Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1177: Bôi nhọ cán bộ Quốc gia

Tây Lâu Nguyệt

10/01/2017

Đằng Phi nhàn rỗi không có việc làm, đang ở nhà lướt web, đột nhiên anh ta nhìn thấy trên một diễn đàn có đăng một tin.

Một bài đăng rất nóng viết ‘Cán bộ chính phủ đi làm, rốt cuộc là một buổi biểu diễn, hay là giả trang?’. Phía dưới đoạn văn có nói Ủy ban nhân dân tỉnh gần đây đề xuất, nhân viên chính phủ không được dùng xe công khi hết giờ, đại bộ phận cán bộ đều áp dụng hình thức đi bộ, ngồi xe buýt, đi xe đạp.

Đến phân tích một chút, đây rốt cục là đang diễn trò hay giả làm người tốt?

Chính phủ cán bộ đi đường lớn, uống rượu Mao Đài, ở trong biệt thự, nơi ngủ cũng chính là khách sạn. Đi bộ chỉ là một hình thức giảm béo sau khi ngồi trong văn phòng làm việc.

Trong phòng làm việc vung tay múa chân nhiều cần vận động một chút. Vứt bỏ xe ô tô hiện đại để đi bộ chính là cái cớ tốt nhất, vừa rèn luyện thân thể lại có thể lấy được danh tiếng.

Hình ảnh làm chứng, có khách sạn, nhà ăn xa hoa, hội sở cao cấp, có chỗ đỗ xe nào không phải là của chính phủ? Mấy đồng tiền dầu của Tỉnh còn chưa đủ để bọn họ uống một bình.

Có cán bộ luôn mồm kêu phải biết kiệm tiền xăng, quyên góp tiền cho trẻ em thất học ở khu nghèo khó. Chê cười, thiên hạ chê cười, hiện tại chúng ta đến bước đường này, cái gọi là cán bộ đến cuối cùng cũng là cán bộ.

Có lý không?

Xe đẹp, biệt thự đẹp, còn có công ty lớn ở nước ngoài, vợ lại là người có tiền trị giá cả trăm triệu, dựa vào việc đi bộ để tiết kiệm mấy đồng tiền xăng và ủng hộ trẻ em thất học? Thể hiện những điều này cũng chỉ là giả.

Có người nói, chúng ta còn có thể tin tưởng vào chính phủ sao?

Nếu thật tâm muốn giúp đỡ, cứu trợ trẻ em không được đi học, vì sao lại không đem xe của bọn họ, nhà của bọn họ đi quyên tặng, cho dù giá trị con người lên tới hàng tỷ, một cọng lông trên người cũng đủ để bọn họ dùng cả đời.

Tiền xăng. Thể hiện, thể hiện, ngoại trừ thể hiện ra các ngươi còn có cái gì? Đây rõ ràng là vì phú bất nhân, giả nhân giả nghĩa, lừa dối dân chúng.

Phía sau là cái gì chứ, đều là những lời trách mắng, nói thể hiện chính phủ, giả vờ cái gì.

Có người nói, nếu thật sự muốn chứng minh bản thân không phải thể hiện, vậy đem xe của mình đi biếu, bán căn nhà đang ở, lo trước nỗi lo của thiên hạ đi.

Cũng có người nói, nếu không được như vậy, thì chỉ cần xí nghiệp này, nhà xưởng và người giàu ở phía trên không bớt xén một chút, thì căn bản không phải làm cái chuyện đi bộ gì đó, lại có thể dùng tiền công ăn uống, thiên hạ lại có rất nhiều tiền rồi.

Cứu trợ trẻ em không được đi học ở vùng nghèo khổ.

Người nào đó trả lời:

- Kỳ thật nước chúng ta không hề nghèo đến như vậy, Chủ tịch thành phố Bí thư còn muốn đi bộ đi làm, điều này căn bản không cần thiết. Chỉ cần đem một phần mười tâm tư đặt ở cuộc sống của người dân là được.

Như trên, tất cả chỉ cần được như vậy là đủ rồi.

Có người giễu cợt, mọi người đều ùa đến, đem tất cả những chuyện của tham quan tới nói trên diễn đàn, bọn họ ra sức chế nhạo.

- Đúng! Để cho tất cả các cán bộ công khai tài sản của mình, công bố ở trên diễn đàn.

- Việc này giao cho Ủy ban Kỷ luật xử lý, phê chỉ thị là xong!

- Được rồi, tạm tha cho bọn họ đi, công bố tài sản thực sự, đây không phải là muốn lấy mạng sao?

Ở phía sau còn có rất nhiều lời bình , đều là những lời giải thích linh tinh, đọc những điều này rõ ràng là nói bóng gió ông chủ của mình, cái gì mà cán bộ đề xuất khẩu hiệu.

Cái gì mà công ty nước ngoài, rồi bà vợ có trong tay hàng tỷ, tất cả những thứ đó đều là nhằm vào Trương Nhất Phàm.

Đằng Phi liền gọi điện thoại cho Trương Tuyết Phong, thật không ngờ Trương Tuyết Phong đang cùng Lưu Thanh Phương vui vẻ.

Mặt Lưu Thanh Phương đỏ bừng cực kỳ đáng yêu, khi bàn tay Trương Tuyết Phong chạm vào ngực cô, tim cô nhảy loạn lên Cảm nhận được bàn tay to ấm áp như vậy, cô cảm thấy xấu hổ

Nhanh chóng xâm nhập vào toàn thân cô, giây phút đó, cô chỉ cảm thấy thân mình khinh phiêu, cảm giác muốn bay lên.

Điện thoại vừa kêu, Lưu Thanh Phương tỉnh lại, vội đẩy tay Trương Tuyết Phong ra, khi Trương Tuyết Phong nghe điện thoại, hoang mang cài lại cúc áo. Nghe nói có người ở trên mạng nói xấu ông chủ của mình.

Trương Tuyết Phong lập tức nói:

- Chờ đấy, tôi sẽ tới ngay.



Lưu Thanh Phương choáng đầu,

- Anh phải đi?

Trương Tuyết Phong vốn muốn đi, nhưng vừa nhìn thấy cô bé kia sắp không chịu nổi, mơ mơ màng màng. Thầm nghĩ không thể vừa với người ta xong rồi bỏ đi, rất không hay. Anh ta liền kéo tay Lưu Thanh Phương,

- Đi thôi, đi cùng anh!

Hai người ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe, đi thẳng tới chỗ Đằng Phi.

Khi tới chỗ của Đằng Phi, Lưu Thanh Phương ngả đầu ngủ ở trên sô pha, Trương Tuyết Phong đi vào trong thư phòng, cùng Đằng Phi nghiên cứu chuyện kia.

Lời nói như mắng lãnh đạo tràn ngập như nước ở trên mạng, Đằng Phi cân nhắc nên làm như nào để ông chủ không biết. Hai người đang bàn bạc, Thôi Hồng Anh từ bên ngoài về, nhìn thấy Lưu Thanh Phương đang nằm ở trên sô pha, lần này xong rồi!

Lưu Thanh Phương đang ngủ ngon lành

- Đằng Phi –

Thôi Hồng Anh dậm chân, quay đầu bỏ chạy!

Đằng Phi và Trương Tuyết Phong ở trong thư phòng không hề biết cô quay về.

Trương Tuyết Phong xem tin tức này xong, trong lòng đắn đo nên xử lý ra sao, đáng tiếc anh ta không phải là cao thủ máy tính, không xử lý được với công nghệ mạng như thế này.

Nghĩ một chút, Trương Tuyết Phong gọi điện thoại cho Liễu Hải,

- Liễu Cục, trên trang web xuất hiện bài đăng công kích ông chủ, tôi bất lực,

Người trong tổ chức Tia Chớp bọn họ, xuất thân đều là cao thủ thực chiến.

Những ứng dụng trên mạng Internet, không xử lý được. Đây cũng là nguyên nhân khiến Trương Nhất Phàm luôn luôn tìm kiếm một cao thủ hacker.

Liễu Hải vừa nghe thấy thế, lập tức nóng lòng mở trang web Trương Tuyết Phong vừa nói tới. Vừa khéo Bạch Nhanh cũng ở đó, cô nói, việc này tìm Cù Tĩnh đi, cô ta có cách để bài đăng này biến mất, thậm chí là cả trang web!

Liễu Hải nói,

- Được rồi, để cho tôi! Bảo vệ tốt thủ trưởng.

Trương Tuyết Phong ừ một tiếng, sang sảng nói:

- Liễu Cục yên tâm, Tuyết Phong cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Âm thanh này khiến Liễu Hải khá vừa lòng, tiểu tử này vẫn là rất được.

Chờ Trương Tuyết Phong đánh thức Lưu Thanh Phương, Đằng Phi ha hả cười, hay là để hai người ngủ lại đây. Căn phòng kia có giường, cách âm cũng rất tốt.

Trương Tuyết Phong tốt hơn vẫn là mang theo Lưu Thanh Phương đi.

Ở dưới tầng, anh ta nhìn thấy Thôi Hồng Anh ngồi xổm dưới gốc cây nức nở, cảm thấy có chút kỳ quái, đang êm đẹp cô ấy lại ở đây khóc lóc cái gì?

Trương Tuyết Phong tiến tới hỏi thăm,

- Tiểu Thôi, em ở đây làm gì?

Thôi Hồng Anh nghe được âm thanh, nhìn lại,

- Đằng Phi anh ta—

Đột nhiên nhìn thấy Lưu Thanh Phương đi theo sau lưng Trương Tuyết Phong, cô lập tức,



- Các người –

- Ồ, chúng tôi vừa từ chỗ Thư ký Đằng đi ra, có chút việc. Ai, em sao lại trốn ở đây khóc lóc? Thư ký Đằng ức hiếp em sao?

Trương Tuyết Phong rất kỳ lạ hỏi han.

Thôi Hồng Anh tỉnh ngộ, mặt đột nhiên đỏ lựng, vội vàng nói:

- Không, không, không có gì, hai người đi đi, em ở đây suy nghĩ một chút!

- Ồ, vậy chúng ta đi.

Khi Trương Tuyết Phong đi khỏi, vẫn gọi điện thoại cho Đằng Phi,

- Anh làm cái gì để tiểu Thôi ở dưới tầng khóc như vậy?

Đằng Phi nghe xong quýnh lên, vội chạy xuống.

Cô bé này phát bệnh thần kinh gì tự nhiên trốn ở đây khóc cái gì đây?

Khi nhìn thấy Thôi Hồng Anh, Thôi Hồng Anh có chút chột dạ, cô khẽ cắn môi, ngẩn ngơ nói không có việc gì.

Vào đến nhà, cô mới hỏi,

- Đó có phải là bạn gái Trương Tuyết Phong?

Đằng Phi nói:

- Hẳn là như vậy! Trước kia ở An Dương, bây giờ lại tới đây, xem ra hai người này hẳn là đang yêu nhau.

Thôi Hồng Anh âm thầm cắn cắn môi, ấm ức trừng mắt nhìn Đằng Phi, hại mình khóc lóc một hồi.

Cù Tĩnh nhận được điện thoại của Bạch Nhanh, lập tức mở bài đăng ra,

- Tôi xem một chút!

Bài đăng này xóa hay không xóa?

Xem lướt qua trang web một chút, cô nói:

- Tôi sẽ hack trang web này, để cho chủ của nó vì chuyện này phải trả giá một chút, nếu không thật đúng là làm cho thiên hạ đại loạn!

Bạch Nhanh nói:

- Việc này cô tự quyết định.

Sau đó đưa điện thoại cho Liễu Hải, Liễu Hải nói:

- Làm đi! Nên để cho những người này phải trả cái giá phải trả, bôi nhọ cán bộ quốc gia như vậy, tốt nhất là tra xem phía sau bức màn này là ai, xem người đó rắp tâm làm gì!

- Được, giao cho em!

Cù Tĩnh vô cùng sảng khoái,

- Chờ em tra được, lập tức báo tin cho anh.

Một trận tiêu diệt trên mạng bắt đầu, Cù Tĩnh đang khẩn trương tiến hành, đột nhiên cô phát hiện, đối phương không ngừng đưa ra một ID, mà còn là một tổ chức. Có các ID không giống nhau từ những nơi khác nhau đồng thời xuất hiện, những người này đang không ngừng đăng bài.

Cù Tĩnh là một cao thủ máy tính, đối phó với những gã gà mờ đó tuyệt đối là dư dả, chỉ có điều cô cân nhắc, người làm chủ phía sau sóng gió này, dụng ý là gì? Nhiều ID như vậy, cái nào mới thật sự là người đứng phía sau thao túng mọi chuyện?

Mặc kệ thế nào, tiêu diệt bọn họ trước rồi nói sau, không để người ta phóng đại việc này, phải để ảnh hướng ép xuống đến nhỏ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook