Chương 185: Áp lực bị cắm sừng.
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Nghe nói Chủ tịch huyện trở về huyện Sa, một vài người nịnh nọt liền bắt đầu đến nhà, đương nhiên đa số đều là nhân viên của văn phòng Ủy ban nhân dân, có lẽ bọn họ kỳ vọng có thể nhận được một vài lợi ích từ chỗ Chủ tịch huyện mới nhậm chức.
Cũng có một số cán bộ cấp Cục, ví dụ cục Bảo vệ môi trường, cục Quản lý đô thị, ban Công trình Công tác chính trị huyện cùng một số cán bộ thường xuyên báo cáo công việc với Chủ tịch huyện, trước ngày mồng tám, trăm phương ngàn kế dò hỏi được chỗ ở của Chủ tịch huyện.
Đối với những người này, bọn họ mang đến cái gì, Trương Nhất Phàm liền bảo bọn họ mang về cái đó, hơn nữa còn tặng thêm một cây thuốc. Thuốc đều là loại Phù Dung Vương nổi tiếng ở tỉnh Tương, mỗi cây năm, sáu mươi đồng.
Lý Khánh Tùng ở Cục Tài chính đi cùng vợ đến chúc Tết, mang theo một đống đồ lớn, còn có một bao lì xì khá to. Biếu tiền biếu quà trên quan trường đã thành chuyện bình thường. Dịp Tết Nguyên Đán, chính là để tạo cơ hội cho người ta. Đa số người trong “vòng tròn” này, đều có thói quen “chạy chức”, mà lần này Lý Khánh Tùng đến là để cám ơn Trương Nhất Phàm.
Đối với Lý Khánh Tùng này, Trương Nhất Phàm vẫn khá hài lòng, ít ra anh ta vẫn có biết tri ân báo đáp.
Chánh văn phòng Mông Phóng là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cũng vào tối mồng tám, chạy tới chỗ Trương Nhất Phàm thuê. Sau khi gõ cửa, thấy Trương Nhất Phàm sống tạm thời trong căn phòng cho thuê như thế này, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Đây là chỗ cấp dưới ở cũng không được! Sao lại để đường đường là một Chủ tịch huyện ở trong căn phòng cho thuê được? Mông Phóng gần như toát mồ hôi hướng về Trương Nhất Phàm xin chỉ thị, trong khu tập thể của chính quyền còn vài căn hộ mới tu sửa, hỏi Trương Nhất Phàm có muốn dọn qua đó không.
Mấy căn hộ kia đều là chuyên dành cho lãnh đạo huyện, ban đầu Trương Nhất Phàm tới, được tạm thời sắp xếp cho ở tại khách sạn. Vì Trương Nhất Phàm cảm thấy tai mắt ở đó rất nhiều, nên dứt khoát dọn ra ngoài.
Nếu mình sống trong tòa nhà tập thể của chính quyền, vậy không phải rơi vào tầm ngắm của người ta sao? Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không cần, việc này để sau hãy nói! Tôi ở đây rất tốt.
Hắn là ngại dọn đi dọn lại phiền phức, Mông Phóng lại cho rằng hắn tức giận, cứ ngẩn ra đó đứng không được, ngồi cũng không xong. Trương Nhất Phàm đến huyện Sa đã được gần hai tháng, đặc biệt là trong hội nghị chính trị lần trước, hắn đã rất nghiêm túc “lên lớp” cho mọi người một bài, đa số bọn họ vẫn còn để bụng
Biết rằng vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không phải là “quả hồng mềm”, cũng không dễ để người ta tùy tiện đặt điều.
Mông Phóng nán lại đó, cảm giác áp lực đến nghẹt thở, nên uống chén trà xong, bèn vội vàng cáo từ.
Trương Nhất Phàm vừa mới đóng cửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi chút. Còn chưa đi tới chỗ đặt xa-lông, đã lại có người gõ cửa. Trương Nhất Phàm nhòm qua mắt mèo, là Tần Xuyên.
Phía sau Tần Xuyên còn có một người, chính là Lã Cường, người được Trương Nhất Phàm điều đến xã Bách Mẫu làm Chủ tịch xã.
Thấy Tần Xuyên và Lã Cường đi cùng nhau, hắn lập tức biết được ý đồ đến của hai người này. Sau khi vào nhà, Tần Xuyên không đợi Trương Nhất Phàm hỏi han, đã chủ động rót trà.
Hai người đều mang đến vài thứ, thuốc và rượu, bên trong còn có một bao lì xì.
Trương Nhất Phàm nhìn quà biếu bọn họ đặt ở bên cửa, rồi nghiêm túc nói:
- Các cậu làm gì đây? Từ lúc nào cũng biết học cái trò này?
Lã Cường không biết tính Trương Nhất Phàm, cũng không trả lời, Tần Xuyên bèn ngượng ngùng nói:
- Vốn hôm kia định đến chúc Tết anh rồi, do có chút chuyện, nên đến trễ vài ngày ạ.
- Mấy đồ này là do Chủ tịch xã Lã mua, tôi đã nói với anh ta rồi, Chủ tịch huyện Trương không cho phép mọi người mang đồ đến. Người đến tấm lòng cũng đến, nhưng Chủ tịch xã Lã khăng khăng muốn cám ơn đề bạt của anh, nên tùy tiện mua chút thuốc và rượu ạ.
Tần Xuyên bưng trà qua, rót cho mỗi người một chén
Trương Nhất Phàm liền nói với Lã Cường:
- Đợi đến lúc xuống mang đồ về luôn đi.
Lã Cường không nói lời nào, nhìn Tần Xuyên. Tần Xuyên nói:
- Chủ tịch huyện Trương, Chủ tịch xã Lã muốn báo cáo với anh một chút về tình hình xã Bách Mẫu.
- Ừm.
Trương Nhất Phàm đẩy điếu thuốc qua, Tần Xuyên liền lập tức giúp hắn châm thuốc.
Lã Cường ngoài ba mươi tuổi, so với Tống Thúy Bình vợ hắn, có vẻ không khôn khéo bằng. Người trông cũng không tồi, nhưng khả năng làm việc không thể chỉ dựa vào diện mạo đẹp là được. Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hiểu gì về gã, về con người Lã Cường, hắn chỉ nghe qua báo cáo của Tần Xuyên.
Lã Cường ở trước mặt Trương Nhất Phàm, rõ ràng có chút mất tự nhiên. Gã uống ngụm trà, sắp xếp lại sự việc một chút, rồi mới mở lời. Xã Bách Mẫu khá hỗn loạn, rất nhiều cán bộ đều thích hướng xuống dưới đòi thứ này thứ nọ. Bất luận xử lý vụ việc gì, dân chúng đều phải mang quà đến, vụ việc liền được giải quyết.
Rất nhiều cán bộ mỗi lần xuống nông thôn, trước giờ đều không “tay trắng” trở về, ngay cả gà mái già nhà người ta cũng đòi hai con. Đồn Công an cũng như vậy, đi chụp ảnh chứng minh thư, không đưa ra hai bao thuốc và tiền, anh ta sẽ không thể chụp.
Dân chúng báo án, họ liền đòi phí xuất cảnh (cảnh sát ra quân), nếu không vụ án này họ không thụ lý.
Làm kế hoạch hóa gia đình thì càng ngược đời hơn, có tiền nộp phạt thì muốn sinh thế nào cũng được. Không có tiền thì dỡ nhà, bắt lợn, thậm chí chăn của người ta cũng ôm đi.
Một khi vớ được kinh phí trợ cấp nhà nước chuyển xuống, bọn họ tùy ý lập một danh mục, số tiền này liền chia hết cho mọi người.
Số tiền xây trường học lần trước anh cấp xuống dưới, tôi cũng đã điều tra, năm kia bọn họ cắt hai trăm ngàn, rồi phát tiền thưởng, trợ cấp ăn Tết cho cán bộ chính quyền xã.
Huyện Sa hoàn toàn không quá nghèo, một vài nơi trong huyện đã xóa bỏ thuế phụ nông nghiệp, nhưng bọn họ vẫn đang thu, hơn nữa còn thu càng kinh khủng hơn. Năm ngoái tiền phòng Tài chính huyện chuyển xuống để tu sửa đường, chỉ có hai mươi phần trăm thực sự đóng góp cho các thôn, còn lại thì bọn họ xây một tòa nhà văn phòng như hoàng cung vậy.
Nói là cán bộ chính quyền xã, nhưng thu nhập một năm của họ so với tôi ở huyện còn gấp mấy lần, có người thậm chí còn mười mấy lần. Tôi thấy địa phương này, không dốc sức chỉnh đốn thì không được. Cho nên hôm nay tôi bảo Thư ký Tần dẫn tôi đến, chính là muốn báo cáo với lãnh đạo một chút, chấn chỉnh thế nào đối với loại quan chức bất lương ở xã Bách Mẫu.
Lã Cường nói xong, vẻ mặt Trương Nhất Phàm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Cái tác phong mục nát này tồn tại đã lâu, nếu Lã Cường muốn thay đổi từ căn bản, e rằng có chút khó khăn.
“Ví dụ của xã Bách Mẫu và thị trấn Liễu Thủy hồi mình mới đến đều có cùng kiểu như vậy”, Trương Nhất Phàm trầm tư một hồi lâu, gẩy tàn thuốc mấy cái, rồi trầm giọng nói:
- Thế này đi! Cậu chú ý nhiều hơn, tóm lấy vài vụ điển hình, giết gà dọa khỉ. Loại người này không hạ độc thủ, chỉ sợ không làm nên chuyện. Nắm được bằng chứng, trực tiếp gửi lên viện Kiểm sát. Đến lúc đó tôi phái thêm vài tổ công tác xuống xem xét một chút, chấn chỉnh toàn diện bầu không khí không lành mạnh này.
Có được sự ủng hộ của Chủ tịch huyện, Lã Cường liền có khát khao nóng lòng muốn thử, gã nghĩ thầm, “Nếu mình làm tốt ở xã Bách Mẫu, làm vài năm thì việc điều về huyện làm cán bộ cấp cục cũng không phải là không có khả năng”.
Đàn ông chỉ sợ phải khom lưng uốn gối, vợ mới làm ra cái chuyện kia. Nghĩ đến Tống Thúy Bình mỗi tối đều ra ngoài, nửa đêm mới về, Lã Cường trong lòng đau như xát muối. Trong cơ quan huyện, Tống Thúy Bình cũng được tính là diện mạo xinh xắn, mấy năm trước không có sóng gió gì, từ sau khi Trịnh Mậu Nhiên đến đây, Tống Thúy Bình liền lên như diều gặp gió, từ Trưởng phòng lên tới Phó chánh văn phòng.
Lúc mới bắt đầu, Lã Cường còn rất vui mừng, gặp ai cũng khoe năng lực vợ tốt, người lại rất đẹp. Nhưng trên đời không có bức tường nào ngăn nổi gió lùa, giấy cũng không bọc được lửa, chuyện giữa Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên vẫn là không qua được mắt người có lòng.
Lã Cường biết tin này, ban đầu dù thế nào cũng không tin, ít nhất đến một năm trước, gã tận mắt trông thấy Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên vào phòng khách sạn. Từ đó trở đi, cả con người hắn đều thay đổi.
“Trịnh Mậu Nhiên là Bí thư huyện ủy, mình chi là một Trưởng phòng cỏn con, chắc chắn đấu không lại lão ta”, Tần Xuyên bất ngờ mang đến cho gã một cơ hội, Lã Cường tâm tư vốn đã như ao tù giờ lại sống dậy.
Gã quyết định, phải đi theo Chủ tịch huyện mới nhậm chức, dốc sức lăn lộn làm nên sự nghiệp.
Mà lúc này, Tống Thúy Bình đang ở tại biệt thự vùng ngoại ô của Trịnh Mậu Nhiên, hai người đang lặp lại hành động của như lần trước. Từ ngày đó trở đi, Trịnh Mậu Nhiên giống như được cải lão hoàn đồng, thích cái cách thức của loại hoa này.
Tống Thúy Bình thấy rất kỳ lạ, Trịnh Mậu Nhiên sức lực vốn không mạnh, nhưng dạo gần đây lão ta như thay đổi vậy, làm chuyện ấy rất điên cuồng, rất gắng sức.
“Cũng không biết có phải con quỷ chết dẫm trong nhà nghi ngờ mình rồi không, đã lâu như vậy không làm chuyện đó với mình”, sự mãnh liệt của Trịnh Mậu Nhiên khiến cho ả quả thật thích chết đi được.
Sau khi hai người làm xong, Trịnh Mậu Nhiên ngồi trên xa-lông nói:
- Cho anh điếu thuốc.
Tống Thúy Bình rút một điếu thuốc từ cái hộp trên bàn trà, đang định châm lửa, Trịnh Mậu Nhiên liền nói:
- Không phải loại này. Đổi sang Hoàng Hạc Lâu đi! Loại đó một ngày chỉ có thể hút một điếu thôi.
- Ồ?
Tống Thúy Bình cảm thấy khó hiểu.
- Tại sao thuốc này một ngày chỉ được hút một điếu?
Ả nhìn ngắm nhãn hiệu một lúc, chép lại một hàng chữ nước ngoài không nhận ra được, cũng không giống tiếng Anh.
Châm một điếu Hoàng Hạc Lâu cho Trịnh Mậu Nhiên, ả liền đặt lên môi lão.
- Thuốc này có gì khác sao?
Trịnh Mậu Nhiên liền cười cười vẻ thần bí.
- Em không phát hiện ra gần đây anh có chỗ nào đặc biệt sao?
- Chỗ đặc biệt ư?
Tống Thúy Bình ngẫm nghĩ một lát, trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Không phải chứ, thuốc này cũng có thể tráng dương sao? Kỳ lạ quá, em vẫn thắc mắc là có chuyện gì, mấy ngày nay anh mạnh hơn trước nhiều lắm.
Trịnh Mậu Nhiên khoác tay lên vai ả.
- Đây là do một người bạn mang từ Thái Lan về, mỗi ngày trước khi làm hút một điếu, lập tức sinh lực dồi dào. Trước đây anh còn không tin, thật không ngờ thuốc này lợi hại như vậy, cảm thấy như mình quay lại thời thanh niên vậy.
Tống Thúy Bình cũng không chút ngượng ngùng, cười cười gọt cho hắn một quả táo.
- Tối nay Lã Cường đi chúc Tết Trương Nhất Phàm.
- Nên thế, nói thế nào thì người ta cũng có ơn dìu dắt với hắn.
Trịnh Mậu Nhiên hoàn toàn không để ý, hút một hơi thuốc, ngắm khuôn mặt đang đỏ hồng của Tống Thúy Bình, thì đã hiểu được lòng dạ đàn bà.
- Hình như hắn biết chuyện chúng mình rồi.
Tống Thúy Bình thêm một câu, đem quả táo đã gọt vỏ đưa cho lão.
- Hắn cũng là người có sĩ diện, biết rồi cũng sẽ không nói ra. Lần này Trương Nhất Phàm đề bạt hắn, còn rất hợp với ý anh. Nếu không để anh đề bạt hắn đi nơi khác, hắn sẽ thật sự nghi ngờ.
Hành động vô ý của Trương Nhất Phàm, đã giúp Trịnh Mậu Nhiên một tay, đem chồng người ta điều đi, để mình có thể công khai cùng vợ người ta yêu đương vụng trộm. Nghĩ đến đây, Trịnh Mậu Nhiên liền cười vô cùng vui vẻ, thật muốn cám ơn Trương Nhất Phàm.
Giờ Lã Cường xuống nông thôn, thường thì một tuần hoặc nửa tháng mới về một lần, điều này vô cùng thuận tiện cho đôi nam nữ yêu đương vụng trộm này.
Chuyện Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên, Trương Nhất Phàm cũng là vô tình nghe được từ miệng mấy người ngồi buôn chuyện trong văn phòng, ngày hôm đó hắn vào nhà vệ sinh, có hai nhân viên văn phòng đang bàn luận chuyện này, không ngờ lọt vào tai Trương Nhất Phàm.
Cho nên, khi Tần Xuyên nhắc tới Lã Cường, trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, trọng dụng Lã Cường!
Khi Lã Cường và Tần Xuyên ra về, Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng hai người dần biến mất, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ mới.
Mỗi người đều có nhược điểm của mình, nếu tóm được nhược điểm của Trịnh Mậu Nhiên, vậy thì dù lão có ra vẻ uy mãnh hơn nữa, cũng chẳng hề đáng sợ.
Cũng có một số cán bộ cấp Cục, ví dụ cục Bảo vệ môi trường, cục Quản lý đô thị, ban Công trình Công tác chính trị huyện cùng một số cán bộ thường xuyên báo cáo công việc với Chủ tịch huyện, trước ngày mồng tám, trăm phương ngàn kế dò hỏi được chỗ ở của Chủ tịch huyện.
Đối với những người này, bọn họ mang đến cái gì, Trương Nhất Phàm liền bảo bọn họ mang về cái đó, hơn nữa còn tặng thêm một cây thuốc. Thuốc đều là loại Phù Dung Vương nổi tiếng ở tỉnh Tương, mỗi cây năm, sáu mươi đồng.
Lý Khánh Tùng ở Cục Tài chính đi cùng vợ đến chúc Tết, mang theo một đống đồ lớn, còn có một bao lì xì khá to. Biếu tiền biếu quà trên quan trường đã thành chuyện bình thường. Dịp Tết Nguyên Đán, chính là để tạo cơ hội cho người ta. Đa số người trong “vòng tròn” này, đều có thói quen “chạy chức”, mà lần này Lý Khánh Tùng đến là để cám ơn Trương Nhất Phàm.
Đối với Lý Khánh Tùng này, Trương Nhất Phàm vẫn khá hài lòng, ít ra anh ta vẫn có biết tri ân báo đáp.
Chánh văn phòng Mông Phóng là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cũng vào tối mồng tám, chạy tới chỗ Trương Nhất Phàm thuê. Sau khi gõ cửa, thấy Trương Nhất Phàm sống tạm thời trong căn phòng cho thuê như thế này, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Đây là chỗ cấp dưới ở cũng không được! Sao lại để đường đường là một Chủ tịch huyện ở trong căn phòng cho thuê được? Mông Phóng gần như toát mồ hôi hướng về Trương Nhất Phàm xin chỉ thị, trong khu tập thể của chính quyền còn vài căn hộ mới tu sửa, hỏi Trương Nhất Phàm có muốn dọn qua đó không.
Mấy căn hộ kia đều là chuyên dành cho lãnh đạo huyện, ban đầu Trương Nhất Phàm tới, được tạm thời sắp xếp cho ở tại khách sạn. Vì Trương Nhất Phàm cảm thấy tai mắt ở đó rất nhiều, nên dứt khoát dọn ra ngoài.
Nếu mình sống trong tòa nhà tập thể của chính quyền, vậy không phải rơi vào tầm ngắm của người ta sao? Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không cần, việc này để sau hãy nói! Tôi ở đây rất tốt.
Hắn là ngại dọn đi dọn lại phiền phức, Mông Phóng lại cho rằng hắn tức giận, cứ ngẩn ra đó đứng không được, ngồi cũng không xong. Trương Nhất Phàm đến huyện Sa đã được gần hai tháng, đặc biệt là trong hội nghị chính trị lần trước, hắn đã rất nghiêm túc “lên lớp” cho mọi người một bài, đa số bọn họ vẫn còn để bụng
Biết rằng vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không phải là “quả hồng mềm”, cũng không dễ để người ta tùy tiện đặt điều.
Mông Phóng nán lại đó, cảm giác áp lực đến nghẹt thở, nên uống chén trà xong, bèn vội vàng cáo từ.
Trương Nhất Phàm vừa mới đóng cửa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi chút. Còn chưa đi tới chỗ đặt xa-lông, đã lại có người gõ cửa. Trương Nhất Phàm nhòm qua mắt mèo, là Tần Xuyên.
Phía sau Tần Xuyên còn có một người, chính là Lã Cường, người được Trương Nhất Phàm điều đến xã Bách Mẫu làm Chủ tịch xã.
Thấy Tần Xuyên và Lã Cường đi cùng nhau, hắn lập tức biết được ý đồ đến của hai người này. Sau khi vào nhà, Tần Xuyên không đợi Trương Nhất Phàm hỏi han, đã chủ động rót trà.
Hai người đều mang đến vài thứ, thuốc và rượu, bên trong còn có một bao lì xì.
Trương Nhất Phàm nhìn quà biếu bọn họ đặt ở bên cửa, rồi nghiêm túc nói:
- Các cậu làm gì đây? Từ lúc nào cũng biết học cái trò này?
Lã Cường không biết tính Trương Nhất Phàm, cũng không trả lời, Tần Xuyên bèn ngượng ngùng nói:
- Vốn hôm kia định đến chúc Tết anh rồi, do có chút chuyện, nên đến trễ vài ngày ạ.
- Mấy đồ này là do Chủ tịch xã Lã mua, tôi đã nói với anh ta rồi, Chủ tịch huyện Trương không cho phép mọi người mang đồ đến. Người đến tấm lòng cũng đến, nhưng Chủ tịch xã Lã khăng khăng muốn cám ơn đề bạt của anh, nên tùy tiện mua chút thuốc và rượu ạ.
Tần Xuyên bưng trà qua, rót cho mỗi người một chén
Trương Nhất Phàm liền nói với Lã Cường:
- Đợi đến lúc xuống mang đồ về luôn đi.
Lã Cường không nói lời nào, nhìn Tần Xuyên. Tần Xuyên nói:
- Chủ tịch huyện Trương, Chủ tịch xã Lã muốn báo cáo với anh một chút về tình hình xã Bách Mẫu.
- Ừm.
Trương Nhất Phàm đẩy điếu thuốc qua, Tần Xuyên liền lập tức giúp hắn châm thuốc.
Lã Cường ngoài ba mươi tuổi, so với Tống Thúy Bình vợ hắn, có vẻ không khôn khéo bằng. Người trông cũng không tồi, nhưng khả năng làm việc không thể chỉ dựa vào diện mạo đẹp là được. Trương Nhất Phàm hoàn toàn không hiểu gì về gã, về con người Lã Cường, hắn chỉ nghe qua báo cáo của Tần Xuyên.
Lã Cường ở trước mặt Trương Nhất Phàm, rõ ràng có chút mất tự nhiên. Gã uống ngụm trà, sắp xếp lại sự việc một chút, rồi mới mở lời. Xã Bách Mẫu khá hỗn loạn, rất nhiều cán bộ đều thích hướng xuống dưới đòi thứ này thứ nọ. Bất luận xử lý vụ việc gì, dân chúng đều phải mang quà đến, vụ việc liền được giải quyết.
Rất nhiều cán bộ mỗi lần xuống nông thôn, trước giờ đều không “tay trắng” trở về, ngay cả gà mái già nhà người ta cũng đòi hai con. Đồn Công an cũng như vậy, đi chụp ảnh chứng minh thư, không đưa ra hai bao thuốc và tiền, anh ta sẽ không thể chụp.
Dân chúng báo án, họ liền đòi phí xuất cảnh (cảnh sát ra quân), nếu không vụ án này họ không thụ lý.
Làm kế hoạch hóa gia đình thì càng ngược đời hơn, có tiền nộp phạt thì muốn sinh thế nào cũng được. Không có tiền thì dỡ nhà, bắt lợn, thậm chí chăn của người ta cũng ôm đi.
Một khi vớ được kinh phí trợ cấp nhà nước chuyển xuống, bọn họ tùy ý lập một danh mục, số tiền này liền chia hết cho mọi người.
Số tiền xây trường học lần trước anh cấp xuống dưới, tôi cũng đã điều tra, năm kia bọn họ cắt hai trăm ngàn, rồi phát tiền thưởng, trợ cấp ăn Tết cho cán bộ chính quyền xã.
Huyện Sa hoàn toàn không quá nghèo, một vài nơi trong huyện đã xóa bỏ thuế phụ nông nghiệp, nhưng bọn họ vẫn đang thu, hơn nữa còn thu càng kinh khủng hơn. Năm ngoái tiền phòng Tài chính huyện chuyển xuống để tu sửa đường, chỉ có hai mươi phần trăm thực sự đóng góp cho các thôn, còn lại thì bọn họ xây một tòa nhà văn phòng như hoàng cung vậy.
Nói là cán bộ chính quyền xã, nhưng thu nhập một năm của họ so với tôi ở huyện còn gấp mấy lần, có người thậm chí còn mười mấy lần. Tôi thấy địa phương này, không dốc sức chỉnh đốn thì không được. Cho nên hôm nay tôi bảo Thư ký Tần dẫn tôi đến, chính là muốn báo cáo với lãnh đạo một chút, chấn chỉnh thế nào đối với loại quan chức bất lương ở xã Bách Mẫu.
Lã Cường nói xong, vẻ mặt Trương Nhất Phàm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Cái tác phong mục nát này tồn tại đã lâu, nếu Lã Cường muốn thay đổi từ căn bản, e rằng có chút khó khăn.
“Ví dụ của xã Bách Mẫu và thị trấn Liễu Thủy hồi mình mới đến đều có cùng kiểu như vậy”, Trương Nhất Phàm trầm tư một hồi lâu, gẩy tàn thuốc mấy cái, rồi trầm giọng nói:
- Thế này đi! Cậu chú ý nhiều hơn, tóm lấy vài vụ điển hình, giết gà dọa khỉ. Loại người này không hạ độc thủ, chỉ sợ không làm nên chuyện. Nắm được bằng chứng, trực tiếp gửi lên viện Kiểm sát. Đến lúc đó tôi phái thêm vài tổ công tác xuống xem xét một chút, chấn chỉnh toàn diện bầu không khí không lành mạnh này.
Có được sự ủng hộ của Chủ tịch huyện, Lã Cường liền có khát khao nóng lòng muốn thử, gã nghĩ thầm, “Nếu mình làm tốt ở xã Bách Mẫu, làm vài năm thì việc điều về huyện làm cán bộ cấp cục cũng không phải là không có khả năng”.
Đàn ông chỉ sợ phải khom lưng uốn gối, vợ mới làm ra cái chuyện kia. Nghĩ đến Tống Thúy Bình mỗi tối đều ra ngoài, nửa đêm mới về, Lã Cường trong lòng đau như xát muối. Trong cơ quan huyện, Tống Thúy Bình cũng được tính là diện mạo xinh xắn, mấy năm trước không có sóng gió gì, từ sau khi Trịnh Mậu Nhiên đến đây, Tống Thúy Bình liền lên như diều gặp gió, từ Trưởng phòng lên tới Phó chánh văn phòng.
Lúc mới bắt đầu, Lã Cường còn rất vui mừng, gặp ai cũng khoe năng lực vợ tốt, người lại rất đẹp. Nhưng trên đời không có bức tường nào ngăn nổi gió lùa, giấy cũng không bọc được lửa, chuyện giữa Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên vẫn là không qua được mắt người có lòng.
Lã Cường biết tin này, ban đầu dù thế nào cũng không tin, ít nhất đến một năm trước, gã tận mắt trông thấy Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên vào phòng khách sạn. Từ đó trở đi, cả con người hắn đều thay đổi.
“Trịnh Mậu Nhiên là Bí thư huyện ủy, mình chi là một Trưởng phòng cỏn con, chắc chắn đấu không lại lão ta”, Tần Xuyên bất ngờ mang đến cho gã một cơ hội, Lã Cường tâm tư vốn đã như ao tù giờ lại sống dậy.
Gã quyết định, phải đi theo Chủ tịch huyện mới nhậm chức, dốc sức lăn lộn làm nên sự nghiệp.
Mà lúc này, Tống Thúy Bình đang ở tại biệt thự vùng ngoại ô của Trịnh Mậu Nhiên, hai người đang lặp lại hành động của như lần trước. Từ ngày đó trở đi, Trịnh Mậu Nhiên giống như được cải lão hoàn đồng, thích cái cách thức của loại hoa này.
Tống Thúy Bình thấy rất kỳ lạ, Trịnh Mậu Nhiên sức lực vốn không mạnh, nhưng dạo gần đây lão ta như thay đổi vậy, làm chuyện ấy rất điên cuồng, rất gắng sức.
“Cũng không biết có phải con quỷ chết dẫm trong nhà nghi ngờ mình rồi không, đã lâu như vậy không làm chuyện đó với mình”, sự mãnh liệt của Trịnh Mậu Nhiên khiến cho ả quả thật thích chết đi được.
Sau khi hai người làm xong, Trịnh Mậu Nhiên ngồi trên xa-lông nói:
- Cho anh điếu thuốc.
Tống Thúy Bình rút một điếu thuốc từ cái hộp trên bàn trà, đang định châm lửa, Trịnh Mậu Nhiên liền nói:
- Không phải loại này. Đổi sang Hoàng Hạc Lâu đi! Loại đó một ngày chỉ có thể hút một điếu thôi.
- Ồ?
Tống Thúy Bình cảm thấy khó hiểu.
- Tại sao thuốc này một ngày chỉ được hút một điếu?
Ả nhìn ngắm nhãn hiệu một lúc, chép lại một hàng chữ nước ngoài không nhận ra được, cũng không giống tiếng Anh.
Châm một điếu Hoàng Hạc Lâu cho Trịnh Mậu Nhiên, ả liền đặt lên môi lão.
- Thuốc này có gì khác sao?
Trịnh Mậu Nhiên liền cười cười vẻ thần bí.
- Em không phát hiện ra gần đây anh có chỗ nào đặc biệt sao?
- Chỗ đặc biệt ư?
Tống Thúy Bình ngẫm nghĩ một lát, trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Không phải chứ, thuốc này cũng có thể tráng dương sao? Kỳ lạ quá, em vẫn thắc mắc là có chuyện gì, mấy ngày nay anh mạnh hơn trước nhiều lắm.
Trịnh Mậu Nhiên khoác tay lên vai ả.
- Đây là do một người bạn mang từ Thái Lan về, mỗi ngày trước khi làm hút một điếu, lập tức sinh lực dồi dào. Trước đây anh còn không tin, thật không ngờ thuốc này lợi hại như vậy, cảm thấy như mình quay lại thời thanh niên vậy.
Tống Thúy Bình cũng không chút ngượng ngùng, cười cười gọt cho hắn một quả táo.
- Tối nay Lã Cường đi chúc Tết Trương Nhất Phàm.
- Nên thế, nói thế nào thì người ta cũng có ơn dìu dắt với hắn.
Trịnh Mậu Nhiên hoàn toàn không để ý, hút một hơi thuốc, ngắm khuôn mặt đang đỏ hồng của Tống Thúy Bình, thì đã hiểu được lòng dạ đàn bà.
- Hình như hắn biết chuyện chúng mình rồi.
Tống Thúy Bình thêm một câu, đem quả táo đã gọt vỏ đưa cho lão.
- Hắn cũng là người có sĩ diện, biết rồi cũng sẽ không nói ra. Lần này Trương Nhất Phàm đề bạt hắn, còn rất hợp với ý anh. Nếu không để anh đề bạt hắn đi nơi khác, hắn sẽ thật sự nghi ngờ.
Hành động vô ý của Trương Nhất Phàm, đã giúp Trịnh Mậu Nhiên một tay, đem chồng người ta điều đi, để mình có thể công khai cùng vợ người ta yêu đương vụng trộm. Nghĩ đến đây, Trịnh Mậu Nhiên liền cười vô cùng vui vẻ, thật muốn cám ơn Trương Nhất Phàm.
Giờ Lã Cường xuống nông thôn, thường thì một tuần hoặc nửa tháng mới về một lần, điều này vô cùng thuận tiện cho đôi nam nữ yêu đương vụng trộm này.
Chuyện Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên, Trương Nhất Phàm cũng là vô tình nghe được từ miệng mấy người ngồi buôn chuyện trong văn phòng, ngày hôm đó hắn vào nhà vệ sinh, có hai nhân viên văn phòng đang bàn luận chuyện này, không ngờ lọt vào tai Trương Nhất Phàm.
Cho nên, khi Tần Xuyên nhắc tới Lã Cường, trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, trọng dụng Lã Cường!
Khi Lã Cường và Tần Xuyên ra về, Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng hai người dần biến mất, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ mới.
Mỗi người đều có nhược điểm của mình, nếu tóm được nhược điểm của Trịnh Mậu Nhiên, vậy thì dù lão có ra vẻ uy mãnh hơn nữa, cũng chẳng hề đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.