Chương 751: Chuyện ở văn phòng Chủ tịch tỉnh Lý
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Trương Nhất Phàm nhìn rõ vẻ mặt của Giám đốc sơ La, trong lòng nghĩ thầm: “Đúng đấy, ông mày là đến để tố cáo đây. Lão không phải là tát vào mặt tôi mà là tát vào mặt Chủ tịch tỉnh Lý đấy. Lý Thiên Trụ đích thân gọi điện đến sở tài chính, đã nói rất rõ ràng rồi thế mà Giám đốc sở La lại còn dám hách dịch thế. Lão già cẩn thận kẻo cuối đời lại khổ đấy.”
Nắm quyền tài chính vẫn luôn là một trong những bộ phận trọng yếu mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đều muốn nắm trong tay, cũng là bộ phận then chốt mà tỉnh ủy muốn thao túng nhất. Thường những người làm Bí thư luôn muốn nắm trong tay bộ phận nhân sự và tài chính. Một bên là bộ phận pháp luật. Mấy bộ phận then chốt này đương nhiên trở thành đối tượng mà hai bên tranh giành
Tạ Kiến Quốc ở tỉnh Hồ Nam lâu như vậy đương nhiên là có thế lực riêng của mình. Giám đốc sở La có thể ngồi yên ổn ở sở Tài chính như vậy thì đương nhiên là quan hệ khá thân thiết với Tạ Kiến Quốc.
Nhưng thế lực của Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ lão cũng không thể đắc tội được. Ân Hồng Viễn như thế nào chứ? Chẳng phải là cũng bị hai người liên thủ lại đánh bại sao? Đúng là cuối đời không yên.
Giờ Giám đốc sở La cũng đang lo lắng, nếu cứ như vậy, nhiệm kỳ tiếp theo sẽ là Bí thư Lý Thiên Trụ, Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc. Như vậy mới khiến lão chịu sự uy hiếp của Tống Hạo Thiên.
Quan hệ giữa Tống Hạo Thiên và Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ không đơn giản. Lão ta cũng muốn dựa vào cây đại thụ lớn Chủ tịch tỉnh Lý này, đột nhiên phát hiện ra bản thân đã sai lầm. Cái mà Chủ tịch tỉnh Lý muốn là thành tích chính trị. Nếu Trương Nhất Phàm dưới sự lãnh đạo của ông ta mà có được những hành động khác thường, cải thiện hiện trạng Vĩnh Lâm, thì đương nhiên Chủ tịch tỉnh Lý cũng có công lãnh đạo.
Nghĩ đến điểm này, Giám đốc sở La liền tự thấy mình thật hồ đồ.
Trương Nhất Phàm ngồi về vị trí của mình:
- Bốn nhiệm vụ lớn dự kiến đến cuối năm sẽ hoàn thành hai hạng mục, về mặt thu hút đầu tư, việc tăng cường mức độ cải cách, hiện tại đã có ba hạng mục đã được khởi công. Lần trước Chủ tịch tỉnh Lý đích thân giới thiệu xưởng pha chế thuốc Trường Bạch Sơn thứ hai, đã không có vấn đề gì nữa chính thức đặt tại huyện Giang Hóa, việc giải tỏa đất đai đã làm xong, ngay bây giờ có thể xây dựng nhà xưởng rồi.
- Ngoài ra, tháng trước vừa có thêm hai hạng mục đầu tư một tỷ, lần lượt thành lập ở huyện Sơn Lam hai nhà máy quặng mangan, hiện tại quy mô ngành khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm dự tính đầu tư khoảng 1,2 tỷ đến 2 tỷ. Công ty thực nghiệp Daewoo cũng sẽ đầu tư với quy mô tầm một tỷ đến 1,5 tỷ. Có hai nhà máy khai thác mỏ quy mô lớn này cộng thêm sự nỗ lực cố gắng của bộ máy Vĩnh Lâm năm sau có thể chuyển hướng từ lỗ sang thu lợi nhuận là không thành vấn đề.
- Còn việc nữa chính là việc chỉnh đốn cải cách ba doanh nghiệp nhà nước đang đứng trước nguy cơ vỡ nợ của Vĩnh Lâm cũng đang được tiến hành. Dự tính đến cuối năm có thể chính thức hoàn thành. Còn về việc giải quyết vấn đề thất học của trẻ em tại khu vực khó khăn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã tổ chức ban xóa đói giảm nghèo, chính thức xuống nông thôn, đưa công tác xóa đói giảm nghèo đi sâu vào nhân dân.
Lý Thiên Trụ uống ngụm chè nghe Trương Nhất Phàm báo cáo tiến độ công việc ở Vĩnh Lâm, bỏ mặc Giám đốc sở La sang một bên.. Trương Nhất Phàm cũng uống ngụm chà:
- Về vấn đề giao thông ở địa khu Vĩnh Lâm, từ trước tới nay là vấn đề đau đầu nhất, hiện nay …
- Khụ khụ
Trương Nhất Phàm đang định nói đến việc khoản chi, Giám đốc sở La uống vội, đột nhiên sặc nước. Trương Nhất Phàm nhìn lão ta một cái, chỉ thấy ánh mắt đáng thương của Giám đốc sở La, ánh mắt bao hàm ý xin cứu trợ, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trương Nhất Phàm liền chuyển hướng câu chuyện:
- Hiện tại quan niệm của người Vĩnh Lâm cũng thay đổi rồi, đều muốn giàu có. Đạo lý trước tiên phải sửa đường. Chỉ cần quan niệm thay đổi tiến độ chắc là sẽ rất nhanh thôi.
Lý Thiên Trụ đưa mắt về phía Giám đốc sở La:
- Khoản tiền sửa đường vẫn chưa rót xuống hả?
Giám đốc sở La âm thầm kêu khổ, đã ngâm hơn tháng rồi, lão ta chỉ nói lập lờ:
- Cuối tháng có thể chuyển hết xuống.
Lý Thiên Trụ cũng không truy vấn tiếp, chỉ nói với Trương Nhất Phàm:
- Tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, lấy xây dựng kinh tế là trọng tâm, kiên trì đường lối trăm năm không thay đổi của Đảng. Đây là mục đích của chúng ta, cũng là quy tắc hành sự của chúng ta. Chúng ta cần phải thực sự cầu thị, kiên trì thực hành công tác này một cách sâu rộng hơn. Tầm cuối năm tôi có thể sẽ xuống Vĩnh Lâm một chuyến để kiểm tra tiến độ công viêc của các cậu.
- Tôi từ trước đến nay đều coi trọng giá trị thực tế của sự việc, không thích khoa trương, thực sự giải quyết được vấn đề kinh tế lạc hậu ở địa khu Vĩnh Lâm là trọng trách trước mắt của các cậu. Công việc của các cậu làm tốt hay không là do người dân đánh giá. Tôi sẽ không đánh giá thành tích của các cậu từ những con số giả dối trong các báo cáo gửi lên đâu nhé. Người dân nói là tốt thì mới thực sự tốt.
- Chủ tịch tỉnh Lý nói đúng ạ.
Trương Nhất Phàm báo cáo công việc xong liền đứng dậy cáo từ.
Trên đường về Vĩnh Lâm nhận được điện thoại của Giám đốc sở La:
- Bí thư Nhất Phàm này khoản chi cho sửa đường sẽ được chuyển xuống vào cuối tháng này, chia là ba lần chuyển toàn bộ xuống. Ngày mai sẽ chuyển đợt đầu tiên 120 triệu.
- Cảm ơn, Giám đốc sở La vất vả quá.
Trương Nhất Phàm thờ phào, cuối cùng cũng xoay chuyển cục diện. Khoản tiền chuyển lần đầu này từ 50 triệu tăng thành 120 triệu, xem ra con người đôi khi cũng cần phải ép.
Về đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm gọi cho Tiền Trình bảo là nếu ngày mai tiền về đến nơi thì cho báo hắn một tiếng.
Tiền Trình vốn cho rằng khoản tiền này không thể về nhanh đến thế, nhận được chỉ thị của Bí thư Trương, trong lòng nghĩ:
- Vẫn là Bí thư Trương giỏi, dám chạy lên tỉnh đòi tiền về.
Các Bí thư ở Vĩnh Lâm xưa nay ai có thể thay đổi được hiện trạng của Vĩnh Lâm?
Gã liền lập tức báo ngay tin này cho Ô Dật Long, Ô Dật Long vô cùng bĩnh tĩnh, gần đây lão tự mình nắm vài hạng mục quan trọng, bao gồm dự án quặng mangan ở huyện Sơn Lam, đường quốc lộ Vĩnh Lâm, lại còn cả tuyến đường quốc gia 107 qua huyện Sơn Lam nữa. Gã đều đang tự hỏi.
Thông qua thời gian tiếp xúc và tranh giành lẫn nhau, rút cuộc lão cũng hiểu rõ một vấn đề là chỉ có thuyên chuyển Trương Nhất Phàm đi thì lão mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí Bí thư này được.
Nhưng lý do để thuyên chuyển Trương Nhất Phàm tốt nhất là thành tích chính trị đáng gờm. Đây là cơ hội hỗ trợ thắng lợi, Ô Dật Long quyết định hợp tác cùng làm việc với Trương Nhất Phàm.
Điều làm Ô Dật Long phấn khởi nhất chính là phía Diêu Mộ Tình đã bắt tay đồng thời ký kết thành công hợp đồng đầu tư một tỷ với công ty Daewoo. Công ty Daewoo đầu tư 700 triệu chiếm 60% cổ phần, Diêu Mộ Tình đầu tư 300 triệu chiếm 40% cổ phần. Tại Vĩnh Lâm những sự việc có liên quan của công ty với chính quyền toàn bộ sẽ do Diêu Mộ Tình ra mặt giải quyết bao gồm chính sách, thuế má, đất đai, vân vân.
Buổi tối lúc nhóm Bùi Vạn Lý tụ tập với nhau, gã liền tham phiền, thủ đoạn lần này của Bí thư Trương hơi bị độc đấy, nghiêm cấm phá rừng, lại còn cho báo giới theo sát nữa, lúc nào cũng có thể bị phơi ra ánh sáng. Gã nói nếu cứ như thế thì việc mời thầu công trình lần này sẽ không có tí tin tức bên trong nào, hoàn toàn trong sáng.
Tiền Trình cười nói:
- Anh Bùi, nhìn ra trông rộng một chút. Anh đã béo đến nỗi mỡ bốc ngun ngút rồi, nếu lần này khoản tiền từ trên tỉnh rót xuống, anh còn dám thò tay ra thì tôi chúc mừng anh.
- Phi phi, phỉ phui cái mồm cậu, sao lại thế được?
Bùi Vạn Lý rất kiêng kị lời nói này, gã lẩm bẩm nói:
- Tôi vẫn là nghe lời ông chủ, làm theo sự chỉ bảo của ông chủ, chắc chắn không sai vào đâu được.
Tiền Trình nói:
- Thế là đúng rồi, tin rằng anh cũng đã nhìn thấy kết cục của Hoàng Tử Kỳ, tên này không nghe mệnh lệnh, tự mình giở trò kết quả là hại chính mình.
Bùi Vạn Lý nhìn thấy không có ai, hạ giọng hỏi:
- Anh nói xem là Hoàng Tử Kỳ bị tai nạn xe cộ thật không?
Tiền Trình đổi sắc mặt:
- Những chuyện như thế này là cái anh nên loan tin ư? Vốn là một vụ tai nạn xe cộ, đừng nghi ngờ đoán mò lung tung.
Tiểu Cảnh và Lã Kiều đi vào, Tiểu Cảnh vừa đi vào đã nói:
- Chu Bân là tên không đáng tin, không ngờ chạy hẳn đến ban xóa đói giảm nghèo làm rồi, ông chủ rất bực mình vì chuyện này.
Tiền Trình không nói gì, Bùi Vạn Lý ngẩng đầu:
- Có cần phải cho thằng này nếm mùi khổ sở tí? Cho nó biết hậu quả của việc bất trung là thế nào.
Tiền Trình lắc đầu:
- Trong thời gian này thì đừng gây chuyện. Vẫn nên để Kiều Kiều đi thăm dò khẩu khí của nó xem sao.
Lã Kiều mặc một đôi tất mỏng, vẫn là một chiếc váy đen ngắn, trang điểm khá bắt mắt:
- Chu Bân về nông thôn rồi, ít nhất cũng nửa tháng nữa cũng không thể quay lại, tôi đi đâu tìm gã chứ?
Bùi Vạn Lý nói:
- Em đi tìm vợ gã, gã sẽ đến tìm em.
- Vớ vẩn, anh cũng quá kém. Không được, quân cờ Chu Bân này ông chủ vẫn còn dùng tới. Cục diện hiện nay mới bắt đầu triển khai. Tôi nói lại lần nữa, mọi người đừng gây chuyện.
Tiểu Cảnh nghiêm nghị nói.
Bùi Vạn Lý cười cười, không nói gì. Lã Kiều đứng lên:
- Được rồi. Tôi vẫn là đi tìm Kim Lan Châu, thông tin của cô ta còn rõ ràng hơn của Chu Bân.
Nhắc đến Kim Lan Châu, sắc mặt Tiền Trình hơi ủ rũ. Lã Kiều và Kim Lan Châu là chị em tốt với nhau. Cô chắc là có nghe nói đến chuyện giữa Kim Lan Châu và Tiền Trình. Thấy sắc mặt Tiền Trình không ổn, cô biết mình đã lỡ lời.
Từ lúc Kim Lan Châu theo Hồ Lôi, Tiền Trình cũng biết thân biết phận không đi tìm cô nữa. Nhưng anh luôn theo dõi nghe nói ông chủ đứng sau tập đoàn khai tác mỏ Vĩnh Lâm lần này chính là Hồ Lôi. Anh liền ghi tạc trong lòng.
Hồ Lôi đầu tư vào Vĩnh Lâm, người phụ trách và đại diện pháp lý đều là người Hồng Kông. Gã chỉ lấy danh nghĩa người hợp tác mà thao túng chuyện này. Rất ít người biết được chân tướng thực sự đằng sau nó. Việc này và công lao của Diêu Mộ Tình.
Chỉ có điều Diêu Mộ Tình muốn nuốt trôi toàn bộ công ty Daewoo, còn Hồ Lôi thì thực sự muốn đầu tư, chỉ là mượn tên họ của người khác mà thôi. Hiện tại những bí mật doanh nghiệp chính là cái mà Tiền Trình vắt óc muốn biết. Nhưng đúng lúc này thì Chu Bân lại về nông thôn, cho nên Lã Kiều mới nghĩ tới người bạn Kim Lan Châu này.
Nếu do thám được người chủ thực sự đứng đằng sau tập đoàn khai thác mỏ chính là Hồ Lôi. Thì không nghi ngờ gì nữa chính là một sự tranh giành khác giữ Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô. Tập đoàn quặng mangan Daewoo chắc chắn sẽ bị Diêu Mộ Tình hoàn toàn thao túng. Vậy thì dựa vào quan hệ giữa Hồ Lôi và Bí thư Trương, nói không chừng Bí thư Trương sẽ nỗ lực cố gắng làm dự án này. Nói không chừng hắn ta cũng có cổ phần ấy chứ.
Thanh thế nhà Bí thư Trương đã là việc mà mọi người ai cũng biết. Mẹ vợ hắn được mệnh danh là chủ tịch tập đoàn đã lên sàn ở Mỹ, công ty trị giá cả tỷ đô. Nếu hắn âm thầm hợp tác với Hồ Lôi để có được quyền khai thác quặng mangan này, biến tướng để kiếm tiền, thì anh có thể nói rõ ràng được không?
Nghĩ đến đây, Tiền Trình cũng đồng ý cho Lã Kiều đi tìm Kim Lan Châu
Nắm quyền tài chính vẫn luôn là một trong những bộ phận trọng yếu mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đều muốn nắm trong tay, cũng là bộ phận then chốt mà tỉnh ủy muốn thao túng nhất. Thường những người làm Bí thư luôn muốn nắm trong tay bộ phận nhân sự và tài chính. Một bên là bộ phận pháp luật. Mấy bộ phận then chốt này đương nhiên trở thành đối tượng mà hai bên tranh giành
Tạ Kiến Quốc ở tỉnh Hồ Nam lâu như vậy đương nhiên là có thế lực riêng của mình. Giám đốc sở La có thể ngồi yên ổn ở sở Tài chính như vậy thì đương nhiên là quan hệ khá thân thiết với Tạ Kiến Quốc.
Nhưng thế lực của Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ lão cũng không thể đắc tội được. Ân Hồng Viễn như thế nào chứ? Chẳng phải là cũng bị hai người liên thủ lại đánh bại sao? Đúng là cuối đời không yên.
Giờ Giám đốc sở La cũng đang lo lắng, nếu cứ như vậy, nhiệm kỳ tiếp theo sẽ là Bí thư Lý Thiên Trụ, Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc. Như vậy mới khiến lão chịu sự uy hiếp của Tống Hạo Thiên.
Quan hệ giữa Tống Hạo Thiên và Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ không đơn giản. Lão ta cũng muốn dựa vào cây đại thụ lớn Chủ tịch tỉnh Lý này, đột nhiên phát hiện ra bản thân đã sai lầm. Cái mà Chủ tịch tỉnh Lý muốn là thành tích chính trị. Nếu Trương Nhất Phàm dưới sự lãnh đạo của ông ta mà có được những hành động khác thường, cải thiện hiện trạng Vĩnh Lâm, thì đương nhiên Chủ tịch tỉnh Lý cũng có công lãnh đạo.
Nghĩ đến điểm này, Giám đốc sở La liền tự thấy mình thật hồ đồ.
Trương Nhất Phàm ngồi về vị trí của mình:
- Bốn nhiệm vụ lớn dự kiến đến cuối năm sẽ hoàn thành hai hạng mục, về mặt thu hút đầu tư, việc tăng cường mức độ cải cách, hiện tại đã có ba hạng mục đã được khởi công. Lần trước Chủ tịch tỉnh Lý đích thân giới thiệu xưởng pha chế thuốc Trường Bạch Sơn thứ hai, đã không có vấn đề gì nữa chính thức đặt tại huyện Giang Hóa, việc giải tỏa đất đai đã làm xong, ngay bây giờ có thể xây dựng nhà xưởng rồi.
- Ngoài ra, tháng trước vừa có thêm hai hạng mục đầu tư một tỷ, lần lượt thành lập ở huyện Sơn Lam hai nhà máy quặng mangan, hiện tại quy mô ngành khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm dự tính đầu tư khoảng 1,2 tỷ đến 2 tỷ. Công ty thực nghiệp Daewoo cũng sẽ đầu tư với quy mô tầm một tỷ đến 1,5 tỷ. Có hai nhà máy khai thác mỏ quy mô lớn này cộng thêm sự nỗ lực cố gắng của bộ máy Vĩnh Lâm năm sau có thể chuyển hướng từ lỗ sang thu lợi nhuận là không thành vấn đề.
- Còn việc nữa chính là việc chỉnh đốn cải cách ba doanh nghiệp nhà nước đang đứng trước nguy cơ vỡ nợ của Vĩnh Lâm cũng đang được tiến hành. Dự tính đến cuối năm có thể chính thức hoàn thành. Còn về việc giải quyết vấn đề thất học của trẻ em tại khu vực khó khăn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã tổ chức ban xóa đói giảm nghèo, chính thức xuống nông thôn, đưa công tác xóa đói giảm nghèo đi sâu vào nhân dân.
Lý Thiên Trụ uống ngụm chè nghe Trương Nhất Phàm báo cáo tiến độ công việc ở Vĩnh Lâm, bỏ mặc Giám đốc sở La sang một bên.. Trương Nhất Phàm cũng uống ngụm chà:
- Về vấn đề giao thông ở địa khu Vĩnh Lâm, từ trước tới nay là vấn đề đau đầu nhất, hiện nay …
- Khụ khụ
Trương Nhất Phàm đang định nói đến việc khoản chi, Giám đốc sở La uống vội, đột nhiên sặc nước. Trương Nhất Phàm nhìn lão ta một cái, chỉ thấy ánh mắt đáng thương của Giám đốc sở La, ánh mắt bao hàm ý xin cứu trợ, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trương Nhất Phàm liền chuyển hướng câu chuyện:
- Hiện tại quan niệm của người Vĩnh Lâm cũng thay đổi rồi, đều muốn giàu có. Đạo lý trước tiên phải sửa đường. Chỉ cần quan niệm thay đổi tiến độ chắc là sẽ rất nhanh thôi.
Lý Thiên Trụ đưa mắt về phía Giám đốc sở La:
- Khoản tiền sửa đường vẫn chưa rót xuống hả?
Giám đốc sở La âm thầm kêu khổ, đã ngâm hơn tháng rồi, lão ta chỉ nói lập lờ:
- Cuối tháng có thể chuyển hết xuống.
Lý Thiên Trụ cũng không truy vấn tiếp, chỉ nói với Trương Nhất Phàm:
- Tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, lấy xây dựng kinh tế là trọng tâm, kiên trì đường lối trăm năm không thay đổi của Đảng. Đây là mục đích của chúng ta, cũng là quy tắc hành sự của chúng ta. Chúng ta cần phải thực sự cầu thị, kiên trì thực hành công tác này một cách sâu rộng hơn. Tầm cuối năm tôi có thể sẽ xuống Vĩnh Lâm một chuyến để kiểm tra tiến độ công viêc của các cậu.
- Tôi từ trước đến nay đều coi trọng giá trị thực tế của sự việc, không thích khoa trương, thực sự giải quyết được vấn đề kinh tế lạc hậu ở địa khu Vĩnh Lâm là trọng trách trước mắt của các cậu. Công việc của các cậu làm tốt hay không là do người dân đánh giá. Tôi sẽ không đánh giá thành tích của các cậu từ những con số giả dối trong các báo cáo gửi lên đâu nhé. Người dân nói là tốt thì mới thực sự tốt.
- Chủ tịch tỉnh Lý nói đúng ạ.
Trương Nhất Phàm báo cáo công việc xong liền đứng dậy cáo từ.
Trên đường về Vĩnh Lâm nhận được điện thoại của Giám đốc sở La:
- Bí thư Nhất Phàm này khoản chi cho sửa đường sẽ được chuyển xuống vào cuối tháng này, chia là ba lần chuyển toàn bộ xuống. Ngày mai sẽ chuyển đợt đầu tiên 120 triệu.
- Cảm ơn, Giám đốc sở La vất vả quá.
Trương Nhất Phàm thờ phào, cuối cùng cũng xoay chuyển cục diện. Khoản tiền chuyển lần đầu này từ 50 triệu tăng thành 120 triệu, xem ra con người đôi khi cũng cần phải ép.
Về đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm gọi cho Tiền Trình bảo là nếu ngày mai tiền về đến nơi thì cho báo hắn một tiếng.
Tiền Trình vốn cho rằng khoản tiền này không thể về nhanh đến thế, nhận được chỉ thị của Bí thư Trương, trong lòng nghĩ:
- Vẫn là Bí thư Trương giỏi, dám chạy lên tỉnh đòi tiền về.
Các Bí thư ở Vĩnh Lâm xưa nay ai có thể thay đổi được hiện trạng của Vĩnh Lâm?
Gã liền lập tức báo ngay tin này cho Ô Dật Long, Ô Dật Long vô cùng bĩnh tĩnh, gần đây lão tự mình nắm vài hạng mục quan trọng, bao gồm dự án quặng mangan ở huyện Sơn Lam, đường quốc lộ Vĩnh Lâm, lại còn cả tuyến đường quốc gia 107 qua huyện Sơn Lam nữa. Gã đều đang tự hỏi.
Thông qua thời gian tiếp xúc và tranh giành lẫn nhau, rút cuộc lão cũng hiểu rõ một vấn đề là chỉ có thuyên chuyển Trương Nhất Phàm đi thì lão mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí Bí thư này được.
Nhưng lý do để thuyên chuyển Trương Nhất Phàm tốt nhất là thành tích chính trị đáng gờm. Đây là cơ hội hỗ trợ thắng lợi, Ô Dật Long quyết định hợp tác cùng làm việc với Trương Nhất Phàm.
Điều làm Ô Dật Long phấn khởi nhất chính là phía Diêu Mộ Tình đã bắt tay đồng thời ký kết thành công hợp đồng đầu tư một tỷ với công ty Daewoo. Công ty Daewoo đầu tư 700 triệu chiếm 60% cổ phần, Diêu Mộ Tình đầu tư 300 triệu chiếm 40% cổ phần. Tại Vĩnh Lâm những sự việc có liên quan của công ty với chính quyền toàn bộ sẽ do Diêu Mộ Tình ra mặt giải quyết bao gồm chính sách, thuế má, đất đai, vân vân.
Buổi tối lúc nhóm Bùi Vạn Lý tụ tập với nhau, gã liền tham phiền, thủ đoạn lần này của Bí thư Trương hơi bị độc đấy, nghiêm cấm phá rừng, lại còn cho báo giới theo sát nữa, lúc nào cũng có thể bị phơi ra ánh sáng. Gã nói nếu cứ như thế thì việc mời thầu công trình lần này sẽ không có tí tin tức bên trong nào, hoàn toàn trong sáng.
Tiền Trình cười nói:
- Anh Bùi, nhìn ra trông rộng một chút. Anh đã béo đến nỗi mỡ bốc ngun ngút rồi, nếu lần này khoản tiền từ trên tỉnh rót xuống, anh còn dám thò tay ra thì tôi chúc mừng anh.
- Phi phi, phỉ phui cái mồm cậu, sao lại thế được?
Bùi Vạn Lý rất kiêng kị lời nói này, gã lẩm bẩm nói:
- Tôi vẫn là nghe lời ông chủ, làm theo sự chỉ bảo của ông chủ, chắc chắn không sai vào đâu được.
Tiền Trình nói:
- Thế là đúng rồi, tin rằng anh cũng đã nhìn thấy kết cục của Hoàng Tử Kỳ, tên này không nghe mệnh lệnh, tự mình giở trò kết quả là hại chính mình.
Bùi Vạn Lý nhìn thấy không có ai, hạ giọng hỏi:
- Anh nói xem là Hoàng Tử Kỳ bị tai nạn xe cộ thật không?
Tiền Trình đổi sắc mặt:
- Những chuyện như thế này là cái anh nên loan tin ư? Vốn là một vụ tai nạn xe cộ, đừng nghi ngờ đoán mò lung tung.
Tiểu Cảnh và Lã Kiều đi vào, Tiểu Cảnh vừa đi vào đã nói:
- Chu Bân là tên không đáng tin, không ngờ chạy hẳn đến ban xóa đói giảm nghèo làm rồi, ông chủ rất bực mình vì chuyện này.
Tiền Trình không nói gì, Bùi Vạn Lý ngẩng đầu:
- Có cần phải cho thằng này nếm mùi khổ sở tí? Cho nó biết hậu quả của việc bất trung là thế nào.
Tiền Trình lắc đầu:
- Trong thời gian này thì đừng gây chuyện. Vẫn nên để Kiều Kiều đi thăm dò khẩu khí của nó xem sao.
Lã Kiều mặc một đôi tất mỏng, vẫn là một chiếc váy đen ngắn, trang điểm khá bắt mắt:
- Chu Bân về nông thôn rồi, ít nhất cũng nửa tháng nữa cũng không thể quay lại, tôi đi đâu tìm gã chứ?
Bùi Vạn Lý nói:
- Em đi tìm vợ gã, gã sẽ đến tìm em.
- Vớ vẩn, anh cũng quá kém. Không được, quân cờ Chu Bân này ông chủ vẫn còn dùng tới. Cục diện hiện nay mới bắt đầu triển khai. Tôi nói lại lần nữa, mọi người đừng gây chuyện.
Tiểu Cảnh nghiêm nghị nói.
Bùi Vạn Lý cười cười, không nói gì. Lã Kiều đứng lên:
- Được rồi. Tôi vẫn là đi tìm Kim Lan Châu, thông tin của cô ta còn rõ ràng hơn của Chu Bân.
Nhắc đến Kim Lan Châu, sắc mặt Tiền Trình hơi ủ rũ. Lã Kiều và Kim Lan Châu là chị em tốt với nhau. Cô chắc là có nghe nói đến chuyện giữa Kim Lan Châu và Tiền Trình. Thấy sắc mặt Tiền Trình không ổn, cô biết mình đã lỡ lời.
Từ lúc Kim Lan Châu theo Hồ Lôi, Tiền Trình cũng biết thân biết phận không đi tìm cô nữa. Nhưng anh luôn theo dõi nghe nói ông chủ đứng sau tập đoàn khai tác mỏ Vĩnh Lâm lần này chính là Hồ Lôi. Anh liền ghi tạc trong lòng.
Hồ Lôi đầu tư vào Vĩnh Lâm, người phụ trách và đại diện pháp lý đều là người Hồng Kông. Gã chỉ lấy danh nghĩa người hợp tác mà thao túng chuyện này. Rất ít người biết được chân tướng thực sự đằng sau nó. Việc này và công lao của Diêu Mộ Tình.
Chỉ có điều Diêu Mộ Tình muốn nuốt trôi toàn bộ công ty Daewoo, còn Hồ Lôi thì thực sự muốn đầu tư, chỉ là mượn tên họ của người khác mà thôi. Hiện tại những bí mật doanh nghiệp chính là cái mà Tiền Trình vắt óc muốn biết. Nhưng đúng lúc này thì Chu Bân lại về nông thôn, cho nên Lã Kiều mới nghĩ tới người bạn Kim Lan Châu này.
Nếu do thám được người chủ thực sự đứng đằng sau tập đoàn khai thác mỏ chính là Hồ Lôi. Thì không nghi ngờ gì nữa chính là một sự tranh giành khác giữ Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô. Tập đoàn quặng mangan Daewoo chắc chắn sẽ bị Diêu Mộ Tình hoàn toàn thao túng. Vậy thì dựa vào quan hệ giữa Hồ Lôi và Bí thư Trương, nói không chừng Bí thư Trương sẽ nỗ lực cố gắng làm dự án này. Nói không chừng hắn ta cũng có cổ phần ấy chứ.
Thanh thế nhà Bí thư Trương đã là việc mà mọi người ai cũng biết. Mẹ vợ hắn được mệnh danh là chủ tịch tập đoàn đã lên sàn ở Mỹ, công ty trị giá cả tỷ đô. Nếu hắn âm thầm hợp tác với Hồ Lôi để có được quyền khai thác quặng mangan này, biến tướng để kiếm tiền, thì anh có thể nói rõ ràng được không?
Nghĩ đến đây, Tiền Trình cũng đồng ý cho Lã Kiều đi tìm Kim Lan Châu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.