Chương 569: Cuộc thẩm vấn Trương Nhất Phàm
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Trương Nhất Phàm không hề để tâm chuyện này, hắn vẫn chuyên tâm với công việc ở thành ủy.
Tần Xuyên thời gian này có hơi lo lắng nhưng trong lòng anh ta luôn nghĩ có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không.
Dựa vào bối cảnh của bí thư Trương thì có thể gây ra chuyện gì được chứ?
Nhưng chốn quan trường chuyện “lật thuyền trong nháy mắt” rất dễ xảy ra. Tần Xuyên thời gian này vẫn luôn rất cẩn thận, tan sở là về nhà, không hề ra ngoài chè chén.
Tần Xuyên trở nên cẩn thận khiến thủ hạ của anh ta cảm thấy rất kì lạ, bỗng nhiên đến rượu cũng không uống, bình thường khó mà mời được vị trưởng ban thư kí Thành ủy này.
Quan Bảo Hoa cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh ta không tiện hỏi.
Cuối tháng 10, vài nhân vật quan trọng của thành phố Song Giang lên đi họp ở tỉnh, Trương Nhất Phàm nhân dịpnày đi thăm Thẩm Hoành Quốc, Thẩm Hoành Quốc vẫn kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào anh ta đưa tay mời:
- Ngồi đi, tôi đang định tìm cậu.
Nghe thế trong lòng Trương Nhất Phàm liền có cảm giác kì lạ. Thông thường người của ủy ban kỷ luật gõ cửa thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp.Nhưng với quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Thẩm, Trương Nhất Phàm lại nghĩ dù có chuyện xấu đi chăng nữa thì tình hình cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Thư kí mang trà tới Thẩm Hoành Quốc liền nói:
- Cô đóng cửa lại, trong vòng hai giờ đồng hồ không tiếp bất kỳ ai.
Trước hành động tỏ vẻ bí mật này khiến Trương Nhất Phàm càng ngày càng cảm thấy dường như có chuyện phiền phức rồi.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống Thẩm Hoành Quốc nói:
- Giờ ở đây không có ai khác. Tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề, cậu cần trả lời thành thật.
Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm hít một hơi rồi nói:
- Bí thư Thẩm, có gì anh cứ hỏi, tôi sẽ phối hợp trả lời.
Thẩm Hoành Quốc nhìn thoáng qua
- Cậu cũng đừng quá căng thẳng, chỉ là điều tra theo lệ. Nội dung lần nói chuyện này hoàn toàn giữ bí mật.
Sau khi nói xong Thẩm Hoành Quốc mở notebook nhìn qua một lượt rồi mới nói:
- Hai năm trước ngân quỹ Phàm Phàm từ Thâm Quyến vào tỉnh ta, chuyện này có liên quan tới cậu không ?
Nói về kinh tế Trương Nhất Phàm luôn rất tự tin. Ban đầu ngân quỹ Phàm Phàm được thành lập chính hắn ta cũng không hề biết. Hà Tiêu Tiêu mặc dù lấy tên hắn để đăng kí nhưng lại không hề nói với hắn một câu. Điều duy nhất khiến hắn hối hận là Hà Tiêu Tiêu vì muốn nâng địa vị của hắn mà lấy tên quỹ là Phàm Phàm.
Trương Nhất Phàm hiểu tâm ý của cô ta, đưa tên hắn và Đổng Tiểu Phàm lên để thể hiện sự tôn trọng. Nhưng hắn và tiểu Đổng từ trước tới nay không hề nhúng tay vào việc của Phàm Phàm. Hơn nữa, tài chính của quỹ này vẫn luôn rất minh bạch. Là do Hà Tiêu Tiêu dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền. Không hề có chuyện gian trá nào ở đây.
Chỉ sau khi Trương Nhất Phàm đến Song Giang gây sức ép với tập đoàn Hoa Long mới cần đến cô ta. Nếu chuyện này bị điều tra ra hắn cũng gặp chút phiền phức.
Nhưng hắn vẫn tin là Hà Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn, hơn nữa tất cả chuyện này chỉ có Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu biết, dựa vào quan hệ tốt đẹp giữa ba người hắn vẫn rất yên tâm. Đối phương dù có biết được chuyện gì thì cũng chỉ sơ sơ mà thôi.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Chẳng có liên quan gì cả, chỉ là tôi có quen biết với chủ tịch của Phàm Phàm thôi.
- Hai người chỉ là quen biết thôi sao ?
Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, bình thản nói :
- Theo như tôi được biết, chủ tịch Hà của Phàm Phàm và cậu từ lúc ở huyện Thông Thành đã sớm quen biết nhau rồi. Tôi muốn biết một người đến đại học cũng không vào được như cô ta thì làm sao có khả năng lập một công ty lớn mạnh như thế?
Xem ra đối phương sẽ mang chuyện của mình điều tra rõ ngọn nguồn, Trương Nhất Phàm nhấp một ngụm trà:
- Người cô ta quen đâu chỉ có mình tôi, tôi nghĩ chuyện này anh nên đi hỏi cô ta. Tôi chỉ có thế trả lời được đến thế thôi.
Trong lòng hắn nghĩ cứ coi như là mình bỏ tiền cho Hà Tiêu Tiêu học đại học, lại cho cô ta tiền lập công ty nhưng mình chẳng trộm chẳng giật, chẳng tham ô cướp đoạt của ai, bọn họ có điều tra cũng chẳng ra được bằng chứng, cùng lắm cũng chỉ nghi ngờ.
Xem ra tạm thời phải tránh xa cô ta một chút, đã có người nhắm vào mình rồi. Hắn không muốn đoán kẻ đứng sau là ai. Chỉ nghĩ cách làm thế nào đối phó với lần điều tra này.
Thẩm Hoành Quốc đích thân hỏi mình, hơn nữa lần nói chuyện này lại được giữ bí mật cao độ, hắn liền biết Thẩm Hoành Quốc có ý thăm dò mình, nhưng trước mặt Thẩm Hoành Quốc hắn không thể để lộ quá nhiều, chuyện gì cũng nên giữ lại một chút, nếu chẳng may một ngày hai nhà Trương Thẩm tuyệt giao thì tài liệu trong tay anh ta sẽ là bằng chứng chắc chắn.
- Khoản vốn đăng kí lần đầu của cô ta là năm trăm ngàn, khoản tiền này có phải cậu cho cô ta ?
- Vấn đề này tôi chỉ có thể trả lời là không biết, người cô ta quen rất nhiều, mượn năm trăn ngàn cũng không phải là chuyện quá khó.
Vốn đăng kí công ty Phàm Phàm điều tra ra rất dễ, Thẩm Hoành Quốc biết việc này và cũng không nằm ngoài dự liệu của anh ta
Thẩm Hoành Quốc hỏi hắn vấn đề thứ hai:
- Cậu và Liễu Hồng, người thị trấn Liễu Thủy, giờ là giám đốc PR của tập đoàn Hoa Long có quan hệ như thế nào? Theo như tôi biết, khi cậu ở thị trấn Liễu Thủy cô ta chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, bây giờ thì thay đổi hoàn toàn, đã có bằng đại học. Là giám đốc bộ phận PR, hơn nữa lại thường xuyên tới nhà cậu, mối quan hệ với cậu thật không đơn giản. Chuyện này cậu giải thích sao ?
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Liễu Hồng là em họ của vợ Hồ Lôi bên tập đoàn Hồ Thị, cô ta đã từng cứu tôi, vì thế chúng tôi quen biết cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cô ta lại là ân nhân cứu mạng tôi, chuyện này rất nhiều người đều biết. Nếu như ngay cả ân nhân cứu mình tôi cũng tuyệt giao thì người ngoài sẽ nói tôi thế nào đây? Ngoài tôi ra, Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng cũng là bạn bè, quan hệ của họ cũng rất tốt.
- Tập đoàn Hồ Thị và gia đình tôi có quan hệ từtừ đời trước, điều này thư kí Thẩm cũng nên biết.
Thẩm Hoành Quốc gật gù:
- Còn một chuyện, về việc tái tổ chức bên tập đoàn Hoa Long, cậu có nhúng tay vào không ?
- Tôi chỉ là một bí thư Thành ủy, chỉ là quan tâm tới các doanh nghiệp của thành phố, tuyệt đối không can dự vào chuyện nội bộ công ty. Cổ đông tập đoàn Hoa Long đồng loạtlàm khó dễ, tập đoàn Hoa Long đối mặt với nguy cơ phá sản. Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố chỉ làm điều nên làm, khống chế thông tin nội bộ, tuyệt đối không giở trò. Tập đoàn Hoa Long một lần nữa tái thiết, tôi không dám nhận công về mình, nhưng tôi tuyệt đối không làm gì thẹn với lương tâm mình. Tôi làm chính trị nhiều năm, về kinh tế tuyệt đối rõ ràng, thanh bạch, bí thư Thẩm nên tin tưởng tôi. Tôi có thể vượt qua sự kiểm tra của tổ chức.
Thẩm Hoành Quốc trầm tư một hồi, anh ta luôn theo dõi biểu cảm của Trương Nhất Phàm, “người này rất biết cách giữ bình tĩnh! có vẻ như biết mình sẽ không có hành động gì với hắn”. Thẩm Hoành Quốc gập quyển sổ lại, tự nhủ trong lòng: ông nội muốn mình để ý đến cậu ta, mình đã điều tra mọi mặt rồi, nếu không nâng đỡ lên vị trí cao, bị đối thủ tấn công chẳng phải phí công sức sao?
Đối sách của ông nội Thẩm Hoành Quốc không hề phản đối chỉ nhất nhất thi hành.
Từ khi nhận được thông báo của ông nội, anh ta đã cho người đi điều tra, đã hiểu nhiều về Trương Nhất Phàm, rõ ràng Trương Nhất Phàm cũng không hề nói thật. Trong lòng Thẩm Hoành Quốc rất rõ, mình không thể nắm đằng chuôi.
Sau khi buổi nói chuyện này kết thúc, thẩm Hoành Quốc cũng không để lộ ý tứ của ông cụnhà họ Thẩm. Anh ta bưng ly trà lên uống:
- Buổi nói chuyện hôm nay hoàn toàn bí mật. Bây giờ tôi cho cậu biết một tin : An Bình có khả năng bị điều sang đảm nhiệm quyền chủ tịch thành phố, cậu có chọn ai cho chức bí thư ủy ban kỷ luật thành phố không?
Việc Thẩm Hoành Quốc nói là có khả năng, tuyệt đối chính xác một trăm phần trăm. Trương Nhất Phàm trong lòng còn đang suy nghĩ, Thẩm Hoành Quốc vừa rồi tại sao lại có cuộc nói chuyện bí mật với mình? Rõ ràng đây không phải là ý của tỉnh ủy, vậy anh ta làm thế này là có ý gì ?
Bây giờ đột nhiên anh ta nhắc đến bí thư An Bình, Trương Nhất Phàm tức thời chưa thích ứng nhưng hắn biết rõ với việc bí thư An Bình bị điều hắn không quyết được. Tiến cử chỉ là vấn đề hình thức.
Vậy thì sau khi An Bình đi, người kế nhiệm sẽ là ai ?
Trương Nhất Phàm nghĩ rằng tuyệt đối không thể là Quan Bảo Hoa, bởi hắn ta không có khả năng và thế lực.
Lưu Hiểu Hiên biết Trương Nhất Phàm lên tỉnh họp đã gọi điện cho hắn. Hỏi hắn xem buổi tối có đến không? Trương Nhất Phàm bảo cô ta mình còn có việc phải quay về Song Giang ngay nên không đến chỗ cô ta được.
Lưu Hiểu Hiên có chút thất vọng, cô ta đương nhiên không biết hôm nay Trương Nhất Phàm bị Thẩm Hoành Quốc gọi đến. Nếu lại bị phát hiện có quan hệ mờ ám với Lưu Hiểu Hiên thì hắn ta chỉ còn nước về quê vui vẻlàm ông nông dân.
Câu hỏi của Thẩm Hoành Quốc nửa thật nửa giả khiến Trương Nhất Phàm không thể nắm bắt được, nhưng mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.
Ngày hôm sau đi làm khi tan tầm mới gặp An Bình từ trên tỉnh về.
Bí thư An Bình chẳng có gì giấu giếm, vừa vào đã nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, hôm qua tổ chức tìm tôi nói chuyện, chắc là có chuyện gì!
An Bình nói xong mới nhận ra Trương Nhất Phàm không có phản ứng gì, hình như sớm đã biết chuyện này.
Hôm nay anh ta đến với mục đích là để chào hỏi Trương Nhất Phàm trước, anh ta không muốn làm cho chuyện này thêm phức tạp, thấy vẻ mặt này của Trương Nhất Phàm trong lòng An Bình nghĩ: con đường người ta đi chính thống hơn mình, nói không chừng mình là người cuối cùng được biết.
Trương Nhất Phàm vừa nói vừa cười:
- Chúc mừng bí thư An Bình, tối nay tôi mời anh, mọi người cùng nhau gặp mặt.
Hơn một năm nay ở Song Giang này, An Bình được xem là người công minh chính trực nhất, không hề tính toán lọi lộc như người khác, hơn nữa lập trường rất rõ ràng, có đủ tư cách làm một bí thư Ủy Ban Kỷ luật .
Nhưng hai người ít khi cùng nhau uống rượu, luôn giữ quan hệ chừng mực.
An Bình cũng không từ chối:
- Được ! Vậy gọi cả mấy người bên thư kí Tần Xuyên, mọi người cùng nhau uống vài chén.
Bí thư An Bình sắp đi rồi, vậy phó bí thư mới sẽ là ai? Trương Nhất Phàm cũng muốn biết, chỉ tiếc là không ai nói cho hắn ta.
Tần Xuyên thời gian này có hơi lo lắng nhưng trong lòng anh ta luôn nghĩ có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không.
Dựa vào bối cảnh của bí thư Trương thì có thể gây ra chuyện gì được chứ?
Nhưng chốn quan trường chuyện “lật thuyền trong nháy mắt” rất dễ xảy ra. Tần Xuyên thời gian này vẫn luôn rất cẩn thận, tan sở là về nhà, không hề ra ngoài chè chén.
Tần Xuyên trở nên cẩn thận khiến thủ hạ của anh ta cảm thấy rất kì lạ, bỗng nhiên đến rượu cũng không uống, bình thường khó mà mời được vị trưởng ban thư kí Thành ủy này.
Quan Bảo Hoa cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh ta không tiện hỏi.
Cuối tháng 10, vài nhân vật quan trọng của thành phố Song Giang lên đi họp ở tỉnh, Trương Nhất Phàm nhân dịpnày đi thăm Thẩm Hoành Quốc, Thẩm Hoành Quốc vẫn kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào anh ta đưa tay mời:
- Ngồi đi, tôi đang định tìm cậu.
Nghe thế trong lòng Trương Nhất Phàm liền có cảm giác kì lạ. Thông thường người của ủy ban kỷ luật gõ cửa thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp.Nhưng với quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Thẩm, Trương Nhất Phàm lại nghĩ dù có chuyện xấu đi chăng nữa thì tình hình cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Thư kí mang trà tới Thẩm Hoành Quốc liền nói:
- Cô đóng cửa lại, trong vòng hai giờ đồng hồ không tiếp bất kỳ ai.
Trước hành động tỏ vẻ bí mật này khiến Trương Nhất Phàm càng ngày càng cảm thấy dường như có chuyện phiền phức rồi.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống Thẩm Hoành Quốc nói:
- Giờ ở đây không có ai khác. Tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề, cậu cần trả lời thành thật.
Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm hít một hơi rồi nói:
- Bí thư Thẩm, có gì anh cứ hỏi, tôi sẽ phối hợp trả lời.
Thẩm Hoành Quốc nhìn thoáng qua
- Cậu cũng đừng quá căng thẳng, chỉ là điều tra theo lệ. Nội dung lần nói chuyện này hoàn toàn giữ bí mật.
Sau khi nói xong Thẩm Hoành Quốc mở notebook nhìn qua một lượt rồi mới nói:
- Hai năm trước ngân quỹ Phàm Phàm từ Thâm Quyến vào tỉnh ta, chuyện này có liên quan tới cậu không ?
Nói về kinh tế Trương Nhất Phàm luôn rất tự tin. Ban đầu ngân quỹ Phàm Phàm được thành lập chính hắn ta cũng không hề biết. Hà Tiêu Tiêu mặc dù lấy tên hắn để đăng kí nhưng lại không hề nói với hắn một câu. Điều duy nhất khiến hắn hối hận là Hà Tiêu Tiêu vì muốn nâng địa vị của hắn mà lấy tên quỹ là Phàm Phàm.
Trương Nhất Phàm hiểu tâm ý của cô ta, đưa tên hắn và Đổng Tiểu Phàm lên để thể hiện sự tôn trọng. Nhưng hắn và tiểu Đổng từ trước tới nay không hề nhúng tay vào việc của Phàm Phàm. Hơn nữa, tài chính của quỹ này vẫn luôn rất minh bạch. Là do Hà Tiêu Tiêu dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền. Không hề có chuyện gian trá nào ở đây.
Chỉ sau khi Trương Nhất Phàm đến Song Giang gây sức ép với tập đoàn Hoa Long mới cần đến cô ta. Nếu chuyện này bị điều tra ra hắn cũng gặp chút phiền phức.
Nhưng hắn vẫn tin là Hà Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn, hơn nữa tất cả chuyện này chỉ có Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu biết, dựa vào quan hệ tốt đẹp giữa ba người hắn vẫn rất yên tâm. Đối phương dù có biết được chuyện gì thì cũng chỉ sơ sơ mà thôi.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Chẳng có liên quan gì cả, chỉ là tôi có quen biết với chủ tịch của Phàm Phàm thôi.
- Hai người chỉ là quen biết thôi sao ?
Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, bình thản nói :
- Theo như tôi được biết, chủ tịch Hà của Phàm Phàm và cậu từ lúc ở huyện Thông Thành đã sớm quen biết nhau rồi. Tôi muốn biết một người đến đại học cũng không vào được như cô ta thì làm sao có khả năng lập một công ty lớn mạnh như thế?
Xem ra đối phương sẽ mang chuyện của mình điều tra rõ ngọn nguồn, Trương Nhất Phàm nhấp một ngụm trà:
- Người cô ta quen đâu chỉ có mình tôi, tôi nghĩ chuyện này anh nên đi hỏi cô ta. Tôi chỉ có thế trả lời được đến thế thôi.
Trong lòng hắn nghĩ cứ coi như là mình bỏ tiền cho Hà Tiêu Tiêu học đại học, lại cho cô ta tiền lập công ty nhưng mình chẳng trộm chẳng giật, chẳng tham ô cướp đoạt của ai, bọn họ có điều tra cũng chẳng ra được bằng chứng, cùng lắm cũng chỉ nghi ngờ.
Xem ra tạm thời phải tránh xa cô ta một chút, đã có người nhắm vào mình rồi. Hắn không muốn đoán kẻ đứng sau là ai. Chỉ nghĩ cách làm thế nào đối phó với lần điều tra này.
Thẩm Hoành Quốc đích thân hỏi mình, hơn nữa lần nói chuyện này lại được giữ bí mật cao độ, hắn liền biết Thẩm Hoành Quốc có ý thăm dò mình, nhưng trước mặt Thẩm Hoành Quốc hắn không thể để lộ quá nhiều, chuyện gì cũng nên giữ lại một chút, nếu chẳng may một ngày hai nhà Trương Thẩm tuyệt giao thì tài liệu trong tay anh ta sẽ là bằng chứng chắc chắn.
- Khoản vốn đăng kí lần đầu của cô ta là năm trăm ngàn, khoản tiền này có phải cậu cho cô ta ?
- Vấn đề này tôi chỉ có thể trả lời là không biết, người cô ta quen rất nhiều, mượn năm trăn ngàn cũng không phải là chuyện quá khó.
Vốn đăng kí công ty Phàm Phàm điều tra ra rất dễ, Thẩm Hoành Quốc biết việc này và cũng không nằm ngoài dự liệu của anh ta
Thẩm Hoành Quốc hỏi hắn vấn đề thứ hai:
- Cậu và Liễu Hồng, người thị trấn Liễu Thủy, giờ là giám đốc PR của tập đoàn Hoa Long có quan hệ như thế nào? Theo như tôi biết, khi cậu ở thị trấn Liễu Thủy cô ta chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, bây giờ thì thay đổi hoàn toàn, đã có bằng đại học. Là giám đốc bộ phận PR, hơn nữa lại thường xuyên tới nhà cậu, mối quan hệ với cậu thật không đơn giản. Chuyện này cậu giải thích sao ?
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Liễu Hồng là em họ của vợ Hồ Lôi bên tập đoàn Hồ Thị, cô ta đã từng cứu tôi, vì thế chúng tôi quen biết cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cô ta lại là ân nhân cứu mạng tôi, chuyện này rất nhiều người đều biết. Nếu như ngay cả ân nhân cứu mình tôi cũng tuyệt giao thì người ngoài sẽ nói tôi thế nào đây? Ngoài tôi ra, Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng cũng là bạn bè, quan hệ của họ cũng rất tốt.
- Tập đoàn Hồ Thị và gia đình tôi có quan hệ từtừ đời trước, điều này thư kí Thẩm cũng nên biết.
Thẩm Hoành Quốc gật gù:
- Còn một chuyện, về việc tái tổ chức bên tập đoàn Hoa Long, cậu có nhúng tay vào không ?
- Tôi chỉ là một bí thư Thành ủy, chỉ là quan tâm tới các doanh nghiệp của thành phố, tuyệt đối không can dự vào chuyện nội bộ công ty. Cổ đông tập đoàn Hoa Long đồng loạtlàm khó dễ, tập đoàn Hoa Long đối mặt với nguy cơ phá sản. Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố chỉ làm điều nên làm, khống chế thông tin nội bộ, tuyệt đối không giở trò. Tập đoàn Hoa Long một lần nữa tái thiết, tôi không dám nhận công về mình, nhưng tôi tuyệt đối không làm gì thẹn với lương tâm mình. Tôi làm chính trị nhiều năm, về kinh tế tuyệt đối rõ ràng, thanh bạch, bí thư Thẩm nên tin tưởng tôi. Tôi có thể vượt qua sự kiểm tra của tổ chức.
Thẩm Hoành Quốc trầm tư một hồi, anh ta luôn theo dõi biểu cảm của Trương Nhất Phàm, “người này rất biết cách giữ bình tĩnh! có vẻ như biết mình sẽ không có hành động gì với hắn”. Thẩm Hoành Quốc gập quyển sổ lại, tự nhủ trong lòng: ông nội muốn mình để ý đến cậu ta, mình đã điều tra mọi mặt rồi, nếu không nâng đỡ lên vị trí cao, bị đối thủ tấn công chẳng phải phí công sức sao?
Đối sách của ông nội Thẩm Hoành Quốc không hề phản đối chỉ nhất nhất thi hành.
Từ khi nhận được thông báo của ông nội, anh ta đã cho người đi điều tra, đã hiểu nhiều về Trương Nhất Phàm, rõ ràng Trương Nhất Phàm cũng không hề nói thật. Trong lòng Thẩm Hoành Quốc rất rõ, mình không thể nắm đằng chuôi.
Sau khi buổi nói chuyện này kết thúc, thẩm Hoành Quốc cũng không để lộ ý tứ của ông cụnhà họ Thẩm. Anh ta bưng ly trà lên uống:
- Buổi nói chuyện hôm nay hoàn toàn bí mật. Bây giờ tôi cho cậu biết một tin : An Bình có khả năng bị điều sang đảm nhiệm quyền chủ tịch thành phố, cậu có chọn ai cho chức bí thư ủy ban kỷ luật thành phố không?
Việc Thẩm Hoành Quốc nói là có khả năng, tuyệt đối chính xác một trăm phần trăm. Trương Nhất Phàm trong lòng còn đang suy nghĩ, Thẩm Hoành Quốc vừa rồi tại sao lại có cuộc nói chuyện bí mật với mình? Rõ ràng đây không phải là ý của tỉnh ủy, vậy anh ta làm thế này là có ý gì ?
Bây giờ đột nhiên anh ta nhắc đến bí thư An Bình, Trương Nhất Phàm tức thời chưa thích ứng nhưng hắn biết rõ với việc bí thư An Bình bị điều hắn không quyết được. Tiến cử chỉ là vấn đề hình thức.
Vậy thì sau khi An Bình đi, người kế nhiệm sẽ là ai ?
Trương Nhất Phàm nghĩ rằng tuyệt đối không thể là Quan Bảo Hoa, bởi hắn ta không có khả năng và thế lực.
Lưu Hiểu Hiên biết Trương Nhất Phàm lên tỉnh họp đã gọi điện cho hắn. Hỏi hắn xem buổi tối có đến không? Trương Nhất Phàm bảo cô ta mình còn có việc phải quay về Song Giang ngay nên không đến chỗ cô ta được.
Lưu Hiểu Hiên có chút thất vọng, cô ta đương nhiên không biết hôm nay Trương Nhất Phàm bị Thẩm Hoành Quốc gọi đến. Nếu lại bị phát hiện có quan hệ mờ ám với Lưu Hiểu Hiên thì hắn ta chỉ còn nước về quê vui vẻlàm ông nông dân.
Câu hỏi của Thẩm Hoành Quốc nửa thật nửa giả khiến Trương Nhất Phàm không thể nắm bắt được, nhưng mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.
Ngày hôm sau đi làm khi tan tầm mới gặp An Bình từ trên tỉnh về.
Bí thư An Bình chẳng có gì giấu giếm, vừa vào đã nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, hôm qua tổ chức tìm tôi nói chuyện, chắc là có chuyện gì!
An Bình nói xong mới nhận ra Trương Nhất Phàm không có phản ứng gì, hình như sớm đã biết chuyện này.
Hôm nay anh ta đến với mục đích là để chào hỏi Trương Nhất Phàm trước, anh ta không muốn làm cho chuyện này thêm phức tạp, thấy vẻ mặt này của Trương Nhất Phàm trong lòng An Bình nghĩ: con đường người ta đi chính thống hơn mình, nói không chừng mình là người cuối cùng được biết.
Trương Nhất Phàm vừa nói vừa cười:
- Chúc mừng bí thư An Bình, tối nay tôi mời anh, mọi người cùng nhau gặp mặt.
Hơn một năm nay ở Song Giang này, An Bình được xem là người công minh chính trực nhất, không hề tính toán lọi lộc như người khác, hơn nữa lập trường rất rõ ràng, có đủ tư cách làm một bí thư Ủy Ban Kỷ luật .
Nhưng hai người ít khi cùng nhau uống rượu, luôn giữ quan hệ chừng mực.
An Bình cũng không từ chối:
- Được ! Vậy gọi cả mấy người bên thư kí Tần Xuyên, mọi người cùng nhau uống vài chén.
Bí thư An Bình sắp đi rồi, vậy phó bí thư mới sẽ là ai? Trương Nhất Phàm cũng muốn biết, chỉ tiếc là không ai nói cho hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.