Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 789: Có kẻ gây chuyện.*

Tây Lâu Nguyệt

10/09/2013

Tối nay tâm trạng Tiểu Cảnh cực kỳ không tốt, cứ tưởng một câu nói là xong việc, ai dè lại thành ra mất hết thể diện. Đúng lúc Tiền Trình gọi gã đi chơi mạt chược, vẫn là mấy tên bạn cũ.

Khi Tiểu Cảnh lái xe đến Tử Khí Đông Lai, thì Tiền Trình và ba người nữa đã đang đợi gã.

Ngồi chơi bài, Tiểu Cảnh bực tức nói:

- Giờ tôi khó chịu lắm, nên hôm nay mọi người không được lấy pháo của tôi đâu đấy. Có bản lĩnh thì tự mình mò đi!

Ấn Tương nhìn gã.

- Sao vậy?

Tiểu Cảnh sờ một quân bài, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.

- Các anh nói xem, nếu Trương Nhất Phàm bị điều đi, ai sẽ thế chân chức Bí thư thành phố Vĩnh Lâm này?

- Đương nhiên là ông chủ rồi, người khác sao có thể giữ vững được cục diện này.

Bùi Vạn Lý nói.

- Vậy các anh có nghĩ đến việc làm thế nào mới khiến Trương Nhất Phàm rời khỏi nơi này sớm một chút hay không, chẳng lẽ thật sự phải chờ mấy năm nữa hay sao? Nếu chẳng may hắn không đi, đến lúc ông chủ hết nhiệm kỳ, thì chúng ta phải làm sao?

Đây là một câu hỏi rất thực tế, nếu Trương Nhất Phàm không đi, Ô Dật Long lại hết nhiệm kỳ, có thể sẽ bị điều đi khỏi Vĩnh Lâm. Có vài người không hiểu ý Tiểu Cảnh, bèn hỏi:

- Cậu muốn làm gì?

Tiểu Cảnh đáp:

- Còn có thể làm gì được, tôi chỉ không hiểu, tại sao ông chủ lại thuận theo ý Trương Nhất Phàm như vậy, mà chúng ta lại chẳng sợ hắn. Cho dù hắn có hậu thuẫn, nhưng rồng mạnh không bằng rắn địa phương.

Tiền Trình dường như hiểu được đôi chút, thận trọng nói:

- Ông chủ muốn giữ địa bàn, nghĩ cho đại cục. Chẳng lẽ cậu không thấy Trương Nhất Phàm ở Đông Lâm, Song Giang gây sức ép, làm ra những chuyện kinh thiên động địa thế nào sao. Có câu “Lùi một bước trời cao biển rộng”! Biết tiến biết lùi mới là bản lĩnh đàn ông.

Tiểu Cảnh xùy một tiếng.

- Các anh thật sự càng già càng nhát, trước đây có thế này đâu. Chẳng lẽ chúng ta thật sự sợ Trương Nhất Phàm sao?

Bùi Vạn Lý tỏ ra nghi ngờ:

- Thư ký Cảnh, có phải cậu chịu ấm ức gì rồi nên khó chịu hay không.

Tiểu Cảnh cũng không muốn giấu ba người họ, nên kể hết chuyện hôm nay ra. Nghe xong, bọn họ đều hiểu ra vấn đề, không ngờ Đằng Phi lại dám đối đầu với Tiểu Cảnh, chẳng trách gã ta khó chịu.

“Có điều, việc ở cục Phát thanh truyền hình, cậu nhúng tay vào làm gì?” Có người trong lòng thầm nghĩ.*

Tiền Trình cũng biết, Tiểu Cảnh không chịu thiệt bao giờ, càng không thể để gã mất mặt. Đương nhiên, gã có cái tính này cũng vì khoảng thời gian dài đi theo Chủ tịch Ô, bình thường trước mặt người ngoài quen thói “hô mưa gọi gió” rồi, giờ làm sao chịu nổi uất ức.

Kỳ thực, người Tiểu Cảnh dè chừng nhất chính là Đằng Phi, bởi anh ta là thư ký Bí thư, tuy hai người không cần phải phân cao thấp, song gã vẫn có cảm giác Đằng Phi sẽ cướp mất vị trí của mình. Có lẽ do lòng dạ đen tối, nên gã lúc nào cũng nghĩ cách đè đầu cưỡi cổ Đằng Phi.

Thấy ba người kia không nói gì, Tiểu Cảnh ngán ngẩm nói:

- Thôi, coi như tôi phí lời, mấy người đến rắm cũng chẳng chịu cho ra!



Bùi Vạn Lý cười ha hả đáp:

- Muốn cho Đằng Phi chịu thiệt cũng không dễ, chỉ có điều, việc này không thể làm lớn được. Làm lớn chuyện đều không tốt cho tất cả mọi người.

Tiểu Cảnh nói, chỉ cần có thể xả giận, không làm lớn chuyện cũng được.

- Vậy được! Chuyện này để tôi lo.

Tiền Trình vốn muốn nói gì đó, song nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tiểu Cảnh, gã liền im lặng không nói gì.

Hôm sau, Đằng Phi định đến trường Nghệ thuật xem xét tình hình, làm cho xong việc lần này.

Đúng lúc ấy gặp được lão Trần, lão Trần nói dù sao hôm nay lãnh đạo cũng không ra ngoài, để ông ấy đưa Đằng Phi đi.

Đằng Phi liền đi cùng lão Trần, trên đường đi, Đằng Phi thấy lão Trần lái xe êm ru như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Gần đây anh ta cũng đang thi lấy bằng, phần lý thuyết qua rồi, mỗi tội phần thực hành chỉ thiếu chút nữa thì qua.*

Người mới học lái xe đều mang tâm lý nóng lòng muốn thử, dù có việc hay không có việc cũng cứ thích động vào xe một chút. Ngược lại, người làm lái xe như lão Trần, ngày nào cũng sờ vô lăng, đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa rồi.

Ra khỏi nội thành, Đằng Phi đề nghị, để anh ta lái thử một đoạn.

Lão Trần vốn cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hứng thú của Đằng Phi, nên cũng không đành lòng làm anh ta mất hứng. Hơn nữa, ở ngoại thành ít xe, nên ông đồng ý.

Đằng Phi mới học lái xe được hơn một tháng, lúc lái xe ở trường dạy, anh ta cũng tự thấy mình làm khá tốt.

Đến khi ra đường rồi, trông thấy xe cộ qua lại tấp nập, trong lòng lại thấy căng thẳng. Đây là lần đầu tiên anh ta lái xe ra đường, hai mắt mở trừng trừng, lưng ngồi thẳng, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào học sinh tiểu học.

Lái được một đoạn, lão Trần phát hiện ra tay lái của anh ta cũng khá vững vàng, chỉ là có hơi khẩn trương thôi. Ông liền khuyên anh ta thả lỏng một chút, đừng có căng thẳng quá. Mắt nhìn phía trước, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần lo lái xe của mình là được.

Đằng Phi nghe theo hướng dẫn của lão Trần, thấy tiến bộ rất nhanh, đi cả quãng đường không có vấn đề gì, rất nhanh đã đến cổng trường Nghệ thuật. Lão Trần lấy một điếu thuốc ra hút.

Phía trước mặt là đường giao nhau, Đằng Phi lái xe vượt ra khỏi làn xe, lúc rẽ quên nhìn gương chiếu hậu, cũng không bật xi nhan mà đã cho xe quẹo luôn sang bên phải.

- Ối, thôi xong rồi!

Lúc lão Trần phát hiện ra có vấn đề, thì đã muộn rồi, rầm —— một chiếc taxi lao như bay tới, đâm mạnh vào cửa sau của chiếc Audi, làm cho chiếc xe chấn động dữ dội.

Xong rồi!

Lúc này đầu óc Đằng Phi trống rỗng, ngồi đờ đẫn đến nỗi quên cả giậm chân phanh. Kết quả là, “ầm” một tiếng, lại đâm vào một chiếc taxi Santana ở phía trước.

Tài xế taxi thò đầu ra mắng.:

- Lái xe kiểu gì thế? Rẽ cũng không xi nhan! Anh muốn quẹo thì cũng phải chuyển làn đường, bật xi nhan trước chứ, ở đâu ra cái kiểu vượt làn xe rồi quẹo thẳng như vậy?

Cả hai chiếc xe bị đâm đều là xe taxi, chiếc Santana phía trước giật lên một hồi, càng xe phía sau bị đâm vỡ tan tành.

Suy cho cùng cũng là lính mới, không có kinh nghiệm xử lý sự cố, lúc này Đằng Phi chỉ biết trợn tròn mắt.

Lão Trần cuống cuồng rút chìa khóa rồi xuống xe.

Chỉ thấy chiếc taxi phía sau đâm lên, khiến cửa sau của chiếc Audi bị đâm bẹp rúm, lưu lại một cái lỗ rõ sâu.

Chiếc Audi lại đâm phải càng sau của chiếc taxi hiệu Santana phía trước, mảnh nhựa rơi đầy trên mặt đường.



Trông thấy cảnh tượng này, lão Trần cũng có chút sốt ruột, quay lại mắng người lái xe phía sau.

- Cậu lái nhanh thế làm gì? Ai bảo không lái chậm một chút?

Người lái xe này tức giận, ở đâu ra cái kiểu đi mắng người khác như thế, người tài xế taxi cũng thấy bực mình, vậy là hai người quay ra cãi nhau.

Người lái xe phía trước cũng đang cằn nhằn này nọ, dẫn đến hai người tài xế taxi cùng cãi nhau với lão Trần.

Lão Trần bực mình, đẩy một trong hai tài xế taxi một cái, kết quả, đối phương nói ông ta đánh người, thế là ba người lại xông vào đánh nhau.

Đằng Phi tiến lên phía trước, nói:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh. Có gì thì nói chuyện đã.

Nhưng hai người tài xế taxi đâu có chịu dừng tay, bọn họ có lý nên sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đúng lúc đó bỗng nhiên từ đâu chui ra một tay phóng viên, trông thấy cảnh tượng, gã lôi máy ảnh ra không ngừng chụp.

Một tài xế taxi hét lên:

- Mọi người đến mà xem, xe Thành ủy cũng thật ghê gớm, đâm vào người ta còn lên mặt như vậy, còn mắng người đánh người nữa chứ. Chúng tôi muốn kiện, chúng tôi phải đòi lại công bằng.

Đám người bâu xâu xung quanh ngày càng đông, Đằng Phi và lão Trần cũng không đối phó được với hai tay tài xế taxi, nên đành gọi điện thoại báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát giao thông đến nơi, nhìn thấy xe Thành ủy, hơn nữa còn là xe Bí thư, dĩ nhiên khi giải quyết bèn nghĩ cách để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Nhưng hai tay tài xế taxi không chịu, tố cáo lão Trần và Đằng Phi đánh người, không chỉ đòi bồi thường tổn thất xe cộ mà còn phải xin lỗi bọn họ nữa. Xin lỗi ở đấy cũng không được, nhất định phải xin lỗi toàn thể nhân dân thành phố qua tivi, nếu không họ sẽ đưa việc này lên trên.

Đồng chí cảnh sát giao thông thấy hai người đó làm hơi quá, liền dọa vài câu, không ngờ hai tay tài xế taxi lại nắm rõ luật giao thông, căn bản là không dọa nổi họ.

Một đồng chí cảnh sát bực mình, rút còng ra còng tay hai người lại, mềm mỏng với các anh, các anh lại không chịu, vậy tôi đành phải cứng rắn thôi.

Không ngờ cảnh tượng này bị một tay phóng viên báo thành phố chộp được.

Xe công của Thành ủy vi phạm luật giao thông, vậy mà hai tài xế taxi lại bị bắt. Tin này nhất định sẽ hấp dẫn lắm đây!

Đằng Phi dặn dò một đồng chí cảnh sát giao thông, không nên làm lớn chuyện, vẫn nên khuyên nhủ nhẹ nhàng bọn họ thôi. Còn về chiếc xe bị đâm hỏng, cần bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ trả bấy nhiêu.

Đồng chí cảnh sát giao thông tỏ ra rất có nghĩa khí, nói:

- Thư ký Đằng, chuyện này anh không cần lo, cứ để đấy cho tôi. Những kẻ như bọn họ hả, dọa cho vài câu là xong ngay thôi. Anh cứ yên tâm, chúng tôi có thể xử lý ổn thỏa mà.

Đằng Phi và lão Trần đến lúc này mới rời khỏi hiện trường, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Nhất là việc đâm hỏng xe chuyên dụng của Bí thư Trương, Đằng Phi cảm thấy vô cùng ảo não. Chuyện này về biết báo cáo thế nào đây?

Lão Trần nói “Cậu không cần lo lắng, chuyện này cứ để tôi lo. Thực ra va chạm không lớn, sửa một chút là ổn ngay thôi.

Đằng Phi biết ông đang an ủi mình, nhưng anh ta thật sự không còn lòng dạ nào.

Về đến Ủy ban nhân dân thành phố, lão Trần đứng ra chịu đòn nhận tội, nói với Bí thư Trương chuyện đâm xe.

Trương Nhất Phàm lại không để, hắn nói xe bị đâm rồi vẫn có thể sửa, chỉ cần người không sao là được. Hơn nữa, có mấy ai lái xe không có lúc va chạm này nọ chứ? Chỉ có điều hắn chắc chắn không ngờ được rằng, vụ việc đâm xe ngày hôm nay thực ra chính là một thùng thuốc nổ.

Lòng tốt của hai đồng chí cảnh sát giao thông lại khiến vụ việc ngày càng ầm ĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook