Chương 1169: Đêm qua có chuyện gì xảy ra vậy?
Tây Lâu Nguyệt
10/01/2017
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Đường Vũ, nói Phương Tấn Bằng đến
Đông Lâm uy hiếp anh ta, bị anh ta nhốt trong phòng làm việc.
Đường Vũ nói lại chuyện vừa rồi, Giám đốc sở Thương cũng gọi điện thoại lại cầu xin thương tình, yêu cầu Đường Vũ thả người. Có thể cùng Dư Khang Kiện phân cao thấp nhưng cùng Giám đốc sở Thương thì không có cách nào phân cao thấp. Quan hệ của anh ta và Trương Nhất Phàm thì còn được, nói chung là không thể đắc tội với mọi người.
Anh ta liền bảo Đường Vũ thả người.
Phương Tấn Bằng rất tức giận, nếu không phải là hai chân chính mình tàn phế thì đã sớm chạy ra đi tìm Đường Vũ, cho anh ta vài cái tát, tên tiểu tử này không ngờ kiêu ngạo, ngông cuồng đến thế này, bắt nạt làm nhục lên đến đầu mình.
Đường Vũ nói thả người, kỳ thật đợi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mới kêu Tôn Uy thả người.
Phương Tấn Bằng vẫn là với bộ mặt muốn giết người kia, khi Tôn Uy bước vào, từ hai thủ hạ trực ban nơi đó hiểu một số tình huống. Lúc này mới tiến vào nói với hai người:
- Các anh có thể đi rồi!
- Đường Vũ đâu? Không dám ra đây gặp bố mày sao? Anh nói cho Đường Vũ biết, bố mày sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!
Tôn Uy thở dài, Phương Tấn Bằng này thật đúng là thích kiếm chuyện.
Cục trưởng Đường không gặp ông, nếu anh ta sợ ông còn dám bắt ông sao?
Đường Vũ vừa mới đi làm, liền nhận được điện thoại của Bộ Kiên Cố, anh ta ngay lập tức chạy tới văn phòng Bí thư Thành ủy.
Bộ Kiên Cố nói:
- Đêm qua là có chuyện gì xảy ra vậy?
Đường Vũ không chịu nổi mà thầm thở dài, sao trong khoảng thời gian này, càng ngày càng không được bình yên rồi.
Hút thuốc phiện thì không thể bắt, mang súng phi pháp cũng không thể bắt, cái công đạo gì thế. Không cần hỏi, khẳng định Bộ Kiên Cố chính là hỏi chuyện của Phương Tấn Bằng.
Anh ta chỉ cười miêu tả sơ lược nói:
- Cũng là do phát hiện hai tên mang súng phi pháp, đưa về cục tra hỏi, nhưng đối phương không chịu phối hợp.
- Vậy người đâu?
- Thả rồi, có thể không thả sao? Giám đốc sở Thương đã tự mình gọi điện thoại đến đây cơ mà.
Gần đây thành phố Đông Lâm khá không được hài hòa, Bộ Kiên Cố cũng biết, mỗi một việc đều quan hệ đến con cái của một số quan cao phía trên. Có một số việc hơi xử lý không tốt, sẽ dẫn tới hậu hoạn vô cùng. Anh ta rất muốn khuyên nhủ Đường Vũ, cố gắng tránh khỏi những xung đột này.
Nhưng từ góc độ quan sát của Đường Vũ, một chút cũng không sai. Công việc chủ yếu của anh ta, cũng chuyên quản những việc này.
Hắn chấp pháp, tiếp nhận quy định của quốc gia và pháp luật, tất cả những thứ anh ta làm hết thảy đều là bình thường. Giống như thiếu chủ Chu Vận của công ty Viễn Cảnh tụ chúng hút thuốc phiện, công nhiên tập kích cảnh sát, Phương Tấn Bằng dẫn theo vệ sĩ mang súng, uy hiếp tính mạng Đường Vũ, đương nhiên anh ta phải bắt, phải phản kháng thôi.
Bộ Kiên Cố đương nhiên là nhấn mạnh là phải duy trì sự ổn định, Đường Vũ biết tâm tư của anh ta, là một Bí thư Thành ủy, anh ta cũng khó xử. Đều do những người này tạo cho anh ta áp lực quá lớn. Ai bảo những người gây rối này đều có bối cảnh, quản không được.
Giống như công ty Viễn Cảnh vậy, sau khi xảy ra việc này, đối phương mặc kệ không bó buộc đứa con của chính mình mà ngược lại gọi một cuộc điện thoại qua, yêu cầu đình chỉ dự án, huỷ bỏ tất cả đầu tư ở thành phố Đông Lâm.
Vả lại ông lão của công ty Viễn Cảnh, hôm nay sẽ tới thành phố Đông Lâm.
Ở xã hội hiện tại này, người có tiền chính là đại gia.
Chính phủ có sự khó xử của chính phủ, bọn họ phải phát triển, phải có được chiến tích, muốn tăng GDP toàn bộ thành phố đi lên. Không rời tiền được, tiền này chính mình lại không thể tạo, muốn phát triển kinh tế, chỉ có thể dựa vào thu hút đầu tư.
Hiện tại rất nhiều nơi, đều xem kẻ có tiền làm vật báu, không có cách nào khác. Ngã theo chiều gió, chính phủ cũng phải như vậy.
Hơn bốn giờ chiều, nghe nói ông lão của công ty Viễn Cảnh đã tới rồi.
Vả lại do người được phân công công tác quản lý công an, tư pháp, đánh tư, dân chính, võ trang nhân dân Phó chủ tịch tỉnh Lý Dung Thanh ở tỉnh cùng đi. Hội đồng quản trị Công ty viễn cảnh Chủ tịch Chu rất tức giận, vẻ mặt của ông ta ngay trước mặt Lý Dung Thanh cũng là nói như thế này.
- Các người thật dã man, đối đãi khách như vậy sao?
- Chu Vận toàn quyền đại diện cho công ty Viễn Cảnh chúng ta ở thành phố Đông Lâm phụ trách đầu tư dự án này. Người trẻ tuổi mà chơi đùa thì có gì lớn lao chứ? Không ngờ lại phải bắt bọn họ lại, còn lạm dụng hình phạt riêng. Đây là luật sư tốt nhất tôi mời đến để khởi tố cảnh sát thành phố Đông Lâm này đó.
- Chủ tịch tỉnh Lý, ngài là lãnh đạo, nếu chuyện này xử lý không tốt, tôi lập tức dẫn con tôi lập tức về Hongkong.
Kỳ thật Lý Dung Thanh đối với vị nhà đầu tư đến từ Hongkong này cũng có phê bình kín đáo, nhưng anh ta lấy việc được tu dưỡng tốt đẹp của chính mình, chính là cự tuyệt việc đập bàn với người ta. Xem ra lão này cũng là người biết bao che khuyết điểm, một khi đã như vậy, việc khác cũng không cần phải nói nữa.
Lý Dung Thanh chỉ giải quyết việc chung nói:
- Xin ông Chu cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định phải điều tra rõ, cho ngài một công đạo vừa lòng. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm cho người tốt phải oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu. Về sự tình của Chu tiên sinh ở Đông Lâm, tôi cảm thấy vẫn là hỏi anh ta trước vẫn là tốt hơn. Quốc gia của chúng ta dù sao cũng là một quốc gia có đầy đủ pháp chế, mặc kệ là việc gì, vẫn là có pháp luật đáng dựa dẫm.
Lời này của Lý Dung Thanh, đích thật là công bằng, ý tứ của anh ta ông Chu đã nghe rõ rồi. Nếu tên cháu trai nhà mình thật sự phạm sai, người ta vẫn là phải truy cứu. Đối với bản tính đứa con của chính mình, trong lòng ông Chu tự nhiên hiểu rõ.
Việc hút thuốc phiện này, có lẽ là thật.
Còn có cô gái Annie kia, ở thủ đô có chút bối cảnh, người nào mà không làm đường hoàng. Về chuyện bọn họ tập kích cảnh sát, ông lão Chu cũng tin tưởng. Tên súc sinh Chu vận này ở Hongkong cũng trải qua chuyện này.
Nhưng Hongkong không giống vậy, có luật sư bao che, chỉ cần có tiền, không có chuyện gì làm không được. Luật sư Hongkong không có nguyên tắc, chỉ cần có tiền, bọn họ liền giúp đỡ cho anh thoát tội.
Lần này ông ta sai người tìm một luật sư đại lục, luật sư này rất có danh tiếng, vài năm này ở đại lục thanh danh nổi bật. Cô gái ba mươi tuổi, ông lão Chu đánh trong lòng liền muốn lợi dụng luật sư này, để khiến cảnh sát đại lục này xấu mặt.
Tiền với ông ta mà nói, không là gì, tiền chính là cháu trai.
Sau khi đoàn người tới Đông Lâm rồi, ông Chu không chịu ở nhà khách Đông Lâm, mà muốn tiêu tiền vào ở khách sạn lớn của Đông Lâm.
Ở trong khách sạn, ông gặp được đứa con bảo bối của mình.
Chu Vận đương nhiên tận khả năng từ chối hành vi phạm tội của chính mình, hơn nữa nói thuốc phiện này cũng không phải của chính mình, có thể là thuốc phiện mà bằng hữu đã chết kia đem tới. Annie cũng vẫn cùng hắn ở Đông Lâm, cô cũng giúp đỡ Chu Vận nói chuyện.
Trong lời nói của hai người có giả hay không, ông lão Chu hiểu rõ trong lòng. nhưng ông ta chính là muốn mượn cơ hội này, đánh một hồi quan trường. Khiến cảnh sát đại lục xấu mặt, khiến chính phủ Đông Lâm cảm thấy khó coi.
Đây cũng là một loại chiến thuật trong lòng, nếu quan tòa này đánh thắng hoặc là không đánh, chỉ cần đem thanh thế này đứng lên, chính phủ thành phố Đông Lâm sẽ thỏa hiệp.
Chính phủ thỏa hiệp thì ông ta là có thể ngư nhân được lợi.
Bàn này tính đánh rất êm diệu, hơn nữa chính quyền thành phố Song Giang đích xác có vẻ có chút thỏa hiệp, bọn họ rất muốn dàn xếp ổn thoả. Chỉ có điều Đường Vũ đang kiên trì, không thể cứ để bọn họ tùy tiện như vậy.
Lý Dung Thanh ở nhà khách Đông Lâm mời dự họp một cuộc họp mặt, nghe ý kiến của bọn họ. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều có vẻ thỏa hiệp, bởi vì sau lưng công ty Viễn Cảnh, còn có một nhà họ Phương. Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn bị áp lực đến từ phía trên, việc này hiển nhiên đều là do nhà họ Phương ở phía sau tác quai tác quái.
Lý Dung Thanh một mình đã có gặp qua Đường Vũ, hỏi về toàn bộ quá trình của vấn đề.
Sau khi Biết được tình huống này, Lý Dung Thanh cũng trầm hẳn mặt. Phương Tấn Bằng này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ công nhiên dùng súng chỉ vào đầu một cán bộ cấp chính sở. Còn có Dư Khang Kiện, trong khoảng thời gian này luôn luôn đang cáo trạng Đường Vũ. Cho nên hắn đến Đông Lâm, chính là muốn trông thấy Đường Vũ này, không hy vọng lời nói của Dư Khang Kiện nói gần trúng lối suy nghĩ của chính mình.
Lý Dung Thanh nói:
- Trước tiên anh đưa tất cả khẩu cung liên quan của Chu Vận cho tôi, tôi trở về nghị nghị.
Lý Dung Thanh rất nhanh liền ý thức được, đây là vấn đề rất ác liệt, nếu sự kiện Đông Lâm không có xử lý tốt, về sau này thương nhân đầu tư bên ngoài, sẽ lấy sự kiện Đông Lâm để nói chuyện. Có những lúc, một số đặc quyền được miễn của thương gia đối ngoại, chưa chắc là một chuyện tốt, nói không chừng hôm nay mở lỗ hổng này ra, về sau sẽ giống sông Hoàng Hà vỡ đê vậy, càng không thể vãn hồi.
Luật sư của ông lão Chu tự mình hỏi qua tất cả chi tiết của Chu Vận, Chu Vận bắt đầu có chút giấu diếm cô ta, sau đó luật sư nói:
- Nếu cậu giấu diếm tôi bất cứ một chi tiết gì, cũng đều có thể dẫn đến hậu quả không tốt, cho nên cậu không cần lừa tôi. Nếu không vụ án này tôi không có nắm chắc phần thắng nào cả.
Chu Vận lúc này mới đem tất cả chi tiết, nói ra toàn bộ, không ngờ tới luật sư sau khi nghe xong nói:
- được rồi, tôi biết rồi.
Sau đó cô rời khỏi phòng, gặp ông lão Chu nói:
- Vụ án này tôi không thể nhận được, tôi sẽ trả lại cho ông tất cả khoản chi trả.
- Vì sao? Các người không phải có thể đánh thắng vụ như vậy sao?
Chu Vận nóng nảy.
Luật sư nói:
- Đây là đại lục, không phải Hongkong, các người ở trong phòng riêng hút thuốc phiện bị bắt được tại chỗ, còn công nhiên tập kích cảnh sát, trên xe của cậu cũng tìm được căn cứ tương quan rồi. Nếu cục Công an thành phố Đông Lâm không truy cứu chuyện này, thì chuyện này đã là may rồi, các ngươi còn muốn lên tòa án thì vẻ hơi có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đường Vũ nói lại chuyện vừa rồi, Giám đốc sở Thương cũng gọi điện thoại lại cầu xin thương tình, yêu cầu Đường Vũ thả người. Có thể cùng Dư Khang Kiện phân cao thấp nhưng cùng Giám đốc sở Thương thì không có cách nào phân cao thấp. Quan hệ của anh ta và Trương Nhất Phàm thì còn được, nói chung là không thể đắc tội với mọi người.
Anh ta liền bảo Đường Vũ thả người.
Phương Tấn Bằng rất tức giận, nếu không phải là hai chân chính mình tàn phế thì đã sớm chạy ra đi tìm Đường Vũ, cho anh ta vài cái tát, tên tiểu tử này không ngờ kiêu ngạo, ngông cuồng đến thế này, bắt nạt làm nhục lên đến đầu mình.
Đường Vũ nói thả người, kỳ thật đợi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mới kêu Tôn Uy thả người.
Phương Tấn Bằng vẫn là với bộ mặt muốn giết người kia, khi Tôn Uy bước vào, từ hai thủ hạ trực ban nơi đó hiểu một số tình huống. Lúc này mới tiến vào nói với hai người:
- Các anh có thể đi rồi!
- Đường Vũ đâu? Không dám ra đây gặp bố mày sao? Anh nói cho Đường Vũ biết, bố mày sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!
Tôn Uy thở dài, Phương Tấn Bằng này thật đúng là thích kiếm chuyện.
Cục trưởng Đường không gặp ông, nếu anh ta sợ ông còn dám bắt ông sao?
Đường Vũ vừa mới đi làm, liền nhận được điện thoại của Bộ Kiên Cố, anh ta ngay lập tức chạy tới văn phòng Bí thư Thành ủy.
Bộ Kiên Cố nói:
- Đêm qua là có chuyện gì xảy ra vậy?
Đường Vũ không chịu nổi mà thầm thở dài, sao trong khoảng thời gian này, càng ngày càng không được bình yên rồi.
Hút thuốc phiện thì không thể bắt, mang súng phi pháp cũng không thể bắt, cái công đạo gì thế. Không cần hỏi, khẳng định Bộ Kiên Cố chính là hỏi chuyện của Phương Tấn Bằng.
Anh ta chỉ cười miêu tả sơ lược nói:
- Cũng là do phát hiện hai tên mang súng phi pháp, đưa về cục tra hỏi, nhưng đối phương không chịu phối hợp.
- Vậy người đâu?
- Thả rồi, có thể không thả sao? Giám đốc sở Thương đã tự mình gọi điện thoại đến đây cơ mà.
Gần đây thành phố Đông Lâm khá không được hài hòa, Bộ Kiên Cố cũng biết, mỗi một việc đều quan hệ đến con cái của một số quan cao phía trên. Có một số việc hơi xử lý không tốt, sẽ dẫn tới hậu hoạn vô cùng. Anh ta rất muốn khuyên nhủ Đường Vũ, cố gắng tránh khỏi những xung đột này.
Nhưng từ góc độ quan sát của Đường Vũ, một chút cũng không sai. Công việc chủ yếu của anh ta, cũng chuyên quản những việc này.
Hắn chấp pháp, tiếp nhận quy định của quốc gia và pháp luật, tất cả những thứ anh ta làm hết thảy đều là bình thường. Giống như thiếu chủ Chu Vận của công ty Viễn Cảnh tụ chúng hút thuốc phiện, công nhiên tập kích cảnh sát, Phương Tấn Bằng dẫn theo vệ sĩ mang súng, uy hiếp tính mạng Đường Vũ, đương nhiên anh ta phải bắt, phải phản kháng thôi.
Bộ Kiên Cố đương nhiên là nhấn mạnh là phải duy trì sự ổn định, Đường Vũ biết tâm tư của anh ta, là một Bí thư Thành ủy, anh ta cũng khó xử. Đều do những người này tạo cho anh ta áp lực quá lớn. Ai bảo những người gây rối này đều có bối cảnh, quản không được.
Giống như công ty Viễn Cảnh vậy, sau khi xảy ra việc này, đối phương mặc kệ không bó buộc đứa con của chính mình mà ngược lại gọi một cuộc điện thoại qua, yêu cầu đình chỉ dự án, huỷ bỏ tất cả đầu tư ở thành phố Đông Lâm.
Vả lại ông lão của công ty Viễn Cảnh, hôm nay sẽ tới thành phố Đông Lâm.
Ở xã hội hiện tại này, người có tiền chính là đại gia.
Chính phủ có sự khó xử của chính phủ, bọn họ phải phát triển, phải có được chiến tích, muốn tăng GDP toàn bộ thành phố đi lên. Không rời tiền được, tiền này chính mình lại không thể tạo, muốn phát triển kinh tế, chỉ có thể dựa vào thu hút đầu tư.
Hiện tại rất nhiều nơi, đều xem kẻ có tiền làm vật báu, không có cách nào khác. Ngã theo chiều gió, chính phủ cũng phải như vậy.
Hơn bốn giờ chiều, nghe nói ông lão của công ty Viễn Cảnh đã tới rồi.
Vả lại do người được phân công công tác quản lý công an, tư pháp, đánh tư, dân chính, võ trang nhân dân Phó chủ tịch tỉnh Lý Dung Thanh ở tỉnh cùng đi. Hội đồng quản trị Công ty viễn cảnh Chủ tịch Chu rất tức giận, vẻ mặt của ông ta ngay trước mặt Lý Dung Thanh cũng là nói như thế này.
- Các người thật dã man, đối đãi khách như vậy sao?
- Chu Vận toàn quyền đại diện cho công ty Viễn Cảnh chúng ta ở thành phố Đông Lâm phụ trách đầu tư dự án này. Người trẻ tuổi mà chơi đùa thì có gì lớn lao chứ? Không ngờ lại phải bắt bọn họ lại, còn lạm dụng hình phạt riêng. Đây là luật sư tốt nhất tôi mời đến để khởi tố cảnh sát thành phố Đông Lâm này đó.
- Chủ tịch tỉnh Lý, ngài là lãnh đạo, nếu chuyện này xử lý không tốt, tôi lập tức dẫn con tôi lập tức về Hongkong.
Kỳ thật Lý Dung Thanh đối với vị nhà đầu tư đến từ Hongkong này cũng có phê bình kín đáo, nhưng anh ta lấy việc được tu dưỡng tốt đẹp của chính mình, chính là cự tuyệt việc đập bàn với người ta. Xem ra lão này cũng là người biết bao che khuyết điểm, một khi đã như vậy, việc khác cũng không cần phải nói nữa.
Lý Dung Thanh chỉ giải quyết việc chung nói:
- Xin ông Chu cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định phải điều tra rõ, cho ngài một công đạo vừa lòng. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm cho người tốt phải oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu. Về sự tình của Chu tiên sinh ở Đông Lâm, tôi cảm thấy vẫn là hỏi anh ta trước vẫn là tốt hơn. Quốc gia của chúng ta dù sao cũng là một quốc gia có đầy đủ pháp chế, mặc kệ là việc gì, vẫn là có pháp luật đáng dựa dẫm.
Lời này của Lý Dung Thanh, đích thật là công bằng, ý tứ của anh ta ông Chu đã nghe rõ rồi. Nếu tên cháu trai nhà mình thật sự phạm sai, người ta vẫn là phải truy cứu. Đối với bản tính đứa con của chính mình, trong lòng ông Chu tự nhiên hiểu rõ.
Việc hút thuốc phiện này, có lẽ là thật.
Còn có cô gái Annie kia, ở thủ đô có chút bối cảnh, người nào mà không làm đường hoàng. Về chuyện bọn họ tập kích cảnh sát, ông lão Chu cũng tin tưởng. Tên súc sinh Chu vận này ở Hongkong cũng trải qua chuyện này.
Nhưng Hongkong không giống vậy, có luật sư bao che, chỉ cần có tiền, không có chuyện gì làm không được. Luật sư Hongkong không có nguyên tắc, chỉ cần có tiền, bọn họ liền giúp đỡ cho anh thoát tội.
Lần này ông ta sai người tìm một luật sư đại lục, luật sư này rất có danh tiếng, vài năm này ở đại lục thanh danh nổi bật. Cô gái ba mươi tuổi, ông lão Chu đánh trong lòng liền muốn lợi dụng luật sư này, để khiến cảnh sát đại lục này xấu mặt.
Tiền với ông ta mà nói, không là gì, tiền chính là cháu trai.
Sau khi đoàn người tới Đông Lâm rồi, ông Chu không chịu ở nhà khách Đông Lâm, mà muốn tiêu tiền vào ở khách sạn lớn của Đông Lâm.
Ở trong khách sạn, ông gặp được đứa con bảo bối của mình.
Chu Vận đương nhiên tận khả năng từ chối hành vi phạm tội của chính mình, hơn nữa nói thuốc phiện này cũng không phải của chính mình, có thể là thuốc phiện mà bằng hữu đã chết kia đem tới. Annie cũng vẫn cùng hắn ở Đông Lâm, cô cũng giúp đỡ Chu Vận nói chuyện.
Trong lời nói của hai người có giả hay không, ông lão Chu hiểu rõ trong lòng. nhưng ông ta chính là muốn mượn cơ hội này, đánh một hồi quan trường. Khiến cảnh sát đại lục xấu mặt, khiến chính phủ Đông Lâm cảm thấy khó coi.
Đây cũng là một loại chiến thuật trong lòng, nếu quan tòa này đánh thắng hoặc là không đánh, chỉ cần đem thanh thế này đứng lên, chính phủ thành phố Đông Lâm sẽ thỏa hiệp.
Chính phủ thỏa hiệp thì ông ta là có thể ngư nhân được lợi.
Bàn này tính đánh rất êm diệu, hơn nữa chính quyền thành phố Song Giang đích xác có vẻ có chút thỏa hiệp, bọn họ rất muốn dàn xếp ổn thoả. Chỉ có điều Đường Vũ đang kiên trì, không thể cứ để bọn họ tùy tiện như vậy.
Lý Dung Thanh ở nhà khách Đông Lâm mời dự họp một cuộc họp mặt, nghe ý kiến của bọn họ. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều có vẻ thỏa hiệp, bởi vì sau lưng công ty Viễn Cảnh, còn có một nhà họ Phương. Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn bị áp lực đến từ phía trên, việc này hiển nhiên đều là do nhà họ Phương ở phía sau tác quai tác quái.
Lý Dung Thanh một mình đã có gặp qua Đường Vũ, hỏi về toàn bộ quá trình của vấn đề.
Sau khi Biết được tình huống này, Lý Dung Thanh cũng trầm hẳn mặt. Phương Tấn Bằng này cũng quá kiêu ngạo, không ngờ công nhiên dùng súng chỉ vào đầu một cán bộ cấp chính sở. Còn có Dư Khang Kiện, trong khoảng thời gian này luôn luôn đang cáo trạng Đường Vũ. Cho nên hắn đến Đông Lâm, chính là muốn trông thấy Đường Vũ này, không hy vọng lời nói của Dư Khang Kiện nói gần trúng lối suy nghĩ của chính mình.
Lý Dung Thanh nói:
- Trước tiên anh đưa tất cả khẩu cung liên quan của Chu Vận cho tôi, tôi trở về nghị nghị.
Lý Dung Thanh rất nhanh liền ý thức được, đây là vấn đề rất ác liệt, nếu sự kiện Đông Lâm không có xử lý tốt, về sau này thương nhân đầu tư bên ngoài, sẽ lấy sự kiện Đông Lâm để nói chuyện. Có những lúc, một số đặc quyền được miễn của thương gia đối ngoại, chưa chắc là một chuyện tốt, nói không chừng hôm nay mở lỗ hổng này ra, về sau sẽ giống sông Hoàng Hà vỡ đê vậy, càng không thể vãn hồi.
Luật sư của ông lão Chu tự mình hỏi qua tất cả chi tiết của Chu Vận, Chu Vận bắt đầu có chút giấu diếm cô ta, sau đó luật sư nói:
- Nếu cậu giấu diếm tôi bất cứ một chi tiết gì, cũng đều có thể dẫn đến hậu quả không tốt, cho nên cậu không cần lừa tôi. Nếu không vụ án này tôi không có nắm chắc phần thắng nào cả.
Chu Vận lúc này mới đem tất cả chi tiết, nói ra toàn bộ, không ngờ tới luật sư sau khi nghe xong nói:
- được rồi, tôi biết rồi.
Sau đó cô rời khỏi phòng, gặp ông lão Chu nói:
- Vụ án này tôi không thể nhận được, tôi sẽ trả lại cho ông tất cả khoản chi trả.
- Vì sao? Các người không phải có thể đánh thắng vụ như vậy sao?
Chu Vận nóng nảy.
Luật sư nói:
- Đây là đại lục, không phải Hongkong, các người ở trong phòng riêng hút thuốc phiện bị bắt được tại chỗ, còn công nhiên tập kích cảnh sát, trên xe của cậu cũng tìm được căn cứ tương quan rồi. Nếu cục Công an thành phố Đông Lâm không truy cứu chuyện này, thì chuyện này đã là may rồi, các ngươi còn muốn lên tòa án thì vẻ hơi có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.