Chương 609: Cuộc sống mới
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Suy nghĩ của Chu Bân là đúng, Trương Nhất Phàm một thân một mình thực sự rất cần một cô giúp việc. Nhưng cô này quá trẻ quá đẹp dễ sinh ra điều tiếng không hay.
Trương Nhất Phàm cũng thấy cô Thôi Hồng Anh này được nhưng không phải là kiểu người hắn cần.
Chu Bân từng giới thiệu giúp việc trẻ cho một vài lãnh đạo, có khi, giúp việctrẻ đích thực là mang lại rất nhiều thuận tiện cho chủ nhà, nhưng một số lãnh đạo lại khác, họ tuổi tầm bốn năm mươi tuổi, bề ngoài thì đứng đắn nhưng bên trong thìcợt nhả, trong nhà có giúp việc cũng như vãn bối, lúc cần cũng có thể kiêm nhiệm.
Trong nhà một số lãnh đạo đặc biệt là những cán bộ trung niên vợ chết sớm thì tình trạng rất nhiều bảo mẫu trợ thành vợ là chuyện không hiếm. Câu chuyện hấp dẫn xảy ra giữa họ có thể viết thành câu chuyện trâu già gặm cỏ non được.
Chu Bân thực sự hy vọng Thôi Hồng Anh có thể cócái gì đó với lãnh đạo. Cứ như vậy, gã sẽ nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của lãnh đạo rồi.
Theo phân tích của Chu Bân, những người theo Bí thư Trương nếu không phạm sai lầm gì thì tiền đồ rấtsáng lạn, Chu Bân sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.
Những người đã từng theo Trương Nhất Phàm, thì thành công nhất chính là Tần Xuyên, từ một thư ký bình thường nhanh chóng tiến thân, chỉ trong vài năm, đã biến thành ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban thư ký Thành ủy. Sự biến đổi nhảy vọt này chính là mơ ước của Chu Bân.
Con đường mà Tần Xuyên đi là chính đạo còn Chu Bân là ngoại đạo.
Bắt tay quan tâm vào đời sống của lãnh đạo chính là quân cờ tốt mà luôn có hiệu quả, chẳng ngờ Bí thư Trương lại từ chối ý tốt của gã. Gã đành phải cho Thôi Hồng Anh tạm thời rời đi.
Đổng Tiểu Phàm đến thành phố Vĩnh Lâm vào chiều thứ bảy, khi Trương Nhất Phàm đón cô ở bên đường, chỉ thấy Tiểu Phàm đeo một cái kính râm đen gọng lớn làm khuôn mặt trắng trẻo càng thêm phần quyến rũ.
Đôi hoa tai bạch kim to bản lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc bay trong gió nhẹ, rất quyến rũ. Nhìn cô đi trong gió trông giống như một bức họa sinh động vậy.
Đổng Tiểu Phàm giống như tiên nữ bước ra từ bức tranh kia. Lúc Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô, cô cười rất tươi, mặc dù thời gian xa nhau không lâu nhưng sự mong ngóng được gặp nhau của hai người đã ăn sâu trong tâm trí rồi.
Trên đường không có ai, Trương Nhất Phàm cũng đeo một cặp kính râm, đội mũ. Ở vùng Vĩnh Lâm này rất ít người có thể nhận ra họ, lúc hai người gặp nhau, ôm chầm lấy nhau, hít thở không khí xung quanh của đối phương.
Trương Nhất Phàm kéo tay cô, nhìn đi nhìn lại, Đổng Tiểu Phàm bĩu môi nói:
- Làm gì vậy? Ngại chết đi được.
Hai người vào trong xe, Trương Nhất Phàm kéo tay cô nói:
- Em biết lúc anh mới nhìn thấy em anh nghĩ đến điều gì không?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không đoán ra, anh thâm sâu giống như bùn vậy.
- Có ai nói chồng mình như em không hả? Vậy đêm nay đống bùn anh đây sẽ làm ô nhiễm em đấy.
Đổng Tiểu Phàm liếc nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, trìu mến.
Trương Nhất Phàm ở đây bảy ngày, ngày nào cũng vùi đầu vào đống tư liệu, chẳng khác nào hòa thượng ăn chay niệm phật, làm gì có gặp gian nhàn hạ nào chứ. Hôm qua cô Thôi Hồng Anh kia bị hắn đuổi đi, hôm nay nhìn thấy bà xã mình, không khỏi hưng phấn dạt dào.
- Vừa rồi nghĩ cái gì thế?
Đổng Tiểu Phàm biết mình nói chuyện về vấn đề này không phải là đối thủ của Trương Nhất Phàm nên đổi đề tài.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bộ dạng em vừa nãy, làm anh nhớ tới thời còn ở thị trấn Liễu Thủy. Trương Nhất Phàm ngả lưng về phía sau, chậm rãi nói:
- Còn nhớ lúc đó không? Lần đầu tiên em đến huyện Thông Thành ngồi ăn cùng Lương Chính Hòa, em cũng diện như hôm nay vậy.
Đổng Tiểu Phàm cười thản nhiên nhìn chồng nói:
- Coi như anh có chút lương tâm, vẫn nhớ chuyện của vài năm về trước. Em cố tình mặc như vậy xem anh có phản ứng thế nào.
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi:
- Nói vậy là anh đã vượt qua thử thách rồi hả?
Tâm tư của phụ nữ đúng là không thể đoán được. Đổng Tiểu Phàm không ngờ ở một chi tiết nhỏ như vậy để cho hắn hồi tưởng lại, Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy bùi ngùi, tâm tư phụ nữ như kim đáy bể vậy, cẩn thận vẫn hơn.
Nói một hồi, Đổng Tiểu Phàm hỏi:
- Tối nay ngủ ở đâu?
- Về nhà.
Trương Nhất Phàm cười thần bí, hắn muốn tạo cho vợ yêu một bất ngờ.
Đổng Tiểu Phàm cũng không hỏi thêm, hai người lái xe, một trước một sau đi vào sân Thành ủy.
Trong phòng, lại một căn nhà mới toanh hiện ra trước mắt, Đổng Tiểu Phàm chạy đi chạy lại khắp phòng vui mừng hỏi:
- Ngôi nhà này được đấy. Anh sửa sang lại từ lúc nào vậy?
Cái được đấy của Đổng Tiểu Phàm, là muốn nói ở một nơi như Vĩnh Lâm này có được một căn nhà như thế này là quá ổn. Nhưng so với căn nhà của họ ở trên tỉnh thì còn kém xa.
Trương Nhất Phàm ra khỏi nhà vệ sinh nói:
- Đây là họ đã sửa sang trang trí lại từ trước tạm thời ở đây thôi.
Xem xong phòng, Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống sô pha, giơ tay về phía Trương Nhất Phàm:
- Rót cho em cốc nước, cảm ơn.
Trương Nhất Phàm đưa cốc cho cô:
- Tối nay ra ngoài ăn nhé?
Không, mệt lắm, anh gọi đồ ăn nhanh là được.
Đổng Tiểu Phàm khá cương quyết. Vợ chồng lâu rồi không phải là mới yêu, cần gì phải lãng mạn. Hôm nay lái xe mấy tiếng đồng hồ liền, thực sự là quá mệt, cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho sớm thôi.
Trương Nhất Phàm đứng dậy nói:
- Được, anh đi gọi cơm, em đi tắm trước đi.
Nhà hàng ở thành phố Vĩnh Lâm này rất nhiều nhưng Trương Nhất Phàm không quen nhà nào cả, hắn liền chọn đại một nơi trông cũng tạm được, gọi mấy món rồi yêu cầu đóng gói mang về.
Sau đó hắn ngồi đợi, một phục vụ chạy đến rót cho hắn cốc nước, bỗng nhiên kêu lên:
- Bí thư Trương, sao lại là anh?
Cũng may là giọng cô phục vụ này không to, không khiến nhiều người chú ý lắm. Trương Nhất Phàm ngẩng đâu lên, người phục vụ trước mặt hắn chính là Thôi Hồng Anh. Trí nhớ của cô khá tốt chỉ cần nhìn qua một lần là không quên. Hôm qua chỉ nhìn hắn một cái mà đã nhớ ngay người Bí thư trẻ tuổi này rồi.
Chính là do Trương Nhất Phàm mà cô không có được việc làm ấy, cô đành phải tranh thủ thời gian buổi tối đến làm phục vụ ở nhà hàng. Cô không giống với các phục vụ khác, cô đến làm sau 5h chiều, mỗi tháng ba trăm tệ.
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ cô làm phục vụ ở đây. Hắn không có người quen ở thành phố Vĩnh Lâm này, nên lúc Thôi Hồng Anh gọi hắn, hắn vẫn chưa kịp phản ứng:
- Cô là ……
Xét về diện mạo, vóc dáng Thôi Hồng Anh thuộc vào loại khá, nhưng so với những mỹ nữ như Đổng Tiểu Phàm thì còn kém một bậc. Trương Nhất Phàm không nhớ cũng bình thường.
Thôi Hồng Anh hơi thất vọng, Bí thư Trương hoàn toàn chẳng nhớ mình, xem ra mình phải cố gắng hơn nữa mới được, tranh thủ gây ấn tượng cho người ta ngay lần gặp đầu tiên mới được. Đối với những sinh viên tìm việc như Thôi Hồng Anh thì ấn tượng ban đầu là rất quan trọng.
Cô rót cho Trương Nhất Phàm một cốc nước, nhẹ nhàng nói:
- Tôi chính là người hôm qua dọn vệ sinh cho ngài. Người Chủ nhiệm Chu giới thiệu ạ.
Thực ra lúc Trương Nhất Phàm hỏi câu đó, hắn liền nhớ lại ngay, đây chẳng phải là cô giúp việc là hôm qua Chu Bân tìm cho mình sao? Sao lại đến quán này làm phục vụ nhỉ? Xem ra Chu Bân nói không sai, đích thị là một cô gái chăm học chăm làm.
Nghĩ đến việc mình vô tình làm mất đi cơ hội kiếm tiền của người ta, Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng. Trong xã hội bây giờ những người giống như Thôi Hồng Anh là rất hiếm. Cho nên hắn liền hỏi vài câu:
- Sao cô lại đến đây làm phục vụ thế này?
Thôi Hồng Anh nói:
- Công việc phục vụ rất dễ tìm chỉ cần điều kiện tương đối chút là được.
Cô nhìn bên ngoài nói:
- Bí thư Trương đi một mình à? Để tôi đi xem đồ ăn đã xong chưa nhé.
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời khỏi phòng của Thôi Hồng Anh, trong lòng Trương Nhất Phàm lại bị một tảng đá đè lên, Địa khu Vĩnh Lâm này từ xưa vốn thuộc vùng nghèo khó, thiết nghĩ những người có hoàn cảnh như Thôi Hồng Anh không phải ít, bản thân cho dù có thể giải quyết một Thôi Hồng Anh cũng không thể giúphết những người khác trong khu Vĩnh Lâm này được.
Trương Nhất Phàm đang đắn đo có phải là nên xem xét vấn đề xóa đói giảm nghèo?
Tiền xóa đói giảm nghèo cần phải xin trên tỉnh, tài chính của thành phố khá eo hẹp e rằng không có khả năng.
Không lâu sau, Thôi Hồng Anh liền bưng một số món mà hắn chọn lên, nhanh nhẹn gói lại, còn một món canh vẫn đang nấu, hai người nói thêm vài câu, thì giám đốc nhà hàng nhìn thấy liền bảo:
- Thôi Hồng Anh, mau đến xem khách hàng đằng kia, trên lầu đang thiếu người đấy.
Thôi Hồng Anh đành nhìn Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng:
- Thật không phải, giám đốc gọi tôi rồi, Bí thư Trương, tôi phải làm việc đây.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô mà thở dài.
Canh xong rồi, Trương Nhất Phàm thanh toán tiền rồi ra về.
Trên đường về trong lòng hắn vẫn suy nghĩ về việc của Thôi Hồng Anh, xem ra vấn đề xóa đói giảm nghèo ở thành phố Vĩnh Lâm này cần phải suy xét kỹ càng thêm lần nữa. Nếu đã đến thành phố Vĩnh Lâm này thì phải thì phải tạo nên thành tích mới được.
Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đã tắm xong đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn trong tay Trương Nhất Phàm, cô liền vội vàng đứng dậy, hai người nhanh tay mở các hộp đồ ăn ra, ăn lấy ăn để.
Cơm no rượu say xong, Trương Nhất Phàm lau miệng, ánh mắt nhìn vào tấm thân xinh đẹp bên dưới cái khăn tắm bao quanh người Đổng Tiểu Phàm, như chưa được ăn no vậy. Hắn cố tình nhìn chằm chằm vào vòng một trắng trẻo bên dưới kia:
- Ăn no bụng, nhưng chỗ đó thì đói. Người ta vẫn nói tú sắc có thể ăn mà sao anh càng ăn càng đói?
Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi:
- Tối nay đừng có mà đụng vào em, mệt quá rồi.
- Tính khả thi của việc này không cao.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, hít sâu bầu không khí có hương vị của phụ nữ, ôm Đổng Tiểu Phàm vào phòng ngủ.
Phòng mới được sửa sang, trong phòng vẫn còn có mùi nước hoa nhẹ. Đây là do tối qua Thôi Hồng Anh có tình làm vậy. Đổng Tiểu Phàm giống như một thiếu nữ trong mùa hoa nở khuôn mặt hồng hào nằm trên giường. Ánh mắt cô nhìn Trương Nhất Phàm vẫn còn mang chút khước từ.
Được rèn luyện nhiều năm, Trương Nhất Phàm đã trở thành một tay tình trường lão luyện. Nhẹ nhàng kéo bỏ cái khăn tắm trên người vợ yêu. Ánh xuân sáng rọi khắp căn phòng. Một hình thể đẹp khêu gợi trên giường. Dưới lớp ga trải giường màu hồng phấn và trắng sự hấp dẫn của nude làm xáo động tâm lý Trương Nhất Phàm.
Đúng lúc này, Đổng Tiểu Phàm liền làm một động tác rất khiêu khích, làm cho ham muốn của Trương Nhất Phàm lên đến cao trào. Không chịu được nữa rồi. Trương Nhất Phàm lột quần áo ra, nhào tới.
Trương Nhất Phàm cũng thấy cô Thôi Hồng Anh này được nhưng không phải là kiểu người hắn cần.
Chu Bân từng giới thiệu giúp việc trẻ cho một vài lãnh đạo, có khi, giúp việctrẻ đích thực là mang lại rất nhiều thuận tiện cho chủ nhà, nhưng một số lãnh đạo lại khác, họ tuổi tầm bốn năm mươi tuổi, bề ngoài thì đứng đắn nhưng bên trong thìcợt nhả, trong nhà có giúp việc cũng như vãn bối, lúc cần cũng có thể kiêm nhiệm.
Trong nhà một số lãnh đạo đặc biệt là những cán bộ trung niên vợ chết sớm thì tình trạng rất nhiều bảo mẫu trợ thành vợ là chuyện không hiếm. Câu chuyện hấp dẫn xảy ra giữa họ có thể viết thành câu chuyện trâu già gặm cỏ non được.
Chu Bân thực sự hy vọng Thôi Hồng Anh có thể cócái gì đó với lãnh đạo. Cứ như vậy, gã sẽ nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của lãnh đạo rồi.
Theo phân tích của Chu Bân, những người theo Bí thư Trương nếu không phạm sai lầm gì thì tiền đồ rấtsáng lạn, Chu Bân sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.
Những người đã từng theo Trương Nhất Phàm, thì thành công nhất chính là Tần Xuyên, từ một thư ký bình thường nhanh chóng tiến thân, chỉ trong vài năm, đã biến thành ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban thư ký Thành ủy. Sự biến đổi nhảy vọt này chính là mơ ước của Chu Bân.
Con đường mà Tần Xuyên đi là chính đạo còn Chu Bân là ngoại đạo.
Bắt tay quan tâm vào đời sống của lãnh đạo chính là quân cờ tốt mà luôn có hiệu quả, chẳng ngờ Bí thư Trương lại từ chối ý tốt của gã. Gã đành phải cho Thôi Hồng Anh tạm thời rời đi.
Đổng Tiểu Phàm đến thành phố Vĩnh Lâm vào chiều thứ bảy, khi Trương Nhất Phàm đón cô ở bên đường, chỉ thấy Tiểu Phàm đeo một cái kính râm đen gọng lớn làm khuôn mặt trắng trẻo càng thêm phần quyến rũ.
Đôi hoa tai bạch kim to bản lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc bay trong gió nhẹ, rất quyến rũ. Nhìn cô đi trong gió trông giống như một bức họa sinh động vậy.
Đổng Tiểu Phàm giống như tiên nữ bước ra từ bức tranh kia. Lúc Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô, cô cười rất tươi, mặc dù thời gian xa nhau không lâu nhưng sự mong ngóng được gặp nhau của hai người đã ăn sâu trong tâm trí rồi.
Trên đường không có ai, Trương Nhất Phàm cũng đeo một cặp kính râm, đội mũ. Ở vùng Vĩnh Lâm này rất ít người có thể nhận ra họ, lúc hai người gặp nhau, ôm chầm lấy nhau, hít thở không khí xung quanh của đối phương.
Trương Nhất Phàm kéo tay cô, nhìn đi nhìn lại, Đổng Tiểu Phàm bĩu môi nói:
- Làm gì vậy? Ngại chết đi được.
Hai người vào trong xe, Trương Nhất Phàm kéo tay cô nói:
- Em biết lúc anh mới nhìn thấy em anh nghĩ đến điều gì không?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không đoán ra, anh thâm sâu giống như bùn vậy.
- Có ai nói chồng mình như em không hả? Vậy đêm nay đống bùn anh đây sẽ làm ô nhiễm em đấy.
Đổng Tiểu Phàm liếc nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, trìu mến.
Trương Nhất Phàm ở đây bảy ngày, ngày nào cũng vùi đầu vào đống tư liệu, chẳng khác nào hòa thượng ăn chay niệm phật, làm gì có gặp gian nhàn hạ nào chứ. Hôm qua cô Thôi Hồng Anh kia bị hắn đuổi đi, hôm nay nhìn thấy bà xã mình, không khỏi hưng phấn dạt dào.
- Vừa rồi nghĩ cái gì thế?
Đổng Tiểu Phàm biết mình nói chuyện về vấn đề này không phải là đối thủ của Trương Nhất Phàm nên đổi đề tài.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bộ dạng em vừa nãy, làm anh nhớ tới thời còn ở thị trấn Liễu Thủy. Trương Nhất Phàm ngả lưng về phía sau, chậm rãi nói:
- Còn nhớ lúc đó không? Lần đầu tiên em đến huyện Thông Thành ngồi ăn cùng Lương Chính Hòa, em cũng diện như hôm nay vậy.
Đổng Tiểu Phàm cười thản nhiên nhìn chồng nói:
- Coi như anh có chút lương tâm, vẫn nhớ chuyện của vài năm về trước. Em cố tình mặc như vậy xem anh có phản ứng thế nào.
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi:
- Nói vậy là anh đã vượt qua thử thách rồi hả?
Tâm tư của phụ nữ đúng là không thể đoán được. Đổng Tiểu Phàm không ngờ ở một chi tiết nhỏ như vậy để cho hắn hồi tưởng lại, Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy bùi ngùi, tâm tư phụ nữ như kim đáy bể vậy, cẩn thận vẫn hơn.
Nói một hồi, Đổng Tiểu Phàm hỏi:
- Tối nay ngủ ở đâu?
- Về nhà.
Trương Nhất Phàm cười thần bí, hắn muốn tạo cho vợ yêu một bất ngờ.
Đổng Tiểu Phàm cũng không hỏi thêm, hai người lái xe, một trước một sau đi vào sân Thành ủy.
Trong phòng, lại một căn nhà mới toanh hiện ra trước mắt, Đổng Tiểu Phàm chạy đi chạy lại khắp phòng vui mừng hỏi:
- Ngôi nhà này được đấy. Anh sửa sang lại từ lúc nào vậy?
Cái được đấy của Đổng Tiểu Phàm, là muốn nói ở một nơi như Vĩnh Lâm này có được một căn nhà như thế này là quá ổn. Nhưng so với căn nhà của họ ở trên tỉnh thì còn kém xa.
Trương Nhất Phàm ra khỏi nhà vệ sinh nói:
- Đây là họ đã sửa sang trang trí lại từ trước tạm thời ở đây thôi.
Xem xong phòng, Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống sô pha, giơ tay về phía Trương Nhất Phàm:
- Rót cho em cốc nước, cảm ơn.
Trương Nhất Phàm đưa cốc cho cô:
- Tối nay ra ngoài ăn nhé?
Không, mệt lắm, anh gọi đồ ăn nhanh là được.
Đổng Tiểu Phàm khá cương quyết. Vợ chồng lâu rồi không phải là mới yêu, cần gì phải lãng mạn. Hôm nay lái xe mấy tiếng đồng hồ liền, thực sự là quá mệt, cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho sớm thôi.
Trương Nhất Phàm đứng dậy nói:
- Được, anh đi gọi cơm, em đi tắm trước đi.
Nhà hàng ở thành phố Vĩnh Lâm này rất nhiều nhưng Trương Nhất Phàm không quen nhà nào cả, hắn liền chọn đại một nơi trông cũng tạm được, gọi mấy món rồi yêu cầu đóng gói mang về.
Sau đó hắn ngồi đợi, một phục vụ chạy đến rót cho hắn cốc nước, bỗng nhiên kêu lên:
- Bí thư Trương, sao lại là anh?
Cũng may là giọng cô phục vụ này không to, không khiến nhiều người chú ý lắm. Trương Nhất Phàm ngẩng đâu lên, người phục vụ trước mặt hắn chính là Thôi Hồng Anh. Trí nhớ của cô khá tốt chỉ cần nhìn qua một lần là không quên. Hôm qua chỉ nhìn hắn một cái mà đã nhớ ngay người Bí thư trẻ tuổi này rồi.
Chính là do Trương Nhất Phàm mà cô không có được việc làm ấy, cô đành phải tranh thủ thời gian buổi tối đến làm phục vụ ở nhà hàng. Cô không giống với các phục vụ khác, cô đến làm sau 5h chiều, mỗi tháng ba trăm tệ.
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ cô làm phục vụ ở đây. Hắn không có người quen ở thành phố Vĩnh Lâm này, nên lúc Thôi Hồng Anh gọi hắn, hắn vẫn chưa kịp phản ứng:
- Cô là ……
Xét về diện mạo, vóc dáng Thôi Hồng Anh thuộc vào loại khá, nhưng so với những mỹ nữ như Đổng Tiểu Phàm thì còn kém một bậc. Trương Nhất Phàm không nhớ cũng bình thường.
Thôi Hồng Anh hơi thất vọng, Bí thư Trương hoàn toàn chẳng nhớ mình, xem ra mình phải cố gắng hơn nữa mới được, tranh thủ gây ấn tượng cho người ta ngay lần gặp đầu tiên mới được. Đối với những sinh viên tìm việc như Thôi Hồng Anh thì ấn tượng ban đầu là rất quan trọng.
Cô rót cho Trương Nhất Phàm một cốc nước, nhẹ nhàng nói:
- Tôi chính là người hôm qua dọn vệ sinh cho ngài. Người Chủ nhiệm Chu giới thiệu ạ.
Thực ra lúc Trương Nhất Phàm hỏi câu đó, hắn liền nhớ lại ngay, đây chẳng phải là cô giúp việc là hôm qua Chu Bân tìm cho mình sao? Sao lại đến quán này làm phục vụ nhỉ? Xem ra Chu Bân nói không sai, đích thị là một cô gái chăm học chăm làm.
Nghĩ đến việc mình vô tình làm mất đi cơ hội kiếm tiền của người ta, Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng. Trong xã hội bây giờ những người giống như Thôi Hồng Anh là rất hiếm. Cho nên hắn liền hỏi vài câu:
- Sao cô lại đến đây làm phục vụ thế này?
Thôi Hồng Anh nói:
- Công việc phục vụ rất dễ tìm chỉ cần điều kiện tương đối chút là được.
Cô nhìn bên ngoài nói:
- Bí thư Trương đi một mình à? Để tôi đi xem đồ ăn đã xong chưa nhé.
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời khỏi phòng của Thôi Hồng Anh, trong lòng Trương Nhất Phàm lại bị một tảng đá đè lên, Địa khu Vĩnh Lâm này từ xưa vốn thuộc vùng nghèo khó, thiết nghĩ những người có hoàn cảnh như Thôi Hồng Anh không phải ít, bản thân cho dù có thể giải quyết một Thôi Hồng Anh cũng không thể giúphết những người khác trong khu Vĩnh Lâm này được.
Trương Nhất Phàm đang đắn đo có phải là nên xem xét vấn đề xóa đói giảm nghèo?
Tiền xóa đói giảm nghèo cần phải xin trên tỉnh, tài chính của thành phố khá eo hẹp e rằng không có khả năng.
Không lâu sau, Thôi Hồng Anh liền bưng một số món mà hắn chọn lên, nhanh nhẹn gói lại, còn một món canh vẫn đang nấu, hai người nói thêm vài câu, thì giám đốc nhà hàng nhìn thấy liền bảo:
- Thôi Hồng Anh, mau đến xem khách hàng đằng kia, trên lầu đang thiếu người đấy.
Thôi Hồng Anh đành nhìn Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng:
- Thật không phải, giám đốc gọi tôi rồi, Bí thư Trương, tôi phải làm việc đây.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô mà thở dài.
Canh xong rồi, Trương Nhất Phàm thanh toán tiền rồi ra về.
Trên đường về trong lòng hắn vẫn suy nghĩ về việc của Thôi Hồng Anh, xem ra vấn đề xóa đói giảm nghèo ở thành phố Vĩnh Lâm này cần phải suy xét kỹ càng thêm lần nữa. Nếu đã đến thành phố Vĩnh Lâm này thì phải thì phải tạo nên thành tích mới được.
Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đã tắm xong đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn trong tay Trương Nhất Phàm, cô liền vội vàng đứng dậy, hai người nhanh tay mở các hộp đồ ăn ra, ăn lấy ăn để.
Cơm no rượu say xong, Trương Nhất Phàm lau miệng, ánh mắt nhìn vào tấm thân xinh đẹp bên dưới cái khăn tắm bao quanh người Đổng Tiểu Phàm, như chưa được ăn no vậy. Hắn cố tình nhìn chằm chằm vào vòng một trắng trẻo bên dưới kia:
- Ăn no bụng, nhưng chỗ đó thì đói. Người ta vẫn nói tú sắc có thể ăn mà sao anh càng ăn càng đói?
Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi:
- Tối nay đừng có mà đụng vào em, mệt quá rồi.
- Tính khả thi của việc này không cao.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, hít sâu bầu không khí có hương vị của phụ nữ, ôm Đổng Tiểu Phàm vào phòng ngủ.
Phòng mới được sửa sang, trong phòng vẫn còn có mùi nước hoa nhẹ. Đây là do tối qua Thôi Hồng Anh có tình làm vậy. Đổng Tiểu Phàm giống như một thiếu nữ trong mùa hoa nở khuôn mặt hồng hào nằm trên giường. Ánh mắt cô nhìn Trương Nhất Phàm vẫn còn mang chút khước từ.
Được rèn luyện nhiều năm, Trương Nhất Phàm đã trở thành một tay tình trường lão luyện. Nhẹ nhàng kéo bỏ cái khăn tắm trên người vợ yêu. Ánh xuân sáng rọi khắp căn phòng. Một hình thể đẹp khêu gợi trên giường. Dưới lớp ga trải giường màu hồng phấn và trắng sự hấp dẫn của nude làm xáo động tâm lý Trương Nhất Phàm.
Đúng lúc này, Đổng Tiểu Phàm liền làm một động tác rất khiêu khích, làm cho ham muốn của Trương Nhất Phàm lên đến cao trào. Không chịu được nữa rồi. Trương Nhất Phàm lột quần áo ra, nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.