Chương 637: Cấp trên thế cấp dưới học theo
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Ngày hôm sau, Âu Dương Mạc lại mời Diệp Á Bình ăn cơm, Diệp Á Bình khéo léo từ chối. Cô nán lại ở Vĩnh Lâm chỉ hai ngày, không ngờ lãng phí rất nhiều thời giờ.
Tối qua đã để Âu Dương Mạc và Bí thư Trương gặp mặt, chuyện về sau còn phải do chính anh ta làm đi.
Đúng thời điểm giữa trưa, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho cô:
-Tôi buổi chiều phải đi tới tỉnh thành họp, hay là cô đi cùng tôi.
Diệp Á Bình đương nhiên bằng lòng, trước khi đi, cô vỗ vỗ vai Liễu Hải
-Tôi thấy anh tốt rồi, quan tâm đến bí thư Trương . Có chuyện gì gọi điện thoại cho ta.
Liễu Hải gật gật đầu:
-Cảm ơn Cục trưởng Diệp quan tâm.
Diệp Á Bình nói:
-Không phải công việc cậu cứ gọi tôi là chị.
Thấy vẻ mặt sững sờ của Liễu Hải, Diệp Á Bình không kìm nổi mỉm cười:
-Sao thế? Có phải chê ta lớn tuổi, nếu không kêu cô được rồi.
Cô lớn hơn 10 tuổi so với Liễu Hải, nếu trước đây tuyệt đối có thể gọi cô, nhưng hiện tại lấy thân phận của Diệp Á Bình và Liễu Hải mà nói, gọi là chị cũng thích hợp.
Diệp Á Bình là Cục trưởng Công an, rất ít có loại tình cảm nam nữ, càng không thích trêu đùa, hôm nay cũng là phá lệ. Đây cũng chứng tỏ, trong lòng cô, rất muốn cùng cấp dưới Liễu Hải kết giao bạn bè.
Trong chế độ này, bạn bè thật sự ít, chỉ là vì lợi ích. Đêm qua Liễu Hải cư xử khiến Diệp Á Bình rất cảm động. Cô sở dĩ vui đùa này nọ cũng là có lý do.
Liễu Hải nhìn cô, cảm thấy rất lạ, vẫn nghiêm túc như cũ nói:
-Cục trưởng Diệp, ngài quá đề cao tôi. Liễu Hải không dám.
Diệp Á Bình có chút tiếc nuối, nhìn Liễu Hải nói:
-Giữ gìn sức khỏe tốt, tôi đi.
Sau đó xoay người lên xe.
Chạy đến tỉnh thành, Diệp Á Bình và Trương Nhất Phàm chia tay, Diệp Á Bình đi thẳng trở về thành phố Song Giang. Trương Nhất Phàm về đến nhà vào buổi chiều, mới phát hiện Đổng Tiểu Phàm không có ở nhà. Gọi điện thoại hỏi cô, cô nói cùng chị đi tỉnh Giang Đông.
Hắn cũng không muốn đi ăn cơm ở quán, liền gọi điện thoại gọi Liễu Hồng đến.
Sau khi từ tập đoàn Hoa Long trở về, Liễu Hồng gửi Miêu Miêu ở trường học, thứ hai đến thứ sáu đều ở trong trường, thứ bảy đến thăm là được.
Bởi vậy, Liễu Hồng càng có nhiều thời gian để làm việc.
Nhận được điện thoại của hắn, Liễu Hồng chưa nói hai lời, lập tức chạy tới chợ mua đồ ăn, vội vàng chạy tới nhà hắn.
Mấy ngày này hắn chưa kịp đau đầu chuyện Vĩnh Lâm, cân nhắc nên như thế nào chuyển công tác Liễu Hải qua đây. Nếu Liễu Hải cố ý ở Vĩnh Lâm cùng chính mình, cũng không thể khiến anh ta quá chịu thiệt.
Đang gọi điện thoại cho Giám đốc sở Công an Thương, Liễu Hồng đi tới. Mở cửa, Liễu Hồng mang theo đồ ăn tiến vào, khi nhìn thấy hắn, tâm trạng của cô không biết nói thế nào.
Tối nay Tiểu Phàm không có ở nhà, đột nhiên Liễu Hồng cảm thấy chột dạ.
Trương Nhất Phàm không gọi điện thoại, hắn nhìn Liễu Hồng nói:
-Liễu Hải đi Vĩnh Lâm, tôi khuyên không được.
Liễu Hồng mang đồ ăn vào bếp:
-Là em muốn nó đi. Anh ở Vĩnh Lâm một mình rất bất tiện, một người bên cạnh cũng không có.
Liễu Hồng ngừng một chút:
-Ban đầu em cũng muốn qua đó nấu cơm và giúp đỡ cho anh, nhưng Tiểu Phàm nói cô không muốn đi làm, muốn qua đấy cùng anh.
Hắn đi qua, tay dừng ở trên vai Liễu Hồng:
-Cảm ơn ngươi, Liễu Hồng. Có người anh em như em và Liễu Hải, anh còn biết nói thế nào nữa.
Liễu Hồng cúi đầu đi rửa rau, hắn từ phía sau ôm lấy cô. Liễu Hông không di chuyển, cái mông đẫy đà dính ở chỗ bắp đùi hắn, khiến nơi nào đó của hắn bị ức chế không chịu được vùng lên mạnh mẽ.
Liễu Hồng cảm giác được chỗ kia mất thăng bằng, tự dưng cảm thấy xấu hổ.
Bốn năm trước, chính cô đã bị vùi lấp trong tư thế kích thích này của hắn, thứ chết tiệt kia, khiến bản thân sa vào thật sâu không thể tự quay lại. Hiện giờ hắn ôm phía sau thắt lưng mình như vậy, Liễu Hồng dường như nhớ lại tình cảnh đã qua năm đó. Thân thể của cô cứng đơ không có chút sức lực, cả người mềm nhũn dựa trên người hắn.
Hắn thò tay sờ bộ ngực Liễu Hồng, cô mặc Tây phục, rất thuận tiên cho hắn hành động, trong nháy mắt khi hắn thăm dò đi vào bên trong nội y, vừa vặn nắm được bộ ngực đầy đặn. Liễu Hồng toàn thân chấn động, từ mê tình tỉnh táo lại:
-Không được, không thể ở đây.
Nơi này là nhà hắn và Đổng Tiểu Phàm, Liễu Hồng không muốn sảy ra chuyện này với hắn ở đây. Cùng hắn có quan hệ bí mật, nói thẳng ra lén lút qua lại, đã rất có lỗi với Đổng Tiểu Phàm.
Hắn hiểu suy nghĩ trong lòng cô, cố nén dục vọng trong lòng, buông Liễu Hồng ra. Liễu Hồng sửa lại quần áo, lẩm bẩm nói:
-Chúng ta qua nhà em đi.
Bản thân ở phòng thuê, Liễu Hồng sẽ cảm thấy không có một chút áp lực nào. Hắn hiểu mà gật gật đầu:
-Em đi trước, anh gọi điện thoại.
Giám đốc sở Thương kỳ thật đã phát hiện cuộc gọi nhỡ của Trương Nhất Phàm, có điều lớn tuổi hơn nên không có gọi lại cho hắn. Ông ta biết nếu hắn có việc gấp, nhất định sẽ gọi lại.
Quả nhiên, lần thứ hai hắn gọi đến, ông ta lập tức liền trả lời:
-Này!
-Giám đốc sở Thương, là tôi, Trương Nhất Phàm.
-Ồ, khách ít đến, khách ít đến. Nhưng mà đã lâu cậu không có gọi điện thoại cho tôi, Nhất Phàm a, có phải hay không đã quên mấy lão già chúng tôi rồi?
Ông ta và Trương Kính Hiên cũng là tình bằng hữu lâu năm, tự nhiên đối với hắn thân thiết gấp đôi.
Hắn nói:
-Nào dám, Nhất Phàm vẫn nhớ Giám đốc sở ngài, chỉ có điều không dám tùy tiện quấy rầy.
Giám đốc sở Thương biết rõ đây là lời nói dối, hôm nay hắn nhất định là có việc mà đến, sau khi hắn bị điều đến địa khu Vĩnh Lâm, rất nhiều người ở Tỉnh ủy chú ý.
Ông ta nói:
-Cậu có biết cậu là người không có chuyện không trèo lên tam bảo điện, nói đi, có chuyện gì?
Giọng điệu trưởng bối của Giám đốc sở Thương, làm cho hắn nghe được khá thoải mái, trước kia khi còn nhỏ, hắn cùng ba hay lui tới. Chỉ có điều, hắn quyết định mời Giám đốc sở Thương, nói cẩn thận một chút chuyện của Liễu Hải.
-Nói làm sao nói, hôm nay cháu đến tỉnh họp, đúng lúc buổi tối có thời gian, muốn mời chú đi ra ngoài, không biết chú có thời gian hay không?
-Ồ, cháucó tiết mục gì hay? Tôi cảm thấy không có hứng thú. Người tuổi cao, đối với những hoạt động sôi nổi thì không theo kịp người trẻ tuổi, haha…
Trương Nhất Phàm đành phải nói:
-Nghe nói suối nước nóng ở tỉnh thành cũng không tệ lắm, không bằng chúng ta đi đến đó tắm? Khó có được một lần cháu về tỉnh thành, rất ít khi được đến đó. Ngâm suối nước nóngrất có lợi cho cơ thể.
-Ừ, một khi đã như vậy, vậy đi thôi!
Ông ta quả nhiên đồng ý.
Hắn nói:
-Chúchờ một chút, cháu lái xe tới đón chú.
Cất điện thoại, hắn nói với Liễu Hồng nói:
-Không cần nấu cơm nữa, em về bên nhà đi, tối nay anh sẽ tìm em.
Cô cũng biết Giám đốc sở Thương là nhân vật số một của sở Công an, cô đoán được hắn là vì chuyện Liễu Hải mà tìm ông ta. Trong lòng không khỏi cảm động, nhìn hắn gật gật đầu:
-Không có việc gì, em cứ chuẩn bị đồ ăn trước, lát anh về sớm sẽ chờ anh cùng ăn, nếu muộn, em sẽ về bên kia trước.
Hai người nói xong, hắn liền đi thẳng xuống lầu.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên:
-Giúp tôi đặt một chỗ tốt ở suối nước nóng, tối nay tôi hẹn khách.
Lưu Hiểu Hiên nói:
-Tôi đang ở suối nước nóng sơn trang, khi nào thì anh đến tới đây? Mấy người?
-Hai, Giám đốc sở Công an thương.
-Vậy được rồi, tôi chờ anh.
Lưu Hiểu Hiên vui mừng cất điện thoại, lập tức đi đăng ký.
Trương Nhất Phàm đón Giám đốc sở Thương, chạy thẳng đến suối nước nóng sơn trang.
Đúng lúc tiến vào ga ra, một chiếc xe thể thao màu đỏ Porsche, như một trận gió thoáng cái chạy như bay đến, rất nhanh chắn trước hắn.
Trên xe là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài bay bay, như một đóa mây trắng nơi chân trời, hiện ra trước mặt nhanh như cắt. Hắn dừng xe, người phụ nữ xinh đẹp áo trắng giơ tay lên, chìa khóa trong tay bay về phía người giữ xe. Đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần tóc dài như thác, bị gió nhẹ thổi bay lên, đôi mắt đẹp lưu luyến. Khi nhìn vào làm người ta lưu luyến, nhớ mãi rất lâu không thê quên.
Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, người phụ nữ áo trắng thản nhiên cười, bước đi nhẹ nhàng như mây.
Hắn xuống xe, mở cửa cho Giám đốc sở Thương.
Giám đốc sở Thương vừa rồi cũng nhìn cô gái kia, hơi hơi ngẩn người, ánh mắt còn chưa thu hồi lại. Hắn tùy tay đem chìa khóa giao cho người giữ xe, dẫn đường ông ta đi vào bể tắm dành cho khách quý mà Lưu Hiểu Hiên đã đặt sẵn.
Ở trong bể tắm suối nước nóng, trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp thoáng gặp vừa rồi. Người này là ai?
Giám đốc sở Thương cởi hết quần áo, lộ ra, trên người hắn, da đã ít nhiều bị đồi mồi. Khi ông ta nhìn đến thân thể cường tráng, rắn chắc của hắn, liền cảm thán nói:
-Người già rồi, cơ thể kém đi không ít, không thể so với trẻ tuổi các cậu!
Hắn đùa:
-Người ta đều nói đàn ông 40 như sói, 50 như hổ, hiện tại ngài mới bằng đó tuổi, căn bản không phải là già.
-Ha ha… cậu khá lắm. như thế nào ta chưa nghe nói qua 40 như sói, 50 như hổ?
Hắn cười cười, chậm rãi đi vào bên trong bể tắm suối nước nóng.
Hắn nhìn Giám đốc sở Thương nói:
-Bảo hai nhân viên mát xa đến, thả lỏng gân cốt một chút đi!
Ông ta không có phản đối, hắn liền gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên:
-Giúp ta gọi hai nhân viên mát xa.
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
-Nam hay là nữ?
-Tùy cậu đi, thoải mái là được.
Lưu Hiểu Hiên nói:
-Đương nhiên là nữ thì thoải mái, nơi này nữ nhân viên mát xa đều là mỹ nữ. Qua mắt nghiện còn có thể qua tay nghiện, anh muốn thử xem hay không?
Hắn hạ giọng nói:
-Buổi tối sẽ trừng phạt cậu!
Không bao lâu, hai nữ nhân viên mát xa xinh đẹp đi vào, cởi đồ trên người xuống, quấn một khăn tắm, ngồi bên cạnh bể tắm, matxa cho hai người.
Giám đốc sở Thương cảm nhận đôi tay mềm mại, còn có hơi thở trên người cô gái, ông ta khép hờ hai mắt, lộ ra bộ dáng phi lễ không nên nhìn.
Hắn thì mở to hai mắt, nhìn cô gái xinh đẹp mát xa cho Giám đơc sở Thương, khăn tắm quấn bộ ngực, theo động tác mềm nhẹ của hai tay, run lên run lên, dường như bất cứ lúc nào khăn tắm cũng có thể rơi xuống.
Nơi này nhân viên mát xa quả nhiên đều là mỹ nữ, hắn nghĩ ngay, tỉnh thành đều là cái dạng này, khó trách trên làm dưới theo.
Tối qua đã để Âu Dương Mạc và Bí thư Trương gặp mặt, chuyện về sau còn phải do chính anh ta làm đi.
Đúng thời điểm giữa trưa, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho cô:
-Tôi buổi chiều phải đi tới tỉnh thành họp, hay là cô đi cùng tôi.
Diệp Á Bình đương nhiên bằng lòng, trước khi đi, cô vỗ vỗ vai Liễu Hải
-Tôi thấy anh tốt rồi, quan tâm đến bí thư Trương . Có chuyện gì gọi điện thoại cho ta.
Liễu Hải gật gật đầu:
-Cảm ơn Cục trưởng Diệp quan tâm.
Diệp Á Bình nói:
-Không phải công việc cậu cứ gọi tôi là chị.
Thấy vẻ mặt sững sờ của Liễu Hải, Diệp Á Bình không kìm nổi mỉm cười:
-Sao thế? Có phải chê ta lớn tuổi, nếu không kêu cô được rồi.
Cô lớn hơn 10 tuổi so với Liễu Hải, nếu trước đây tuyệt đối có thể gọi cô, nhưng hiện tại lấy thân phận của Diệp Á Bình và Liễu Hải mà nói, gọi là chị cũng thích hợp.
Diệp Á Bình là Cục trưởng Công an, rất ít có loại tình cảm nam nữ, càng không thích trêu đùa, hôm nay cũng là phá lệ. Đây cũng chứng tỏ, trong lòng cô, rất muốn cùng cấp dưới Liễu Hải kết giao bạn bè.
Trong chế độ này, bạn bè thật sự ít, chỉ là vì lợi ích. Đêm qua Liễu Hải cư xử khiến Diệp Á Bình rất cảm động. Cô sở dĩ vui đùa này nọ cũng là có lý do.
Liễu Hải nhìn cô, cảm thấy rất lạ, vẫn nghiêm túc như cũ nói:
-Cục trưởng Diệp, ngài quá đề cao tôi. Liễu Hải không dám.
Diệp Á Bình có chút tiếc nuối, nhìn Liễu Hải nói:
-Giữ gìn sức khỏe tốt, tôi đi.
Sau đó xoay người lên xe.
Chạy đến tỉnh thành, Diệp Á Bình và Trương Nhất Phàm chia tay, Diệp Á Bình đi thẳng trở về thành phố Song Giang. Trương Nhất Phàm về đến nhà vào buổi chiều, mới phát hiện Đổng Tiểu Phàm không có ở nhà. Gọi điện thoại hỏi cô, cô nói cùng chị đi tỉnh Giang Đông.
Hắn cũng không muốn đi ăn cơm ở quán, liền gọi điện thoại gọi Liễu Hồng đến.
Sau khi từ tập đoàn Hoa Long trở về, Liễu Hồng gửi Miêu Miêu ở trường học, thứ hai đến thứ sáu đều ở trong trường, thứ bảy đến thăm là được.
Bởi vậy, Liễu Hồng càng có nhiều thời gian để làm việc.
Nhận được điện thoại của hắn, Liễu Hồng chưa nói hai lời, lập tức chạy tới chợ mua đồ ăn, vội vàng chạy tới nhà hắn.
Mấy ngày này hắn chưa kịp đau đầu chuyện Vĩnh Lâm, cân nhắc nên như thế nào chuyển công tác Liễu Hải qua đây. Nếu Liễu Hải cố ý ở Vĩnh Lâm cùng chính mình, cũng không thể khiến anh ta quá chịu thiệt.
Đang gọi điện thoại cho Giám đốc sở Công an Thương, Liễu Hồng đi tới. Mở cửa, Liễu Hồng mang theo đồ ăn tiến vào, khi nhìn thấy hắn, tâm trạng của cô không biết nói thế nào.
Tối nay Tiểu Phàm không có ở nhà, đột nhiên Liễu Hồng cảm thấy chột dạ.
Trương Nhất Phàm không gọi điện thoại, hắn nhìn Liễu Hồng nói:
-Liễu Hải đi Vĩnh Lâm, tôi khuyên không được.
Liễu Hồng mang đồ ăn vào bếp:
-Là em muốn nó đi. Anh ở Vĩnh Lâm một mình rất bất tiện, một người bên cạnh cũng không có.
Liễu Hồng ngừng một chút:
-Ban đầu em cũng muốn qua đó nấu cơm và giúp đỡ cho anh, nhưng Tiểu Phàm nói cô không muốn đi làm, muốn qua đấy cùng anh.
Hắn đi qua, tay dừng ở trên vai Liễu Hồng:
-Cảm ơn ngươi, Liễu Hồng. Có người anh em như em và Liễu Hải, anh còn biết nói thế nào nữa.
Liễu Hồng cúi đầu đi rửa rau, hắn từ phía sau ôm lấy cô. Liễu Hông không di chuyển, cái mông đẫy đà dính ở chỗ bắp đùi hắn, khiến nơi nào đó của hắn bị ức chế không chịu được vùng lên mạnh mẽ.
Liễu Hồng cảm giác được chỗ kia mất thăng bằng, tự dưng cảm thấy xấu hổ.
Bốn năm trước, chính cô đã bị vùi lấp trong tư thế kích thích này của hắn, thứ chết tiệt kia, khiến bản thân sa vào thật sâu không thể tự quay lại. Hiện giờ hắn ôm phía sau thắt lưng mình như vậy, Liễu Hồng dường như nhớ lại tình cảnh đã qua năm đó. Thân thể của cô cứng đơ không có chút sức lực, cả người mềm nhũn dựa trên người hắn.
Hắn thò tay sờ bộ ngực Liễu Hồng, cô mặc Tây phục, rất thuận tiên cho hắn hành động, trong nháy mắt khi hắn thăm dò đi vào bên trong nội y, vừa vặn nắm được bộ ngực đầy đặn. Liễu Hồng toàn thân chấn động, từ mê tình tỉnh táo lại:
-Không được, không thể ở đây.
Nơi này là nhà hắn và Đổng Tiểu Phàm, Liễu Hồng không muốn sảy ra chuyện này với hắn ở đây. Cùng hắn có quan hệ bí mật, nói thẳng ra lén lút qua lại, đã rất có lỗi với Đổng Tiểu Phàm.
Hắn hiểu suy nghĩ trong lòng cô, cố nén dục vọng trong lòng, buông Liễu Hồng ra. Liễu Hồng sửa lại quần áo, lẩm bẩm nói:
-Chúng ta qua nhà em đi.
Bản thân ở phòng thuê, Liễu Hồng sẽ cảm thấy không có một chút áp lực nào. Hắn hiểu mà gật gật đầu:
-Em đi trước, anh gọi điện thoại.
Giám đốc sở Thương kỳ thật đã phát hiện cuộc gọi nhỡ của Trương Nhất Phàm, có điều lớn tuổi hơn nên không có gọi lại cho hắn. Ông ta biết nếu hắn có việc gấp, nhất định sẽ gọi lại.
Quả nhiên, lần thứ hai hắn gọi đến, ông ta lập tức liền trả lời:
-Này!
-Giám đốc sở Thương, là tôi, Trương Nhất Phàm.
-Ồ, khách ít đến, khách ít đến. Nhưng mà đã lâu cậu không có gọi điện thoại cho tôi, Nhất Phàm a, có phải hay không đã quên mấy lão già chúng tôi rồi?
Ông ta và Trương Kính Hiên cũng là tình bằng hữu lâu năm, tự nhiên đối với hắn thân thiết gấp đôi.
Hắn nói:
-Nào dám, Nhất Phàm vẫn nhớ Giám đốc sở ngài, chỉ có điều không dám tùy tiện quấy rầy.
Giám đốc sở Thương biết rõ đây là lời nói dối, hôm nay hắn nhất định là có việc mà đến, sau khi hắn bị điều đến địa khu Vĩnh Lâm, rất nhiều người ở Tỉnh ủy chú ý.
Ông ta nói:
-Cậu có biết cậu là người không có chuyện không trèo lên tam bảo điện, nói đi, có chuyện gì?
Giọng điệu trưởng bối của Giám đốc sở Thương, làm cho hắn nghe được khá thoải mái, trước kia khi còn nhỏ, hắn cùng ba hay lui tới. Chỉ có điều, hắn quyết định mời Giám đốc sở Thương, nói cẩn thận một chút chuyện của Liễu Hải.
-Nói làm sao nói, hôm nay cháu đến tỉnh họp, đúng lúc buổi tối có thời gian, muốn mời chú đi ra ngoài, không biết chú có thời gian hay không?
-Ồ, cháucó tiết mục gì hay? Tôi cảm thấy không có hứng thú. Người tuổi cao, đối với những hoạt động sôi nổi thì không theo kịp người trẻ tuổi, haha…
Trương Nhất Phàm đành phải nói:
-Nghe nói suối nước nóng ở tỉnh thành cũng không tệ lắm, không bằng chúng ta đi đến đó tắm? Khó có được một lần cháu về tỉnh thành, rất ít khi được đến đó. Ngâm suối nước nóngrất có lợi cho cơ thể.
-Ừ, một khi đã như vậy, vậy đi thôi!
Ông ta quả nhiên đồng ý.
Hắn nói:
-Chúchờ một chút, cháu lái xe tới đón chú.
Cất điện thoại, hắn nói với Liễu Hồng nói:
-Không cần nấu cơm nữa, em về bên nhà đi, tối nay anh sẽ tìm em.
Cô cũng biết Giám đốc sở Thương là nhân vật số một của sở Công an, cô đoán được hắn là vì chuyện Liễu Hải mà tìm ông ta. Trong lòng không khỏi cảm động, nhìn hắn gật gật đầu:
-Không có việc gì, em cứ chuẩn bị đồ ăn trước, lát anh về sớm sẽ chờ anh cùng ăn, nếu muộn, em sẽ về bên kia trước.
Hai người nói xong, hắn liền đi thẳng xuống lầu.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên:
-Giúp tôi đặt một chỗ tốt ở suối nước nóng, tối nay tôi hẹn khách.
Lưu Hiểu Hiên nói:
-Tôi đang ở suối nước nóng sơn trang, khi nào thì anh đến tới đây? Mấy người?
-Hai, Giám đốc sở Công an thương.
-Vậy được rồi, tôi chờ anh.
Lưu Hiểu Hiên vui mừng cất điện thoại, lập tức đi đăng ký.
Trương Nhất Phàm đón Giám đốc sở Thương, chạy thẳng đến suối nước nóng sơn trang.
Đúng lúc tiến vào ga ra, một chiếc xe thể thao màu đỏ Porsche, như một trận gió thoáng cái chạy như bay đến, rất nhanh chắn trước hắn.
Trên xe là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài bay bay, như một đóa mây trắng nơi chân trời, hiện ra trước mặt nhanh như cắt. Hắn dừng xe, người phụ nữ xinh đẹp áo trắng giơ tay lên, chìa khóa trong tay bay về phía người giữ xe. Đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần tóc dài như thác, bị gió nhẹ thổi bay lên, đôi mắt đẹp lưu luyến. Khi nhìn vào làm người ta lưu luyến, nhớ mãi rất lâu không thê quên.
Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, người phụ nữ áo trắng thản nhiên cười, bước đi nhẹ nhàng như mây.
Hắn xuống xe, mở cửa cho Giám đốc sở Thương.
Giám đốc sở Thương vừa rồi cũng nhìn cô gái kia, hơi hơi ngẩn người, ánh mắt còn chưa thu hồi lại. Hắn tùy tay đem chìa khóa giao cho người giữ xe, dẫn đường ông ta đi vào bể tắm dành cho khách quý mà Lưu Hiểu Hiên đã đặt sẵn.
Ở trong bể tắm suối nước nóng, trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp thoáng gặp vừa rồi. Người này là ai?
Giám đốc sở Thương cởi hết quần áo, lộ ra, trên người hắn, da đã ít nhiều bị đồi mồi. Khi ông ta nhìn đến thân thể cường tráng, rắn chắc của hắn, liền cảm thán nói:
-Người già rồi, cơ thể kém đi không ít, không thể so với trẻ tuổi các cậu!
Hắn đùa:
-Người ta đều nói đàn ông 40 như sói, 50 như hổ, hiện tại ngài mới bằng đó tuổi, căn bản không phải là già.
-Ha ha… cậu khá lắm. như thế nào ta chưa nghe nói qua 40 như sói, 50 như hổ?
Hắn cười cười, chậm rãi đi vào bên trong bể tắm suối nước nóng.
Hắn nhìn Giám đốc sở Thương nói:
-Bảo hai nhân viên mát xa đến, thả lỏng gân cốt một chút đi!
Ông ta không có phản đối, hắn liền gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Hiên:
-Giúp ta gọi hai nhân viên mát xa.
Lưu Hiểu Hiên cười nói:
-Nam hay là nữ?
-Tùy cậu đi, thoải mái là được.
Lưu Hiểu Hiên nói:
-Đương nhiên là nữ thì thoải mái, nơi này nữ nhân viên mát xa đều là mỹ nữ. Qua mắt nghiện còn có thể qua tay nghiện, anh muốn thử xem hay không?
Hắn hạ giọng nói:
-Buổi tối sẽ trừng phạt cậu!
Không bao lâu, hai nữ nhân viên mát xa xinh đẹp đi vào, cởi đồ trên người xuống, quấn một khăn tắm, ngồi bên cạnh bể tắm, matxa cho hai người.
Giám đốc sở Thương cảm nhận đôi tay mềm mại, còn có hơi thở trên người cô gái, ông ta khép hờ hai mắt, lộ ra bộ dáng phi lễ không nên nhìn.
Hắn thì mở to hai mắt, nhìn cô gái xinh đẹp mát xa cho Giám đơc sở Thương, khăn tắm quấn bộ ngực, theo động tác mềm nhẹ của hai tay, run lên run lên, dường như bất cứ lúc nào khăn tắm cũng có thể rơi xuống.
Nơi này nhân viên mát xa quả nhiên đều là mỹ nữ, hắn nghĩ ngay, tỉnh thành đều là cái dạng này, khó trách trên làm dưới theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.