Chương 510: Cuộc bầu cử hôm nay không tính
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trương Nhất Phàm cùng mọi người xuống xe, hỏi thăm đến nhà của Lưu Vĩnh.
Lưu Vĩnh là Chủ nhiệm Ủy ban thôn trước đây, chỉ cần nghe ngóng trong thôn một chút, là rất dễ tìm.
So với cảnh tượng náo nhiệt ở Ban quản lý thôn, nhà Lưu Vĩnh lại lạnh lẽo khác thường, nghe nói Lưu Vĩnh bị tai nạn xe trên huyện, thi thể vẫn chưa lĩnh về, gia đình đã làm chỗ để linh cữu, cành thông vải trắng, vang tiếng khóc.
Người trong thôn đều nói cái chết của Lưu Vĩnh là do tranh chấp chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn mà ra. Nhưng không ai có chứng cứ, mấy anh em trong gia tộc, sống chết muốn đem cuốc, côn đến Ủy ban thôn làm to chuyện, bị mấy người tuổi cao trong gia tộc ngăn lại.
Trương Nhất Phàm vốn dĩ không tin ở huyện Sơn Dương lại có chuyện xấu xa như thế, vốn cho rằng một cuộc điện thoại của Triệu Vĩ, thì người cấp dưới có thể dẹp yên sự việc, thật không ngờ mấy ngày sau, lại dẫn đến thiệt hại cả mạng người.
Điều này mới làm cho hắn ngồi không yên, nhất định phải đích thân đi xem xét địa phương thuộc quyền quản lý của mình, không ngờ lại xôn xao việc vớ vẩn như thế. Nếu truyền đi, chẳng phải khiến người ta cười cho?
Một Chủ nhiệm Ủy ban thôn là làm ầm ĩ nhiều việc như vậy, thì cấp trên không cần phải nói nữa.
Mua quan bán quan, là hiện tượng xã hội mà Trương Nhất Phàm ghét cay ghét đắng, nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ chấm dứt đươc. Trương Nhất Phàm hôm nay đến, là muốn giết hết bọn bất chính này.
Trong nhà, phát ra từng hồi tiếng khóc thê lương, vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, khóc đau tận đáy lòng. Mấy ông già lớn tuổi, ngồi quanh bên cạnh chiếc bàn rít thuốc.
Tần Xuyên đi đến, chào hỏi họ, Diệp Á Bình đem theo mấy cảnh sát đứng bên cạnh Trương Nhất Phàm, đảm nhiệm công việc bảo vệ, Triệu Vĩ cầm sổ và bút, bất kể lúc nào có thể ghi nội dung lại.
Không bao lâu, một ông lão gần sáu mươi cùng Tần Xuyên đi đến:
-Ngài này là Bí thư Trương, chúng tôi đặc biệt từ Song Giang đến đây để tìm hiểu hình hình. Ông có thể nói chi tiết việc của thôn Tân Quang cho Bí thư Trương nghe được không?
Ông lão suy nghĩ một hồi, có chút không tin người thanh niên này, chính là Bí thư Thành ủy của khu vực Song Giang, nhưng ông ta dù sao cũng dày dạn, lại nhìn những người bên cạnh Trương Nhất Phàm, từng người từng người tư thế uy nghiêm, giống như những vệ sỹ nhìn thấy trên truyền hình, trong lòng ông ta thầm khiếp sợ.
Mấy hôm trước còn nghe nói Lưu Vĩnh muốn đi tìm Bí thư Thành ủy, không biết phải người này không?
Triệu Vĩ nhìn thấy ông ta do dự không quyết, liền nghiêm túc nói:
-Không nhanh chào Bí thư Trương.
-Ngài…Ngài chính là Bí thư Trương? Bí thư Trương Nhất Phàm của thành phố Song Giang.
Ông lão có chút kích động nhìn Trương Nhất Phàm, chỉ đến khi Trương Nhất Phàm gật đầu xác nhận, ông ta liền kéo mạnh tay hắn:
-Bí thư Trương, đúng là Bí thư Trương rồi.
Ông ta xoay người gọi những người phía sau:
-Các người còn đứng đó làm gì? Bí thư Trương đến rồi, Bí thư Trương của thành phố Song Giang đến rồi. Lưu Vĩnh nó ở trên trời có thiêng rồi!
Lại có bảy tám người, gồm cả vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, đều từ trong linh đường đi ra, nghe trưởng bối nói trước mắt người này là Bí thư Trương. Vợ của Lưu Vĩnh vội quỳ dưới đất:
-Bí thư Trương, xin ngài giải oan cho Lưu Vĩnh! Anh ấy thực sự là người tốt, cả đời chưa đắc tội với ai, nếu không vì lợi ích của thôn Tân Quang, thì anh ấy đâu có sớm đi như vậy.
Con trai của Lưu Vĩnh nhìn qua thấy quen, hắn cố gắng lục lọi một hồi, cuối cùng đem người thanh niên trước mặt này và Bí thư thành ủy thường nói chuyện trên ti vi ra liên hệ lại, không sai, người này chính là Bí thư Trương.
Bí thư Trương đến rồi, bố mình sẽ không chết uổng.
Con trai Lưu Vĩnh đi đến gần:
-Bí thư Trương, bố tôi nói muốn đi tìm ngài, không ngờ cuối cùng các ngài cũng đến, chỉ có điều các ngài đến muộn một bước, ông ấy đã bị bọn người xấu hại rồi.
Nhìn thấy những người trước mặt, Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác mắc tội, nếu lúc đầu mình cẩn thận một chút, có lẽ Lưu Vĩnh đã không phải chết.
Mấy người trước mặt đều là họ hàng của Lưu Vĩnh, có anh em họ, anh em ruột, cũng có trưởng bối trong tộc họ, một số đi thị trấn nhận thi thể của Lưu Vĩnh, một số người ở lại nhà bố trí nhiệm vụ.
Vừa hay kịp hôm nay là ngày bầu cử, mấy anh em của Lưu Vĩnh vốn định lên Ủy ban thôn làm ầm ĩ, nhưng bị mấy vị trưởng bối ngăn lại. Bọn Chủ tịch xã Đàm đều ở đó, nếu những người này đi làm ầm ĩ, tức là đã trở ngại công vụ. Đến lúc đó người ta một cuộc điện thoại, người sẽ phái đi, bắt mấy người ngồi xổm vài ngày, phạt mấy trăm hơn ngàn ngươi một câu cũng không dám nói.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhẫn nại nghe khiếu nại của người nhà Lưu Vĩnh. Lưu Vĩnh vốn là chủ nhiệm Ủy ban thôn, còn Lưu Tam này, trước đây là bạo chúa trong thôn, từ nhỏ không chuyện ác gì mà không làm, việc trộm gà bắt chó không ít lần làm. Sau khi lớn lên, thường xuyên gây chuyện thị phi, trước đây đã bị ngồi tù, cũng là người có tiền án bị kết án hình phạt.
Mấy năm nay ra ngoài kiếm được ít tiền, lại hùn vốn với đối tác khai thác mỏ than lậu trong thôn, may mắn gặp lúc than đá kinh doanh tốt, mấy người liền phát tài.
Lưu Tam con người này từ nhỏ đã không làm việc chính nghĩa, bị người trong thôn coi là chuột chạy qua đường, thật không ngờ năm nay gã đột nhiên đề xuất, muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, mà dưới sự kết hợp của lũ bạn chó mèo của gã, đã phá vỡ được mối quan hệ chính quyền xã.
Không ngờ đã có được sự ủng hộ của Đàm Sơ Sinh, còn về việc gã biếu cho Đàm Sơ Sinh bao nhiêu tiền, mọi người trong lòng đều không rõ, chỉ duy nhất có thể khẳng định được là, Đàm Sơ Sinh đã từng tìm đến Lưu Vĩnh, yêu cầu anh ta phải đưa ra ba mươi nghìn đồng thì chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta nắm, còn nếu không đưa ra được, thì sẽ thay người.
Đây là một yêu cầu vô lý, bị Lưu Vĩnh từ chối. Không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, Lưu Tam liền nhảy ra, nói là mình tình nguyện xuất một trăm nghìn đồng, mua số phiếu bầu của tất cả người trong thôn, do đó, chỉ cần người nào trong thôn chọn gã, thì đều có được hỗ trợ hai mười đồng một phiếu.
Mà Lưu Vĩnh còn biết, mục đích của gã muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, chính là muốn lấy mỏ than trong thôn hợp pháp hóa tư hữu, cho nên anh ta đã đứng ra ngăn lại, không ngờ Đàm Sơ Sinh căn bản không đứng trên lập trường của anh ta, tuyên bố chỉ cần Lưu Vĩnh đưa ra ba mươi nghìn đồng, thì chức chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta làm.
Nếu không đưa ra được, thì không được ngăn đường tài lộc của người khác, Lưu Vĩnh không phục, chạy lên thị trấn cáo trạng, kết quả là bị người đánh cho một trận trở về.
Lưu Vĩnh tính khí bướng bỉnh, ông ta không tin thiên hạ không có công lý, thế là chạy đến Thành ủy tìm Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm lúc đó còn cho rằng sự việc không có gì nghiêm trọng, chỉ bảo Triệu Vĩ gọi điện xuống dưới nhắc nhở chút, thật không ngờ người cấp dưới lại coi là gió bên tai.
Càng căm tức hơn là, có người nhìn thấy ông ta đến khắp nơi kiện lung tung, muốn bịt đầu mối nên đã tạo ra vụ tai nạn xe.
Bây giờ người của nhà họ Lưu đi huyện rồi, xử lý vẫn chưa có kết quả, có điều trong thôn từ lâu đã lưu truyền ra, cái chết của Lưu Vĩnh có liên quan đến Lưu Tam, bởi vì Lưu Tam đã từng nói, nếu ông ta có bản lĩnh, hai người đấu xem ai nhiều tiền hơn.
Mọi người đều lấy tiền mua phiếu, không ai được kiện ai, đó là nguyên tắc cạnh tranh công bằng của Lưu Tam.
Nếu Lưu Vĩnh còn cố chấp đi kiện, thì đừng trách gã lòng lang dạ sói, nói chung cái chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này, Lưu Tam đã định rồi, không ai có thể ngăn cản nổi.
Tìm hiểu tình hình xong, Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ gọi điện thoại cho Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy huyện Sơn Dương, yêu cầu họ lập tức đến thôn Tân Quang.
Khi Triệu Vĩ gọi điện thoại đi, bí thư Huyện ủy Huyện Sơn Dương Vu Chí Quang nghe nói Bí thư Trương đã đến thôn Tân Quang, sợ đến nỗi lăn từ ghế xuống, Bí thư Trương sao lại đến thôn Tân Quang?
Từ lâu đã nghe nói Bí thư Trương thích điều tra ngầm, Vu Chí Quang cứ làm công việc của mình một cách cẩn trọng, cuộc điện thoại này của Triệu Vĩ không thiếu chút nữa đã dọa ông ta rơi mất nửa mạng.
Lập tức liên hệ Chủ tịch huyện Tưởng huyện Sơn Dương, Chủ tịch huyện Tưởng cũng vừa mới nhận được điện thoại của Triệu Vĩ gọi đến, biểu lộ cũng giống như Vu Chí Quang, Bí thư Trương xuất hiện ở thôn Tân Quang, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Lúc hai người đang lòng như lửa đốt chạy tới thôn Tân Quang, Trương Nhất Phàm đi cùng con trai Lưu Vĩnh, đến quảng trường trước văn phòng Ủy ban thôn.
Người ở quảng trường rất đông, người công chứng của chính quyền xã đang đọc phiếu, nếu một thôn to, hơn hai nghìn số, công dân đủ 18 tuổi, ít nhất cũng chiếm đến 3/5.
Trong số hơn một nghìn phiếu, Lưu Tam chiếm ưu thế tuyệt đối, độc chiếm đầu bảng, hai người còn lại thi thoảng có một hai phiếu, nhưng ít đến gần như không nhìn thấy.
Có người thậm chí hoài nghi, mấy phiếu này liệu có phải người đọc phiếu cố ý đọc sai, cho họ bức tranh hai phiếu, hình thành một sự so sánh, chỉ có điều sự so sánh này quá chênh lệch, Lưu Tam được làm Chủ nhiệm ủy ban thôn với hầu hết các số phiếu bầu.
Chủ tịch xã Đàm ngồi trên đài cả mặt ửng đỏ, thờ ơ hút thuốc, nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như không để ý đến kết quả của cuộc bầu cử, hoặc là kết quả đã sớm ở trong lòng ông ta, bầu phiếu chỉ là hình thức, một quân tử ngụy trang mà thôi.
Lưu Tam hôm này rất ý tứ, tóc rẽ ngôi, dưới ánh mặt trời tinh thần khác thường, gã kéo kéo cà vạt, đang muốn nói mấy câu cám ơn.
Một âm thanh từ xa truyền đến:
-Tôi phản đối, hôm nay bầu cử không tính, các người là kéo phiếu phi pháp.
Chủ tịch xã Đàm ánh mắt lặng lẽ, trên mặt lộ tia cười lạnh. Người bên cạnh kia cũng có chút khinh thường, hôm nay cán bộ chính quyền xã đến không nhiều, họ nhìn thấy người đến là con của Lưu Vĩnh, không ai để ý.
Lưu Vĩnh còn chẳng làm được gì, con trai y có thể đưa ra bao nhiêu để thỏa hiệp?
Lưu Tam chỉ người đến nói:
-Tôi khuyên cậu không nên làm càn, hôm nay là một ngày đẹp, tôi không muốn làm tổn thương hòa khí của mọi người.
-Đúng, hôm nay chính xác là ngày đẹp, có điều cũng là ngày giỗ của người nào đó cả đời khó quên. Lưu Tam, các người lừa gạt quần chúng như vậy, thông đồng với nhau, chắc chắn không có kết cục tốt, bây giờ tôi chính thức đề xuất phản đối, bầu cử ngày hôm nay không tính.
-Ngươi tính hàng thứ mấy? Chủ tịch xã Đàm ở đây ai tha cho ngươi làm càn?
Lưu Tam ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai Lưu Vĩnh, vẻ mặt khinh thường.
Trương Nhất Phàm đi lại:
-Chủ tịch xã Đàm là ai?
Đàm Sơ Sinh lẩm bẩm, mắt lé nhìn Trương Nhất Phàm:
-Các người là ai?
Trương Nhất Phàm không trả lời, chỉ đánh giá người trung niên bụng phệ áo vest cà vạt phía trước, bộ vest hiệu Goldlion, dây lưng hoa hoa, giày của người già. Tên tiểu tử này có tiền chăng? Người hơn bốn mươi tuổi, còn ăn mặc như một công tử vậy.
-Có phải anh là tên súc sinh họ Đàm không?
Sơ và Súc đồng âm, Trương Nhất Phàm liền nhìn ông ta hỏi một câu.
Vẻ mặt chủ tịch xã Đàm co lại, đều trách bố gã lúc sinh hắn ra nghiền ngẫm từng chữ một, nói cái gì mà con nghé mới sinh không sợ hổ, kết quả là sau khi lớn lên bị người ta gọi sau lưng là súc sinh.
Một cán bộ trong thị trấn chủ nhiệm Vương ở bên cạnh kẹp điếu thuốc đi lại:
-Người không liên quan tránh đi, không được trở ngại công vụ, nếu không bắt được các người sẽ cho đi ngồi xổm mấy ngày, ăn hai trận đòn, mọi người mới phục.
-Bốp!
Trương Nhất Phàm cho gã một bạt tai:
-Tôi đang nói chuyện với súc sinh, khi nào đến lượt anh chen vào?
Chủ nhiệm Vương sờ mặt, lúc lâu mới phản ứng lại:
-Ngươi, ngươi.
-Phản lại các người à? Dám giữa ban ngày ban mặt sáng sủa mà lại làm cái chuyện bẩn thỉu thế, giỏi làm quyền thuật, treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối, các người thật là khốn kiếp.
Một cái bạt tai vang dội, đánh cho người ở trong quảng trường đều giật mình! Từng người từng người một ngây ra, nhìn người thanh niên này ra uy.
Lưu Vĩnh là Chủ nhiệm Ủy ban thôn trước đây, chỉ cần nghe ngóng trong thôn một chút, là rất dễ tìm.
So với cảnh tượng náo nhiệt ở Ban quản lý thôn, nhà Lưu Vĩnh lại lạnh lẽo khác thường, nghe nói Lưu Vĩnh bị tai nạn xe trên huyện, thi thể vẫn chưa lĩnh về, gia đình đã làm chỗ để linh cữu, cành thông vải trắng, vang tiếng khóc.
Người trong thôn đều nói cái chết của Lưu Vĩnh là do tranh chấp chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn mà ra. Nhưng không ai có chứng cứ, mấy anh em trong gia tộc, sống chết muốn đem cuốc, côn đến Ủy ban thôn làm to chuyện, bị mấy người tuổi cao trong gia tộc ngăn lại.
Trương Nhất Phàm vốn dĩ không tin ở huyện Sơn Dương lại có chuyện xấu xa như thế, vốn cho rằng một cuộc điện thoại của Triệu Vĩ, thì người cấp dưới có thể dẹp yên sự việc, thật không ngờ mấy ngày sau, lại dẫn đến thiệt hại cả mạng người.
Điều này mới làm cho hắn ngồi không yên, nhất định phải đích thân đi xem xét địa phương thuộc quyền quản lý của mình, không ngờ lại xôn xao việc vớ vẩn như thế. Nếu truyền đi, chẳng phải khiến người ta cười cho?
Một Chủ nhiệm Ủy ban thôn là làm ầm ĩ nhiều việc như vậy, thì cấp trên không cần phải nói nữa.
Mua quan bán quan, là hiện tượng xã hội mà Trương Nhất Phàm ghét cay ghét đắng, nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ chấm dứt đươc. Trương Nhất Phàm hôm nay đến, là muốn giết hết bọn bất chính này.
Trong nhà, phát ra từng hồi tiếng khóc thê lương, vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, khóc đau tận đáy lòng. Mấy ông già lớn tuổi, ngồi quanh bên cạnh chiếc bàn rít thuốc.
Tần Xuyên đi đến, chào hỏi họ, Diệp Á Bình đem theo mấy cảnh sát đứng bên cạnh Trương Nhất Phàm, đảm nhiệm công việc bảo vệ, Triệu Vĩ cầm sổ và bút, bất kể lúc nào có thể ghi nội dung lại.
Không bao lâu, một ông lão gần sáu mươi cùng Tần Xuyên đi đến:
-Ngài này là Bí thư Trương, chúng tôi đặc biệt từ Song Giang đến đây để tìm hiểu hình hình. Ông có thể nói chi tiết việc của thôn Tân Quang cho Bí thư Trương nghe được không?
Ông lão suy nghĩ một hồi, có chút không tin người thanh niên này, chính là Bí thư Thành ủy của khu vực Song Giang, nhưng ông ta dù sao cũng dày dạn, lại nhìn những người bên cạnh Trương Nhất Phàm, từng người từng người tư thế uy nghiêm, giống như những vệ sỹ nhìn thấy trên truyền hình, trong lòng ông ta thầm khiếp sợ.
Mấy hôm trước còn nghe nói Lưu Vĩnh muốn đi tìm Bí thư Thành ủy, không biết phải người này không?
Triệu Vĩ nhìn thấy ông ta do dự không quyết, liền nghiêm túc nói:
-Không nhanh chào Bí thư Trương.
-Ngài…Ngài chính là Bí thư Trương? Bí thư Trương Nhất Phàm của thành phố Song Giang.
Ông lão có chút kích động nhìn Trương Nhất Phàm, chỉ đến khi Trương Nhất Phàm gật đầu xác nhận, ông ta liền kéo mạnh tay hắn:
-Bí thư Trương, đúng là Bí thư Trương rồi.
Ông ta xoay người gọi những người phía sau:
-Các người còn đứng đó làm gì? Bí thư Trương đến rồi, Bí thư Trương của thành phố Song Giang đến rồi. Lưu Vĩnh nó ở trên trời có thiêng rồi!
Lại có bảy tám người, gồm cả vợ và con trai con gái của Lưu Vĩnh, đều từ trong linh đường đi ra, nghe trưởng bối nói trước mắt người này là Bí thư Trương. Vợ của Lưu Vĩnh vội quỳ dưới đất:
-Bí thư Trương, xin ngài giải oan cho Lưu Vĩnh! Anh ấy thực sự là người tốt, cả đời chưa đắc tội với ai, nếu không vì lợi ích của thôn Tân Quang, thì anh ấy đâu có sớm đi như vậy.
Con trai của Lưu Vĩnh nhìn qua thấy quen, hắn cố gắng lục lọi một hồi, cuối cùng đem người thanh niên trước mặt này và Bí thư thành ủy thường nói chuyện trên ti vi ra liên hệ lại, không sai, người này chính là Bí thư Trương.
Bí thư Trương đến rồi, bố mình sẽ không chết uổng.
Con trai Lưu Vĩnh đi đến gần:
-Bí thư Trương, bố tôi nói muốn đi tìm ngài, không ngờ cuối cùng các ngài cũng đến, chỉ có điều các ngài đến muộn một bước, ông ấy đã bị bọn người xấu hại rồi.
Nhìn thấy những người trước mặt, Trương Nhất Phàm đột nhiên có cảm giác mắc tội, nếu lúc đầu mình cẩn thận một chút, có lẽ Lưu Vĩnh đã không phải chết.
Mấy người trước mặt đều là họ hàng của Lưu Vĩnh, có anh em họ, anh em ruột, cũng có trưởng bối trong tộc họ, một số đi thị trấn nhận thi thể của Lưu Vĩnh, một số người ở lại nhà bố trí nhiệm vụ.
Vừa hay kịp hôm nay là ngày bầu cử, mấy anh em của Lưu Vĩnh vốn định lên Ủy ban thôn làm ầm ĩ, nhưng bị mấy vị trưởng bối ngăn lại. Bọn Chủ tịch xã Đàm đều ở đó, nếu những người này đi làm ầm ĩ, tức là đã trở ngại công vụ. Đến lúc đó người ta một cuộc điện thoại, người sẽ phái đi, bắt mấy người ngồi xổm vài ngày, phạt mấy trăm hơn ngàn ngươi một câu cũng không dám nói.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhẫn nại nghe khiếu nại của người nhà Lưu Vĩnh. Lưu Vĩnh vốn là chủ nhiệm Ủy ban thôn, còn Lưu Tam này, trước đây là bạo chúa trong thôn, từ nhỏ không chuyện ác gì mà không làm, việc trộm gà bắt chó không ít lần làm. Sau khi lớn lên, thường xuyên gây chuyện thị phi, trước đây đã bị ngồi tù, cũng là người có tiền án bị kết án hình phạt.
Mấy năm nay ra ngoài kiếm được ít tiền, lại hùn vốn với đối tác khai thác mỏ than lậu trong thôn, may mắn gặp lúc than đá kinh doanh tốt, mấy người liền phát tài.
Lưu Tam con người này từ nhỏ đã không làm việc chính nghĩa, bị người trong thôn coi là chuột chạy qua đường, thật không ngờ năm nay gã đột nhiên đề xuất, muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, mà dưới sự kết hợp của lũ bạn chó mèo của gã, đã phá vỡ được mối quan hệ chính quyền xã.
Không ngờ đã có được sự ủng hộ của Đàm Sơ Sinh, còn về việc gã biếu cho Đàm Sơ Sinh bao nhiêu tiền, mọi người trong lòng đều không rõ, chỉ duy nhất có thể khẳng định được là, Đàm Sơ Sinh đã từng tìm đến Lưu Vĩnh, yêu cầu anh ta phải đưa ra ba mươi nghìn đồng thì chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta nắm, còn nếu không đưa ra được, thì sẽ thay người.
Đây là một yêu cầu vô lý, bị Lưu Vĩnh từ chối. Không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, Lưu Tam liền nhảy ra, nói là mình tình nguyện xuất một trăm nghìn đồng, mua số phiếu bầu của tất cả người trong thôn, do đó, chỉ cần người nào trong thôn chọn gã, thì đều có được hỗ trợ hai mười đồng một phiếu.
Mà Lưu Vĩnh còn biết, mục đích của gã muốn làm Chủ nhiệm Ủy ban thôn, chính là muốn lấy mỏ than trong thôn hợp pháp hóa tư hữu, cho nên anh ta đã đứng ra ngăn lại, không ngờ Đàm Sơ Sinh căn bản không đứng trên lập trường của anh ta, tuyên bố chỉ cần Lưu Vĩnh đưa ra ba mươi nghìn đồng, thì chức chủ nhiệm Ủy ban thôn này sẽ do anh ta làm.
Nếu không đưa ra được, thì không được ngăn đường tài lộc của người khác, Lưu Vĩnh không phục, chạy lên thị trấn cáo trạng, kết quả là bị người đánh cho một trận trở về.
Lưu Vĩnh tính khí bướng bỉnh, ông ta không tin thiên hạ không có công lý, thế là chạy đến Thành ủy tìm Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm lúc đó còn cho rằng sự việc không có gì nghiêm trọng, chỉ bảo Triệu Vĩ gọi điện xuống dưới nhắc nhở chút, thật không ngờ người cấp dưới lại coi là gió bên tai.
Càng căm tức hơn là, có người nhìn thấy ông ta đến khắp nơi kiện lung tung, muốn bịt đầu mối nên đã tạo ra vụ tai nạn xe.
Bây giờ người của nhà họ Lưu đi huyện rồi, xử lý vẫn chưa có kết quả, có điều trong thôn từ lâu đã lưu truyền ra, cái chết của Lưu Vĩnh có liên quan đến Lưu Tam, bởi vì Lưu Tam đã từng nói, nếu ông ta có bản lĩnh, hai người đấu xem ai nhiều tiền hơn.
Mọi người đều lấy tiền mua phiếu, không ai được kiện ai, đó là nguyên tắc cạnh tranh công bằng của Lưu Tam.
Nếu Lưu Vĩnh còn cố chấp đi kiện, thì đừng trách gã lòng lang dạ sói, nói chung cái chức Chủ nhiệm Ủy ban thôn này, Lưu Tam đã định rồi, không ai có thể ngăn cản nổi.
Tìm hiểu tình hình xong, Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ gọi điện thoại cho Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy huyện Sơn Dương, yêu cầu họ lập tức đến thôn Tân Quang.
Khi Triệu Vĩ gọi điện thoại đi, bí thư Huyện ủy Huyện Sơn Dương Vu Chí Quang nghe nói Bí thư Trương đã đến thôn Tân Quang, sợ đến nỗi lăn từ ghế xuống, Bí thư Trương sao lại đến thôn Tân Quang?
Từ lâu đã nghe nói Bí thư Trương thích điều tra ngầm, Vu Chí Quang cứ làm công việc của mình một cách cẩn trọng, cuộc điện thoại này của Triệu Vĩ không thiếu chút nữa đã dọa ông ta rơi mất nửa mạng.
Lập tức liên hệ Chủ tịch huyện Tưởng huyện Sơn Dương, Chủ tịch huyện Tưởng cũng vừa mới nhận được điện thoại của Triệu Vĩ gọi đến, biểu lộ cũng giống như Vu Chí Quang, Bí thư Trương xuất hiện ở thôn Tân Quang, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Lúc hai người đang lòng như lửa đốt chạy tới thôn Tân Quang, Trương Nhất Phàm đi cùng con trai Lưu Vĩnh, đến quảng trường trước văn phòng Ủy ban thôn.
Người ở quảng trường rất đông, người công chứng của chính quyền xã đang đọc phiếu, nếu một thôn to, hơn hai nghìn số, công dân đủ 18 tuổi, ít nhất cũng chiếm đến 3/5.
Trong số hơn một nghìn phiếu, Lưu Tam chiếm ưu thế tuyệt đối, độc chiếm đầu bảng, hai người còn lại thi thoảng có một hai phiếu, nhưng ít đến gần như không nhìn thấy.
Có người thậm chí hoài nghi, mấy phiếu này liệu có phải người đọc phiếu cố ý đọc sai, cho họ bức tranh hai phiếu, hình thành một sự so sánh, chỉ có điều sự so sánh này quá chênh lệch, Lưu Tam được làm Chủ nhiệm ủy ban thôn với hầu hết các số phiếu bầu.
Chủ tịch xã Đàm ngồi trên đài cả mặt ửng đỏ, thờ ơ hút thuốc, nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như không để ý đến kết quả của cuộc bầu cử, hoặc là kết quả đã sớm ở trong lòng ông ta, bầu phiếu chỉ là hình thức, một quân tử ngụy trang mà thôi.
Lưu Tam hôm này rất ý tứ, tóc rẽ ngôi, dưới ánh mặt trời tinh thần khác thường, gã kéo kéo cà vạt, đang muốn nói mấy câu cám ơn.
Một âm thanh từ xa truyền đến:
-Tôi phản đối, hôm nay bầu cử không tính, các người là kéo phiếu phi pháp.
Chủ tịch xã Đàm ánh mắt lặng lẽ, trên mặt lộ tia cười lạnh. Người bên cạnh kia cũng có chút khinh thường, hôm nay cán bộ chính quyền xã đến không nhiều, họ nhìn thấy người đến là con của Lưu Vĩnh, không ai để ý.
Lưu Vĩnh còn chẳng làm được gì, con trai y có thể đưa ra bao nhiêu để thỏa hiệp?
Lưu Tam chỉ người đến nói:
-Tôi khuyên cậu không nên làm càn, hôm nay là một ngày đẹp, tôi không muốn làm tổn thương hòa khí của mọi người.
-Đúng, hôm nay chính xác là ngày đẹp, có điều cũng là ngày giỗ của người nào đó cả đời khó quên. Lưu Tam, các người lừa gạt quần chúng như vậy, thông đồng với nhau, chắc chắn không có kết cục tốt, bây giờ tôi chính thức đề xuất phản đối, bầu cử ngày hôm nay không tính.
-Ngươi tính hàng thứ mấy? Chủ tịch xã Đàm ở đây ai tha cho ngươi làm càn?
Lưu Tam ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai Lưu Vĩnh, vẻ mặt khinh thường.
Trương Nhất Phàm đi lại:
-Chủ tịch xã Đàm là ai?
Đàm Sơ Sinh lẩm bẩm, mắt lé nhìn Trương Nhất Phàm:
-Các người là ai?
Trương Nhất Phàm không trả lời, chỉ đánh giá người trung niên bụng phệ áo vest cà vạt phía trước, bộ vest hiệu Goldlion, dây lưng hoa hoa, giày của người già. Tên tiểu tử này có tiền chăng? Người hơn bốn mươi tuổi, còn ăn mặc như một công tử vậy.
-Có phải anh là tên súc sinh họ Đàm không?
Sơ và Súc đồng âm, Trương Nhất Phàm liền nhìn ông ta hỏi một câu.
Vẻ mặt chủ tịch xã Đàm co lại, đều trách bố gã lúc sinh hắn ra nghiền ngẫm từng chữ một, nói cái gì mà con nghé mới sinh không sợ hổ, kết quả là sau khi lớn lên bị người ta gọi sau lưng là súc sinh.
Một cán bộ trong thị trấn chủ nhiệm Vương ở bên cạnh kẹp điếu thuốc đi lại:
-Người không liên quan tránh đi, không được trở ngại công vụ, nếu không bắt được các người sẽ cho đi ngồi xổm mấy ngày, ăn hai trận đòn, mọi người mới phục.
-Bốp!
Trương Nhất Phàm cho gã một bạt tai:
-Tôi đang nói chuyện với súc sinh, khi nào đến lượt anh chen vào?
Chủ nhiệm Vương sờ mặt, lúc lâu mới phản ứng lại:
-Ngươi, ngươi.
-Phản lại các người à? Dám giữa ban ngày ban mặt sáng sủa mà lại làm cái chuyện bẩn thỉu thế, giỏi làm quyền thuật, treo đầu dê bán thịt chó, lừa dối, các người thật là khốn kiếp.
Một cái bạt tai vang dội, đánh cho người ở trong quảng trường đều giật mình! Từng người từng người một ngây ra, nhìn người thanh niên này ra uy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.