Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 964: Các chính quyền Tỉnh

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Đổng Tiểu Phàm chỉ ở thành phố ba ngày, ba ngày này, ngoại trừ việc phải xã giao , thời gian còn lại, đều ở cùng đứa con. Trong khoảng thời gian này ra ngoài không tiện, đi trên đường mọi người đều mang khẩu trang , đâu đâu cũng tràn đầy không khí khẩn trương, chỉ có thể ở nhà chơi đùa cùng con.

Có người nghe nói Đổng Tiểu Phàm đã quay về, muốn tìm cô để lấy tin, cũng có người muốn đăng chút tin về công việc của cô. Bởi vì bây giờ Đổng Tiểu Phàm có thân phận rất đặc biệt, có được công ty người Hoa lớn nhất ở nước ngoài, con người trị giá mấy chục tỷ đô la.

Tuy rằng cũng có người nghi ngờ cô quyên góp năm trăm triệu nhân dân tệ, nói Iomega là công ty người Hoa đứng đầu toàn cầu, đừng có ích kỷ quá, Đổng Tiểu Phàm đều cười.

Thật ra, rất nhiều người muốn tiếp cận người được mệnh danh là người Hoa giàu có nhất trên toàn thế giới, càng muốn tìm hiểu thêm về người phụ nữ này, nhìn những trang sử của cô. Danh tiếng của Đổng Tiểu Phàm trong giới thương mại, có thể gọi là nữ hoàng giàu có nhất hiện nay.

Hơn nữa khí chất xinh đẹp và quý tộc của cô, giống như trong những bộ phim, các minh tinh đẹp đẽ cũng không thể sánh bằng. Rất nhiều người lén bình luận, cô chính là một nàng tiên không ăn những bữa ăn chính trên trần gian, cũng là một nữ hoàng xinh đẹp ở trên cao.

Cho dù có người muốn từ trên người cô, khai thác một số bí mật không muốn người khác biết, sau đó lấy cớ đó để nâng cao giá trị của mình, những người như vậy trước đến giờ không thiếu.

Đổng Tiểu Phàm bây giờ, không phải người bình thường có thể dễ dàng tiếp cận, tuy nhiên lúc trước dì Ngô phát tài, cũng không có ở trong nước. Cô đơn độc đi ra nước ngoài, tích luỹ được số của cải này, nên Đổng Tiểu Phàm mới huy hoàng như hôm nay.

Thành lập sự nghiệp thương mại hùng mạnh Iomega này, một tay dì Ngô gầy dựng giang sơn, Đổng Tiểu Phàm chỉ dựa vào nền tảng của cô, tiếp tục phát huy. Nếu sự nghiệp thương mại này thành lập trong nước, nhất định có người nói dì Ngô và Đổng Tiểu Phàm dựa vào hoàn cảnh của Trương gia, sẽ có chút hoài nghi, nhưng Iomega là tập đoàn nước ngoài, hoàn toàn là sự nghiệp mà dì Ngô đã gầy dựng, đương nhiên sẽ cắt đứt sự nghi ngờ của những người này.

Trước khi rời khỏi thành phố, Đổng Tiểu Phàm chỉ gọi điện thoại cho chồng, sau đó vội lên máy bay.

Lại phải rời khỏi thành phố, rời khỏi Tổ quốc, trong lòng Đổng Tiểu Phàm có chút tiếc nuối không thôi, rất nhiều phóng viên có mặt ở sân bay,

- Cô Đổng, cô Đổng, cô có thể đợi thêm chút, cho chúng tôi hỏi chút vấn đề.

Bởi vì lần này Đổng Tiểu Phàm lấy thân phận Hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp người Hoa để trở về nước, bởi vậy trước khi lên máy bay, Thủ tướng mới nhậm chức trong Chính phủ đích thân đưa tiễn. Dù sao, cho đến bây giờ, vẫn chưa có một thương nhân nào, một tập đoàn buôn bán nào, có thể dễ dàng bỏ ra mười tỷ để giúp cho Tổ quốc chống lại Sars.

Đổng Tiểu Phàm là người thứ nhất, ở phương diện này cô rất chuẩn mực. Bởi vậy, cô được Bí thư Tổng tiếp đón, Thủ tướng mới nhậm chức đích thân đưa tiễn. Nhìn thấy các phóng viên đã đến, Thủ tướng có chút không hài lòng hỏi người bên cạnh,

- Chuyện này là sao đây? Bọn họ vào bằng cách nào?

Sau đó, ông ta gọi bảo vệ ở sân bay, đưa những phóng viên này ra ngoài khu an toàn. Cuối cùng cho phép hai phóng viên đặc biệt, chụp tấm hình kỉ niệm giữa Thủ tướng và Đổng Tiểu Phàm.

Đổng Tiểu Phàm đăng kí khoang phía trước, bỗng nhiên quay đầu, trong phút chốc vẫy tay chào tạm biệt mọi người, trong nháy mắt bị thợ chụp ảnh chụp được vẻ phấn khích đó. Tấm ảnh đó được đăng trên trang bìa của bài báo.

Đổng Tiểu Phàm được phong là phụ nữ đẹp nhất trong năm!



Ông cụ đặc biệt chọn ra sáu vệ sĩ, hộ tống Đổng Tiểu Phàm qua Mỹ, có bốn nam hai nữ, tư thế hiên ngang oai hùng, bản lĩnh của mỗi người không tầm thường. Bọn họ theo Đổng Tiểu Phàm đến bên kia Đại Dương, tiếp tục truyền thuyết.

Thời khắc máy bay cất cánh, Trương Nhất Phàm vừa mới quay về văn phòng sở chỉ huy Đông Lâm. Vài ngày nữa lại trôi qua, bệnh tình của Tống Thuý Bình ngày càng nghiêm trọng, nếu không chế ngự bệnh tình, ngược lại sẽ có chuyển biến xấu.

Tuy rằng Trương Nhất Phàm không có thiện cảm với Tống Thuý Bình, nhưng thấy biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, Trương Nhất Phàm cũng đã thay đổi cách nhìn. Lã Cường đề xuất lên tổ chức, muốn vào khu cách ly cùng Tống Thuý Bình, bởi vì ở khu cách ly liên tục truyền ra tin tức không hay, bệnh tình của Tống Thuý Bình ngày càng chuyển biến xấu, rốt cuộc anh ta cũng ngồi không yên.

Cuối cùng, dưới sự đồng ý của mấy người Trương Nhất Phàm, Lã Cường đã được vào khu cách ly.

Mấy ngày nay, Trương Nhất Phàm vì chuyện Sars, làm cho đau đầu chóng mặt.

Tuy rằng bọn họ làm rất nhiều công tác, phát hiện đúng lúc, cách ly đúng lúc, ở nhà ga, bến tàu, nơi giao thông đều kiểm tra chặt chẽ. Trên ti vi cũng có nhắc đi nhắc lại nhiều lần, thông báo đến tất cả quần chúng, giảm bớt tần số ngoài dự tính, cố gắng không để tụm năm tụm ba. Một khi phát hiện mình hoặc người thân có tình trạng dị thường, phải lập tức báo cáo, tiến hành cách ly để trị liệu. Mặc dù các biện pháp này đóng một vai trò rất quan trọng, nhưng thuốc để khống chế vi rút “Sars”, vẫn còn chưa có. Như vậy làm cho rất nhiều bệnh nhân bị nhiễm bệnh gần kề cái chết.

Cho tới bây giờ, đã có vài ông bác sĩ, cô y tá, dính vào công tác của mình, vì chống Sars, vì cứu giúp mạng người, đã dâng hiến sinh mạng quý giá của mình. Cũng có nhiều cán bộ, đã xung phong đi trước, không màng đến an nguy của bản thân, cứu giúp bệnh nhân “Sars” duy trì thêm thời gian. Nhưng bọn họ, lại dính bệnh vì chính công việc của mình.

Tống Thúy Bình chính là một người điển hình, sau khi cô bị Lã Cường mắng vài câu, đột nhiên tỉnh ngộ, mới có biểu hiện như ngày hôm nay. Là một nữ cán bộ, những cố gắng của cô rõ như ban ngày, cũng bởi vì thế mà cô bị rơi vào bi kịch này.

Lã Cường đi vào khu cách ly, Tống Thúy Bình chưa khỏi bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn nở nụ cười như lúc bình thường. Giờ khắc đó, cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Ở khu cách ly có rất nhiều người bệnh hư hư thực thực, cũng có một số người được chuẩn đoán đã mang bệnh “Sars” trong người, những người bệnh nặng lây nhiễm đều được bố trí cách ly trong một phòng kính , ngoại trừ bác sĩ chuyên nghiệp và y tá, những người khác không ai được vào.

Lã Cường đứng ở ngoài cửa sổ phòng kính nhìn Tống Thúy Bình, giờ đây Tống Thúy Bình rất yếu, nhưng cô cố gắng tỏ ra mình rất vui vẻ, vì thấy Lã Cường.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Lã Cường có thể đến đây thăm mình, chứng tỏ Lã Cường đã tha thứ cho mình. Hai người trong điện thoại, nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, giọng nói của Tống Thúy Bình đã rất yếu ớt, cô lẩm bẩm nói:

- Lã Cường, cám ơn anh! Đã đến thăm em.

Lúc Tống Thúy Bình nói những lời này, gần như dùng hết toàn bộ khí lực, nhìn cô cố gắng gặn ra từng tiếng, Lã Cường nói:

- Đừng, em không cần nói nữa, đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ nói, nói cả đời.

Trên mặt Tống Thúy Bình lộ ra nụ cười thanh thản, đột nhiên hai hàng nước mắt rơi xuống, cô nhìn Lã Cường, hai mắt đẫm lệ mông lung, cho dù đã hết sức lực, cô vẫn cố gắng nói vài câu,



- Không còn thời gian nữa! Lã Cường…

Nói đến đây, cô đã ho khan lên. Khụ khụ rất rất khó khăn.

Lã Cường tỏ ra mạnh mẽ

- Em phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, anh đi gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đến.

Tống Thúy Bình lắc đầu,

- Lã Cường, anh hối hận sao?

Lã Cường hận không thể đập vỡ bức tường kính này, phóng vào trong phòng nhỏ để ôm chặt Tống Thúy Bình. Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tống Thúy Bình, anh liên tục nói:

- Không, không, anh không hối hận, anh hi vọng em có thể nhanh chóng bình phục. Chúng ta làm lại từ đầu, làm lại từ đầu một lần nữa!

Trong mắt Tống Thúy Bình, nước mắt đang chảy, không ngờ trên mặt đã đỏ ửng, cô kích động, cũng cảm động, vì lời nói của Lã Cường mà cảm động. Cô nhìn Lã Cường, cười trong nước mắt.

Trong phòng làm việc của Bộ chỉ huy chống Sars ở thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm và những người của Bộ Kiên Cố đang ngồi đó chờ tin tức. Cứ từng phút trôi qua, hắn liền hỏi một câu, có tin gì ở Tỉnh chưa?

Nhóm chuyên gia ở Tỉnh và Trung ương, đều rất khẩn trương phối hợp để chế tạo thuốc chống lại virus “Sars”, nghe nói đã hoàn thành mười phần rồi, chỉ còn bước cuối cùng, lập tức có thể chế tạo ra thuốc mới, bây giờ chỉ có loại thuốc này, mới có thể khống chế bệnh tình.

Nhưng mỗi lần thí nghiệm, trong chốc lát lại thất bại ở bước cuối cùng. Hiện tại trên dưới trong cả nước, đều đang chờ loại thuốc mới này để cứu mạng. Mấy người Trương Nhất Phàm thấy Tống Thúy Bình không xong rồi, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng chuyện này, họ lại không thế giúp gì, chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất, làm tốt công tác phòng ngừa, khống chế tốt tình hình bệnh dịch khống chế công tác.

Nghĩ đủ mọi biện pháp để ngăn chặn cơn lây truyền này, là chuyện trước mắt họ có thể làm, còn phần nghiên cứu chế tạo thuốc mới, chỉ có thể dựa vào những chuyên gia đó. Đổng Tiểu Phàm từng ở khắp nơi trên thế giới, ra giá cao để tìm kiếm loại thuốc mới này, nhưng cho tới bây giờ, không có khu nào và quốc gia nào trên thế giới, có người nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này.

Bởi vậy, mọi người chỉ có thể chịu đựng sự dày vò này.

Lã Cường ở trong khu cách ly, càng có vẻ lo lắng bất an, thấy bệnh tình của Tống Thúy Bình ngày càng chuyển biến xấu, anh ta ngày càng suy sụp tinh thần.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc hiện giờ của thành phố Đông Lâm Trịnh Mậu Nhiên, nghe được tin tức này, sắc mặt ảm đạm, ngồi hút thuốc trong phòng làm việc.

Tống Thúy Bình, cô có thể vượt qua cửa ải này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook