Chương 162: Chơi với ta?
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Vừa rồi xảy ra chuyên ầm ĩ như vậy, cô nhân viên phục vụ kia bị dọa đến tái mét mặt. Cô run run nhìn bên cạnh thấy đám Hồ Lôi vẫn đang tiếp tục uống rượu như chưa hề xảy ra chuyện gì, liền khẽ nhắc:
- Các anh nên đi đi thì hơn, những người vừa rồi đều là người của nhóm thái tử huyện Sa.
Nhóm thái tử huyện Sa, haha…
Hồ Lôi cười khinh miệt, ông đây năm đó còn từng là thái tử của tỉnh đây này, bọn chúng có là cái thá gì?
Trước mặt ta đám nhãi ranh đó nhiều nhất cũng chỉ được xem như là hàng con cháu thôi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới chậm rãi nói:
- Hồ Lôi, anh quá kích động rồi đấy.
Hồ Lôi cười nói:
- Còn không phải vì bọn chúng rất đáng tức giận sao. Thật là kiêu ngạo, không vừa mắt chút nào hết.
- Những kẻ đó không có giáo dục, không ngờ lại dám đá cửa xông vào, dựa vào điểm này là có thể đánh cho bọn chúng tàn phế luôn rồi.
Đường Vũ cũng đồng quan điểm với y.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi đúng là không cam lòng, đổi lại là ai cũng vậy thôi, đang ăn ngon bỗng dưng bị ai đó đạp cửa thì đều mất hết hứng thú.
Dù thế nào đi nữa, cho dù bốn người chiếm phòng riêng của y, thì y cũng phải gọi nhân viên phục vụ đến hỏi cho rõ? Hoặc là tìm quản lý khách sạn hỏi thăm tình hình? Không ngờ lại không nói không rằng đạp cửa xông vào như vậy được.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, Trương Nhất Phàm liền thấy hứng thú, không lẽ cán bộ quan chức huyện Sa đều là người như thế sao? Vậy nên mới sinh ra những đứa con ngang ngược, không có gia giáo như thế.
Xem ra tiếng xấu của bọn họ ở huyện Sa không phải mới lan ra ngày một ngày hai, nếu không nhân viên phục vụ nhìn thấy bọn họ sẽ không toàn thân run sợ như vậy. Trương Nhất Phàm hỏi cô nhân viên phục vụ:
- Cô biết bọn họ sao?
Nhân viên phục vụ cắn môi lắc đầu:
- Bọn họ là khách quen ở đây, tôi chỉ biết tên Lý Thiếu gia vừa nãy là con trai của Trưởng phòng Tài chính huyện, bình thường luôn kết bè kéo phái, mỗi lần đến đây dẫn theo một đám mười mấy người trai gái đủ cả. Lần trước có nhân viên phục vụ phòng của tên Lý Thiếu gia đó suýt chút nữa thì mất mạng.
Nhân viên phục vụ nói tới đây liền dừng lại, hai tay đan vào nhau đứng ở đó, có chút căng thẳng. Có thể thấy nhìn Trương Nhất Phàm trông khá quen, liền buột miệng nói:
- Các anh tốt nhất nên đi đi, bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu.
Hóa ra là con trai Trưởng phòng Tài chính huyện Lý Khánh Tùng, con trai của một cục trưởng Trưởng phòng Tài chính nhỏ nhoi có thể hoành hành ngang ngược thế sao? Người cha già của gã ngay cả chức Ủy viên thường vụ cũng không có được? Đứa con trai đã dám ở huyện Sa kiêu ngạo như vậy, xem ra Lý Khánh Tùng này không phải người tốt gì.
Nói đến Lý Khánh Tùng, Trương Nhất Phàm liền nhớ lại. Mấy ngày hôm trước chính hắn đã ký cho xã Long Mẫu một khoản cứu trợ giúp đỡ người nghèo, khoản tiền là hai trăm ngàn, đợi đến tay Trưởng phòng Tài chính không biết liệu khoản tiền này có thể xuống đúng nơi không nữa. Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc này, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Có cơ hội tốt nhất định phải giáo huấn tên nhóc con kia một trận cho ra trò.
Tuy rằng nhân viên phục vụ không nói, Trương Nhất Phàm cũng có thể đoán ra được tên Lý Thiếu gia này ở trong phòng riêng làm trò gì? Chỉ có Hồ Lôi rất hiếu kỳ với chuyện này, không kìm nổi liền hỏi:
- Cô nói bọn kia làm gì nhân viên phục vụ kia?
Xem điệu bộ ấy chắc chắn là muốn đùa giỡn cô gái này rồi. Cô nhân viên phục vụ không ngờ lại không nhận ra, rụt rè liếc nhìn bốn người, có lẽ là màn biểu diễn vừa nãy của Liễu Hải khiến cô mở rộng tầm mắt nên lúc này cô mới lấy hết can đảm ra nói:
- Bọn họ đưa Tiểu Đan vào quán rượu, đám người kia sau khi say rượu liền làm nhục cô ấy. Cái này vẫn chưa là gì, đến lúc đi họ còn nhét nút chai bia vào chỗ dưới của cô ấy, may mà đồng nghiệp sớm phát hiện ra, nếu không cô ấy đã sớm mất mạng rồi.
Lũ súc sinh, không ngờ chúng lại chơi như vậy!
Trương Nhất Phàm đứng lên đạp mạnh xuống bàn mắng chửi thật to. Đường Vũ liền hỏi:
- Chẳng lẽ mấy việc đó không có ai quản lý sao?
- Ai dám quản chứ, giám đốc quản lý của chúng tôi cũng bị đánh như heo vậy.
Nghe đến đó, Hồ Lôi liền nói:
- Đường Vũ, ngày mai anh về một mình đi, tôi muốn ở lại đưa bọn họ đi chơi. Đã lâu như vậy không được thỏa nguyện rồi.
Trương Nhất Phàm hiểu được ý của Hồ Lôi liền nhíu nhíu mày:
- Đừng xằng bậy!
Hồ Lôi cười nói:
- Xem anh nói kìa, có một số việc anh không tiện ra mặt, những việc ở huyện Sa này nếu thiếu tôi sẽ không còn đặc sắc nữa.
Bốn người đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một âm thanh ồn ào:
- Lý Thiếu gia, bọn họ đang ở đâu?
Sau đó lại là tiếng của tên Lý Thiếu gia:
- Trọc à, mày bắt bốn thằng kia lại cho tao, tao sẽ cho mày hai trăm ngàn tiền mặt.
- Được, mày nói đi, mày muốn cánh tay hay là chân của chúng nó?
- Mẹ kiếp, bố đây đã phải chịu thiệt chúng nó rồi, mày hãy đánh chúng nó tàn phế cho tao rồi ném xuống sông cho cá ăn.
Lý Thiếu gia hung tợn nói.
Bên ngoài phòng riêng, tên trọc mang theo anh em, chừng mười mấy người, mỗi người tay đều cầm theo một thanh đao, những người này chính là do Lý Thiếu gia gọi tới để xử lý bọn Trương Nhất Phàm.
Tên gọi là đầu trọc rất nổi tiếng, danh tiếng vang khắp huyện Sa, nghe nói ở huyện Sa gã có hơn một trăm huynh đệ, những người này phần lớn liên quan đến các sòng bạc, khách sạn, nhà hàng, tiệm uốn tóc và một số tụ điểm ăn chơi. Huyện Sa phần lớn đều là địa bàn của gã.
Lý Thiếu gia và tên đầu trọc là bạn cũ, bình thường gã không tiện ra mặt nhưng hễ có chuyện là gã ra mặt giúp đỡ Lý Thiếu gia. Bởi vậy, tuy gã không phải là kẻ có thế lực lớn nhất ở huyện Sa nhưng gã đã lăn lộn ở đây bao năm nên nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương hùng bá một phương.
Tên trọc đang có việc riêng, nhận được điện thoại của Lý Thiếu gia liền tức tốc mang theo anh em trong bang đến. Lăn lộn bao năm như vậy hắn chưa bao giờ được nghe Lý Thiếu gia bị người ta đánh, hôm nay đúng là ngược đời thật.
Rốt cuộc là kẻ lỗ mãng nào? Để đề phòng tên đầu trọc còn mang theo cả súng. Cây súng này mua từ Quảng Đông, gã phải mất hơn mười ngàn đồng mới mua được, nếu không có việc thực sự cần tuyệt đối sẽ không dùng tới.
Tiến tới phòng riêng theo hướng chỉ của Lý Thiếu gia, tên đầu trọc đang đứng ở cửa thì cửa phòng đột nhiên tự động mở. Tên đầu trọc giơ chân định đạp cửa thành ra đạp vào khoảng không, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Gã đứng lên, vẻ mặt lúng túng, nhìn phía sau mọi người đều đang cười gã, gã hung tợn mắng:
- Nực cười!
Mẹ kiếp, cánh cửa này khi không lại mở ra, làm ta một phen xấu hổ như vậy.
Đường Vũ đạp cửa, lạnh lùng nhìn lũ người bên ngoài:
- Các ngươi muốn làm gì?
Liễu Hải liền đứng ở phía sau y, ánh mắt nhanh nhẹn đang chăm chú nhìn vào hai tay mỗi người, chỉ cần bọn họ có động tĩnh gì, Liễu Hải liền đứng từ phía sau mà tung cước, liền chiếm được vũ khí của đối phương.
Đối mặt với mười mấy tên cầm hung khí, cảnh tượng này Đường Vũ đã từng gặp nhiều rồi. Lần trước ở thị trấn Liễu Thủy lúc bắt bọn buôn người, mấy tên đó còn mang theo súng, vậy mà vẫn bị người mà y dẫn theo bắt được.
Đường Vũ cao tới 1,8 mét, đứng ở đó rất có khí thế. Tên đầu trọc có hơi sửng sốt, mắng tên phía sau:
- Mẹ kiếp, còn chần chừ gì nữa?
Phía sau mấy tên vác đao tiến tới, nếu bọn họ xuống tay, Liễu Hải và Hồ Lôi đều không đứng yên được nữa rồi. Hồ Lôi đánh nhau sở trường chính là ném ghế, Liễu Hải giỏi nhất chính là đánh nhau. Nói thật ra, mấy tên côn đồ này còn không đáng để y để mắt tới.
Lúc mấy cái ghế bắt đầu bay ra, người của gã cũng tới rồi. Mấy động tác tay lên xuống, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh vang vang, mấy cây đao đã rơi xuống đất.
Đúng là xuất thân từ cảnh sát, ra tay sạch sẽ gọn gàng, Trương Nhất Phàm ngồi bên trong nhìn thấy Liễu Hải thân thủ nhanh nhẹn thầm gật gật đầu. Có Liễu Hải này bên cạnh hắn bớt đi nhiều chuyện cần lo lắng.
Bảy tám tên xông vào, ngoài bị một ghế của Hồ Lôi đáp trúng còn bị Liễu Hải quật ngã. Thân thủ phi phàm của Liễu Hải Trương Nhất Phàm đã được chiêm ngưỡng lần thứ hai, lần trước ở bờ sông Thông Thành, hắn nhìn thấy mà như say như mê, quả thực rất giống cảnh tượng trong những bộ phim điện ảnh.
Hôm nay nếu không ở trong phòng riêng không gian chật hẹp thì màn biểu diễn của Liễu Hải có lẽ đã đặc sắc hơn nhiều.
Trong đám người đối phương không ngờ cũng có cao thủ, tất nhiên tên trọc cũng không dự đoán được. May mắn gã đã sớm có sự chuẩn bị, gã lấy ra điếu thuốc, chỉ vào Liễu Hải nói:
- Mày rất lợi hại, tao thừa nhận không đánh nổi mày. Tao cho mày thử kiêu ngạo thêm nữa xem xem? Tao không tin cây súng này không bắn chết được mày.
Tên đầu trọc đột nhiên rút ra khẩu súng, Trương Nhất Phàm cũng không ngờ tới, Hồ Lôi thầm mắng, mẹ kiếp, bọn này không ngờ có súng? Lớn chuyện rồi đây.
Nếu bốn người đều bị kìm chân ở trong này có lẽ sẽ đều chết oan uổng.
Đường Vũ và Liễu Hải đều từng là bộ đội, vừa nhìn liền biết đây là súng thật, không được phép một chút nô đùa. Bình thường lúc Đường Vũ chấp hành nhiệm vụ cũng có mang theo súng. Y có chút ân hận, không hiểu hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại không mang theo súng nữa?
Nhưng mà có hối hận cũng không kịp nữa rồi, tên đầu trọc thấy bốn người đều bị động khi thấy khẩu súng trong tay mình liền tỏ ra đắc ý. Gã quay lại phía sau nói:
- Chúng mày bắt chúng nó lại, mỗi đứa chặt một bàn tay đi cho tao.
- Đợi một chút, ông đây còn chơi chưa đủ.
Lý Thiếu gia đi tới, giơ tay tát Hồ Lôi một cái.
- Mẹ kiếp, không ngờ mày dám dùng rượu tạt tao, hôm nay tao sẽ bắt mày đền tao gấp trăm lần.
Nói xong gã liền lấy một ly rượu tạt thẳng vào mặt Hồ Lôi.
Hồ Lôi cười cười:
- Này, rượu này phải trả tiền đấy nhé, đừng lãng phí.
- Được lắm! Đến lúc này rồi mà mày vẫn còn cười được. Ông sẽ cho mày cùng với rượu.
Lý Thiếu gia hung hăng nhìn Hồ Lôi, lấy cây đao từ người ra.
Giơ tay quơ quơ trước mắt Hồ Lôi:
- Hôm nay ông sẽ phế đi đôi tay này của mày. Cho mày nhớ mãi ngày hôm nay
Nói xong liền xông tới chém Hồ Lôi. Trương Nhất Phàm đứng dậy:
- Đợi một chút!
- Làm sao? Mày không chờ được à? Bọn mày ai cũng có phần, cả con kỹ nữ thối tha này nữa.
Lý Thiếu dung đao chỉ vào nhân viên phục vụ. Cô gái nghe thấy thế lập tức ngất đi.
Trương Nhất Phàm đứng lên lạnh lùng nói:
- Bây giờ cậu dừng tay còn kịp đó, nếu không đích thân Thiên vương lão gia tới đây cũng không cứu nổi ngươi đâu!
- Mày là cái thá gì? Chết đến nơi rồi mà còn cứng đầu. Nếu không phải vừa nãy mày hiền lành không gây gổ thì tao đã chặt tay mày rồi.
Lý Thiếu múa múa cây đao trong tay, cười lạnh lùng nói.
Tên đầu trọc có chút mất kiên nhẫn, nói với Lý Thiếu gia:
- Đừng đôi co với chúng nữa, mau ra tay đi!
Đường Vũ nhìn vào ngực:
- Có giỏi thì đến đây đi! Tao đây cái gì cũng đã từng gặp. Có giỏi hãy đến chặt tao trước đi, nếu tao nháy mắt một cái thì không phải là người.
Đường Vũ xắn tay áo lên, bắp tay cuồn cuộn nổi lên, cánh tay đập mạnh lên trên mặt bàn:
- Đến đây đi!
- Haha… Thật đúng là không nhận ra, chúng mày đúng là lũ có nghĩa khí. Được, hôm nay Lý Thiếu gia ta chơi với các ngươi đủ rồi.
Lý Thiếu gia lau lau mũi, ném cây đao lên trên bàn, ngồi xuống ghế, lại bắt chéo chân lên. Lại từ từ châm điếu thuốc, sau khi hít sâu một hơi liền cười cười nhìn theo bốn người.
- Trọc, mỗi người một bàn tay, được lắm. Tao trả mày tiền, hai trăm ngàn.
Tên đầu trọc dùng súng dí trước Liễu Hải hô:
- Bắt đầu từ hắn đi.
Gã chỉ vào Đường Vũ.
- Dừng tay!
Trương Nhất Phàm nói lớn:
- Tôi là anh cả của bọn họ, bắt đầu từ tôi đi.
Lúc nói hắn nháy mắt với Đường Vũ. Đường Vũ hiểu ý liền nhìn về phía Liễu Hải.
Tên trọc rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn gào lên:
- Bọn mày đứa nào cũng giống nhau hết, có muốn chạy cũng không chạy được.
Ngay lúc hai tên tay chân cầm dao đi tới phía Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền hô to:
- Lý Khánh Tùng, xem con ngươi làm ra chuyện tốt gì đây này!
Nghe tên Lý Khánh Tùng, tên Lý Thiếu gia ngồi trên ghế đột nhiên giống như đạn súng vừa bắn ra chợt nhảy dựng lên. Không đợi gã chạy tới cửa, đúng lúc này, Đường Vũ và Liễu Hải đồng thời ra tay, động tác nhanh nhẹn đồng loạt, nhanh như cắt cướp lấy súng trên tay tên trọc.
- Các anh nên đi đi thì hơn, những người vừa rồi đều là người của nhóm thái tử huyện Sa.
Nhóm thái tử huyện Sa, haha…
Hồ Lôi cười khinh miệt, ông đây năm đó còn từng là thái tử của tỉnh đây này, bọn chúng có là cái thá gì?
Trước mặt ta đám nhãi ranh đó nhiều nhất cũng chỉ được xem như là hàng con cháu thôi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới chậm rãi nói:
- Hồ Lôi, anh quá kích động rồi đấy.
Hồ Lôi cười nói:
- Còn không phải vì bọn chúng rất đáng tức giận sao. Thật là kiêu ngạo, không vừa mắt chút nào hết.
- Những kẻ đó không có giáo dục, không ngờ lại dám đá cửa xông vào, dựa vào điểm này là có thể đánh cho bọn chúng tàn phế luôn rồi.
Đường Vũ cũng đồng quan điểm với y.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi đúng là không cam lòng, đổi lại là ai cũng vậy thôi, đang ăn ngon bỗng dưng bị ai đó đạp cửa thì đều mất hết hứng thú.
Dù thế nào đi nữa, cho dù bốn người chiếm phòng riêng của y, thì y cũng phải gọi nhân viên phục vụ đến hỏi cho rõ? Hoặc là tìm quản lý khách sạn hỏi thăm tình hình? Không ngờ lại không nói không rằng đạp cửa xông vào như vậy được.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, Trương Nhất Phàm liền thấy hứng thú, không lẽ cán bộ quan chức huyện Sa đều là người như thế sao? Vậy nên mới sinh ra những đứa con ngang ngược, không có gia giáo như thế.
Xem ra tiếng xấu của bọn họ ở huyện Sa không phải mới lan ra ngày một ngày hai, nếu không nhân viên phục vụ nhìn thấy bọn họ sẽ không toàn thân run sợ như vậy. Trương Nhất Phàm hỏi cô nhân viên phục vụ:
- Cô biết bọn họ sao?
Nhân viên phục vụ cắn môi lắc đầu:
- Bọn họ là khách quen ở đây, tôi chỉ biết tên Lý Thiếu gia vừa nãy là con trai của Trưởng phòng Tài chính huyện, bình thường luôn kết bè kéo phái, mỗi lần đến đây dẫn theo một đám mười mấy người trai gái đủ cả. Lần trước có nhân viên phục vụ phòng của tên Lý Thiếu gia đó suýt chút nữa thì mất mạng.
Nhân viên phục vụ nói tới đây liền dừng lại, hai tay đan vào nhau đứng ở đó, có chút căng thẳng. Có thể thấy nhìn Trương Nhất Phàm trông khá quen, liền buột miệng nói:
- Các anh tốt nhất nên đi đi, bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu.
Hóa ra là con trai Trưởng phòng Tài chính huyện Lý Khánh Tùng, con trai của một cục trưởng Trưởng phòng Tài chính nhỏ nhoi có thể hoành hành ngang ngược thế sao? Người cha già của gã ngay cả chức Ủy viên thường vụ cũng không có được? Đứa con trai đã dám ở huyện Sa kiêu ngạo như vậy, xem ra Lý Khánh Tùng này không phải người tốt gì.
Nói đến Lý Khánh Tùng, Trương Nhất Phàm liền nhớ lại. Mấy ngày hôm trước chính hắn đã ký cho xã Long Mẫu một khoản cứu trợ giúp đỡ người nghèo, khoản tiền là hai trăm ngàn, đợi đến tay Trưởng phòng Tài chính không biết liệu khoản tiền này có thể xuống đúng nơi không nữa. Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc này, trong lòng liền cảm thấy tức giận. Có cơ hội tốt nhất định phải giáo huấn tên nhóc con kia một trận cho ra trò.
Tuy rằng nhân viên phục vụ không nói, Trương Nhất Phàm cũng có thể đoán ra được tên Lý Thiếu gia này ở trong phòng riêng làm trò gì? Chỉ có Hồ Lôi rất hiếu kỳ với chuyện này, không kìm nổi liền hỏi:
- Cô nói bọn kia làm gì nhân viên phục vụ kia?
Xem điệu bộ ấy chắc chắn là muốn đùa giỡn cô gái này rồi. Cô nhân viên phục vụ không ngờ lại không nhận ra, rụt rè liếc nhìn bốn người, có lẽ là màn biểu diễn vừa nãy của Liễu Hải khiến cô mở rộng tầm mắt nên lúc này cô mới lấy hết can đảm ra nói:
- Bọn họ đưa Tiểu Đan vào quán rượu, đám người kia sau khi say rượu liền làm nhục cô ấy. Cái này vẫn chưa là gì, đến lúc đi họ còn nhét nút chai bia vào chỗ dưới của cô ấy, may mà đồng nghiệp sớm phát hiện ra, nếu không cô ấy đã sớm mất mạng rồi.
Lũ súc sinh, không ngờ chúng lại chơi như vậy!
Trương Nhất Phàm đứng lên đạp mạnh xuống bàn mắng chửi thật to. Đường Vũ liền hỏi:
- Chẳng lẽ mấy việc đó không có ai quản lý sao?
- Ai dám quản chứ, giám đốc quản lý của chúng tôi cũng bị đánh như heo vậy.
Nghe đến đó, Hồ Lôi liền nói:
- Đường Vũ, ngày mai anh về một mình đi, tôi muốn ở lại đưa bọn họ đi chơi. Đã lâu như vậy không được thỏa nguyện rồi.
Trương Nhất Phàm hiểu được ý của Hồ Lôi liền nhíu nhíu mày:
- Đừng xằng bậy!
Hồ Lôi cười nói:
- Xem anh nói kìa, có một số việc anh không tiện ra mặt, những việc ở huyện Sa này nếu thiếu tôi sẽ không còn đặc sắc nữa.
Bốn người đang nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một âm thanh ồn ào:
- Lý Thiếu gia, bọn họ đang ở đâu?
Sau đó lại là tiếng của tên Lý Thiếu gia:
- Trọc à, mày bắt bốn thằng kia lại cho tao, tao sẽ cho mày hai trăm ngàn tiền mặt.
- Được, mày nói đi, mày muốn cánh tay hay là chân của chúng nó?
- Mẹ kiếp, bố đây đã phải chịu thiệt chúng nó rồi, mày hãy đánh chúng nó tàn phế cho tao rồi ném xuống sông cho cá ăn.
Lý Thiếu gia hung tợn nói.
Bên ngoài phòng riêng, tên trọc mang theo anh em, chừng mười mấy người, mỗi người tay đều cầm theo một thanh đao, những người này chính là do Lý Thiếu gia gọi tới để xử lý bọn Trương Nhất Phàm.
Tên gọi là đầu trọc rất nổi tiếng, danh tiếng vang khắp huyện Sa, nghe nói ở huyện Sa gã có hơn một trăm huynh đệ, những người này phần lớn liên quan đến các sòng bạc, khách sạn, nhà hàng, tiệm uốn tóc và một số tụ điểm ăn chơi. Huyện Sa phần lớn đều là địa bàn của gã.
Lý Thiếu gia và tên đầu trọc là bạn cũ, bình thường gã không tiện ra mặt nhưng hễ có chuyện là gã ra mặt giúp đỡ Lý Thiếu gia. Bởi vậy, tuy gã không phải là kẻ có thế lực lớn nhất ở huyện Sa nhưng gã đã lăn lộn ở đây bao năm nên nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương hùng bá một phương.
Tên trọc đang có việc riêng, nhận được điện thoại của Lý Thiếu gia liền tức tốc mang theo anh em trong bang đến. Lăn lộn bao năm như vậy hắn chưa bao giờ được nghe Lý Thiếu gia bị người ta đánh, hôm nay đúng là ngược đời thật.
Rốt cuộc là kẻ lỗ mãng nào? Để đề phòng tên đầu trọc còn mang theo cả súng. Cây súng này mua từ Quảng Đông, gã phải mất hơn mười ngàn đồng mới mua được, nếu không có việc thực sự cần tuyệt đối sẽ không dùng tới.
Tiến tới phòng riêng theo hướng chỉ của Lý Thiếu gia, tên đầu trọc đang đứng ở cửa thì cửa phòng đột nhiên tự động mở. Tên đầu trọc giơ chân định đạp cửa thành ra đạp vào khoảng không, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Gã đứng lên, vẻ mặt lúng túng, nhìn phía sau mọi người đều đang cười gã, gã hung tợn mắng:
- Nực cười!
Mẹ kiếp, cánh cửa này khi không lại mở ra, làm ta một phen xấu hổ như vậy.
Đường Vũ đạp cửa, lạnh lùng nhìn lũ người bên ngoài:
- Các ngươi muốn làm gì?
Liễu Hải liền đứng ở phía sau y, ánh mắt nhanh nhẹn đang chăm chú nhìn vào hai tay mỗi người, chỉ cần bọn họ có động tĩnh gì, Liễu Hải liền đứng từ phía sau mà tung cước, liền chiếm được vũ khí của đối phương.
Đối mặt với mười mấy tên cầm hung khí, cảnh tượng này Đường Vũ đã từng gặp nhiều rồi. Lần trước ở thị trấn Liễu Thủy lúc bắt bọn buôn người, mấy tên đó còn mang theo súng, vậy mà vẫn bị người mà y dẫn theo bắt được.
Đường Vũ cao tới 1,8 mét, đứng ở đó rất có khí thế. Tên đầu trọc có hơi sửng sốt, mắng tên phía sau:
- Mẹ kiếp, còn chần chừ gì nữa?
Phía sau mấy tên vác đao tiến tới, nếu bọn họ xuống tay, Liễu Hải và Hồ Lôi đều không đứng yên được nữa rồi. Hồ Lôi đánh nhau sở trường chính là ném ghế, Liễu Hải giỏi nhất chính là đánh nhau. Nói thật ra, mấy tên côn đồ này còn không đáng để y để mắt tới.
Lúc mấy cái ghế bắt đầu bay ra, người của gã cũng tới rồi. Mấy động tác tay lên xuống, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh vang vang, mấy cây đao đã rơi xuống đất.
Đúng là xuất thân từ cảnh sát, ra tay sạch sẽ gọn gàng, Trương Nhất Phàm ngồi bên trong nhìn thấy Liễu Hải thân thủ nhanh nhẹn thầm gật gật đầu. Có Liễu Hải này bên cạnh hắn bớt đi nhiều chuyện cần lo lắng.
Bảy tám tên xông vào, ngoài bị một ghế của Hồ Lôi đáp trúng còn bị Liễu Hải quật ngã. Thân thủ phi phàm của Liễu Hải Trương Nhất Phàm đã được chiêm ngưỡng lần thứ hai, lần trước ở bờ sông Thông Thành, hắn nhìn thấy mà như say như mê, quả thực rất giống cảnh tượng trong những bộ phim điện ảnh.
Hôm nay nếu không ở trong phòng riêng không gian chật hẹp thì màn biểu diễn của Liễu Hải có lẽ đã đặc sắc hơn nhiều.
Trong đám người đối phương không ngờ cũng có cao thủ, tất nhiên tên trọc cũng không dự đoán được. May mắn gã đã sớm có sự chuẩn bị, gã lấy ra điếu thuốc, chỉ vào Liễu Hải nói:
- Mày rất lợi hại, tao thừa nhận không đánh nổi mày. Tao cho mày thử kiêu ngạo thêm nữa xem xem? Tao không tin cây súng này không bắn chết được mày.
Tên đầu trọc đột nhiên rút ra khẩu súng, Trương Nhất Phàm cũng không ngờ tới, Hồ Lôi thầm mắng, mẹ kiếp, bọn này không ngờ có súng? Lớn chuyện rồi đây.
Nếu bốn người đều bị kìm chân ở trong này có lẽ sẽ đều chết oan uổng.
Đường Vũ và Liễu Hải đều từng là bộ đội, vừa nhìn liền biết đây là súng thật, không được phép một chút nô đùa. Bình thường lúc Đường Vũ chấp hành nhiệm vụ cũng có mang theo súng. Y có chút ân hận, không hiểu hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại không mang theo súng nữa?
Nhưng mà có hối hận cũng không kịp nữa rồi, tên đầu trọc thấy bốn người đều bị động khi thấy khẩu súng trong tay mình liền tỏ ra đắc ý. Gã quay lại phía sau nói:
- Chúng mày bắt chúng nó lại, mỗi đứa chặt một bàn tay đi cho tao.
- Đợi một chút, ông đây còn chơi chưa đủ.
Lý Thiếu gia đi tới, giơ tay tát Hồ Lôi một cái.
- Mẹ kiếp, không ngờ mày dám dùng rượu tạt tao, hôm nay tao sẽ bắt mày đền tao gấp trăm lần.
Nói xong gã liền lấy một ly rượu tạt thẳng vào mặt Hồ Lôi.
Hồ Lôi cười cười:
- Này, rượu này phải trả tiền đấy nhé, đừng lãng phí.
- Được lắm! Đến lúc này rồi mà mày vẫn còn cười được. Ông sẽ cho mày cùng với rượu.
Lý Thiếu gia hung hăng nhìn Hồ Lôi, lấy cây đao từ người ra.
Giơ tay quơ quơ trước mắt Hồ Lôi:
- Hôm nay ông sẽ phế đi đôi tay này của mày. Cho mày nhớ mãi ngày hôm nay
Nói xong liền xông tới chém Hồ Lôi. Trương Nhất Phàm đứng dậy:
- Đợi một chút!
- Làm sao? Mày không chờ được à? Bọn mày ai cũng có phần, cả con kỹ nữ thối tha này nữa.
Lý Thiếu dung đao chỉ vào nhân viên phục vụ. Cô gái nghe thấy thế lập tức ngất đi.
Trương Nhất Phàm đứng lên lạnh lùng nói:
- Bây giờ cậu dừng tay còn kịp đó, nếu không đích thân Thiên vương lão gia tới đây cũng không cứu nổi ngươi đâu!
- Mày là cái thá gì? Chết đến nơi rồi mà còn cứng đầu. Nếu không phải vừa nãy mày hiền lành không gây gổ thì tao đã chặt tay mày rồi.
Lý Thiếu múa múa cây đao trong tay, cười lạnh lùng nói.
Tên đầu trọc có chút mất kiên nhẫn, nói với Lý Thiếu gia:
- Đừng đôi co với chúng nữa, mau ra tay đi!
Đường Vũ nhìn vào ngực:
- Có giỏi thì đến đây đi! Tao đây cái gì cũng đã từng gặp. Có giỏi hãy đến chặt tao trước đi, nếu tao nháy mắt một cái thì không phải là người.
Đường Vũ xắn tay áo lên, bắp tay cuồn cuộn nổi lên, cánh tay đập mạnh lên trên mặt bàn:
- Đến đây đi!
- Haha… Thật đúng là không nhận ra, chúng mày đúng là lũ có nghĩa khí. Được, hôm nay Lý Thiếu gia ta chơi với các ngươi đủ rồi.
Lý Thiếu gia lau lau mũi, ném cây đao lên trên bàn, ngồi xuống ghế, lại bắt chéo chân lên. Lại từ từ châm điếu thuốc, sau khi hít sâu một hơi liền cười cười nhìn theo bốn người.
- Trọc, mỗi người một bàn tay, được lắm. Tao trả mày tiền, hai trăm ngàn.
Tên đầu trọc dùng súng dí trước Liễu Hải hô:
- Bắt đầu từ hắn đi.
Gã chỉ vào Đường Vũ.
- Dừng tay!
Trương Nhất Phàm nói lớn:
- Tôi là anh cả của bọn họ, bắt đầu từ tôi đi.
Lúc nói hắn nháy mắt với Đường Vũ. Đường Vũ hiểu ý liền nhìn về phía Liễu Hải.
Tên trọc rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn gào lên:
- Bọn mày đứa nào cũng giống nhau hết, có muốn chạy cũng không chạy được.
Ngay lúc hai tên tay chân cầm dao đi tới phía Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền hô to:
- Lý Khánh Tùng, xem con ngươi làm ra chuyện tốt gì đây này!
Nghe tên Lý Khánh Tùng, tên Lý Thiếu gia ngồi trên ghế đột nhiên giống như đạn súng vừa bắn ra chợt nhảy dựng lên. Không đợi gã chạy tới cửa, đúng lúc này, Đường Vũ và Liễu Hải đồng thời ra tay, động tác nhanh nhẹn đồng loạt, nhanh như cắt cướp lấy súng trên tay tên trọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.