Chương 474: Cắm sừng cho Chủ tịch thành phố!
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Toilet ở cuối hành lang của khách sạn, phía bên kia vừa hay cũng có một một cầu thang dẫn xuống dưới.
Tống Vũ Hà đi về phía bên đó, Hồ Lôi cũng theo ngay sau. Lúc đến gần toilet, đột nhiên Hồ Lôi đi lên, từ phía sau ôm lấy Tống Vũ Hà.
- A ——
Tống Vũ Hà bị giật mình, kêu lên một tiếng, tức giận nhéo Hồ Lôi một cái, lại thấp tha thấp thỏm quay trước quay sau nhìn ngó, may mà trong hành lang không có người. Phen này suýt chết, đúng là muốn hại chết mình mà.
Hồ Lôi lại không lo nhiều như vậy, gã đoán rằng có lẽ ông chồng Tống Vũ Hà đang ở trong phòng riêng, mình thì ở trong toilet sờ soạng vợ anh ta, chắc chắn rất kích thích. Thế là gã đẩy Tống Vũ Hà vào tường, ra sức hôn cô ta.
Tống Vũ Hà cuống lên, gắng sức vừa giãy dụa vừa mắng:
- Cậu muốn chết à! Mau thả tôi ra! Người ta trông thấy bây giờ.
Tống Vũ Hà càng giãy dụa, Hồ Lôi càng hưng phấn.
Gã buông tha cho đôi môi Tống Vũ Hà, nhưng hai tay vẫn ép Tống Vũ Hà vào tường như cũ. Một bàn tay còn đùa dai xoa nắn vài cái trên ngực cô ta, rồi lại lần xuống phía dưới.
- Sợ gì chứ? Trong này làm gì có người.
Tống Vũ Hà sợ tới mức mặt vàng như đất, hô hấp dần trở nên dồn dập. Một bàn tay Hồ Lôi từ lúc nào đã đi vào quần cô ta, gấp đến độ Tống Vũ Hà cắn chặt răng, nhấc chân đá mạnh một cái.
- Buông tôi ra!
- Ai da —— lão Nhị của tôi.
Hồ Lôi không kịp phòng bị, bị cô ta đá trúng chỗ hiểm.
- Đáng đời ——
Tống Vũ Hà nhân cơ hội đó chạy vào toilet nữ, dựa vào tường thở hổn hển.
“Tên chết tiệt này!” Tống Vũ Hà đặt tay lên ngực đang phập phồng dữ dội, hung hăng mắng vài câu.
Không biết từ lúc nào, trong quần lót đã có dấu vết ẩm ướt. Tống Vũ Hà liền cởi quần, gột sơ qua một chút. Đứng một lúc lâu trong toilet lấy lại bình tĩnh, trên mặt cô vẫn còn hơi đỏ, vừa rồi xém chút nữa hù chết cô rồi.
Nếu chẳng may bị Phương Nghĩa Kiệt phát hiện ra thì biết làm sao đây? Cô ta nghĩ Hồ Lôi chắc chắn không biết thân phận của mình, nếu không người bình thường còn không bị dọa cho vỡ mật ấy chứ?
Ra khỏi toilet, Hồ Lôi đã sớm đi xuống hầm để xe.
Tống Vũ Hà dùng nước lạnh rửa mặt, lúc trở lại phòng riêng, Phương Nghĩa Kiệt phát hiện thấy mặt cô đỏ bừng, không khỏi có chút bực bội. Phương Tấn Bằng cũng thoáng nhìn chị dâu họ một cái, trong lòng tràn ngập tâm tư.
Từ năm ấy, sau khi trông thấy Tống Vũ Hà tắm, Phương Tấn Bằng đối với cô ta vẫn nhớ mãi không quên. Mấy lần Phương Nghĩa Kiệt ra ngoài, gã thường tìm cớ đến nhà anh họ, nhưng Tống Vũ Hà vẫn tỏ thái độ mặc kệ gã.
Còn Tống Vũ Hà không biết từ lúc nào, đã bắt đầu thấy bực bội với ánh mắt Phương Tấn Bằng cứ nhìn chằm chằm mình. Dưới cặp kính của Phương Tấn Bằng, ánh nhìn của gã luôn lập lòe như một con sói dữ.
Say đắm!
Tống Vũ Hà lúc này mới nhớ ra, lẽ nào sau khi gặp lại tên tiểu tử Hồ Lôi mới có cảm giác ấy? Trước kia thế nào cũng không nhận thấy Phương Tấn Bằng thật đáng ghét, giờ thì càng nhìn càng thấy khó chịu.
Dù sao cũng thấy gã so với Hồ Lôi, bất luận vẻ ngoài hay năng lực nào đó, cũng đều kém xa. Tống Vũ Hà thề rằng, sau này phải tránh mặt cái tên không có hảo ý này mới được.
Hồ Lôi mang rượu quay lại, bình loại bốn cân, bốn tên đàn ông, mỗi tên một bình.
Khi gã đi chia rượu, phát hiện thấy vài người đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt rất kỳ quái, Hồ Lôi liền cười lớn nói:
- Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à? Ánh mắt này của các người thật đáng ghét. Cứ nhìn chằm chằm làm người ta mất tự nhiên.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ban nãy cậu đi làm gì thế? Chúng tôi sao cứ thấy cậu như có bộ dáng động dục vậy.
Trên mặt Hồ Lôi lúc này có chút nóng lên. Sự việc vừa nãy thật là kích thích quá đi. Không ngờ ngay dưới mắt Phương Nghĩa Kiệt, lại chơi đùa cô vợ của anh ta. Nếu sau này Phương Nghĩa Kiệt biết được, liệu có tức giận đến hộc máu không nhỉ.
Nghĩ đến Tống Vũ Hà trong phòng riêng bồi tiếp chồng cô ta ăn cơm, Hồ Lôi không hiểu sao thấy rất hưng phấn.
Đổng Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn chồng, trước mặt mình mà cũng đùa cái kiểu này được!
Trương Nhất Phàm mỉm cười, hắn thấy Hồ Lôi như một con gà trống đang động dục, thì cảm thấy có chút khó tin. “Có phải ban nãy ở bên ngoài đụng tới cô bé nào rồi phải không?
Nhưng ai cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, Trương Nhất Phàm liền hỏi Liễu Hải:
- Vụ án mất tích ở thôn Cao Bằng có kết quả chưa?
Liễu Hải lắc đầu.
- Việc này đang do đội hình sự phụ trách, em không tham gia.
- Cái tay Hà Kiện ấy tính tình thế nào?
Trương Nhất Phàm có chút ấn tượng với Đại đội trưởng đội điều tra hình sự Hà Kiện. Người này hình như đang có khúc mắc với Đường Vũ!
Liễu Hải cũng không tiện nói, nhưng Trương Nhất Phàm đã hỏi, anh ta lại không thể lảng tránh.
- Người này chỉ là tính tình nhỏ nhen, những cái khác cũng ổn ạ.
Đây là Liễu Hải đã đánh giá đúng trọng tâm cho gã rồi, đổi lại là người khác, e rằng chỉ có nói khó nghe hơn thôi. Vụ án La Tiểu Hồng lần trước đã suýt nữa bị làm hỏng trong tay gã.
- Không có lòng bao dung, chung quy không làm nổi đại sự!
Trương Nhất Phàm thản nhiên phán một câu, cũng không biết đang nói Hà Kiện hay cảnh cáo Liễu Hải, nhưng Liễu Hải vẫn ghi nhớ trong lòng.
Mọi người chạm cốc, Trương Nhất Phàm đột nhiên nói:
- Đợi hai tháng nữa, cậu đi đăng ký học trường Đảng đi! Tốt xấu gì cũng phải kiếm cho được cái bằng Đại học.
Liễu Hải gật đầu nói:
- Vâng.
Đối với những lời chỉ dạy của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải trước giờ vẫn không cãi lại.
Trương Nhất Phàm muốn anh ta đi học, dĩ nhiên là muốn cất nhắc anh ta. Tuy rằng biên chế của Liễu Hải sẽ hạn chế sự phát triển sau này của anh ta, nhưng chế độ ở thể “chết”, còn người ở thể sống, thế nên biện pháp lúc nào chẳng nghĩ ra được.
Trong bữa cơm, Hồ Lôi cung cấp một thông tin, nói rằng hiện giờ đất ở thành phố Song Giang, các gói thầu cũng khó nắm được, nếu đi đúng luật sẽ rất khó khăn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này cậu tìm Tần Xuyên là được.
Gần đây Tần Xuyên rất quan tâm đến các khu mới quy hoạch. Bên phía Ủy ban Xây dựng, trước kia Tằng Chí Hoành thường xuyên báo cáo công tác cho Tần Xuyên, hiện tại Tống Vũ Hà tuy là phu nhân Chủ tịch thành phố, nhưng những việc này, cô vẫn phải báo cáo với anh ta.
Bởi vì Tần Xuyên có quyền giám sát quản lý, đây là quyết định của Trương Nhất Phàm trong Hội nghị thường vụ.
Thành phố Song Giang có rất nhiều đội xây dựng và các công ty bất động sản của địa phương, nhưng quy mô không lớn. Bởi vậy, trong đợt đấu thầu lần này, chẳng có mấy công ty nắm được mảnh đất như mong muốn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể mua lại từ một vài công ty lớn.
Đối với những việc có một vài công ty từ bên ngoài tới đầu cơ đất, Tần Xuyên đã sớm báo cáo cho Trương Nhất Phàm. Nhưng anh ta không rõ vì sao Bí thư Trương lại có thể dung túng cho loại chuyện này.
Đợi Hồ Lôi hỏi Tần Xuyên về một số tình hình xong, Trương Nhất Phàm dặn một câu:
- Nếu cậu không phải muốn làm về công thương nghiệp, mà chỉ muốn đầu cơ đất, tốt nhất đừng nhúng tay vào. Nếu không có hối cũng chẳng kịp đâu.
Nghe được câu nói này, Tần Xuyên liền hiểu ra rằng, Bí thư Trương đang muốn thả dây dài câu cá lớn.
Hiện giờ đều chỉ là mấy con cá nhỏ đang quẫy đạp, đợi khi cá lớn đến, hắn mới lại tung lưới. Tần Xuyên không khỏi liếc nhìn Bí thư Trương thêm một cái, đột nhiên cảm thấy tư duy của người này thâm sâu khó lường.
Ăn cơm xong, lúc mọi người ra về, vừa khéo, đúng lúc phòng riêng đối diện cũng mở cửa.
Phương Nghĩa Kiệt nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Hai tên khốn Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán thì ngẩng cao đầu, nghênh ngang đi ở phía trước, bộ dạng ngạo mạn không chịu nổi.
Hồ Lôi vốn muốn đi ở phía trước, nhưng gã trông thấy Tống Vũ Hà, mà ngạc nhiên hơn cả hẳn là Tống Vũ Hà. “Hồ Lôi thế nào lại đi cùng với nhóm Trương Nhất Phàm chứ, tên khốn khiếp này rốt cuộc là người thế nào vậy?”
Lý Tông Hán đang muốn xuống lầu, Liễu Hải đã ra ngoài trước, đang đứng đó chờ hai người. Lý Tông Hán đột nhiên nhớ tới cái chuyện không dám nghĩ lại trước đây, bèn theo bản năng đứng khựng lại.
Trận đấu tại Bắc Kinh ấy, ước định giữa song phương, sau này bất kể gặp đám người Trương Nhất Phàm, Liễu Hải ở chỗ nào, anh ta đều phải lùi xa một mét, cung kính nhường đường. Ánh mắt đằng đằng sát khí của Liễu Hải khiến Lý Tông Hán đột nhiên chột dạ, theo bản năng dừng bước.
Phương Nghĩa Kiệt không biết nguyên do trong đó, trông thấy Lý Tông Hán hiền lành như vậy, trong lòng liền thầm sửng sốt. Thật nghĩ không ra!
Liễu Hải vẫn đứng đó, để vợ chồng Trương Nhất Phàm đi trước.
Tống Vũ Hà vẫn đang quan sát Hồ Lôi, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào gã. Trước mặt Phương Nghĩa Kiệt, gã đương nhiên không có khả năng tiếp tục giở thủ đoạn này. Đợi Trương Nhất Phàm đi rồi, gã mới theo phía sau, nói chuyện với Tần Xuyên vô cùng ăn ý.
Sắc mặt Phương Nghĩa Kiệt có vẻ không tốt, về mặt khí thế mình rõ ràng yếu hơn người ta một bậc. Khi quay ra xe, anh ta vẫn tỏ ra rầu rĩ.
Hôm nay hai người ngồi xe Tống Vũ Hà tới đây, lúc vừa lên xe, Hồ Lôi cũng lái con BMW của mình tới. Gã liếc mắt nhìn vào chiếc xe kia, đột nhiên ném về phía Tống Vũ Hà một ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Tống Vũ Hà hoảng hốt, giẫm mạnh lên chân ga.
Ô —— Chân ga rú vang, chiếc xe lập tức lùi lại như bay. Hồ Lôi cũng bị dọa cho thẫn thờ, hai tay bịt kín lỗ tai, chỉ nghe “rầm ——” một tiếng, chiếc xe đâm thẳng vào tường.
Tống Vũ Hà và Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong xe vô cùng hoảng hốt, sợ tới mức mặt mày tái nhợt.
Hồ Lôi thè lưỡi, vội vàng ngồi vào trong xe mình, lập tức lái xe chuồn thẳng.
Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán chạy tới.
- Sao thế? Làm sao vậy?
Tống Vũ Hà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi ngây ra trước vô lăng. Phương Nghĩa Kiệt xuống xe gọi:
- Vũ Hà, Vũ Hà.
Tống Vũ Hà đã lấy lại thần trí, thấy Phương Nghĩa Kiệt không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Nghĩa Kiệt yên lặng chăm chú nhìn vợ rất lâu, anh ta bỗng phát hiện ra, hôm nay lúc Tống Vũ Hà ăn cơm cũng luôn thất thần, giờ lái xe cũng lại gây ra sai sót lớn như vậy, trong lòng anh ta thầm cảm thấy khó hiểu.
- Em không sao chứ?
Tống Vũ Hà lắc đầu, cũng không nói gì. Phương Nghĩa Kiệt bảo Phương Tấn Bằng xử lý chuyện chiếc xe, còn mình và Tống Vũ Hà thì ngồi xe bọn họ về.
Hai người đã về đến nhà, Phương Nghĩa Kiệt nhìn vợ mình rồi nói:
- Em nói xem vì sao Trương Nhất Phàm lại đột nhiên thay đổi chủ ý, để em làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng chứ?
Tống Vũ Hà không biết đang nghĩ gì, cô ngẩn ngơ không nghe thấy lời Phương Nghĩa Kiệt nói.
- Vũ Hà!
Phương Nghĩa Kiệt gọi một tiếng.
- Dạ?
- Sao em cứ không tập trung thế, có chỗ nào không ổn à?
Tống Vũ Hà đứng bật dậy, có chút hoảng hốt đáp:
- Không, không sao. Anh tắm đi rồi ngủ sớm một chút!
Khi Tống Vũ Hà cởi áo khoác ném lên sofa rồi đi vào phòng tắm, Phương Nghĩa Kiệt chợt phát hiện ra, trên cổ cô sao lại có những vết hồng hồng.
Phương Nghĩa Kiệt liền theo vào.
- Vũ Hà, cổ em làm sao vậy?
- Hả? Không... Không sao đâu!
Tống Vũ Hà vào phòng tắm, ngực lại phập phồng dữ dội. Cô nhìn vào gương trong phòng tắm, bực bội nói:
- Chết tiệt, chiều nay thật càn rỡ quá rồi, không ngờ lại gây ra tai họa như vậy. Lần sau tuyệt đối không thể để hắn hôn lên cổ nữa.
Phương Nghĩa Kiệt ngổi trên sofa hút thuốc, anh ta cảm thấy Tống Vũ Hà hôm này rất lạ, cứ kỳ kỳ quái quái. Đợi Tống Vũ Hà tắm xong ra ngoài, Phương Nghĩa Kiệt liền bước tới muốn ôm cô. Nhưng Tống Vũ Hà lại chạy vào phòng ngủ, đưa bộ quần áo ra cho anh ta.
- Anh mau đi tắm đi! Hôm nay em không thoải mái, đi ngủ trước đây.
Nhìn cô vợ trốn trong phòng ngủ, Phương Nghĩa Kiệt buồn bực dập tắt điếu thuốc, tức giận cầm quần áo đi tắm. “Vốn đang nghĩ tối nay tâm trạng khá tốt, muốn lãng mạn một chút, sao cô ấy lại không thoải mái chứ! Nhớ là cô ấy cách đây không lâu cái kia mới đến mà?”
Phương Nghĩa Kiệt lắc lắc đầu, nghĩ hoài không ra, “Thật tức chết đi được!”
Tống Vũ Hà đi về phía bên đó, Hồ Lôi cũng theo ngay sau. Lúc đến gần toilet, đột nhiên Hồ Lôi đi lên, từ phía sau ôm lấy Tống Vũ Hà.
- A ——
Tống Vũ Hà bị giật mình, kêu lên một tiếng, tức giận nhéo Hồ Lôi một cái, lại thấp tha thấp thỏm quay trước quay sau nhìn ngó, may mà trong hành lang không có người. Phen này suýt chết, đúng là muốn hại chết mình mà.
Hồ Lôi lại không lo nhiều như vậy, gã đoán rằng có lẽ ông chồng Tống Vũ Hà đang ở trong phòng riêng, mình thì ở trong toilet sờ soạng vợ anh ta, chắc chắn rất kích thích. Thế là gã đẩy Tống Vũ Hà vào tường, ra sức hôn cô ta.
Tống Vũ Hà cuống lên, gắng sức vừa giãy dụa vừa mắng:
- Cậu muốn chết à! Mau thả tôi ra! Người ta trông thấy bây giờ.
Tống Vũ Hà càng giãy dụa, Hồ Lôi càng hưng phấn.
Gã buông tha cho đôi môi Tống Vũ Hà, nhưng hai tay vẫn ép Tống Vũ Hà vào tường như cũ. Một bàn tay còn đùa dai xoa nắn vài cái trên ngực cô ta, rồi lại lần xuống phía dưới.
- Sợ gì chứ? Trong này làm gì có người.
Tống Vũ Hà sợ tới mức mặt vàng như đất, hô hấp dần trở nên dồn dập. Một bàn tay Hồ Lôi từ lúc nào đã đi vào quần cô ta, gấp đến độ Tống Vũ Hà cắn chặt răng, nhấc chân đá mạnh một cái.
- Buông tôi ra!
- Ai da —— lão Nhị của tôi.
Hồ Lôi không kịp phòng bị, bị cô ta đá trúng chỗ hiểm.
- Đáng đời ——
Tống Vũ Hà nhân cơ hội đó chạy vào toilet nữ, dựa vào tường thở hổn hển.
“Tên chết tiệt này!” Tống Vũ Hà đặt tay lên ngực đang phập phồng dữ dội, hung hăng mắng vài câu.
Không biết từ lúc nào, trong quần lót đã có dấu vết ẩm ướt. Tống Vũ Hà liền cởi quần, gột sơ qua một chút. Đứng một lúc lâu trong toilet lấy lại bình tĩnh, trên mặt cô vẫn còn hơi đỏ, vừa rồi xém chút nữa hù chết cô rồi.
Nếu chẳng may bị Phương Nghĩa Kiệt phát hiện ra thì biết làm sao đây? Cô ta nghĩ Hồ Lôi chắc chắn không biết thân phận của mình, nếu không người bình thường còn không bị dọa cho vỡ mật ấy chứ?
Ra khỏi toilet, Hồ Lôi đã sớm đi xuống hầm để xe.
Tống Vũ Hà dùng nước lạnh rửa mặt, lúc trở lại phòng riêng, Phương Nghĩa Kiệt phát hiện thấy mặt cô đỏ bừng, không khỏi có chút bực bội. Phương Tấn Bằng cũng thoáng nhìn chị dâu họ một cái, trong lòng tràn ngập tâm tư.
Từ năm ấy, sau khi trông thấy Tống Vũ Hà tắm, Phương Tấn Bằng đối với cô ta vẫn nhớ mãi không quên. Mấy lần Phương Nghĩa Kiệt ra ngoài, gã thường tìm cớ đến nhà anh họ, nhưng Tống Vũ Hà vẫn tỏ thái độ mặc kệ gã.
Còn Tống Vũ Hà không biết từ lúc nào, đã bắt đầu thấy bực bội với ánh mắt Phương Tấn Bằng cứ nhìn chằm chằm mình. Dưới cặp kính của Phương Tấn Bằng, ánh nhìn của gã luôn lập lòe như một con sói dữ.
Say đắm!
Tống Vũ Hà lúc này mới nhớ ra, lẽ nào sau khi gặp lại tên tiểu tử Hồ Lôi mới có cảm giác ấy? Trước kia thế nào cũng không nhận thấy Phương Tấn Bằng thật đáng ghét, giờ thì càng nhìn càng thấy khó chịu.
Dù sao cũng thấy gã so với Hồ Lôi, bất luận vẻ ngoài hay năng lực nào đó, cũng đều kém xa. Tống Vũ Hà thề rằng, sau này phải tránh mặt cái tên không có hảo ý này mới được.
Hồ Lôi mang rượu quay lại, bình loại bốn cân, bốn tên đàn ông, mỗi tên một bình.
Khi gã đi chia rượu, phát hiện thấy vài người đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt rất kỳ quái, Hồ Lôi liền cười lớn nói:
- Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à? Ánh mắt này của các người thật đáng ghét. Cứ nhìn chằm chằm làm người ta mất tự nhiên.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ban nãy cậu đi làm gì thế? Chúng tôi sao cứ thấy cậu như có bộ dáng động dục vậy.
Trên mặt Hồ Lôi lúc này có chút nóng lên. Sự việc vừa nãy thật là kích thích quá đi. Không ngờ ngay dưới mắt Phương Nghĩa Kiệt, lại chơi đùa cô vợ của anh ta. Nếu sau này Phương Nghĩa Kiệt biết được, liệu có tức giận đến hộc máu không nhỉ.
Nghĩ đến Tống Vũ Hà trong phòng riêng bồi tiếp chồng cô ta ăn cơm, Hồ Lôi không hiểu sao thấy rất hưng phấn.
Đổng Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng trừng mắt nhìn chồng, trước mặt mình mà cũng đùa cái kiểu này được!
Trương Nhất Phàm mỉm cười, hắn thấy Hồ Lôi như một con gà trống đang động dục, thì cảm thấy có chút khó tin. “Có phải ban nãy ở bên ngoài đụng tới cô bé nào rồi phải không?
Nhưng ai cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, Trương Nhất Phàm liền hỏi Liễu Hải:
- Vụ án mất tích ở thôn Cao Bằng có kết quả chưa?
Liễu Hải lắc đầu.
- Việc này đang do đội hình sự phụ trách, em không tham gia.
- Cái tay Hà Kiện ấy tính tình thế nào?
Trương Nhất Phàm có chút ấn tượng với Đại đội trưởng đội điều tra hình sự Hà Kiện. Người này hình như đang có khúc mắc với Đường Vũ!
Liễu Hải cũng không tiện nói, nhưng Trương Nhất Phàm đã hỏi, anh ta lại không thể lảng tránh.
- Người này chỉ là tính tình nhỏ nhen, những cái khác cũng ổn ạ.
Đây là Liễu Hải đã đánh giá đúng trọng tâm cho gã rồi, đổi lại là người khác, e rằng chỉ có nói khó nghe hơn thôi. Vụ án La Tiểu Hồng lần trước đã suýt nữa bị làm hỏng trong tay gã.
- Không có lòng bao dung, chung quy không làm nổi đại sự!
Trương Nhất Phàm thản nhiên phán một câu, cũng không biết đang nói Hà Kiện hay cảnh cáo Liễu Hải, nhưng Liễu Hải vẫn ghi nhớ trong lòng.
Mọi người chạm cốc, Trương Nhất Phàm đột nhiên nói:
- Đợi hai tháng nữa, cậu đi đăng ký học trường Đảng đi! Tốt xấu gì cũng phải kiếm cho được cái bằng Đại học.
Liễu Hải gật đầu nói:
- Vâng.
Đối với những lời chỉ dạy của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải trước giờ vẫn không cãi lại.
Trương Nhất Phàm muốn anh ta đi học, dĩ nhiên là muốn cất nhắc anh ta. Tuy rằng biên chế của Liễu Hải sẽ hạn chế sự phát triển sau này của anh ta, nhưng chế độ ở thể “chết”, còn người ở thể sống, thế nên biện pháp lúc nào chẳng nghĩ ra được.
Trong bữa cơm, Hồ Lôi cung cấp một thông tin, nói rằng hiện giờ đất ở thành phố Song Giang, các gói thầu cũng khó nắm được, nếu đi đúng luật sẽ rất khó khăn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này cậu tìm Tần Xuyên là được.
Gần đây Tần Xuyên rất quan tâm đến các khu mới quy hoạch. Bên phía Ủy ban Xây dựng, trước kia Tằng Chí Hoành thường xuyên báo cáo công tác cho Tần Xuyên, hiện tại Tống Vũ Hà tuy là phu nhân Chủ tịch thành phố, nhưng những việc này, cô vẫn phải báo cáo với anh ta.
Bởi vì Tần Xuyên có quyền giám sát quản lý, đây là quyết định của Trương Nhất Phàm trong Hội nghị thường vụ.
Thành phố Song Giang có rất nhiều đội xây dựng và các công ty bất động sản của địa phương, nhưng quy mô không lớn. Bởi vậy, trong đợt đấu thầu lần này, chẳng có mấy công ty nắm được mảnh đất như mong muốn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể mua lại từ một vài công ty lớn.
Đối với những việc có một vài công ty từ bên ngoài tới đầu cơ đất, Tần Xuyên đã sớm báo cáo cho Trương Nhất Phàm. Nhưng anh ta không rõ vì sao Bí thư Trương lại có thể dung túng cho loại chuyện này.
Đợi Hồ Lôi hỏi Tần Xuyên về một số tình hình xong, Trương Nhất Phàm dặn một câu:
- Nếu cậu không phải muốn làm về công thương nghiệp, mà chỉ muốn đầu cơ đất, tốt nhất đừng nhúng tay vào. Nếu không có hối cũng chẳng kịp đâu.
Nghe được câu nói này, Tần Xuyên liền hiểu ra rằng, Bí thư Trương đang muốn thả dây dài câu cá lớn.
Hiện giờ đều chỉ là mấy con cá nhỏ đang quẫy đạp, đợi khi cá lớn đến, hắn mới lại tung lưới. Tần Xuyên không khỏi liếc nhìn Bí thư Trương thêm một cái, đột nhiên cảm thấy tư duy của người này thâm sâu khó lường.
Ăn cơm xong, lúc mọi người ra về, vừa khéo, đúng lúc phòng riêng đối diện cũng mở cửa.
Phương Nghĩa Kiệt nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Hai tên khốn Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán thì ngẩng cao đầu, nghênh ngang đi ở phía trước, bộ dạng ngạo mạn không chịu nổi.
Hồ Lôi vốn muốn đi ở phía trước, nhưng gã trông thấy Tống Vũ Hà, mà ngạc nhiên hơn cả hẳn là Tống Vũ Hà. “Hồ Lôi thế nào lại đi cùng với nhóm Trương Nhất Phàm chứ, tên khốn khiếp này rốt cuộc là người thế nào vậy?”
Lý Tông Hán đang muốn xuống lầu, Liễu Hải đã ra ngoài trước, đang đứng đó chờ hai người. Lý Tông Hán đột nhiên nhớ tới cái chuyện không dám nghĩ lại trước đây, bèn theo bản năng đứng khựng lại.
Trận đấu tại Bắc Kinh ấy, ước định giữa song phương, sau này bất kể gặp đám người Trương Nhất Phàm, Liễu Hải ở chỗ nào, anh ta đều phải lùi xa một mét, cung kính nhường đường. Ánh mắt đằng đằng sát khí của Liễu Hải khiến Lý Tông Hán đột nhiên chột dạ, theo bản năng dừng bước.
Phương Nghĩa Kiệt không biết nguyên do trong đó, trông thấy Lý Tông Hán hiền lành như vậy, trong lòng liền thầm sửng sốt. Thật nghĩ không ra!
Liễu Hải vẫn đứng đó, để vợ chồng Trương Nhất Phàm đi trước.
Tống Vũ Hà vẫn đang quan sát Hồ Lôi, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào gã. Trước mặt Phương Nghĩa Kiệt, gã đương nhiên không có khả năng tiếp tục giở thủ đoạn này. Đợi Trương Nhất Phàm đi rồi, gã mới theo phía sau, nói chuyện với Tần Xuyên vô cùng ăn ý.
Sắc mặt Phương Nghĩa Kiệt có vẻ không tốt, về mặt khí thế mình rõ ràng yếu hơn người ta một bậc. Khi quay ra xe, anh ta vẫn tỏ ra rầu rĩ.
Hôm nay hai người ngồi xe Tống Vũ Hà tới đây, lúc vừa lên xe, Hồ Lôi cũng lái con BMW của mình tới. Gã liếc mắt nhìn vào chiếc xe kia, đột nhiên ném về phía Tống Vũ Hà một ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Tống Vũ Hà hoảng hốt, giẫm mạnh lên chân ga.
Ô —— Chân ga rú vang, chiếc xe lập tức lùi lại như bay. Hồ Lôi cũng bị dọa cho thẫn thờ, hai tay bịt kín lỗ tai, chỉ nghe “rầm ——” một tiếng, chiếc xe đâm thẳng vào tường.
Tống Vũ Hà và Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong xe vô cùng hoảng hốt, sợ tới mức mặt mày tái nhợt.
Hồ Lôi thè lưỡi, vội vàng ngồi vào trong xe mình, lập tức lái xe chuồn thẳng.
Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán chạy tới.
- Sao thế? Làm sao vậy?
Tống Vũ Hà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngồi ngây ra trước vô lăng. Phương Nghĩa Kiệt xuống xe gọi:
- Vũ Hà, Vũ Hà.
Tống Vũ Hà đã lấy lại thần trí, thấy Phương Nghĩa Kiệt không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Nghĩa Kiệt yên lặng chăm chú nhìn vợ rất lâu, anh ta bỗng phát hiện ra, hôm nay lúc Tống Vũ Hà ăn cơm cũng luôn thất thần, giờ lái xe cũng lại gây ra sai sót lớn như vậy, trong lòng anh ta thầm cảm thấy khó hiểu.
- Em không sao chứ?
Tống Vũ Hà lắc đầu, cũng không nói gì. Phương Nghĩa Kiệt bảo Phương Tấn Bằng xử lý chuyện chiếc xe, còn mình và Tống Vũ Hà thì ngồi xe bọn họ về.
Hai người đã về đến nhà, Phương Nghĩa Kiệt nhìn vợ mình rồi nói:
- Em nói xem vì sao Trương Nhất Phàm lại đột nhiên thay đổi chủ ý, để em làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng chứ?
Tống Vũ Hà không biết đang nghĩ gì, cô ngẩn ngơ không nghe thấy lời Phương Nghĩa Kiệt nói.
- Vũ Hà!
Phương Nghĩa Kiệt gọi một tiếng.
- Dạ?
- Sao em cứ không tập trung thế, có chỗ nào không ổn à?
Tống Vũ Hà đứng bật dậy, có chút hoảng hốt đáp:
- Không, không sao. Anh tắm đi rồi ngủ sớm một chút!
Khi Tống Vũ Hà cởi áo khoác ném lên sofa rồi đi vào phòng tắm, Phương Nghĩa Kiệt chợt phát hiện ra, trên cổ cô sao lại có những vết hồng hồng.
Phương Nghĩa Kiệt liền theo vào.
- Vũ Hà, cổ em làm sao vậy?
- Hả? Không... Không sao đâu!
Tống Vũ Hà vào phòng tắm, ngực lại phập phồng dữ dội. Cô nhìn vào gương trong phòng tắm, bực bội nói:
- Chết tiệt, chiều nay thật càn rỡ quá rồi, không ngờ lại gây ra tai họa như vậy. Lần sau tuyệt đối không thể để hắn hôn lên cổ nữa.
Phương Nghĩa Kiệt ngổi trên sofa hút thuốc, anh ta cảm thấy Tống Vũ Hà hôm này rất lạ, cứ kỳ kỳ quái quái. Đợi Tống Vũ Hà tắm xong ra ngoài, Phương Nghĩa Kiệt liền bước tới muốn ôm cô. Nhưng Tống Vũ Hà lại chạy vào phòng ngủ, đưa bộ quần áo ra cho anh ta.
- Anh mau đi tắm đi! Hôm nay em không thoải mái, đi ngủ trước đây.
Nhìn cô vợ trốn trong phòng ngủ, Phương Nghĩa Kiệt buồn bực dập tắt điếu thuốc, tức giận cầm quần áo đi tắm. “Vốn đang nghĩ tối nay tâm trạng khá tốt, muốn lãng mạn một chút, sao cô ấy lại không thoải mái chứ! Nhớ là cô ấy cách đây không lâu cái kia mới đến mà?”
Phương Nghĩa Kiệt lắc lắc đầu, nghĩ hoài không ra, “Thật tức chết đi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.