyết, khi về nói với cấp trên các anh, ngày mai quang minh chính đại đi phỏng vấn là được.

Hai người bán tín bán nghi nhìn hắn:

- Các anh là?

Vì xung đột vừa nãy, Đằng Phi thái độ với hai người này, liền nói:

- Các anh tự lo lấy mình đi, hỏi nhiều làm gì?

Hai người huých huých nhau, nghi hoặc nhìn biển số xe, thầm nghĩ những người này thật kiêu ngạo. Người khác giật nhẹ y, hai người liền rời đi.

Trương Nhất Phàm nói với bị lão Bá:

- Vị lão Bá này, ông cũng về đi, tôi cam đoan chuyện này sẽ được giải quyết trong vòng một tuần.

Lão Bá có chút không tin:

- Đồng chí, anh vẫn còn trẻ quá, không hiểu được những người này. Bây giờ trong cả công xưởng này, đều là như vậy, một số công xưởng còn tốt một chút, đợi đến khi đêm đến mới lén lút thải chất thải, có một số công xưởng thì lộ liễu ban ngày ban mặt thải chất thải. Hoa màu của chúng ta xung quanh những xí nghiệp này đều bị chết héo hết. Khi tìm đến nơi, cũng chẳng có ai nói chuyện, bây giờ nước dùng thiếu thốn, bọn họ như vậy là giết người rồi, phạm tội giết người rồi.



Nghe lã Bá nói như vậy, ông dường như là người hiểu sự tình bên trong hắn liền hỏi một câu:

- Vậy làm sao ông có thể liên hệ được với những phóng viên này?

- Ồ, tôi có một đứa cháu trai học đại học ở trên Tỉnh, là nó nói với chúng tôi, muốn chúng tôi gọi điện thoại cho tòa báo gì đấy ở thị trấn. 3 người bọn họ đến đây, còn một cô gái tối nay không đến. Nghe nói họ là những nhân vật nổi tiếng ở tòa soạn Tỉnh, không nghĩ là mấy người điên này, đến cả người của tòa soạn cũng không dám đánh!

Đằng Phi hỏi:

- Các ông đã bao giờ tìm đến Cục bảo vệ môi trường ở đây chưa? Bọn họ không quản lý việc này sao?

- Quản, quản cái rắm!

Lão Bá có chút tức tối mắng:

- Những người này mỗi tháng đến một lần, đến ăn bữa cơm, hát hò, nhảy múa rồi đi. Mấy ngày trước khi đến, công xưởng sẽ không thải chất thải, đợi sau khi họ đi, thì lại bắt đầu thải chất thải một cách lộ liễu. hồi trước có người gọi điện thoại khiếu nại, bọn họ nói sẽ xử lý, kết quả 3,4 hôm sau, thậm chí đến 1 tuần mới đến. Khi đến, bọn họ lại không thải chất thải nữa.

Lão Bá thở dài:

- Thật ra năm ngoái còn đỡ, chính là từ đầu năm nay càng kinh khủng hơn.

Trương Nhất Phàm hiểu khái quát vấn đề, nói với lão Bá:

- Yên tâm đi, sẽ có người giải quyết chuyện này, tôi về trước đây.

Lão Bá nhìn hắn nói:

- Vô ích thôi, các anh lại không phải là quan lớn trến tỉnh, người bình thường làm sao quản được những người này. Vừa rồi nếu đồng chí này không phải bản lĩnh tốt, chúng tôi hôm nay sợ là bị bọn khốn kiếp kia đánh chết rồi.

Đằng Phi không nhịn được nói:

- Ông sao biết được ông chủ của chúng tôi không phải là quan lớn trên tỉnh?

Trương Nhất Phàm nhìn y một cái, Đăng Phi lập tức im miệng, lùi một bước về phía sau không nói gì.

Lão Bá cười nói:

- Các anh chỉ là vài đứa trẻ con, làm gì có quan lớn nào trẻ tuổi như này, cậu thanh niên à, tôi biết rằng các anh là người tốt, vừa rồi trách nhầm các anh, tôi không phải là người! Cho tôi xin lỗi.

Trương Nhất Phàm kéo lấy ông ta nói:

- Được rồi, được rồi, chúng tôi phải đi đây. Ông cũng về đi! Không cần phải đi tìm chứng cứ gì nữa đâu, tôi đồng ý với ông, không đến một tuần, nhất định sẽ có người giải quyết chuyện này.

Miệng lão Bá đồng ý nhưng trong lòng thì vẫn không tin. Ba người thanh niên này tuy bụng dạ là người tốt, phỏng chừng cũng chỉ an ủi mình mà thôi. Nhưng khi ông nhìn Trương Nhất Phàm bước lên xe, Đằng Phi nhìn giống như người hầu trên TV vậy, cung cung kính kính mở của xe cho hắn, sau khi Trương Nhất Phàm lên xe, anh ta lại cẩn thận đóng cửa xe lại, rồi mới nhanh chóng bước lên ghế phụ lái ngồi.

Nhìn chiếc xe đi để lại bụi mù mịt, lúc này ông mới lầm bầm: người này thật có khí thế, chẳng lẽ lại là quan lớn thật sao?

Sau đó ông lại lầm bầm một mình:

- Không thể nào, làm gì có quan lớn nào lại trẻ tuổi như vậy.

Ba người trở về nội thành, chọn một nơi để ở.

Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu Dương Mễ đên Hoài Châu, hay là gặp cô ta một lúc, xem cô ấy lấy được manh mối như thế nào. Gọi điện cho Dương Mễ, Dương Mễ đang nghe báo cáo của hai cấp dưới, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, liền lập tức yêu cầu hai người kia ra ngoài.

Cô bước đến bên cửa sổ nói:

- Chào Phó Chủ tịch Trương!

Trương Nhất Phàm hỏi:

- Tôi đến Hoài Châu rồi, các cô ở chỗ nào?

Tim Dương Mễ đập thình thịch, Phó Chủ tịch Trương hỏi cô ở chỗ nào là có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn cô… Nhưng, cô lập tức nghĩ, chẳng nhẽ hai tên vô dụng gặp một người chính là hắn sao? Không trách được, nghĩ đến đây, tim Dương Mễ càng đập mạnh hơn.

Bộ ngực phập phồng của Dương Mễ có chút lợi hại, cũng không biết tại làm sao, chỉ cần nghe thấy tiếng nói của Trương Nhất Phàm, cô lại có chút căng thẳng. Có thể là do hồi trước có chút hiểu lầm với Trương Nhất Phàm, đã để lại ám ảnh trong tư tưởng của Dương Mễ.



- Thưa Phó chủ tịch Trương. Chúng tôi đang ở khách sạn Lệ Viên.

- Biết rồi! Nửa tiếng sau tôi sẽ có mặt.

Trương Nhất Phàm gác điện thoại, cũng không cần dặn bảo, Trương Tuyết Phong liền lập tức lái xe đến khách sạn Lệ Viên.

Nhân viên khách sạn thấy có khách đến, một cô gái có phong cách của dân tộc thiểu số lập tức đi đến:

- Hoan nghênh quý khách! Khách sạn Lệ Viên!

- Chào ông, xin hỏi ba ông muốn thuê phòng phải không ạ?

Lại có một nhân viên phục vụ chào đón, kiên trì đi theo sát 3 người giải thích:

- Chào ngài, khách sạn Lệ Viên của chúng tôi lấy phong cách châu Âu làm chủ đạo, tinh xảo thanh lịch. Khi đến đây, giống như một vườn hoa ở bên ngoài khu đô thị ồn ào náo nhiệt. Khách sạn phục vụ khách hàng thuê phòng, món ăn Trung Tây, trung tâm giải trí, hình thành lên một hệ thống kinh doanh tổng hợp như khu vui chơi giải trí, thuê phòng, buôn bán, tập thể hình, ẩm thực. Toàn bộ cơ sở vật chất của khách sạn đều tiên tiến hiện đại như điều hòa nhập khẩu Kelly, thanh máy Mitsubishi, hệ thống phòng cháy tự động, toàn bộ theo dõi phòng chống trộm, loa âm thanh Mỹ, đèn điện Đan Mạch, để mỗi khách hàng đều cảm thấy an toàn, thỏa mái hưởng thụ chất lượng phục vụ tốt nhất tại khách sạn Lệ Viên. Ngài trong này cảm thấy thật thoải mái chứ!

- Ngoài tòa nhà 10 tầng còn có khu vui chơi giải trí, với nhiều loại hình phục vụ như Sauna, tập thể hình, mát xa, có những kỹ thuật viên thành thục, để ngài có thể thoải máu hưởng thụ và hoàn toàn thả lỏng giữa bộn bề công việc mệt mỏi. Xin hỏi ba ngài có thuê phòng không?

Đằng Phi nhìn ông chủ, Trương Nhất Phàm gật gật đầu, y đi đến bàn lễ tân nói:

- Cho thuê 3 phòng, nhưng phải liền nhau.

- Được, mời ngài đợi một chút!

Thái độ nhân viên phục vụ ở đây không tồi, giọng nói ngọt ngào, vừa nãy khi 3 người đi vào, nhìn thấy phong thái của khách sạn Lệ Viên, hẳn là phải khách sạn 3 sao.

Trong thành phố Hoài Châu, e rằng khách sạn như này không nhiều, nhất là thái độ phục vụ của nhân viên, làm cho người khác rất vừa lòng. Đằng Phi mở cửa phòng, liền lập tức chạy lên phía trước dẫn đường. Khi có thang máy, y giơ tay lên cạnh cửa, mời Trương Nhất Phàm đi trước. Trương Tuyết Phong đi theo sai, vẫn giữ cảnh giác.

Nửa giờ sau, Dương Mễ gọi điện thoại đến, Trương Nhất Phàm nói một câu:

- Tôi ở phòng 1508!

Dương Mễ đến rất nhanh, cô mặc một áo vest dài hoa ô vuông, bên trong là một chiếc áo sơ mi. Kích thước của chiếc áo sowmi dường như không trói buộc được khuôn ngực đầy đặn kia, nếu như không may chiếc cúc áo kia bị bứt ra, chắc chắn sẽ thú vị.

Mặc dù có chiếc áo vest bên ngoài, khe hở giữa những chiếc cúc áo vẫn hở ra bộ ngực, có thể nhìn thấy đầy đủ cảnh xuân. Như ẩn như hiện!

Một chiếc thắt lưng to bản bên hông, đồ trang sức hình tròn inox sáng lấp lánh. Đôi chân trắng nõn được đi một đôi tất chân màu đen, khiến cặp đùi đẹp kia làm rung động lòng người.

Dương Mễ cho tới nay, đều là người con gái biết làm đẹp cho chính mình, dáng điệu lần này của cô, Trương Nhất Phàm trong lòng thầm cảm thán, làm sao giống phóng viên được đây? Trái lại lại là một kẻ lẳng lơ quyến rũ người khác.

Trương Nhất Phàm đã lâu rồi không gặp cô, lại không biết càng ngày cô càng xinh đẹp rung động lòng người như này, khiến người ta rục rịch xúc động. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm vẫn luôn có khúc mắc về Dương Mễ, vì vậy, luôn luôn để cảm giác nhìn như không thấy đối với Dương Mễ, thậm chí làm cô là lỗ mãng. Dương Mễ nhìn Trương Nhất Phàm, có chút câu nệ, cô định thay quần áo xong rồi mới đến, rồi lại sợ chậm thời gian.

Trương Nhất Phàm chỉ biết cảm thán, khó trách bây giờ mức độ phạm tội càng ngày càng cao, mức độ rất cao, đều là những người phụ nữ này gây ra. Đang muốn nói chuyện cùng Dương Mễ thì Lý Hồng gọi điện thoại đến.

- Anh ở Hoài Châu?

Nghe thấy tiếng của Lý Hồng, tâm tư của Trương Nhất Phàm đột nhiên tĩnh lặng, trong đầu hắn lập tức hiện ra một Lý Hồng thanh lịch. Trương Nhất Phàm trầm giọng đáp:

- Ừ, mới đến từ chiều.

Lý Hồng hỏi:

- Có phải là điều tra về việc nước thải của công xưởng không? Có người khiếu nại tôi về việc này rồi.

Trương Nhất Phàm đang định trả lời thì Lý Hồng nói tiếp:

- Người dân Hoài Châu mạnh mẽ, anh phải cẩn thận chút.

Sau đó cô gác điện thoại.

Nghe ngóng tình hình từ chỗ Dương Mễ cũng không nhiều, Dương Mễ nói, bọn họ cũng là chiều hôm nay mới đến, chỉ có điều sớm hơn Trương Nhất Phàm 3,4 tiếng mà thôi. Chuyện thải nước thải, bọn họ muốn phơi bày ra ánh sáng.

Trương Nhất Phàm nói:

- Chuyện này trước mắt không cần phơi bày ra ánh sáng, ngày mai các cô đi cùng chúng tôi là được rồi! Làm phỏng vấn trực tiếp, đưa tin đúng sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook