Chương 497: Bắt cóc người nhà của Trương Nhất Phàm!
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Vương Phú Nhân đi theo tới văn phòng Bí thư Thành ủy, đích thân báo cáo với lãnh đạo về việc công trình sư do tiểu thư Emi phái tới, cuối cùng cũng đã lắp ráp tất cả các thiết bị và điều chỉnh thành công rồi.
Ông ta cố ý tới đây là mời Bí thư Trương đích thân đi một chuyến. Dây chuyền sản xuất mới chính thức được đưa vào, ông ta muốn tạo một nghi thức, lại mời thêm người chủ trì của đài truyền hình tới, để phô trương làm lớn vấn đề này một chút.
Là một công ty tham gia thị trường chứng khoán mà, về phương diện này thì càng làm cho tưng bừng thì càng có lợi ích cho bọn họ. Rất nhiều doanh nghiệp tham gia thị trường chứng khoán, dựa vào tin tức nóng hổi đồn thổi cũng có thể làm cho giá cổ phiếu vượt lên tăng nhanh như gió vậy, đột phá tới mức cao.
Mà Vương Phú Nhân cũng muốn gây ấn tượng tốt một lần, chỉ có điều là ông ta đầu tư thật chứ không phải là treo đầu dê bán thịt chó. Sau khi thông qua chỉ thị của Triệu Vĩ, Vương Phú Nhân đã gặp Bí thư Thành ủy.
Đối với ý tưởng này của Vương Phú Nhân, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tán thành. Tập đoàn Hoa Long là công ty tham gia thị trường chứng khoán duy nhất của thành phố Song Giang, phía chính quyền đương nhiên cũng phải bồi dưỡng một phần thưởng nhất định nào đó.
Về phần buổi lễ này, quy mô có thể lớn một chút cũng được. Trương Nhất Phàm chỉ thị cho ông ta, mời Chủ tịch thành phố Phương và một số lãnh đạo quan trọng. Còn người chủ trì của đài truyền hình, không phải ông có người quen ở tỉnh sao? Tới tỉnh mời một số người chủ trì của đài truyền hình của Song Giang, rất dễ mà cũng sẽ thể hiện là người phóng khoáng.
Đến đài truyền hình của tỉnh mời người chủ trì sao? Trong lòng Vương Phú Nhân thầm dò qua một lượt. Bây giờ người chủ trì nổi nhất khắp tỉnh Tương ngoài Lưu Hiểu Hiên ra thì không còn ai cả. Nhưng mình có thể mời nổi cô ta không đây?
Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ mời Phương Nghĩa Kiệt qua, ba người ngồi trong văn phòng bàn luận về việc này. Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy rất là bất ngờ, Trương Nhất Phàm lại chủ động mời anh ta qua để bàn bạc sự việc, đây là việc mà trước giờ chưa bao giờ có.
Vào đến trong văn phòng, nghe nói dự án mới của tập đoàn Hoa Long chính thức được khởi động, và muốn mở buổi lễ mừng quy mô lớn. Phương Nghĩa Kiệt gật gật đầu, có chút hưng phấn nói:
- Tổng giám đốc Vương, kiến nghị của Bí thư Trương này được đó. Tập đoàn Hoa Long của các ông là công ty lớn của thành phố Song Giang. Chúng ta phải bồi dưỡng thêm. Thôi như vậy đi, tôi cùng với người chủ trì nổi tiếng của tỉnh Lưu Hiểu Hiên cũng coi như là có vài lần tri ân với nhau, vấn đề của người chủ trì này, để tôi đi chứng thực giúp xem sao.
-Vậy thì cám ơn Chủ tịch thành phố Phương.
Khuôn mặt của Vương Phú Nhân liền rạng rỡ hẳn lên. Vừa nãy mình còn cảm thấy đau đầu, làm sao mới có thể hoàn thành chỉ thị này của Bí thư Trương, không ngờ nháy mắt đã có người đứng ra giải quyết giúp mình rồi. Trong lòng Vương Phú Nhân cảm tạ vô cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng biết ơn đó của Vương Phú Nhân, Phương Nghĩa Kiệt lại đề xuất ra một vấn đề làm cho Vương Phú Nhân càng thêm phấn chấn nói:
- Như vậy đi, Bí thư Trương à, như tập đoàn Hoa Long là một doanh nghiệp quan trọng như vậy, theo cá nhân tôi nghĩ có phải là nên đem đến cho họ sự giúp đỡ nhất định nào không. Để có thể giúp các doanh nghiệp khác có thể nhìn theo nó mà làm chuẩn, để có thể cố gắng hơn nữa vì sự phát triển kinh tế của thành phố Song Giang.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Phương có đề nghị nào hay không?
- Ý của tôi là như thế này, nếu tập đoàn Hoa Long đã là một doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất, đi đầu nhất của thành phố chúng ta, vậy thì tất cả các chi phí của buổi lễ hoạt động lần này sẽ do chính quyền đứng ra tài trợ. Ngài cảm thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm tươi cười, tên Phương Nghĩa Kiệt này cũng thật là thú vị, thủ đoạn lôi kéo người của ông ta cũng khá có nghề. Vương Phú Nhân bị nằm trong tay của mình, bị mình nắm thóp điều khiển, còn đây ông ta muốn thuận nước mà giong thuyền đây mà (làm ơn mà không cần tốn công sức). Lại còn chủ động mời người chủ trì, lại còn đồng ý không ràng buộc vấn đề tài trợ.
Cũng may đó là Vương Phú Nhân, nếu đổi lại là một người khác, đối phương nhất định sẽ cảm kích mà phủ phục sát đất. Từ lúc Trương Nhất Phàm tới, mối quan hệ giữa tập đoàn Hoa Long và Trương Nhất Phàm đã được tạo lập vô cùng kiên cố. Đặc biệt là lúc Vương Mộ Tuyết gặp chuyện, Trương Nhất Phàm cũng có thể nói là chiếu cố nhiều tới cô ấy.
Đề nghị của Phương Nghĩa Kiệt, thực ra rất hợp với mình. Nếu như mình mà đích thân đề xuất thì nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ. Dù sao việc góp vốn của Hà Tiêu Tiêu và tập đoàn Hoa Long không thể nào trở thành bí mật mãi mãi được.
Nếu Phương Nghĩa Kiệt đề nghị rồi thì mình cũng làm kiểu thuận nước giong thuyền đó vậy.
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, gạt tàn thuốc nói:
- Ý của Chủ tịch thành phố Phương được đó. Đối với doanh nghiệp có thành tích vượt trội thì chúng ta nên bồi dưỡng, tạo hàng ngũ danh dự để các doanh nghiệp sau có thể học tập theo tập đoàn Hoa Long.
Nói xong, hắn nhìn hai người một cái nói:
- Vậy thì cứ thế mà làm đi. Đối với việc tổ chức lễ mừng thì phải nhờ Chủ tịch thành phố Phương tốn chút công sức vậy. Chủ tịch hội đồng quản trị Vương, ông có vấn đề gì thì có thể trực tiếp tìm tới Chủ tịch thành phố Phương để thương lượng, nhất định phải làm tốt công tác hoạt động tổ chức lễ mừng lần này. Nếu không lên đài truyền hình mà lại làm ra trò cười thì chẳng tốt chút nào đâu.
Ba người đã quyết định xong việc này, Vương Phú Nhân cảm ơn hai người.
Đợi hai người họ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc về thái độ của Phương Nghĩa Kiệt. Phương Nghĩa Kiệt làm vậy là muốn kéo quan hệ đây mà. Vương Phú Nhân là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, lại là nhà doanh nghiệp nổi tiếng của địa phương. Cho nên Phương Nghĩa Kiệt mới nói như thế, dụng ý của nó không khó mà có thể đoán ra được.
Tuy nhiên đối với Trương Nhất Phàm mà nói thì đây có khi là chuyện tốt. Người được hưởng lợi là tập đoàn Hoa Long, vả lại độ tuyên truyền ra mặt của chính quyền, có thể làm cho rất nhiều doanh nghiệp và nhà đầu tư nhìn thấy quyết tâm giúp đỡ của chính quyền.
Buổi trưa lúc hết giờ làm, Trương Nhất Phàm vừa mới bước vào cửa nhà liền nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Hiên. Cô ta liền cười hỏi một cách thần bí, dạo gần đây anh có nhớ tới em chưa nào? Trương Nhất Phàm biết được mục đích cô ta gọi điện tới là gì, nhưng giả vờ như không biết.
Lưu Hiểu Hiên hừ một tiếng, anh không nhớ em nhưng em thực sự lại rất nhớ anh. Để em tới Song Giang thăm anh nha?
Thật ra việc này trong lòng của Trương Nhất Phàm biết rất rõ. Chỉ là hơi kinh ngạc với tốc độ của Phương Nghĩa Kiệt, sao mà có thể gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên được nhanh đến thế chứ?
Hắn cố ý hỏi câu:
- Em tới Song Giang có chuyện gì sao?
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui nói:
- Anh không chào đón em sao? Vậy thì em sẽ không tới, lập tức nói với anh ta em sẽ hồi lại.
-Anh ta? Ý của em là gì đây?
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui, bĩu môi nói:
- Là Giám đốc đài truyền hình của bọn em, vừa nãy vội vàng gọi em qua nói là thành phố Song Giang của các anh có một buổi lễ mừng tổ chức quy mô lớn, bắt em nhất định phải đồng ý tới tiếp nhận lời mời. Người ta là nghĩ tới anh đang ở Song Giang, không ngờ anh không hề vui vẻ gì, thật tức chết đi được.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Là buổi lễ mừng của tập đoàn Hoa Long. Tập đoàn Hoa Long là doanh nghiệp giúp đỡ trọng điểm của thành phố Song Giang bọn anh, buổi lễ mừng cũng là do Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang đứng ra tài trợ.
Lưu Hiểu Hiên hiểu rồi, liền hờn dỗi hừ một tiếng nói:
-Hóa ra anh là đồ khốn khiếp, dám trêu em hả.
Lưu Hiểu Hiên vui rạo rực mỉm cười, sau đó có vẻ mờ ám hỏi:
- Lúc nào anh mới quay về lại tỉnh thành, chúng ta cùng đi suối nước nóng.
- Nói sau đi dạo gần đây thành phố Song Giang có rất nhiều chuyện phiền toái xảy ra, e rằng anh nhất thời không thể bỏ đi được.
Lưu Hiểu Hiên bất đắc dĩ nói:
- Vậy đành phải đợi đầu tháng sau vậy.
Đợi Lưu Hiểu Hiên cúp máy, Trương Nhất Phàm lại nghĩ lễ mừng lần này là do Phương Nghĩa Kiệt ra mặt, nên mình không nên tham gia vào làm gì.
Hắn ta phải suy nghĩ cách đối phó với tên điên Lý Tông Huy này. Mấy ngày rồi, bên Liễu Hải vẫn chưa có tin gì báo về cả. Cũng không biết tên Lý Tông Huy này đang làm cái trò quỷ gì?
Đang suy nghĩ thì Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới, nói mình lập tức quay về Song Giang, bảo hắn ở nhà đợi.
Trương Nhất Phàm vừa nghe đã thấy nóng vội hẳn lên. Chẳng phải đã nói để cô ấy ở đó một thời gian rồi mới quay về đây rồi sao? Bây giờ quay về Song Giang thì nguy hiểm lắm. Ngộ nhỡ để cho tên Lý Tông Huy nhắm chúng thì hậu quả không thể đỡ nổi mất.
Trương Nhất Phàm vội xuống lầu, lái xe tới đường cao tốc đón người. Nhưng khi hắn vội đi tới lối ra đường cao tốc thì nghe nói đường cao tốc hôm nay phong tỏa, Trương Nhất Phàm lại gọi cho tiểu phú bà của mình nói:
- Bọn em đi đường nào vậy?
-Hôm nay đường cao tốc phong tỏa, nên bọn em đi đường Lão Quốc đây?
Đang nói thì bên điện thoại vọng lại tiếng kêu thét chói tai của Đổng Tiểu Phàm:
- Á——
-Tiểu Phàm, Tiểu Phàm à!
Trương Nhất Phàm dự cảm được có gì đó không ổn xảy ra, bên kia điện thoại vọng lại tiếng khóc của đứa nhỏ.
- Tiểu Phàm à!
Trương Nhất Phàm kêu lớn tiếng, quay đầu xe lại, bên điện thoại vọng lại tiếng của một người cười lạnh lùng nói:
- Trương Nhất Phàm à, món nợ của chúng ta cũng nên tính một chút rồi đó. Tôi nói rồi, chuyện của Tông Hán tôi muốn anh phải nhận toàn bộ trách nhiệm.
- Đồ súc sinh, mày muốn làm gì hả? Đừng có làm tổn thương bọn họ.
- Yên tâm đi, tuy tôi có buồn chán nhưng không đến nổi có hứng thú với bà xã đã tàn của anh đâu. Nhưng mà, tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ, phải tới đúng thời gian này, nếu không thì tôi sẽ bắt vợ và con của anh phải đền mạng.
Lý Tông Huy cúp máy, hung hăng trừng mắt với ba người đang ngồi trong xe nói:
- Nếu như Trương Nhất Phàm hắn mà không dám đến thì các người chết chắc rồi.
- Lý Tông Huy, anh là con cháu của nhà họ Lý mà không ngờ lại có thể làm ra thủ đoạn đê tiện vô sỉ này, không sợ người đời cười chê sao? Tôi nói cho anh biết, chơi với lửa có ngày chết cháy đó!
Đổng Tiểu Phàm dỗ dỗ đứa con, lớn tiếng nói.
-Ha ha…
Lý Tông Huy dựa vào bên cạnh xe, cười nói:
- Đổng Tiểu Phàm, đừng dùng lời nói này để hù dọa tôi. Chỉ cần có thể báo thù cho Tông Hán, tôi còn sợ cái quái gì chứ, để ý cái con khỉ á.
- Tông Hán là em trai ruột của tôi, cho dù nó có đụng chết người, Trương Nhất Phàm hắn không thể nể mặt mà tha cho nó một con đường sống hay sao? Chỉ cần Tông Hán không chết thì làm sao cũng có thể thương lượng được mà. Bây giờ nói gì cũng vô dụng, tôi chỉ cần Trương Nhất Phàm đền mạng mà thôi.
- Lý Tông Hán làm vậy là gây tội thì phải chịu tội thôi, sao có thể oán trách người khác được. Tôi khuyên anh đừng nên làm mọi chuyện lớn thêm nữa, nếu như anh cứ khăng khăng một mực như vậy mà không ngộ ra, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc của các anh đó.
-Ít nói nhảm đi, việc của ông làm thì ông đã suy nghĩ kỹ rồi, câm miệng đi!
Lý Tông Huy có vẻ nói không lại Đổng Tiểu Phàm, nhưng lại sợ cô ta sẽ làm mình bị phân tâm, liền quát lớn lên.
Anh ta hút thuốc nói với mấy người bên cạnh:
-Dẫn bọn họ đi.
Sau đó anh ta một mình đi tới trước.
Đổng Tiểu Phàm và mẹ chồng ôm lấy đứa bé, tính cả lái xe bị mấy tên đàn ông cao lớn, thô kệch đưa vào trong rừng. Lý Tông Huy đứng ở trên đỉnh núi, dùng kính viễn vọng nhìn xa bên đường quốc lộ.
Diệp Á Bình đang họp ở bên ngoài nhận được điện thoại của Bí thư Trương, sợ đến tái cả mặt mày. Không ngờ có người dám khiêu khích sự tôn nghiêm của Bí thư Thành ủy. Bà ta lập tức hạ lệnh, để Liễu Hải và Hà Kiện dẫn theo người đi tới điểm xuất phát.
Việc của nhà họ Lý, bà ta có nghe qua chút ít. Diệp Á Bình cũng ý thức được, đây là mâu thuẫn tới mức không thể hòa giải giữa hai gia tộc. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho ba mình.
Sĩ quan Diệp nghe được báo cáo của con gái, lắc lắc đầu nói:
- Nhà họ Lý thế là xong, có được những đứa hậu thế như thế này thật là…
Phương Tấn Bằng luôn ở trong tỉnh thành quan sát sự chuyển biến của sự việc này. Nhìn thấy bên cảnh sát lại có hành động lớn như vậy, anh ta liền gọi điện thoại nói:
- Cậu lập tức đi theo bọn họ, phát hiện tình hình gì thì lập tức báo cáo.
Sau đó anh ta cũng vội vàng rời khỏi thủ đô này, dẫn theo hai người vội vã đi tới đây.
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra khỏi thành, đụng phải hai người đang cố gắng đuổi theo là Liễu Hải và Hà Kiện. Hắn chỉ kêu Liễu Hải dẫn theo hai người đuổi theo, còn để cho Hà Kiện dẫn một đại đội đi theo phía sau.
Hai chiếc xe vội đi tới nơi gặp chuyện, vừa đúng nửa tiếng đồng hồ.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy xe của Đổng Tiểu Phàm ở bên đường, liền gọi cho Lý Tông Huy nói:
-Các người ở đâu? Tôi đã tới rồi.
- Tôi biết, gọi những người đó đi xa một chút, đây là ân oán riêng của hai chúng ta.
- Mẹ kiếp! Một tên phạm pháp như anh, Lý Tông Huy à, tôi nói cho anh biết, nếu như anh không thả người nhà của tôi thì anh biết được tất cả hậu quả rồi đó. Đến lúc đó không chỉ là anh mà cả nhà họ Lý các người cũng bị hủy hoại trong tay anh đó.
-Mày hù dọa ai vậy? Ông đây lăn lộn ở thủ đô, chuyện gì mà chẳng làm rồi? Nhưng mà ông đây đặc biệt chiếu cố tới mày. Trương Nhất Phàm à, mày nếu như có giỏi thì một mình đứng ra, một mình làm thì một mình chịu. Ông đây cũng không muốn làm khó vợ con của mày. Đợi khi mày chết rồi thì ông đây sẽ đi tự thú.
Ông ta cố ý tới đây là mời Bí thư Trương đích thân đi một chuyến. Dây chuyền sản xuất mới chính thức được đưa vào, ông ta muốn tạo một nghi thức, lại mời thêm người chủ trì của đài truyền hình tới, để phô trương làm lớn vấn đề này một chút.
Là một công ty tham gia thị trường chứng khoán mà, về phương diện này thì càng làm cho tưng bừng thì càng có lợi ích cho bọn họ. Rất nhiều doanh nghiệp tham gia thị trường chứng khoán, dựa vào tin tức nóng hổi đồn thổi cũng có thể làm cho giá cổ phiếu vượt lên tăng nhanh như gió vậy, đột phá tới mức cao.
Mà Vương Phú Nhân cũng muốn gây ấn tượng tốt một lần, chỉ có điều là ông ta đầu tư thật chứ không phải là treo đầu dê bán thịt chó. Sau khi thông qua chỉ thị của Triệu Vĩ, Vương Phú Nhân đã gặp Bí thư Thành ủy.
Đối với ý tưởng này của Vương Phú Nhân, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tán thành. Tập đoàn Hoa Long là công ty tham gia thị trường chứng khoán duy nhất của thành phố Song Giang, phía chính quyền đương nhiên cũng phải bồi dưỡng một phần thưởng nhất định nào đó.
Về phần buổi lễ này, quy mô có thể lớn một chút cũng được. Trương Nhất Phàm chỉ thị cho ông ta, mời Chủ tịch thành phố Phương và một số lãnh đạo quan trọng. Còn người chủ trì của đài truyền hình, không phải ông có người quen ở tỉnh sao? Tới tỉnh mời một số người chủ trì của đài truyền hình của Song Giang, rất dễ mà cũng sẽ thể hiện là người phóng khoáng.
Đến đài truyền hình của tỉnh mời người chủ trì sao? Trong lòng Vương Phú Nhân thầm dò qua một lượt. Bây giờ người chủ trì nổi nhất khắp tỉnh Tương ngoài Lưu Hiểu Hiên ra thì không còn ai cả. Nhưng mình có thể mời nổi cô ta không đây?
Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ mời Phương Nghĩa Kiệt qua, ba người ngồi trong văn phòng bàn luận về việc này. Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy rất là bất ngờ, Trương Nhất Phàm lại chủ động mời anh ta qua để bàn bạc sự việc, đây là việc mà trước giờ chưa bao giờ có.
Vào đến trong văn phòng, nghe nói dự án mới của tập đoàn Hoa Long chính thức được khởi động, và muốn mở buổi lễ mừng quy mô lớn. Phương Nghĩa Kiệt gật gật đầu, có chút hưng phấn nói:
- Tổng giám đốc Vương, kiến nghị của Bí thư Trương này được đó. Tập đoàn Hoa Long của các ông là công ty lớn của thành phố Song Giang. Chúng ta phải bồi dưỡng thêm. Thôi như vậy đi, tôi cùng với người chủ trì nổi tiếng của tỉnh Lưu Hiểu Hiên cũng coi như là có vài lần tri ân với nhau, vấn đề của người chủ trì này, để tôi đi chứng thực giúp xem sao.
-Vậy thì cám ơn Chủ tịch thành phố Phương.
Khuôn mặt của Vương Phú Nhân liền rạng rỡ hẳn lên. Vừa nãy mình còn cảm thấy đau đầu, làm sao mới có thể hoàn thành chỉ thị này của Bí thư Trương, không ngờ nháy mắt đã có người đứng ra giải quyết giúp mình rồi. Trong lòng Vương Phú Nhân cảm tạ vô cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng biết ơn đó của Vương Phú Nhân, Phương Nghĩa Kiệt lại đề xuất ra một vấn đề làm cho Vương Phú Nhân càng thêm phấn chấn nói:
- Như vậy đi, Bí thư Trương à, như tập đoàn Hoa Long là một doanh nghiệp quan trọng như vậy, theo cá nhân tôi nghĩ có phải là nên đem đến cho họ sự giúp đỡ nhất định nào không. Để có thể giúp các doanh nghiệp khác có thể nhìn theo nó mà làm chuẩn, để có thể cố gắng hơn nữa vì sự phát triển kinh tế của thành phố Song Giang.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Phương có đề nghị nào hay không?
- Ý của tôi là như thế này, nếu tập đoàn Hoa Long đã là một doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất, đi đầu nhất của thành phố chúng ta, vậy thì tất cả các chi phí của buổi lễ hoạt động lần này sẽ do chính quyền đứng ra tài trợ. Ngài cảm thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm tươi cười, tên Phương Nghĩa Kiệt này cũng thật là thú vị, thủ đoạn lôi kéo người của ông ta cũng khá có nghề. Vương Phú Nhân bị nằm trong tay của mình, bị mình nắm thóp điều khiển, còn đây ông ta muốn thuận nước mà giong thuyền đây mà (làm ơn mà không cần tốn công sức). Lại còn chủ động mời người chủ trì, lại còn đồng ý không ràng buộc vấn đề tài trợ.
Cũng may đó là Vương Phú Nhân, nếu đổi lại là một người khác, đối phương nhất định sẽ cảm kích mà phủ phục sát đất. Từ lúc Trương Nhất Phàm tới, mối quan hệ giữa tập đoàn Hoa Long và Trương Nhất Phàm đã được tạo lập vô cùng kiên cố. Đặc biệt là lúc Vương Mộ Tuyết gặp chuyện, Trương Nhất Phàm cũng có thể nói là chiếu cố nhiều tới cô ấy.
Đề nghị của Phương Nghĩa Kiệt, thực ra rất hợp với mình. Nếu như mình mà đích thân đề xuất thì nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ. Dù sao việc góp vốn của Hà Tiêu Tiêu và tập đoàn Hoa Long không thể nào trở thành bí mật mãi mãi được.
Nếu Phương Nghĩa Kiệt đề nghị rồi thì mình cũng làm kiểu thuận nước giong thuyền đó vậy.
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, gạt tàn thuốc nói:
- Ý của Chủ tịch thành phố Phương được đó. Đối với doanh nghiệp có thành tích vượt trội thì chúng ta nên bồi dưỡng, tạo hàng ngũ danh dự để các doanh nghiệp sau có thể học tập theo tập đoàn Hoa Long.
Nói xong, hắn nhìn hai người một cái nói:
- Vậy thì cứ thế mà làm đi. Đối với việc tổ chức lễ mừng thì phải nhờ Chủ tịch thành phố Phương tốn chút công sức vậy. Chủ tịch hội đồng quản trị Vương, ông có vấn đề gì thì có thể trực tiếp tìm tới Chủ tịch thành phố Phương để thương lượng, nhất định phải làm tốt công tác hoạt động tổ chức lễ mừng lần này. Nếu không lên đài truyền hình mà lại làm ra trò cười thì chẳng tốt chút nào đâu.
Ba người đã quyết định xong việc này, Vương Phú Nhân cảm ơn hai người.
Đợi hai người họ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền cân nhắc về thái độ của Phương Nghĩa Kiệt. Phương Nghĩa Kiệt làm vậy là muốn kéo quan hệ đây mà. Vương Phú Nhân là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, lại là nhà doanh nghiệp nổi tiếng của địa phương. Cho nên Phương Nghĩa Kiệt mới nói như thế, dụng ý của nó không khó mà có thể đoán ra được.
Tuy nhiên đối với Trương Nhất Phàm mà nói thì đây có khi là chuyện tốt. Người được hưởng lợi là tập đoàn Hoa Long, vả lại độ tuyên truyền ra mặt của chính quyền, có thể làm cho rất nhiều doanh nghiệp và nhà đầu tư nhìn thấy quyết tâm giúp đỡ của chính quyền.
Buổi trưa lúc hết giờ làm, Trương Nhất Phàm vừa mới bước vào cửa nhà liền nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Hiên. Cô ta liền cười hỏi một cách thần bí, dạo gần đây anh có nhớ tới em chưa nào? Trương Nhất Phàm biết được mục đích cô ta gọi điện tới là gì, nhưng giả vờ như không biết.
Lưu Hiểu Hiên hừ một tiếng, anh không nhớ em nhưng em thực sự lại rất nhớ anh. Để em tới Song Giang thăm anh nha?
Thật ra việc này trong lòng của Trương Nhất Phàm biết rất rõ. Chỉ là hơi kinh ngạc với tốc độ của Phương Nghĩa Kiệt, sao mà có thể gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên được nhanh đến thế chứ?
Hắn cố ý hỏi câu:
- Em tới Song Giang có chuyện gì sao?
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui nói:
- Anh không chào đón em sao? Vậy thì em sẽ không tới, lập tức nói với anh ta em sẽ hồi lại.
-Anh ta? Ý của em là gì đây?
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui, bĩu môi nói:
- Là Giám đốc đài truyền hình của bọn em, vừa nãy vội vàng gọi em qua nói là thành phố Song Giang của các anh có một buổi lễ mừng tổ chức quy mô lớn, bắt em nhất định phải đồng ý tới tiếp nhận lời mời. Người ta là nghĩ tới anh đang ở Song Giang, không ngờ anh không hề vui vẻ gì, thật tức chết đi được.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Là buổi lễ mừng của tập đoàn Hoa Long. Tập đoàn Hoa Long là doanh nghiệp giúp đỡ trọng điểm của thành phố Song Giang bọn anh, buổi lễ mừng cũng là do Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang đứng ra tài trợ.
Lưu Hiểu Hiên hiểu rồi, liền hờn dỗi hừ một tiếng nói:
-Hóa ra anh là đồ khốn khiếp, dám trêu em hả.
Lưu Hiểu Hiên vui rạo rực mỉm cười, sau đó có vẻ mờ ám hỏi:
- Lúc nào anh mới quay về lại tỉnh thành, chúng ta cùng đi suối nước nóng.
- Nói sau đi dạo gần đây thành phố Song Giang có rất nhiều chuyện phiền toái xảy ra, e rằng anh nhất thời không thể bỏ đi được.
Lưu Hiểu Hiên bất đắc dĩ nói:
- Vậy đành phải đợi đầu tháng sau vậy.
Đợi Lưu Hiểu Hiên cúp máy, Trương Nhất Phàm lại nghĩ lễ mừng lần này là do Phương Nghĩa Kiệt ra mặt, nên mình không nên tham gia vào làm gì.
Hắn ta phải suy nghĩ cách đối phó với tên điên Lý Tông Huy này. Mấy ngày rồi, bên Liễu Hải vẫn chưa có tin gì báo về cả. Cũng không biết tên Lý Tông Huy này đang làm cái trò quỷ gì?
Đang suy nghĩ thì Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới, nói mình lập tức quay về Song Giang, bảo hắn ở nhà đợi.
Trương Nhất Phàm vừa nghe đã thấy nóng vội hẳn lên. Chẳng phải đã nói để cô ấy ở đó một thời gian rồi mới quay về đây rồi sao? Bây giờ quay về Song Giang thì nguy hiểm lắm. Ngộ nhỡ để cho tên Lý Tông Huy nhắm chúng thì hậu quả không thể đỡ nổi mất.
Trương Nhất Phàm vội xuống lầu, lái xe tới đường cao tốc đón người. Nhưng khi hắn vội đi tới lối ra đường cao tốc thì nghe nói đường cao tốc hôm nay phong tỏa, Trương Nhất Phàm lại gọi cho tiểu phú bà của mình nói:
- Bọn em đi đường nào vậy?
-Hôm nay đường cao tốc phong tỏa, nên bọn em đi đường Lão Quốc đây?
Đang nói thì bên điện thoại vọng lại tiếng kêu thét chói tai của Đổng Tiểu Phàm:
- Á——
-Tiểu Phàm, Tiểu Phàm à!
Trương Nhất Phàm dự cảm được có gì đó không ổn xảy ra, bên kia điện thoại vọng lại tiếng khóc của đứa nhỏ.
- Tiểu Phàm à!
Trương Nhất Phàm kêu lớn tiếng, quay đầu xe lại, bên điện thoại vọng lại tiếng của một người cười lạnh lùng nói:
- Trương Nhất Phàm à, món nợ của chúng ta cũng nên tính một chút rồi đó. Tôi nói rồi, chuyện của Tông Hán tôi muốn anh phải nhận toàn bộ trách nhiệm.
- Đồ súc sinh, mày muốn làm gì hả? Đừng có làm tổn thương bọn họ.
- Yên tâm đi, tuy tôi có buồn chán nhưng không đến nổi có hứng thú với bà xã đã tàn của anh đâu. Nhưng mà, tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ, phải tới đúng thời gian này, nếu không thì tôi sẽ bắt vợ và con của anh phải đền mạng.
Lý Tông Huy cúp máy, hung hăng trừng mắt với ba người đang ngồi trong xe nói:
- Nếu như Trương Nhất Phàm hắn mà không dám đến thì các người chết chắc rồi.
- Lý Tông Huy, anh là con cháu của nhà họ Lý mà không ngờ lại có thể làm ra thủ đoạn đê tiện vô sỉ này, không sợ người đời cười chê sao? Tôi nói cho anh biết, chơi với lửa có ngày chết cháy đó!
Đổng Tiểu Phàm dỗ dỗ đứa con, lớn tiếng nói.
-Ha ha…
Lý Tông Huy dựa vào bên cạnh xe, cười nói:
- Đổng Tiểu Phàm, đừng dùng lời nói này để hù dọa tôi. Chỉ cần có thể báo thù cho Tông Hán, tôi còn sợ cái quái gì chứ, để ý cái con khỉ á.
- Tông Hán là em trai ruột của tôi, cho dù nó có đụng chết người, Trương Nhất Phàm hắn không thể nể mặt mà tha cho nó một con đường sống hay sao? Chỉ cần Tông Hán không chết thì làm sao cũng có thể thương lượng được mà. Bây giờ nói gì cũng vô dụng, tôi chỉ cần Trương Nhất Phàm đền mạng mà thôi.
- Lý Tông Hán làm vậy là gây tội thì phải chịu tội thôi, sao có thể oán trách người khác được. Tôi khuyên anh đừng nên làm mọi chuyện lớn thêm nữa, nếu như anh cứ khăng khăng một mực như vậy mà không ngộ ra, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc của các anh đó.
-Ít nói nhảm đi, việc của ông làm thì ông đã suy nghĩ kỹ rồi, câm miệng đi!
Lý Tông Huy có vẻ nói không lại Đổng Tiểu Phàm, nhưng lại sợ cô ta sẽ làm mình bị phân tâm, liền quát lớn lên.
Anh ta hút thuốc nói với mấy người bên cạnh:
-Dẫn bọn họ đi.
Sau đó anh ta một mình đi tới trước.
Đổng Tiểu Phàm và mẹ chồng ôm lấy đứa bé, tính cả lái xe bị mấy tên đàn ông cao lớn, thô kệch đưa vào trong rừng. Lý Tông Huy đứng ở trên đỉnh núi, dùng kính viễn vọng nhìn xa bên đường quốc lộ.
Diệp Á Bình đang họp ở bên ngoài nhận được điện thoại của Bí thư Trương, sợ đến tái cả mặt mày. Không ngờ có người dám khiêu khích sự tôn nghiêm của Bí thư Thành ủy. Bà ta lập tức hạ lệnh, để Liễu Hải và Hà Kiện dẫn theo người đi tới điểm xuất phát.
Việc của nhà họ Lý, bà ta có nghe qua chút ít. Diệp Á Bình cũng ý thức được, đây là mâu thuẫn tới mức không thể hòa giải giữa hai gia tộc. Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho ba mình.
Sĩ quan Diệp nghe được báo cáo của con gái, lắc lắc đầu nói:
- Nhà họ Lý thế là xong, có được những đứa hậu thế như thế này thật là…
Phương Tấn Bằng luôn ở trong tỉnh thành quan sát sự chuyển biến của sự việc này. Nhìn thấy bên cảnh sát lại có hành động lớn như vậy, anh ta liền gọi điện thoại nói:
- Cậu lập tức đi theo bọn họ, phát hiện tình hình gì thì lập tức báo cáo.
Sau đó anh ta cũng vội vàng rời khỏi thủ đô này, dẫn theo hai người vội vã đi tới đây.
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra khỏi thành, đụng phải hai người đang cố gắng đuổi theo là Liễu Hải và Hà Kiện. Hắn chỉ kêu Liễu Hải dẫn theo hai người đuổi theo, còn để cho Hà Kiện dẫn một đại đội đi theo phía sau.
Hai chiếc xe vội đi tới nơi gặp chuyện, vừa đúng nửa tiếng đồng hồ.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy xe của Đổng Tiểu Phàm ở bên đường, liền gọi cho Lý Tông Huy nói:
-Các người ở đâu? Tôi đã tới rồi.
- Tôi biết, gọi những người đó đi xa một chút, đây là ân oán riêng của hai chúng ta.
- Mẹ kiếp! Một tên phạm pháp như anh, Lý Tông Huy à, tôi nói cho anh biết, nếu như anh không thả người nhà của tôi thì anh biết được tất cả hậu quả rồi đó. Đến lúc đó không chỉ là anh mà cả nhà họ Lý các người cũng bị hủy hoại trong tay anh đó.
-Mày hù dọa ai vậy? Ông đây lăn lộn ở thủ đô, chuyện gì mà chẳng làm rồi? Nhưng mà ông đây đặc biệt chiếu cố tới mày. Trương Nhất Phàm à, mày nếu như có giỏi thì một mình đứng ra, một mình làm thì một mình chịu. Ông đây cũng không muốn làm khó vợ con của mày. Đợi khi mày chết rồi thì ông đây sẽ đi tự thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.