Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 115: Cuộc hẹn của Hiểu Hiên.

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Ngày 1 tháng 7, nghi lễ đặt móng cho đường dành cho người đi bộ náo nhiệt một cách khác thường, quy mô rất hoành tráng, đài phát thanh tỉnh, đài phát thanh thành phố, các đài truyền hình lớn của huyện sôi nổi đưa tin về sự kiện này.

Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng là nhân vật chính trong sự kiện này, cảnh tượng hắn và Lý Gia Minh tiên sinh bắt tay nhau trở thành hình ảnh mang tính biểu tượng. Hắn là đại diện toàn quyền cho chính quyền cùng Lý Gia Minh tiên sinh hoàn thành thời khắc thiêng liêng này.

Huyện Thông Thành, một huyện nhỏ căn bản không đáng để người ta chú ý đến, lại một lần nữa sáng lấp lánh trong tâm trí mọi người.

Tiết mục đặc biệt lần này là do đài truyền hình thành phố đạo diễn, Trương Nhất Phàm lại một lần nữa gặp được người dẫn chương trình nổi tiếng Lưu Hiểu Hiên. Hôm nay Lưu Hiểu Hiên mặc một bộ đồ công sở màu đen, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười này là chiêu bài của Lưu thị, ở thành phố Đông Lâm đã thấm sâu vào lòng người, giờ đây cũng khiến cho người dân Thông Thành một lần nữa cảm thấy như được đắm mình trong hơi ấm của gió xuân.

Vẻ đẹp của Lưu Hiểu Hiên, chính ở vẻ ngọt ngào ấy, đương nhiên là một người dẫn chương trình, giọng nói dễ nghe cũng không thể thiếu. Rất nhiều người nghe nói Lưu Hiểu Hiên đến Thông Thành, thì lại một lần nữa thể hiện sức hấp dẫn của mình thu hút fan hâm mộ.

Nhất là những anh chàng công tử, người ta có tiền, lái xe từ xa đến chỉ vì muốn tận mắt ngắm nhìn dung nhan của người đẹp. Trương Nhất Phàm luôn phải theo xung quanh Lý Gia Minh tiên sinh, căn bản không thể ngờ vẫn có một ánh mắt đang chú ý đến mình.

Bốn giờ chiều, Lý Gia Minh tiên sinh ngồi xe riêng quay về tỉnh, sau đó đáp chuyến bay lúc tám giờ mười tối trở về Hồng Kông. Đợi đến khi Trương Nhất Phàm làm xong hết tất cả, mệt đến mức chẳng khác nào con chó trông nhà nằm trên xa-lông, tên Hồ Lôi liền gọi điện thoại đến.

- Anh Phàm, xuống dưới đi! Em đang ở dưới lầu nhà anh đây.

- Tôi chẳng muốn đi đâu hết, tìm ai đó đến mát-xa cho tôi đi!

- Đi theo em đi, đảm bảo anh đến xoa bóp cũng không muốn nữa.

Hồ Lôi trong điện thoại cười bí ẩn nói.

- Nói ít thôi, lại đến mấy chỗ lộn xộn bát nháo.

Trương Nhất Phàm căn bản lười di chuyển, đang muốn gọi cho Liễu Hồng, bảo cô ta chuẩn bị ít cơm cho mình.

Hồ Lôi thấy không gọi được Trương Nhất Phàm, ra sức nhấn còi ôtô ở dưới lầu, báo cho Trương Nhất Phàm biết gã thực sự ở dưới lầu chờ hắn.

Trương Nhất Phàm mắng:

- Cậu ồn ào chết đi được! Đây là khu dân cư đấy.

Hồ Lôi liền cười nói:

- Cái này em còn không sợ, anh sợ à, xuống mau lên đi!

Trương Nhất Phàm đành phải đứng lên, khóa cửa đi xuống lầu. Hắn sợ nếu mình còn không xuống, tên Hồ Lôi hồ đồ sẽ phá khu nhà dân này mất.

Ngồi lên chiếc BMW của Hồ Lôi, Hồ Lôi liền cười hì hì đưa cho hắm một điếu thuốc, cung kính châm lửa.

- Em nói với anh nhé, em đã mất rất nhiều công sức, mới lưu được người ta ở lại, nếu anh không đi, thì đúng là uổng công em suy tính rồi.

- Ai thế?

Trương Nhất Phàm thuận miệng hỏi.

- Đừng hỏi vội, đi thì biết.

Hồ Lôi khởi động xe rồi chạy ra khỏi tiểu khu.

- Mẹ nó, người hẹn với cô ấy nhiều kinh, tên Nhâm Quốc Đống kia cũng ra tay đấy.

- Em nói là Lưu Hiểu Hiên à?

- Vẫn bị anh đoán trúng rồi. Mấy năm nay, chương trình Lưu Hiểu Hiên dẫn đã nổi tiếng đến mức nhà nhà đều biết, đi vào lòng người, rất nhiều người bỏ ra mấy chục ngàn để mời cô ấy ăn cơm mà chưa chắc đã có được hân hạnh ấy đâu!

Hồ Lôi liền vỗ lên vai Trương Nhất Phàm.

- Em đây chính là muốn nghĩ cho anh, thành ra bản thân cũng không còn cơ hội rồi, cũng không thể để cơ hội này lọt vào tay kẻ khác phải không? Anh em không thể giống nhau được, anh nhất định phải nắm chắc lấy cô ấy. Thật kỳ lạ, con mẹ nó, em chỉ cần vừa nghĩ tới việc người phụ nữ như Lưu Hiểu Hiên vẫn còn độc độc thân, trong lòng liền có chút khó chịu. Hô hô...

- Ha ha... Cậu lại bệnh cũ tái phát rồi. Bình thường thôi!

- Mẹ kiếp, không dưng mà mắng người như vậy. Chúng ta còn là anh em hay không chứ!



Hồ Lôi ném ra một cái nhìn. Nhanh chóng lái xe đến Vượng Phủ Nhân Gia.

Ở Thông Thành, cũng chỉ có nơi này mới thể hiện được bản lĩnh, Hồ Lôi gọi điện thoại cho Băng Băng.

- Các em đến chưa?

- Đến lâu rồi! Nếu còn không đến Lưu đại mỹ nhân của chúng ta sẽ nổi giận đấy.

Băng Băng cười nói trong điện thoại.

- Đi nào! Không có người ngoài, chỉ bốn người chúng ta thôi.

Hồ Lôi đỗ xe xong, phát hiện thấy Trương Nhất Phàm không có ý muốn đi, gã lại ngồi xuống.

- Một người đàn ông như anh sao lại giống đàn bà thế chứ, đắn đo do dự mãi, Lưu Hiểu Hiên người ta chỉ là một cô gái, có thể ăn thịt được anh sao? Đừng cho là thiên hạ này tất cả phụ nữ đều vây quanh anh nhé, thực ra cô ấy tìm em là để hỏi thăm về chuyện tái cơ cấu nhà máy cơ giới, anh đúng là tự tin quá đấy.

Nghe nói tới tái cơ cấu, Trương Nhất Phàm liền có hứng thú. Gần đây hắn luôn đau đầu về việc tái cơ cấu hai nhà máy cơ giới. Nhà máy cơ giới Hoa Đỉnh thời kỳ đầu giải phóng là một nhà máy công nghiệp quân sự, sau này chuyển đổi sang sản xuất xe cơ giới, giờ cũng đang trên đà xuống dốc.

Nhà máy cơ giới Hòa Vân trước kia sản xuất máy kéo và các loại linh kiện khác, các doanh nghiệp cũ của nhà nước như hai nhà máy này sau cải cách đều rơi vào tình trạng chung, trở nên thoi thóp.

Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vẫn luôn muốn giải quyết khó khăn của hai doanh nghiệp này, nhưng mãi không tìm được đường đi, tốn rất nhiều công sức, cũng không thể khiến nó cải tử hoàn sinh.

Lưu Hiểu Hiên sao lại muốn nghe ngóng về chuyện tái cơ cấu nhỉ? Bất luận cô ta có mục đích gì, Trương Nhất Phàm cảm thấy gặp cô ta một chút cũng tốt. “Nếu mình đoán không nhầm, Lưu Hiểu Hiên nhất định là có người trong hai nhà máy cơ giới đó, hơn nữa chức vị không nhỏ”.

Hai người bước vào phòng bao đã đặt trước, quả nhiên trong đó chỉ có Băng Băng và Lưu Hiểu Hiên.

- Mọi người đều đã gặp nhau rồi, vậy không cần phải giới thiệu nữa nhé!

Băng Băng cười nói.

- Hiểu Hiên, còn nhớ anh chàng đẹp trai này của chúng tôi không? Anh ấy chính là Phó Chủ tịch huyện trẻ nhất ở Thông Thành đấy, đồng chí Trương Nhất Phàm.

- Phải, phải, chính là vị lần trước cô ngồi trên đùi người ta đấy.

Hồ Lôi chêm vào một câu không đúng lúc, lập tức khiến Lưu Hiểu Hiện đỏ bừng mặt.

Cũng may người ta là xuất thân từ nghề phải giao thiệp nhiều, vẫn rất hào phóng đứng dậy, đưa tay về phía Trương Nhất Phàm.

- Chào ngài! Chủ tịch huyện Trương! Tôi là Lưu Hiểu Hiên ở đài truyền hình thành phố.

Trương Nhất Phàm tùy tiện bắt tay Lưu Hiểu Hiên một chút rồi ngồi xuống, nói vài câu khách sáo:

- Nghe danh đã lâu, tôi mỗi tối đều xem chương trình của cô.

- Cám ơn!

Sau khi hai người ngồi xuống, giọng nói dịu dàng của Lưu Hiểu Hiên liền vang lên:

- Chủ tịch huyện Trương, nghe nói nhà máy cơ giới Hoa Vân và nhà máy cơ giới Hoa Đỉnh sắp tiến hành hợp nhất và tái cơ cấu, chuyện này có thật không?

Trương Nhất Phàm gật đầu.

- Tin tức của cô cũng thật mau lẹ?

Lưu Hiểu Hiên quả nhiên hỏi về chuyện tái cơ cấu, chỉ có điều Trương Nhất Phàm hiện nay vẫn chưa tìm ra nguồn tiền mới để rót vào. Nếu chỉ để hai doanh nghiệp này tự lực cánh sinh, chỉ sợ rất khó vượt qua được giai đoạn khốn khó này.

Lưu Hiểu Hiên liền mỉm cười.

- Tôi có người cậu là Phó xưởng trưởng trong nhà máy cơ giới Hoa Đỉnh, cậu ấy muốn mượn cơ hội này, thâu tóm toàn bộ xí nghiệp, nhưng lại không biết huyện có dự tính như thế nào.

Quả đúng như vậy, chỉ là Trương Nhất Phàm cũng sẽ không vì một câu nói của mỹ nhân mà đem hai nhà máy giao vào tay một người không biết rõ, bởi vậy, hắn chậm rãi trả lời:

- Việc này vẫn phải đợi sau khi ước tính tài sản mới có thể đưa ra kết luận. Lưu tiểu thư có thể bảo cậu cô viết một bản báo cáo về kế hoạch mới cho việc tái cơ cấu nhà máy, đến lúc đó trong Cuộc họp Huyện ủy chúng tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.



Trương Nhất Phàm thái độ như đang giải quyết việc công, Hồ Lôi thầm lắc đầu. “Xem ra kế mỹ nhân này của Lưu Hiểu Hiên đối với Trương Nhất Phàm không có tác dụng rồi”.

Ngược lại Lưu Hiểu Hiên, nghe thấy những lời của Trương Nhất Phàm, nhẹ gật đầu.

- Cậu tôi sợ rằng xưởng trưởng dựa vào quan hệ riêng, ngầm mưu tính, biến tài sản của nhà nước thành của riêng. Nhưng Chủ tịch Trương đã nói như vậy, tôi cũng có thể bảo cậu ấy yên tâm.

- Ừm! Hiện tại là kinh tế thị trường, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của hai doanh nghiệp này, chúng tôi tuyệt đối sẽ cho họ một cơ hội cạnh tranh công bằng.

- Vậy cảm ơn Chủ tịch huyện Trương.

Lưu Hiểu Hiên nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp tràn đầy lưu luyến, như gió xuân lướt qua.

Hồ Lôi thấy hai người thảo luận tương đối rồi, vội vàng nâng ly rượu.

- Nào, tôi có thể nói trên bàn rượu thoải mái một chút được không? Mọi người cụng ly nào.

Mọi người uống cạn một ly xong, Hồ Lôi lau miệng, hướng về Lưu Hiểu Hiên cười nói:

- Tôi nói này Lưu đại mỹ nhân, cô có thể buông vẻ xinh đẹp này xuống để đi cùng với anh Phàm được không? Hôm nay tôi phải tiêu hao mất mười phần khí lực mới lôi được anh ấy ra ngoài đấy.

Gã nhìn Trương Nhất Phàm một cái.

- Con người này á, đối với mỹ nữ bình thường căn bản không để mắt tới đâu, cô thì lại là ngoại lệ đấy.

Hồ Lôi cười cười nhìn hai người, một bàn tay khoác lên vai Băng Băng.

- Ồ? Nói như vậy đây là vinh hạnh lớn cho tôi rồi. Vậy tôi phải kính Chủ tịch Trương một ly. Nói một câu thật lòng, quan chức trẻ tuổi như ngài thế này, quả thật rất hiếm gặp. Ly rượu này chúc Chủ tịch Trương tiền đồ như gấm, một bước lên mây!

Lưu Hiểu Hiên nâng ly đứng lên, Trương Nhất Phàm cũng đành phải giữ thể diện cho cô ta. Chỉ có điều sau khi uống xong rượu này, e rằng còn phải quan tâm cả người cậu kia của cô ta nữa. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, “Nếu cậu cô ta thật sự không phải là một kẻ bất tài, vẫn còn chỗ hữu dụng, lại có vài phần năng lực, thì có thể suy nghĩ thêm”.

Hai người đứng lên cụng ly, Hồ Lôi đột nhiên kêu lên:

- Tôi thấy hai người trai tài gái sắc, dứt khoát phải uống rượu giao bôi.

Băng Băng đấm hắn một cái:

- Anh thật đúng là nói linh tinh! Anh Nhất Phàm không phải là loại người đó đâu.

Lưu Hiểu Hiên thấy Hồ Lôi gây chuyện, cũng không để ý, cụng ly xong sảng khoái uống cạn.

Trương Nhất Phàm đã sớm nghe nói Lưu Hiểu Hiên là người đang được thời ở đài truyền hình thành phố, trước mặt hắn tỏ ra tự nhiên phóng khoáng như vậy, hắn đương nhiên cũng không thể quá hẹp hòi. Lăn lộn trên quan trường, tạo lực lượng giúp đỡ mình và duy trì các mối quan hệ tuyệt không thể thiếu. Vì thế hắn lên tiếng:

- Về chuyện tái cơ cấu doanh nghiệp, cứ bảo cậu cô gửi toàn bộ tài liệu lên đi!

Lưu Hiểu Hiên gật đầu.

- Cám ơn Chủ tịch huyện Trương.

Hồ Lôi quả thực không thế nhìn tiếp.

- Ai da, các người đừng giả bộ lịch sự như vậy nữa được không? Cũng không phải lần đầu gặp mặt, làm bạn bè thì nên chân thành thẳng thắn chút chứ. Đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cảm ơn đi cảm ơn lại mãi, phiền chết đi được! Cô xem tôi với Băng Băng này, ban đầu khi tôi theo đuổi cô ấy, tôi nói thẳng với cô ấy luôn: “Băng Băng, anh thích em. Đời này nếu không phải em anh quyết không lấy!”. Băng Băng cũng không nói hai lời, chúng tôi ba ngày sau thì lên giường, thẳng thắn biết mấy.

“Mẹ kiếp, cầm thú!”

Trương Nhất Phàm mắng một câu, Băng Băng thì ra sức bóp cổ Hồ Lôi.

- Ai kêu ngươi nói hươu nói vượn.

Lưu Hiểu Hiên lại hơi đỏ mặt, giống như có chút khó chấp nhận. Cái tên Hồ thiếu gia này, bậy bạ quá!

Lúc bốn người đang vui vẻ, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh rất lớn:

- Hiểu Hiên! Hiểu Hiên ở đâu? Các người mau nói cho ta biết, Hiểu Hiên, cô ấy ở đâu? Hôm nay lão đây nhất định phải xem xem, là kẻ nào dám bắt Hiểu Hiên tới đây hầu rượu. Con mẹ nó thật không muốn sống nữa mà.

Nghe thấy những lời đó, sắc mặt Lưu Hiểu Hiên liền thay đổi, đang định đứng lên thì cửa phòng bao đột nhiên bị đá mở bật ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook