Chương 549: Bà xã hiến kế
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không bình tĩnh, Phương Nghĩa Kiệt mặc dù đã bị bắt, pháp luật sẽ trừng trị ông ta như thế nào, là vấn đề mà rất nhiều người đang quan tâm, nhưng những việc này lại không nằm trong phạm vi của hắn.
Hôm nay, sau khi họp xong, Trương Nhất Phàm hủy bỏ hết những buổi tiệc tùng, một mình hắn ngồi lặng lẽ ở ban công ngắm bầu trời không yên tĩnh ở thành phố Song Giang này.
Ở thành phố Song Giang này gần một năm, quá nhiều thay đổi, các sự việc cứ nối tiếp nhau diễn ra giống như một bộ phim vậy, rõ ràng trước mắt.
Đổng Tiểu Phàm đi tới, đặt tay lên vai chồng dịu dàng nói:
- Vẫn đang nghĩ những việc đó à?
Trời nhá nhem tối, khắp thành phố đâu đâu cũng là ánh đèn sáng rực, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, thở một hơi dài hỏi:
- Mẹ đâu em?
- Mẹ đưa tiểu Ngoan về thành phố rồi, Dì Liễu và bố em vào thành phố có việc nên họ đi chơi vài ngày.
Sau đó Đổng Tiểu Phàm dựa vào chồng, hai người đứng trên im lặng trên ban công một hồi lâu.
Đổng Tiểu Phàm bùi ngùi nói:
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi là Phương Nghĩa Kiệt lại dám làm những việc không có tính người như thế.
Trương Nhất Phàm lẩm bẩm nói:
- Khi người ta điên lên thì việc gì cũng làm ra được.
Hắn nắm tay vợ yêu:
- Vào nhà thôi em, lên giường nằm một lúc.
Đổng Tiểu Phàm hiểu nhầm ý hắn:
- Giờ vẫn còn sớm mà đã phải trả bài rồi à?
Trả bài là ám hiệu của hai người. Trương Nhất Phàm không nhịn được cười nói:
- Em nghĩ đi đâu vậy? Đứng mệt rồi muốn nghỉ ngơi một tí.
Má Đổng Tiểu Phàm đột nhiên ửng đỏ, nhưng Trương Nhất Phàm cũng lâu lắm rồi không trả bài. Việc ở Song Giang này nhiều quá, hắn không thể phân thân được, giờ đến cả bài tập ở nhà cũng miễn luôn.
Sau khi hai người vào phòng, Đổng Tiểu Phàm rúc vào ngực chồng, thấy Trương Nhất Phàm không hăng hái lắm liền bảo:
- Anh nằm xuống em xoa bóp cho.
Đổng Tiểu Phàm không biết mát xa nhưng thấy ông xã có vẻ mệt mỏi liền nói vẻ quan tâm.
Trương Nhất Phàm nằm xuống:
- Em có biết làm không đấy?
- Em chưa thử bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy bao giờ à?
Đổng Tiểu Phàm cởi áo khoác, chuẩn bị tư thế, xoay người nằm lên mông ông xã, cô véo một cái:
- Vòng ba của anh cũng đẫy đà phết nhỉ? Nếu là phụ nữ thì sexy phải biết.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Rút cuộc là em mát xa giúp anh hay lấy anh làm ngựa cho em cưỡi đấy?
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Lần nào cũng là anh cưỡi em, chẳng lẽ không để em cưỡi anh một lần được à? Ngồi trên mông thật là thoải mái.
Cô vừa nói còn cố tình nhảy thêm vài cái làm Trương Nhất Phàm càng buồn rầu hơn.
Đôi tay mềm mại nõn nà lướt nhẹ trên cổ Trương Nhất Phàm dùng lực xoa bóp, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Sức lực em thế này có mà đánh muỗi còn chẳng chết, theo anh thì thôi đi. Em làm anh thấy ngứa ngáy, chẳng thoải mái gì.
- Vậy em bóp mạnh hơn nhé.
Đổng Tiểu Phàm cắn răng bấm bóp lưng Trương Nhất Phàm.
Đúng là không phải người làm việc này. Trương Nhất Phàm vừa nghiêng người liền làm cho Đổng Tiểu Phàm rơi từ trên lưng xuống.
Dùng tay kéo chăn đắp lên người cô nói:
- Được rồi, chúng ta nằm yên một lúc đi.
Đổng Tiểu Phàm nằm xuống giường nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng mát xa rất giỏi hay là để em gọi chị ấy đến nhé?
- Đùa kiểu gì thế. Chúng ta không thể cứ mãi coi Liễu Hồng như bảo mẫu mãi được. Người ta giờ đã là giám đốc. Một phụ nữ giàu có.
Đổng Tiểu Phàm khá oan ức nói:
- Em không coi chị ấy vậy, mọi người đều là bạn bè nên mới tùy ý mà.
Trương Nhất Phàm thấy lời nói vừa rồi của mình có hơi nặng, anh véo má vợ một cái đùa cô:
- Đừng nghĩ linh tinh nữa. Liễu Hồng gợi cảm như thế, để cô ấy mát xa cho anh em không sợ xảy ra chuyện à?
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới cười nói:
- Nếu xảy ra chuyện ai mà quản được anh chứ? Nói không chừng anh đã sớm có tình ý với người ta, liếc mắt đưa tình với người ta lâu rồi ý chứ.
Một câu đùa như vậy làm Trương Nhất Phàm rợn cả tóc gáy.
Ngu rồi, chẳng chuyện gì ra chuyện gì cả. Mình đang bình thường thế này sao nói đến Liễu Hồng làm gì? Việc Liễu Hồng gợi cảm, nhìn là được rồi sao phải cố tình nói ra nhỉ?
Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã không nói năng gì liền véo tai chồng nói:
- Anh thành thật khai ra, ngoài Thẩm Uyển Vân còn ai nữa? Cái cô ấy ấy ấy có phải không?
Da mặt Trương Nhất Phàm khá dày làm bộ nghiêm trang nói:
- Nói đâu đâu ấy. Em nghĩ anh còn thời gian đi ăn chơi trác táng à?
Hơn nữa cuối cũng hắn cũng rất thành thật, đến cô yêu tinh của mình còn chẳng có thời gian thống trị nữa là nghĩ đến hoa thơm cỏ dại bên ngoài?
Đổng Tiểu Phàm cũng không gây sự nữa, nhẹ nhàng nằm sát lại ông xã. Hai người nói chuyện trên trời dưới bể một hồi. Đổng Tiểu Phàm tự nhiên ngồi phắt dậy, nhìn Trương Nhất Phàm kỹ càng hỏi:
- Em nghĩ mãi mà không hiểu sao Phương Nghĩa Kiệt lại có thể làm một việc tàn nhẫn đến thế?
- Em lại sao thế?
- Có phải đàn ông các anh chỉ cho phép mình quá trớn, ngoại tình bên ngoài, còn phụ nữ thì không được? Em thấy Tống Vũ Hà không có gì sai cả, cho dù em không ủng hộ cách làm của cô ấy.
- Trên đời này vốn không có cái gì là bình đẳng hay không bình đẳng. Đàn ông vốn là động vật có tính chiếm hữu mạnh. Từ xưa đến nay, đàn ông sau khi làm vua có thể có tam cung lục viện 72 phi tần. Võ Tắc Thiên làm hoàng đế, bà ta có thể như vậy không?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Thật là bi đát. Đàn ông các anh đúng là sĩ diện hão, tự làm khổ mình.
- Haiz, những lời này của em đừng để mẹ nghe thấy không thì em sẽ bị mắng cho một trận đấy.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở cô một câu, Đổng Tiểu Phàm chu mỏ lên, có chút không phục:
- Đạo lý của Khổng Tử đúng là hại chết người ta. Cái gì mà tam tòng tứ đức. Đàn ông cũng cần phải tuân thủ.
Trương Nhất Phàm không nói gì nữa nằm im như chết.
Diệp Á Bình gọi điện đến:
- Bí thư Trương, đã bắt được hai tên tòng phạm.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy như phản xạ có điều kiện:
- Gì cơ? Chúng đã khai nhận gì chưa?
- Phương … Phương Nghĩa Kiệt sa lưới rồi bọn chúng cũng không còn gì để giấu giếm nữa nên đều khai nhận rồi.
- Tốt quá rồi, lập tức xử lý hồ sơ, gửi sang Sở Công an tỉnh. Lần này nhất định phải cho những tên này chịu sự trừng trị của pháp luật, để trả lại công bằng cho xã hội và nhân dân.
- Việc này giao cho tôi được rồi, lãnh đạo cứ yên tâm.
Diệp Á Bình mỉm cười bởi vì cô nghe thấy giọng điệu khá vui vẻ của Bí thư Trương cũng không giấu nổi niềm vui sướng. Cho tới hôm nay thì vụ Hồ Lôi bị người ta bắt cóc và giam cầm phi pháp đã phá xong.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của hắn lại có phần phiền muộn. Cái chết của Ngô Dũng liền trở thành vụ án chưa giải quyết được. Ninh Thành Cương trong họa có phúc trở thành Chủ tịch thành phố, ôi.
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy hắn lúc thì hưng phấn lúc lại buồn rầu, liền thân thiết hỏi:
- Anh đừng nghĩ nữa, sẽ loạn lên đấy.
Trương Nhất Phàm làm sao có thể không nghĩ tới nó chứ? Vừa bưng chén nước đặt ở đầu giường lên uống được một hớp thì Đoạn Chấn Lâm gọi điện tới:
- Bí thư Trương, giáo viên trường Tiểu học số 1 số 3 và số 5 chuẩn bị khiếu nại
- Tại sao?
- Có lẽ là do ai đó đã để lộ nội dung cuộc họp, họ nghe nói Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố vẫn quyết định hợp tác với Cục Giáo dục để cải cách chế độ biên chế với giáo viên. Nên bọn họ liên kết lại chuẩn bị lên tỉnh khiếu nại.
- Không phải là vẫn chưa quyết định sao?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, bản thân muốn ở nhà yên tĩnh một chút, không ngờ những chuyện phiền toái lại nhiều như thế. Hắn nghiêm nghị nói:
- Dù sao đi nữa thì trước tiên phải làm việc với bọn họ, không được dùng bạo lực, để tránh tạo nên sự kiện mang tính tập thể.
Đoạn Chấn Lâm cúp máy. Trương Nhất Phàm bực quá ném điện thoại.
- Cái chức Bí thư thành ủy này không làm nữa cũng được, phiền quá đi mất.
Đổng Tiểu Phàm nhặt điện thoại lên:
- Lại chuyện gì nữa thế?
- Chính là chế độ biên chế cho giáo viên vẫn chưa được thi hành bởi nhiều người sợ mất công việc với thu nhập ổn định, nên đã ra sức ngăn cản.
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Bình thường anh thông minh là vậy sao giờ việc nhỏ như thế này cũng làm anh phiền não đến vậy. Em cho anh một gợi ý nhé.
- Ồ, em có cách gì hay?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu bí hiểm:
- Nước ta có thể thực hiện một nước hai chế độ, trung ương cũng đã có văn kiện kêu gọi, cải cách mở cửa có thể cho một bộ phận người, một số khu vực giàu lên trước. Chế độ này cũng có thể áp dụng ở đây được.
- Ồ, anh hiểu rồi.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ đầu mình, ôm hôn vợ:
- Cảm ơn bà xã yêu quý đã nhắc nhở anh.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không bình tĩnh, Phương Nghĩa Kiệt mặc dù đã bị bắt, pháp luật sẽ trừng trị ông ta như thế nào, là vấn đề mà rất nhiều người đang quan tâm, nhưng những việc này lại không nằm trong phạm vi của hắn.
Hôm nay, sau khi họp xong, Trương Nhất Phàm hủy bỏ hết những buổi tiệc tùng, một mình hắn ngồi lặng lẽ ở ban công ngắm bầu trời không yên tĩnh ở thành phố Song Giang này.
Ở thành phố Song Giang này gần một năm, quá nhiều thay đổi, các sự việc cứ nối tiếp nhau diễn ra giống như một bộ phim vậy, rõ ràng trước mắt.
Đổng Tiểu Phàm đi tới, đặt tay lên vai chồng dịu dàng nói:
- Vẫn đang nghĩ những việc đó à?
Trời nhá nhem tối, khắp thành phố đâu đâu cũng là ánh đèn sáng rực, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, thở một hơi dài hỏi:
- Mẹ đâu em?
- Mẹ đưa tiểu Ngoan về thành phố rồi, Dì Liễu và bố em vào thành phố có việc nên họ đi chơi vài ngày.
Sau đó Đổng Tiểu Phàm dựa vào chồng, hai người đứng trên im lặng trên ban công một hồi lâu.
Đổng Tiểu Phàm bùi ngùi nói:
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi là Phương Nghĩa Kiệt lại dám làm những việc không có tính người như thế.
Trương Nhất Phàm lẩm bẩm nói:
- Khi người ta điên lên thì việc gì cũng làm ra được.
Hắn nắm tay vợ yêu:
- Vào nhà thôi em, lên giường nằm một lúc.
Đổng Tiểu Phàm hiểu nhầm ý hắn:
- Giờ vẫn còn sớm mà đã phải trả bài rồi à?
Trả bài là ám hiệu của hai người. Trương Nhất Phàm không nhịn được cười nói:
- Em nghĩ đi đâu vậy? Đứng mệt rồi muốn nghỉ ngơi một tí.
Má Đổng Tiểu Phàm đột nhiên ửng đỏ, nhưng Trương Nhất Phàm cũng lâu lắm rồi không trả bài. Việc ở Song Giang này nhiều quá, hắn không thể phân thân được, giờ đến cả bài tập ở nhà cũng miễn luôn.
Sau khi hai người vào phòng, Đổng Tiểu Phàm rúc vào ngực chồng, thấy Trương Nhất Phàm không hăng hái lắm liền bảo:
- Anh nằm xuống em xoa bóp cho.
Đổng Tiểu Phàm không biết mát xa nhưng thấy ông xã có vẻ mệt mỏi liền nói vẻ quan tâm.
Trương Nhất Phàm nằm xuống:
- Em có biết làm không đấy?
- Em chưa thử bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy bao giờ à?
Đổng Tiểu Phàm cởi áo khoác, chuẩn bị tư thế, xoay người nằm lên mông ông xã, cô véo một cái:
- Vòng ba của anh cũng đẫy đà phết nhỉ? Nếu là phụ nữ thì sexy phải biết.
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Rút cuộc là em mát xa giúp anh hay lấy anh làm ngựa cho em cưỡi đấy?
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Lần nào cũng là anh cưỡi em, chẳng lẽ không để em cưỡi anh một lần được à? Ngồi trên mông thật là thoải mái.
Cô vừa nói còn cố tình nhảy thêm vài cái làm Trương Nhất Phàm càng buồn rầu hơn.
Đôi tay mềm mại nõn nà lướt nhẹ trên cổ Trương Nhất Phàm dùng lực xoa bóp, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Sức lực em thế này có mà đánh muỗi còn chẳng chết, theo anh thì thôi đi. Em làm anh thấy ngứa ngáy, chẳng thoải mái gì.
- Vậy em bóp mạnh hơn nhé.
Đổng Tiểu Phàm cắn răng bấm bóp lưng Trương Nhất Phàm.
Đúng là không phải người làm việc này. Trương Nhất Phàm vừa nghiêng người liền làm cho Đổng Tiểu Phàm rơi từ trên lưng xuống.
Dùng tay kéo chăn đắp lên người cô nói:
- Được rồi, chúng ta nằm yên một lúc đi.
Đổng Tiểu Phàm nằm xuống giường nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng mát xa rất giỏi hay là để em gọi chị ấy đến nhé?
- Đùa kiểu gì thế. Chúng ta không thể cứ mãi coi Liễu Hồng như bảo mẫu mãi được. Người ta giờ đã là giám đốc. Một phụ nữ giàu có.
Đổng Tiểu Phàm khá oan ức nói:
- Em không coi chị ấy vậy, mọi người đều là bạn bè nên mới tùy ý mà.
Trương Nhất Phàm thấy lời nói vừa rồi của mình có hơi nặng, anh véo má vợ một cái đùa cô:
- Đừng nghĩ linh tinh nữa. Liễu Hồng gợi cảm như thế, để cô ấy mát xa cho anh em không sợ xảy ra chuyện à?
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới cười nói:
- Nếu xảy ra chuyện ai mà quản được anh chứ? Nói không chừng anh đã sớm có tình ý với người ta, liếc mắt đưa tình với người ta lâu rồi ý chứ.
Một câu đùa như vậy làm Trương Nhất Phàm rợn cả tóc gáy.
Ngu rồi, chẳng chuyện gì ra chuyện gì cả. Mình đang bình thường thế này sao nói đến Liễu Hồng làm gì? Việc Liễu Hồng gợi cảm, nhìn là được rồi sao phải cố tình nói ra nhỉ?
Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã không nói năng gì liền véo tai chồng nói:
- Anh thành thật khai ra, ngoài Thẩm Uyển Vân còn ai nữa? Cái cô ấy ấy ấy có phải không?
Da mặt Trương Nhất Phàm khá dày làm bộ nghiêm trang nói:
- Nói đâu đâu ấy. Em nghĩ anh còn thời gian đi ăn chơi trác táng à?
Hơn nữa cuối cũng hắn cũng rất thành thật, đến cô yêu tinh của mình còn chẳng có thời gian thống trị nữa là nghĩ đến hoa thơm cỏ dại bên ngoài?
Đổng Tiểu Phàm cũng không gây sự nữa, nhẹ nhàng nằm sát lại ông xã. Hai người nói chuyện trên trời dưới bể một hồi. Đổng Tiểu Phàm tự nhiên ngồi phắt dậy, nhìn Trương Nhất Phàm kỹ càng hỏi:
- Em nghĩ mãi mà không hiểu sao Phương Nghĩa Kiệt lại có thể làm một việc tàn nhẫn đến thế?
- Em lại sao thế?
- Có phải đàn ông các anh chỉ cho phép mình quá trớn, ngoại tình bên ngoài, còn phụ nữ thì không được? Em thấy Tống Vũ Hà không có gì sai cả, cho dù em không ủng hộ cách làm của cô ấy.
- Trên đời này vốn không có cái gì là bình đẳng hay không bình đẳng. Đàn ông vốn là động vật có tính chiếm hữu mạnh. Từ xưa đến nay, đàn ông sau khi làm vua có thể có tam cung lục viện 72 phi tần. Võ Tắc Thiên làm hoàng đế, bà ta có thể như vậy không?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Thật là bi đát. Đàn ông các anh đúng là sĩ diện hão, tự làm khổ mình.
- Haiz, những lời này của em đừng để mẹ nghe thấy không thì em sẽ bị mắng cho một trận đấy.
Trương Nhất Phàm nhắc nhở cô một câu, Đổng Tiểu Phàm chu mỏ lên, có chút không phục:
- Đạo lý của Khổng Tử đúng là hại chết người ta. Cái gì mà tam tòng tứ đức. Đàn ông cũng cần phải tuân thủ.
Trương Nhất Phàm không nói gì nữa nằm im như chết.
Diệp Á Bình gọi điện đến:
- Bí thư Trương, đã bắt được hai tên tòng phạm.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy như phản xạ có điều kiện:
- Gì cơ? Chúng đã khai nhận gì chưa?
- Phương … Phương Nghĩa Kiệt sa lưới rồi bọn chúng cũng không còn gì để giấu giếm nữa nên đều khai nhận rồi.
- Tốt quá rồi, lập tức xử lý hồ sơ, gửi sang Sở Công an tỉnh. Lần này nhất định phải cho những tên này chịu sự trừng trị của pháp luật, để trả lại công bằng cho xã hội và nhân dân.
- Việc này giao cho tôi được rồi, lãnh đạo cứ yên tâm.
Diệp Á Bình mỉm cười bởi vì cô nghe thấy giọng điệu khá vui vẻ của Bí thư Trương cũng không giấu nổi niềm vui sướng. Cho tới hôm nay thì vụ Hồ Lôi bị người ta bắt cóc và giam cầm phi pháp đã phá xong.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của hắn lại có phần phiền muộn. Cái chết của Ngô Dũng liền trở thành vụ án chưa giải quyết được. Ninh Thành Cương trong họa có phúc trở thành Chủ tịch thành phố, ôi.
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy hắn lúc thì hưng phấn lúc lại buồn rầu, liền thân thiết hỏi:
- Anh đừng nghĩ nữa, sẽ loạn lên đấy.
Trương Nhất Phàm làm sao có thể không nghĩ tới nó chứ? Vừa bưng chén nước đặt ở đầu giường lên uống được một hớp thì Đoạn Chấn Lâm gọi điện tới:
- Bí thư Trương, giáo viên trường Tiểu học số 1 số 3 và số 5 chuẩn bị khiếu nại
- Tại sao?
- Có lẽ là do ai đó đã để lộ nội dung cuộc họp, họ nghe nói Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố vẫn quyết định hợp tác với Cục Giáo dục để cải cách chế độ biên chế với giáo viên. Nên bọn họ liên kết lại chuẩn bị lên tỉnh khiếu nại.
- Không phải là vẫn chưa quyết định sao?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, bản thân muốn ở nhà yên tĩnh một chút, không ngờ những chuyện phiền toái lại nhiều như thế. Hắn nghiêm nghị nói:
- Dù sao đi nữa thì trước tiên phải làm việc với bọn họ, không được dùng bạo lực, để tránh tạo nên sự kiện mang tính tập thể.
Đoạn Chấn Lâm cúp máy. Trương Nhất Phàm bực quá ném điện thoại.
- Cái chức Bí thư thành ủy này không làm nữa cũng được, phiền quá đi mất.
Đổng Tiểu Phàm nhặt điện thoại lên:
- Lại chuyện gì nữa thế?
- Chính là chế độ biên chế cho giáo viên vẫn chưa được thi hành bởi nhiều người sợ mất công việc với thu nhập ổn định, nên đã ra sức ngăn cản.
Đổng Tiểu Phàm liền cười nói:
- Bình thường anh thông minh là vậy sao giờ việc nhỏ như thế này cũng làm anh phiền não đến vậy. Em cho anh một gợi ý nhé.
- Ồ, em có cách gì hay?
Đổng Tiểu Phàm gật đầu bí hiểm:
- Nước ta có thể thực hiện một nước hai chế độ, trung ương cũng đã có văn kiện kêu gọi, cải cách mở cửa có thể cho một bộ phận người, một số khu vực giàu lên trước. Chế độ này cũng có thể áp dụng ở đây được.
- Ồ, anh hiểu rồi.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ đầu mình, ôm hôn vợ:
- Cảm ơn bà xã yêu quý đã nhắc nhở anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.