Chương 540: Bịt đầu mối
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Phó chủ tịch tỉnh Lý quy định trong ba ngày phải tìm ra kết quả, điều tra thì ra rồi, nhưng không bắt được người.
Ngô Dũng giống như bốc hơi vậy, biến mất khỏi xã hội loài người, ai cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh ta, đến bạn bè của anh ta cũng không biết anh ta ở đâu.
Cục Công an tiến hành theo dõi những người thân cận bên cạnh anh ta, nhưng ba ngày trôi qua rồi, cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Cục Công an thành phố chỉ có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ này với Phó chủ tịch tỉnh Lý, cũng trong buổi chiều của ngày thứ ba, Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình đã đến tỉnh, đích thân báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Nhận được kết quả này, Phó chủ tịch tỉnh Lý trầm giọng hỏi:
- Ninh Thành Cương đâu? Sao ông ta không đến?
- Đây là báo cáo chính đồng chí Ninh Thành Cương viết, tự ông ta yêu cầu Phó chủ tịch tỉnh Lý trách phạt.
Trương Nhất Phàm lại đưa qua một tập tài liệu, đây là thư hối lỗi Ninh Thành Cương viết.
Ông ta nói bản thân ngại gặp người, xấu hổ với sự đề bạt của tổ chức, vì vậy viết bức thư hối lỗi này, xin tổ chức dành cho sự trừng phạt.
- Anh thấy thế nào?
- Tuy rằng đã điều tra ra mọi chuyện là do Ngô Dũng làm, nhưng trước khi chưa bắt được anh ta, tôi không dám tự mình nhận xét.
Lúc này Trương Nhất Phàm không cón sợ nữa, bởi vì khả năng Ninh Thành Cương liên quan đến vụ án này, mười thì có tám chín phần, nếu không một thư ký như Ngô Dũng không thể có năng lực và lá gan to như vậy.
Phó chủ tịch tỉnh Lý xem lá thư tự phê bình kiểm điểm của Ninh Thành Cương:
- Vậy đợi đến khi có kết quả rồi sẽ tiến hành xử lý.
Sau khi từ thành phố Song Giang trở về, Phó chủ tịch tỉnh Lý liền gửi đến tài liệu gần đây của Song Giang, trải qua mấy ngày đọc và tra cứu, phát hiện Trương Nhất Phàm không giống như tưởng tượng của ông ta, hoàn toàn dựa vào hoàn cảnh mà leo lên được vị trí này.
Ở thành phố Song Giang hắn làm được rất nhiều chuyện, sự quyết đoán và gan dạ, sáng suốt của người thanh niên này rất tốt, chỉ là làm việc có chút nôn nóng, đây là cách nhìn của Phó chủ tịch tỉnh Lý đối với hắn.
Đây là căn bệnh chung của những cán bộ trẻ tuổi, tuy nhiên cũng không tồi, Trương Nhất Phàm không làm chuyện gì quá giới hạn. Mỗi một chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, với kinh nghiệm làm cán bộ nhiều năm của Phó chủ tịch tỉnh Lý, tự khắc sẽ hiểu được một tầng ý nghĩa khác trong đó.
Đợi sau khi hai người Trương Nhất Phàm đi rồi, ông ta không kìm được thở dài một cái. Cái tên Ninh Thành Cương này thật làm người ta thất vọng quá! Vì tranh quyền đoạt lợi mà không nghĩ đến hậu quả sau này!
Thật đáng buồn!
Vốn Phó chủ tịch tỉnh Lý muốn kiến nghị lên Tỉnh ủy, tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo ở thành phố Song Giang, ông ta không thích nhóm làm việc của người trẻ tuổi lắm. Ninh Thành Cương chính là ứng cử viên trong lòng ông ta, ai biết được không ngờ Ninh Thành Cương lại sai thư ký đi làm ra chuyện như vậy.
Tuy có chút thất vọng với Ninh Thành Cương, ông ta vẫn ra lệnh cho hai người Trương Nhất Phàm, về việc làm của thư ký của Phó bí thư Thành ủy, tuyệt đối không thể đăng lên báo, nếu không sẽ đánh mất sự uy nghiêm của các lãnh đạo, cũng làm mất đi sự uy nghiêm của nhà nước. Loại tin tức tiêu cực này, không giúp được gì cho dự ổn định và hài hòa của xã hội, nhất định phải ngăn chặn, ai dám hé lộ ra sẽ xử lý người đó!
Câu nói này của Phó chủ tịch Lý rất nặng nề, Trương Nhất Phàm tự khắc hiểu được ý nghĩa bên trong, hắn cũng không hy vọng chuyện này sẽ lại gây sóng gió, hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của Trương Nhất Phàm là để chuyện này mau chóng qua đi.
Ban đêm, Diệp Á Bình thuê một phòng trong khách sạn, Trương Nhất Phàm nói mình không ở khách sạn, về nhà xem thử. Đương nhiên, hắn không thể dẫn Diệp Á Bình về nhà.
Lâu rồi chưa về nhà ở Tỉnh Thành, trước đó không lâu Đổng Tiểu Phàm và mẹ đã về một lần, dọn vệ sinh sạch sẽ nơi này. Ngồi trên xa-lông một hồi, hắn gọi điện thoại cho Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, anh đến Tỉnh Thành rồi.
Hà Tiêu Tiêu đang tìm tài liệu trên máy tính, nghe thấy tin Trương Nhất Phàm về Tỉnh Thành, cô có chút bất ngờ:
- Ồ? Anh đang ở nhà sao?
Trương Nhất Phàm bật cười:
- Em vừa đoán đã trúng. Đợi ở đấy, anh lập tức qua ngay.
Căn phòng trống rỗng như vậy, một mình ngủ không được. Mặc dù một thời gian dài không gặp Lưu Hiểu Hiên, hắn vẫn chọn đến chỗ Hà Tiêu Tiêu qua đêm.
Mà từ khi đứa con trong bụng Hà Tiêu Tiêu mất, cô lại trở về với tính cách trầm lặng như lần đầu tiên gặp Trương Nhất Phàm. Không lâu sau, chuông cửa kêu lên, Hà Tiêu Tiêu vội vàng ra mở cửa, Trương Nhất Phàm phong trần đi đến.
Trong chớp mắt khi vào cửa, hắn liền ôm lấy Hà Tiêu Tiêu, quay vài vòng trong phòng, mặt của Hà Tiêu Tiêu bỗng chốc bị hắn làm cho đỏ bừng. Vẫn là căn phòng này, Liễu Hồng đã đến tập đoàn Hoa Long ở thành phố Song Giang làm giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội, nơi này chỉ còn lại một mình Hà Tiêu Tiêu ở.
Nhìn vẻ yên tĩnh như vậy, không gian lại có chút gì đó côi đơn, Trương Nhất Phàm buông Hà Tiêu Tiêu ra, dạo quanh một vòng căn nhà:
- Tiêu Tiêu, em có nghĩ là sẽ xin nghỉ hai tháng để nghỉ ngơi một chút không?
- Đang yên đang lành, nghỉ làm gì chứ? Anh đau lòng hả?
Hà Tiêu Tiêu rót trà xong, ngồi trên ghế xa-lông, dưới chiếc váy ngắn màu đen, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Trương Nhất Phàm từ trong phòng đi ra, ngồi xuống cạnh Hà Tiêu Tiêu, đưa tay ra kéo cô vào lòng:
- Đừng cố sức vậy nữa, bây giờ thành tích ở công ty cũng không tồi, số tiền trong tay chúng ta cũng đã mấy trăm triệu tệ rồi. Sao phải vất vả vậy chứ?
- Thôi đi, em vẫn muốn sống thoải mái ở đây.
Hà Tiêu Tiêu miễn cưỡng tựa vào lòng hắn, ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nhếch lên.
Trương Nhất Phàm cúi người xuống, hôn cô một cái:
- Em tắm rồi à? Ngủ sớm đi, anh hơi mệt.
Hà Tiêu Tiêu nhéo hắn một cái:
- Cái mũi chó của anh thính thật.
- Đương nhiên, mỗi lần em tắm xong, luôn có mùi thơm nhè nhẹ trên người. Ngoài anh ra, người khác sao có thể ngửi được chứ?
Hà Tiêu Tiêu bật cười ngồi dậy:
- Em đi tìm quần áo cho anh.
Trong nơi ở của Hà Tiêu Tiêu vẫn còn để quần áo của Trương Nhất Phàm, nhìn Hà Tiêu Tiêu cử chỉ nhanh nhẹn giống như một con én, Trương Nhất Phàm đứng dậy cười hì hì:
- Không cần đâu, anh quen ngủ mà không mặc gì.
Sau khi tắm xong, Hà Tiêu Tiêu đã dọn xong giường, mặt mang một nụ cười nói:
- Ngủ đi! Em đi xem tài liệu một chút.
Trương Nhất Phàm cũng không chịu, không dễ gì hai người mới được ở cùng nhau, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy chứ? Thế là hắn đi đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hà Tiêu Tiêu, khi tay chạm vào, thấy mềm mại vô cùng.
Ngạc nhiên phát hiện ra hình như Hà Tiêu Tiêu ốm đi, Trương Nhất Phàm ôm lấy cô:
- Em ốm đi rồi!
Hà Tiêu Tiêu nghiêng khuôn mặt xinh đẹp:
- Không phải anh rất mệt sao?
- Không cần biết có sơ múi được gì hay không, những việc cần làm phải làm cho xong.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì nhíu nhíu mày, bộ dạng bất đắc dĩ nhưng thật ra khiến cho người ta thấy xót thương.
Trương Nhất Phàm ôm lấy eo cô nhấc lên, rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, hình như chỉ có hơn bốn mươi lăm kg. Ngày trước sau khi trở về từ Thâm Quyến, lúc nặng nhất Hà Tiêu Tiêu cũng được năm mươi bốn kg. Khi đó cô ấy tròn trịa, đẫy đà.
Đặt cô nằm thẳng trên giường, Trương Nhất Phàm có chút đau lòng nói:
- Em ốm đi rất nhiều.
Hà Tiêu Tiêu không lên tiếng, chỉ đưa ra vuốt ve mặt của Trương Nhất Phàm, động tác rất dịu dàng.
Cởi xong quần áo, hai người không mãnh liệt, hoang dã, điên cuồng, tục tằn, lao nhanh vào như Lưu Hiểu Hiên. Nhất là cảm nhận được vẻ yếu đuối giống như em gái Lâm của Hà Tiêu Tiêu, động tác của Trương Nhất Phàm rất nhẹ nhàng, che chở Hà Tiêu Tiêu giống như che chở một đứa bé vậy.
Mặt Hà Tiêu Tiêu đỏ bừng, không giấu nổi sự xấu hổ, cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm yêu quý mình như vậy, không kìm được niềm vui:
- Anh đang làm gì vậy? Xem em là cô dâu pha lê, vừa chạm vào đã vỡ sao.
Cô âm thầm nắm lấy cánh tay của Trương Nhất Phàm, cắn chặt bờ môi mỏng gật đầu nhìn Trương Nhất Phàm.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới yên tâm hành động.
Một đêm sắc xuân không biên giới, hai người tình chàng ý thiếp, vuốt ve an ủi nhau đến vô tận.
Ninh Thành Cương ngồi ở nhà, trong lòng bất an, đã mấy ngày rồi Ngô Dũng không liên lạc với mình, cũng không biết tên này sống chết ra sao, nếu chẳng may rơi vào tay cảnh sát, Ngô Dũng cùng lắm chỉ ngồi tù mấy năm, tội không đáng chết.
Mà Ninh Thành Cương thì thảm rồi, mất hết chức vụ, mất hết danh tiếng. Bởi vậy, ngược lại ông ta lại còn hoảng sợ hơn Ngô Dũng, tuy mấy ngày nay cảnh sát có nới lỏng hơn với việc truy tìm tung tích Ngô Dũng, ông ta cũng không dám sơ suất.
Trong chiếc gạt tàm thuốc ở phòng khách, chất đầy đầu mẩu thuốc lá, bảo mẫu đi ru đứa bé ngủ, Ninh Thành Cương lấy di động ra, gọi cho Hà Kiện của Cục Công an.
- Đội trưởng Hà, có tin tức gì không?
Hà Kiện trầm giọng nói:
- Phó bí thư Ninh, để ông thất vọng rồi, chúng tôi đã cố gắng hết sức cũng không tìm thấy tung tích của anh ta. Một khi có tin gì, tôi sẽ báo cáo với ông.
Hà Kiện ngừng một lúc, tiết lộ một tin:
- A, hình như Cục trưởng Diệp đi Tỉnh Thành rồi.
Ninh Thành Cương gác máy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách. Cái tên tiểu tử Ngô Dũng này trốn đâu đi đâu rồi? Sống không thấy người, chết không thấy xác, đương nhiên, chết thì càng tốt, chết rồi không có chứng cứ, cảnh sát cũng không có cách nào đối với mình.
Vấn đề là anh ta không chết, Ngô Dũng đang tồn tại giống như xương cá, mắc trong cổ họng rất khó chịu.
Chính vì vô cùng lo lắng, chiếc điện thoại bí mật của Ninh Thành Cương đổ chuông, ông ta lập tức cầm lên, đợi phía bên kia nói chuyện.
- Alo! Phó bí thư Ninh, tôi là Ngô Dũng, cái thẻ kia làm không được, tôi lại không dám gặp bất cứ người nào, làm sao đây? Bây giờ tôi đang ở đập chứa nước ở khu ngoại ô phía Nam, ở đây mấy ngày rồi, sắp chịu không nổi rồi, ông phải nghĩ cách giúp tôi.
Cuối cùng cũng có tin tức của Ngô Dũng, Ninh Thành Cương cắn răng:
- Bên cạnh anh có người nào khác không?
- Yên tâm đi, chỉ có một mình tôi, ông nghĩ cách giúp tôi đi! Phó bí thư Ninh.
- Anh cứ đợi đó, tôi lập tức đem hai trăm nghìn tệ qua cho anh, anh lấy được tiền lập tức rời khỏi. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách giúp anh làm thẻ, anh nghĩ cách ra nước ngoài đi!
- Vậy tôi đợi ông!
Ngô Dũng thở phào một cái, Ninh Thành Cương xem như chưa bỏ rơi mình.
Trong bóng đêm, anh ta nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn rồi, Ninh Thành Cương từ thành phố đến đây, ít nhất cũng phải nửa tiếng đến bốn mươi phút, anh ta liền ngồi bên cạnh đập nước hút thuốc.
Cũng may ngọn núi này có tín hiệu sóng, nếu không thì Ngô Dũng có kêu trời cũng như không, kêu đất cũng không ai trả lời.
Khoảng nửa tiếng sau, anh ta thấy cũng được rồi, liền đi xuống núi, đứng bên cạnh một sườn núi cạnh đập nước đợi Ninh Thành Cương.
Trên quốc lộ vòng qua núi, đèn ô tô rọi từ xa đến gần, lại vang lên hai tiếng còi, Ngô Dũng đứng ra vẫy tay với chiếc xe.
Đây là một chiếc Santana đời cũ, năm sáu phần là mới, Ninh Thành Cương kéo cửa xe xuống:
- Lên xe đi!
- Đây là hai trăm nghìn tệ, đây là một tấm chứng minh nhân dân giả, anh cầm tiền lập tức rời khỏi. Có cần gì, vẫn có thể gọi điện thoại.
Ngô Dũng nhận cái túi nhìn một cái:
- Cảm ơn Phó bí thư Ninh, Ngô Dũng tôi không theo nhầm người, ông là cha mẹ tái sinh của tôi.
Ninh Thành Cương thở dài:
- Đừng nói nữa, trên đường cẩn thận, tôi đã hỏi thăm đội hình sự bên kia rồi, tối nay con đường này không có cảnh sát.
Ninh Thành Cương vỗ vai của Ngô Dũng:
-Để anh chịu khổ rồi, Tiểu Ngô.
Ngô Dũng cảm động, phất phất tay với Ninh
Thành Cương:
- Tôi đi đây, ông phải bảo trọng! Phó bí thư Ninh!
Santana khởi động, Ngô Dũng đạp ga, lái về phía chân núi.
Đây là đập nước ở ngoại ô lớn nhất của thành phố Song Giang, đường núi quanh co, khi xuống có vách núi dựng đứng, núi cao đường dốc, là đỉnh núi cao thường xuyên xảy ra chuyện.
Nhìn chiếc Santana đi gần được hai trăm mét, Ninh Thành Cương mới bấm điều khiển ở trong tay, ông ta lặng lẽ nói:
- Tạm biệt nhé, Ngô Dũng!
Ngô Dũng giống như bốc hơi vậy, biến mất khỏi xã hội loài người, ai cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh ta, đến bạn bè của anh ta cũng không biết anh ta ở đâu.
Cục Công an tiến hành theo dõi những người thân cận bên cạnh anh ta, nhưng ba ngày trôi qua rồi, cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Cục Công an thành phố chỉ có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ này với Phó chủ tịch tỉnh Lý, cũng trong buổi chiều của ngày thứ ba, Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình đã đến tỉnh, đích thân báo cáo với Phó chủ tịch tỉnh Lý.
Nhận được kết quả này, Phó chủ tịch tỉnh Lý trầm giọng hỏi:
- Ninh Thành Cương đâu? Sao ông ta không đến?
- Đây là báo cáo chính đồng chí Ninh Thành Cương viết, tự ông ta yêu cầu Phó chủ tịch tỉnh Lý trách phạt.
Trương Nhất Phàm lại đưa qua một tập tài liệu, đây là thư hối lỗi Ninh Thành Cương viết.
Ông ta nói bản thân ngại gặp người, xấu hổ với sự đề bạt của tổ chức, vì vậy viết bức thư hối lỗi này, xin tổ chức dành cho sự trừng phạt.
- Anh thấy thế nào?
- Tuy rằng đã điều tra ra mọi chuyện là do Ngô Dũng làm, nhưng trước khi chưa bắt được anh ta, tôi không dám tự mình nhận xét.
Lúc này Trương Nhất Phàm không cón sợ nữa, bởi vì khả năng Ninh Thành Cương liên quan đến vụ án này, mười thì có tám chín phần, nếu không một thư ký như Ngô Dũng không thể có năng lực và lá gan to như vậy.
Phó chủ tịch tỉnh Lý xem lá thư tự phê bình kiểm điểm của Ninh Thành Cương:
- Vậy đợi đến khi có kết quả rồi sẽ tiến hành xử lý.
Sau khi từ thành phố Song Giang trở về, Phó chủ tịch tỉnh Lý liền gửi đến tài liệu gần đây của Song Giang, trải qua mấy ngày đọc và tra cứu, phát hiện Trương Nhất Phàm không giống như tưởng tượng của ông ta, hoàn toàn dựa vào hoàn cảnh mà leo lên được vị trí này.
Ở thành phố Song Giang hắn làm được rất nhiều chuyện, sự quyết đoán và gan dạ, sáng suốt của người thanh niên này rất tốt, chỉ là làm việc có chút nôn nóng, đây là cách nhìn của Phó chủ tịch tỉnh Lý đối với hắn.
Đây là căn bệnh chung của những cán bộ trẻ tuổi, tuy nhiên cũng không tồi, Trương Nhất Phàm không làm chuyện gì quá giới hạn. Mỗi một chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, với kinh nghiệm làm cán bộ nhiều năm của Phó chủ tịch tỉnh Lý, tự khắc sẽ hiểu được một tầng ý nghĩa khác trong đó.
Đợi sau khi hai người Trương Nhất Phàm đi rồi, ông ta không kìm được thở dài một cái. Cái tên Ninh Thành Cương này thật làm người ta thất vọng quá! Vì tranh quyền đoạt lợi mà không nghĩ đến hậu quả sau này!
Thật đáng buồn!
Vốn Phó chủ tịch tỉnh Lý muốn kiến nghị lên Tỉnh ủy, tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo ở thành phố Song Giang, ông ta không thích nhóm làm việc của người trẻ tuổi lắm. Ninh Thành Cương chính là ứng cử viên trong lòng ông ta, ai biết được không ngờ Ninh Thành Cương lại sai thư ký đi làm ra chuyện như vậy.
Tuy có chút thất vọng với Ninh Thành Cương, ông ta vẫn ra lệnh cho hai người Trương Nhất Phàm, về việc làm của thư ký của Phó bí thư Thành ủy, tuyệt đối không thể đăng lên báo, nếu không sẽ đánh mất sự uy nghiêm của các lãnh đạo, cũng làm mất đi sự uy nghiêm của nhà nước. Loại tin tức tiêu cực này, không giúp được gì cho dự ổn định và hài hòa của xã hội, nhất định phải ngăn chặn, ai dám hé lộ ra sẽ xử lý người đó!
Câu nói này của Phó chủ tịch Lý rất nặng nề, Trương Nhất Phàm tự khắc hiểu được ý nghĩa bên trong, hắn cũng không hy vọng chuyện này sẽ lại gây sóng gió, hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của Trương Nhất Phàm là để chuyện này mau chóng qua đi.
Ban đêm, Diệp Á Bình thuê một phòng trong khách sạn, Trương Nhất Phàm nói mình không ở khách sạn, về nhà xem thử. Đương nhiên, hắn không thể dẫn Diệp Á Bình về nhà.
Lâu rồi chưa về nhà ở Tỉnh Thành, trước đó không lâu Đổng Tiểu Phàm và mẹ đã về một lần, dọn vệ sinh sạch sẽ nơi này. Ngồi trên xa-lông một hồi, hắn gọi điện thoại cho Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, anh đến Tỉnh Thành rồi.
Hà Tiêu Tiêu đang tìm tài liệu trên máy tính, nghe thấy tin Trương Nhất Phàm về Tỉnh Thành, cô có chút bất ngờ:
- Ồ? Anh đang ở nhà sao?
Trương Nhất Phàm bật cười:
- Em vừa đoán đã trúng. Đợi ở đấy, anh lập tức qua ngay.
Căn phòng trống rỗng như vậy, một mình ngủ không được. Mặc dù một thời gian dài không gặp Lưu Hiểu Hiên, hắn vẫn chọn đến chỗ Hà Tiêu Tiêu qua đêm.
Mà từ khi đứa con trong bụng Hà Tiêu Tiêu mất, cô lại trở về với tính cách trầm lặng như lần đầu tiên gặp Trương Nhất Phàm. Không lâu sau, chuông cửa kêu lên, Hà Tiêu Tiêu vội vàng ra mở cửa, Trương Nhất Phàm phong trần đi đến.
Trong chớp mắt khi vào cửa, hắn liền ôm lấy Hà Tiêu Tiêu, quay vài vòng trong phòng, mặt của Hà Tiêu Tiêu bỗng chốc bị hắn làm cho đỏ bừng. Vẫn là căn phòng này, Liễu Hồng đã đến tập đoàn Hoa Long ở thành phố Song Giang làm giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội, nơi này chỉ còn lại một mình Hà Tiêu Tiêu ở.
Nhìn vẻ yên tĩnh như vậy, không gian lại có chút gì đó côi đơn, Trương Nhất Phàm buông Hà Tiêu Tiêu ra, dạo quanh một vòng căn nhà:
- Tiêu Tiêu, em có nghĩ là sẽ xin nghỉ hai tháng để nghỉ ngơi một chút không?
- Đang yên đang lành, nghỉ làm gì chứ? Anh đau lòng hả?
Hà Tiêu Tiêu rót trà xong, ngồi trên ghế xa-lông, dưới chiếc váy ngắn màu đen, cặp đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Trương Nhất Phàm từ trong phòng đi ra, ngồi xuống cạnh Hà Tiêu Tiêu, đưa tay ra kéo cô vào lòng:
- Đừng cố sức vậy nữa, bây giờ thành tích ở công ty cũng không tồi, số tiền trong tay chúng ta cũng đã mấy trăm triệu tệ rồi. Sao phải vất vả vậy chứ?
- Thôi đi, em vẫn muốn sống thoải mái ở đây.
Hà Tiêu Tiêu miễn cưỡng tựa vào lòng hắn, ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nhếch lên.
Trương Nhất Phàm cúi người xuống, hôn cô một cái:
- Em tắm rồi à? Ngủ sớm đi, anh hơi mệt.
Hà Tiêu Tiêu nhéo hắn một cái:
- Cái mũi chó của anh thính thật.
- Đương nhiên, mỗi lần em tắm xong, luôn có mùi thơm nhè nhẹ trên người. Ngoài anh ra, người khác sao có thể ngửi được chứ?
Hà Tiêu Tiêu bật cười ngồi dậy:
- Em đi tìm quần áo cho anh.
Trong nơi ở của Hà Tiêu Tiêu vẫn còn để quần áo của Trương Nhất Phàm, nhìn Hà Tiêu Tiêu cử chỉ nhanh nhẹn giống như một con én, Trương Nhất Phàm đứng dậy cười hì hì:
- Không cần đâu, anh quen ngủ mà không mặc gì.
Sau khi tắm xong, Hà Tiêu Tiêu đã dọn xong giường, mặt mang một nụ cười nói:
- Ngủ đi! Em đi xem tài liệu một chút.
Trương Nhất Phàm cũng không chịu, không dễ gì hai người mới được ở cùng nhau, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy chứ? Thế là hắn đi đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hà Tiêu Tiêu, khi tay chạm vào, thấy mềm mại vô cùng.
Ngạc nhiên phát hiện ra hình như Hà Tiêu Tiêu ốm đi, Trương Nhất Phàm ôm lấy cô:
- Em ốm đi rồi!
Hà Tiêu Tiêu nghiêng khuôn mặt xinh đẹp:
- Không phải anh rất mệt sao?
- Không cần biết có sơ múi được gì hay không, những việc cần làm phải làm cho xong.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì nhíu nhíu mày, bộ dạng bất đắc dĩ nhưng thật ra khiến cho người ta thấy xót thương.
Trương Nhất Phàm ôm lấy eo cô nhấc lên, rõ ràng nhẹ đi rất nhiều, hình như chỉ có hơn bốn mươi lăm kg. Ngày trước sau khi trở về từ Thâm Quyến, lúc nặng nhất Hà Tiêu Tiêu cũng được năm mươi bốn kg. Khi đó cô ấy tròn trịa, đẫy đà.
Đặt cô nằm thẳng trên giường, Trương Nhất Phàm có chút đau lòng nói:
- Em ốm đi rất nhiều.
Hà Tiêu Tiêu không lên tiếng, chỉ đưa ra vuốt ve mặt của Trương Nhất Phàm, động tác rất dịu dàng.
Cởi xong quần áo, hai người không mãnh liệt, hoang dã, điên cuồng, tục tằn, lao nhanh vào như Lưu Hiểu Hiên. Nhất là cảm nhận được vẻ yếu đuối giống như em gái Lâm của Hà Tiêu Tiêu, động tác của Trương Nhất Phàm rất nhẹ nhàng, che chở Hà Tiêu Tiêu giống như che chở một đứa bé vậy.
Mặt Hà Tiêu Tiêu đỏ bừng, không giấu nổi sự xấu hổ, cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm yêu quý mình như vậy, không kìm được niềm vui:
- Anh đang làm gì vậy? Xem em là cô dâu pha lê, vừa chạm vào đã vỡ sao.
Cô âm thầm nắm lấy cánh tay của Trương Nhất Phàm, cắn chặt bờ môi mỏng gật đầu nhìn Trương Nhất Phàm.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới yên tâm hành động.
Một đêm sắc xuân không biên giới, hai người tình chàng ý thiếp, vuốt ve an ủi nhau đến vô tận.
Ninh Thành Cương ngồi ở nhà, trong lòng bất an, đã mấy ngày rồi Ngô Dũng không liên lạc với mình, cũng không biết tên này sống chết ra sao, nếu chẳng may rơi vào tay cảnh sát, Ngô Dũng cùng lắm chỉ ngồi tù mấy năm, tội không đáng chết.
Mà Ninh Thành Cương thì thảm rồi, mất hết chức vụ, mất hết danh tiếng. Bởi vậy, ngược lại ông ta lại còn hoảng sợ hơn Ngô Dũng, tuy mấy ngày nay cảnh sát có nới lỏng hơn với việc truy tìm tung tích Ngô Dũng, ông ta cũng không dám sơ suất.
Trong chiếc gạt tàm thuốc ở phòng khách, chất đầy đầu mẩu thuốc lá, bảo mẫu đi ru đứa bé ngủ, Ninh Thành Cương lấy di động ra, gọi cho Hà Kiện của Cục Công an.
- Đội trưởng Hà, có tin tức gì không?
Hà Kiện trầm giọng nói:
- Phó bí thư Ninh, để ông thất vọng rồi, chúng tôi đã cố gắng hết sức cũng không tìm thấy tung tích của anh ta. Một khi có tin gì, tôi sẽ báo cáo với ông.
Hà Kiện ngừng một lúc, tiết lộ một tin:
- A, hình như Cục trưởng Diệp đi Tỉnh Thành rồi.
Ninh Thành Cương gác máy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách. Cái tên tiểu tử Ngô Dũng này trốn đâu đi đâu rồi? Sống không thấy người, chết không thấy xác, đương nhiên, chết thì càng tốt, chết rồi không có chứng cứ, cảnh sát cũng không có cách nào đối với mình.
Vấn đề là anh ta không chết, Ngô Dũng đang tồn tại giống như xương cá, mắc trong cổ họng rất khó chịu.
Chính vì vô cùng lo lắng, chiếc điện thoại bí mật của Ninh Thành Cương đổ chuông, ông ta lập tức cầm lên, đợi phía bên kia nói chuyện.
- Alo! Phó bí thư Ninh, tôi là Ngô Dũng, cái thẻ kia làm không được, tôi lại không dám gặp bất cứ người nào, làm sao đây? Bây giờ tôi đang ở đập chứa nước ở khu ngoại ô phía Nam, ở đây mấy ngày rồi, sắp chịu không nổi rồi, ông phải nghĩ cách giúp tôi.
Cuối cùng cũng có tin tức của Ngô Dũng, Ninh Thành Cương cắn răng:
- Bên cạnh anh có người nào khác không?
- Yên tâm đi, chỉ có một mình tôi, ông nghĩ cách giúp tôi đi! Phó bí thư Ninh.
- Anh cứ đợi đó, tôi lập tức đem hai trăm nghìn tệ qua cho anh, anh lấy được tiền lập tức rời khỏi. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách giúp anh làm thẻ, anh nghĩ cách ra nước ngoài đi!
- Vậy tôi đợi ông!
Ngô Dũng thở phào một cái, Ninh Thành Cương xem như chưa bỏ rơi mình.
Trong bóng đêm, anh ta nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn rồi, Ninh Thành Cương từ thành phố đến đây, ít nhất cũng phải nửa tiếng đến bốn mươi phút, anh ta liền ngồi bên cạnh đập nước hút thuốc.
Cũng may ngọn núi này có tín hiệu sóng, nếu không thì Ngô Dũng có kêu trời cũng như không, kêu đất cũng không ai trả lời.
Khoảng nửa tiếng sau, anh ta thấy cũng được rồi, liền đi xuống núi, đứng bên cạnh một sườn núi cạnh đập nước đợi Ninh Thành Cương.
Trên quốc lộ vòng qua núi, đèn ô tô rọi từ xa đến gần, lại vang lên hai tiếng còi, Ngô Dũng đứng ra vẫy tay với chiếc xe.
Đây là một chiếc Santana đời cũ, năm sáu phần là mới, Ninh Thành Cương kéo cửa xe xuống:
- Lên xe đi!
- Đây là hai trăm nghìn tệ, đây là một tấm chứng minh nhân dân giả, anh cầm tiền lập tức rời khỏi. Có cần gì, vẫn có thể gọi điện thoại.
Ngô Dũng nhận cái túi nhìn một cái:
- Cảm ơn Phó bí thư Ninh, Ngô Dũng tôi không theo nhầm người, ông là cha mẹ tái sinh của tôi.
Ninh Thành Cương thở dài:
- Đừng nói nữa, trên đường cẩn thận, tôi đã hỏi thăm đội hình sự bên kia rồi, tối nay con đường này không có cảnh sát.
Ninh Thành Cương vỗ vai của Ngô Dũng:
-Để anh chịu khổ rồi, Tiểu Ngô.
Ngô Dũng cảm động, phất phất tay với Ninh
Thành Cương:
- Tôi đi đây, ông phải bảo trọng! Phó bí thư Ninh!
Santana khởi động, Ngô Dũng đạp ga, lái về phía chân núi.
Đây là đập nước ở ngoại ô lớn nhất của thành phố Song Giang, đường núi quanh co, khi xuống có vách núi dựng đứng, núi cao đường dốc, là đỉnh núi cao thường xuyên xảy ra chuyện.
Nhìn chiếc Santana đi gần được hai trăm mét, Ninh Thành Cương mới bấm điều khiển ở trong tay, ông ta lặng lẽ nói:
- Tạm biệt nhé, Ngô Dũng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.