Chương 49: Chuyện cũ
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Ở khách sạn Thông thành, Bí thư Thành ủy Phùng Dụ Tài, Phong Quốc Phú, Chủ tịch huyện Lâm cùng vài người nữa, đều cung kính đợi ở cửa phòng. Hôm nay bận rộn cả ngày, tất cả đều chưa ăn cơm, nhưng không ai dám rời đi.
Phía trong phòng, kéo tấm rèm ra, qua lớp kính cửa sổ thu hết khung cảnh Thông Thành vào mắt. Trong đôi mắt đầy cơ trí, mang theo một chút âu lo. Phó bí thư Đổng lại nhớ lại chuyện của hai mươi năm trước.
Lần này đến Thông Thành, hoàn toàn không phải vì thằng ranh Trương Nhất Phàm, mà là do bí mật mang trong lòng nhiều năm. Mỹ Đình, em có khỏe không? Phó bí thư Đổng khẽ gọi cái tên ngày đêm mong nhớ.
Việc xảy ra đã lâu, cảnh còn người mất, biển người mênh mang, phải đến đâu mới tìm được người vợ năm đó? Nghĩ đi nghĩ lại, người kiên cường như phó bí thư Đổng, khóe mắt lại có chút ướt át.
- Thủ trưởng, Trương Nhất Phàm đến rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính của Phùng Dụ Tài. Phó bí thư Đổng day day trán, một lúc sau mới trầm giọng, nói: - Cho cậu ta vào.
Trương Nhất Phàm đẩy cửa vào, thuận tay đóng cửa lại.
- Chú Đổng.
Phó bí thư Đổng nhìn thấy Trương Nhất Phàm, mỉm cười hiền từ.
- Thằng ranh này, làm loạn cả cái Thông Thành này lên rồi. Thế nào? Chịu thiệt ở đây, việc không ổn liền kéo ta ra chống lưng?
Trước mặt Trương Nhất Phàm, Phó bí thư Đổng không hề có chút lên mặt. Bởi vì chính ông ta nhìn Trương Nhất Phàm trưởng thành, hồi nhỏ Trương Nhất Phàm còn thường cưỡi cổ ông ta chơi đùa.
Quan hệ giữa Đổng Gia và Trương Gia đã có từ lâu, vì vậy đối với chuyện giữa Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm, người nhà cũng không lên tiếng, để cho hai đứa tự do phát triển.
- Chú Đổng, chuyện này chú đừng nói với cha cháu. Nếu không ông ấy sẽ điều cháu về mất.
Trương Nhất Phàm đưa ra yêu cầu.
Phó bí thư Đổng nhìn Trương Nhất Phàm mày rậm mắt to, càng nhìn càng giống cha hắn năm đó. Người trẻ tuổi để rèn luyện ở cấp dưới cũng tốt, sao cứ nhất định phải giữ ở bên mình cơ chứ?
Thật ra, Phó bí thư Đổng rất tán thành cách làm của Trương Nhất Phàm, hơn nữa ông cũng đã thấy thành tích hắn làm ở thị trấn Liễu Thủy. Nhậm chức một năm, liền giải quyết được mấy việc khó khăn, thật sự rất không đơn giản.
So sánh với mấy gã thành phố, thành tựu về sau của Trương Nhất Phàm chắc chắn cũng chẳng thua kém gì. Trong đám con cháu Trương gia ở Lĩnh Nam, Phó bí thư Đổng xem trọng Trương Nhất Phàm hơn cả.
- Được rồi, ta không nói với bố cậu là được chứ gì.
Phó bí thư Đổng nói:
- Nhưng cậu cũng phải giúp ta một chuyện. Xem như cậu trả ơn cho ta đã giúp cậu giải quyết tình cảnh túng thiếu hiện giờ, được chứ?
- Hả? Có nhầm không? Chú cũng ra điều kiện với cả cháu trai mình sao?
Trương Nhất Phàm bất ngờ la lên, sợ bên ngoài nghe thấy nên đã cố tình kìm giọng.
- Được rồi, thấy chú nghĩa khí như vậy, có chuyện gì, nói đi?
Sắc mặt Phó bí thư Đổng đột nhiên trở nên chăm chú lạ thường, sau đó là một tiếng thở dài.
Trương Nhất Phàm thấy vậy, thôi không cười đùa tếu táo, lặng yên chờ đợi Phó bí thư Đổng mở lời.
- Chuyện này cậu phải giúp ta, không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Phàm có hỏi, cậu cũng không được hé răng nửa lời.
Phó bí thư Đổng dáng vẻ nghiêm trang, tâm sự ngổn ngang, làm Trương Nhất Phàm cảm thấy nhiệm vụ lần này nhất định không hề đơn giản.
Vì thế hắn nhìn phó bí thư Đổng rất chăm chú:
- Chú cứ yên tâm, ngoài chú ra cháu sẽ không nói với ai.
Phó bí thư Đổng gật gật đầu, lấy tập công văn ở bên cạnh rồi rút ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô gái trẻ, chắc là tấm ảnh chụp đã lâu, nhìn qua thấy khá cũ, trang phục và cách trang điểm của nhân vật trong ảnh hệt như thời kỳ mới giải phóng.
Nhìn kỹ, cô gái trong tấm ảnh rất xinh đẹp, có nụ cười tỏa nắng, đặc biệt là là cái má lúm đồng tiền thật sâu, rất cuốn hút.
Trương Nhất Phàm xem đến đó, chợt nảy ra ý nghĩ “Cô gái này phải chăng là người yêu cũ của chú Đổng?”
Không chờ Trương Nhất Phàm hỏi, phó bí thư Đổng nói:
- Giúp ta dò hỏi tung tích của người này. Cô ấy tên là Liễu Mỹ Đình, cũng là người thị trấn Liễu Thủy. Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay cô ấy cũng phải 42 tuổi rồi.
Qủa nhiên là thế, Trương Nhất Phàm trước đã nghe nói, chú Đổng thuộc lớp thanh niên tri thức được luân chuyển về nông thôn sinh sống, xem ra bản thân đoán không sai chút nào. Cô gái trong tấm ảnh hẳn là người yêu cũ của chú ấy. Nhìn cái vẻ buồn buồn của chú Đổng, trong lòng chắc vẫn còn nhớ thương cô gái này. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra chuyện tám năm trước, mẹ của Đổng Tiểu Phàm và phó bí thư Đổng ly hôn, sau đó bà sang Mỹ.
Cõ lẽ câu chuyện giữa hai người họ có liên quan đến người phụ nữ trong bức ảnh này.
Phó bí thư Đổng không nhín Trương Nhất Phàm, mà chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ và từ tốn nói:
- Chuyện đã xảy ra 22 năm, hồi ấy ta được điều động về huyện Liễu Thủy. Ở đó, ta đã gặp người con gái đó, và rồi chúng ta yêu nhau.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau, ta được điều về lại Thượng Hải, mới thế mà đã 22 năm trôi qua. Sau khi về Thượng Hải, do sự sắp xếp của cha mẹ mà ta và mẹ Tiểu Phàm kết hôn, không lâu sau đó thì sinh Tiểu Phàm.
Tuy ta rất nhớ cô ấy, nhưng tình cảnh hồi đó không cho phép ta đưa ra bất cứ quyết định gì. Mười năm sau, đến khi lên làm Chủ tịch thành phố, ta từng một lần phái người bí mật đi tìm hiểu tung tích của cô ấy, nhưng nghe đâu cô ấy đã kết hôn, và còn có một cô con gái với người đàn ông khác, ta mới tạm thời dừng lại.
Tám năm trước, ta và mẹ Tiểu Phàm ly hôn, mẹ Tiểu Phàm nhanh chóng rời qua Mỹ. Tình cảm giữa ta và mẹ Tiểu Phàm đã hoàn toàn nguội lạnh rồi. Cũng phải thôi vì trong lòng ta không hề có cô ấy, nên trái tim không thể đón nhận sự có mặt của mẹ Tiểu Phàm.
Hôm nay ta đến thị trấn Liễu Thủy, vốn là để xem xem người con gái năm xưa giờ cuộc sống có tốt không? Tuy ta biết chục năm trước cô ấy đã rời Liễu Thủy, nhưng ta vẫn muốn tìm về những nơi mà chúng ta đã cùng đi qua, cũng để tìm lại chút ký ức xưa.
Cho nên ta nhờ cháu chuyện này, cháu nhất định phải giúp ta hỏi thăm, nếu có bất cứ vấn đề gì, lập tức gọi điện về cho ta. Nhất Phàm, ta tin tưởng cháu!
- Thực không thể tưởng tượng được, hóa ra chú Đổng còn có chuyện tình tuyệt vời như vậy. Được, chuyện này chú cứ để cháu.
Trương Nhất Phàm cẩn thận cất kỹ tấm ảnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Chú Đổng, chú không còn bất cứ tài liệu gì về cô ấy sao? Chỉ có mỗi tên và một tấm ảnh chụp đã hơn hai chục năm, rất khó tìm ạ.
- Nếu như dễ dàng, ta đã không cần nhờ đến cậu, ta đã phái người đi điều tra rồi.
Phó bí thư Đổng thoát khỏi dư âm của câu chuyên dĩ vãng, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
- Ôi, vì sao mỗi người đàn ông đều có một mối tình phong lưu nhỉ, thật là khó hiểu. Trương Nhất Phàm làm ra vẻ cụ non, thở dài thườn thượt.
Phó bí thư Đổng cốc hắn một cái
- Tiểu tử thối, từ nay về sau nhớ đối tốt với Tiểu Phàm một chút, ta cũng chỉ có một cô con gái này thôi.
Nói đến chuyện giữa bản thân với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm ngại ngùng nói:
- Cháu và tiểu Phàm chỉ là bạn thân, không giống như chú nghĩ đâu.
- Ha ha … tiểu tử thối, còn đỏ mặt gì chứ?”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Trương Nhất Phàm lúc đó, phó bí thư Đổng được một trận cười sảng khoái. Xoa đầu Trương Nhất Phàm, lắc đầu một cách yêu quý.
- Đi đi! Người bên ngoài chắc là đợi lâu rồi, ta thấy Thông Thành này cũng nên chỉnh đốn rồi!
Phía trong phòng, kéo tấm rèm ra, qua lớp kính cửa sổ thu hết khung cảnh Thông Thành vào mắt. Trong đôi mắt đầy cơ trí, mang theo một chút âu lo. Phó bí thư Đổng lại nhớ lại chuyện của hai mươi năm trước.
Lần này đến Thông Thành, hoàn toàn không phải vì thằng ranh Trương Nhất Phàm, mà là do bí mật mang trong lòng nhiều năm. Mỹ Đình, em có khỏe không? Phó bí thư Đổng khẽ gọi cái tên ngày đêm mong nhớ.
Việc xảy ra đã lâu, cảnh còn người mất, biển người mênh mang, phải đến đâu mới tìm được người vợ năm đó? Nghĩ đi nghĩ lại, người kiên cường như phó bí thư Đổng, khóe mắt lại có chút ướt át.
- Thủ trưởng, Trương Nhất Phàm đến rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính của Phùng Dụ Tài. Phó bí thư Đổng day day trán, một lúc sau mới trầm giọng, nói: - Cho cậu ta vào.
Trương Nhất Phàm đẩy cửa vào, thuận tay đóng cửa lại.
- Chú Đổng.
Phó bí thư Đổng nhìn thấy Trương Nhất Phàm, mỉm cười hiền từ.
- Thằng ranh này, làm loạn cả cái Thông Thành này lên rồi. Thế nào? Chịu thiệt ở đây, việc không ổn liền kéo ta ra chống lưng?
Trước mặt Trương Nhất Phàm, Phó bí thư Đổng không hề có chút lên mặt. Bởi vì chính ông ta nhìn Trương Nhất Phàm trưởng thành, hồi nhỏ Trương Nhất Phàm còn thường cưỡi cổ ông ta chơi đùa.
Quan hệ giữa Đổng Gia và Trương Gia đã có từ lâu, vì vậy đối với chuyện giữa Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm, người nhà cũng không lên tiếng, để cho hai đứa tự do phát triển.
- Chú Đổng, chuyện này chú đừng nói với cha cháu. Nếu không ông ấy sẽ điều cháu về mất.
Trương Nhất Phàm đưa ra yêu cầu.
Phó bí thư Đổng nhìn Trương Nhất Phàm mày rậm mắt to, càng nhìn càng giống cha hắn năm đó. Người trẻ tuổi để rèn luyện ở cấp dưới cũng tốt, sao cứ nhất định phải giữ ở bên mình cơ chứ?
Thật ra, Phó bí thư Đổng rất tán thành cách làm của Trương Nhất Phàm, hơn nữa ông cũng đã thấy thành tích hắn làm ở thị trấn Liễu Thủy. Nhậm chức một năm, liền giải quyết được mấy việc khó khăn, thật sự rất không đơn giản.
So sánh với mấy gã thành phố, thành tựu về sau của Trương Nhất Phàm chắc chắn cũng chẳng thua kém gì. Trong đám con cháu Trương gia ở Lĩnh Nam, Phó bí thư Đổng xem trọng Trương Nhất Phàm hơn cả.
- Được rồi, ta không nói với bố cậu là được chứ gì.
Phó bí thư Đổng nói:
- Nhưng cậu cũng phải giúp ta một chuyện. Xem như cậu trả ơn cho ta đã giúp cậu giải quyết tình cảnh túng thiếu hiện giờ, được chứ?
- Hả? Có nhầm không? Chú cũng ra điều kiện với cả cháu trai mình sao?
Trương Nhất Phàm bất ngờ la lên, sợ bên ngoài nghe thấy nên đã cố tình kìm giọng.
- Được rồi, thấy chú nghĩa khí như vậy, có chuyện gì, nói đi?
Sắc mặt Phó bí thư Đổng đột nhiên trở nên chăm chú lạ thường, sau đó là một tiếng thở dài.
Trương Nhất Phàm thấy vậy, thôi không cười đùa tếu táo, lặng yên chờ đợi Phó bí thư Đổng mở lời.
- Chuyện này cậu phải giúp ta, không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Phàm có hỏi, cậu cũng không được hé răng nửa lời.
Phó bí thư Đổng dáng vẻ nghiêm trang, tâm sự ngổn ngang, làm Trương Nhất Phàm cảm thấy nhiệm vụ lần này nhất định không hề đơn giản.
Vì thế hắn nhìn phó bí thư Đổng rất chăm chú:
- Chú cứ yên tâm, ngoài chú ra cháu sẽ không nói với ai.
Phó bí thư Đổng gật gật đầu, lấy tập công văn ở bên cạnh rồi rút ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô gái trẻ, chắc là tấm ảnh chụp đã lâu, nhìn qua thấy khá cũ, trang phục và cách trang điểm của nhân vật trong ảnh hệt như thời kỳ mới giải phóng.
Nhìn kỹ, cô gái trong tấm ảnh rất xinh đẹp, có nụ cười tỏa nắng, đặc biệt là là cái má lúm đồng tiền thật sâu, rất cuốn hút.
Trương Nhất Phàm xem đến đó, chợt nảy ra ý nghĩ “Cô gái này phải chăng là người yêu cũ của chú Đổng?”
Không chờ Trương Nhất Phàm hỏi, phó bí thư Đổng nói:
- Giúp ta dò hỏi tung tích của người này. Cô ấy tên là Liễu Mỹ Đình, cũng là người thị trấn Liễu Thủy. Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay cô ấy cũng phải 42 tuổi rồi.
Qủa nhiên là thế, Trương Nhất Phàm trước đã nghe nói, chú Đổng thuộc lớp thanh niên tri thức được luân chuyển về nông thôn sinh sống, xem ra bản thân đoán không sai chút nào. Cô gái trong tấm ảnh hẳn là người yêu cũ của chú ấy. Nhìn cái vẻ buồn buồn của chú Đổng, trong lòng chắc vẫn còn nhớ thương cô gái này. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra chuyện tám năm trước, mẹ của Đổng Tiểu Phàm và phó bí thư Đổng ly hôn, sau đó bà sang Mỹ.
Cõ lẽ câu chuyện giữa hai người họ có liên quan đến người phụ nữ trong bức ảnh này.
Phó bí thư Đổng không nhín Trương Nhất Phàm, mà chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ và từ tốn nói:
- Chuyện đã xảy ra 22 năm, hồi ấy ta được điều động về huyện Liễu Thủy. Ở đó, ta đã gặp người con gái đó, và rồi chúng ta yêu nhau.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau, ta được điều về lại Thượng Hải, mới thế mà đã 22 năm trôi qua. Sau khi về Thượng Hải, do sự sắp xếp của cha mẹ mà ta và mẹ Tiểu Phàm kết hôn, không lâu sau đó thì sinh Tiểu Phàm.
Tuy ta rất nhớ cô ấy, nhưng tình cảnh hồi đó không cho phép ta đưa ra bất cứ quyết định gì. Mười năm sau, đến khi lên làm Chủ tịch thành phố, ta từng một lần phái người bí mật đi tìm hiểu tung tích của cô ấy, nhưng nghe đâu cô ấy đã kết hôn, và còn có một cô con gái với người đàn ông khác, ta mới tạm thời dừng lại.
Tám năm trước, ta và mẹ Tiểu Phàm ly hôn, mẹ Tiểu Phàm nhanh chóng rời qua Mỹ. Tình cảm giữa ta và mẹ Tiểu Phàm đã hoàn toàn nguội lạnh rồi. Cũng phải thôi vì trong lòng ta không hề có cô ấy, nên trái tim không thể đón nhận sự có mặt của mẹ Tiểu Phàm.
Hôm nay ta đến thị trấn Liễu Thủy, vốn là để xem xem người con gái năm xưa giờ cuộc sống có tốt không? Tuy ta biết chục năm trước cô ấy đã rời Liễu Thủy, nhưng ta vẫn muốn tìm về những nơi mà chúng ta đã cùng đi qua, cũng để tìm lại chút ký ức xưa.
Cho nên ta nhờ cháu chuyện này, cháu nhất định phải giúp ta hỏi thăm, nếu có bất cứ vấn đề gì, lập tức gọi điện về cho ta. Nhất Phàm, ta tin tưởng cháu!
- Thực không thể tưởng tượng được, hóa ra chú Đổng còn có chuyện tình tuyệt vời như vậy. Được, chuyện này chú cứ để cháu.
Trương Nhất Phàm cẩn thận cất kỹ tấm ảnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Chú Đổng, chú không còn bất cứ tài liệu gì về cô ấy sao? Chỉ có mỗi tên và một tấm ảnh chụp đã hơn hai chục năm, rất khó tìm ạ.
- Nếu như dễ dàng, ta đã không cần nhờ đến cậu, ta đã phái người đi điều tra rồi.
Phó bí thư Đổng thoát khỏi dư âm của câu chuyên dĩ vãng, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
- Ôi, vì sao mỗi người đàn ông đều có một mối tình phong lưu nhỉ, thật là khó hiểu. Trương Nhất Phàm làm ra vẻ cụ non, thở dài thườn thượt.
Phó bí thư Đổng cốc hắn một cái
- Tiểu tử thối, từ nay về sau nhớ đối tốt với Tiểu Phàm một chút, ta cũng chỉ có một cô con gái này thôi.
Nói đến chuyện giữa bản thân với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm ngại ngùng nói:
- Cháu và tiểu Phàm chỉ là bạn thân, không giống như chú nghĩ đâu.
- Ha ha … tiểu tử thối, còn đỏ mặt gì chứ?”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Trương Nhất Phàm lúc đó, phó bí thư Đổng được một trận cười sảng khoái. Xoa đầu Trương Nhất Phàm, lắc đầu một cách yêu quý.
- Đi đi! Người bên ngoài chắc là đợi lâu rồi, ta thấy Thông Thành này cũng nên chỉnh đốn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.