Chương 1114: Chúng ta chuẩn bị xuất viện
Tây Lâu Nguyệt
24/12/2016
Có rất nhiều người có sở thích “đuổi gió bắt bóng”, càng thích truyền tin đồn nhảm.
Khi mà Trương Nhất Phàm tự nhận thấy là bản thân mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì bên ngoài lại ồn ào huyên áo với những tin đồn. Một số người có rắp tâm, cố ý liên hệ việc Trương Nhất Phàm đi thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong với việc Bao Dụ Dân nằm viện.
Vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng bị một số người tô vẽ, đóng bọc lại và làm như vô tình chỉ điểm một chút, rất nhanh sẽ khiến cho người ta chú ý đến mối liên hệ giữa hai sự việc. Trên thế giới này, chân tướng của sự việc vốn dĩ nằm trong bàn tay thao túng của một số ít người, còn số đông người còn lại chẳng qua chỉ là đối tượng để cho số ít người đó lường gạt mà thôi.
Mặc dù có rất nhiều người không muốn thừa nhận nhưng không thể thay đổi được thực tế đang bày ra trước mắt. Hơn nữa cứ hết lần này đến lần khác bị người ta dẫn dắt, lường gạt.
Còn có rất nhiều chuyện mà không có cách nào giải thích.
Bởi vì giải thích có thể lại dẫn đến hiểu sai hơn, như thể là càng tô sửa lại càng đen hơn.
Tối hôm qua Đằng Phi cùng với Trương Tuyết Phong ở nhà lãnh đạo ăn cơm, sáng sớm nay ngủ dậy lại qua đón lãnh đạo đi làm, sau đó nghe thấy rất nhiều những tin tức đồn đại. Nghe được những lời đồn vô lí đó, đến Đằng Phi cũng cảm thấy oan ức thay cho ông chủ.
Là ai đặt điều vậy?
Chuyến thị sát ngày hôm qua, rõ ràng là đã chỉ định làm một cách kín đáo, không cho báo giới biết, cho nên ông chủ mới lẳng lặng thay đổi thời gian. Nào ngờ Tằng thị trưởng làm việc quá cẩn thận, tận dụng việc này một cách triệt để tới mức một giọt nước cũng không để lọt. Việc tuyên truyền quảng cáo này vốn dĩ là một mẹo thường dùng của chính phủ, bởi vì lấy là lấy cho dân, dùng cũng là dùng cho dân, cho nên tất nhiên cũng nên báo cáo cho dân biết.
Trương Nhất Phàm tất nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đó, nhưng hắn thấy bản thân không làm gì hổ hẹn với lương tâm, đàng hoàng thanh thản, cho nên cũng không sợ bị ai hiểu nhầm.
Nếu Bao Dụ Dân thực sự đổ xuống thì cái chức Phó thường vụ chủ tịch tỉnh đó, ai có năng lực người đó có lợi thế cạnh tranh. Còn người nào không có năng lực thì dù có tự lăng xê mình lên cũng vô dụng, tất cả đều phải chứng minh bằng thực lực.
Trong văn phòng, Đằng Phi nhận được cuộc điện thoại, trong điện thoại nói ngài Chủ tịch tỉnh Bao Dụ Dân muốn gặp Phó chủ tịch tỉnh Trương, muốn Trương Nhất Phàm đến bệnh viện một chuyến.
Đằng Phi liền báo cáo lại với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nghĩ có thể Bao Dụ Dân cũng đã nghe được tin đồn này nên muốn nói chuyện với mình.
Giữa hai người đang có chút hiểu lầm, Trương Nhất Phàm nghĩ nếu ông ấy có suy nghĩ như vậy thì mình đi giải thích làm sáng tỏ sự việc một chút cũng tốt.
Chính xác, Bao Dụ Dân cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu Trương Nhất Phàm đã bộc lộ như vậy, thì chỉ bằng nhượng luôn cái chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh luôn đi. Hôm qua đã bị kích động tới mức hôn mê bất tỉnh, sau đó bác sỹ căn dặn không được để tinh thần xúc động, không được giận giữ, nếu không huyết áp chỉ cần tăng lên là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Bao Dụ Dân chính là do nhìn thấy chuyến thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong rầm rộ của Trương Nhất Phàm mà lục phủ ngũ tạng như rối bời. Suy nghĩ cả một buổi tối, ông nghĩ có khi làm như Quách Vạn Niên lại hay, nhường luôn chức vị cho yên thân.
Nhưng ý tưởng này chỉ mới vụt lóe lên trong đầu chốc lát rồi lập tức bị suy nghĩ khác choán chỗ, dập tắt.
Nhưng sao mà phải nhường chỗ? Bản thân mình chỉ cần dướn thêm một chút nữa thôi là tới chức Chủ tịch tỉnh rồi, tiền đồ bao la rộng mở. Làm quan giống như là lái xe vậy, mày lái xe nhanh, nếu giỏi thì vượt qua ta, còn nếu không vượt qua được thì đừng có trách người ta cản đường.
Vì suy cho cùng thì mày muốn tiến thì người ta cũng muốn tiến, ai cũng có mục tiêu của mình.
Đương nhiên, cũng có người có đủ thế mạnh để bê hòn đá cản đường mình vất ra chỗ khác. Và rất nhiều người nghĩ rằng, Trương Nhất Phàm là người có đầy đủ thực lực và thế lực nâng đõ phía sau để làm điểm tựa thăng tiến trên con đường công danh.
Cứ nhìn mấy năm nay, hắn đã giẫm lên máu của biết bao nhiêu người để tiến đến chức vị ngày hôm nay, Bây giờ sợ là đến lượt mình rồi. Bao Dụ Dân cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Bản thân bây giờ giống như là một hòn đá lớn cản đường tiến của Trương Nhất Phàm, cái chức Phó thường vụ chủ tịch tỉnh chỉ có một, nếu ông không xuống thì người khác cũng không có cách nào lên. Nhưng ông rất không phục, bản thân nếu để chiếc ghế này dễ dàng nhường đi như vậy thì còn ra cái gì?
Cảm giác này giống như trong một cuộc thi chạy đường dài, nhìn thấy đích đến trước mắt rồi mà còn bị trọng tài thổi còi cho biết mình bị phạm quy, giữ lại không cho thi tiếp. Tâm trạng này khiến cho trong lòng Bao Dụ Dân đau như bị dao cứa vậy.
Trương Nhất Phàm nghe thấy nói Bao Dụ Dân muốn gặp mình, ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này, vốn dĩ hắn không muốn đi, nhưng nghĩ đến Bao Dụ Dân bị bệnh như vậy, ông ta muốn gặp mình chắc cũng vì có chuyện cần bàn. Vạn sự dĩ hòa vi quý mà, hơn nữa Trương Nhất Phàm tự thấy mình cũng là một người đồng đội tốt, người khác không làm điều xấu với mình thì mình cũng không chủ động làm hại đến người ta.
Vì thế hắn sai Đằng Phi chuẩn bị ít thuốc bổ rồi chuẩn bị một lần nữa đi thăm Bao Dụ Dân.
Bao Dụ Dân vừa mới ngủ dậy, nghĩ đến việc tối hôm qua mà ông nằm trên giường cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái. Ông sai bà vợ kéo gường dựng cao lên một chút rồi nằm thần ra đó nghĩ ngợi.
Đại Chí con trai ông từ ngoài cửa bước vào nói, có Trương phó chủ tịch tỉnh đến thăm.
Bao Dụ Dân lại cảm thấy Trương Nhất Phàm lần này đến như là để thăm dò xem mình đã chết chưa vậy, trong lòng cảm thấy rất giận giữ, chỉ tiếc là không thể cầm dao đâm cho hắn một nhát.
Ta còn chưa chết, ngươi đã đến đòi rút lui phải không?
Lúc này, Bao Dụ Dân thấy Trương Nhất Phàm nhất định có ý đồ bất lương.
Kỳ thật, cũng không thể trách Bao Dụ Dân có suy nghĩ như vậy, bản thân với Trương Nhất Phàm trước đây cũng không được hòa hảo cho lắm, bây giờ mình bị bệnh hắn cứ lần này lần nữa tới thăm thì mục đích là gì? Lẽ nào không phải mong ta chết mà mong ta khỏe? Cứ nghĩ mà thấy trong lòng hán lạnh.
Tin đồn mình bị bệnh ung thư, sợ là không ai khác do chính hắn truyền đi.
– Nói bố ngủ rồi, không tiếp!
Trong lúc bực tức, ông ta nói không gặp, nhưng khi Đại Chí vừa đi ra tới cửa thì Bao Dụ Dân lại gọi lại:
– Quay lại, con bảo hắn vào đi!
– Bác sỹ nói ông cần nghỉ ngơi.
Bà vợ ở bên cạnh nhắc nhở.
Bao Dụ Dân nói với vợ:
– Bà đi thu xếp đi, chúng ta chuẩn bị xuất viện.
– Ông..?
Bà vợ ông không hiểu:
– Sức khỏe của ông còn chưa bình phục, xuất viện cái gì? Ngộ nhỡ ngã ra thì tôi biết phải làm sao?
Bao Dụ Dân thấy bà vợ đầu óc ngắn nghĩ không ra liền quát:
– Tôi bảo bà thu xếp thì thu xếp, còn đứng đó làm gì? Lẽ nào muốn tôi ở đây cả đời? Bao Dụ Dân tôi dù có chết cũng phải chết ở nhà!
Bà vợ già không còn cách nào khác đành đi thu dọn đồ đạc trong phòng, Trương Nhất Phàm bước vào, rất nhiệt thành chào Bao Dụ Dân:
– Bao Tỉnh trưởng, sức khỏe ông đã khá lên nhiều chưa? Cả đội ở nhà đang chờ ông chở về lãnh đạo công tác đấy.
Bao Dụ Dân thầm cười lạnh trong bụng, các người đúng là đồ khốn kiếp, ai ai cũng mong ta sớm chết, lại còn chỉ đạo công tác cái gì, chủ trì cho Diêm Vương nhà mày ấy!
Tuy nhiên sự tu dưỡng của Bao Phó chủ tịch thâm hậu như biển, trong lòng thấu tới xương mà ngoài mặt vẫn tỏ ra rất nhiệt tình:
– Đồng chí Nhất Phàm đến rồi, ngồi đi ngồi đi. Sức khỏe không có việc gì rồi, tôi chẳng phải là đang chuẩn bị xuất viện đấy sao. Tuổi cao rồi mà, đôi khi cũng phải có bệnh nọ tật kia như vậy, không sao.
– Đúng, đúng.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bà vợ ông ta đang thu xếp đồ đạc, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Bao Dụ Dân thật sự không việc gì, xuất viện cũng tốt, xuất viện rồi thì những lời đồn đại cũng tự tan biến thôi.
Nhưng điều khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ quái là, Bao Dụ Dân chẳng phải nói muốn gặp mình có chuyện gì sao? Tại sao ngồi bao lâu mà không thấy ông ấy đề cập tới chuyện gì cả?
Không lẽ ông ta muốn mình đến đón ông ta xuất viện?
Thật là hay, Trương Nhất Phàm cười trong bụng, ý tứ này của Bao Dụ Dân thật khiến người ta khó đoán biết à.
Bao Dụ Dân ngáp dài:
– Đồng chí Nhất Phàm, anh khách khí quá, tôi thật nhận không nổi! Ồ, lại nữa, phong bao lần trước anh đã quá khách khí rồi, lần này tôi không thể nhận nữa, không thể nhận nữa đâu.
Sau đó ông ta gọi bà vợ:
– Phong bì của Phó chủ tịch Nhất Phàm bà để đâu rồi?
Bà vợ liền lục tìm phong bì trong túi xách, Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa không nói gì đến chủ đề chỉnh nên đứng dậy cáo từ:
– Ông cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, tôi về đây.
Nói dứt lời, Trương Nhất Phàm bèn vội vàng ra khỏi phòng, Bao Dụ Dân nhìn hắn đi ra, trong lòng thầm hừ một tiếng, rồi kéo chăn, đặt mình ngủ luôn.
Con trai lão từ ngoài đi vào:
– Bố, có người mang đồ tới cho bố này.
Trong tay Đại Chí đang cầm một chiếc hộp rất đẹp, chỉ cao khoảng năm mươi centimet. Chiếc hộp bên ngoài nhìn rất hoa lệ, xem ra bên trong có vật gì rất quý. Bao Dụ Dân ngồi dậy xem rồi hỏi:
– Ai đưa đấy?
– Không biết, một nhân viên chuyển phát đưa tới, có ghi cả tên của bố nữa. Trên đó viết, nhất định phải do bố tự mình mở ra. Con nghĩ là người tặng quà này cho bố chắc chắc muốn tạo cho bố một niềm vui bất ngờ đây!
Bao Dụ Dân cau mày nghĩ, người này là ai? Lại chơi cái trò này.
Chẳng nhẽ là đám cán bộ cấp dưới? Trong lòng thầm nghĩ chắc chăn chỉ có khả năng đấy thôi. Có thể có người không tiện tựng tiếp biếu quà nên dùng cách này. Đại Chí nói:
– Hay là bố mở ra xem đi, xem rốt cục là vật gì? Bố, bố tự mình mở đi! Người ta đã đặc biệt lưu ý rồi, muốn bố tự tay mở.
Bao Dụ Dân gật gật đầu, đại Chí mang chiếc hộp đặt lên cái bàn nhỏ đầu giường, Bao Dụ Dân rất cẩn thận tỉ mỉ mở lớp gói ra, lấy ra cái hộp.
Tung, tung, tung..
Bên trong chiếc hộp phát ra từng đợt âm thanh trong lạnh của một cái đồng hồ. Bao Dụ Dân nhìn thấy chiếc đồng hồ, lập tức toàn thân liền cứng ngắc tại chỗ, các dòng máu như đều chảy dồn lên não. Soa soa.. huyết áp ấp tức lại tăng lên rồi. Sắc mặt Bao Dụ Dân trong phút chốc trở nên tái nhợt, hai mắt trợn lên rõ to, một luồng khí tức không kiềm nén nổi phát lên hầm hầm như thiêu đốt.
– A….!
Đột nhiên, Bao Dụ Dân hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, rồi sau khi kêu thêm mấy tiếng nữa thì ngã vật ra gường, cứng đơ.
– Bố, bố!
– Dụ Dân, Dụ Dân!
Trong phòng bệnh, vợ và con trai của Bao Dụ Dân sợ hãi hoảng hốt, đại Chí vội ném cái đồng hồ kia đi rồi cả hai cùng nhào tới kêu gọi thảm thiết.
– Bác sỹ, bác sỹ!
– Bác sỹ
Đại Chí lấy lại tinh thần, hướng về phòng bác sỹ gọi lớn.
Bác sỹ và y tá vội vàng chạy tới, đội cấp cứu vô cùng khẩn trương tích cực tiến hành cấp cứu Bao Dụ Dân.
Hơn mười phút sau, vị bác sỹ thần sắc bình tĩnh, trịnh trọng tuyên bố:
– Người bệnh cấp cứu vô hiệu, ông ấy đi rồi!
– Không! Tôi không…!
Đại Chí hét lên tuyệt vọng, không cách nào tin nổi sự thật trước mắt. Vừa mới rồi vẫn còn bình thường, một người đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể đi ngay như vậy được? Đại Chí túm lấy cổ áo bác sỹ nói:
– Tôi không cần biết các ông dùng cách nào, nhất định phải cứu cho được bố tôi, nghe rõ chưa? Ông ấy đường đường là một Phó thường vụ chủ tịch Tỉnh, Phó chủ tịch Tỉnh đấy, các người biết không?
Bác sỹ vẻ mặt buồn rầu trầm mặc, thể hiện lực bất tòng tâm.
Nếu bản thân tôi biết cách cải tử hoàn sinh thì tôi đã không ở đây mà sớm bị người tha thờ ở trên tường rồi.
Bao Dụ Dân đã chết rồi!
Tin tức này truyền tới Ủy ban nhân dân tỉnh, rất nhiều người cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao đã chết rồi?
Xem ra tin đồn không phải là giả, quả đúng là ung thư giai đoạn cuối.
Hài… Rất nhiều người thở dài não nuột.
Khi mà Trương Nhất Phàm tự nhận thấy là bản thân mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì bên ngoài lại ồn ào huyên áo với những tin đồn. Một số người có rắp tâm, cố ý liên hệ việc Trương Nhất Phàm đi thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong với việc Bao Dụ Dân nằm viện.
Vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng bị một số người tô vẽ, đóng bọc lại và làm như vô tình chỉ điểm một chút, rất nhanh sẽ khiến cho người ta chú ý đến mối liên hệ giữa hai sự việc. Trên thế giới này, chân tướng của sự việc vốn dĩ nằm trong bàn tay thao túng của một số ít người, còn số đông người còn lại chẳng qua chỉ là đối tượng để cho số ít người đó lường gạt mà thôi.
Mặc dù có rất nhiều người không muốn thừa nhận nhưng không thể thay đổi được thực tế đang bày ra trước mắt. Hơn nữa cứ hết lần này đến lần khác bị người ta dẫn dắt, lường gạt.
Còn có rất nhiều chuyện mà không có cách nào giải thích.
Bởi vì giải thích có thể lại dẫn đến hiểu sai hơn, như thể là càng tô sửa lại càng đen hơn.
Tối hôm qua Đằng Phi cùng với Trương Tuyết Phong ở nhà lãnh đạo ăn cơm, sáng sớm nay ngủ dậy lại qua đón lãnh đạo đi làm, sau đó nghe thấy rất nhiều những tin tức đồn đại. Nghe được những lời đồn vô lí đó, đến Đằng Phi cũng cảm thấy oan ức thay cho ông chủ.
Là ai đặt điều vậy?
Chuyến thị sát ngày hôm qua, rõ ràng là đã chỉ định làm một cách kín đáo, không cho báo giới biết, cho nên ông chủ mới lẳng lặng thay đổi thời gian. Nào ngờ Tằng thị trưởng làm việc quá cẩn thận, tận dụng việc này một cách triệt để tới mức một giọt nước cũng không để lọt. Việc tuyên truyền quảng cáo này vốn dĩ là một mẹo thường dùng của chính phủ, bởi vì lấy là lấy cho dân, dùng cũng là dùng cho dân, cho nên tất nhiên cũng nên báo cáo cho dân biết.
Trương Nhất Phàm tất nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đó, nhưng hắn thấy bản thân không làm gì hổ hẹn với lương tâm, đàng hoàng thanh thản, cho nên cũng không sợ bị ai hiểu nhầm.
Nếu Bao Dụ Dân thực sự đổ xuống thì cái chức Phó thường vụ chủ tịch tỉnh đó, ai có năng lực người đó có lợi thế cạnh tranh. Còn người nào không có năng lực thì dù có tự lăng xê mình lên cũng vô dụng, tất cả đều phải chứng minh bằng thực lực.
Trong văn phòng, Đằng Phi nhận được cuộc điện thoại, trong điện thoại nói ngài Chủ tịch tỉnh Bao Dụ Dân muốn gặp Phó chủ tịch tỉnh Trương, muốn Trương Nhất Phàm đến bệnh viện một chuyến.
Đằng Phi liền báo cáo lại với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nghĩ có thể Bao Dụ Dân cũng đã nghe được tin đồn này nên muốn nói chuyện với mình.
Giữa hai người đang có chút hiểu lầm, Trương Nhất Phàm nghĩ nếu ông ấy có suy nghĩ như vậy thì mình đi giải thích làm sáng tỏ sự việc một chút cũng tốt.
Chính xác, Bao Dụ Dân cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu Trương Nhất Phàm đã bộc lộ như vậy, thì chỉ bằng nhượng luôn cái chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh luôn đi. Hôm qua đã bị kích động tới mức hôn mê bất tỉnh, sau đó bác sỹ căn dặn không được để tinh thần xúc động, không được giận giữ, nếu không huyết áp chỉ cần tăng lên là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Bao Dụ Dân chính là do nhìn thấy chuyến thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong rầm rộ của Trương Nhất Phàm mà lục phủ ngũ tạng như rối bời. Suy nghĩ cả một buổi tối, ông nghĩ có khi làm như Quách Vạn Niên lại hay, nhường luôn chức vị cho yên thân.
Nhưng ý tưởng này chỉ mới vụt lóe lên trong đầu chốc lát rồi lập tức bị suy nghĩ khác choán chỗ, dập tắt.
Nhưng sao mà phải nhường chỗ? Bản thân mình chỉ cần dướn thêm một chút nữa thôi là tới chức Chủ tịch tỉnh rồi, tiền đồ bao la rộng mở. Làm quan giống như là lái xe vậy, mày lái xe nhanh, nếu giỏi thì vượt qua ta, còn nếu không vượt qua được thì đừng có trách người ta cản đường.
Vì suy cho cùng thì mày muốn tiến thì người ta cũng muốn tiến, ai cũng có mục tiêu của mình.
Đương nhiên, cũng có người có đủ thế mạnh để bê hòn đá cản đường mình vất ra chỗ khác. Và rất nhiều người nghĩ rằng, Trương Nhất Phàm là người có đầy đủ thực lực và thế lực nâng đõ phía sau để làm điểm tựa thăng tiến trên con đường công danh.
Cứ nhìn mấy năm nay, hắn đã giẫm lên máu của biết bao nhiêu người để tiến đến chức vị ngày hôm nay, Bây giờ sợ là đến lượt mình rồi. Bao Dụ Dân cũng đã từng có suy nghĩ như vậy. Bản thân bây giờ giống như là một hòn đá lớn cản đường tiến của Trương Nhất Phàm, cái chức Phó thường vụ chủ tịch tỉnh chỉ có một, nếu ông không xuống thì người khác cũng không có cách nào lên. Nhưng ông rất không phục, bản thân nếu để chiếc ghế này dễ dàng nhường đi như vậy thì còn ra cái gì?
Cảm giác này giống như trong một cuộc thi chạy đường dài, nhìn thấy đích đến trước mắt rồi mà còn bị trọng tài thổi còi cho biết mình bị phạm quy, giữ lại không cho thi tiếp. Tâm trạng này khiến cho trong lòng Bao Dụ Dân đau như bị dao cứa vậy.
Trương Nhất Phàm nghe thấy nói Bao Dụ Dân muốn gặp mình, ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này, vốn dĩ hắn không muốn đi, nhưng nghĩ đến Bao Dụ Dân bị bệnh như vậy, ông ta muốn gặp mình chắc cũng vì có chuyện cần bàn. Vạn sự dĩ hòa vi quý mà, hơn nữa Trương Nhất Phàm tự thấy mình cũng là một người đồng đội tốt, người khác không làm điều xấu với mình thì mình cũng không chủ động làm hại đến người ta.
Vì thế hắn sai Đằng Phi chuẩn bị ít thuốc bổ rồi chuẩn bị một lần nữa đi thăm Bao Dụ Dân.
Bao Dụ Dân vừa mới ngủ dậy, nghĩ đến việc tối hôm qua mà ông nằm trên giường cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái. Ông sai bà vợ kéo gường dựng cao lên một chút rồi nằm thần ra đó nghĩ ngợi.
Đại Chí con trai ông từ ngoài cửa bước vào nói, có Trương phó chủ tịch tỉnh đến thăm.
Bao Dụ Dân lại cảm thấy Trương Nhất Phàm lần này đến như là để thăm dò xem mình đã chết chưa vậy, trong lòng cảm thấy rất giận giữ, chỉ tiếc là không thể cầm dao đâm cho hắn một nhát.
Ta còn chưa chết, ngươi đã đến đòi rút lui phải không?
Lúc này, Bao Dụ Dân thấy Trương Nhất Phàm nhất định có ý đồ bất lương.
Kỳ thật, cũng không thể trách Bao Dụ Dân có suy nghĩ như vậy, bản thân với Trương Nhất Phàm trước đây cũng không được hòa hảo cho lắm, bây giờ mình bị bệnh hắn cứ lần này lần nữa tới thăm thì mục đích là gì? Lẽ nào không phải mong ta chết mà mong ta khỏe? Cứ nghĩ mà thấy trong lòng hán lạnh.
Tin đồn mình bị bệnh ung thư, sợ là không ai khác do chính hắn truyền đi.
– Nói bố ngủ rồi, không tiếp!
Trong lúc bực tức, ông ta nói không gặp, nhưng khi Đại Chí vừa đi ra tới cửa thì Bao Dụ Dân lại gọi lại:
– Quay lại, con bảo hắn vào đi!
– Bác sỹ nói ông cần nghỉ ngơi.
Bà vợ ở bên cạnh nhắc nhở.
Bao Dụ Dân nói với vợ:
– Bà đi thu xếp đi, chúng ta chuẩn bị xuất viện.
– Ông..?
Bà vợ ông không hiểu:
– Sức khỏe của ông còn chưa bình phục, xuất viện cái gì? Ngộ nhỡ ngã ra thì tôi biết phải làm sao?
Bao Dụ Dân thấy bà vợ đầu óc ngắn nghĩ không ra liền quát:
– Tôi bảo bà thu xếp thì thu xếp, còn đứng đó làm gì? Lẽ nào muốn tôi ở đây cả đời? Bao Dụ Dân tôi dù có chết cũng phải chết ở nhà!
Bà vợ già không còn cách nào khác đành đi thu dọn đồ đạc trong phòng, Trương Nhất Phàm bước vào, rất nhiệt thành chào Bao Dụ Dân:
– Bao Tỉnh trưởng, sức khỏe ông đã khá lên nhiều chưa? Cả đội ở nhà đang chờ ông chở về lãnh đạo công tác đấy.
Bao Dụ Dân thầm cười lạnh trong bụng, các người đúng là đồ khốn kiếp, ai ai cũng mong ta sớm chết, lại còn chỉ đạo công tác cái gì, chủ trì cho Diêm Vương nhà mày ấy!
Tuy nhiên sự tu dưỡng của Bao Phó chủ tịch thâm hậu như biển, trong lòng thấu tới xương mà ngoài mặt vẫn tỏ ra rất nhiệt tình:
– Đồng chí Nhất Phàm đến rồi, ngồi đi ngồi đi. Sức khỏe không có việc gì rồi, tôi chẳng phải là đang chuẩn bị xuất viện đấy sao. Tuổi cao rồi mà, đôi khi cũng phải có bệnh nọ tật kia như vậy, không sao.
– Đúng, đúng.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bà vợ ông ta đang thu xếp đồ đạc, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Bao Dụ Dân thật sự không việc gì, xuất viện cũng tốt, xuất viện rồi thì những lời đồn đại cũng tự tan biến thôi.
Nhưng điều khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy kỳ quái là, Bao Dụ Dân chẳng phải nói muốn gặp mình có chuyện gì sao? Tại sao ngồi bao lâu mà không thấy ông ấy đề cập tới chuyện gì cả?
Không lẽ ông ta muốn mình đến đón ông ta xuất viện?
Thật là hay, Trương Nhất Phàm cười trong bụng, ý tứ này của Bao Dụ Dân thật khiến người ta khó đoán biết à.
Bao Dụ Dân ngáp dài:
– Đồng chí Nhất Phàm, anh khách khí quá, tôi thật nhận không nổi! Ồ, lại nữa, phong bao lần trước anh đã quá khách khí rồi, lần này tôi không thể nhận nữa, không thể nhận nữa đâu.
Sau đó ông ta gọi bà vợ:
– Phong bì của Phó chủ tịch Nhất Phàm bà để đâu rồi?
Bà vợ liền lục tìm phong bì trong túi xách, Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa không nói gì đến chủ đề chỉnh nên đứng dậy cáo từ:
– Ông cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, tôi về đây.
Nói dứt lời, Trương Nhất Phàm bèn vội vàng ra khỏi phòng, Bao Dụ Dân nhìn hắn đi ra, trong lòng thầm hừ một tiếng, rồi kéo chăn, đặt mình ngủ luôn.
Con trai lão từ ngoài đi vào:
– Bố, có người mang đồ tới cho bố này.
Trong tay Đại Chí đang cầm một chiếc hộp rất đẹp, chỉ cao khoảng năm mươi centimet. Chiếc hộp bên ngoài nhìn rất hoa lệ, xem ra bên trong có vật gì rất quý. Bao Dụ Dân ngồi dậy xem rồi hỏi:
– Ai đưa đấy?
– Không biết, một nhân viên chuyển phát đưa tới, có ghi cả tên của bố nữa. Trên đó viết, nhất định phải do bố tự mình mở ra. Con nghĩ là người tặng quà này cho bố chắc chắc muốn tạo cho bố một niềm vui bất ngờ đây!
Bao Dụ Dân cau mày nghĩ, người này là ai? Lại chơi cái trò này.
Chẳng nhẽ là đám cán bộ cấp dưới? Trong lòng thầm nghĩ chắc chăn chỉ có khả năng đấy thôi. Có thể có người không tiện tựng tiếp biếu quà nên dùng cách này. Đại Chí nói:
– Hay là bố mở ra xem đi, xem rốt cục là vật gì? Bố, bố tự mình mở đi! Người ta đã đặc biệt lưu ý rồi, muốn bố tự tay mở.
Bao Dụ Dân gật gật đầu, đại Chí mang chiếc hộp đặt lên cái bàn nhỏ đầu giường, Bao Dụ Dân rất cẩn thận tỉ mỉ mở lớp gói ra, lấy ra cái hộp.
Tung, tung, tung..
Bên trong chiếc hộp phát ra từng đợt âm thanh trong lạnh của một cái đồng hồ. Bao Dụ Dân nhìn thấy chiếc đồng hồ, lập tức toàn thân liền cứng ngắc tại chỗ, các dòng máu như đều chảy dồn lên não. Soa soa.. huyết áp ấp tức lại tăng lên rồi. Sắc mặt Bao Dụ Dân trong phút chốc trở nên tái nhợt, hai mắt trợn lên rõ to, một luồng khí tức không kiềm nén nổi phát lên hầm hầm như thiêu đốt.
– A….!
Đột nhiên, Bao Dụ Dân hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, rồi sau khi kêu thêm mấy tiếng nữa thì ngã vật ra gường, cứng đơ.
– Bố, bố!
– Dụ Dân, Dụ Dân!
Trong phòng bệnh, vợ và con trai của Bao Dụ Dân sợ hãi hoảng hốt, đại Chí vội ném cái đồng hồ kia đi rồi cả hai cùng nhào tới kêu gọi thảm thiết.
– Bác sỹ, bác sỹ!
– Bác sỹ
Đại Chí lấy lại tinh thần, hướng về phòng bác sỹ gọi lớn.
Bác sỹ và y tá vội vàng chạy tới, đội cấp cứu vô cùng khẩn trương tích cực tiến hành cấp cứu Bao Dụ Dân.
Hơn mười phút sau, vị bác sỹ thần sắc bình tĩnh, trịnh trọng tuyên bố:
– Người bệnh cấp cứu vô hiệu, ông ấy đi rồi!
– Không! Tôi không…!
Đại Chí hét lên tuyệt vọng, không cách nào tin nổi sự thật trước mắt. Vừa mới rồi vẫn còn bình thường, một người đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể đi ngay như vậy được? Đại Chí túm lấy cổ áo bác sỹ nói:
– Tôi không cần biết các ông dùng cách nào, nhất định phải cứu cho được bố tôi, nghe rõ chưa? Ông ấy đường đường là một Phó thường vụ chủ tịch Tỉnh, Phó chủ tịch Tỉnh đấy, các người biết không?
Bác sỹ vẻ mặt buồn rầu trầm mặc, thể hiện lực bất tòng tâm.
Nếu bản thân tôi biết cách cải tử hoàn sinh thì tôi đã không ở đây mà sớm bị người tha thờ ở trên tường rồi.
Bao Dụ Dân đã chết rồi!
Tin tức này truyền tới Ủy ban nhân dân tỉnh, rất nhiều người cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao đã chết rồi?
Xem ra tin đồn không phải là giả, quả đúng là ung thư giai đoạn cuối.
Hài… Rất nhiều người thở dài não nuột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.