Chương 359: Bạo lực anh hùng - ăn miếng trả miếng
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trong chốn quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè suốt đời. Câu này cũng đúng với bọn họ, những người thuộc loại đảng Thái tử, bất luận là trên thương trường hay quan trường, lợi ích lúc nào cũng được đặt lên hàng đầu.
Trương Nhất Phàm đọc trong ánh mắt Thẩm Kế Văn sự nghi ngờ. Nhưng Hồng Hổ mỗi lần đánh xong một trận, lập tức đánh tiếp trận sau. Vừa rồi hỏi Liễu Hải có nắm chắc phần đánh bại Hồng Hổ không, Trương Nhất Phàm quyết định để Liễu Hải ra thi đấu.
Ba tên vệ sĩ của Thẩm Kế Văn đều bị người ta đánh cho tàn phế rồi, hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam mỗi người cũng đánh một trận. Bây giờ cục diện là hai thắng ba bại, bên Trương Nhất Phàm bị thua bên kia mười triệu tệ.
Nhìn thấy mấy người sắc mặt khó đoán, Lý Tông Huy liền mở một nụ cười lạnh lùng, nói trò hay vẫn còn ở phía sau, nói các người đừng nên quá đắc ý.
Lại qua hai trận, hai tên cảnh vệ của Trương Chấn Nam thân thủ cũng không tồi. Suy cho cùng là những người từ doanh trại bộ đội đi ra, thân thủ linh hoạt, nhanh như tia lửa điện. Mà hai người đã trải qua những cuộc huấn luyện tinh binh đặc biệt, do vậy, rất nhanh lại bị người đó nắm được lại thế trận rồi.
Tuy rằng đã đấu bảy trận, thắng một trận, nhưng sắc mặt của Thẩm Kế Văn thay đổi càng lúc càng khó coi. Cái tay Hồng Hổ đánh tàn phế ba tên vệ sĩ vẫn chưa xuất trận tiếp, trận thứ tám là do Tiểu Cao đánh. Lần này Tiểu Cao thắng hiểm, tuy cuối cùng cũng ném được đối phương xuống võ đài, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Trương Nhất Phàm nói với ông anh.
- Không thể để anh ta tiếp tục đánh nữa, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện đó.
Nhưng Trương Chấn Nam là người cao tuổi nhất trong năm người, Thẩm Kế Văn mang đến ba vệ sĩ đều bị người ta đánh cho tàn phế, vẫn còn ba trận nữa, không đánh tiếp chẳng nhẽ lại bỏ cuộc.
Liễu Hải đứng ra.
- Để tôi đi cho!
Khi Trương Chấn Nam vẫn ở Sa huyện, đã nghe Trương Nhất Phàm nói đến Liễu Hải, nhưng anh ta không biết thân thủ của Liễu Hải ra sao, nên cũng có chút hoài nghi:
- Được không?
Liễu Hải ở trong những người này, cũng chỉ cao 1m72. Có thể nói là thấp nhất rồi, nhưng sự cường tráng chắc nịch của anh ta, người ngoài không nhìn thấy được. Mà Thẩm Kế Văn cũng lo lắng, tên này có được không?
So với ba tên vệ sĩ của họ, Liễu Hải xem như là tương đối mỏng manh. Vốn khi còn trong bộ đôi, Liễu Hải cũng được chọn trong đội đặc chủng, nhưng sau một thời gian huấn luyện, Liễu Hải vẫn vị loại ra.
Lại là Hồng Hổ ra thi đấu, trong sự đồng ý ngầm của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đi ra nhảy lên võ đài.
Đối mặt với tên sát thủ hung ác này, Liễu Hải không tỏ ra sợ hãi chút nào. Hồng Hổ cười lạnh lùng một tiếng, đánh giá tên này còn thấp hơn mình một cái đầu.
- Thằng ranh, kỷ lục của ta ở đây lâu nay chưa từng bị đánh bại.
Hồng Hổ lạnh lùng nói, muốn tạo áp lực tâm lý cho Liễu Hải.
Gã thấy Liễu Hải không cao lắm, vừa không có sự tỉnh táo như hai cảnh vệ kia của Trương Chấn Nam, lại không có sự vạm vỡ như ba vệ sĩ của Thẩm Kế Văn, vì thế gã muốn dọa Liễu Hải một chút.
Liễu Hải trong mắt có chút chán nản, chủ yếu là do thất tình đả kích. Mang một đôi mắt của người suy tàn. Rất dễ mang đến cho người ta cảm giác không hề tức giận, cảm giác chẳng có chút ý trí nào. Thật ra, cái này cũng là do Liễu Hải cố ý tạo ra, tê liệt kẻ thù.
Hai người giao đấu, Hồng Hổ lắc lư người một chút, muốn thử trình độ của Liễu Hải. Không ngờ ông ta mới đấm ra một cái, Liễu Hải đột nhiện trợn trừng mắt, tung nắm đấm gào thét mà tiến đến.
Ầm--- hai con người rắn chắc đối nhau một quyền, Hồng Hải lập tức thay đổi sắc mặt, đau đến nhếch miệng. Liễu Hải cũng lặng lẽ cắn răng, tên tiểu tử này vẫn chưa tung ra hết sức, cũng coi như là tranh thủ thời cơ.
Vừa rồi một quyền này của hai người, đem những người ở trường đấu giật nảy mình. Nhất là Trương Chấn Nam, chút nữa phải kêu lên:
- Đừng lấy đá chọi với đá!
Anh ta rất hiểu cách đấu thuật của quân nhân, xem trọng nhất việc vận dụng linh hoạt, mục đích là khắc chế địch để giành chiến thắng, sau khi cấp hành xong nhiệm vụ, phải rút lui toàn thân. Cách đánh này của Liễu Hải có chút hương vị của hai hổ cắn nhau một què một bị thương.
Nhưng anh ta không ngờ Liễu Hải lại đạt được trình độ này, sau khi giằng co với Hồng Hổ một quyền, lại không tổn hao một cọng lông. Huynh đệ Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng cũng ngẩn người, tên này cũng được đấy! Nhưng bọn họ vẫn không tin Liễu Hải với vóc dáng thế này, cũng có thể đánh bại Hồng Hổ. Hồng Hổ ở trong câu lạc bộ này lập nên kỷ lục 31 trận thắng, chưa từng thất bại.
Thêm một trận ngày hôm nay đã là 34 trận thắng.
Kinh ngạc như nhau, vẫn còn Hồng Hải đứng mũi chịu sào, gã bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt chán chường vốn có trong mắt Liễu Hải đột nhiên phóng ra những tia kỳ dị. Hơn nữa còn mang theo một loại như ẩn náu một mùa đông, đói khát không chịu nổi của một con sư tử, đột nhiên từ trong rừng sâu gào thét đi ra.
Cao thủ tương phùng, lập tức có hiệu quả thiết thực.
Hồng Hổ không cam tâm, lần này tung ra toàn lực, nhanh chóng đưa ra một quyền, tay đánh quyền cực lớn, mang theo cả tiếng gió vù vù, như sông Hoàng Hà Vỡ đê, thế không thể đỡ.
Liễu Hải thấy khí thế như vũ bão, liên tục lùi về phía sau, nhưng Hồng Hổ một khi đã quyết định tung ra cú đấm mạnh, thì không thể cho để đối thủ có đường lui. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hồng Hổ ít nhất đã đánh ra liên tiếp mấy chục quyền, như muốn đem tất cả những uất ức vừa rồi tìm trở về.
Mà Liễu Hải trước sau chỉ mượn lực đẩy lực, sai bước làm sau, nhìn thấy phía sau không còn đường lui, lập tức sẽ bị dồn vào góc chết. Liễu Hải đột nhiên bật hai chân, cả người bay lên không trung, trên không trung lưu lại một đường cong tuyệt đẹp. Hồng Hổ cảm thấy mắt hoa một chút, bóng dáng Liễu Hải đã biến mất.
Ngay sau đó, gã lập tức cảm thấy được từ đằng sau truyền đến một đòn tiến công thật mạnh. Ầm--- Hồng Hổ bị hai chân Liễu Hải đạp một cú, cả người nhào vào lưới chắn rồi bật lại. Mọi việc chỉ xảy ra trong một tiếng sấm sét vang dội, Trương Chấn Nam và Thẩm Kế Văn và tất cả mọi người ngồi trên khán đài đang bị Liễu Hải làm cho chảy cả mồ hôi hột, chỉ có Trương Nhất Phàm ngồi vững như núi Thái Sơn, bộ mặt vô ưu không lo lắng, không khỏi có chút khó hiểu.
Mà ngồi đối điện là anh em nhà họ Lý và Phương Tấn Bằng, đang có chút đắc ý, không ngờ tới là trong khoảnh khắc, cục diện trên sàn đấu đã xảy ra thay đổi. chuyện này không chỉ dừng ở đó, Liễu Hải nhẹ nhành rơi xuống đất, nhìn thấy toàn thân Hồng Hải đàn hồi trở lại, lập tức kéo thành một cái cung, thân mình trầm xuống, hai chân trước khuất sau cung, tay phải hết sức đấm một quyền.
Hô---- a--- Hổng Hổ kêu lên một tiếng thảm hại, phía bụng trên bị Liễu Hải toàn lực tấn công một đòn, nước mật chuẩn bị nôn hết ra rồi.
- Đánh chết nó, đánh chết nó!
Trương Mạnh Phàm nhảy dựng lên hô, Thẩm Kế Văn có chút căng thẳng, nhìn mối thù của mấy tên vệ sĩ của mình, có thể báo ngay rồi, không khỏi hô to lên một câu:
- Đánh chết nó!
Hồng Hổ ngã trên mặt đất, Liễu Hải hô lên một tiếng:
- Đứng dậy, giả chết cái gì!
Quả nhiên Hồng Hổ chậm rãi đứng lên, khóe miệng chảy máu, trên mặt hiện ra một tia cười lạnh lẽo quái dị.
- Tiểu tử, muốn thắng ta, không dễ như thế đâu!
Hồng Hổ lắc lắc cổ, xé quần áo trên người chỉ còn mỗi cái áo may ô, lộ ra một làn da đen sậm. Hai tay hoạt động vài cái, khớp xương phát ra tiếng kêu canh cách.
Y nhìn Liễu Hải:
- Vừa rồi chỉ là làm nóng cơ thể, bây giờ mới là chính thức bước vào trận đấu!
- Tiểu tử, ngươi là người duy nhất có thể đánh ngã ta!
Sắc mặt Hồng Hổ đỏ bừng lên, khóe miệng vẫn còn sót lại vết máu khô, hai con ngươi lộ ra, cả cơ thể nhìn như một tên ma vương giết người.
Chỉ thấy y lặng lẽ vận động, cơ bắp trên vai như bọt biển ngâm nước, từng phần từng phần một hiện ra. Trong lòng Liễu Hải thầm nhủ:
- Tên chó Nhật này phải chăng còn cái gọi là điểu khí công?
Ầm--- Một quyền đánh xuống, toàn thân Hồng Hổ lắc lư, vẫn như cũ đứng đó mà không ngã. Liễu Hải lùi ngược về sau hai bước, kinh ngạc nhìn Hồng Hổ. Hồng Hổ đột nhiên cười một trận rung trời.
- Ha ha …
- Ngươi giả bộ cái gì, ông đây hôm nay sẽ chơi cùng ngươi!
Liễu Hải lùi lại một bước, khoảng cách giữa hai người được kéo giãn ra, Hồng Hổ nhìn chằm chằm Liễu Hải, từng bước ép tới, đột nhiên, Liễu Hải hét lên một tiếng:
- Xem ta đánh đây!
Ầm---- một quyền đánh ra, Hồng Hổ ra chiêu nghênh tiếp, không ngờ một chiếc găng tay bay tới, đánh thẳng vào mặt mình, Hồng Hổ lấy hai tay chụp tới, nhưng chỉ chụp được một quyền.
Hỏng kế rồi!
Ý niệm trong đầu hiện lên trong nháy mắt, quả đấm không mang găng tay của Liễu Hải, trực tiếp dính ngay trên cằm Hồng Hổ.
Phù ---- Trên không trung hiện lên vài tia sáng trắng hòa cùng một chút màu máu, Hồng Hổ bị đánh gẫy ba chiếc răng cửa. Một ngụm máu tươi phun ra lấm ta lấm tấm, rơi xuống trên võ đài.
Oa--- Hồng Hổ tức giận kêu to, không ngờ tới bị tiểu tử này hư hoảng một quyền, kế dương đông kích tây, khiến bản thân bị thương nặng. Chính trong nháy mắt ông ta tức giận, Liễu Hải thừa dịp thấy yếu mà lao vào, vẫn là một chiêu ném đá xuống giếng, từ dưới đất bắn lên, dùng cùi chỏ hung hăng cho ông ta một đòn Thái Sơn áp đỉnh.
Răng rắc--- đông--- một tiếng xương nứt lanh lảnh, Hồng Hải ngã uỵch xuống đất, đến hừ cũng không có tiếng hừ nào nữa.
- Đánh tốt lắm! Đánh tốt lắm!
Trương Mạnh Phàm nhảy dựng lên, vố tay kêu.
Đám người Thẩm Kế Văn và Trương Chấn Nam trên mặt hiện ra một nụ cười. Tên Liễu Hải thật là không tồi!
Liễu Hải trên võ đài, phất phất tay, bày tỏ thành kính với mọi người. Sắc mặt Lý Tông Huy lập tức xa xuống, đẩy cô nương đang ngồi trên chân mình, giận giữ mà hút điếu thuốc.
Hồng Hổ là tấm vương bài trên tay gã, hôm nay bị Liễu Hải phế rồi, làm sao gã ta không tức cho được?
Vài người lên võ đài, khiêng Hồng Hổ xuống.
Còn hai trận đấu, chỉ có thắng được hai trận này, mọi người mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, như đại gia bước ra khỏi đấu trường này. Nếu không thì phải nhận lỗi với Lý Tông Hàn.
Lý Tông Huy đứng dậy.
- Vẫn còn hai trận đấu, mọi người không nên lãng phí thời gian, tôi cho hai người cùng lên, đặt cược ngược lại, các ngươi có dám không!
Ý của Lý Tông Huy là anh ta ra hai mươi triệu, Trương Nhất Phàm bọn họ chỉ cần ra mười triệu. Anh ta cho hai người cùng lên. Xem ra anh ta không còn quân bào nào khác, chỉ có thể dựa vào lấy nhiều bắt nạt ít thủ thắng!
- Các ngươi muốn lấy nhiều bắt nạt ít?
Trương Mạnh Phàm kêu lên:
- Làm người không nên đê tiện vô sỉ như thế chứ?
Lý Tông Huy nói:
- Tôi không thích ép buộc, theo ý của Trương thiếu tướng đi! Ông là quân nhân, không giống một số người không có phép tắc.
Trương Chấn Nam đương nhiên không muốn kiểu đánh cuộc này, không ngờ trên võ đài Liễu Hải cất giọng nói:
- Đến đây! Có bao nhiêu hôm nay ông mày nhận hết!
Trương Nhất Phàm liếc về phía anh ta một cái, cũng không hiểu Liễu Hải có ý gì. Phương Tấn Bằng lập tức vỗ tay nói:
- Thế cứ như vậy đi, một trận quyết định thắng thua, tôi thêm mười triệu!
Lý Tông Huy nói:
- Chính là hai người đứng đằng sau tôi, nếu không đồng ý các ngươi có thể đổi ý! Nếu chúng tôi thua, tôi sẽ bắt em trai tôi xin lỗi các vị, sau này chỉ cần nơi nào có các vị, sẽ lùi xa ba trăm dặm.
- Không được, còn phải thêm một điều kiện nữa!
Trương Chấn Nam trầm giọng noí:
- Nếu các người thua rồi, về sau câu lạc bộ này, ta không muốn nhìn thấy người có đánh nhau phi pháp.
Lời nói của Trương Chấn Nam khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, qua một hồi lâu, Lý Tông Huy mới đột nhiên cười haha lên.
- Được! Một lời đã định!
Vấn đề này đúng là điều Trương Nhất Phàm nghĩ, nhưng sự tranh giành trong đảng Thái tử ở kinh thành, hắn vốn không muốn tham gia, chỉ có điều hôm nay nếu đã đến rồi, thì phải can thiệp đến cùng.
Trương Nhất Phàm đánh giá hai người, thấy Liễu Hải tràn đầy tự tin, không khỏi gật gật đầu, nói vào tai Liễu Hải vài câu. Trương Chấn Nam thấy em trai cũng đồng ý rồi, thì không ngăn cản thêm nữa.
Tuy nhiên, anh ta đã làm tốt chuẩn bị rồi, nếu anh em Lý Tông Huy dám làm càn, bản thân không ngại xé rách bộ mặt này cũng phải san bằng nơi này. Vả lại với hoàn cảnh của mình và Thẩm gia trong quân đội, cũng không tin không cấm nổi một câu lạc bộ phi pháp trong hoàng thành này.
Trương Nhất Phàm đọc trong ánh mắt Thẩm Kế Văn sự nghi ngờ. Nhưng Hồng Hổ mỗi lần đánh xong một trận, lập tức đánh tiếp trận sau. Vừa rồi hỏi Liễu Hải có nắm chắc phần đánh bại Hồng Hổ không, Trương Nhất Phàm quyết định để Liễu Hải ra thi đấu.
Ba tên vệ sĩ của Thẩm Kế Văn đều bị người ta đánh cho tàn phế rồi, hai cảnh vệ của Trương Chấn Nam mỗi người cũng đánh một trận. Bây giờ cục diện là hai thắng ba bại, bên Trương Nhất Phàm bị thua bên kia mười triệu tệ.
Nhìn thấy mấy người sắc mặt khó đoán, Lý Tông Huy liền mở một nụ cười lạnh lùng, nói trò hay vẫn còn ở phía sau, nói các người đừng nên quá đắc ý.
Lại qua hai trận, hai tên cảnh vệ của Trương Chấn Nam thân thủ cũng không tồi. Suy cho cùng là những người từ doanh trại bộ đội đi ra, thân thủ linh hoạt, nhanh như tia lửa điện. Mà hai người đã trải qua những cuộc huấn luyện tinh binh đặc biệt, do vậy, rất nhanh lại bị người đó nắm được lại thế trận rồi.
Tuy rằng đã đấu bảy trận, thắng một trận, nhưng sắc mặt của Thẩm Kế Văn thay đổi càng lúc càng khó coi. Cái tay Hồng Hổ đánh tàn phế ba tên vệ sĩ vẫn chưa xuất trận tiếp, trận thứ tám là do Tiểu Cao đánh. Lần này Tiểu Cao thắng hiểm, tuy cuối cùng cũng ném được đối phương xuống võ đài, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Trương Nhất Phàm nói với ông anh.
- Không thể để anh ta tiếp tục đánh nữa, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện đó.
Nhưng Trương Chấn Nam là người cao tuổi nhất trong năm người, Thẩm Kế Văn mang đến ba vệ sĩ đều bị người ta đánh cho tàn phế, vẫn còn ba trận nữa, không đánh tiếp chẳng nhẽ lại bỏ cuộc.
Liễu Hải đứng ra.
- Để tôi đi cho!
Khi Trương Chấn Nam vẫn ở Sa huyện, đã nghe Trương Nhất Phàm nói đến Liễu Hải, nhưng anh ta không biết thân thủ của Liễu Hải ra sao, nên cũng có chút hoài nghi:
- Được không?
Liễu Hải ở trong những người này, cũng chỉ cao 1m72. Có thể nói là thấp nhất rồi, nhưng sự cường tráng chắc nịch của anh ta, người ngoài không nhìn thấy được. Mà Thẩm Kế Văn cũng lo lắng, tên này có được không?
So với ba tên vệ sĩ của họ, Liễu Hải xem như là tương đối mỏng manh. Vốn khi còn trong bộ đôi, Liễu Hải cũng được chọn trong đội đặc chủng, nhưng sau một thời gian huấn luyện, Liễu Hải vẫn vị loại ra.
Lại là Hồng Hổ ra thi đấu, trong sự đồng ý ngầm của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đi ra nhảy lên võ đài.
Đối mặt với tên sát thủ hung ác này, Liễu Hải không tỏ ra sợ hãi chút nào. Hồng Hổ cười lạnh lùng một tiếng, đánh giá tên này còn thấp hơn mình một cái đầu.
- Thằng ranh, kỷ lục của ta ở đây lâu nay chưa từng bị đánh bại.
Hồng Hổ lạnh lùng nói, muốn tạo áp lực tâm lý cho Liễu Hải.
Gã thấy Liễu Hải không cao lắm, vừa không có sự tỉnh táo như hai cảnh vệ kia của Trương Chấn Nam, lại không có sự vạm vỡ như ba vệ sĩ của Thẩm Kế Văn, vì thế gã muốn dọa Liễu Hải một chút.
Liễu Hải trong mắt có chút chán nản, chủ yếu là do thất tình đả kích. Mang một đôi mắt của người suy tàn. Rất dễ mang đến cho người ta cảm giác không hề tức giận, cảm giác chẳng có chút ý trí nào. Thật ra, cái này cũng là do Liễu Hải cố ý tạo ra, tê liệt kẻ thù.
Hai người giao đấu, Hồng Hổ lắc lư người một chút, muốn thử trình độ của Liễu Hải. Không ngờ ông ta mới đấm ra một cái, Liễu Hải đột nhiện trợn trừng mắt, tung nắm đấm gào thét mà tiến đến.
Ầm--- hai con người rắn chắc đối nhau một quyền, Hồng Hải lập tức thay đổi sắc mặt, đau đến nhếch miệng. Liễu Hải cũng lặng lẽ cắn răng, tên tiểu tử này vẫn chưa tung ra hết sức, cũng coi như là tranh thủ thời cơ.
Vừa rồi một quyền này của hai người, đem những người ở trường đấu giật nảy mình. Nhất là Trương Chấn Nam, chút nữa phải kêu lên:
- Đừng lấy đá chọi với đá!
Anh ta rất hiểu cách đấu thuật của quân nhân, xem trọng nhất việc vận dụng linh hoạt, mục đích là khắc chế địch để giành chiến thắng, sau khi cấp hành xong nhiệm vụ, phải rút lui toàn thân. Cách đánh này của Liễu Hải có chút hương vị của hai hổ cắn nhau một què một bị thương.
Nhưng anh ta không ngờ Liễu Hải lại đạt được trình độ này, sau khi giằng co với Hồng Hổ một quyền, lại không tổn hao một cọng lông. Huynh đệ Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng cũng ngẩn người, tên này cũng được đấy! Nhưng bọn họ vẫn không tin Liễu Hải với vóc dáng thế này, cũng có thể đánh bại Hồng Hổ. Hồng Hổ ở trong câu lạc bộ này lập nên kỷ lục 31 trận thắng, chưa từng thất bại.
Thêm một trận ngày hôm nay đã là 34 trận thắng.
Kinh ngạc như nhau, vẫn còn Hồng Hải đứng mũi chịu sào, gã bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt chán chường vốn có trong mắt Liễu Hải đột nhiên phóng ra những tia kỳ dị. Hơn nữa còn mang theo một loại như ẩn náu một mùa đông, đói khát không chịu nổi của một con sư tử, đột nhiên từ trong rừng sâu gào thét đi ra.
Cao thủ tương phùng, lập tức có hiệu quả thiết thực.
Hồng Hổ không cam tâm, lần này tung ra toàn lực, nhanh chóng đưa ra một quyền, tay đánh quyền cực lớn, mang theo cả tiếng gió vù vù, như sông Hoàng Hà Vỡ đê, thế không thể đỡ.
Liễu Hải thấy khí thế như vũ bão, liên tục lùi về phía sau, nhưng Hồng Hổ một khi đã quyết định tung ra cú đấm mạnh, thì không thể cho để đối thủ có đường lui. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hồng Hổ ít nhất đã đánh ra liên tiếp mấy chục quyền, như muốn đem tất cả những uất ức vừa rồi tìm trở về.
Mà Liễu Hải trước sau chỉ mượn lực đẩy lực, sai bước làm sau, nhìn thấy phía sau không còn đường lui, lập tức sẽ bị dồn vào góc chết. Liễu Hải đột nhiên bật hai chân, cả người bay lên không trung, trên không trung lưu lại một đường cong tuyệt đẹp. Hồng Hổ cảm thấy mắt hoa một chút, bóng dáng Liễu Hải đã biến mất.
Ngay sau đó, gã lập tức cảm thấy được từ đằng sau truyền đến một đòn tiến công thật mạnh. Ầm--- Hồng Hổ bị hai chân Liễu Hải đạp một cú, cả người nhào vào lưới chắn rồi bật lại. Mọi việc chỉ xảy ra trong một tiếng sấm sét vang dội, Trương Chấn Nam và Thẩm Kế Văn và tất cả mọi người ngồi trên khán đài đang bị Liễu Hải làm cho chảy cả mồ hôi hột, chỉ có Trương Nhất Phàm ngồi vững như núi Thái Sơn, bộ mặt vô ưu không lo lắng, không khỏi có chút khó hiểu.
Mà ngồi đối điện là anh em nhà họ Lý và Phương Tấn Bằng, đang có chút đắc ý, không ngờ tới là trong khoảnh khắc, cục diện trên sàn đấu đã xảy ra thay đổi. chuyện này không chỉ dừng ở đó, Liễu Hải nhẹ nhành rơi xuống đất, nhìn thấy toàn thân Hồng Hải đàn hồi trở lại, lập tức kéo thành một cái cung, thân mình trầm xuống, hai chân trước khuất sau cung, tay phải hết sức đấm một quyền.
Hô---- a--- Hổng Hổ kêu lên một tiếng thảm hại, phía bụng trên bị Liễu Hải toàn lực tấn công một đòn, nước mật chuẩn bị nôn hết ra rồi.
- Đánh chết nó, đánh chết nó!
Trương Mạnh Phàm nhảy dựng lên hô, Thẩm Kế Văn có chút căng thẳng, nhìn mối thù của mấy tên vệ sĩ của mình, có thể báo ngay rồi, không khỏi hô to lên một câu:
- Đánh chết nó!
Hồng Hổ ngã trên mặt đất, Liễu Hải hô lên một tiếng:
- Đứng dậy, giả chết cái gì!
Quả nhiên Hồng Hổ chậm rãi đứng lên, khóe miệng chảy máu, trên mặt hiện ra một tia cười lạnh lẽo quái dị.
- Tiểu tử, muốn thắng ta, không dễ như thế đâu!
Hồng Hổ lắc lắc cổ, xé quần áo trên người chỉ còn mỗi cái áo may ô, lộ ra một làn da đen sậm. Hai tay hoạt động vài cái, khớp xương phát ra tiếng kêu canh cách.
Y nhìn Liễu Hải:
- Vừa rồi chỉ là làm nóng cơ thể, bây giờ mới là chính thức bước vào trận đấu!
- Tiểu tử, ngươi là người duy nhất có thể đánh ngã ta!
Sắc mặt Hồng Hổ đỏ bừng lên, khóe miệng vẫn còn sót lại vết máu khô, hai con ngươi lộ ra, cả cơ thể nhìn như một tên ma vương giết người.
Chỉ thấy y lặng lẽ vận động, cơ bắp trên vai như bọt biển ngâm nước, từng phần từng phần một hiện ra. Trong lòng Liễu Hải thầm nhủ:
- Tên chó Nhật này phải chăng còn cái gọi là điểu khí công?
Ầm--- Một quyền đánh xuống, toàn thân Hồng Hổ lắc lư, vẫn như cũ đứng đó mà không ngã. Liễu Hải lùi ngược về sau hai bước, kinh ngạc nhìn Hồng Hổ. Hồng Hổ đột nhiên cười một trận rung trời.
- Ha ha …
- Ngươi giả bộ cái gì, ông đây hôm nay sẽ chơi cùng ngươi!
Liễu Hải lùi lại một bước, khoảng cách giữa hai người được kéo giãn ra, Hồng Hổ nhìn chằm chằm Liễu Hải, từng bước ép tới, đột nhiên, Liễu Hải hét lên một tiếng:
- Xem ta đánh đây!
Ầm---- một quyền đánh ra, Hồng Hổ ra chiêu nghênh tiếp, không ngờ một chiếc găng tay bay tới, đánh thẳng vào mặt mình, Hồng Hổ lấy hai tay chụp tới, nhưng chỉ chụp được một quyền.
Hỏng kế rồi!
Ý niệm trong đầu hiện lên trong nháy mắt, quả đấm không mang găng tay của Liễu Hải, trực tiếp dính ngay trên cằm Hồng Hổ.
Phù ---- Trên không trung hiện lên vài tia sáng trắng hòa cùng một chút màu máu, Hồng Hổ bị đánh gẫy ba chiếc răng cửa. Một ngụm máu tươi phun ra lấm ta lấm tấm, rơi xuống trên võ đài.
Oa--- Hồng Hổ tức giận kêu to, không ngờ tới bị tiểu tử này hư hoảng một quyền, kế dương đông kích tây, khiến bản thân bị thương nặng. Chính trong nháy mắt ông ta tức giận, Liễu Hải thừa dịp thấy yếu mà lao vào, vẫn là một chiêu ném đá xuống giếng, từ dưới đất bắn lên, dùng cùi chỏ hung hăng cho ông ta một đòn Thái Sơn áp đỉnh.
Răng rắc--- đông--- một tiếng xương nứt lanh lảnh, Hồng Hải ngã uỵch xuống đất, đến hừ cũng không có tiếng hừ nào nữa.
- Đánh tốt lắm! Đánh tốt lắm!
Trương Mạnh Phàm nhảy dựng lên, vố tay kêu.
Đám người Thẩm Kế Văn và Trương Chấn Nam trên mặt hiện ra một nụ cười. Tên Liễu Hải thật là không tồi!
Liễu Hải trên võ đài, phất phất tay, bày tỏ thành kính với mọi người. Sắc mặt Lý Tông Huy lập tức xa xuống, đẩy cô nương đang ngồi trên chân mình, giận giữ mà hút điếu thuốc.
Hồng Hổ là tấm vương bài trên tay gã, hôm nay bị Liễu Hải phế rồi, làm sao gã ta không tức cho được?
Vài người lên võ đài, khiêng Hồng Hổ xuống.
Còn hai trận đấu, chỉ có thắng được hai trận này, mọi người mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, như đại gia bước ra khỏi đấu trường này. Nếu không thì phải nhận lỗi với Lý Tông Hàn.
Lý Tông Huy đứng dậy.
- Vẫn còn hai trận đấu, mọi người không nên lãng phí thời gian, tôi cho hai người cùng lên, đặt cược ngược lại, các ngươi có dám không!
Ý của Lý Tông Huy là anh ta ra hai mươi triệu, Trương Nhất Phàm bọn họ chỉ cần ra mười triệu. Anh ta cho hai người cùng lên. Xem ra anh ta không còn quân bào nào khác, chỉ có thể dựa vào lấy nhiều bắt nạt ít thủ thắng!
- Các ngươi muốn lấy nhiều bắt nạt ít?
Trương Mạnh Phàm kêu lên:
- Làm người không nên đê tiện vô sỉ như thế chứ?
Lý Tông Huy nói:
- Tôi không thích ép buộc, theo ý của Trương thiếu tướng đi! Ông là quân nhân, không giống một số người không có phép tắc.
Trương Chấn Nam đương nhiên không muốn kiểu đánh cuộc này, không ngờ trên võ đài Liễu Hải cất giọng nói:
- Đến đây! Có bao nhiêu hôm nay ông mày nhận hết!
Trương Nhất Phàm liếc về phía anh ta một cái, cũng không hiểu Liễu Hải có ý gì. Phương Tấn Bằng lập tức vỗ tay nói:
- Thế cứ như vậy đi, một trận quyết định thắng thua, tôi thêm mười triệu!
Lý Tông Huy nói:
- Chính là hai người đứng đằng sau tôi, nếu không đồng ý các ngươi có thể đổi ý! Nếu chúng tôi thua, tôi sẽ bắt em trai tôi xin lỗi các vị, sau này chỉ cần nơi nào có các vị, sẽ lùi xa ba trăm dặm.
- Không được, còn phải thêm một điều kiện nữa!
Trương Chấn Nam trầm giọng noí:
- Nếu các người thua rồi, về sau câu lạc bộ này, ta không muốn nhìn thấy người có đánh nhau phi pháp.
Lời nói của Trương Chấn Nam khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, qua một hồi lâu, Lý Tông Huy mới đột nhiên cười haha lên.
- Được! Một lời đã định!
Vấn đề này đúng là điều Trương Nhất Phàm nghĩ, nhưng sự tranh giành trong đảng Thái tử ở kinh thành, hắn vốn không muốn tham gia, chỉ có điều hôm nay nếu đã đến rồi, thì phải can thiệp đến cùng.
Trương Nhất Phàm đánh giá hai người, thấy Liễu Hải tràn đầy tự tin, không khỏi gật gật đầu, nói vào tai Liễu Hải vài câu. Trương Chấn Nam thấy em trai cũng đồng ý rồi, thì không ngăn cản thêm nữa.
Tuy nhiên, anh ta đã làm tốt chuẩn bị rồi, nếu anh em Lý Tông Huy dám làm càn, bản thân không ngại xé rách bộ mặt này cũng phải san bằng nơi này. Vả lại với hoàn cảnh của mình và Thẩm gia trong quân đội, cũng không tin không cấm nổi một câu lạc bộ phi pháp trong hoàng thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.