Chương 620: Đằng Phi được nhận
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Buổi phỏng vấn ngày Thứ Sáu, Đằng Phi đầu quấn băng gạc.
Dương Lăng Vân sắp xếp cho những người này vào phòng họp nhỏ, đợi lãnh đạo triệu tập.
Y nhìn thấy Đằng Phi trên đầu quấn băng gạc thì có chút không hài lòng. Đây là tự bôi nhọ bản thân à. Y gọi Đằng Phi vào phòng, trước tiên là hỏi tình hình, sau đó dặn dò gã:
- Trước mặt Bí thư Thành ủy cậu nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Việc cậu không cẩn thận bị thương tốt nhất là đừng đề cập tới.
Đằng Phi sửng sốt, tôi bị thương lúc ấy, rõ ràng là bị người ta đánh đập. Tuy nhiên hắn rất nhanh lại phản ứng lại. Hiểu rõ ý tứ của Dương Lăng Vân:
-Tôi biết phải làm thế nào, cảm ơn Trưởng ban Thư ký chỉ bảo.
-Ra ngoài đi, Bí thư sắp đến rồi.
Trương Nhất Phàm luôn luôn khá đúng giờ, buổi sáng tám giờ đã tới văn phòng. Xử lý một chút việc xong, Chu Bân liền ở bên cạnh. Dương Lăng Vân đến xin chỉ thị, mọi người đến phỏng vấn đã tập họp đông đủ ở phòng họp.
Trương Nhất Phàm gấp vở lại.
-Đi, đi xem nào.
Hắn không có thời gian phỏng vấn từng người một, hai mươi hồ sơ cá nhân này, hôm qua hắn đã nghiên cứu qua, trong lòng cơ bản đã có định sẵn. Hôm nay triệu tập bọn họ tới đây, chẳng qua để chứng thực một chuyện.
Đằng Phi cùng những người khác cùng ngồi ở phòng hội nghị, nhìn thấy có người thì thầm với nhau, hắn ngồi đó không nói lời nào. Cháu trai Toàn Quyền là Toàn Giang cũng ở đó, hắn có chút khó chịu bứt rứt nhìn Đằng Phi, trong mắt hiện lên một tia lửa hận thù.
Trong lúc mọi người đang cân nhắc trong lòng không biết Bí thư Thành ủy là người như thế nào, Trương Nhất Phàm đi nhanh đến, phía sau là Dương Lăng Vân và Chu Bân.
Nhìn thấy hai người kia, Toàn Giang có chút âm thầm đắc ý, bởi vì chú gã đã chào hỏi bọn họ rồi, chỉ cần hôm nay mình không thể hiện thất thường, Bí thư Trương mới tới cũng phải giữ thể diện cho mình chứ?
Chỉ tiếc y không hiểu Trương Nhất Phàm, loại người này một khi đã hăng lên, ai cũng không cần giữ thể diện, một Trưởng phòng Toàn Quyền nho nhỏ là cái thá gì?
Đằng Phi cũng sửng sốt, sao lại là hắn? Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng gã luôn tự lặp lại, không thể thế được, có thể hắn chỉ là đại diện giám khảo phỏng vấn thôi.
Dương Lăng Vân toàn quyền phụ trách chuyện này, anh nói với mọi người:
-Vị này là Bí thư Trương của chúng ta. Hiện tại có bí thư Trương đích thân phỏng vấn chúng ta, mọi người yên lặng một chút.
Nếu không phải Dương Lăng Vân tự đứng lên nói, rất nhiều người không thể tin được rằng, vị này chính là nhân vật số một của địa khu Vĩnh Lâm, Bí thư Thành ủy ngồi tít trên cao.
Lúc Trương Nhất Phàm tuyển thư ký, yêu cầu độ tuổi là dưới ba lăm, bởi vậy những người ngồi bên dưới đều là người trẻ tuổi.
Đằng Phi có chút hổ thẹn cúi đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút âm thầm hối hận. Thật là không ngờ hắn chính là Bí thư Thành ủy.
Lúc Trương Nhất Phàm hỏi thăm những người này, Đằng Phi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Buồn rầu, lúc đầu gã còn coi hắn là fan hâm mộ của Lưu Hiểu Hiên cơ.
Xem ra hôm đó, người chụp ảnh cùng hắn nhất định là bạn gái hắn. Mình phải mau mau trở về rửa ảnh ra. Đằng Phi trong đầu loạn cả lên, quen biết vị Bí thư trẻ tuổi này, cảm giác không chân thực tí nào cả.
Đối mặt với những người này, Trương Nhất Phàm chỉ hỏi một vấn đề.
-Vì sao lại ứng tuyển vị trí này?
Đây là một vấn đề rất đơn giản, nhưng rất nhiều người lại cứng họng.
Trả lời như thế nào? Vì làm quan? Phát tài? Để phục vụ nhân dân? Tận lực với lãnh đạo?...
Những đáp án án này, nếu không phải quá thực dụng thì chính là quá giả tạo.
Dương Lăng Vân và Chu Bân trong lòng cũng thầm nhủ, nếu hỏi mình, mình nên trả lời thế nào?
Ngồi dưới đều là bậc đại học, có học vấn, nhưng trả lời vấn đề này khiến Trương Nhất Phàm không thể vừa lòng. Có người nói:
- Đây là lý tưởng của tôi, làm một nhân viên nhà nước. Cho nên tôi sẽ nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu của mình.
Lý tưởng này không sai, mỗi người đều có lý tưởng của mình, chỉ có điều cũng không phải là đáp án Trương Nhất Phàm cần.
Có người nói:
-Nếu có thể thành công làm bí thư chuyên trách, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy làm người phò tá Bí thư Trương.
Kiểu nói này thể hiện sự trung thành, nịnh bợ. Trương Nhất Phàm không hề hé răng.
Toàn Giang đứng dậy.
-Nhân viên nhà nước là nghề nghiệp lý tưởng nhất của sinh viên bây giờ. Tốt nghiệp một trường đại học chính quy, bước trên con đường làm quan là lựa chọn tốt nhất. Như thế chúng ta có thể dùng tri thức mình học được, khiến cho thành phố này trở nên tốt đẹp. Khiến địa phương này càng thêm giàu có. Tôi cho rằng chỉ có làm chính trị mới không phụ sự bồi dưỡng của đất nước. Bởi vì chúng ta có thể phục vụ tốt hơn cho xã hội này!
Trương Nhất Phàm mỉm cười.
-Cậu chính là Toàn Giang?
Toàn Giang hơi ưỡn ngực, không ngờ Bí thư Trương nhớ tên mình thế, không khỏi có chút đắc ý.
Trương Nhất Phàm nhìn, ánh mắt đảo qua những người khác, câu trả lời của những người vừa rồi, làm hắn có một cảm giác kỳ lạ. Những người này không giống như tới tham gia phỏng vấn, mà là đến cho vui.
Dường như câu trả lời của bọn họ chỉ làm nền cho sự phô diễn của Toàn Giang. Trương Nhất Phàm nói một câu:
-Nhớ kỹ, các bạn ứng tuyển vị trí thư ký chuyên trách, không phải Bí thư Thành ủy.
Công việc thư ký nói trắng ra là người phục vụ, một người phục vụ trung thành, cho dù bạn có rất nhiều lý tưởng hay, nhưng mãi mãi chỉ có thể nhờ người khác thực hiện nó. Thư ký và làm chính trị là những từ khác xa nhau, càng không thể nhắc tới tạo phúc cho xã hội và nhân dân. Thử hỏi một nhân viên phục vụ như cậu có đủ bản lĩnh đi thực hiện khát vọng của chính mình.?
Sắc mặt Toàn Giang có chút mất tự nhiên, mãi không nói được câu nào. Trương Nhất Phàm xua tay, ra hiệu hắn ngồi xuống.
Đằng Phi đứng lên.
-Tôi là đứa trẻ lớn lên từ nông thôn, không có nhiều ngôn ngữ hoa mĩ, tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ trong lòng. Ứng tuyển vị trí này đầu tiên tôi cảm thấy năng lực và điều kiện của mình cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu thông báo tuyển dụng thư ký chuyên trách. Còn động lực đầu tiên là tôi sống ở nông thôn, hiểu và nhận biết về nỗi thống khổ của tầng lớp dân chúng thấp kém, càng làm cho lãnh đạo và cán bộ, chú ý dân sinh, chú ý xã hội của chúng ta.
-Có người nói là thư ký của lãnh đạo, có lúc là con mắt và lỗ tai bên ngoài của lãnh đạo. Tôi hy vọng Bí thư Trương có thể cho tôi cơ hội này để làm con mắt và lỗ tai của anh, đem thật nhiều tình hình xã hội phản ánh một cách chân thực. Tin rằng quyết định chính xác của Bí thư Trương, có thể thay đổi tình hình nghèo đói và lạc hậu của địa khu Vĩnh Lâm hiện tại. Cũng hy vọng Bí thư Trương và các vị lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi rất cần công việc này.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy sự bất mãn với hiện thực xã hội trong ánh mắt của Đằng Phi, hắn chỉ biết sau lưng Đằng Phi chắc chắn có uẩn khúc. Có người không ngờ to gan lớn mật, dám lợi dụng chuyện mình tuyển thư ký để gây chuyện. Đặt tai mặt bên cạnh Bí thư Thành ủy dễ dàng vậy sao?
Còn hai người sau lưng Trương Nhất Phàm, nghe Đằng Phi nói xằng bậy như vậy, nhưng lại không thể ngăn cản được, hai người trong lòng lo lắng. Đằng Phi này quá to gan. Mày ứng tuyển thư ký thì quan hệ chó gì tới nỗi khổ của dân chúng cơ chứ?
Trương Nhất Phàm trong lòng cười nói: Đằng Phi này có chút phẫn nộ. Tuy nhiên cục diện của thành phố Vĩnh Lâm, thực sự cần một người đứng ra để đánh vỡ cục diện bế tắc này. Hắn nhìn Đằng Phi, trong lòng cơ bản đã có định đoạt.
Hai ngày nữa là ngày đoàn khảo sát từ Malaysia của Chủ tịch thành phố Ô trở về. Đến lúc đó cục diện của thành phố Vĩnh Lâm có thể nằm trong tay chính mình hay không vẫn không biết được bao nhiêu. Trương Nhất Phàm phất tay.
-Phỏng vấn đến đây chấm dứt.
Hắn cũng không nói kết quả, liền bỏ đi trước.
Chu Bân và Dương Lăng Vân theo phía sau.
-Bí thư Trương, đã quyết định chưa?
-Giữ Đằng Phi lại, còn những người khác có thể đi.
Dương Lăng Vân lập tức lui xuống, Chu Bân lập tức rót trà cho lãnh đạo.
-Bí thư Trương, nếu không hài lòng với người thu dọn vệ sinh lần trước, tôi sẽ đổi người khác?
Trương Nhất Phàm nói:
-Thôi đi, chọn cô ta đi, nhưng mỗi ngày buổi tối trước sáu giờ phải làm tốt vệ sinh trong nhà, rời khỏi đúng giờ.
Trương Nhất Phàm gặp qua Thôi Hồng Anh, biết cô gái này cũng không dễ dàng, còn có ý muốn giúp cô. Quy định Thôi Hồng Anh buổi chiều sáu giờ rời đi là để tránh cho hai người cơ hội chạm mặt.
Thấy Bí thư Trương rốt cuộc nói ra rồi, mặt Chu Bân cười rạng rỡ:
-Tôi biết rồi, tôi biết rồi, để cô ta mỗi tuần đến bốn năm lần, mỗi ngày ba tiếng. Để tôi đi sắp xếp.
Nói xong, Chu Bân lại nói:
-Bí thư Trương, chỗ anh ăn cơm, có phải là?
-Không cần, cái này tôi tự mình giải quyết.
Trương Nhất Phàm cầm lấy văn kiện, Chu Bân liền biết điều lui ra.
Đằng Phi biết mình được chọn rồi, trong lòng vô cùng hưng phấn, chỉ tức không thể lập tức đem tin tốt này nói cho em họ mình. Nhưng Dương Lăng Vân gọi hắn vào phòng, bắt đầu giải thích một số chuyện quan trọng.
Dương Lăng Vân sắp xếp cho những người này vào phòng họp nhỏ, đợi lãnh đạo triệu tập.
Y nhìn thấy Đằng Phi trên đầu quấn băng gạc thì có chút không hài lòng. Đây là tự bôi nhọ bản thân à. Y gọi Đằng Phi vào phòng, trước tiên là hỏi tình hình, sau đó dặn dò gã:
- Trước mặt Bí thư Thành ủy cậu nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Việc cậu không cẩn thận bị thương tốt nhất là đừng đề cập tới.
Đằng Phi sửng sốt, tôi bị thương lúc ấy, rõ ràng là bị người ta đánh đập. Tuy nhiên hắn rất nhanh lại phản ứng lại. Hiểu rõ ý tứ của Dương Lăng Vân:
-Tôi biết phải làm thế nào, cảm ơn Trưởng ban Thư ký chỉ bảo.
-Ra ngoài đi, Bí thư sắp đến rồi.
Trương Nhất Phàm luôn luôn khá đúng giờ, buổi sáng tám giờ đã tới văn phòng. Xử lý một chút việc xong, Chu Bân liền ở bên cạnh. Dương Lăng Vân đến xin chỉ thị, mọi người đến phỏng vấn đã tập họp đông đủ ở phòng họp.
Trương Nhất Phàm gấp vở lại.
-Đi, đi xem nào.
Hắn không có thời gian phỏng vấn từng người một, hai mươi hồ sơ cá nhân này, hôm qua hắn đã nghiên cứu qua, trong lòng cơ bản đã có định sẵn. Hôm nay triệu tập bọn họ tới đây, chẳng qua để chứng thực một chuyện.
Đằng Phi cùng những người khác cùng ngồi ở phòng hội nghị, nhìn thấy có người thì thầm với nhau, hắn ngồi đó không nói lời nào. Cháu trai Toàn Quyền là Toàn Giang cũng ở đó, hắn có chút khó chịu bứt rứt nhìn Đằng Phi, trong mắt hiện lên một tia lửa hận thù.
Trong lúc mọi người đang cân nhắc trong lòng không biết Bí thư Thành ủy là người như thế nào, Trương Nhất Phàm đi nhanh đến, phía sau là Dương Lăng Vân và Chu Bân.
Nhìn thấy hai người kia, Toàn Giang có chút âm thầm đắc ý, bởi vì chú gã đã chào hỏi bọn họ rồi, chỉ cần hôm nay mình không thể hiện thất thường, Bí thư Trương mới tới cũng phải giữ thể diện cho mình chứ?
Chỉ tiếc y không hiểu Trương Nhất Phàm, loại người này một khi đã hăng lên, ai cũng không cần giữ thể diện, một Trưởng phòng Toàn Quyền nho nhỏ là cái thá gì?
Đằng Phi cũng sửng sốt, sao lại là hắn? Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng gã luôn tự lặp lại, không thể thế được, có thể hắn chỉ là đại diện giám khảo phỏng vấn thôi.
Dương Lăng Vân toàn quyền phụ trách chuyện này, anh nói với mọi người:
-Vị này là Bí thư Trương của chúng ta. Hiện tại có bí thư Trương đích thân phỏng vấn chúng ta, mọi người yên lặng một chút.
Nếu không phải Dương Lăng Vân tự đứng lên nói, rất nhiều người không thể tin được rằng, vị này chính là nhân vật số một của địa khu Vĩnh Lâm, Bí thư Thành ủy ngồi tít trên cao.
Lúc Trương Nhất Phàm tuyển thư ký, yêu cầu độ tuổi là dưới ba lăm, bởi vậy những người ngồi bên dưới đều là người trẻ tuổi.
Đằng Phi có chút hổ thẹn cúi đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút âm thầm hối hận. Thật là không ngờ hắn chính là Bí thư Thành ủy.
Lúc Trương Nhất Phàm hỏi thăm những người này, Đằng Phi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Buồn rầu, lúc đầu gã còn coi hắn là fan hâm mộ của Lưu Hiểu Hiên cơ.
Xem ra hôm đó, người chụp ảnh cùng hắn nhất định là bạn gái hắn. Mình phải mau mau trở về rửa ảnh ra. Đằng Phi trong đầu loạn cả lên, quen biết vị Bí thư trẻ tuổi này, cảm giác không chân thực tí nào cả.
Đối mặt với những người này, Trương Nhất Phàm chỉ hỏi một vấn đề.
-Vì sao lại ứng tuyển vị trí này?
Đây là một vấn đề rất đơn giản, nhưng rất nhiều người lại cứng họng.
Trả lời như thế nào? Vì làm quan? Phát tài? Để phục vụ nhân dân? Tận lực với lãnh đạo?...
Những đáp án án này, nếu không phải quá thực dụng thì chính là quá giả tạo.
Dương Lăng Vân và Chu Bân trong lòng cũng thầm nhủ, nếu hỏi mình, mình nên trả lời thế nào?
Ngồi dưới đều là bậc đại học, có học vấn, nhưng trả lời vấn đề này khiến Trương Nhất Phàm không thể vừa lòng. Có người nói:
- Đây là lý tưởng của tôi, làm một nhân viên nhà nước. Cho nên tôi sẽ nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu của mình.
Lý tưởng này không sai, mỗi người đều có lý tưởng của mình, chỉ có điều cũng không phải là đáp án Trương Nhất Phàm cần.
Có người nói:
-Nếu có thể thành công làm bí thư chuyên trách, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy làm người phò tá Bí thư Trương.
Kiểu nói này thể hiện sự trung thành, nịnh bợ. Trương Nhất Phàm không hề hé răng.
Toàn Giang đứng dậy.
-Nhân viên nhà nước là nghề nghiệp lý tưởng nhất của sinh viên bây giờ. Tốt nghiệp một trường đại học chính quy, bước trên con đường làm quan là lựa chọn tốt nhất. Như thế chúng ta có thể dùng tri thức mình học được, khiến cho thành phố này trở nên tốt đẹp. Khiến địa phương này càng thêm giàu có. Tôi cho rằng chỉ có làm chính trị mới không phụ sự bồi dưỡng của đất nước. Bởi vì chúng ta có thể phục vụ tốt hơn cho xã hội này!
Trương Nhất Phàm mỉm cười.
-Cậu chính là Toàn Giang?
Toàn Giang hơi ưỡn ngực, không ngờ Bí thư Trương nhớ tên mình thế, không khỏi có chút đắc ý.
Trương Nhất Phàm nhìn, ánh mắt đảo qua những người khác, câu trả lời của những người vừa rồi, làm hắn có một cảm giác kỳ lạ. Những người này không giống như tới tham gia phỏng vấn, mà là đến cho vui.
Dường như câu trả lời của bọn họ chỉ làm nền cho sự phô diễn của Toàn Giang. Trương Nhất Phàm nói một câu:
-Nhớ kỹ, các bạn ứng tuyển vị trí thư ký chuyên trách, không phải Bí thư Thành ủy.
Công việc thư ký nói trắng ra là người phục vụ, một người phục vụ trung thành, cho dù bạn có rất nhiều lý tưởng hay, nhưng mãi mãi chỉ có thể nhờ người khác thực hiện nó. Thư ký và làm chính trị là những từ khác xa nhau, càng không thể nhắc tới tạo phúc cho xã hội và nhân dân. Thử hỏi một nhân viên phục vụ như cậu có đủ bản lĩnh đi thực hiện khát vọng của chính mình.?
Sắc mặt Toàn Giang có chút mất tự nhiên, mãi không nói được câu nào. Trương Nhất Phàm xua tay, ra hiệu hắn ngồi xuống.
Đằng Phi đứng lên.
-Tôi là đứa trẻ lớn lên từ nông thôn, không có nhiều ngôn ngữ hoa mĩ, tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ trong lòng. Ứng tuyển vị trí này đầu tiên tôi cảm thấy năng lực và điều kiện của mình cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu thông báo tuyển dụng thư ký chuyên trách. Còn động lực đầu tiên là tôi sống ở nông thôn, hiểu và nhận biết về nỗi thống khổ của tầng lớp dân chúng thấp kém, càng làm cho lãnh đạo và cán bộ, chú ý dân sinh, chú ý xã hội của chúng ta.
-Có người nói là thư ký của lãnh đạo, có lúc là con mắt và lỗ tai bên ngoài của lãnh đạo. Tôi hy vọng Bí thư Trương có thể cho tôi cơ hội này để làm con mắt và lỗ tai của anh, đem thật nhiều tình hình xã hội phản ánh một cách chân thực. Tin rằng quyết định chính xác của Bí thư Trương, có thể thay đổi tình hình nghèo đói và lạc hậu của địa khu Vĩnh Lâm hiện tại. Cũng hy vọng Bí thư Trương và các vị lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi rất cần công việc này.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy sự bất mãn với hiện thực xã hội trong ánh mắt của Đằng Phi, hắn chỉ biết sau lưng Đằng Phi chắc chắn có uẩn khúc. Có người không ngờ to gan lớn mật, dám lợi dụng chuyện mình tuyển thư ký để gây chuyện. Đặt tai mặt bên cạnh Bí thư Thành ủy dễ dàng vậy sao?
Còn hai người sau lưng Trương Nhất Phàm, nghe Đằng Phi nói xằng bậy như vậy, nhưng lại không thể ngăn cản được, hai người trong lòng lo lắng. Đằng Phi này quá to gan. Mày ứng tuyển thư ký thì quan hệ chó gì tới nỗi khổ của dân chúng cơ chứ?
Trương Nhất Phàm trong lòng cười nói: Đằng Phi này có chút phẫn nộ. Tuy nhiên cục diện của thành phố Vĩnh Lâm, thực sự cần một người đứng ra để đánh vỡ cục diện bế tắc này. Hắn nhìn Đằng Phi, trong lòng cơ bản đã có định đoạt.
Hai ngày nữa là ngày đoàn khảo sát từ Malaysia của Chủ tịch thành phố Ô trở về. Đến lúc đó cục diện của thành phố Vĩnh Lâm có thể nằm trong tay chính mình hay không vẫn không biết được bao nhiêu. Trương Nhất Phàm phất tay.
-Phỏng vấn đến đây chấm dứt.
Hắn cũng không nói kết quả, liền bỏ đi trước.
Chu Bân và Dương Lăng Vân theo phía sau.
-Bí thư Trương, đã quyết định chưa?
-Giữ Đằng Phi lại, còn những người khác có thể đi.
Dương Lăng Vân lập tức lui xuống, Chu Bân lập tức rót trà cho lãnh đạo.
-Bí thư Trương, nếu không hài lòng với người thu dọn vệ sinh lần trước, tôi sẽ đổi người khác?
Trương Nhất Phàm nói:
-Thôi đi, chọn cô ta đi, nhưng mỗi ngày buổi tối trước sáu giờ phải làm tốt vệ sinh trong nhà, rời khỏi đúng giờ.
Trương Nhất Phàm gặp qua Thôi Hồng Anh, biết cô gái này cũng không dễ dàng, còn có ý muốn giúp cô. Quy định Thôi Hồng Anh buổi chiều sáu giờ rời đi là để tránh cho hai người cơ hội chạm mặt.
Thấy Bí thư Trương rốt cuộc nói ra rồi, mặt Chu Bân cười rạng rỡ:
-Tôi biết rồi, tôi biết rồi, để cô ta mỗi tuần đến bốn năm lần, mỗi ngày ba tiếng. Để tôi đi sắp xếp.
Nói xong, Chu Bân lại nói:
-Bí thư Trương, chỗ anh ăn cơm, có phải là?
-Không cần, cái này tôi tự mình giải quyết.
Trương Nhất Phàm cầm lấy văn kiện, Chu Bân liền biết điều lui ra.
Đằng Phi biết mình được chọn rồi, trong lòng vô cùng hưng phấn, chỉ tức không thể lập tức đem tin tốt này nói cho em họ mình. Nhưng Dương Lăng Vân gọi hắn vào phòng, bắt đầu giải thích một số chuyện quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.