Chương 766: Bất đồng ngôn ngữ
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Đối với việc Diêu Mộ Tình mời, Nhất Phàm đã từ chối.
Sau khi Đổng Tiểu Phàm rời khỏi, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, cuối cùng đã bị lão già thối tha kia nói đúng rồi nhỉ. Ông ta nói mình cả đời này vô cùng đào hoa, dễ dàng thu hút đến đàn bà, có muốn trốn cũng không trốn nổi.
Những lời này là nói lúc Trương Nhất Phàm mới đầy tháng, một lão đạo sĩ đã nói như vậy. Nhưng trước 24 tuổi, Trương Nhất Phàm không hề gặp phải tình huống này, cũng không có tướng như minh tinh trêu hoa ghẹo nguyệt, nghênh đón một đoàn con gái thầm yêu trộm mến.
Nhưng sau 24 tuổi dấu hiệu này ngày càng rõ ràng. Mở màn là cuộc quan hệ vụng trộm với Hà Tiêu Tiêu, rồi sau đó đến lượt Thẩm Uyển Vân, tiếp đến là Liễu Hồng, Lưu Hiểu Hiên.....
Cho nên Trương Nhất Phàm quyết định rời xa kẻ gây tai họa.
Không nghĩ tới vừa mới cự tuyệt Diêu Mộ Tình, người mà rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn là Ema, đột nhiên cô nói chính mình muốn về Mỹ. Trương Nhất Phàm mấy ngày trước còn nói chuyện điện thoại với ông George, George nói bên nước Mỹ, nội bộ đảng tam k đang bị chia rẽ, tự mình đang phải thu dọn mớ hỗn độn của tàn cục.
Muốn Nhất Phàm đề cao cảnh giác, bảo vệ an toàn cho Ema, tuyệt đối không để cho cô ta về nước.
Mà sự việc này, George không đích thân nói với Ema, cho nên Nhất Phàm nhận được điện thoại của cô ta liền rất sốt ruột. Ngộ nhỡ cô ta về nước xảy ra chuyện gì, George nhất định sẽ trách hắn.
Tuy George là hắc đạo kiêu hùng, cuồng đạo bất tuân, nhưg người này giữ chữ tín vô cùng, Trương Nhất Phàm nghĩ loại người này giữ lại không chừng sau này có thể sử dụng, vì thế mới nhận lời thay ông ta chăm sóc cho Ema.
Lúc này Ema muốn về nước, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ không đồng ý, nghĩ rằng chắc cô ta đã ở lại đây quá lâu nên mới buồn chán như thế, vì thế, hắn liền đưa cô ta đến tỉnh Tương.
Bị Nhất Phàm nói cho một phen, Ema cuối cùng đã đồng ý đến tỉnh Tương chơi mấy hôm, tạm thời không về Mỹ nữa.
Nhất Phàm không có cách nào rời khỏi Vĩnh Lâm, liền ủy thác cho Hồ Lôi đến sân bay đón Ema.
Hồ Lôi lúc bị thương. ở Mỹ cũng nhận được sự chiếu cố của George nhiều lần rồi, do vậy đối với sự ủy thác của Trương Nhất Phàm, đương nhiên là không thể chối từ. Lúc này, anh ta đang ở nhà cùng Hồ Khoa uống rượu, Hồ Lôi nói:
- Đợi chút nữa cùng với ta đi ra sân bay đón một người.
Đúng lúc Băng Băng ở trong phòng ngủ đi ra:
- Lại đi đón ai?
- Ema đến rồi, chuyến bay lúc mười giờ?
Hồ Khoa xem đồng hồ, cũng không nói gì.
Băng Băng vui mừng bất ngờ kêu lên:
- Ema đến tỉnh Tương rồi?
Tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt nhưng lần trước lúc ở Mỹ, nếu không có George ra tay cứa giúp, Băng Băng nghĩ mình có khả năng đã xong rồi.
Cảnh tượng ngay lúc đó, mệnh treo trên sợi tóc, bọn người của đảng tam k trong tay cầm súng bắn loan xạ, mười phút sau tiêu diệt toàn bộ trận chiến. Băng Băng bây giờ nghĩ lại ngỡ như một cơn ác mộng.
Hồ Lôi nhìn cô nháy mắt, ra hiệu cho cô không cần quá ngạc nhiên, thân phận của Ema không thể tiết lộ. Hồ Khoa cảm thấy kỳ quái liền hỏi:
- Ema? Chắc là người nước ngoài nhỉ?
Hồ Khoa gật đầu, đợi chút mày nhìn thấy là biết ngay.
Mười giờ tối, anh em Hồ Thị mau chóng đến sân bay.
Không ngờ ở sân bay lại gặp một người quen cũ. Cùng là một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, chẳng qua vị đại mỹ nữ này tiền hộ hậu ủng, đi theo là một đoàn người.
Hồ Lôi còn chưa phát hiện ra, Hồ Khoa đã đẩy nhẹ anh ta một cái:
- Đến rồi đấy!
Ema ở trong mắt Hồ Khoa, vừa là người ngoại quốc, chắc là cô ta rồi. Người bình thường làm gì có chuyện đích thân Hồ Lôi đi tiếp giá chứ? Không ngờ Hồ Lôi quay đầu lại nhìn, rồi đi qua đó luôn.
Quả thật là cô ta! Người con gái này đẹp thật. Nhìn đi bên cạnh cô là cả một đoàn người, trong đó có một tên cao to tiêu chuẩn phương tây, hai người đang dùng tiếng anh nói với nhau cái gì đó.
Hồ Khoa nghĩ rằng, đây là bạn làm ăn cùng Hồ Lôi.
-Hello---Tiểu thư Emi.
Hồ Lôi bước lên nghênh đón, và chào Emi. Emi nhìn thấy Hồ Lôi có chút bất ngờ. Hai người bắt tay nhau, Emi cười nói:
- Anh đang đợi bạn?
Hồ Lôi đáng lẽ định bước lên ôm cô ta một cái, tiện thể hôn luôn một cái nữa, nhưng tên mũi to đứng bên cạnh cô rất đáng ghét, có ý kình địch nhìn chằm chằm Hồ Lôi.
Emi giới thiệu:
- Vị này là ngài Michael, cố vấn đầu tư của công ty dầu khí quốc tế Enphilip
Tên Michael này Hồ Lôi đã gặp, nói là cố vấn đầ tư ở đại lục, cũng chẳng thấy anh ta đầu tư ở bất cứ nơi nào cả, cả ngày cứ lẽo đẽo đi theo Emi, đoán chừng đang theo đuổi cô ta. Vả lại sự kình địch trong mắt anh ta, đích xác làm cho người khác một cảm giác như vậy.
Hồ lôi đưa tay ra, không nghĩ tới gã Michael này ngạo mạn nói:
- Drop, drop!
Emy hơi nhíu mày, Hồ Lôi ngại ngùng vuốt tóc. Thằng chó, làm mất mặt ông mà! Anh ta dùng tiếng hán mắng một câu:
- Mẹ cha thằng chó! Đồ con lợn!
Ôn Nhã nghe thấy câu này, nhìn chằm chằm vào Hồ Lôi, không nhịn nổi cười. Michael và Emi nghe không hiểu liền hỏi phiên dịch:
- Anh ta nói gì?
Đây là ngôn ngữ địa phương ở tỉnh Tương, phiên dịch cũng nghe không hiểu! Nữ phiên dịch bên cạnh đành phải nói:
- Hồ tiên sinh nói, ngài thật tuyệt! good----good!
Hồ Lôi bảo nữ phiên dịch nói với Michael:
- Cô có tài như thế, tại sao không làm ở bộ ngoại giao?
Michael nghe xong lời này, thực là cao hứng, vội hỏi phiên dịch:
- Cô có thể đem câu hán ngữ vừa rồi dạy tôi không, tôi cũng muốn học tiếng Trung Quốc.
Phiên dịch khó xử, cái này, cái này…! Hồ Lôi nói:
- Để tao dạy mày nhé! Ân là đồ con lợn, mẹ nhà mày!
Michael quả nhiên rặn từng chữ nói:
-Ân....là.....cái...
Hồ Lôi ngắt lời anh ta:
- Không phải Ân, là mình___
Anh ta chỉ vào Michael là chính mày ấy.
Michael lại nói:
- Tôi ...là…đồ ...con…lợn..
Nghe Michael nói như vậy, có mấy người thực sự không nhịn được cười, Hồ Lôi trừng mắt nhìn bọn họ, những người này lập tức giơ ngón tay cái, tán dương Michael, Anh giỏi lắm!
Emi nhìn thấy Hồ Lôi cười nhạo với trò đùa quái đản, cô biết có chút không đúng. Ôn Nhã cũng chỉ biết cười mà không nói, nghe Michael luyện đọc cái câu chửi người kia.
Đúng lúc này, Ema từ trong sân bay đi ra.
Hồ Lôi nhìn qua, lập tức vẫy tay, vỗ nhẹ vào vai Michael và nói:
- Ông anh nhiều tài quá, cố gắng luyện tập! Đầu lợn thứ nhất thế giới không phả ah thì còn ai khác!
Lúc này thái độ của Michael khá hơn nhiều, quay lại chỗ Hồ Lôi vẫy tay, kiên cường nói:
-3q, 3q….(tạm biệt, tạm biệt)
Bỗng nhiên, Hồ Lôi nhìn thấy Ema từ trong sân bay đi ra:
- Ema!
Sắc mặt của Michael bỗng chốc thay đổi, Ema sao lại ở đây? Lẽ nào mình đi tìm cô ta ở khắp nơi mà không thấy bóng dáng cô ta té ra cô ta đãđến Trung Quốc. Emi thấy sắc mặt của anh ta khác lạ, cũng quay mặt lại nhìn. Khi cô ta cũng nhìn thấy Ema, thì lúc này Michael đã vội vàng lên xe rồi.
Emi buồn bực liếc nhìn Michael một cái, có chút nghĩ không hiểu, lúc này Ema cũng nhìn thấy Emi, cho dù hai người không thân, nhưng đã gặp nhau hai lần, vì vậy cô ta vẫn đi đến chào một tiếng.
Emi thường xuyên đi Mỹ, cô ta là một ngôi sao chói lọi, Ema trong một buổi tiệc tối, đã gặp chị này rồi. Tình hình nội bộ của đảng tam k lúc đó, cũng không có chuyển biến xấu, Ema cũng thỉnh thoảng cùng ông nội tham gia một số buổi tiệc tối mang tính chất thương mại.
Ema không nhìn thấy Michael, nếu cô ta mà nhìn thấy anh ta, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc. Hai người chào nhau, Emi rất nhiệt tình mời Ema với mình đi khách sạn, Hồ Lôi lập tức ngăn lại.
- Drop, drop, drop…
Sau đó không đợi Amy kịp nói gì, anh ta đưa Ema lên xe.
Emi đứng ngớ người ởđó, Ema sao lại đi cùng với Hồ Lôi? Có ý gì?
Trong xe Michael lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Ema, rút điện thoại xì xà xì xồ nói mấy câu, nhìn thấy Emi đang lên xe, anh lập tức cúp máy.
Sau khi Đổng Tiểu Phàm rời khỏi, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, cuối cùng đã bị lão già thối tha kia nói đúng rồi nhỉ. Ông ta nói mình cả đời này vô cùng đào hoa, dễ dàng thu hút đến đàn bà, có muốn trốn cũng không trốn nổi.
Những lời này là nói lúc Trương Nhất Phàm mới đầy tháng, một lão đạo sĩ đã nói như vậy. Nhưng trước 24 tuổi, Trương Nhất Phàm không hề gặp phải tình huống này, cũng không có tướng như minh tinh trêu hoa ghẹo nguyệt, nghênh đón một đoàn con gái thầm yêu trộm mến.
Nhưng sau 24 tuổi dấu hiệu này ngày càng rõ ràng. Mở màn là cuộc quan hệ vụng trộm với Hà Tiêu Tiêu, rồi sau đó đến lượt Thẩm Uyển Vân, tiếp đến là Liễu Hồng, Lưu Hiểu Hiên.....
Cho nên Trương Nhất Phàm quyết định rời xa kẻ gây tai họa.
Không nghĩ tới vừa mới cự tuyệt Diêu Mộ Tình, người mà rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn là Ema, đột nhiên cô nói chính mình muốn về Mỹ. Trương Nhất Phàm mấy ngày trước còn nói chuyện điện thoại với ông George, George nói bên nước Mỹ, nội bộ đảng tam k đang bị chia rẽ, tự mình đang phải thu dọn mớ hỗn độn của tàn cục.
Muốn Nhất Phàm đề cao cảnh giác, bảo vệ an toàn cho Ema, tuyệt đối không để cho cô ta về nước.
Mà sự việc này, George không đích thân nói với Ema, cho nên Nhất Phàm nhận được điện thoại của cô ta liền rất sốt ruột. Ngộ nhỡ cô ta về nước xảy ra chuyện gì, George nhất định sẽ trách hắn.
Tuy George là hắc đạo kiêu hùng, cuồng đạo bất tuân, nhưg người này giữ chữ tín vô cùng, Trương Nhất Phàm nghĩ loại người này giữ lại không chừng sau này có thể sử dụng, vì thế mới nhận lời thay ông ta chăm sóc cho Ema.
Lúc này Ema muốn về nước, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ không đồng ý, nghĩ rằng chắc cô ta đã ở lại đây quá lâu nên mới buồn chán như thế, vì thế, hắn liền đưa cô ta đến tỉnh Tương.
Bị Nhất Phàm nói cho một phen, Ema cuối cùng đã đồng ý đến tỉnh Tương chơi mấy hôm, tạm thời không về Mỹ nữa.
Nhất Phàm không có cách nào rời khỏi Vĩnh Lâm, liền ủy thác cho Hồ Lôi đến sân bay đón Ema.
Hồ Lôi lúc bị thương. ở Mỹ cũng nhận được sự chiếu cố của George nhiều lần rồi, do vậy đối với sự ủy thác của Trương Nhất Phàm, đương nhiên là không thể chối từ. Lúc này, anh ta đang ở nhà cùng Hồ Khoa uống rượu, Hồ Lôi nói:
- Đợi chút nữa cùng với ta đi ra sân bay đón một người.
Đúng lúc Băng Băng ở trong phòng ngủ đi ra:
- Lại đi đón ai?
- Ema đến rồi, chuyến bay lúc mười giờ?
Hồ Khoa xem đồng hồ, cũng không nói gì.
Băng Băng vui mừng bất ngờ kêu lên:
- Ema đến tỉnh Tương rồi?
Tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt nhưng lần trước lúc ở Mỹ, nếu không có George ra tay cứa giúp, Băng Băng nghĩ mình có khả năng đã xong rồi.
Cảnh tượng ngay lúc đó, mệnh treo trên sợi tóc, bọn người của đảng tam k trong tay cầm súng bắn loan xạ, mười phút sau tiêu diệt toàn bộ trận chiến. Băng Băng bây giờ nghĩ lại ngỡ như một cơn ác mộng.
Hồ Lôi nhìn cô nháy mắt, ra hiệu cho cô không cần quá ngạc nhiên, thân phận của Ema không thể tiết lộ. Hồ Khoa cảm thấy kỳ quái liền hỏi:
- Ema? Chắc là người nước ngoài nhỉ?
Hồ Khoa gật đầu, đợi chút mày nhìn thấy là biết ngay.
Mười giờ tối, anh em Hồ Thị mau chóng đến sân bay.
Không ngờ ở sân bay lại gặp một người quen cũ. Cùng là một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, chẳng qua vị đại mỹ nữ này tiền hộ hậu ủng, đi theo là một đoàn người.
Hồ Lôi còn chưa phát hiện ra, Hồ Khoa đã đẩy nhẹ anh ta một cái:
- Đến rồi đấy!
Ema ở trong mắt Hồ Khoa, vừa là người ngoại quốc, chắc là cô ta rồi. Người bình thường làm gì có chuyện đích thân Hồ Lôi đi tiếp giá chứ? Không ngờ Hồ Lôi quay đầu lại nhìn, rồi đi qua đó luôn.
Quả thật là cô ta! Người con gái này đẹp thật. Nhìn đi bên cạnh cô là cả một đoàn người, trong đó có một tên cao to tiêu chuẩn phương tây, hai người đang dùng tiếng anh nói với nhau cái gì đó.
Hồ Khoa nghĩ rằng, đây là bạn làm ăn cùng Hồ Lôi.
-Hello---Tiểu thư Emi.
Hồ Lôi bước lên nghênh đón, và chào Emi. Emi nhìn thấy Hồ Lôi có chút bất ngờ. Hai người bắt tay nhau, Emi cười nói:
- Anh đang đợi bạn?
Hồ Lôi đáng lẽ định bước lên ôm cô ta một cái, tiện thể hôn luôn một cái nữa, nhưng tên mũi to đứng bên cạnh cô rất đáng ghét, có ý kình địch nhìn chằm chằm Hồ Lôi.
Emi giới thiệu:
- Vị này là ngài Michael, cố vấn đầu tư của công ty dầu khí quốc tế Enphilip
Tên Michael này Hồ Lôi đã gặp, nói là cố vấn đầ tư ở đại lục, cũng chẳng thấy anh ta đầu tư ở bất cứ nơi nào cả, cả ngày cứ lẽo đẽo đi theo Emi, đoán chừng đang theo đuổi cô ta. Vả lại sự kình địch trong mắt anh ta, đích xác làm cho người khác một cảm giác như vậy.
Hồ lôi đưa tay ra, không nghĩ tới gã Michael này ngạo mạn nói:
- Drop, drop!
Emy hơi nhíu mày, Hồ Lôi ngại ngùng vuốt tóc. Thằng chó, làm mất mặt ông mà! Anh ta dùng tiếng hán mắng một câu:
- Mẹ cha thằng chó! Đồ con lợn!
Ôn Nhã nghe thấy câu này, nhìn chằm chằm vào Hồ Lôi, không nhịn nổi cười. Michael và Emi nghe không hiểu liền hỏi phiên dịch:
- Anh ta nói gì?
Đây là ngôn ngữ địa phương ở tỉnh Tương, phiên dịch cũng nghe không hiểu! Nữ phiên dịch bên cạnh đành phải nói:
- Hồ tiên sinh nói, ngài thật tuyệt! good----good!
Hồ Lôi bảo nữ phiên dịch nói với Michael:
- Cô có tài như thế, tại sao không làm ở bộ ngoại giao?
Michael nghe xong lời này, thực là cao hứng, vội hỏi phiên dịch:
- Cô có thể đem câu hán ngữ vừa rồi dạy tôi không, tôi cũng muốn học tiếng Trung Quốc.
Phiên dịch khó xử, cái này, cái này…! Hồ Lôi nói:
- Để tao dạy mày nhé! Ân là đồ con lợn, mẹ nhà mày!
Michael quả nhiên rặn từng chữ nói:
-Ân....là.....cái...
Hồ Lôi ngắt lời anh ta:
- Không phải Ân, là mình___
Anh ta chỉ vào Michael là chính mày ấy.
Michael lại nói:
- Tôi ...là…đồ ...con…lợn..
Nghe Michael nói như vậy, có mấy người thực sự không nhịn được cười, Hồ Lôi trừng mắt nhìn bọn họ, những người này lập tức giơ ngón tay cái, tán dương Michael, Anh giỏi lắm!
Emi nhìn thấy Hồ Lôi cười nhạo với trò đùa quái đản, cô biết có chút không đúng. Ôn Nhã cũng chỉ biết cười mà không nói, nghe Michael luyện đọc cái câu chửi người kia.
Đúng lúc này, Ema từ trong sân bay đi ra.
Hồ Lôi nhìn qua, lập tức vẫy tay, vỗ nhẹ vào vai Michael và nói:
- Ông anh nhiều tài quá, cố gắng luyện tập! Đầu lợn thứ nhất thế giới không phả ah thì còn ai khác!
Lúc này thái độ của Michael khá hơn nhiều, quay lại chỗ Hồ Lôi vẫy tay, kiên cường nói:
-3q, 3q….(tạm biệt, tạm biệt)
Bỗng nhiên, Hồ Lôi nhìn thấy Ema từ trong sân bay đi ra:
- Ema!
Sắc mặt của Michael bỗng chốc thay đổi, Ema sao lại ở đây? Lẽ nào mình đi tìm cô ta ở khắp nơi mà không thấy bóng dáng cô ta té ra cô ta đãđến Trung Quốc. Emi thấy sắc mặt của anh ta khác lạ, cũng quay mặt lại nhìn. Khi cô ta cũng nhìn thấy Ema, thì lúc này Michael đã vội vàng lên xe rồi.
Emi buồn bực liếc nhìn Michael một cái, có chút nghĩ không hiểu, lúc này Ema cũng nhìn thấy Emi, cho dù hai người không thân, nhưng đã gặp nhau hai lần, vì vậy cô ta vẫn đi đến chào một tiếng.
Emi thường xuyên đi Mỹ, cô ta là một ngôi sao chói lọi, Ema trong một buổi tiệc tối, đã gặp chị này rồi. Tình hình nội bộ của đảng tam k lúc đó, cũng không có chuyển biến xấu, Ema cũng thỉnh thoảng cùng ông nội tham gia một số buổi tiệc tối mang tính chất thương mại.
Ema không nhìn thấy Michael, nếu cô ta mà nhìn thấy anh ta, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc. Hai người chào nhau, Emi rất nhiệt tình mời Ema với mình đi khách sạn, Hồ Lôi lập tức ngăn lại.
- Drop, drop, drop…
Sau đó không đợi Amy kịp nói gì, anh ta đưa Ema lên xe.
Emi đứng ngớ người ởđó, Ema sao lại đi cùng với Hồ Lôi? Có ý gì?
Trong xe Michael lạnh lùng nhìn theo bóng dáng của Ema, rút điện thoại xì xà xì xồ nói mấy câu, nhìn thấy Emi đang lên xe, anh lập tức cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.