Chương 133: Cao thủ đô thị.
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Mấy người này lúc đầu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại ngay.
Vừa rồi không để ý đến, chỉ nghĩ là một đôi tình nhân ven đường đang nói chuyện yêu đương, không ngờ hắn dám quản cả việc này? Những người này có chút hứng thú nhìn Trương Nhất Phàm, nhất là khi ánh mắt dừng lại trên người Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm mặc quần trắng áo trắng, mỗi khi gió thổi qua giống như tiên nữ trong đêm trăng, cùng với ánh trăng giáng xuống nhân gian.
Nghĩ đến nhiệm vụ, bọn chúng cũng không dám quên việc đang làm. Một tên mặt rỗ trong số đó chỉ vào Trương Nhất Phàm nói.
- Có quan hệ gì đến ngươi chứ!
Sắc mặt Trương Nhất Phàm trầm xuống, trừng mắt lạnh lùng trả lời.
- Thả bọn họ ra!
- A! Ngươi tính làm gì đây? T iểu tử, nếu không tránh ra thì đừng trách bọn ta không khách khí, mang theo cái bô của ngươi cút đi, huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không chơi đùa với các cô bé rồi.
- Bốp ——!
Trên mặt tên mặt rỗ xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng, Trương Nhất Phàm trong cơn tức giận đã đánh cho tên mặt rỗ xây xẩm choáng váng, suýt chút nữa ngã sấp xuống mặt đường. Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm đánh người, người đầu tiên bị hắn đánh là tên phóng viên bất lương Lý Đại Vỹ, lần thứ hai là gã tiểu nhân không biết tên tuổi này.
- Con mẹ mày, muốn chết hả!
Hai người cao to với đôi mắt dữ tợn hướng về phía Trương Nhất Phàm.
Mặc dù hôm nay lúc đi ra ngoài, bên trên đã có giao phó, đừng có sinh sự nhiều, ,, nhưng mà việc tốt của bọn họ đột nhiên bị người ta quấy nhiễu. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, khi bọn họ trở về sẽ thảm lắm đó.
Nhìn hai người đang tiến lại gần mình, Trương Nhất Phàm lui một bước, đẩy Đổng Tiểu Phàm tránh xa ra, tránh làm tổn thương đến cô ta.
- Mẹ mày chứ, là tự mày muốn tìm đến cái chết, chẳng thể trách người khác được.
Hai tên đó đột nhiên bước nhanh hơn, vồ lấy Trương Nhất Phàm . Trương Nhất Phàm tuy là người làm quan nhưng lúc còn đi học cũng rất thích các môn thể thao, việc đánh đấm hắn cũng không sợ.
Nếu là đánh tay đôi với nhau, phần thắng có thể nắm chắc, nhưng đối phương có quá nhiều người, thật sự sẽ rất khó khăn. Chỉ có điều quyền cước không thể không phát huy. Chỉ hy vọng lúc mình đang chống trả lại bọn chúng thì Đổng Tiểu Phàm có thể kịp thời gọi cảnh sát đến.
Đúng lúc đó, một chiếc Santana màu đen chạy qua đoạn đường đó, Trương Nhất Phàm liền chạy về hướng chiếc xe. Chiếc xe thắng vội lại.
Lái xe từ trong xe nhô đầu ra, đang định mở miệng mắng thì nhìn thấy Trương Nhất Phàm. Vội vàng mở cửa xe ra, từ trên xe nhảy xuống, lớn tiếng kêu lên.
- Trương Chủ tịch, tránh ra.
Hai người kia vừa xông đến gần, lái xe liền bay lên đá một cước, vậy mà cú đá cũng cao hơn một mét.
Vẩy vẩy hai phát, lập tức đã giải quyết hai tên ngay tại chỗ.
Trương Nhất Phàm ngẩn người. Ồ! người kia là ai? Thân thủ phi phàm! Giống như đang đóng phim, quả là công phu giỏi!
Hai người định đánh Trương Nhất Phàm còn chưa kịp nói tiếng nào, giống như súc gỗ, bị ngã lăn trên mặt đất.
Mấy người đang vây quanh cha con nhà kia, liếc mắt ra hiệu, sau đó lại có bốn người quay sang đánh tới hướng bên này. Bọn họ nhìn thấy đối phương thân thủ không tầm thường, mắt sáng quắc lên, cầm dao lao tới như bổ dưa.
Ánh thép sáng choang, hùng hổ lao tới người lái xe.
Người lái xe nhổ nước bọt lên bàn tay, rồi đột nhiên quay người bỏ chạy.
- Bắt lấy hắn!
Trong đám đó có người hô lên.
Mấy người này tự nhiên sợ người lái xe chạy mất, đều vội vàng đuổi theo. Có tên chạy nhanh chạy lên phía trước nhất, khi bọn chúng giơ dao lên đang muốn bổ xuống. Người lái xe đột nhiên quay người, đánh úp vào thẳng mặt hai người này.
Lại là chiêu bay lên đá chân tuyệt đẹp, hai chân xoạc thẳng ra.
Hai con dao đều rơi xuống đất. Hai người này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp thấy trước mắt có bóng người lóe lên rồi trên mặt đã trúng một cước.
- Uỵch. ——
Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng hai người ngã xuống đất, không khỏi có chút tò mò. Người này thân thủ thật phi phàm. Hắn đến bên cạnh Đổng Tiểu Phàm, nắm chặt tay cô, cẩn thận quan sát người lái xe kia.
Người này hình như biết mình, vừa nãy còn gọi một câu nói mình tránh ra. Chỉ có điều là trong ấn tượng của mình không nhớ nổi. Người thân thủ phi phàm như vậy, ở Thông Thành chắc chắn là ít gặp, nếu như mình đoán không sai thì hắn hẳn là xuất thân từ cảnh sát vũ trang.
Sau khi bị đánh ngã, tên mặt rỗ và tên mắt cá vàng hơi quờ quạng một lát, hai tên trao đổi bằng ánh mắt và cùng với hai tên còn lại tiến đến vây kín người lái xe.
Bốn đánh một thìtuyệt đối không thể thất bại.
Bốn người đều cầm con dao sáng quắc mà đối phương chỉ có tay không. Mẹ kiếp, ông không tin rằng bốn con dao mà vẫn không chém chết mày?
Bốn người tạo thành một trận liên hoàn, từng bước cùng tiến lên, tránh cho đối phương có cơ hội.
Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đi ra giữa đường, đỡ bố con hai người vừa bị đánh thương tích đầy mình dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vũ. Bên này, bốn người cùng với người lái xe đã bắt đầu giao đánh.
- Ya…. Ya…——
Người lái xe hét lên hai tiếng to giống chiêu quát to của Lý Tiểu Long, đưa chân lên cao ngoáy ngoáy, sau đó rất nhanh quét tiếp một chân.
- Á, ối ——
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người bị ngã nhào, ngồi dưới đất ôm đầu gối kêu than.
Hai người còn lại là mặt rỗ và mắt cá vàng, nhìn thấy anh em của mình bị người khác đánh ngã, cũng có chút chột dạ. Tên này rốt cuộc là người hay là quỷ? Ra tay nhanh như thế? Giống như một tia chớp vậy.
Xem ra tối nay chạy không thoát rồi, nhưng mà cũng phải liều mạng một phen.
- Mẹ mày, ta băm vằm mày!
Tên mắt cá vàng giơ dao lên, cùng với tên mặt rỗ chém lung tung.
Người lái xe nhìn cách đánh của hai tên này, tự nhiên không muốn đánh với chúng nữa, mà khéo léo tránh né.
- Xoảng ——
Đao của tên mặt rỗ đập mạnh trên xe, phát ra những tia lửa nhỏ. Tên mắt cá vàng cũng lao tới vừa đánh vừa la, giống như đem đao chém bừa những hình ảnh xung quanh.
Người lái xe nhíu mày, không ngờ tên mắt cá vàng này cũng có tài thật, cách đánh này mình căn bản gần như không tránh được. Không chú ý một chút, có thể sẽ bị đầu rơi máu chảy, cho nên lấy lui làm đầu, né tránh là tốt nhất.
Chỉ cần đối phương có sơ hở, mình sẽ tranh thủ cơ hội tận dụng mọi thứ đánh rơi dao của hắn.
Tên mặt rổ cũng múa con dao phối hợp cùng với tên mắt cá vàng, hai người liên thủ đánh tới. Người tài xế lui về bên cạnh xe, sau lưng đã không có đường để chạy. Mặt rỗ và mắt cá vàng nhìn thấy, cùng nhau xông lên, hai thanh dao sáng loáng bay tới, nhắm vào đầu người lái xe đánh xuống.
U… u… —— u… u… ——
Nhưng đúng vào lúc đó có mấy chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới, trong đêm vắng phát ra những tiếng nghe chói tai. Mặt rỗ và mắt cả vàng hơi hốt hoảng, người lái xe nhân cơ hội hai tay vung ra rất nhanh, rất chuẩn xác bắt lấy tay của hai tên này.
Cả hai tên kinh ngạc, khi nhận ra thì không kịp nữa rồi, lúc này đã bị bắt lại.
- Không được nhúc nhích.
Hai chiếc xe cảnh sát mở cửa, từ trên xe có năm sáu cảnh sát nhảy xuống.
- Không được nhúc nhích.
Đường Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, vội vàng chạy tới.
- Anh Phàm, không làm sao chứ?
- Đem những người này giải về đồn! Còn hai bố con nhà kia, hỏi bọn họ xem có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm chỉ vào những người đó nói.
Mấy người cảnh sát đem còng số tám còng bọn kia lại, Trương Nhất Phàm cùng với Đường Vũ đi về phía người tài xế, người tài xế cũng đang hướng về hai người.
- Chủ tịch Trương, vừa nãy đã làm ngài kinh sợ rồi.
Trương Nhất Phàm quan sát người này, dáng người cao khoảng một mét bảy, tuy rằng không quá cao nhưng rất nhanh nhẹn linh hoạt, thân thủ phi phàm. Khuôn mặt dù trong đêm tối vẫn có thể thấy được làn da ngăm đen chắc khỏe. Hai mắt sáng quắc, dáng người rắn chắc như sắt.
Hắn luôn mồm gọi mình là Chủ tịch Trương, Trương Nhất Phàm lại nhận không ra hắn. Vì thế liền cười tỏ vẻ xin lỗi.
- Anh tên gì, chàng trai, công phu khá lắm!
Đường Vũ cũng rất khâm phục anh ta, vừa rồi khi ở trên xe, đã nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, rất nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị hai gã kia đánh trọng thương rồi. Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy năm sáu người nằm trên mặt đất thì trong lòng rất lấy làm kinh ngạc.
Thân thủ như vậy, chỉ sợ trong hàng ngũ đội viên công an cũng không được mấy người. Lại thấy hắn quen Trương Nhất Phàm, trong lòng càng thắc mắc không biết đó là ai? Nếu có thể gia nhập vào hàng ngũ công an thì mình chẳng phải sẽ có được một trợ thủ đắc lực sao?
- Tôi tên gọi Liễu Hải, mọi người gọi tôi Hải tử là được rồi.
Liễu Hải cười ha hả, nói tiếp.
- Mọi người không biết tôi đâu, nhưng tôi biết hai vị quan lớn. Ngài là Chủ tịch Trương, Phó chủ tịch thường trực huyện. Còn ngài là đội trưởng Đường, đội trưởng đội công an .
Liễu Hải nhìn hai người cười, vẻ mặt tôn kính.
- Ồ, việc này kỳ lạ thật.
Đường Vũ nhìn mặt người ta một cách khó hiểu, hình như muốn từ trên mặt phát hiện ra điểm gì đó. Trương Nhất Phàm cũng quan sát đánh giá hắn rất kỹ, cuối cùng vẫn đoán không ra thân phận của đối phương.
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nói chen vào một câu.
- Tôi biết rồi, ngươi là em trai của chị Liễu Hồng.
Vừa mới nghe xong, Trương Nhất Phàm có chút khiếp sợ.
- Ngươi thật sự là em trai của Liễu Hồng?
Nhớ là trước đó không lâu, Liễu Hồng có nói việc này với mình, Trương Nhất Phàm thốt ra một câu, sau đó bận gọi điện cho Trần Trí Phú nên đã quên mất việc này.
Chẳng lẽ hắn đã xuất ngũ? Đúng rồi, Liễu Hồng có nói, hắn phải xuất ngũ mấy tháng trước rồi.
Liễu Hải gật gật đầu.
- Chị gái của tôi là bạn gái của Chủ tịch Trương và chị Tiểu Phàm mà.
Đổng Tiểu Phàm đã hai mươi ba, so với Liễu Hải lớn hơn một chút, gọi Đổng Tiểu Phàm là chị cũng là một cách kính trọng. Đổng Tiểu Phàm liền gật gật đầu, mặt hơi đỏ lên.
Lúc này, Đường Vũ kêu to lên.
- Anh Phàm, thân thủ Liễu Hải giỏi như vậy, tại sao không phái đến cho tôi? Anh thật bất công!
- Ha… hả…. Tôi lúc đó cũng không biết, Liễu Hồng cũng không có nhắc tới.
Trương Nhất Phàm cười nói.
- Xem ra để chúbên cạnh Trần Trí Phú thật là lãng phí nhân tài. Đường Vũ à, ngày mai nói với Trần Trí Phú một tiếng, điều anh ta đến chỗ của cậu đi!
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Liễu Hải lập tức vui vẻ hẳn lên.
- Cảm ơn Chủ tịch Trương!
Có thể từ một lái xe trở thành một chiến sĩ công an, Liễu Hải có thể nói là đã thực hiện được giấc mộng của mình rồi. Bởi vì hắn xuất thân là bộ đội có vũ trang, thân thủ phi phàm, làm một tài xế thì thật là nhân tài không được trọng dụng.
Một câu của Trương Nhất Phàm, trước tiên là giải quyết công việc cho hắn, hiện tại lại thực hiện được giấc mộng của hắn. Trong lòng hắn rất cảm kích vị Chủ tịch trẻ chỉ lớn hơn mình ba tuổi này.
Trước kia dù nhiều lần nghe chị gái nhắc đến nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm là người bình dị dễ gần như vậy, hình tượng Trương Nhất Phàm trong lòng Liễu Hải lại được nâng cao lên.
Đường Vũ mang theo người áp giải tám tên đi rồi, hai người Trương Nhất Phàm ngồi lên xe Liễu Hải để hắn chở đến tận dưới lầu. Liễu Hải cứ đứng đó, đến lúc hai bóng người dần biến mất, ngọn đèn trên lầu bốn sáng lên mới quay người trở lại xe.
Hắn muốn chạy về, đem tin tốt lành này nói cho chị gái Liễu Hồng biết, tự mình ngàn dặm xa xôi cuối cùng cũng đã gặp được người giúp đỡ.
Chủ tịch Trương này đã biết được năng lực của mình, nhất định sẽ đối đãi không tệ với mình! Trong lòng Liễu Hải âm thầm nghĩ như vậy.
- Chị ơi, chị ơi!
Liễu Hải dừng xe ở cửa khách sạn, chạy vào bên trong kêu to. Hoàn toàn không để ý đến chiếc BMW mới toanh đang đậu bên cạnh.
Chạy vào trong khách sạn, không ngờ chẳng có ai, chỉ nghe thấy tiếng khóc và tiếng chửi bậy từ phía sau truyền đến.
- Cô là một con đàn bà thối tha, tôi để mắt đến cô là phúc của cả đời cô, làm tình nhân của tôi cô còn không đồng ý à? Có tin tôi sẽ gọi người đến phá tan nơi này của cô đi không.
Nghe thấy âm thanh đó, Liễu Hải rất bực mình, lập tức chạy vọt vào.
Vừa rồi không để ý đến, chỉ nghĩ là một đôi tình nhân ven đường đang nói chuyện yêu đương, không ngờ hắn dám quản cả việc này? Những người này có chút hứng thú nhìn Trương Nhất Phàm, nhất là khi ánh mắt dừng lại trên người Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm mặc quần trắng áo trắng, mỗi khi gió thổi qua giống như tiên nữ trong đêm trăng, cùng với ánh trăng giáng xuống nhân gian.
Nghĩ đến nhiệm vụ, bọn chúng cũng không dám quên việc đang làm. Một tên mặt rỗ trong số đó chỉ vào Trương Nhất Phàm nói.
- Có quan hệ gì đến ngươi chứ!
Sắc mặt Trương Nhất Phàm trầm xuống, trừng mắt lạnh lùng trả lời.
- Thả bọn họ ra!
- A! Ngươi tính làm gì đây? T iểu tử, nếu không tránh ra thì đừng trách bọn ta không khách khí, mang theo cái bô của ngươi cút đi, huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không chơi đùa với các cô bé rồi.
- Bốp ——!
Trên mặt tên mặt rỗ xuất hiện dấu năm ngón tay rõ ràng, Trương Nhất Phàm trong cơn tức giận đã đánh cho tên mặt rỗ xây xẩm choáng váng, suýt chút nữa ngã sấp xuống mặt đường. Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm đánh người, người đầu tiên bị hắn đánh là tên phóng viên bất lương Lý Đại Vỹ, lần thứ hai là gã tiểu nhân không biết tên tuổi này.
- Con mẹ mày, muốn chết hả!
Hai người cao to với đôi mắt dữ tợn hướng về phía Trương Nhất Phàm.
Mặc dù hôm nay lúc đi ra ngoài, bên trên đã có giao phó, đừng có sinh sự nhiều, ,, nhưng mà việc tốt của bọn họ đột nhiên bị người ta quấy nhiễu. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, khi bọn họ trở về sẽ thảm lắm đó.
Nhìn hai người đang tiến lại gần mình, Trương Nhất Phàm lui một bước, đẩy Đổng Tiểu Phàm tránh xa ra, tránh làm tổn thương đến cô ta.
- Mẹ mày chứ, là tự mày muốn tìm đến cái chết, chẳng thể trách người khác được.
Hai tên đó đột nhiên bước nhanh hơn, vồ lấy Trương Nhất Phàm . Trương Nhất Phàm tuy là người làm quan nhưng lúc còn đi học cũng rất thích các môn thể thao, việc đánh đấm hắn cũng không sợ.
Nếu là đánh tay đôi với nhau, phần thắng có thể nắm chắc, nhưng đối phương có quá nhiều người, thật sự sẽ rất khó khăn. Chỉ có điều quyền cước không thể không phát huy. Chỉ hy vọng lúc mình đang chống trả lại bọn chúng thì Đổng Tiểu Phàm có thể kịp thời gọi cảnh sát đến.
Đúng lúc đó, một chiếc Santana màu đen chạy qua đoạn đường đó, Trương Nhất Phàm liền chạy về hướng chiếc xe. Chiếc xe thắng vội lại.
Lái xe từ trong xe nhô đầu ra, đang định mở miệng mắng thì nhìn thấy Trương Nhất Phàm. Vội vàng mở cửa xe ra, từ trên xe nhảy xuống, lớn tiếng kêu lên.
- Trương Chủ tịch, tránh ra.
Hai người kia vừa xông đến gần, lái xe liền bay lên đá một cước, vậy mà cú đá cũng cao hơn một mét.
Vẩy vẩy hai phát, lập tức đã giải quyết hai tên ngay tại chỗ.
Trương Nhất Phàm ngẩn người. Ồ! người kia là ai? Thân thủ phi phàm! Giống như đang đóng phim, quả là công phu giỏi!
Hai người định đánh Trương Nhất Phàm còn chưa kịp nói tiếng nào, giống như súc gỗ, bị ngã lăn trên mặt đất.
Mấy người đang vây quanh cha con nhà kia, liếc mắt ra hiệu, sau đó lại có bốn người quay sang đánh tới hướng bên này. Bọn họ nhìn thấy đối phương thân thủ không tầm thường, mắt sáng quắc lên, cầm dao lao tới như bổ dưa.
Ánh thép sáng choang, hùng hổ lao tới người lái xe.
Người lái xe nhổ nước bọt lên bàn tay, rồi đột nhiên quay người bỏ chạy.
- Bắt lấy hắn!
Trong đám đó có người hô lên.
Mấy người này tự nhiên sợ người lái xe chạy mất, đều vội vàng đuổi theo. Có tên chạy nhanh chạy lên phía trước nhất, khi bọn chúng giơ dao lên đang muốn bổ xuống. Người lái xe đột nhiên quay người, đánh úp vào thẳng mặt hai người này.
Lại là chiêu bay lên đá chân tuyệt đẹp, hai chân xoạc thẳng ra.
Hai con dao đều rơi xuống đất. Hai người này còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp thấy trước mắt có bóng người lóe lên rồi trên mặt đã trúng một cước.
- Uỵch. ——
Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng hai người ngã xuống đất, không khỏi có chút tò mò. Người này thân thủ thật phi phàm. Hắn đến bên cạnh Đổng Tiểu Phàm, nắm chặt tay cô, cẩn thận quan sát người lái xe kia.
Người này hình như biết mình, vừa nãy còn gọi một câu nói mình tránh ra. Chỉ có điều là trong ấn tượng của mình không nhớ nổi. Người thân thủ phi phàm như vậy, ở Thông Thành chắc chắn là ít gặp, nếu như mình đoán không sai thì hắn hẳn là xuất thân từ cảnh sát vũ trang.
Sau khi bị đánh ngã, tên mặt rỗ và tên mắt cá vàng hơi quờ quạng một lát, hai tên trao đổi bằng ánh mắt và cùng với hai tên còn lại tiến đến vây kín người lái xe.
Bốn đánh một thìtuyệt đối không thể thất bại.
Bốn người đều cầm con dao sáng quắc mà đối phương chỉ có tay không. Mẹ kiếp, ông không tin rằng bốn con dao mà vẫn không chém chết mày?
Bốn người tạo thành một trận liên hoàn, từng bước cùng tiến lên, tránh cho đối phương có cơ hội.
Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đi ra giữa đường, đỡ bố con hai người vừa bị đánh thương tích đầy mình dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vũ. Bên này, bốn người cùng với người lái xe đã bắt đầu giao đánh.
- Ya…. Ya…——
Người lái xe hét lên hai tiếng to giống chiêu quát to của Lý Tiểu Long, đưa chân lên cao ngoáy ngoáy, sau đó rất nhanh quét tiếp một chân.
- Á, ối ——
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người bị ngã nhào, ngồi dưới đất ôm đầu gối kêu than.
Hai người còn lại là mặt rỗ và mắt cá vàng, nhìn thấy anh em của mình bị người khác đánh ngã, cũng có chút chột dạ. Tên này rốt cuộc là người hay là quỷ? Ra tay nhanh như thế? Giống như một tia chớp vậy.
Xem ra tối nay chạy không thoát rồi, nhưng mà cũng phải liều mạng một phen.
- Mẹ mày, ta băm vằm mày!
Tên mắt cá vàng giơ dao lên, cùng với tên mặt rỗ chém lung tung.
Người lái xe nhìn cách đánh của hai tên này, tự nhiên không muốn đánh với chúng nữa, mà khéo léo tránh né.
- Xoảng ——
Đao của tên mặt rỗ đập mạnh trên xe, phát ra những tia lửa nhỏ. Tên mắt cá vàng cũng lao tới vừa đánh vừa la, giống như đem đao chém bừa những hình ảnh xung quanh.
Người lái xe nhíu mày, không ngờ tên mắt cá vàng này cũng có tài thật, cách đánh này mình căn bản gần như không tránh được. Không chú ý một chút, có thể sẽ bị đầu rơi máu chảy, cho nên lấy lui làm đầu, né tránh là tốt nhất.
Chỉ cần đối phương có sơ hở, mình sẽ tranh thủ cơ hội tận dụng mọi thứ đánh rơi dao của hắn.
Tên mặt rổ cũng múa con dao phối hợp cùng với tên mắt cá vàng, hai người liên thủ đánh tới. Người tài xế lui về bên cạnh xe, sau lưng đã không có đường để chạy. Mặt rỗ và mắt cá vàng nhìn thấy, cùng nhau xông lên, hai thanh dao sáng loáng bay tới, nhắm vào đầu người lái xe đánh xuống.
U… u… —— u… u… ——
Nhưng đúng vào lúc đó có mấy chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới, trong đêm vắng phát ra những tiếng nghe chói tai. Mặt rỗ và mắt cả vàng hơi hốt hoảng, người lái xe nhân cơ hội hai tay vung ra rất nhanh, rất chuẩn xác bắt lấy tay của hai tên này.
Cả hai tên kinh ngạc, khi nhận ra thì không kịp nữa rồi, lúc này đã bị bắt lại.
- Không được nhúc nhích.
Hai chiếc xe cảnh sát mở cửa, từ trên xe có năm sáu cảnh sát nhảy xuống.
- Không được nhúc nhích.
Đường Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, vội vàng chạy tới.
- Anh Phàm, không làm sao chứ?
- Đem những người này giải về đồn! Còn hai bố con nhà kia, hỏi bọn họ xem có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm chỉ vào những người đó nói.
Mấy người cảnh sát đem còng số tám còng bọn kia lại, Trương Nhất Phàm cùng với Đường Vũ đi về phía người tài xế, người tài xế cũng đang hướng về hai người.
- Chủ tịch Trương, vừa nãy đã làm ngài kinh sợ rồi.
Trương Nhất Phàm quan sát người này, dáng người cao khoảng một mét bảy, tuy rằng không quá cao nhưng rất nhanh nhẹn linh hoạt, thân thủ phi phàm. Khuôn mặt dù trong đêm tối vẫn có thể thấy được làn da ngăm đen chắc khỏe. Hai mắt sáng quắc, dáng người rắn chắc như sắt.
Hắn luôn mồm gọi mình là Chủ tịch Trương, Trương Nhất Phàm lại nhận không ra hắn. Vì thế liền cười tỏ vẻ xin lỗi.
- Anh tên gì, chàng trai, công phu khá lắm!
Đường Vũ cũng rất khâm phục anh ta, vừa rồi khi ở trên xe, đã nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, rất nguy hiểm, thiếu chút nữa đã bị hai gã kia đánh trọng thương rồi. Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy năm sáu người nằm trên mặt đất thì trong lòng rất lấy làm kinh ngạc.
Thân thủ như vậy, chỉ sợ trong hàng ngũ đội viên công an cũng không được mấy người. Lại thấy hắn quen Trương Nhất Phàm, trong lòng càng thắc mắc không biết đó là ai? Nếu có thể gia nhập vào hàng ngũ công an thì mình chẳng phải sẽ có được một trợ thủ đắc lực sao?
- Tôi tên gọi Liễu Hải, mọi người gọi tôi Hải tử là được rồi.
Liễu Hải cười ha hả, nói tiếp.
- Mọi người không biết tôi đâu, nhưng tôi biết hai vị quan lớn. Ngài là Chủ tịch Trương, Phó chủ tịch thường trực huyện. Còn ngài là đội trưởng Đường, đội trưởng đội công an .
Liễu Hải nhìn hai người cười, vẻ mặt tôn kính.
- Ồ, việc này kỳ lạ thật.
Đường Vũ nhìn mặt người ta một cách khó hiểu, hình như muốn từ trên mặt phát hiện ra điểm gì đó. Trương Nhất Phàm cũng quan sát đánh giá hắn rất kỹ, cuối cùng vẫn đoán không ra thân phận của đối phương.
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nói chen vào một câu.
- Tôi biết rồi, ngươi là em trai của chị Liễu Hồng.
Vừa mới nghe xong, Trương Nhất Phàm có chút khiếp sợ.
- Ngươi thật sự là em trai của Liễu Hồng?
Nhớ là trước đó không lâu, Liễu Hồng có nói việc này với mình, Trương Nhất Phàm thốt ra một câu, sau đó bận gọi điện cho Trần Trí Phú nên đã quên mất việc này.
Chẳng lẽ hắn đã xuất ngũ? Đúng rồi, Liễu Hồng có nói, hắn phải xuất ngũ mấy tháng trước rồi.
Liễu Hải gật gật đầu.
- Chị gái của tôi là bạn gái của Chủ tịch Trương và chị Tiểu Phàm mà.
Đổng Tiểu Phàm đã hai mươi ba, so với Liễu Hải lớn hơn một chút, gọi Đổng Tiểu Phàm là chị cũng là một cách kính trọng. Đổng Tiểu Phàm liền gật gật đầu, mặt hơi đỏ lên.
Lúc này, Đường Vũ kêu to lên.
- Anh Phàm, thân thủ Liễu Hải giỏi như vậy, tại sao không phái đến cho tôi? Anh thật bất công!
- Ha… hả…. Tôi lúc đó cũng không biết, Liễu Hồng cũng không có nhắc tới.
Trương Nhất Phàm cười nói.
- Xem ra để chúbên cạnh Trần Trí Phú thật là lãng phí nhân tài. Đường Vũ à, ngày mai nói với Trần Trí Phú một tiếng, điều anh ta đến chỗ của cậu đi!
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Liễu Hải lập tức vui vẻ hẳn lên.
- Cảm ơn Chủ tịch Trương!
Có thể từ một lái xe trở thành một chiến sĩ công an, Liễu Hải có thể nói là đã thực hiện được giấc mộng của mình rồi. Bởi vì hắn xuất thân là bộ đội có vũ trang, thân thủ phi phàm, làm một tài xế thì thật là nhân tài không được trọng dụng.
Một câu của Trương Nhất Phàm, trước tiên là giải quyết công việc cho hắn, hiện tại lại thực hiện được giấc mộng của hắn. Trong lòng hắn rất cảm kích vị Chủ tịch trẻ chỉ lớn hơn mình ba tuổi này.
Trước kia dù nhiều lần nghe chị gái nhắc đến nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm là người bình dị dễ gần như vậy, hình tượng Trương Nhất Phàm trong lòng Liễu Hải lại được nâng cao lên.
Đường Vũ mang theo người áp giải tám tên đi rồi, hai người Trương Nhất Phàm ngồi lên xe Liễu Hải để hắn chở đến tận dưới lầu. Liễu Hải cứ đứng đó, đến lúc hai bóng người dần biến mất, ngọn đèn trên lầu bốn sáng lên mới quay người trở lại xe.
Hắn muốn chạy về, đem tin tốt lành này nói cho chị gái Liễu Hồng biết, tự mình ngàn dặm xa xôi cuối cùng cũng đã gặp được người giúp đỡ.
Chủ tịch Trương này đã biết được năng lực của mình, nhất định sẽ đối đãi không tệ với mình! Trong lòng Liễu Hải âm thầm nghĩ như vậy.
- Chị ơi, chị ơi!
Liễu Hải dừng xe ở cửa khách sạn, chạy vào bên trong kêu to. Hoàn toàn không để ý đến chiếc BMW mới toanh đang đậu bên cạnh.
Chạy vào trong khách sạn, không ngờ chẳng có ai, chỉ nghe thấy tiếng khóc và tiếng chửi bậy từ phía sau truyền đến.
- Cô là một con đàn bà thối tha, tôi để mắt đến cô là phúc của cả đời cô, làm tình nhân của tôi cô còn không đồng ý à? Có tin tôi sẽ gọi người đến phá tan nơi này của cô đi không.
Nghe thấy âm thanh đó, Liễu Hải rất bực mình, lập tức chạy vọt vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.