Chương 1220: Cuộc đàm phán không suôn sẻ
Tây Lâu Nguyệt
20/01/2017
Vụ xung đột lần này bên Lào bị đánh “tơi bời” nên lại định chạy đi kiện
cáo, chỉ bắt đầu từ mâu thuẫn nhỏ trên đường mà dẫn đến việc Hồ Thái
Chính gọi người bao vây rồi tấn công đại sứ quán Trung Quốc. Hậu quả là
sáu mươi chín người bị thương, chiếm đến hơn nửa quân số.
Còn bên phía Trung Quốc thì chỉ bị thương ba người, còn lại chẳng hề hấn gì.
Thứ trưởng Quốc phòng Ukraine cũng thầm thán phục sức chiến đấu bền bỉ của đám người này. Thực lực bên đó quá mạnh, ông ta tự hỏi, liệu họ có phải bộ đội đặc chủng hay không. Nếu không thì thật khó giải thích cho trường hợp này, còn nếu là đúng thì cũng dễ hiểu, với người được huấn luyện bài bản thì đám tép riu bên kia chạy đến gây chuyện chẳng khác nào trứng chọi đá.
May mà chưa đụng đến súng ống, nếu có bắn nhau thật thì chắc cả trăm người kia đã “xong đời” rồi.
Đại sứ Lào nhanh chóng có mặt tại hiện trường, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, ông ta rít ầm lên:
- %%¥#¥%¥...
Đại khái là, nhất định phải nghiêm trị hung thủ, yêu cầu bên phía Trung Quốc có lời giải thích thỏa đáng.
Thứ trưởng Ukraine nhíu mày, trước đây các người đánh người ta sao không yêu cầu giải thích? Lúc nào cũng ỷ vào việc có Mỹ đứng sau mà ức hiếp người khác.
Lần này bị người ta đánh lại còn yêu cầu giải thích này nọ?
Ông ta cũng biết sơ qua về việc người Lào cậy có Mỹ đứng sau, thường xuyên gây chuyện với người Trung Quốc. Nếu không phải vụ việc lần này có liên quan đến lợi ích đấu thầu tàu sân bay, thì với thân phận của mình, còn lâu ông ta mới chịu đứng ra giải quyết.
Thực chất trong lòng ông ta cũng rất ghét người Mỹ, trong tâm khảm mỗi người Ukraine đều ôm mối căm hận với đám lang sói này, chỉ là theo thời gian, đám thanh niên ngày nay đã không còn quan tâm đến những chuyện xưa nữa mà chỉ chăm chăm chạy đi xu nịnh bọn Mỹ.
Thêm vào đó, hơn mười năm nay, chính sách ngoại giao của Ukraine vẫn luôn chủ trương xây dựng quan hệ hữu hảo với các nước lớn, bởi vậy, số lượng người Mỹ ở Ukraine ngày càng nhiều.
Người Mỹ đi đến đâu cũng không sửa được thói hống hách, lúc nào cũng cho mình là nhất, khiến nhiều người bản địa vô cùng khó chịu. Nhưng đó là vấn đề của chính phủ, người dân cũng chẳng can thiệp được.
Nhờ thế, đám người Lào theo đuôi người Mỹ ở đây cũng được đà giễu võ giương oai.
Có nhiều trường hợp cảnh sát ức hiếp người dân cũng chính vì đại sứ quán Trung Quốc đề cao việc nhiệt tình giúp đỡ người khác, cái gì mà quốc gia hữu hảo, dân tộc trượng nghĩa. Song nếu quá tốt với người khác, dĩ nhiên luôn có những kẻ không phù hợp để kết giao, anh nói lý với người ta, người ta đối xử với anh bằng thủ đoạn.
Thời đại này là thời đại văn minh, dù thế nào cũng không thể cùng giở thói lưu manh như người ta!
Thấy bên đại sứ Lào đang vô cùng, sắc mặt Thứ trưởng tỏ ra không vui.
Người ở Bộ Ngoại giao đề xuất, với tình hình như hiện nay, hai bên nên ngồi xuống thương lượng, song phải đưa những người bị thương đến bệnh viện trước.
Người ta đã mở lời, đại sứ Lào đương nhiên phải nể mặt, ông ta lập tức ra lệnh cho cấp dưới đưa người bị thương đi bệnh viện.
Việc này cứ như vậy mà cho qua sao? Dĩ nhiên là không thể.
Sau khi chuyển người bị thương đi bệnh viện, Trương Nhất Phàm nói với Lỗ Đông Nam:
- Cục trưởng Lỗ, phiền anh bảo người tập hợp hồ sơ các vụ tranh chấp với người Lào mấy năm gần đây lại rồi ngay mai chuyển đến chỗ tôi.
Lỗ Đông Nam ngơ ngác, không phải ngày mai đàm phán với họ sao? Tập hợp tài liệu làm gì?
Tuy nghĩ vậy song anh ta vẫn bảo người đi chuẩn bị.
Suốt trận đánh nhau vừa rồi, các đặc công Mỹ trà trộn ở các tòa nhà xung quanh đều dùng ống nhòm chuyên dụng quan sát tình hình bên này, rồi gọi điện thoại báo cáo cho đại sứ quán, sau khi vụ việc kết thúc đám người này cũng nhanh chóng rời khỏi đó.
Trương Nhất Phàm lại gần xem xét và động viên đám vệ sĩ bị thương mấy câu. Họ đều cười nói:
- Cảm ơn Thủ trưởng quan tâm, chúng tôi không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà.
Trưởng ban Thân thì liên tục thở dài đi lên lầu, ông ta nói với Thẩm Uyển Vân:
- Trưởng đoàn Trương sao có thể hành động cảm tính như vậy được chứ, xem ra cuộc đàm phán ngày mai lại phải bồi thường không ít tiền đâu.
Thẩm Uyển Vân tỏ ra không đồng tình:
- Chỉ cần đánh thắng cho bọn chúng sợ là được, có bồi thường chút tiền thì đã sao, chỉ sợ đánh thua mà vẫn phải bồi thường thì mới phải nói.
Trưởng ban Thân khó hiểu nhìn Thẩm Uyển Vân một hồi lâu không nói được gì.
Thẩm Uyển Vân mở máy tính, rồi gọi:
- Trưởng ban Thân, ông lại đây xem này!
Trưởng ban Thân ngạc nhiên hỏi:
- Xem gì?
Thẩm Uyển Vân chỉ vào màn hình.
- Là email của một du học sinh Trung Quốc, ông đọc đi! Đọc xong ông sẽ hiểu vì sao anh ấy lại làm như vậy.
Trưởng ban Thân nghe vậy lập tức dán mắt vào màn hình, nội dung bức thư toàn là lời lẽ mắng chửi.
“Đối với dân Ukraine, người Lào có vị trí cao hơn người Trung Quốc. Chẳng lẽ vì thế Lào lại mạnh hơn Trung Quốc sao?
Thậm chí có lúc cảnh sát còn hỏi anh là người Lào hay Trung Quốc. Nếu anh là người Trung Quốc, họ tỏ ra rất vui, vì họ lại có cơ hội moi tiền. Còn nếu là người Lào thì sẽ rất khó nói chuyện.
Bản thân tôi cũng ở đây một thời gian rồi, nói thật thì người Trung Quốc ở Ukraine bị đối xử rất không ra gì. Có chuyện gì đại sứ quán cũng không chịu giúp, mà cho dù họ có chịu ra mặt thì họ cũng sẽ nói với anh rằng: “Chuyện vẫn nên dùng tiền giải quyết thì tốt hơn. Cứ có chuyện lại khuyên anh bỏ tiền ra. Nếu bản thân tôi có thể dùng tiền để giải quyết mâu thuẫn thì còn cần đại sứ quán ở đây làm gì?
Tôi là du học sinh Trung Quốc, hiện đang sống và học tập tại Ukraine, về cơ bản thì Đại sứ quán Trung Quốc tại Ukraine chẳng có ích lợi gì cho chúng tôi. Sinh viên bị đánh, không kết nối được điện thoại với họ, kết nối được rồi thì người nghe lại không phải người Trung Quốc.
Đám cảnh sát ở Odessa thường xuyên ức hiếp người Trung Quốc, bọn chúng cứ nhè người Trung Quốc mà bắt rồi tha hồ moi tiền, không lấy được tiền thì chúng kéo về đồn, đến lúc đó vẫn không đưa thì chúng sẽ giải tới Kiev giam giữ.”
…
Trưởng ban Thân vừa đọc vừa đổ mồ hôi.
- Thật không ngờ đồng bào mình ở đây lại phải chịu tình cảnh như vậy.
Nói xong, ông ta cũng cảm thấy hơi hối hận, “Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm làm vậy là đúng? Vậy đám Lào kia cũng không dễ bắt nạt rồi!”
Thẩm Uyển Vân nâng chén trà.
- Tôi cho rằng anh ấy không phải là người dễ kích động, lần này anh ấy hành động như vậy để làm cho đám Lào ấy sợ, sau này sẽ không ức hiếp người mình nữa.
- Làm vậy có tác dụng sao?
- Có tác dụng hay không, không thử sao biết?
Thấy Thẩm Uyển Vân mỉm cười, Trưởng ban Thân liền đỏ mặt. Ngày này cũng hô khẩu hiệu yêu nước, nhưng khi trông thấy đồng bào mình bị người khác ức hiếp, anh sẽ làm gì? Ngồi xuống nói chuyện, khuyên người ta đừng đánh nữa, hay sẽ ăn miếng trả miếng?
Trưởng ban Thân không nói gì, ngồi thừ ra đấy một lúc lâu. Nếu là ở trong nước, Trưởng ban Thân cũng là người rất có uy, ông ta chỉ cần quắc mắt cũng đủ làm đám thủ hạ run như cầy sấy, nhưng sao vừa ra nước ngoài đã chẳng còn nổi một chút uy thế này.
Như chợt nghĩ ra điều gì, ông ta quay sang hỏi Thẩm Uyển Vân:
- Thế việc đàm phán ngày mai tiến hành sao đây?
- Nếu anh ấy đã động thủ thì tôi nghĩ anh ấy cũng đã có dự tính cả rồi, giờ chúng ta cứ nghỉ sớm đi, chuyện đâu có đó!
Nghe vậy, Trưởng ban Thân đành đứng lên cáo từ.
Ngày hôm sau, song phương tiến hành đàm phán trong trụ sở Bộ Ngoại giao Ukraine, tên Hồ Thái Chính âm thầm trốn đi hôm qua hôm nay cũng có mặt, hơn nữa còn tỏ ra khá phấn chấn. Gã trừng mắt ngó Trương Nhất Phàm như thể giữa hai người có thù giết cha cướp vợ.
Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân, Trưởng ban Thân và Lỗ Đông Nam đều đã có mặt.
Cả cô gái mặc váy quảng cáo bia tối hôm trước cũng đến, cô còn dẫn theo một nhóm du học sinh đến làm chứng, kể về vụ ba tên vệ sĩ của Hồ Thái Chính giở trò với mình.
Sau đấy hai phía đã bắt đầu tranh cãi, Ngoại trưởng Ukraine lên tiếng:
- Nhưng bên các anh cũng không nên đánh cả người của phía cảnh sát, việc này nhất định phải làm cho rõ ràng.
Trương Nhất Phàm không hề tỏ ra hoang mang, hắn bảo Thẩm Uyển Vân lấy ra những tài liệu do Lỗ Đông Nam tập hợp hôm trước, đó đều là những ghi chép về việc một sở cảnh sát trực thuộc Kiev bắt chẹt đám du học sinh ở khu người Hoa. Trong đó ghi rõ, đối phương điều động một phân đội cảnh sát rồi tiến hành thu giữ hơn ba trăm hộ chiếu của người Trung Quốc trong khu này, sau đó yêu cầu họ phải giao đủ tiền mới trả lại hộ chiếu.
Son quá quắt nhất là lần họ bắt một người nộp ba nghìn đô la Mỹ, số tiền này bằng cả năm thu nhập của một công nhân ở Ukraine. Tất cả những vụ việc này đại sứ quán đều có ghi chép lại nhưng không hề tiến hành xử lý, bẵng đi một khoảng thời gian thì chẳng còn ai đả động đến nữa.
Lúc Thẩm Uyển Vân trình tài liệu này lên, sắc mặt vị Ngoại trưởng Ukraine trở nên rất khó coi. Chứng cứ sờ sờ trước mắt thế này, thật quá mất mặt!
Dĩ nhiên, ông ta đành nói nhất định sẽ phản ánh chuyện này lên Quốc hội, và sẽ tiến hành điều tra đến cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy sẽ lập tức bồi hoàn tiền cho đương sự, và cũng xử phạt viên cảnh sát vi phạm đó. Vì phía mình cũng có lỗi nên ông ta không tiện truy cứu vụ việc này.
Nếu đổi lại là người của nước khác, tay cảnh sát kia làm gì có chuyện chỉ bị đánh cho một trận, không giết người diệt khẩu đã là may rồi. Nhẹ nhất cũng bị đưa ra tòa truy cứu trách nhiệm.
Thấy đối phương có thái độ thỏa hiệp, phía Lào liền làm ầm lên, liền đưa ra mười mấy yêu cầu vô lý như bồi thường phí tổn điều trị về cả tinh thần và thể lực cho bảy mươi hai người bị thương, đồng thời công khai xin lỗi trên đài truyền hình Kiev…
Trương Nhất Phàm nghe xong chỉ cười nhẹ.
- Được thôi, các ông nói xem, cần bồi thường bao nhiêu. Có điều trước tiên các ông phải xin lỗi cô sinh viên kia đã. Người xin lỗi nhất định phải là ngài đại sứ Lào, vì bản thân ông ấy không quản lý cho tốt cấp dưới.
Tay đại sứ tức nghẹn họng nhưng trước mặt nhiều người, ông ta không thể không đứng dậy xin lỗi cô sinh viên kia. Vì nếu ông ta chịu xin lỗi, họ cũng sẽ không nhận được tiền. Phải đợi ông ta xin lỗi xong họ mới có thể bàn đến chuyện bồi thường.
Thấy bên đối phương đã có người cầm máy tính lên bấm, xem nào, bảy mươi hai người, tổng cộng là hơn ba triệu đô la Mỹ, Trương Nhất Phàm cười khẩy.
- Đất nước chúng tôi có rất nhiều tiền, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ đem cho những kẻ khinh người, không coi ai ra gì, một đồng cũng đừng có mơ!
- Anh ——
Đối phương tức quá đứng bật dậy, bộ dạng ông ta như định xông lên liều mạng với hắn. Mẹ kiếp, bố mày đây thân là đại sứ lại phải đi xin lỗi một con bé sinh viên, mày muốn chơi xỏ tao à!
Ngoại trưởng Ukraine nghiêm túc nói:
- Ông Trương, xin ông hãy tôn trọng thỏa thuận của chúng ta. Ở đây là phòng họp ngoại giao của Ukraine chúng tôi.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, tiện tay cầm lấy số tài liệu trong tay Thẩm Uyển Vân, mấy năm gần đây có đến hơn một nửa số vụ tranh chấp xảy ra giữa hai bên Việt – Trung. Giờ đã viết thành một quyển dày đến cả mấy trăm trang. Hắn ném thẳng quyển tư liệu xuống trước mặt Ngoại trưởng Ukraine.
- Đây là các vụ kiện đại sứ quán chúng tôi tiếp nhận trong ba năm qua, mời ngài Ngoại trưởng xem qua. Ngài thử tính xem số tiền bồi thường cho những người Trung Quốc đã bị người Lào ức hiếp, đánh bị thương, đánh tàn phế là bao nhiêu? Nếu tất cả đã có mặt ở đây, vậy thì hôm nay chúng ta cứ từ từ tính xem rốt cuộc họ phải trả cho chúng tôi bao nhiêu tiền, nhất định một đồng cũng không được thiếu! Để tính xong số tiền này, chúng ta sẽ tiếp tục nói về vấn đề bồi thường!
Trương Nhất Phàm nhìn thẳng vào Đại sứ Lào, tức giận gằn từng tiếng:
- Có điều, đó là chuyện của ba năm sau!
Còn bên phía Trung Quốc thì chỉ bị thương ba người, còn lại chẳng hề hấn gì.
Thứ trưởng Quốc phòng Ukraine cũng thầm thán phục sức chiến đấu bền bỉ của đám người này. Thực lực bên đó quá mạnh, ông ta tự hỏi, liệu họ có phải bộ đội đặc chủng hay không. Nếu không thì thật khó giải thích cho trường hợp này, còn nếu là đúng thì cũng dễ hiểu, với người được huấn luyện bài bản thì đám tép riu bên kia chạy đến gây chuyện chẳng khác nào trứng chọi đá.
May mà chưa đụng đến súng ống, nếu có bắn nhau thật thì chắc cả trăm người kia đã “xong đời” rồi.
Đại sứ Lào nhanh chóng có mặt tại hiện trường, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, ông ta rít ầm lên:
- %%¥#¥%¥...
Đại khái là, nhất định phải nghiêm trị hung thủ, yêu cầu bên phía Trung Quốc có lời giải thích thỏa đáng.
Thứ trưởng Ukraine nhíu mày, trước đây các người đánh người ta sao không yêu cầu giải thích? Lúc nào cũng ỷ vào việc có Mỹ đứng sau mà ức hiếp người khác.
Lần này bị người ta đánh lại còn yêu cầu giải thích này nọ?
Ông ta cũng biết sơ qua về việc người Lào cậy có Mỹ đứng sau, thường xuyên gây chuyện với người Trung Quốc. Nếu không phải vụ việc lần này có liên quan đến lợi ích đấu thầu tàu sân bay, thì với thân phận của mình, còn lâu ông ta mới chịu đứng ra giải quyết.
Thực chất trong lòng ông ta cũng rất ghét người Mỹ, trong tâm khảm mỗi người Ukraine đều ôm mối căm hận với đám lang sói này, chỉ là theo thời gian, đám thanh niên ngày nay đã không còn quan tâm đến những chuyện xưa nữa mà chỉ chăm chăm chạy đi xu nịnh bọn Mỹ.
Thêm vào đó, hơn mười năm nay, chính sách ngoại giao của Ukraine vẫn luôn chủ trương xây dựng quan hệ hữu hảo với các nước lớn, bởi vậy, số lượng người Mỹ ở Ukraine ngày càng nhiều.
Người Mỹ đi đến đâu cũng không sửa được thói hống hách, lúc nào cũng cho mình là nhất, khiến nhiều người bản địa vô cùng khó chịu. Nhưng đó là vấn đề của chính phủ, người dân cũng chẳng can thiệp được.
Nhờ thế, đám người Lào theo đuôi người Mỹ ở đây cũng được đà giễu võ giương oai.
Có nhiều trường hợp cảnh sát ức hiếp người dân cũng chính vì đại sứ quán Trung Quốc đề cao việc nhiệt tình giúp đỡ người khác, cái gì mà quốc gia hữu hảo, dân tộc trượng nghĩa. Song nếu quá tốt với người khác, dĩ nhiên luôn có những kẻ không phù hợp để kết giao, anh nói lý với người ta, người ta đối xử với anh bằng thủ đoạn.
Thời đại này là thời đại văn minh, dù thế nào cũng không thể cùng giở thói lưu manh như người ta!
Thấy bên đại sứ Lào đang vô cùng, sắc mặt Thứ trưởng tỏ ra không vui.
Người ở Bộ Ngoại giao đề xuất, với tình hình như hiện nay, hai bên nên ngồi xuống thương lượng, song phải đưa những người bị thương đến bệnh viện trước.
Người ta đã mở lời, đại sứ Lào đương nhiên phải nể mặt, ông ta lập tức ra lệnh cho cấp dưới đưa người bị thương đi bệnh viện.
Việc này cứ như vậy mà cho qua sao? Dĩ nhiên là không thể.
Sau khi chuyển người bị thương đi bệnh viện, Trương Nhất Phàm nói với Lỗ Đông Nam:
- Cục trưởng Lỗ, phiền anh bảo người tập hợp hồ sơ các vụ tranh chấp với người Lào mấy năm gần đây lại rồi ngay mai chuyển đến chỗ tôi.
Lỗ Đông Nam ngơ ngác, không phải ngày mai đàm phán với họ sao? Tập hợp tài liệu làm gì?
Tuy nghĩ vậy song anh ta vẫn bảo người đi chuẩn bị.
Suốt trận đánh nhau vừa rồi, các đặc công Mỹ trà trộn ở các tòa nhà xung quanh đều dùng ống nhòm chuyên dụng quan sát tình hình bên này, rồi gọi điện thoại báo cáo cho đại sứ quán, sau khi vụ việc kết thúc đám người này cũng nhanh chóng rời khỏi đó.
Trương Nhất Phàm lại gần xem xét và động viên đám vệ sĩ bị thương mấy câu. Họ đều cười nói:
- Cảm ơn Thủ trưởng quan tâm, chúng tôi không sao đâu ạ, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà.
Trưởng ban Thân thì liên tục thở dài đi lên lầu, ông ta nói với Thẩm Uyển Vân:
- Trưởng đoàn Trương sao có thể hành động cảm tính như vậy được chứ, xem ra cuộc đàm phán ngày mai lại phải bồi thường không ít tiền đâu.
Thẩm Uyển Vân tỏ ra không đồng tình:
- Chỉ cần đánh thắng cho bọn chúng sợ là được, có bồi thường chút tiền thì đã sao, chỉ sợ đánh thua mà vẫn phải bồi thường thì mới phải nói.
Trưởng ban Thân khó hiểu nhìn Thẩm Uyển Vân một hồi lâu không nói được gì.
Thẩm Uyển Vân mở máy tính, rồi gọi:
- Trưởng ban Thân, ông lại đây xem này!
Trưởng ban Thân ngạc nhiên hỏi:
- Xem gì?
Thẩm Uyển Vân chỉ vào màn hình.
- Là email của một du học sinh Trung Quốc, ông đọc đi! Đọc xong ông sẽ hiểu vì sao anh ấy lại làm như vậy.
Trưởng ban Thân nghe vậy lập tức dán mắt vào màn hình, nội dung bức thư toàn là lời lẽ mắng chửi.
“Đối với dân Ukraine, người Lào có vị trí cao hơn người Trung Quốc. Chẳng lẽ vì thế Lào lại mạnh hơn Trung Quốc sao?
Thậm chí có lúc cảnh sát còn hỏi anh là người Lào hay Trung Quốc. Nếu anh là người Trung Quốc, họ tỏ ra rất vui, vì họ lại có cơ hội moi tiền. Còn nếu là người Lào thì sẽ rất khó nói chuyện.
Bản thân tôi cũng ở đây một thời gian rồi, nói thật thì người Trung Quốc ở Ukraine bị đối xử rất không ra gì. Có chuyện gì đại sứ quán cũng không chịu giúp, mà cho dù họ có chịu ra mặt thì họ cũng sẽ nói với anh rằng: “Chuyện vẫn nên dùng tiền giải quyết thì tốt hơn. Cứ có chuyện lại khuyên anh bỏ tiền ra. Nếu bản thân tôi có thể dùng tiền để giải quyết mâu thuẫn thì còn cần đại sứ quán ở đây làm gì?
Tôi là du học sinh Trung Quốc, hiện đang sống và học tập tại Ukraine, về cơ bản thì Đại sứ quán Trung Quốc tại Ukraine chẳng có ích lợi gì cho chúng tôi. Sinh viên bị đánh, không kết nối được điện thoại với họ, kết nối được rồi thì người nghe lại không phải người Trung Quốc.
Đám cảnh sát ở Odessa thường xuyên ức hiếp người Trung Quốc, bọn chúng cứ nhè người Trung Quốc mà bắt rồi tha hồ moi tiền, không lấy được tiền thì chúng kéo về đồn, đến lúc đó vẫn không đưa thì chúng sẽ giải tới Kiev giam giữ.”
…
Trưởng ban Thân vừa đọc vừa đổ mồ hôi.
- Thật không ngờ đồng bào mình ở đây lại phải chịu tình cảnh như vậy.
Nói xong, ông ta cũng cảm thấy hơi hối hận, “Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm làm vậy là đúng? Vậy đám Lào kia cũng không dễ bắt nạt rồi!”
Thẩm Uyển Vân nâng chén trà.
- Tôi cho rằng anh ấy không phải là người dễ kích động, lần này anh ấy hành động như vậy để làm cho đám Lào ấy sợ, sau này sẽ không ức hiếp người mình nữa.
- Làm vậy có tác dụng sao?
- Có tác dụng hay không, không thử sao biết?
Thấy Thẩm Uyển Vân mỉm cười, Trưởng ban Thân liền đỏ mặt. Ngày này cũng hô khẩu hiệu yêu nước, nhưng khi trông thấy đồng bào mình bị người khác ức hiếp, anh sẽ làm gì? Ngồi xuống nói chuyện, khuyên người ta đừng đánh nữa, hay sẽ ăn miếng trả miếng?
Trưởng ban Thân không nói gì, ngồi thừ ra đấy một lúc lâu. Nếu là ở trong nước, Trưởng ban Thân cũng là người rất có uy, ông ta chỉ cần quắc mắt cũng đủ làm đám thủ hạ run như cầy sấy, nhưng sao vừa ra nước ngoài đã chẳng còn nổi một chút uy thế này.
Như chợt nghĩ ra điều gì, ông ta quay sang hỏi Thẩm Uyển Vân:
- Thế việc đàm phán ngày mai tiến hành sao đây?
- Nếu anh ấy đã động thủ thì tôi nghĩ anh ấy cũng đã có dự tính cả rồi, giờ chúng ta cứ nghỉ sớm đi, chuyện đâu có đó!
Nghe vậy, Trưởng ban Thân đành đứng lên cáo từ.
Ngày hôm sau, song phương tiến hành đàm phán trong trụ sở Bộ Ngoại giao Ukraine, tên Hồ Thái Chính âm thầm trốn đi hôm qua hôm nay cũng có mặt, hơn nữa còn tỏ ra khá phấn chấn. Gã trừng mắt ngó Trương Nhất Phàm như thể giữa hai người có thù giết cha cướp vợ.
Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân, Trưởng ban Thân và Lỗ Đông Nam đều đã có mặt.
Cả cô gái mặc váy quảng cáo bia tối hôm trước cũng đến, cô còn dẫn theo một nhóm du học sinh đến làm chứng, kể về vụ ba tên vệ sĩ của Hồ Thái Chính giở trò với mình.
Sau đấy hai phía đã bắt đầu tranh cãi, Ngoại trưởng Ukraine lên tiếng:
- Nhưng bên các anh cũng không nên đánh cả người của phía cảnh sát, việc này nhất định phải làm cho rõ ràng.
Trương Nhất Phàm không hề tỏ ra hoang mang, hắn bảo Thẩm Uyển Vân lấy ra những tài liệu do Lỗ Đông Nam tập hợp hôm trước, đó đều là những ghi chép về việc một sở cảnh sát trực thuộc Kiev bắt chẹt đám du học sinh ở khu người Hoa. Trong đó ghi rõ, đối phương điều động một phân đội cảnh sát rồi tiến hành thu giữ hơn ba trăm hộ chiếu của người Trung Quốc trong khu này, sau đó yêu cầu họ phải giao đủ tiền mới trả lại hộ chiếu.
Son quá quắt nhất là lần họ bắt một người nộp ba nghìn đô la Mỹ, số tiền này bằng cả năm thu nhập của một công nhân ở Ukraine. Tất cả những vụ việc này đại sứ quán đều có ghi chép lại nhưng không hề tiến hành xử lý, bẵng đi một khoảng thời gian thì chẳng còn ai đả động đến nữa.
Lúc Thẩm Uyển Vân trình tài liệu này lên, sắc mặt vị Ngoại trưởng Ukraine trở nên rất khó coi. Chứng cứ sờ sờ trước mắt thế này, thật quá mất mặt!
Dĩ nhiên, ông ta đành nói nhất định sẽ phản ánh chuyện này lên Quốc hội, và sẽ tiến hành điều tra đến cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy sẽ lập tức bồi hoàn tiền cho đương sự, và cũng xử phạt viên cảnh sát vi phạm đó. Vì phía mình cũng có lỗi nên ông ta không tiện truy cứu vụ việc này.
Nếu đổi lại là người của nước khác, tay cảnh sát kia làm gì có chuyện chỉ bị đánh cho một trận, không giết người diệt khẩu đã là may rồi. Nhẹ nhất cũng bị đưa ra tòa truy cứu trách nhiệm.
Thấy đối phương có thái độ thỏa hiệp, phía Lào liền làm ầm lên, liền đưa ra mười mấy yêu cầu vô lý như bồi thường phí tổn điều trị về cả tinh thần và thể lực cho bảy mươi hai người bị thương, đồng thời công khai xin lỗi trên đài truyền hình Kiev…
Trương Nhất Phàm nghe xong chỉ cười nhẹ.
- Được thôi, các ông nói xem, cần bồi thường bao nhiêu. Có điều trước tiên các ông phải xin lỗi cô sinh viên kia đã. Người xin lỗi nhất định phải là ngài đại sứ Lào, vì bản thân ông ấy không quản lý cho tốt cấp dưới.
Tay đại sứ tức nghẹn họng nhưng trước mặt nhiều người, ông ta không thể không đứng dậy xin lỗi cô sinh viên kia. Vì nếu ông ta chịu xin lỗi, họ cũng sẽ không nhận được tiền. Phải đợi ông ta xin lỗi xong họ mới có thể bàn đến chuyện bồi thường.
Thấy bên đối phương đã có người cầm máy tính lên bấm, xem nào, bảy mươi hai người, tổng cộng là hơn ba triệu đô la Mỹ, Trương Nhất Phàm cười khẩy.
- Đất nước chúng tôi có rất nhiều tiền, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ đem cho những kẻ khinh người, không coi ai ra gì, một đồng cũng đừng có mơ!
- Anh ——
Đối phương tức quá đứng bật dậy, bộ dạng ông ta như định xông lên liều mạng với hắn. Mẹ kiếp, bố mày đây thân là đại sứ lại phải đi xin lỗi một con bé sinh viên, mày muốn chơi xỏ tao à!
Ngoại trưởng Ukraine nghiêm túc nói:
- Ông Trương, xin ông hãy tôn trọng thỏa thuận của chúng ta. Ở đây là phòng họp ngoại giao của Ukraine chúng tôi.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, tiện tay cầm lấy số tài liệu trong tay Thẩm Uyển Vân, mấy năm gần đây có đến hơn một nửa số vụ tranh chấp xảy ra giữa hai bên Việt – Trung. Giờ đã viết thành một quyển dày đến cả mấy trăm trang. Hắn ném thẳng quyển tư liệu xuống trước mặt Ngoại trưởng Ukraine.
- Đây là các vụ kiện đại sứ quán chúng tôi tiếp nhận trong ba năm qua, mời ngài Ngoại trưởng xem qua. Ngài thử tính xem số tiền bồi thường cho những người Trung Quốc đã bị người Lào ức hiếp, đánh bị thương, đánh tàn phế là bao nhiêu? Nếu tất cả đã có mặt ở đây, vậy thì hôm nay chúng ta cứ từ từ tính xem rốt cuộc họ phải trả cho chúng tôi bao nhiêu tiền, nhất định một đồng cũng không được thiếu! Để tính xong số tiền này, chúng ta sẽ tiếp tục nói về vấn đề bồi thường!
Trương Nhất Phàm nhìn thẳng vào Đại sứ Lào, tức giận gằn từng tiếng:
- Có điều, đó là chuyện của ba năm sau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.