Chương 453: Con người thâm hiểm của Chủ tịch tỉnh Ân
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Chủ tịch tỉnh Ân kỳ thực là Phó Chủ tịch tỉnh phân quản về phần công nghiệp, là lãnh đạo cũ của thành phố Song Giang. Trước khi đi tỉnh thì ông ta đã công tác ở thành phố Song Giang mười mấy năm.
Trương Nhất Phàm hắn không hiểu lắm con người ông ta, càng không thể hiểu lần này ông ta đến là có mục đích gì.
Vừa rồi lúc ở trên đường nghe Triệu Vĩ nói, Chủ tịch tỉnh Ân cứ cuối năm là lại xuống Thành phố Song Giang một chuyến. Trước đây năm nào cũng đến, lúc thì phát thông báo trước, có lúc đang trên đường đi thì thông báo, nhưng đa phần đều là rất gấp gáp.
Trương Nhất Phàm nghĩ, Chủ tịch Ân này là người hoài cổ, mà người hoài cổ thường hay bao che khuết điểm, chẳng lẽ ở Thành phố Song Giang này ông ta có mối quan hệ đặc thù nào đó?
Vừa nghĩ thì xe cũng đã đến đường cao tốc.
Trước kia khi chưa có đường cao tốc, các nhân vật trong bốn bộ máy đề phải tới tận giáp ranh để đón, bây giờ có đường cao tốc nên mọi người chỉ cần đứng đây chờ.
Phó chủ tịch tỉnh đến thì thành viên của cả bốn phòng ban đều phải ra nghênh đón, nhưng lần này ông ta tới đột ngột quá nên nhiều người không có sự chuẩn bị. Vì thế mà lúc mọi người ra đến đầu đường cao tốc mới phát hện ra Ninh Thành Cương và chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc chưa tới.
Chủ tịch tỉnh Ân cũng phải đến 50 tuổi rồi, dáng người không cao nhưng ánh mắt lại rất sâu sắc, khi nhnf người khác lúc nào cũng có vẻ dò xét khiến cho người ta phải thầm run sợ.
Nếu một người nào đó bị ông ta nhìn chăm chú thì người đó nhất định sẽ cảm thấy chột dạ, còn tưởng như chuyện mình đái dầm ngày trước cũng bị phát hiện. Có người nói sự thâm trầm này của ông ta là cố ý khoác lên, sự thâm trầm đó được tôi luyện, đúc kết từ mấy chục năm lăn lộn trên chốn quan trường mà có.
Trương Nhất Phàm dẫn theo các thành viên của bốn phòng ban, đợi ở ngã tư. Chủ tịch tỉnh Ân bước đến, bắt tay Trương Nhất Phàm một cái rồi lập tức đi đến chỗ Bộ Kiên Cố:
- Kiên Cố này, gần đây thành phố Song Giang không thấy có sự phát triển gì mấy? Đồng chí Trương Nhất Phàm còn trẻ lại mới đến Song Giang, những cán bộ lâu năm như các cậu cần phải chủ động hơn nữa, phải tích cực gánh vác công việc hơn nữa, cùng thúc đẩy nền kinh tế của thành phố Song Giang lên một tầng cao mới.
Bộ Kiên Cố liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, có vẻ xấu hổ cười nhưng ông ta trông thấy vẻ mặt Tương Nhất Phàm không có biểu hiện gì liền lầm bầm trong lòng, lời nói của Chủ tịch Ân này quá làm mất mặt người khác, thế mà thằng ranh này lại rất trầm tĩnh.
Trương Nhất Phàm hiểu rồi, Chủ tịch tỉnh Ân lần này đến đây là nhắm vào mình, phỏng chừng có người làm điều xấu sau lưng. Đừng thấy những lời nói vừa rồi của Chủ tịch tỉnh Ân người ngoài nghe thấy là muốn mọi người đoàn kết, cố gắng cùng nhau đưa nền kinh tế của Song Giang tốt hơn.
Trên thực tế là ý tại ngôn ngoại, liệu có mấy người ở đây mà nghe hiểu được chứ? Người đắc ý nhất vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, ánh mắt gã nhìn Trương Nhất Phàm đầy vẻ tiểu nhân đắc ý.
Một Bí thư Thành ủy nếu không nắm được cục diện trong tay thì đó là sự thất bại của anh ta. Những lời nói của Chủ tịch tỉnh Ân là có ý gì? Muốn bọn hắn phải gánh vác thêm công việc, thêm trọng trách, tước đi quyền lực của bọn hắn?
Trương Nhất Phàm vừa đến đã ra tay chỉnh đốn hệ thống chính trị pháp luật, chỉ còn cái tên bảo thủ xấu xa Dương Lập Thế còn chưa xử lý thôi, còn những người khác về cơ bản đều nghe theo lời của Trương Nhất Phàm răm rắp. Cho dù trong lòng có ý tưởng gì khác thì chí ít cũng không dám hó hé lên tiếng phản đối.
Trên phương diện công việc, rất nhiều lúc “tuổi trẻ” và “không biết” có chung một nghĩa. Lời nói này của Chủ tịch tỉnh Ân còn ẩn chứa nhiều ý tứ khác, Trương Nhất Phàm sao không hiểu chứ? Đừng nhìn thấy hắn trong lòng thì thật sự không phục, không thoải mái, nhưng vẻ ngoài của hắn thì lại không hề tỏ rõ một sự bất mãn nào cả.
Sau khi tiếp đón, mọi người trở về lúc đó đã đến giờ ăn trưa, ở phía sau Tần Xuyên lầm bầm, cái tay Chủ tịch tỉnh Ân này chủ yếu là đến kiếm cơm.
Đương nhiên, lời này Trương Nhất Phàm không nghe thấy nếu không nhất định sẽ bị phê bình. Người ta đường là Phó chủ tịch tỉnh lại đi xin cơm à?
Tưởng là sẽ đi luôn vào Thành phố, không ngờ Chủ tịch tỉnh lại nói muốn đi một vòng quanh Thành phố, mọi người đành phải cum cúp đi theo sau, xe cứ nối đuôi nhau thành hàng dài.
Xe cảnh sát mở đường. phía sau xe là xe của Đội trưởng, trông rất uy vũ. Đi vòng quanh thành phố, lại đi xuyên qua mấy đường quan trọng. Những gì chủ tịch tỉnh nhìn thấy, lặng lẽ thở dài, rốt cuộc là sau khi đi thị sát đã thấy tình hình trật tự trị an cái tay Trương Nhất Phàm này đúng là rất có năng lực.
Nếu như trở lại giai đoạn đầu thời kì giải phóng, nói không chừng tên tiểu tử này sẽ là anh hùng thời loạn mất. Trước kia việc trị an của thành phố Song Giang rất kém, vô cùng loạn, ông ta làm sao mà không rõ chứ? Hôm nay, được đi một vòng quanh thành phố, vốn dĩ muốn làm cho Trương Nhất Phàm xấu mặt một phen, không ngờ lại có kết cục ngược lại.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà khách Song Giang, chủ tịch Ân rất liêm chính, không cho phép lãng phí, phô trương. Rượu có thể uống một chút nhưng phải hạn chế, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống nửa cân, nhưng không được uống hai cân. Lăn lộn trong thể chế đó thì ai mà chẳng uống được một hai cân chứ?
Đồ ăn do nhà bếp Song giang làm, bồi rượu cũng chỉ có vài người quan trọng có tư cách trong Ban thường vụ còn những người khác phải ra ngoài hết.
Phó chủ tịch tỉnh hạ cố đến thành phố Song Giang, cũng khiến cho khách sạn Song Giang này vẻ vang thêm, bên ngoài có cảnh sát, công an gác, con muỗi cũng không thể bay vào, tuyệt đối an toàn không có sai sót gì.
Nhưng có một chiếc xe trong nhà khách đi qua đi lại mấy lần rồi.
Tin tức nội bộ cho hay, bọn họ đang chơi trò đánh tráo. Lần nào Chủ tịch tỉnh Ân đến cũng đều đến nhà khách Song Giang ăn cơm, tay nghề của nhà khách cũng chỉ xem như ở mức trung bình, không quá kém nhưng cũng không giỏi.
Bởi vậy, Bộ Kiên Cố lặng lẽ đề xuất với trương Nhất Phàm việc này, hắn cũng không phản đối. Hơn nữa hắn cũng hiểu ngay, trước kia bọn họ đều làm thế, mang đồ ăn bên ngoài vào rồi từ nhà bếp mang lên, ý nghĩa cũng sẽ khác hẳn đi.
Rượu cũng là sản vật của Song Giang, chỉ nhấp một ngụm thôi cũng đã cảm thấy hương vị cũng không tồi, Chủ tịch tỉnh liên tục khen:
- Tôi thấy men này của người Song Giang rất được, nên đẩy mạnh mở rộng quảng cáo ra các vùng lân cận! Chính phủ cũng nên dốc sức ủng hộ, giúp đỡ những doanh nghiệp như thế. Không phải Tổng bí thư cũng đã từng nói, không cần biết đó là con mèo gì, chỉ cần bắt được chuột thì đó chính là con mèo tốt.
- Cho nên, chính phủ cũng không cần phải xét doanh nghiệp đó là doanh nghiệp nhà nước hay tư nhân, chỉ cần đó là dự án tốt thì phải ra tay ủng hộ.
Nghe chủ tịch tỉnh Ân nói, cán bộ các phòng ban gật đầu liên tục:
- Vâng, vâng, vâng!
Khả năng là do vừa mới đến Thành phố Song Giang thấy trị an cũng không tệ lắm, thái độ của Chủ tịch tỉnh Ân với Trương Nhất Phàm cũng có chút thay đổi. Thành phố Song Giang đã thay biết bao nhiêu khóa các vị lãnh đạo, nhưng vấn đề trị an vẫn luôn là một vấn đề nan giải. Vừa rồi lúc qua nhà ga, không ngờ đã thay đổi sáng sủa hơn. Trị an của một Thành phố thì bến xe, nhà ga, nơi mà lưu lượng người dày đặc đó, chính là một sự phản ánh chân thực nhất.
Hơn nữa, ông ta bất thình lình đến, có muốn làm giả cái gì cũng chắc chắn là không kịp.
Trương Nhất Phàm lại không biết ông ta không biết thật hay là giả vờ không biết, hoặc là từ trước đến nay ông ta chưa từng được uống rượu Đại Khúc của Song Giang. Vị rượu Mao Đài rõ ràng vậy mà sao ông ta không phân biệt được cơ chứ?
Trước kia khi Trương Kính Hiên làm chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh Ân cũng không có gì phải lui tới đây, vì thế mà Trương Nhất Phàm cũng không quen với ông ta. Hơn nữa cái vòng tròn của ba hắn, chỉ có những nhân vật có liên hệ cực kỳ mật thiết mới có thể chui vào đó được, hơn nữa cửa nhà của Chủ tịch tỉnh cũng không phải dễ dàng mà vào được.
Hình như Chủ tịch tỉnh Ân này dường như uống cả ngàn chén cũng không say, mấy Đại ủy viên ban thường vụ kính rượu ông ta một vòng, thấy sắc mặt ông ta vẫn không thay đổi, chẳng qua mỗi chén ông ta cũng chỉ nhấp miệng.
Vòng thứ nhất, xem như nể mặt mọi người, ông ta liền nói đến vấn đề khác.
- Từ hoàn cảnh của thành phố mà lúc nãy chúng ta cùng nhau đi tham quan, có thể thấy tình hình trị an của thành phố đã được đồng chí Trương Nhất Phàm làm rất tốt!
Chủ tịch tỉnh Ân nhìn về phía Trương Nhất Phàm, ánh mắt của ông ta vẫn rất bình thản, không có một chút ánh cười nào, chỉ là câu nói có ý tán thưởng.
Mấy người trong lòng không hiểu rõ ý này của Chủ tịch tỉnh Ân chỉ gật đầu đống ý.
Chủ tịch tỉnh Ân vừa nói:
- Gần đây, việc trị an của Thành phố Song Giang khá tốt, các cậu vất vả rồi.
Ông ta hướng mắt về phía Dương Lập Thế:
- Đồng chí Lập Thế, đồng chí là Bí thư Đảng công an nhất định phải làm tốt công tác của mình, đừng thêm gánh nặng cho đồng chí Trương Nhất Phàm. Ở thành phố Đông Lâm, đồng chí Trương Nhất Phàm là người nổi tiếng về phương diện nắm bắt kinh tế, hiện nay thành phố Đông Lâm có thể đứng thứ 5, thành tích đó không thể tách rời với đồng chí Trương Nhất Phàm đây.
Trương Nhất Phàm tức đến hộc máu. Mẹ kiếp, ông không nói gì cũng không ai bảo ông câm. Bao nhiêu công lao của mình mà ông ta chỉ nói qua có một câu liền biến thành cho Dương Lập Thế.
Mình chỉ có nắm bắt kinh tế thôi sao? Xem ra việc trị an này dù có làm tốt đến thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến mình? Dụng tâm của tay Chủ tịch tỉnh Ân này đúng là quá bất lương!
Dương Lập Thế gần đây thì làm cái gì chứ? Sao ông không đi mà hỏi xem sao, mẹ kiếp! Ông ta chỉ luôn muốn thâu tóm toàn bộ cái cục công an đó, sau đó đưa con trai của mình lên, rồi tiếp nữa thì lại nhét cô dì chú bác cháu con của ông ta vào những phòng ban, đơn vị ngon nghẻ một chút.
Dương Lập Thế đã giở thủ đoạn để chiếm vị trí này, đã tốn không ít tâm sức, muốn y vì dân mà phục vụ có mà làm mơ đi.
Xem ra quan hệ của Chủ tịch Ân này với ông ta cũng không tồi, Dương Lập Thế ngay lập tức liền đứng lên, cười đắc ý mời rượu Chủ tịch tỉnh:
- Chủ tịch tỉnh Ân quá lời rồi, kỳ thật đó chính là Bí thư Trương rất có phương hướng lãnh đạo, chúng tôi chỉ tận lực mà thôi.
Oa , nhiều người phải ói ra, lời này mà ông ta cũng nói được, thực chẳng khác gì bọn cướp, chính Bộ Kiên Cố cũng không thể nghe được. Như thế chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt?
Bộ máy lãnh đạo Thành phố trước kia có tiếng là đấu tranh nội bộ. Bộ Kiên Cố và Dương Lập Thế cũng không qua lại với nhau, duy nhất có người hay đi lại với ông ta chính là Vương Xán ở Ban truyên giáo.
Ban tổ chức cán bộ Đới Lập Công cũng cảm thấy con người này thật vô sỉ, không biết xấu hổ. Người ta cùng với Trương Nhất Phàm vào sinh ra tử lập bao công lao, y lại ôm hết vào mình, không nhường cho người khác chút nào.
Rất nhiều người cảm thấy Trương Nhất Phàm bị oan, vì thế trong lòng mọi người đều biết Chủ tịch tỉnh An này vì thể diện mà đã nâng đỡ Dương Lập Thế.
Nhưng những thành viên trong Bốn phòng ban ấy, có mấy ai mà chẳng có hậu thuẫn ở trên tỉnh chứ? Người duy nhất thật sự không có hậu thuẫn chỉ có Quan Bảo Hoa mà thôi, anh ta đã dựa vào năng lực của chính mình mà đi lên làm Phó Chủ tịch tỉnh.
Trương Nhất Phàm uống rượu không nói một tiếng. Hoặc vốn dĩ hắn đã không có có dụng tâm đến đây nghe bọn họ nói chuyện, những lời nói kiểu quan chức như này đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì.
Có người liếc mắt nhìn hắn phát hiện Trương Nhất Phàm có vẻ chẳng quan tâm gì hơn thiệt, lại thầm sợ hãi. Ghê gớm quá, tuổi ít mà lòng dạ lại vô cùng thâm sâu.
Chủ tịch tỉnh Ân bao che khuyết điểm, quả nhiên là có tiếng. Những người đã hiểu ông ta thì về cơ bản sẽ không nói năng gì, Bộ Kiên Cố cũng đành giơ mặt ra đó mà đối phó thôi.
Trong toàn bộ bữa tiệc, kể ra Dương Lập Thế là người sôi nổi nhất, cư xử rất ân cần, niềm nở.
Sau khi cơm no, rượu say Chủ tịch tỉnh Ân nhiệt tình bắt tay cùng với mọi người:
- Thành phố Song Giang rất được, mọi người nên đoàn kết, hòa thuận vui vẻ, làm đúng sự thật, công tác tốt, vì lợi ích của quần chúng nhân dân. Bí thư Trương Nhất Phàm cũng rất khá, tôi tin việc nền kinh tế của thành phố Song Giang phát triển thêm một bậc sẽ là chuyện không thành vấn đề!
Chủ tịch tỉnh Ân nói chuyện nhiệt tình, làm cho mọi người không biết ông ta nói đâu mới là trọng tâm.
Chủ tịch tỉnh Ân nói còn chưa xong đã kéo tay Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất Phàm, tôi với ba cậu cũng là đồng nghiệp vài ba năm, tôi rất nể cách đối nhân xử thế của ông ấy, nhưng tôi thấy được bóng dáng ông ta qua cậu! Đúng là hậu sinh khả úy.
Trương Nhất Phàm cười ứng phó:
- Chủ tịch tỉnh Ân khen quá lời rồi!
Trương Nhất Phàm hắn không hiểu lắm con người ông ta, càng không thể hiểu lần này ông ta đến là có mục đích gì.
Vừa rồi lúc ở trên đường nghe Triệu Vĩ nói, Chủ tịch tỉnh Ân cứ cuối năm là lại xuống Thành phố Song Giang một chuyến. Trước đây năm nào cũng đến, lúc thì phát thông báo trước, có lúc đang trên đường đi thì thông báo, nhưng đa phần đều là rất gấp gáp.
Trương Nhất Phàm nghĩ, Chủ tịch Ân này là người hoài cổ, mà người hoài cổ thường hay bao che khuết điểm, chẳng lẽ ở Thành phố Song Giang này ông ta có mối quan hệ đặc thù nào đó?
Vừa nghĩ thì xe cũng đã đến đường cao tốc.
Trước kia khi chưa có đường cao tốc, các nhân vật trong bốn bộ máy đề phải tới tận giáp ranh để đón, bây giờ có đường cao tốc nên mọi người chỉ cần đứng đây chờ.
Phó chủ tịch tỉnh đến thì thành viên của cả bốn phòng ban đều phải ra nghênh đón, nhưng lần này ông ta tới đột ngột quá nên nhiều người không có sự chuẩn bị. Vì thế mà lúc mọi người ra đến đầu đường cao tốc mới phát hện ra Ninh Thành Cương và chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc chưa tới.
Chủ tịch tỉnh Ân cũng phải đến 50 tuổi rồi, dáng người không cao nhưng ánh mắt lại rất sâu sắc, khi nhnf người khác lúc nào cũng có vẻ dò xét khiến cho người ta phải thầm run sợ.
Nếu một người nào đó bị ông ta nhìn chăm chú thì người đó nhất định sẽ cảm thấy chột dạ, còn tưởng như chuyện mình đái dầm ngày trước cũng bị phát hiện. Có người nói sự thâm trầm này của ông ta là cố ý khoác lên, sự thâm trầm đó được tôi luyện, đúc kết từ mấy chục năm lăn lộn trên chốn quan trường mà có.
Trương Nhất Phàm dẫn theo các thành viên của bốn phòng ban, đợi ở ngã tư. Chủ tịch tỉnh Ân bước đến, bắt tay Trương Nhất Phàm một cái rồi lập tức đi đến chỗ Bộ Kiên Cố:
- Kiên Cố này, gần đây thành phố Song Giang không thấy có sự phát triển gì mấy? Đồng chí Trương Nhất Phàm còn trẻ lại mới đến Song Giang, những cán bộ lâu năm như các cậu cần phải chủ động hơn nữa, phải tích cực gánh vác công việc hơn nữa, cùng thúc đẩy nền kinh tế của thành phố Song Giang lên một tầng cao mới.
Bộ Kiên Cố liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm, có vẻ xấu hổ cười nhưng ông ta trông thấy vẻ mặt Tương Nhất Phàm không có biểu hiện gì liền lầm bầm trong lòng, lời nói của Chủ tịch Ân này quá làm mất mặt người khác, thế mà thằng ranh này lại rất trầm tĩnh.
Trương Nhất Phàm hiểu rồi, Chủ tịch tỉnh Ân lần này đến đây là nhắm vào mình, phỏng chừng có người làm điều xấu sau lưng. Đừng thấy những lời nói vừa rồi của Chủ tịch tỉnh Ân người ngoài nghe thấy là muốn mọi người đoàn kết, cố gắng cùng nhau đưa nền kinh tế của Song Giang tốt hơn.
Trên thực tế là ý tại ngôn ngoại, liệu có mấy người ở đây mà nghe hiểu được chứ? Người đắc ý nhất vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, ánh mắt gã nhìn Trương Nhất Phàm đầy vẻ tiểu nhân đắc ý.
Một Bí thư Thành ủy nếu không nắm được cục diện trong tay thì đó là sự thất bại của anh ta. Những lời nói của Chủ tịch tỉnh Ân là có ý gì? Muốn bọn hắn phải gánh vác thêm công việc, thêm trọng trách, tước đi quyền lực của bọn hắn?
Trương Nhất Phàm vừa đến đã ra tay chỉnh đốn hệ thống chính trị pháp luật, chỉ còn cái tên bảo thủ xấu xa Dương Lập Thế còn chưa xử lý thôi, còn những người khác về cơ bản đều nghe theo lời của Trương Nhất Phàm răm rắp. Cho dù trong lòng có ý tưởng gì khác thì chí ít cũng không dám hó hé lên tiếng phản đối.
Trên phương diện công việc, rất nhiều lúc “tuổi trẻ” và “không biết” có chung một nghĩa. Lời nói này của Chủ tịch tỉnh Ân còn ẩn chứa nhiều ý tứ khác, Trương Nhất Phàm sao không hiểu chứ? Đừng nhìn thấy hắn trong lòng thì thật sự không phục, không thoải mái, nhưng vẻ ngoài của hắn thì lại không hề tỏ rõ một sự bất mãn nào cả.
Sau khi tiếp đón, mọi người trở về lúc đó đã đến giờ ăn trưa, ở phía sau Tần Xuyên lầm bầm, cái tay Chủ tịch tỉnh Ân này chủ yếu là đến kiếm cơm.
Đương nhiên, lời này Trương Nhất Phàm không nghe thấy nếu không nhất định sẽ bị phê bình. Người ta đường là Phó chủ tịch tỉnh lại đi xin cơm à?
Tưởng là sẽ đi luôn vào Thành phố, không ngờ Chủ tịch tỉnh lại nói muốn đi một vòng quanh Thành phố, mọi người đành phải cum cúp đi theo sau, xe cứ nối đuôi nhau thành hàng dài.
Xe cảnh sát mở đường. phía sau xe là xe của Đội trưởng, trông rất uy vũ. Đi vòng quanh thành phố, lại đi xuyên qua mấy đường quan trọng. Những gì chủ tịch tỉnh nhìn thấy, lặng lẽ thở dài, rốt cuộc là sau khi đi thị sát đã thấy tình hình trật tự trị an cái tay Trương Nhất Phàm này đúng là rất có năng lực.
Nếu như trở lại giai đoạn đầu thời kì giải phóng, nói không chừng tên tiểu tử này sẽ là anh hùng thời loạn mất. Trước kia việc trị an của thành phố Song Giang rất kém, vô cùng loạn, ông ta làm sao mà không rõ chứ? Hôm nay, được đi một vòng quanh thành phố, vốn dĩ muốn làm cho Trương Nhất Phàm xấu mặt một phen, không ngờ lại có kết cục ngược lại.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà khách Song Giang, chủ tịch Ân rất liêm chính, không cho phép lãng phí, phô trương. Rượu có thể uống một chút nhưng phải hạn chế, nhiều nhất cũng chỉ có thể uống nửa cân, nhưng không được uống hai cân. Lăn lộn trong thể chế đó thì ai mà chẳng uống được một hai cân chứ?
Đồ ăn do nhà bếp Song giang làm, bồi rượu cũng chỉ có vài người quan trọng có tư cách trong Ban thường vụ còn những người khác phải ra ngoài hết.
Phó chủ tịch tỉnh hạ cố đến thành phố Song Giang, cũng khiến cho khách sạn Song Giang này vẻ vang thêm, bên ngoài có cảnh sát, công an gác, con muỗi cũng không thể bay vào, tuyệt đối an toàn không có sai sót gì.
Nhưng có một chiếc xe trong nhà khách đi qua đi lại mấy lần rồi.
Tin tức nội bộ cho hay, bọn họ đang chơi trò đánh tráo. Lần nào Chủ tịch tỉnh Ân đến cũng đều đến nhà khách Song Giang ăn cơm, tay nghề của nhà khách cũng chỉ xem như ở mức trung bình, không quá kém nhưng cũng không giỏi.
Bởi vậy, Bộ Kiên Cố lặng lẽ đề xuất với trương Nhất Phàm việc này, hắn cũng không phản đối. Hơn nữa hắn cũng hiểu ngay, trước kia bọn họ đều làm thế, mang đồ ăn bên ngoài vào rồi từ nhà bếp mang lên, ý nghĩa cũng sẽ khác hẳn đi.
Rượu cũng là sản vật của Song Giang, chỉ nhấp một ngụm thôi cũng đã cảm thấy hương vị cũng không tồi, Chủ tịch tỉnh liên tục khen:
- Tôi thấy men này của người Song Giang rất được, nên đẩy mạnh mở rộng quảng cáo ra các vùng lân cận! Chính phủ cũng nên dốc sức ủng hộ, giúp đỡ những doanh nghiệp như thế. Không phải Tổng bí thư cũng đã từng nói, không cần biết đó là con mèo gì, chỉ cần bắt được chuột thì đó chính là con mèo tốt.
- Cho nên, chính phủ cũng không cần phải xét doanh nghiệp đó là doanh nghiệp nhà nước hay tư nhân, chỉ cần đó là dự án tốt thì phải ra tay ủng hộ.
Nghe chủ tịch tỉnh Ân nói, cán bộ các phòng ban gật đầu liên tục:
- Vâng, vâng, vâng!
Khả năng là do vừa mới đến Thành phố Song Giang thấy trị an cũng không tệ lắm, thái độ của Chủ tịch tỉnh Ân với Trương Nhất Phàm cũng có chút thay đổi. Thành phố Song Giang đã thay biết bao nhiêu khóa các vị lãnh đạo, nhưng vấn đề trị an vẫn luôn là một vấn đề nan giải. Vừa rồi lúc qua nhà ga, không ngờ đã thay đổi sáng sủa hơn. Trị an của một Thành phố thì bến xe, nhà ga, nơi mà lưu lượng người dày đặc đó, chính là một sự phản ánh chân thực nhất.
Hơn nữa, ông ta bất thình lình đến, có muốn làm giả cái gì cũng chắc chắn là không kịp.
Trương Nhất Phàm lại không biết ông ta không biết thật hay là giả vờ không biết, hoặc là từ trước đến nay ông ta chưa từng được uống rượu Đại Khúc của Song Giang. Vị rượu Mao Đài rõ ràng vậy mà sao ông ta không phân biệt được cơ chứ?
Trước kia khi Trương Kính Hiên làm chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh Ân cũng không có gì phải lui tới đây, vì thế mà Trương Nhất Phàm cũng không quen với ông ta. Hơn nữa cái vòng tròn của ba hắn, chỉ có những nhân vật có liên hệ cực kỳ mật thiết mới có thể chui vào đó được, hơn nữa cửa nhà của Chủ tịch tỉnh cũng không phải dễ dàng mà vào được.
Hình như Chủ tịch tỉnh Ân này dường như uống cả ngàn chén cũng không say, mấy Đại ủy viên ban thường vụ kính rượu ông ta một vòng, thấy sắc mặt ông ta vẫn không thay đổi, chẳng qua mỗi chén ông ta cũng chỉ nhấp miệng.
Vòng thứ nhất, xem như nể mặt mọi người, ông ta liền nói đến vấn đề khác.
- Từ hoàn cảnh của thành phố mà lúc nãy chúng ta cùng nhau đi tham quan, có thể thấy tình hình trị an của thành phố đã được đồng chí Trương Nhất Phàm làm rất tốt!
Chủ tịch tỉnh Ân nhìn về phía Trương Nhất Phàm, ánh mắt của ông ta vẫn rất bình thản, không có một chút ánh cười nào, chỉ là câu nói có ý tán thưởng.
Mấy người trong lòng không hiểu rõ ý này của Chủ tịch tỉnh Ân chỉ gật đầu đống ý.
Chủ tịch tỉnh Ân vừa nói:
- Gần đây, việc trị an của Thành phố Song Giang khá tốt, các cậu vất vả rồi.
Ông ta hướng mắt về phía Dương Lập Thế:
- Đồng chí Lập Thế, đồng chí là Bí thư Đảng công an nhất định phải làm tốt công tác của mình, đừng thêm gánh nặng cho đồng chí Trương Nhất Phàm. Ở thành phố Đông Lâm, đồng chí Trương Nhất Phàm là người nổi tiếng về phương diện nắm bắt kinh tế, hiện nay thành phố Đông Lâm có thể đứng thứ 5, thành tích đó không thể tách rời với đồng chí Trương Nhất Phàm đây.
Trương Nhất Phàm tức đến hộc máu. Mẹ kiếp, ông không nói gì cũng không ai bảo ông câm. Bao nhiêu công lao của mình mà ông ta chỉ nói qua có một câu liền biến thành cho Dương Lập Thế.
Mình chỉ có nắm bắt kinh tế thôi sao? Xem ra việc trị an này dù có làm tốt đến thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến mình? Dụng tâm của tay Chủ tịch tỉnh Ân này đúng là quá bất lương!
Dương Lập Thế gần đây thì làm cái gì chứ? Sao ông không đi mà hỏi xem sao, mẹ kiếp! Ông ta chỉ luôn muốn thâu tóm toàn bộ cái cục công an đó, sau đó đưa con trai của mình lên, rồi tiếp nữa thì lại nhét cô dì chú bác cháu con của ông ta vào những phòng ban, đơn vị ngon nghẻ một chút.
Dương Lập Thế đã giở thủ đoạn để chiếm vị trí này, đã tốn không ít tâm sức, muốn y vì dân mà phục vụ có mà làm mơ đi.
Xem ra quan hệ của Chủ tịch Ân này với ông ta cũng không tồi, Dương Lập Thế ngay lập tức liền đứng lên, cười đắc ý mời rượu Chủ tịch tỉnh:
- Chủ tịch tỉnh Ân quá lời rồi, kỳ thật đó chính là Bí thư Trương rất có phương hướng lãnh đạo, chúng tôi chỉ tận lực mà thôi.
Oa , nhiều người phải ói ra, lời này mà ông ta cũng nói được, thực chẳng khác gì bọn cướp, chính Bộ Kiên Cố cũng không thể nghe được. Như thế chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt?
Bộ máy lãnh đạo Thành phố trước kia có tiếng là đấu tranh nội bộ. Bộ Kiên Cố và Dương Lập Thế cũng không qua lại với nhau, duy nhất có người hay đi lại với ông ta chính là Vương Xán ở Ban truyên giáo.
Ban tổ chức cán bộ Đới Lập Công cũng cảm thấy con người này thật vô sỉ, không biết xấu hổ. Người ta cùng với Trương Nhất Phàm vào sinh ra tử lập bao công lao, y lại ôm hết vào mình, không nhường cho người khác chút nào.
Rất nhiều người cảm thấy Trương Nhất Phàm bị oan, vì thế trong lòng mọi người đều biết Chủ tịch tỉnh An này vì thể diện mà đã nâng đỡ Dương Lập Thế.
Nhưng những thành viên trong Bốn phòng ban ấy, có mấy ai mà chẳng có hậu thuẫn ở trên tỉnh chứ? Người duy nhất thật sự không có hậu thuẫn chỉ có Quan Bảo Hoa mà thôi, anh ta đã dựa vào năng lực của chính mình mà đi lên làm Phó Chủ tịch tỉnh.
Trương Nhất Phàm uống rượu không nói một tiếng. Hoặc vốn dĩ hắn đã không có có dụng tâm đến đây nghe bọn họ nói chuyện, những lời nói kiểu quan chức như này đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì.
Có người liếc mắt nhìn hắn phát hiện Trương Nhất Phàm có vẻ chẳng quan tâm gì hơn thiệt, lại thầm sợ hãi. Ghê gớm quá, tuổi ít mà lòng dạ lại vô cùng thâm sâu.
Chủ tịch tỉnh Ân bao che khuyết điểm, quả nhiên là có tiếng. Những người đã hiểu ông ta thì về cơ bản sẽ không nói năng gì, Bộ Kiên Cố cũng đành giơ mặt ra đó mà đối phó thôi.
Trong toàn bộ bữa tiệc, kể ra Dương Lập Thế là người sôi nổi nhất, cư xử rất ân cần, niềm nở.
Sau khi cơm no, rượu say Chủ tịch tỉnh Ân nhiệt tình bắt tay cùng với mọi người:
- Thành phố Song Giang rất được, mọi người nên đoàn kết, hòa thuận vui vẻ, làm đúng sự thật, công tác tốt, vì lợi ích của quần chúng nhân dân. Bí thư Trương Nhất Phàm cũng rất khá, tôi tin việc nền kinh tế của thành phố Song Giang phát triển thêm một bậc sẽ là chuyện không thành vấn đề!
Chủ tịch tỉnh Ân nói chuyện nhiệt tình, làm cho mọi người không biết ông ta nói đâu mới là trọng tâm.
Chủ tịch tỉnh Ân nói còn chưa xong đã kéo tay Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất Phàm, tôi với ba cậu cũng là đồng nghiệp vài ba năm, tôi rất nể cách đối nhân xử thế của ông ấy, nhưng tôi thấy được bóng dáng ông ta qua cậu! Đúng là hậu sinh khả úy.
Trương Nhất Phàm cười ứng phó:
- Chủ tịch tỉnh Ân khen quá lời rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.