Chương 916: Có chuyện gì mà anh vui thế.
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ rồi, Trương Nhất Phàm cảm giác như chưa từng được thoải mái như vậy, hắn cho rằng không khí ở trường học còn nặng nề và mệt mỏi hơn ở chốn quan trường.
Có người nói một câu rất thực tế, nếu không là để thăng quan phát tài thì họa điên mới đến trường học.
Bởi vì cách quản lý khép kín của trường học, làm cho người ta cảm thấy bị gò bó, do đó có rất nhiều người cảm thấy khó chịu.
Sau khi nghỉ, mỗi người đều giống như phạm nhân được thả tù, có cảm giác vô cùng vui sướng khi được tự do.
Trương Nhất Phàm cũng muốn trở về tỉnh Tương, đi xa cũng được hơn ba tháng rồi.
Đi thăm mẹ rồi thăm con trai, Trương Nhất Phàm nói chuẩn bị đi.
Không ngờ khi nhìn thấy tiểu Thiên Vũ, Trương Nhất Phàm liền nhớ tới tiểu Thẩm Hạo.
Từ khi tiểu Thẩm Hạo được sinh ra đến nay, hắn đều không có cơ hội thăm nó đến một lần, Trương Nhất Phàm nghĩ, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải đi thăm nó.
Giờ đã vào tiết đông, Bắc Kinh tuyết đã rơi nhiều trận, hôm nay thời tiết đẹp, trời vừa hừng nắng.
Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh vô tình thổi qua làm hai má ửng đỏ.
Trương Nhất Phàm đứng ở ban công tầng thượng, tính toán ngày về của mình, gọi điện cho Thẩm Uyển Vân:
- Em rãnh không? Ra ngoài đi dạo một chút! Anh muốn đi gặp con.
Thẩm Uyển Vân đột nhiên bật cười một cách vui vẻ, Trương Nhất Phàm cũng bị cô cuôn theo, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì mà vui đến vậy?
Thẩm Uyển Vân cũng đáp lại bằng cái giọng nhẹ nhàng :
- Con của anh đang chơi trò chơi với ông ngoại, kéo râu của ông cụ, hai ông cháu đang chơi đùa dưới sân.
Hiển nhiên, Thẩm Uyển Vân không ở cùng một chỗ với họ, hoặc là cũng going như mình, đang đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống.
Vì thế hắn liền mỉm cười:
- Thật trùng hợp.
Giọng nói của Thẩm Uyển Vân lúc nào cũng đều đều, tao nhã như vậy, cô hỏi qua loa:
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm nhìn lúc cô nói chuyện, chớp lông mi, dáng bộ đáng yêu, quyến rũ.Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Thiên Vũ đang chơi cùng ông ngoại ngoài sân.
Thẩm Uyển Vân ồ một tiếng, rồi lại thở dài nhẹ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em ra đây đi, không được gặp con thì cũng phải cho anh gặp mẹ nó chứ, hai ngày nữa anh phải về tỉnh Tương rồi.
Thẩm Uyển Vân nhìn ông cụ đang chơi đùa với tiểu Thẩm Hạo, giọng nói trầm trầm:
- Anh tạm thời không có cơ hội gặp con, ông cụ đã coi nó như bảo bối, không cho đi đâu ra ngoài, anh đừng có mơ nữa!
Trương Nhất thở dài Phàm một tiếng:
- Vậy em ra đây đi, anh muốn gặp em.
Thẩm Uyển Vân đồng ý, hai người hẹn địa điểm.
Từ trong sân, Trương Nhất Phàm lái xe về hướng Thẩm gia, đỗ xe ở một nơi cách Thẩm gia không xa, đợi Thẩm Uyển Vân xuất hiện.
Không bao lâu, Thẩm Uyển Vân mặc một chiếc áo lông, quấn khăn quàng cổ, đi bốt màu đen. Từ xa đã nhìn thấy xe của Trương Nhất Phàm, cô liền quay đầu nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có người rồi mới vội vàng đi tới.
Thẩm Uyển Vân lên xe, mang theo luồng gió lạnh buốt.
Cô mỉm cười nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đã lâu không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi đấy.
Trương Nhất Phàm cười đau khổ:
- Ông cụ không muốn cho anh gặp con sao?
Thẩm Uyển Vân chau mày:
- Dù sao nó cũng là con của anh, sớm muộn gì cũng sẽ được gặp mặt thôi.
Trương Nhất Phàm nặng nề khởi động xe:
- Chúng ta đi đâu?
- dường như hôm nay tâm trạng Thẩm Uyển Vân không tệ, có lẽ ông cụ đã trông thằng bé rồi, cô ấy sẽ không cần lo gì nữa, cô nghiêng đâu nói:
- Chúng ta đi xem Hương Sơn lá đỏ đi!
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Bây giờ còn có lá đỏ không?
Thẩm Uyển Vân lườm hắn một cái:
- Chúng ta xem chính là ý cảnh, trên núi không có lá đỏ, trong lòng có tình cảm mãnh liệt thì không hay sao ?
Trương Nhất Phàm không có lời gì để nói nữa, nhưng hắn vẫn cho xe chạy đến công viên cây xanh ở ngoại ô phía tây.
Núi rộng lớn, khắp nơi lồng lộng gió.
Trương Nhất Phàm đứng ở chân núi nhìn lên Hương Sơn. Nghe nói núi này nổi danh vì trong núi có tảng đá lớn hình giống cái lư hương, nên đặt tên là Hương Sơn.
Giữa mùa đông, gió lạnh vù vù, hai người chậm bước trên con đường lên núi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoắt cái đã lên đến Ngọc Hoa sơn trang. Ngọc Hoa sơn trang nằm ở phần giữa Sơn Vĩnh, là cảnh điểm sân đình, trong sân cây cổ thụ rợp trời, cây đa thành hàng, nước suối chảy róc rách, đình đài tầng tầng lớp lớp, tao nhã dễ chịu.
Thẩm Uyển Vân đến đây rồi thì không muốn rời đi nữa, cô ngồi trên chiếc ghế đá, gọi Trương Nhất Phàm đi tới.
Hôm nay du khách rất ít, hai người bước trên con đường thênh thang, không thấy một bóng người, Thẩm Uyển Vân vắt hai chân lên đầu gối Trương Nhất Phàm:
- Xoa bóp cho em.
Trương Nhất Phàm ấn ấn vào bắp chân của cô, đánh giá cách bố trí của Ngọc Hoa sơn trang. Nghe nói sơn trang này xây dựng trên kiến trúc cổ từ thời Minh Thanh, năm đó Vua Càn Long còn đích thân hạ bút đề tên.
Thẩm Uyển Vân tựa đầu dựa vào:
- Chúng ta đã lâu không ở cùng nhau. Anh có nhớ em không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh không nhớ em thì gọi điện cho em làm gì?
- Anh không phải là nhớ em mà chỉ là muốn gặp con thôi. Thẩm Uyển Vân dịu dàng trách móc, một cơn gió lạnh thổi qua, làm tóc cô vương vào mặt Trương Nhất Phàm.
Hắn tận hưởng mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô, đưa tay vòng qua thắt lưng cô.
Sơn trang trống rỗng , không một bóng người, Trương Nhất Phàm không hiểu tại sao cô ấy lại chọn nơi này. Thẩm Uyển Vân nắm lấy tay hắn, nhìn hắn một cách đắm đuối:
- Xem ra ông cụ đã quyết tâm rồi, giữ bằng được tiểu Thẩm Hạo ở lại Thẩm gia, cho nên anh đừng có nuôi hy vọng nó được trở về nhà họ Trương nhận tổ tông.
Trương Nhất Phàm nói:
- Con là con của anh, cũng là con của em, anh cũng không đến mức bảo thủ như vậy, anh nghĩ bất luận con ở nhà họ Trương hay họ Thẩm thì tương lai của nó cũng không đến nỗi nào.
Thẩm Uyển Vân gật đầu, cảm kích nói:
- Anh nghĩ được như vậy em vô cùng cảm ơn.
Gió to rồi, thân thể mềm mại của Thẩm Uyển Vân run lên bần bật trong lớp ao lông, cô nói, âu cũng là ý trời, bốn anh em nhà họ Thẩm đều không sinh được con trai, ông cụ thất vọng lắm.
Sau đó cô ghé sát vào tai Trương Nhất Phàm mà nói:
- Em sinh cho anh một đứa nữa nhé! Một đứa cho nhà họ Thẩm, một đứa cho nhà họ Trương, như vậy là công bằng.
Trương Nhất Phàm ôm thắt lưng của cô rồi nói:
- Được, chỉ cần em không sợ đau.
Thẩm Uyển Vân nép trong lòng hắn thủ thỉ:
- Chết còn không sợ chẳng lẽ lại sợ đau sao? Hai người nói rồi liền quấn lấy nhau.
Thẩm Uyển Vân rất táo bạo, chủ động hôn vào má Trương Nhất Phàm, hắn đã lâu không gặp cô, nghĩ đến việc sắp phải đi tỉnh Tương, thực sự nên động viên người phụ nữ này.
Nghĩ thế, hắn dùng tay xoa xoa bầu ngực cô.
Chỉ có điều, bây giờ là mùa đông, áo lông quá dày, sờ nắn không thích lắm.
Thẩm Uyển Vân cảm giác được tay của hắn sột soạt bên ngoài lớp áo, không nhịn được cười:
- Muốn sờ phải không? Em cởi áo ra.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Gió to quá, mình về thôi em!
Thẩm Uyển Vân không đồng ý, kéo tay Trương Nhất Phàm lại:
- Đi theo em!
Sau đó liền đi thẳng về hướng rừng cây.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi theo em là được ! Thẩm Uyển Vân đưa hắn đi sâu vào rừng, một nơi tránh gió. Ở đây có mấy tảng đá to, sạch sẽ mà kín đáo.
Thấy nơi này, Trương Nhất Phàm liền hiểu ra rồi.
Đây là lần trước mang tiểu Thẩm Hạo đến chơi phát hiện ra, đẹp chứ!
Thẩm Uyển Vân cười như hoa nở, khuôn mặt vốn hồng hào mang thêm nét tươi vui đáng yêu.
Cô kéo Trương Nhất Phàm ngồi xuống còn mình thì ngồi lên đùi hắn, hai người hôn nhau say đắm.
Thẩm Uyển Vân kéo phần trên của áo xuống, đặt hai tay của Trương Nhất Phàm vào trong:
- Cho tay anh được sưởi ấm.
Trương Nhất Phàm quan sát nơi này, thật yên tĩnh, rồi cười Thẩm Uyển Vân, thiệt cho em nghĩ ra nơi này!
Thẩm Uyển Vân đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đây gọi là tình cảm! Hiểu không?
Trương Nhất Phàm không nói gì, bóp mạnh bầu ngực của cô.
Thẩm Uyển Vân mặc ít quần áo, ngoài chiếc áo lông bên trong chỉ mặc áo bó sát màu đen, Trương Nhất Phàm sợ cô bị cảm lạnh, không nỡ vén lên, chỉ sờ mó qua lớp áo.
Mỗi lần cùng Thẩm Uyển Vân, hắn chưa hề phải thương tiếc, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu, mà dường như chỉ có như vậy mới làm Thẩm Uyển Vân đạt được khoái cảm.
Cảm thụ được sự vuốt ve của Trương Nhất Phàm, cô nhanh chóng có tinh thần, cô nói:
- Chúng ta ở đây sinh thêm đứa nữa nhé! Em muốn!
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Có được không? Lỡ có người đến thì sao?
Thẩm Uyển Vân nói:
- Em còn không sợ, anh sợ cái gì?"
Sau đó, cô liền chủ động kéo khóa của Trương Nhất Phàm xuống, rồi từ từ ngồi xuống.
Có người nói một câu rất thực tế, nếu không là để thăng quan phát tài thì họa điên mới đến trường học.
Bởi vì cách quản lý khép kín của trường học, làm cho người ta cảm thấy bị gò bó, do đó có rất nhiều người cảm thấy khó chịu.
Sau khi nghỉ, mỗi người đều giống như phạm nhân được thả tù, có cảm giác vô cùng vui sướng khi được tự do.
Trương Nhất Phàm cũng muốn trở về tỉnh Tương, đi xa cũng được hơn ba tháng rồi.
Đi thăm mẹ rồi thăm con trai, Trương Nhất Phàm nói chuẩn bị đi.
Không ngờ khi nhìn thấy tiểu Thiên Vũ, Trương Nhất Phàm liền nhớ tới tiểu Thẩm Hạo.
Từ khi tiểu Thẩm Hạo được sinh ra đến nay, hắn đều không có cơ hội thăm nó đến một lần, Trương Nhất Phàm nghĩ, lần này dù thế nào đi nữa cũng phải đi thăm nó.
Giờ đã vào tiết đông, Bắc Kinh tuyết đã rơi nhiều trận, hôm nay thời tiết đẹp, trời vừa hừng nắng.
Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh vô tình thổi qua làm hai má ửng đỏ.
Trương Nhất Phàm đứng ở ban công tầng thượng, tính toán ngày về của mình, gọi điện cho Thẩm Uyển Vân:
- Em rãnh không? Ra ngoài đi dạo một chút! Anh muốn đi gặp con.
Thẩm Uyển Vân đột nhiên bật cười một cách vui vẻ, Trương Nhất Phàm cũng bị cô cuôn theo, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì mà vui đến vậy?
Thẩm Uyển Vân cũng đáp lại bằng cái giọng nhẹ nhàng :
- Con của anh đang chơi trò chơi với ông ngoại, kéo râu của ông cụ, hai ông cháu đang chơi đùa dưới sân.
Hiển nhiên, Thẩm Uyển Vân không ở cùng một chỗ với họ, hoặc là cũng going như mình, đang đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống.
Vì thế hắn liền mỉm cười:
- Thật trùng hợp.
Giọng nói của Thẩm Uyển Vân lúc nào cũng đều đều, tao nhã như vậy, cô hỏi qua loa:
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm nhìn lúc cô nói chuyện, chớp lông mi, dáng bộ đáng yêu, quyến rũ.Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Thiên Vũ đang chơi cùng ông ngoại ngoài sân.
Thẩm Uyển Vân ồ một tiếng, rồi lại thở dài nhẹ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em ra đây đi, không được gặp con thì cũng phải cho anh gặp mẹ nó chứ, hai ngày nữa anh phải về tỉnh Tương rồi.
Thẩm Uyển Vân nhìn ông cụ đang chơi đùa với tiểu Thẩm Hạo, giọng nói trầm trầm:
- Anh tạm thời không có cơ hội gặp con, ông cụ đã coi nó như bảo bối, không cho đi đâu ra ngoài, anh đừng có mơ nữa!
Trương Nhất thở dài Phàm một tiếng:
- Vậy em ra đây đi, anh muốn gặp em.
Thẩm Uyển Vân đồng ý, hai người hẹn địa điểm.
Từ trong sân, Trương Nhất Phàm lái xe về hướng Thẩm gia, đỗ xe ở một nơi cách Thẩm gia không xa, đợi Thẩm Uyển Vân xuất hiện.
Không bao lâu, Thẩm Uyển Vân mặc một chiếc áo lông, quấn khăn quàng cổ, đi bốt màu đen. Từ xa đã nhìn thấy xe của Trương Nhất Phàm, cô liền quay đầu nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có người rồi mới vội vàng đi tới.
Thẩm Uyển Vân lên xe, mang theo luồng gió lạnh buốt.
Cô mỉm cười nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đã lâu không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi đấy.
Trương Nhất Phàm cười đau khổ:
- Ông cụ không muốn cho anh gặp con sao?
Thẩm Uyển Vân chau mày:
- Dù sao nó cũng là con của anh, sớm muộn gì cũng sẽ được gặp mặt thôi.
Trương Nhất Phàm nặng nề khởi động xe:
- Chúng ta đi đâu?
- dường như hôm nay tâm trạng Thẩm Uyển Vân không tệ, có lẽ ông cụ đã trông thằng bé rồi, cô ấy sẽ không cần lo gì nữa, cô nghiêng đâu nói:
- Chúng ta đi xem Hương Sơn lá đỏ đi!
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Bây giờ còn có lá đỏ không?
Thẩm Uyển Vân lườm hắn một cái:
- Chúng ta xem chính là ý cảnh, trên núi không có lá đỏ, trong lòng có tình cảm mãnh liệt thì không hay sao ?
Trương Nhất Phàm không có lời gì để nói nữa, nhưng hắn vẫn cho xe chạy đến công viên cây xanh ở ngoại ô phía tây.
Núi rộng lớn, khắp nơi lồng lộng gió.
Trương Nhất Phàm đứng ở chân núi nhìn lên Hương Sơn. Nghe nói núi này nổi danh vì trong núi có tảng đá lớn hình giống cái lư hương, nên đặt tên là Hương Sơn.
Giữa mùa đông, gió lạnh vù vù, hai người chậm bước trên con đường lên núi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoắt cái đã lên đến Ngọc Hoa sơn trang. Ngọc Hoa sơn trang nằm ở phần giữa Sơn Vĩnh, là cảnh điểm sân đình, trong sân cây cổ thụ rợp trời, cây đa thành hàng, nước suối chảy róc rách, đình đài tầng tầng lớp lớp, tao nhã dễ chịu.
Thẩm Uyển Vân đến đây rồi thì không muốn rời đi nữa, cô ngồi trên chiếc ghế đá, gọi Trương Nhất Phàm đi tới.
Hôm nay du khách rất ít, hai người bước trên con đường thênh thang, không thấy một bóng người, Thẩm Uyển Vân vắt hai chân lên đầu gối Trương Nhất Phàm:
- Xoa bóp cho em.
Trương Nhất Phàm ấn ấn vào bắp chân của cô, đánh giá cách bố trí của Ngọc Hoa sơn trang. Nghe nói sơn trang này xây dựng trên kiến trúc cổ từ thời Minh Thanh, năm đó Vua Càn Long còn đích thân hạ bút đề tên.
Thẩm Uyển Vân tựa đầu dựa vào:
- Chúng ta đã lâu không ở cùng nhau. Anh có nhớ em không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh không nhớ em thì gọi điện cho em làm gì?
- Anh không phải là nhớ em mà chỉ là muốn gặp con thôi. Thẩm Uyển Vân dịu dàng trách móc, một cơn gió lạnh thổi qua, làm tóc cô vương vào mặt Trương Nhất Phàm.
Hắn tận hưởng mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô, đưa tay vòng qua thắt lưng cô.
Sơn trang trống rỗng , không một bóng người, Trương Nhất Phàm không hiểu tại sao cô ấy lại chọn nơi này. Thẩm Uyển Vân nắm lấy tay hắn, nhìn hắn một cách đắm đuối:
- Xem ra ông cụ đã quyết tâm rồi, giữ bằng được tiểu Thẩm Hạo ở lại Thẩm gia, cho nên anh đừng có nuôi hy vọng nó được trở về nhà họ Trương nhận tổ tông.
Trương Nhất Phàm nói:
- Con là con của anh, cũng là con của em, anh cũng không đến mức bảo thủ như vậy, anh nghĩ bất luận con ở nhà họ Trương hay họ Thẩm thì tương lai của nó cũng không đến nỗi nào.
Thẩm Uyển Vân gật đầu, cảm kích nói:
- Anh nghĩ được như vậy em vô cùng cảm ơn.
Gió to rồi, thân thể mềm mại của Thẩm Uyển Vân run lên bần bật trong lớp ao lông, cô nói, âu cũng là ý trời, bốn anh em nhà họ Thẩm đều không sinh được con trai, ông cụ thất vọng lắm.
Sau đó cô ghé sát vào tai Trương Nhất Phàm mà nói:
- Em sinh cho anh một đứa nữa nhé! Một đứa cho nhà họ Thẩm, một đứa cho nhà họ Trương, như vậy là công bằng.
Trương Nhất Phàm ôm thắt lưng của cô rồi nói:
- Được, chỉ cần em không sợ đau.
Thẩm Uyển Vân nép trong lòng hắn thủ thỉ:
- Chết còn không sợ chẳng lẽ lại sợ đau sao? Hai người nói rồi liền quấn lấy nhau.
Thẩm Uyển Vân rất táo bạo, chủ động hôn vào má Trương Nhất Phàm, hắn đã lâu không gặp cô, nghĩ đến việc sắp phải đi tỉnh Tương, thực sự nên động viên người phụ nữ này.
Nghĩ thế, hắn dùng tay xoa xoa bầu ngực cô.
Chỉ có điều, bây giờ là mùa đông, áo lông quá dày, sờ nắn không thích lắm.
Thẩm Uyển Vân cảm giác được tay của hắn sột soạt bên ngoài lớp áo, không nhịn được cười:
- Muốn sờ phải không? Em cởi áo ra.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Gió to quá, mình về thôi em!
Thẩm Uyển Vân không đồng ý, kéo tay Trương Nhất Phàm lại:
- Đi theo em!
Sau đó liền đi thẳng về hướng rừng cây.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi theo em là được ! Thẩm Uyển Vân đưa hắn đi sâu vào rừng, một nơi tránh gió. Ở đây có mấy tảng đá to, sạch sẽ mà kín đáo.
Thấy nơi này, Trương Nhất Phàm liền hiểu ra rồi.
Đây là lần trước mang tiểu Thẩm Hạo đến chơi phát hiện ra, đẹp chứ!
Thẩm Uyển Vân cười như hoa nở, khuôn mặt vốn hồng hào mang thêm nét tươi vui đáng yêu.
Cô kéo Trương Nhất Phàm ngồi xuống còn mình thì ngồi lên đùi hắn, hai người hôn nhau say đắm.
Thẩm Uyển Vân kéo phần trên của áo xuống, đặt hai tay của Trương Nhất Phàm vào trong:
- Cho tay anh được sưởi ấm.
Trương Nhất Phàm quan sát nơi này, thật yên tĩnh, rồi cười Thẩm Uyển Vân, thiệt cho em nghĩ ra nơi này!
Thẩm Uyển Vân đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:
- Đây gọi là tình cảm! Hiểu không?
Trương Nhất Phàm không nói gì, bóp mạnh bầu ngực của cô.
Thẩm Uyển Vân mặc ít quần áo, ngoài chiếc áo lông bên trong chỉ mặc áo bó sát màu đen, Trương Nhất Phàm sợ cô bị cảm lạnh, không nỡ vén lên, chỉ sờ mó qua lớp áo.
Mỗi lần cùng Thẩm Uyển Vân, hắn chưa hề phải thương tiếc, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu, mà dường như chỉ có như vậy mới làm Thẩm Uyển Vân đạt được khoái cảm.
Cảm thụ được sự vuốt ve của Trương Nhất Phàm, cô nhanh chóng có tinh thần, cô nói:
- Chúng ta ở đây sinh thêm đứa nữa nhé! Em muốn!
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Có được không? Lỡ có người đến thì sao?
Thẩm Uyển Vân nói:
- Em còn không sợ, anh sợ cái gì?"
Sau đó, cô liền chủ động kéo khóa của Trương Nhất Phàm xuống, rồi từ từ ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.