Chương 528: Bức màn đen tối của ngành giáo dục!
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Hai chị em Liễu Hồng về thị trấn Liễu Thủy lo hậu sự cho hai vợ chồng Liễu Gia, Tiểu Miêu Miêu ở lại thành phố Song Giang chuẩn bị đi học.
Hà Tiêu Tiêu ở lại mấy ngày, giúp cô ấy chăm sóc con.
Gặp phải tai nạn bất ngờ giáng xuống này, Liễu Hồng không biết phải làm sao, cô ấy đã cố gắng hết sức, thất vọng trước cái chết của chồng. Cho dù nhà họ Liễu đối xử với ra sao? Nhưng Liễu Hồng nhiều năm tận tâm tận lực vì họ.
Người ở thị trấn Liễu Thủy đều nói, vợ chồng Liễu Cần Thọ có thể có được một đứa con dâu tốt như vậy, thì họ phải tích đức cả đời, Liễu Cần Thọ hầu như chẳng làm được gì tốt đẹp, chẳng có chút tiếng tăm gì ở thị trấn Liễu Thủy.
Đặc biệt là những việc lão đã làm với Liễu Hồng, quả thực không biết phải nói sao.
Liễu Hồng vốn mong họ sống tốt một chút, không ngờ hai mươi ngàn này, lại gây ra cái chết cho họ, có thể trách ai đây? Điều an ủi Liễu Hồng đó là, Miêu Miêu không ở thị trấn Liễu Thủy, không thì chẳng biết tên cướp mất hết nhân tính này, có ra tay với đứa trẻ hay không.
Sự quan tâm của Trương Nhất Phàm, khiến Liễu Hồng bớt lo lắng. Cô gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm về Miêu Miêu.
Hôm nay Hà Tiêu Tiêu dắt Miêu Miêu đi học, khi phân lớp, Tiểu Miêu Miêu được phân vào lớp B. Tiểu Miêu Miêu không cao, lại là con gái, giáo viên chủ nhiệm cho nó ngồi ở cuối lớp học. Ngược lại mấy đứa dáng cao lớn, có đứa được xếp ngồi dãy trên.
Trường tiểu học Nhất Tiểu của Thành phố Song Giang nghe nói là nơi có chất lượng dạy học tốt nhất, vì vậy rất nhiều người tìm cách cho con mình vào trường tiểu học Nhất Tiểu để học. Hà Tiêu Tiêu thấy tình hình này, liền đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, xem có thể xếp Miêu Miêu lên dãy trên một chút.
Một lớp năm sáu chục đứa, cô bé ngồi dãy cuối rõ ràng là không thể thấy được, cũng chẳng nghe được gì. Còn nói gì đến kết quả học tập?
Khi Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm tay cầm một cuốn sổ, miệng đọc tên từng em học sinh đi vào để sắp xếp chỗ ngồi như thế, cô tiến lên phía trước định nói, giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, cô ta dùng ánh mắt khác thường nhìn trừng trừng vào Hà Tiêu Tiêu.
-Cô này, trường chúng tôi có quy định của nhà trường, không phải cô muốn cho con mình ngôi đầu là được ngồi đó. Nếu vậy thì, cô đến mà làm giáo viên chủ nhiệm? Có vấn đề gì, cô đi phản ánh với hiệu trưởng!
Đoán chắc bà cô này đã bước vào thời kì mãn kinh rồi, gây rối thêm với bà ta, tâm tính không bình thường.
Hà Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm so đo với bà ta, đứng ngoài cửa sổ quan sát.
Nhìn cả buổi, cô không sao hiểu nổi cái ý đồ sắp xếp chỗ ngồi của giáo viên chủ nhiệm. Một người bên cạnh hiểu chuyện nói với cô ấy,
-Cô chưa đưa tiền phải không?
Hà Tiêu Tiêu thắc mắc,
-Đưa tiền gì?
Người phụ huynh kia cười nói:
-Xem ra cô thật sự không biết.
Người đó chỉ vào cậu bé ngồi hàng thứ năm.
Đó là con của tôi, nó ngồi được chỗ đó, tôi đã phải đưa một khoản tiền.
Người đó giơ ra ba ngón tay.
-Ba trăm?
-Xì!
Đối phương khiến Hà Tiêu Tiêu như người ngoài hành tinh:
-Ba ngàn! Ba ngàn mua ghế ngồi ở hàng thứ năm.
-Cái gì?
Hà Tiêu Tiêu muốn ngất xỉu, vị trí này, không ngờ lại mất 3 ngàn? Bọn họ sao không đi giết người luôn đi?
Người đó cười, nói một cách bất đắc dĩ:
-Cô thật chả biết gì, tôi thấy cô nên sớm đưa cho họ ít tiền đi, không thì đứa trẻ này phải ngồi bàn cuối đó, chẳng khác nào ngồi ngoài.
-Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chị này, chị có thể nói rõ hơn không, tôi thật sự không hiểu.
Hà Tiêu Tiêu kéo tay người đó:
-Chúng ta đi uống trà đi, cám ơn chị đã chỉ giúp. Mẹo trung gian này, chúng tôi sao mà biết được?
Bà ta thấy Hà Tiêu Tiêu nói thế, cười rồi nói cho cô nghe chút tin tức
Hai người bọn họ kiếm được một quán trà ở gần sân trường. Vừa uống trà vừa nói chuyện, có lẽ vì Hà Tiêu Tiêu khá bình dị và gần gũi, có sức hấp dẫn, người đó liền giải thích rõ ràng hơn.
-Thật ra tôi làm ăn ở đây, có 2 ngôi nhà ở thành phố Song Giang, để tiện cho con đi học, nên nhập hộ khẩu ở đây.
Bà ta uống một ngụm trà,
-Ừ, trà ngon.
Bà ta nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái, không phải là người không có tiền! trang điểm đẹp thế này, nhã nhặn phóng khoáng, có thể nói là thành phần tri thức.
Nhưng mà, thành phần tri thức thì có được mấy đồng? hai ba ngàn một tháng cũng không đủ, chẳng trách lại tiếc đút tiền. Nghĩ mình làm buôn bán, thu nhập tám chín ngàn, có khi hơn mười ngàn, trong lòng có một cảm giác hơi tự hào.
Bà ta nói với Hà Tiêu Tiêu:
-Tôi không ngờ tư cách của trường học ở thành phố Song Giang lại kém như thế, trường học thu phí rắc rối, đen tối. Cuốn vở trong tay giáo viên chủ nhiệm, viết tên của mỗi người, dưới tên viết bao nhiêu tiền. Đều là phụ huynh đưa, bọn họ theo số tiền phụ huynh đưa mà sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh. Nghe nói, chỗ ngồi hàng thứ ba trở lên, ít nhất phải bán số tiền này.
Bà ta giơ tay ra,
-Năm đến tám ngàn.
Giết người chắc! Một chỗ ngồi, bán bốn đến sáu ngàn. Hà Tiêu Tiêu có chút hoài nghi, trong kí ức của cô, đức hạnh của giáo viên chưa bao giờ hoen ố như thế.
Bà ta dường như thấy được sự hoài nghi của cô:
-Cô tin đi, có thể hỏi thăm một chút, rồi cô sẽ biết. Đây mới chỉ là lớp B, giáo viên của lớp A còn giỏi hơn lớp B, số lượng học sinh cũng ít, một lớp chỉ hơn ba mươi đứa trở lại. Trong đó đều là những con em của gia đình có vai vế.
-Những người làm buôn bán như chúng tôi, xem như là có tiền thì cũng không vào được. Trừ phi là ông chủ lớn, như tỉ phú tập đoàn Hoa Long, mới có thể cho con vào học lớp A.
Hà Tiêu Tiêu hỏi một cách khó hiểu:
-Chẳng lẽ nhà trường mặc kệ?
-Ôi! Quản gì? Tiền giáo viên chủ nhiệm lấy, thì cũng phải kính dâng cho hiệu trưởng mà, không thì chẳng được làm giáo viên chủ nhiệm, đổi người khác bất cứ lúc nào. Lớp một mặc dù chất lượng giáo dục cũng được, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm cũng phải cạnh tranh, hiệu trưởng cũng không ngu, ai đưa nhiều tiền hơn thì làm giáo viên chủ nhiệm
-Chị nói thế là, giáo viên bộ môn chẳng là gì cả?
-Ừ, không phải thế, cũng như nhau, chỉ là ít hay nhiều.
Bà ta uống trà, lấy miếng điểm tâm cắn vào miệng:
-Giáo viên bộ môn có cách kiếm tiền của giáo viên bộ môn. Họ quy định mỗi học sinh nộp bao nhiêu tiền, nộp tiền rồi, họ sẽ tận tâm một chút, không nộp tiền, mặc kệ không thèm để ý. Ở trên lớp chẳng dạy vào vấn đề, sau khi tan học rồi thì lịa tổ chức dậy thêm, lúc đó mới dậy vào nội dung chính. Giảng qua trên lớp, sau đó không ôn tập lại, mà bài tập của con cô, làm đúng hay sai. Nếu không nộp tiền, bọ họ không thèm quan tâm, xem con của cô như không có.
-Tôi mở cửa hàng quần áo, con lớn của tôi cũng đã học ở đây, mấy giáo viên bộ môn ở lớp nó, thỉnh thoảng đến tiệm của tôi mua đồ. Có khi còn mang họ hàng tới mua đồ, lần đầu tôi không biết, nhận tiền của thầy, sau đó con gái về nhà, bị cô giáo phê bình.
-Lúc này tôi mới hiểu ra, tiền của giáo viên thì không thể nhận! Thế là lần sau, liền trả lại tiền quần áo, tặng không cho cô giáo một bộ váy.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì, cùng người phụ nữ ấy nói chuyện cả buổi sáng, nghe được chuyện như vậy, thấy mà ghê người!
Xem ra chuyện này, phải thương lượng với Trương Nhất Phàm, thế giới này thật đen tối!
Hà Tiêu Tiêu về nhà, Liễu Hồng gọi điện thoại đến, cô không nói với Liễu Hồng. Chỉ hẹn Trương Nhất Phàm, xem buổi tối hắn có rảnh không, cô ấy có chuyện quan trọng phải báo cáo với lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm mới họp xong, nghe Hà Tiêu Tiêu nói thế, liền hiểu đại khái, trả lời ngay:
-Tối nay, chúng ta tìm chỗ ăn cơm.
Hà Tiêu Tiêu ở lại mấy ngày, giúp cô ấy chăm sóc con.
Gặp phải tai nạn bất ngờ giáng xuống này, Liễu Hồng không biết phải làm sao, cô ấy đã cố gắng hết sức, thất vọng trước cái chết của chồng. Cho dù nhà họ Liễu đối xử với ra sao? Nhưng Liễu Hồng nhiều năm tận tâm tận lực vì họ.
Người ở thị trấn Liễu Thủy đều nói, vợ chồng Liễu Cần Thọ có thể có được một đứa con dâu tốt như vậy, thì họ phải tích đức cả đời, Liễu Cần Thọ hầu như chẳng làm được gì tốt đẹp, chẳng có chút tiếng tăm gì ở thị trấn Liễu Thủy.
Đặc biệt là những việc lão đã làm với Liễu Hồng, quả thực không biết phải nói sao.
Liễu Hồng vốn mong họ sống tốt một chút, không ngờ hai mươi ngàn này, lại gây ra cái chết cho họ, có thể trách ai đây? Điều an ủi Liễu Hồng đó là, Miêu Miêu không ở thị trấn Liễu Thủy, không thì chẳng biết tên cướp mất hết nhân tính này, có ra tay với đứa trẻ hay không.
Sự quan tâm của Trương Nhất Phàm, khiến Liễu Hồng bớt lo lắng. Cô gọi điện thoại về nhà, hỏi thăm về Miêu Miêu.
Hôm nay Hà Tiêu Tiêu dắt Miêu Miêu đi học, khi phân lớp, Tiểu Miêu Miêu được phân vào lớp B. Tiểu Miêu Miêu không cao, lại là con gái, giáo viên chủ nhiệm cho nó ngồi ở cuối lớp học. Ngược lại mấy đứa dáng cao lớn, có đứa được xếp ngồi dãy trên.
Trường tiểu học Nhất Tiểu của Thành phố Song Giang nghe nói là nơi có chất lượng dạy học tốt nhất, vì vậy rất nhiều người tìm cách cho con mình vào trường tiểu học Nhất Tiểu để học. Hà Tiêu Tiêu thấy tình hình này, liền đi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, xem có thể xếp Miêu Miêu lên dãy trên một chút.
Một lớp năm sáu chục đứa, cô bé ngồi dãy cuối rõ ràng là không thể thấy được, cũng chẳng nghe được gì. Còn nói gì đến kết quả học tập?
Khi Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm tay cầm một cuốn sổ, miệng đọc tên từng em học sinh đi vào để sắp xếp chỗ ngồi như thế, cô tiến lên phía trước định nói, giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, cô ta dùng ánh mắt khác thường nhìn trừng trừng vào Hà Tiêu Tiêu.
-Cô này, trường chúng tôi có quy định của nhà trường, không phải cô muốn cho con mình ngôi đầu là được ngồi đó. Nếu vậy thì, cô đến mà làm giáo viên chủ nhiệm? Có vấn đề gì, cô đi phản ánh với hiệu trưởng!
Đoán chắc bà cô này đã bước vào thời kì mãn kinh rồi, gây rối thêm với bà ta, tâm tính không bình thường.
Hà Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm so đo với bà ta, đứng ngoài cửa sổ quan sát.
Nhìn cả buổi, cô không sao hiểu nổi cái ý đồ sắp xếp chỗ ngồi của giáo viên chủ nhiệm. Một người bên cạnh hiểu chuyện nói với cô ấy,
-Cô chưa đưa tiền phải không?
Hà Tiêu Tiêu thắc mắc,
-Đưa tiền gì?
Người phụ huynh kia cười nói:
-Xem ra cô thật sự không biết.
Người đó chỉ vào cậu bé ngồi hàng thứ năm.
Đó là con của tôi, nó ngồi được chỗ đó, tôi đã phải đưa một khoản tiền.
Người đó giơ ra ba ngón tay.
-Ba trăm?
-Xì!
Đối phương khiến Hà Tiêu Tiêu như người ngoài hành tinh:
-Ba ngàn! Ba ngàn mua ghế ngồi ở hàng thứ năm.
-Cái gì?
Hà Tiêu Tiêu muốn ngất xỉu, vị trí này, không ngờ lại mất 3 ngàn? Bọn họ sao không đi giết người luôn đi?
Người đó cười, nói một cách bất đắc dĩ:
-Cô thật chả biết gì, tôi thấy cô nên sớm đưa cho họ ít tiền đi, không thì đứa trẻ này phải ngồi bàn cuối đó, chẳng khác nào ngồi ngoài.
-Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chị này, chị có thể nói rõ hơn không, tôi thật sự không hiểu.
Hà Tiêu Tiêu kéo tay người đó:
-Chúng ta đi uống trà đi, cám ơn chị đã chỉ giúp. Mẹo trung gian này, chúng tôi sao mà biết được?
Bà ta thấy Hà Tiêu Tiêu nói thế, cười rồi nói cho cô nghe chút tin tức
Hai người bọn họ kiếm được một quán trà ở gần sân trường. Vừa uống trà vừa nói chuyện, có lẽ vì Hà Tiêu Tiêu khá bình dị và gần gũi, có sức hấp dẫn, người đó liền giải thích rõ ràng hơn.
-Thật ra tôi làm ăn ở đây, có 2 ngôi nhà ở thành phố Song Giang, để tiện cho con đi học, nên nhập hộ khẩu ở đây.
Bà ta uống một ngụm trà,
-Ừ, trà ngon.
Bà ta nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái, không phải là người không có tiền! trang điểm đẹp thế này, nhã nhặn phóng khoáng, có thể nói là thành phần tri thức.
Nhưng mà, thành phần tri thức thì có được mấy đồng? hai ba ngàn một tháng cũng không đủ, chẳng trách lại tiếc đút tiền. Nghĩ mình làm buôn bán, thu nhập tám chín ngàn, có khi hơn mười ngàn, trong lòng có một cảm giác hơi tự hào.
Bà ta nói với Hà Tiêu Tiêu:
-Tôi không ngờ tư cách của trường học ở thành phố Song Giang lại kém như thế, trường học thu phí rắc rối, đen tối. Cuốn vở trong tay giáo viên chủ nhiệm, viết tên của mỗi người, dưới tên viết bao nhiêu tiền. Đều là phụ huynh đưa, bọn họ theo số tiền phụ huynh đưa mà sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh. Nghe nói, chỗ ngồi hàng thứ ba trở lên, ít nhất phải bán số tiền này.
Bà ta giơ tay ra,
-Năm đến tám ngàn.
Giết người chắc! Một chỗ ngồi, bán bốn đến sáu ngàn. Hà Tiêu Tiêu có chút hoài nghi, trong kí ức của cô, đức hạnh của giáo viên chưa bao giờ hoen ố như thế.
Bà ta dường như thấy được sự hoài nghi của cô:
-Cô tin đi, có thể hỏi thăm một chút, rồi cô sẽ biết. Đây mới chỉ là lớp B, giáo viên của lớp A còn giỏi hơn lớp B, số lượng học sinh cũng ít, một lớp chỉ hơn ba mươi đứa trở lại. Trong đó đều là những con em của gia đình có vai vế.
-Những người làm buôn bán như chúng tôi, xem như là có tiền thì cũng không vào được. Trừ phi là ông chủ lớn, như tỉ phú tập đoàn Hoa Long, mới có thể cho con vào học lớp A.
Hà Tiêu Tiêu hỏi một cách khó hiểu:
-Chẳng lẽ nhà trường mặc kệ?
-Ôi! Quản gì? Tiền giáo viên chủ nhiệm lấy, thì cũng phải kính dâng cho hiệu trưởng mà, không thì chẳng được làm giáo viên chủ nhiệm, đổi người khác bất cứ lúc nào. Lớp một mặc dù chất lượng giáo dục cũng được, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm cũng phải cạnh tranh, hiệu trưởng cũng không ngu, ai đưa nhiều tiền hơn thì làm giáo viên chủ nhiệm
-Chị nói thế là, giáo viên bộ môn chẳng là gì cả?
-Ừ, không phải thế, cũng như nhau, chỉ là ít hay nhiều.
Bà ta uống trà, lấy miếng điểm tâm cắn vào miệng:
-Giáo viên bộ môn có cách kiếm tiền của giáo viên bộ môn. Họ quy định mỗi học sinh nộp bao nhiêu tiền, nộp tiền rồi, họ sẽ tận tâm một chút, không nộp tiền, mặc kệ không thèm để ý. Ở trên lớp chẳng dạy vào vấn đề, sau khi tan học rồi thì lịa tổ chức dậy thêm, lúc đó mới dậy vào nội dung chính. Giảng qua trên lớp, sau đó không ôn tập lại, mà bài tập của con cô, làm đúng hay sai. Nếu không nộp tiền, bọ họ không thèm quan tâm, xem con của cô như không có.
-Tôi mở cửa hàng quần áo, con lớn của tôi cũng đã học ở đây, mấy giáo viên bộ môn ở lớp nó, thỉnh thoảng đến tiệm của tôi mua đồ. Có khi còn mang họ hàng tới mua đồ, lần đầu tôi không biết, nhận tiền của thầy, sau đó con gái về nhà, bị cô giáo phê bình.
-Lúc này tôi mới hiểu ra, tiền của giáo viên thì không thể nhận! Thế là lần sau, liền trả lại tiền quần áo, tặng không cho cô giáo một bộ váy.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì, cùng người phụ nữ ấy nói chuyện cả buổi sáng, nghe được chuyện như vậy, thấy mà ghê người!
Xem ra chuyện này, phải thương lượng với Trương Nhất Phàm, thế giới này thật đen tối!
Hà Tiêu Tiêu về nhà, Liễu Hồng gọi điện thoại đến, cô không nói với Liễu Hồng. Chỉ hẹn Trương Nhất Phàm, xem buổi tối hắn có rảnh không, cô ấy có chuyện quan trọng phải báo cáo với lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm mới họp xong, nghe Hà Tiêu Tiêu nói thế, liền hiểu đại khái, trả lời ngay:
-Tối nay, chúng ta tìm chỗ ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.