Chương 989: Đến hoài châu
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Khu phát triển kinh tế mới do Ủy ban nhân dân tỉnh cai quản hoặc do Ủy ban cải cách và phát triển tỉnh thụ quyền Ủy ban nhân dân tỉnh. Ủy ban kinh tế ngoại thương và các bộ khác quản lý các phòng chức năng của các khu phát triển kinh tế của toàn tỉnh. Mà Hoài Châu lại là một khu kinh tế cấp tỉnh do Ủy ban nhân dân tỉnh trực tiếp cai quản.
Ý định ban đầu chỉ là để thúc đẩy phát triển kinh tế phía Tây, cho một số nhà máy xí nghiệp tiến sâu vào nội địa nhiều nhất có thể. Tất nhiên điều kiện để tiến vào nội địa hoàn toàn là sự thỏa hiệp về chính sách.
Thu hút sự chú ý của một số nhà đầu tư, nếu không thì cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, ai thèm đi?
Để thu hút càng nhiều nhà đầu tư, tỉnh đã dùng đủ mọi cách, ngoài miễn thu thuế hoàn toàn trong năm năm đầu, còn cho sử dụng đất miễn phí. Trong khu vực phát triển kinh tế mới, cho các nhà đầu tư tự do chọn đất, không thu một đồng phí nào.
Các biện pháp đó được thực hiện đã thật sự thu hút được một số nhà đầu tư lớn. Có vậy mới có được khu kinh tế mới Hoài Châu ngày hôm nay.
Đương nhiên cũng có những nhà tài phiệt, những chủ đầu tư lớn nhận định rằng, đến Hoài Châu đầu tư xây nhà máy, lập xí nghiệp chỉ là một số doanh nghiệp nhỏ và vừa, có tầm nhìn hạn chế mới hứng thú với những chính sách thu hút đầu tư như thế này.
Cũng có những người chỉ đến vì tham lợi nhỏ, lợi dụng những sơ hở để chuộc lợi. Còn các công ty lớn thật sự, tuyệt đối không muốn vào một mảnh đất như Hoài Châu, trừ phi là các xí nghiệp mang tính tài nguyên.
Nhận định này quả thật không sai, năm đó đầu tư vào khu phát triển kinh tế Hoài Châu thực sự đều là các doanh nghiệp không lớn. Cũng chỉ có một vài nhà đầu tư, nhưng ủy ban nhân dân tỉnh trong hoàn cảnh lúc đó, để tạo không khí sản xuất kinh doanh, đã sử dụng lý luận “chim sẻ tuy nhỏ cũng là thịt”, chỉ cần là doanh nghiệp, dù lớn dù nhỏ đều nhất loạt được thu nhận.
Điều kiện duy nhất đó là, phải căn cứ vào quy mô đầu tư lớn nhỏ làm cơ sở để quyết định loại đất phân cho doanh nghiệp. Điều kiện này, trên một mức độ nào nó là sự định ra quy phạm đối với các nhà đầu tư.
Nhưng động lực phát triển thực sự của Hoài Châu không phải hoàn toàn dựa vào xí nghiệp, mà dựa trên điều kiện giao thông vô cùng thuận tiện của khu vực này. Chính vị trí địa lý đắc địa quyết định giá trị của nó, cho nên Hoài Châu cũng không phải là một thành phố phát triển chủ yếu dựa trên công nghiệp.
Lại thêm sau đó, khi Lý Thiên Trụ nhận chức Chủ tịch tỉnh, lão rất quyết đoán đưa hai doanh nghiệp nhà nước lớn di chuyển vào khu kinh tế mới cấp tỉnh. Và chính nhờ đòn xuất kích mạnh mẽ đó của Lý Thiên Trụ mà khu kinh tế mới giữ vững được hiện trạng.
Trải qua vài năm nỗ lực, khu kinh tế mới đã ngày càng hiện lên cảnh tượng phồn vinh.
Hoài Châu có được như ngày hôm nay, có thể nói phần lớn là nhờ công lao của Lý Thiên Trụ. Đây có thể là một trong những nguyên nhân Lý Thiên Trụ muốn Trương Nhất Phàm coi trọng vấn đề này, vì đổi lại là ai cũng không mong muốn công trình do mình tâm huyết, bỏ công sức gây dựng bao lâu nay cứ như vậy mà suy tàn.
Càng hơn nữa, Lý Thiên Trụ vẫn còn đương chức, tất nhiên càng hy vọng làm cho mảnh đất kia sống lại, không muốn giữa đường đứt gánh. Nếu như khu công nghiệp này đóng của thì coi như năm đó, Lý Thiên Trụ không có mắt nhìn.
Tất cả những ý nghĩa đó, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói bằng lời.
Lý Thiên Trụ cũng không phải thần thánh, tất nhiên ông cũng có những nhu cầu nhất định. Còn về Lý Thiên Trụ có ý gì khác hay không, hoặc là để Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu phát hiện ra vấn đề gì, tiện thể giải quyết luôn, như thế tất nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Càng là bậc quan to, trong nhiều việc càng không nên nhiều lời, để những người dưới tự hiểu, tự hành động.
Ba người đã tới đất Hoài Châu, đây là một thành phố cấp 3, từ xưa đã được mệnh danh là nơi “cửa ngõ”, “yết hầu”, là đầu mối giao thông then chốt giữa khu trung đông bộ và đại tây nam.
Chính vì có lợi thế về vị trí địa lý mà nơi đây đặc biệt được Lý Thiên Trụ coi trọng. Cùng với sự phát triển của cải cách mở cửa, bất luận là đường bộ hay đường sắt, Hoài Châu đều là con đường tất yếu phải đi qua khi đi từ tỉnh Tương đến các khu vực phía tây.
Sau khi vào thành phố, Đằng Phi hỏi:
- Chủ tịch, chúng ta bây giờ đến khách sạn Hoài Châu hay là tự kiếm chỗ nào đó nghỉ tạm?
Do trước khi đi không báo cho quan chức địa phương ở đây, Đằng Phi lo ông chủ cần gặp một số vị lãnh đạo quan trọng nên hỏi như vậy. Trương Nhất Phàm gạt tàn thuốc, nói với Trương Tuyết Phong:
- Tiểu Trương, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã, việc ngủ nghỉ tính sau.
Từ tối hôm qua Đằng Phi đưa cho Trương Tuyết Phong một tấm bản đồ, y lập tức nghĩ ra phải làm gì, ngay hôm đó đến hiệu sách, mua một quyển bản đồ quốc gia Trung Quốc. Trước khi vào thành phố, hắn đã lôi ra xem kỹ bản đồ Hoài Châu một lượt, trong đầu cơ bản đã nắm được đường đi.
Tuy nhiên trên bản đồ không có ghi chú rõ các khách sạn và nhà hàng ở đây, y chỉ có thể căn cứ vào các con đường chính trên bản đồ mà lần tìm dần dần. Trương Nhất Phàm chính là muốn xem khả năng ứng biến của Trương Tuyết Phong đến đâu.
Quả nhiên, Trương Tuyết Phong đã không làm hắn thất vọng.
Tới nhà hàng, Đằng Phi lập tức xuống xe, chạy đến cửa sau mở cửa cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà hàng: “Tương Tây tình”, trong lòng thầm nghĩ, xem ra đây chính là một trong số chuỗi nhà hàng Tương Tây tình.
Ở tỉnh thành, mỗi khi tiếp khách, Trương Nhất Phàm thường hay đến Ngọc Lầu Đông hoặc Tương Tây tình. Lần này đến nhà hàng Tương Tây tình ở đây, mặc dù phong cách trang hoàng không bằng trên tỉnh thành, nhưng lại mang hơi thở rất đặc trưng của địa phương. Hoài Châu là một địa phương hội tụ nhiều dân tộc, những nhân viên ở đây chỉ cần nhìn thoáng đã biết là những cô gái dân tộc thiểu số mang đậm bản sắc dân tộc.
Khi hai người vào, cũng không có phòng Vip riêng, nên ngồi luôn một bàn ở dưới phòng lớn tầng một.
Trương Tuyết Phong còn chưa tới, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Gọi cả tiểu Phong vào đây cùng ăn, ở bên ngoài không cần thiết phải câu nệ nguyên tắc quá.
Đằng Phi lập tức ra ngoài, gọi Trương Tuyết Phong đang hút thuốc bên cạnh xe vào quán.
Vào trong rồi, Trương Tuyết Phong vẫn giữ cái phong thái trước đây, ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng sau ông chủ. Trương Nhất Phàm nhướn mày:
- Anh làm gì vậy? Ta bắt anh vào đây đứng gác hay sao? Ngồi xuống đi.
Trương Tuyết Phong lúc này mới cười hì hì, có chút ngượng ngùng ngồi xuống.
Động tác vừa rồi đó của y đã kịp thu hút một vài ánh mắt hiếu kỳ của mấy nhân viên lễ tân. Khi ánh mắt bọn họ dừng lại ở chỗ ba người ngồi, trong lòng liền nghĩ, không phải là lại có nhân vật quan trọng đến đấy chứ?
Bởi vì Trương Tuyết Phong đứng theo tư thế của quân đội, rất thẳng, chỉ cần nhìn là biết ngay là người trong quân đội ra. Mấy nhân viên nữ phục vụ thì chỉ là tò mò nhìn thôi, nhưng giám đốc điều hành học rộng hiểu nhiều ở đó thì trong lòng liền nghi ngờ ngay.
Cô ta tự mình bưng ấm trà đến hỏi:
- Xin hỏi quý vị có bao nhiêu người?
Trong khi nói, ánh mắt với vẻ rất tự nhiên nhìn Trương Nhất Phàm. Đằng Phi nói:
- Ba người, cô chọn giúp cho vài món lên đi, chúng tôi đang vội.
Vì y biết Trương Nhất Phàm là người không thích ra vẻ, ngoài lúc tiếp khách không nói, bình thường ăn uống cũng khá thoải mái, không câu nệ rườm rà.
Giám đốc điều hành biết người đang nói chắc chắn chỉ là người hầu cận, cô rất nhẹ nhàng đáp:
- Dạ, bốn món một canh đủ không ạ?
Đằng Phi nói:
- Được, bốn món một canh! Làm cẩn thận đẹp mắt một chút là được.
Giám đốc điều hành đã hiểu, vừa rót trà cho khách vừa đáp lời. Lúc rót trà, cô thậm chí còn biết thứ tự lễ nghĩa, đầu tiên là rót cho Trương Nhất Phàm, thứ hai cho Đằng Phi, tiếp theo mới đến Trương Tuyết Phong.
Con người này, chỉ mới nhìn đã biết là có nhiều kinh nghiệm, rất biết suy xét, cư xử.
Từ đầu tới cuối, Trương Nhất Phàm mặc dù không ngẩng đầu nhìn cô lần nào, nhưng giám đốc điều hành vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng khi nói với Trương Nhất Phàm:
- Ngài dùng đồ uống gì ạ?
Mỗi lần nói, cô đều nhìn Trương Nhất Phàm, nhưng luôn là Đằng Phi trả lời thay. Đằng Phi nói:
- Nước suối đi!
- Được rồi, các vị chờ một lát, thức ăn sẽ lên ngay!
Khi giám đốc điều hành đi khỏi, còn nhìn lại Trương Nhất Phàm một lần nữa. Ba người đàn ông, tuy rằng tuổi đều rất trẻ. Trương Nhất Phàm mới hơn ba mươi một chút là cùng, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong thì có vẻ còn trẻ hơn, chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
Ba con người này đã cho cô cảm giác rất đặc biệt, bởi vậy cô cũng lưu ý tới họ nhiều hơn.
Sau khi chỉ bảo nhân viên, vị nữ giám đốc này ngồi xuống một bên, làm ra vẻ không chú ý, nhưng kỳ thực đang quan sát, đánh giá ba thực khách kỳ lạ.
Một người vừa mang theo thư ký, vừa có cả vệ sỹ tháp tùng thì có thể là ai?
Cô trong lòng suy nghĩ, dù là Bí thư thành ủy thành phố Hoài Châu tới ăn cơm, dù là ông ta có phô trương bày thế lớn đến đâu, cái giá gương cao tới đâu cũng không tạo cảm giác uy nghiêm như con người trẻ tuổi đó. Vừa rồi cái người nói thay đó, rõ ràng là vai trò thư ký kiêm trợ lý.
Bởi vì hình tượng của Đằng Phi quá giống thư ký rồi, ăn mặc cũng rất quy cách, đầu tóc cũng gọn gàng ngay ngắn, trong tay lại kẹp một cái túi. Đây chính là hình tượng tiêu chuẩn của hội thư ký chốn quan trường ở Hoài Châu.
Trương Tuyết Phong, vừa mới đứng sau Trương Nhất Phàm, cái phong cách quân sự tiêu chuẩn đó, cô chỉ cần nhìn qua là thấy, tuyệt đối là một vệ sỹ thân thủ không tồi. Thông thường vệ sỹ thường kiêm lái xe, điểm này không khó đoán.
Giám đốc điều hành nghĩ, ngày hôm nay đây là tốp khách kỳ quái thứ hai tới nhà hàng rồi.
Không lẽ Hoài Châu sắp có sự kiện lớn xảy ra?
Ý định ban đầu chỉ là để thúc đẩy phát triển kinh tế phía Tây, cho một số nhà máy xí nghiệp tiến sâu vào nội địa nhiều nhất có thể. Tất nhiên điều kiện để tiến vào nội địa hoàn toàn là sự thỏa hiệp về chính sách.
Thu hút sự chú ý của một số nhà đầu tư, nếu không thì cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, ai thèm đi?
Để thu hút càng nhiều nhà đầu tư, tỉnh đã dùng đủ mọi cách, ngoài miễn thu thuế hoàn toàn trong năm năm đầu, còn cho sử dụng đất miễn phí. Trong khu vực phát triển kinh tế mới, cho các nhà đầu tư tự do chọn đất, không thu một đồng phí nào.
Các biện pháp đó được thực hiện đã thật sự thu hút được một số nhà đầu tư lớn. Có vậy mới có được khu kinh tế mới Hoài Châu ngày hôm nay.
Đương nhiên cũng có những nhà tài phiệt, những chủ đầu tư lớn nhận định rằng, đến Hoài Châu đầu tư xây nhà máy, lập xí nghiệp chỉ là một số doanh nghiệp nhỏ và vừa, có tầm nhìn hạn chế mới hứng thú với những chính sách thu hút đầu tư như thế này.
Cũng có những người chỉ đến vì tham lợi nhỏ, lợi dụng những sơ hở để chuộc lợi. Còn các công ty lớn thật sự, tuyệt đối không muốn vào một mảnh đất như Hoài Châu, trừ phi là các xí nghiệp mang tính tài nguyên.
Nhận định này quả thật không sai, năm đó đầu tư vào khu phát triển kinh tế Hoài Châu thực sự đều là các doanh nghiệp không lớn. Cũng chỉ có một vài nhà đầu tư, nhưng ủy ban nhân dân tỉnh trong hoàn cảnh lúc đó, để tạo không khí sản xuất kinh doanh, đã sử dụng lý luận “chim sẻ tuy nhỏ cũng là thịt”, chỉ cần là doanh nghiệp, dù lớn dù nhỏ đều nhất loạt được thu nhận.
Điều kiện duy nhất đó là, phải căn cứ vào quy mô đầu tư lớn nhỏ làm cơ sở để quyết định loại đất phân cho doanh nghiệp. Điều kiện này, trên một mức độ nào nó là sự định ra quy phạm đối với các nhà đầu tư.
Nhưng động lực phát triển thực sự của Hoài Châu không phải hoàn toàn dựa vào xí nghiệp, mà dựa trên điều kiện giao thông vô cùng thuận tiện của khu vực này. Chính vị trí địa lý đắc địa quyết định giá trị của nó, cho nên Hoài Châu cũng không phải là một thành phố phát triển chủ yếu dựa trên công nghiệp.
Lại thêm sau đó, khi Lý Thiên Trụ nhận chức Chủ tịch tỉnh, lão rất quyết đoán đưa hai doanh nghiệp nhà nước lớn di chuyển vào khu kinh tế mới cấp tỉnh. Và chính nhờ đòn xuất kích mạnh mẽ đó của Lý Thiên Trụ mà khu kinh tế mới giữ vững được hiện trạng.
Trải qua vài năm nỗ lực, khu kinh tế mới đã ngày càng hiện lên cảnh tượng phồn vinh.
Hoài Châu có được như ngày hôm nay, có thể nói phần lớn là nhờ công lao của Lý Thiên Trụ. Đây có thể là một trong những nguyên nhân Lý Thiên Trụ muốn Trương Nhất Phàm coi trọng vấn đề này, vì đổi lại là ai cũng không mong muốn công trình do mình tâm huyết, bỏ công sức gây dựng bao lâu nay cứ như vậy mà suy tàn.
Càng hơn nữa, Lý Thiên Trụ vẫn còn đương chức, tất nhiên càng hy vọng làm cho mảnh đất kia sống lại, không muốn giữa đường đứt gánh. Nếu như khu công nghiệp này đóng của thì coi như năm đó, Lý Thiên Trụ không có mắt nhìn.
Tất cả những ý nghĩa đó, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói bằng lời.
Lý Thiên Trụ cũng không phải thần thánh, tất nhiên ông cũng có những nhu cầu nhất định. Còn về Lý Thiên Trụ có ý gì khác hay không, hoặc là để Trương Nhất Phàm ở Hoài Châu phát hiện ra vấn đề gì, tiện thể giải quyết luôn, như thế tất nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Càng là bậc quan to, trong nhiều việc càng không nên nhiều lời, để những người dưới tự hiểu, tự hành động.
Ba người đã tới đất Hoài Châu, đây là một thành phố cấp 3, từ xưa đã được mệnh danh là nơi “cửa ngõ”, “yết hầu”, là đầu mối giao thông then chốt giữa khu trung đông bộ và đại tây nam.
Chính vì có lợi thế về vị trí địa lý mà nơi đây đặc biệt được Lý Thiên Trụ coi trọng. Cùng với sự phát triển của cải cách mở cửa, bất luận là đường bộ hay đường sắt, Hoài Châu đều là con đường tất yếu phải đi qua khi đi từ tỉnh Tương đến các khu vực phía tây.
Sau khi vào thành phố, Đằng Phi hỏi:
- Chủ tịch, chúng ta bây giờ đến khách sạn Hoài Châu hay là tự kiếm chỗ nào đó nghỉ tạm?
Do trước khi đi không báo cho quan chức địa phương ở đây, Đằng Phi lo ông chủ cần gặp một số vị lãnh đạo quan trọng nên hỏi như vậy. Trương Nhất Phàm gạt tàn thuốc, nói với Trương Tuyết Phong:
- Tiểu Trương, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã, việc ngủ nghỉ tính sau.
Từ tối hôm qua Đằng Phi đưa cho Trương Tuyết Phong một tấm bản đồ, y lập tức nghĩ ra phải làm gì, ngay hôm đó đến hiệu sách, mua một quyển bản đồ quốc gia Trung Quốc. Trước khi vào thành phố, hắn đã lôi ra xem kỹ bản đồ Hoài Châu một lượt, trong đầu cơ bản đã nắm được đường đi.
Tuy nhiên trên bản đồ không có ghi chú rõ các khách sạn và nhà hàng ở đây, y chỉ có thể căn cứ vào các con đường chính trên bản đồ mà lần tìm dần dần. Trương Nhất Phàm chính là muốn xem khả năng ứng biến của Trương Tuyết Phong đến đâu.
Quả nhiên, Trương Tuyết Phong đã không làm hắn thất vọng.
Tới nhà hàng, Đằng Phi lập tức xuống xe, chạy đến cửa sau mở cửa cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển hiệu nhà hàng: “Tương Tây tình”, trong lòng thầm nghĩ, xem ra đây chính là một trong số chuỗi nhà hàng Tương Tây tình.
Ở tỉnh thành, mỗi khi tiếp khách, Trương Nhất Phàm thường hay đến Ngọc Lầu Đông hoặc Tương Tây tình. Lần này đến nhà hàng Tương Tây tình ở đây, mặc dù phong cách trang hoàng không bằng trên tỉnh thành, nhưng lại mang hơi thở rất đặc trưng của địa phương. Hoài Châu là một địa phương hội tụ nhiều dân tộc, những nhân viên ở đây chỉ cần nhìn thoáng đã biết là những cô gái dân tộc thiểu số mang đậm bản sắc dân tộc.
Khi hai người vào, cũng không có phòng Vip riêng, nên ngồi luôn một bàn ở dưới phòng lớn tầng một.
Trương Tuyết Phong còn chưa tới, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Gọi cả tiểu Phong vào đây cùng ăn, ở bên ngoài không cần thiết phải câu nệ nguyên tắc quá.
Đằng Phi lập tức ra ngoài, gọi Trương Tuyết Phong đang hút thuốc bên cạnh xe vào quán.
Vào trong rồi, Trương Tuyết Phong vẫn giữ cái phong thái trước đây, ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng sau ông chủ. Trương Nhất Phàm nhướn mày:
- Anh làm gì vậy? Ta bắt anh vào đây đứng gác hay sao? Ngồi xuống đi.
Trương Tuyết Phong lúc này mới cười hì hì, có chút ngượng ngùng ngồi xuống.
Động tác vừa rồi đó của y đã kịp thu hút một vài ánh mắt hiếu kỳ của mấy nhân viên lễ tân. Khi ánh mắt bọn họ dừng lại ở chỗ ba người ngồi, trong lòng liền nghĩ, không phải là lại có nhân vật quan trọng đến đấy chứ?
Bởi vì Trương Tuyết Phong đứng theo tư thế của quân đội, rất thẳng, chỉ cần nhìn là biết ngay là người trong quân đội ra. Mấy nhân viên nữ phục vụ thì chỉ là tò mò nhìn thôi, nhưng giám đốc điều hành học rộng hiểu nhiều ở đó thì trong lòng liền nghi ngờ ngay.
Cô ta tự mình bưng ấm trà đến hỏi:
- Xin hỏi quý vị có bao nhiêu người?
Trong khi nói, ánh mắt với vẻ rất tự nhiên nhìn Trương Nhất Phàm. Đằng Phi nói:
- Ba người, cô chọn giúp cho vài món lên đi, chúng tôi đang vội.
Vì y biết Trương Nhất Phàm là người không thích ra vẻ, ngoài lúc tiếp khách không nói, bình thường ăn uống cũng khá thoải mái, không câu nệ rườm rà.
Giám đốc điều hành biết người đang nói chắc chắn chỉ là người hầu cận, cô rất nhẹ nhàng đáp:
- Dạ, bốn món một canh đủ không ạ?
Đằng Phi nói:
- Được, bốn món một canh! Làm cẩn thận đẹp mắt một chút là được.
Giám đốc điều hành đã hiểu, vừa rót trà cho khách vừa đáp lời. Lúc rót trà, cô thậm chí còn biết thứ tự lễ nghĩa, đầu tiên là rót cho Trương Nhất Phàm, thứ hai cho Đằng Phi, tiếp theo mới đến Trương Tuyết Phong.
Con người này, chỉ mới nhìn đã biết là có nhiều kinh nghiệm, rất biết suy xét, cư xử.
Từ đầu tới cuối, Trương Nhất Phàm mặc dù không ngẩng đầu nhìn cô lần nào, nhưng giám đốc điều hành vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng khi nói với Trương Nhất Phàm:
- Ngài dùng đồ uống gì ạ?
Mỗi lần nói, cô đều nhìn Trương Nhất Phàm, nhưng luôn là Đằng Phi trả lời thay. Đằng Phi nói:
- Nước suối đi!
- Được rồi, các vị chờ một lát, thức ăn sẽ lên ngay!
Khi giám đốc điều hành đi khỏi, còn nhìn lại Trương Nhất Phàm một lần nữa. Ba người đàn ông, tuy rằng tuổi đều rất trẻ. Trương Nhất Phàm mới hơn ba mươi một chút là cùng, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong thì có vẻ còn trẻ hơn, chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
Ba con người này đã cho cô cảm giác rất đặc biệt, bởi vậy cô cũng lưu ý tới họ nhiều hơn.
Sau khi chỉ bảo nhân viên, vị nữ giám đốc này ngồi xuống một bên, làm ra vẻ không chú ý, nhưng kỳ thực đang quan sát, đánh giá ba thực khách kỳ lạ.
Một người vừa mang theo thư ký, vừa có cả vệ sỹ tháp tùng thì có thể là ai?
Cô trong lòng suy nghĩ, dù là Bí thư thành ủy thành phố Hoài Châu tới ăn cơm, dù là ông ta có phô trương bày thế lớn đến đâu, cái giá gương cao tới đâu cũng không tạo cảm giác uy nghiêm như con người trẻ tuổi đó. Vừa rồi cái người nói thay đó, rõ ràng là vai trò thư ký kiêm trợ lý.
Bởi vì hình tượng của Đằng Phi quá giống thư ký rồi, ăn mặc cũng rất quy cách, đầu tóc cũng gọn gàng ngay ngắn, trong tay lại kẹp một cái túi. Đây chính là hình tượng tiêu chuẩn của hội thư ký chốn quan trường ở Hoài Châu.
Trương Tuyết Phong, vừa mới đứng sau Trương Nhất Phàm, cái phong cách quân sự tiêu chuẩn đó, cô chỉ cần nhìn qua là thấy, tuyệt đối là một vệ sỹ thân thủ không tồi. Thông thường vệ sỹ thường kiêm lái xe, điểm này không khó đoán.
Giám đốc điều hành nghĩ, ngày hôm nay đây là tốp khách kỳ quái thứ hai tới nhà hàng rồi.
Không lẽ Hoài Châu sắp có sự kiện lớn xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.