Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 412: Cửa mả

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Nữ bác sĩ trẻ bị giữ chặt tay rất đau, liền nói:

- Anh buông tay ra trước đã, tôi chỉ ra thông báo tạm thời, tình hình còn phải chờ các bác sĩ và Viện trưởng bàn bạc xong mới có thể quyết định.

Hồ Lôi buông tay ra:

- Rất xin lỗi, tôi vội quá. Nhưng cô có thể nói rõ hơn được không, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Nữ bác sĩ nhìn Hồ Lôi, không khỏi lùi về phía sau hai bước:

- Dựa vào kết quả trong phòng phẫu thuật, tình hình thực tế còn nguy hiểm hơn chúng tôi tưởng! Cho nên Viện trưởng bảo tôi đi ra nói với các vị một tiếng, mọi người hãy chuẩn bị tư tưởng. Bất cứ lúc nào người bệnh cũng có khả năng cần truyền máu.

Đáng sợ! Nghe mà rợn cả người!

Hồ Lôi hét lên một tiếng thật dài, thiếu chút nữa nổi điên với nữ bác sĩ, khiến cô sợ đến mức ba hồn đã đi mất hai. Mọi người liền im lặng, tạm thời quay về chỗ ngồi.

Tuy nhiên, bà Tô Tú Khanh không dám sơ ý, bác sĩ đã ra ngoài dặn dò thì e rằng tình hình không đơn giản như vậy. Nhìn bóng nữ bác sĩ đi khuất, bà liền cau mày.

Trương Nhất Phàm đang ở trên đường, chuẩn bị đi vào thành phố, bầu trời đột nhiên trở nên âm u.

Ầm vang – trời còn đang đẹp, đột nhiên một đám mây đen bay tới, trời sắp mưa.

Sét giữa mùa đông, tiết trời lạnh lẽo, giống như tiếng một tảng đá đập vào thủy tinh. Trương Nhất Phàm nhìn sự biến đổi của bầu trời, trong lòng cũng trở nên nặng nề.

Mùa đông cũng có sét đánh sao? Mới lúc trước bầu trời còn sáng sủa, vậy mà bây giờ đột nhiên lại sắp mưa.

Cơn mưa này đến rất kì lạ, rất bất ngờ.

Chiếc xe giảm tốc độ, xa xa nhìn ven đường có mấy người đi đường không có ô đang cố gắng chạy mưa! Trương Nhất Phàm giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe rít lên một tiếng, lao về phía trạm thu phí trước khi vào thành phố.

Trong thành phố xe ngày càng nhiều, di chuyển cũng khó khăn. Lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nóng vội như vậy, lái xe giữa một dòng xe cộ đông đúc, chạy xuyên qua khe hở giữa những chiếc xe khác.

Kéttttt – có người cũng vội vàng giống hắn, khi đèn đường chuyển từ xanh sang đỏ vẫn cố lao lên, kết quả bị đâm xe. Con đường ngay lập tức trở nên hỗn loạn, những chiếc xe phía trước lẫn phía sau đều muốn chen lên phía trước, ai cũng muốn đi trước một bước. Kết quả, con đường đang yên bình, càng chen càng chật, xe phía trước còn chưa đi nổi, xe phía sau đã lao đến.

- Chen cái gì mà chen, chuyện quái gì đây?

Trương Nhất Phàm mắng một câu thô tục, sau đó gọi điện thoại cho Hồ Lôi:

- Hồ Lôi, tôi đã vào thành phố rồi, tình hình Tiểu Phàm thế nào? Đã sinh chưa?

- Vào thành phố là tốt rồi, mau đến đây đi! Tiểu Phàm còn đang ở trong phòng phẫu thuật, nhưng không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá. Có chúng tôi ở đây rồi, không sao đâu.

Hồ Lôi an ủi vài câu, y cũng không muốn khi Trương Nhất Phàm vội vã chạy đến đây lại xảy ra chuyện gì.

Trong phòng phẫu thuật, Viện trưởng và mấy vị bác sĩ phụ khoa đang cau mày. Sau khi kiểm tra đã phát hiện ra, tử cung của Tiểu Phàm không giống người bình thường.

Khi ổ bụng được mở ra, bác sĩ phẫu thuật bất ngờ phát hiện, có hai mạch máu to bằng ngón tay đi ngang qua bề mặt tử cung. Đây là một trường hợp không tốt. Nếu hai mạch máu này là tĩnh mạch thì tốt, còn nếu chẳng may không phải thì tình hình sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Không đưa được đứa bé ra ngoài, lại không dám động vào mạch máu, ngay cả Viện trưởng cũng cảm thấy bó tay không biết làm thế nào. Lúc bác sĩ phẫu thuật mở ổ bụng Đổng Tiểu Phàm, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng trợn tròn mắt.

Trước đó không lâu, cũng ở bệnh viện lớn thứ hai trong tỉnh, tình huống cũng giống như thế này, một bác sĩ phụ khoa đã làm đứt tĩnh mạch, khiến sản phụ xuất huyết rất nhiều.

Cuối cùng, đứa trẻ được cứu, nhưng người mẹ thì không thể cứu được.

Vì thế, bác sĩ phẫu thuật cũng không dám sơ ý, nói lại tình huống này với Viện trưởng.



Bởi đây là con dâu Trương Kính Hiên, Viện trưởng vẫn luôn túc trực bên ngoài phòng sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được quá trình phẫu thuật. Nghe tin này, ông ta cũng cố gắng tự mình vào giải quyết tình hình.

Vấn đề quả thật rất khó giải quyết, Viện trưởng dù sao cũng là người có kinh nghiệm, ra lệnh một cách quyết đoán:

- Chuẩn bị truyền máu! Tiểu Liêu, cô đi thông báo cho người nhà bệnh nhân, bảo bọn họ lập tức đi thử máu.

Vì nhóm máu của Đổng Tiểu Phàm rất hiếm, kho máu của bệnh viện cũng không có nhóm máu giống như vậy, nên Viện trưởng đã ra lệnh, mọi người ngay lập tức làm theo.

Tiểu Liêu chính là nữ bác sĩ trẻ vừa rồi, lúc cô chạy ra thông báo lần thứ hai, Đổng Tiểu Phàm dường như nhận ra tình hình có vẻ không hay, liền ngẩng đầu lên hỏi Viện trưởng.

- Bác Lâm, cho dù tình hình có thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ đứa bé.

Viện trưởng Lâm và Đổng Chính Quyền cũng là bạn cũ, nhìn Đổng Tiểu Phàm ngẩng lên, ông ta nhẹ nhàng cầm tay cô, an ủi:

- Yên tâm đi, bác Lâm sẽ cố gắng hết sức, chắc chắc sẽ giúp cháu mẹ tròn con vuông.

Đổng Tiểu Phàm nằm trên bàn phẫu thuật, lúc mới vào còn cảm thấy sợ hãi, hồi hộp, nhưng đến lúc này, cô lại thấy rất bình tĩnh. Nằm trên bàn phẫu thuật, vì thuốc gây tê, nửa thân dưới không còn cảm giác, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên trần nhà, nghe các bác sĩ bàn bạc về tình hình của mình.

Trong lòng cô liền suy nghĩ, nếu chẳng may mình không thể sống nổi, thì nhất định phải cứu sống đứa bé!

Tình yêu của người mẹ vô cùng lớn lao, tình yêu của người mẹ cũng rất vô tư, không toan tính. Có rất nhiều người mẹ khi rơi vào tình huống nguy kịch, đều đã lựa chọn như vậy, cứu sống đứa bé! Các cô ấy thật vĩ đại, thật vô tư, và cũng chỉ có thể là một người mẹ mới có thể cảm nhận được tình cảm này.

Đây chính là điều ông bà ta thường nói, nuôi con chẳng ngại cực nhọc, nuôi con gái mới biết công ơn cha mẹ!

Trong nháy mắt Đổng Tiểu Phàm nhận ra, xem ra đã hiểu được, dường như trong thế giới này, không còn gì có thể khiến cô thay đổi quyết định.

Con người ta khi đứng trước ranh giới sống chết, có thể hiểu ra rất nhiều điều. Cô dần dần hiểu được cuộc sống của cha mẹ, có lẽ, thật sự rời bỏ nhau mới chính là sự giải thoát tốt nhất cho họ. Hai người bọn họ vì mình đã cố gắng sống cùng nhau hơn hai mươi năm, bản thân mình hình như không có lý do gì để trách cứ bọn họ.

Nghĩ đến đây, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy có chút áy náy, chính mình trước kia đã trách lầm bà Liễu Mỹ Đình, cũng đã trách lầm cha - Đổng Chính Quyền. Hiện giờ chuyện mẹ cô bỏ đi, cô cũng không còn canh cánh trong lòng nữa. Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng, bọn họ không hề sai!

Chỉ có một chuyện khiến cô cảm thấy đáng tiếc: nếu mình ra đi trên bàn phẫu thuật thì không thể nhìn mặt kẻ khốn kiếp kia một lần cuối cùng.

Bên ngoài trời đang mưa, hơn nữa càng lúc càng mưa to. Viện trưởng Lâm triệu tập toàn bộ những người giỏi nhất trong bệnh viện, làm một cuộc hội chẩn ngắn về vấn đề này.

Bên ngoài phòng sinh, mọi người đều đang khổ sở chờ đợi, một số người bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng, bứt rứt. Hơn một giờ đã trôi qua mà phòng sinh không hề có tin tức gì, mọi người đều không khỏi lo lắng.

Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, bác sĩ Tiểu Liêu lại đi ra:

- Người nhà của bệnh nhân giường số năm lại đây một chút!

Bình bịch – mười mấy người đồng loạt chạy đến, bác sĩ Tiểu Liêu nhìn thấy Hồ Lôi, liền lùi lại một bước:

- Vừa rồi trong phòng phẫu thuật đã xảy ra chuyện bất ngờ, Viện trưởng Lâm yêu cầu các vị đi kiểm tra máu, phải nhanh lên! Tốt nhất là người thân trực hệ của sản phụ, bởi vì nhóm máu của cô ấy rất hiếm!

Tiểu Liêu nói như vậy, cũng chỉ có thể khiến mọi người tạm thời yên tâm một chút. Ý của Viện trưởng vốn là, bảo người nhà trực hệ đi thử máu, nhưng Tiểu Liêu nghĩ rằng , nhóm máu của sản phụ rất hiếm, chi bằng cứ bảo tất cả mọi người đi, có thể có cơ hội tìm được nhiều hơn.

Nghe bảo phải đi kiểm tra máu, mọi người không có ý kiến gì, vội vàng chạy xuống phòng xét nghiệm ở tầng dưới. Trong một phòng xét nghiệm chuyên dụng của bệnh viện, toàn bộ mười mấy người lấy máu để thử.

Chị gái và anh rể Trương Nhất Phàm cũng đến đây, bọn họ cũng gia nhập đội ngũ thử máu. Tuy mọi người đều biết rõ, có người hoàn toàn không thể có cùng nhóm máu, nhưng ai nấy không hề trách móc, đều chủ động đi thử máu.

Trương Nhất Phàm còn đang ở trên đường, đã đợi ba phần tư tiếng đồng hồ, tuy cảnh sát giao thông đã tới, nhưng phía sau xe tới càng lúc càng nhiều. Hắn nhìn tình hình này xem ra rất khó giải quyết, liền mở cửa xe lao xuống đường chạy như điên.

Trong phòng phẫu thuật, Viện trưởng Lâm đã mời đến những chuyên gia nổi tiếng nhất ở tỉnh, lại tiếp tục bàn bạc về vấn đề này. Vài người bước vào phòng phẫu thuật, một nữ chuyên gia hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy tình huống này, quyết đoán nói:

- Không thể chậm trễ được nữa, nếu không cả mẹ cả con đều sẽ gặp nguy hiểm!

Sau đó, các bác sĩ ở bệnh viện nhân dân lùi xuống, đứng bên cạnh trợ giúp, để chuyên gia phụ khoa đích thân làm phẫu thuật. Mọi người nín thở tập trung, căng thẳng nhìn vị chuyên gia nhanh chóng mở tử cung sản phụ, một tĩnh mạch trong đó bị cắt rất nhẹ nhàng.



Trong phòng giải phấu yên lặng khác thường, chỉ nghe tiếng dụng cụ phẫu thuật được đặt vào trong khay.

Đúng là chuyên gia giỏi nhất ở tỉnh Tương, sau khi cô thực hiện phẫu thuật một cách quyết đoán, mọi người ngay lập tức nhìn thấy một đứa trẻ rất đáng yêu đang nằm trong bụng sản phụ.

Phù – tất cả mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm, sau đó liền nhìn thấy một đứa trẻ được bế ra. Các bác sĩ và y tá ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị, lập tức đón nhận đứa bé.

- Đừng nhức nhích!

Vị chuyên gia cắt cuống rốn, không lâu sau, chợt nghe tiếng đứa bé khóc lên một tiếng.

Đổng Tiểu Phàm nghe thấy âm thanh đó, bao nhiêu cảm xúc trong lòng bỗng nhiên đều được giải phóng! Đứa bé đã ra đời!

Một bác sĩ nhẹ nhàng nói vào tai cô:

- Chúc mừng cô, là con trai!

- Không ổn rồi, chảy máu!

Lúc này, bác sĩ Tiểu Liêu luôn luôn đứng bên cạnh, chợt phát hiện chỗ dạ dày đột nhiên chảy ra máu tươi đỏ sẫm, cô liền lập tức kêu lên.

Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Sắc mặt của Viện trưởng Lâm và chuyên gia, cả mọi người đều trở nên nặng nề.

- Có dấu hiệu chảy máu rất nhiều, lập tức chuẩn bị truyền máu!

Chuyên gia lau mồ hôi, cầm cái kẹp trong tay đặt xuống khay, hô một câu.

- Nhóm máu của sản phụ rất hiếm, đang đợi kết quả thử máu ở tầng dưới!

- Mau đi bảo bọn họ nhanh lên! Còn ngây người ra làm gì thế?

Viện trưởng Lâm cũng nóng nảy, rống lên với một y tá.

Đổng Tiểu Phàm ở trên bàn phẫu thuật, nằm gần hai tiếng, sau khi nghe tiếng đứa bé khóc, trên mặt cô lộ ra một nụ cười. Đứa bé cuối cùng đã được sinh ra!

Nhưng cô mới vui vẻ một chút thì đã nhanh chóng rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Tiểu Liêu thấy thế, lập tức nhắc chuyên gia:

- Sản phụ đã ngất đi rồi!

- Đừng hoảng, mau nghĩ cách cầm máu!

Vị chuyên gia bình tĩnh chỉ huy mọi người. Lúc này, một bác sĩ từ bên ngoài chạy vào:

- Viện trưởng Lâm, phía dưới có một người có cùng nhóm máu với sản phụ!

- Còn không mau đưa cô ấy vào đây!

Viện trưởng Lâm nóng nảy.

- Nhưng cô ấy đã có thai hai tháng!

- A!

Mọi người đều sửng sốt, người có thai không thể hiến máu! Vậy phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook