Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 203: Cô bé này thật ‘khủng bố’

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Lâm Uyên cười không nói gì.

- Tôi quên mất mà! Nhưng không sao đâu, cậu cũng quen anh ấy mà, Trương Nhất Phàm đấy.

- Là thư ký của bố cậu hả?

Cô gái trong toilet hỏi vọng ra.

- Đúng rồi! Chính là anh ấy.

Lâm Uyên đưa ly nước cho Trương Nhất Phàm, thè lưỡi làm mặt xấu.

Cô gái thay quần áo xong, từ trong phòng tắm bước ra, nhìn sau lưng Trương Nhất Phàm, đỏ mặt cười.

- Người bạn trai mà cậu nói thì ra là anh ta à?

Những lời này của cô, làm cho Lâm Uyên thẹn muốn chết, liên tục nháy mắt với cô ta. Khi đó Trương Nhất Phàm nhìn với ánh mắt nghi hoặc, mặt của Lâm Uyên lập tức đỏ lên.

Rốt cuộc vẫn là con gái thông minh, Lâm Uyên lập tức đổi đề tài.

- Cô ấy chính là Cù Tĩnh, mọi người đã gặp qua rồi.

- Xin chào!

Trương Nhất Phàm vì vừa rồi vô ý nhìn người ta nên giờ trên mặt có chút ngượng ngùng, còn người ta là một cô gái hào phóng, hướng về phía hắn giơ tay.

- Xin chào! Đại thư ký.

Lâm Uyên liền đắc ý nói.

- Người ta từ lâu đã không còn là thư ký nữa rồi, bây giờ đã là Chủ tịch huyện Sa.

- A? Chủ tịch huyện?

Cù Tĩnh hiển nhiên là không dám tin, một tên tiểu tử đầu đinh như vậy, so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, không ngờ lại là chủ tịch một huyện? Đại khái trong đầu Cù Tĩnh cho rằng chủ tịch huyện là một cái gì đó, một khái niệm rất hoành tráng.

Lâm Uyên cười cười nói:

- Em Tĩnh của chúng ta cũng là người của thành phố Đông Lâm. Đều là đồng hương cả!

- Ồ, xin chào!

Trương Nhất Phàm và cô ta đồng thanh chào hỏi, phát hiện Cù Tĩnh này cũng khá xinh đẹp, nhớ tới chuyện vừa rồi, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trương Nhất Phàm liền đỏ mặt lên, Cù Tĩnh đương nhiên biết hắn vì sao đỏ mặt. Gặp phải tình huống này, đổi lại là một người khác cũng sẽ thấy xấu hổ, không ngờ một người con trai như anh ta cũng đỏ mặt, người đỏ mặt lẽ ra phải là mình mới đúng. Vì vậy cô không dám nhìn Trương Nhất Phàm lâu. Đã làm chủ tịch huyện rồi, sao không thấy chút kiêu căng gì vậy, không biết có phải là Lâm Uyên nói khoác không?

Cù Tĩnh là một cô gái rất mạnh bạo, hơn nữa lại khá hoạt bát, lại là Chủ tịch của hội sinh viên, vì tính tình vui vẻ nên sẽ dễ điều khiển tình hình hơn. Cô nhìn Trương Nhất Phàm cười nói.

- Hôm nay là sinh nhật Lâm Uyên, nhanh để cho tôi xem anh mang quà gì đến nào?

Vốn nghĩ lúc nào không có người sẽ tặng quà cho Lâm Uyên, không ngờ Cù Tĩnh lại nhắc đến, hắn chỉ còn cách mang ra thôi.

Đó là một cái hộp màu đỏ tươi, Trương Nhất Phàm đưa qua.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ!

Lâm Uyên ngượng ngùng nhận lấy chiếc hộp.

- Lại tặng em cái gì đây?

Xem dáng vẻ của cô ta, thật là quá ngại ngùng, nhưng trong lòng lại rất vui. Trương Nhất Phàm mỗi lần đều tặng quà cho cô, hơn nữa năm nào cũng nhớ đến sinh nhật của cô, cô có chút cảm kích.

Cuốn sổ lần trước, không ngờ cả trường rất ít người có, lúc lấy ra xem, mọi người đều trầm trồ so sánh. Lâm Uyên tuy không thích thể hiện, nhưng cũng thấy khoái chí trong lòng.

Dù sao ở hoàn cảnh trong trường học, quá nghèo sẽ làm cho người ta khinh thường mình, cho dù là xinh đẹp đến đâu, vì nghèo cũng sẽ không được xem trọng. Trường học là hình ảnh của một xã hội thu nhỏ, hơn nữa lại chịu ảnh hưởng nghiêm trọng từ những làn gió mới.

Cũng không biết lần này Trương Nhất Phàm tặng quà gì nữa, dù sao mỗi lần Trương Nhất Phàm mang quà đến đều có những điều ngạc nhiên thú vị, trong lòng Lâm Uyên rất thích. Nhưng cầm món quà trong tay, tâm tư con gái lúc nào cũng đoán già đoán non cả.

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói với cô:

- Mở ra xem đi, nếu như không thích thì anh mang đi đổi.



- Mau mở ra đi, để cho tớ mở rộng tầm mắt.

Cù Tĩnh còn có vẻ nóng vội hơn chủ nhân nữa, đoạt lấy cái hộp từ tay Lâm Uyên, xé lớp giấy bên ngoài ra.

- Woa —— Di động đẹp quá!

Cù Tĩnh ngây người ra, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động.

Đây là loại di động nữ hiệu Siemens, màn hình thẳng, vỏ bên ngoài màu hồng rất đẹp, tuy là của Lâm Uyên nhưng Cù Tĩnh có vẻ rất mê, cô ta còn kích động hơn cả Lâm Uyên, cầm chặt trong tay như không muốn buông.

Thời đại này, có thể có một máy nhắn tin dùng tiếng Trung đã là tốt lắm rồi, công cụ thông tin mới phát triển lên, trong trường những học sinh có tiền, mỗi người đều có máy nhắn tin.

Có đôi khi, một số người thích khoe khoang nên ở trước mặt người khác cố ý lấy ra, cho rằng việc có máy nhắn tin là chuyện rất đáng nể. Một số học sinh nữ để có được một cái máy nhắn tin, đồng ý làm bạn gái người khác cũng là chuyện bình thường, môi trường học đường chính là thay đổi như vậy đó.

Cù Tĩnh cũng chỉ có cái máy nhắn tin, nhưng so với cái di động của Lâm Uyên thì còn thua xa.

- Lâm Uyên, bạn trai cậu thật tốt! Tớ nếu như có bạn trai như vậy, tớ sẽ hạnh phúc chết mất. Mau mau cảm ơn người ta đi?

Nhìn cái di động này, Lâm Uyên cũng rất thích, liền vội vàng đứng lên, nắm lấy cái điện thoại, ôm vào ngực rất hạnh phúc và nói.

- Cảm ơn!

Khuôn mặt ửng hồng lên, thoạt nhìn có thể làm say lòng người. Trương Nhất Phàm cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy dáng điệu này của Lâm Uyên, vì thế không khỏi ngượng ngùng cười nói:

- Cảm ơn anh làm chi. Đi thôi, chũng ta đi đến bưu điện mở số, cái này vẫn chưa có số đâu, mang theo chứng minh thư đi làm.

- Woa, Lâm Uyên, cậu thật là hạnh phúc. Sao không biểu hiện gì hết vậy?

Cô gái Cù Tĩnh này, xem ra là cao thủ ăn nói, đem xấu hổ của Lâm Uyên đổ lên người Trương Nhất Phàm, trêu chọc đủ thứ.

Trương Nhất Phàm vội vàng đứng lên.

- Đừng làm loạn nữa, còn có nhiều người khác ở đây đó? Kêu các cô ấy lại đây, tối nay tôi mời cơm, chúc mừng sinh nhật em.

Nghe nói có người mời cơm, Cù Tĩnh liền vui vẻ. Vỗ tay cười nói.

- Vị Trương đại ca này thật tốt, khó trách trong trường có nhiều nam sinh theo đuổi như vậy, Lâm Uyên đều không thèm để ý đến.

Trương Nhất Phàm nghe nói như vậy có chút không đúng, có thể là Cù Tĩnh hiểu lầm rồi, hắn liền giải thích nói.

- Đừng ồn ào nữa, Lâm Uyên là em gái tôi, chúng tôi tuyệt đối không phải là quan hệ nam nữ đâu.

- Biết rồi! Tình anh em huynh muội thôi.

Cù Tĩnh xem ra là một cô gái đặc biệt cởi mở vui vẻ, nói đến chuyện này rất tự nhiên, chẳng thẹn thùng chút nào.

Trương Nhất Phàm cười khổ, nói:

- Thật sự không phải giống như cô nói đâu, bố của Lâm Uyên là lãnh đạo trước kia của tôi, chúng tôi giống như anh em vậy.

Trương Nhất Phàm không muốn trong lòng Lâm Uyên có những suy nghĩ không đúng, cho nên liền chủ động làm sáng tỏ hiều lầm này.

Không ngờ Cù Tĩnh lại không tin.

- Thôi! Giấu diếm làm gì, Lâm Uyên cô ấy đã…

Chỉ có điều cô ta nói còn chưa hết lời thì Lâm Uyên liền nhảy vào.

- Được rồi, được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.

Sau đó cô đứng chen vào tầm mắt của Trương Nhất Phàm, trừng mắt với Cù Tĩnh, ‘Đừng nói lung tung! Cẩn thận tôi không tha cho cậu đâu’.

Cù Tĩnh vẫn chưa hiểu được ánh mắt đó, sau khi đợi Lâm Uyên buông tay, cô đánh giá hai người này rất kỳ quái. Không đúng à! Lâm Uyên, con nhỏ này, rõ ràng là đưa bạn trai tới, trước kia cũng thường nghe cô ta nhắc đến cái tên Trương Nhất Phàm, tại sao người ta đến rồi, cô ta lại không dám thừa nhận chứ?

Đôi mắt thông minh của Cù Tĩnh xoay xoay rồi ánh lên mừng rỡ, ồ, tôi hiểu rồi, thì ra cô bé này thầm thương trộm nhớ người ta! Ha ha…

Cù Tĩnh đã phát hiện ra một bí mật lớn, vì hành động của Trương Nhất Phàm cũng không nhìn ra hai người có quan hệ gì mờ ám. Sinh viên bây giờ cởi mở hơn rồi, không cần nói là quan hệ nam nữ, chỉ cần thấy hợp, nói được liền nói, người nào không phải kề vai sát cánh?

Xem bộ dạng của hai người thì tám phần không có thông đồng với nhau rồi?

Tâm tư của cô bé này, ngươi nói ai có thể thấu hiểu được chứ? Cô bé Cù Tĩnh này thật là quỷ quái, không ngờ lập tức đoán được mối quan hệ của hai người.



Cô ta nhìn Lâm Uyên cười ác ý, giống như đang nói: Con nhỏ này, bình thường không phải ngươi thanh cao lắm sao? Nam sinh theo đuổi cũng không thèm để ý đến người ta, hóa ra là thầm thương trộm nhớ thư ký của ba mình, ha ha… ha ha ha….

Vào lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, từ bên ngoài truyền vào một âm thanh.

- Lâm Uyên, cái gã Phương thiếu gia kia lại đến đợi cô rồi, đang ở dưới lâu cãi nhau với cô trông cửa ký túc xá kìa?

Hai cô gái cũng khá xinh đẹp đi vào, đúng là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, bốn cô gái trong phòng này, mỗi người một vẻ không ai kém ai. Tuy rằng còn kém tuyệt sắc Đổng Tiểu Phàm, nhưng cũng được coi là trăm dặm mới tìm được một.

Hai cô gái này một cao một thấp, cái cô cao cao vừa nhìn là biết người Đông Bắc, thân người cao ráo, khoảng một mét bảy mươi mấy. Còn cái cô thấp thấp, kỳ thật cũng không phải là thấp, chỉ là lúc đi với cô người Đông Bắc kia, với dáng người cao khoảng một mét năm tám thì mới thành người thấp.

Hai người này năm trước Trương Nhất Phàm cũng đã gặp qua, nhưng mà giờ lại quên mất tên của họ. Mà hai cô gái này lại nhớ Trương Nhất Phàm, mày rậm mắt to, nam sinh anh tuấn như vậy, cô gái nào cũng sẽ để ý nhớ đến thôi.

Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô gái có dáng người cao nói:

- Thì ra là có khách đến, hai con nhỏ này cũng không chịu nói một tiếng.

Sau đó, hai người chào hỏi Trương Nhất Phàm.

- Này, anh đẹp trai, đến mừng sinh nhật Lâm Uyên à?

Trương Nhất Phàm cười cười gật đầu.

Lúc này, cô gái thấp thấp liền kêu lên:

- Nguy rồi, tình địch của anh ở dưới kia. Cái gã Phương thiếu gia không biết xấu hổ kia lại tới nữa rồi, trong tay còn cầm bó hoa hồng rất lớn, đem cách này để dụ dỗ con gái thật giống như mèo ấy.

- Cậu ấy, thoạt nhìn tao nhã như vậy, một chút nữ tính cũng không có.

Cù Tĩnh nói một câu.

Cô gái kia nhún vai, vẻ như sao chẳng được, nói:

- Phải thục nữ như vậy để làm gì, nếu như ba người chúng ta đều giống như Lâm Uyên, chẳng phải là không còn cá tính gì nữa sao? Hơn nữa anh Nhất Phàm cũng đâu phải người ngoài đâu, cứ tự nhiên đi.

Nói xong, cô đến ngồi xuống giường, gác chân lên cao.

Này nha, mặc váy mà không chịu chú ý, đến cái quần bên trong cũng lộ ra rồi kìa, để Trương Nhất Phàm vô ý là nhìn thấy hết đó.

Các cô gái trong đại học đều như vậy cả, Trương Nhất Phàm vội vàng làm ngơ đi, đứng dậy nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn tối!

Nghe nói có người mời cơm, trong phòng ký túc lại ồn ào hẳn lên.

- Tốt quá, tốt quá! Tối nay có tiệc lớn rồi.

- Tô Thiện, cậu không phải đang giảm cân sao?

Cù Tĩnh nhìn cô gái ngồi trên giường nói một câu.

- Giảm cái gì? Tôi lại không béo. Anh Phàm lâu lâu mới đến một lần, bỏ đấy, ăn đi, ăn xong rồi lại giảm, không việc gì cả.

Tô Thiện phất phất tay không thèm quan tâm.

Tô Thiện này, là người Hàng Châu, người cũng khá xinh đẹp, nghe nói những người theo đuổi cô đều phải xếp hàng. Nhưng con gái loại này, trời sinh đã khá cao ngạo, mắt đặt ở trên đầu. Nếu không phải nguyên nhân vì Lâm Uyên thì bình thường các cô đùa giỡn rất ác, đối với các nam sinh không hề cởi mở tí nào cả.

Cô gái cao cao kia tên Bạch Khẩn, cái tên này rất có ý nghĩa, họ Bạch, Trương Nhất Phàm là lần đầu tiên nghe qua, bởi vậy hắn rất nhanh nhớ kỹ tên của cô, Bạch Khẩn.

Bạch Khẩn là một cô gái khẩu khí rất lớn, cùng với dáng người quả thật giống nhau. Ở trong phòng này, cô là đại tỷ, thường xuyên chăm sóc cho ba cô em kia.

- Đi thôi, đi thôi, đi ăn cơm!

Cù Tĩnh đã kêu hét lên, cố tình làm cho Tô Thiện lo lắng.

- Đợi, đợi tớ với, tớ phải thay quần áo nữa.

Nói xong cô bé kia bạo dạn kinh khủng, không ngờ trước mặt mọi người, kéo váy lên, rất nhanh cởi ra.

Trương Nhất Phàm thật là nhức đầu! Sao lại toàn là phần tử khủng bố thế này? Khẩn trương đi, nếu không thật khó dậy được khỏi chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook