Chương 405: Điều chỉnh lại một chút
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Sự kiện mấy người gây chuyện với Hà Tiêu Tiêu toàn bộ bị sa lưới, Trương Nhất Phàm đặc biệt nhằm vào vấn đề trị an của thành phố Song Giang, mở hội nghị thường vụ. Công tác trị an của thành phố Song Giang quả thực khiến người ta khinh thường, đây là chuyện rõ ràng trong lòng mọi người đều biết.
Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật An Bình, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đới Lập Công, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Xán, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Lý Triều Huy, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, Phó chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa, Phó bí thư Ninh Thành Cương, chín vị đại ủy viên thường vụ của thành phố Song Giang đều đến đông đủ, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố cũng từ trường Đảng trở về.
Đây là hội nghị ủy viên thường vụ đầu tiên đông đủ mọi nhân viên từ khi Trương Nhất Phàm nhậm chức tới nay. Nhắc tới vấn đề trị an, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn mọi người:
- Tôi nói hai câu. Vấn đề trị an của thành phố Song Giang là vấn đề hết sức nan giải. Cần chỉnh đốn lại một phen, công tác đối nội ảnh hưởng đến môi trường sống của quần chúng nhân dân, công tác đối ngoại ảnh hưởng đến thu hút đầu tư.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, cảm thấy Bộ Kiên Cố này còn nói được mấy câu có lý. Ông Bộ Kiên Cố đó bốn mươi sáu tuổi, vừa ngồi vào ghế Chủ tịch thành phố đó một nhiệm kỳ, nhiệm kỳ tới có thể sẽ không đến lượt y, điều này rất khó nói.
Mấy vị Phó Chủ tịch thành phố bên dưới đều có ý xấu này, điều này cho thấy, một là Chủ tịch thành phố không có uy lực gắn kết mọi người lại, ngay cả mấy cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố phía dưới đều không quản được. Hai là chứng tỏ sau lưng những người này ít nhiều có thế lực chống đỡ nên bọn họ mới có gan ngầm cạnh tranh.
Mà tên Bộ Kiên Cố này rất buồn bực với tân Bí thư, vì sao không phải là y thay thế Bí thư cũ chứ? Cục diện thành phố Song Giang lại trở nên như vậy, chắc chắn là Bộ Kiên Cố không ngờ tới.
Nhưng không biết làm sao lại là một tên nhóc tuổi đời vẫn chưa tới ba mươi từ trong tỉnh giành được chức tân Bí thư này. Bộ Kiên Cố trong khoảng thời gian này ở trường Đảng thực sự vẫn đang thăm dò hoàn cảnh của Trương Nhất Phàm.
Kết quả hỏi thăm được chắc chắn khiến y càng buồn phiền, người ta là cháu đời thứ ba của Trương Hệ. Bởi vậy, mấy ngày nay trong lòng Bộ Kiên Cố lo lắng không yên, rốt cuộc là nên ủng hộ công tác của Thành ủy hay là mặc kệ, việc ai người nấy làm?
Nếu Trương Nhất Phàm là cháu đời thứ ba của Trương Hệ, Bộ Kiên Cố lại tính toán nước đi khác, quản lý tốt công việc nhà nước bên này là được rồi, còn Thành ủy bên kia y quyết không nhúng tay vào. Đồng thời cũng phải xem cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, nếu hắn năng lực bình thường, Bộ Kiên Cố liền cân nhắc đến việc chiếm lấy một nửa giang sơn, làm theo ý mình.
Nếu Trương Nhất Phàm năm lực kém, y liền biểu hiện cứng rắn một chút, cho hắn đi tàu bay giấy. Đương nhiên, đây là trường hợp lý tưởng và thoải mái nhất. Còn có một trường hợp đó là nếu Trương Nhất Phàm quá mạnh mẽ, trong tình huống bất đắc dĩ, bản thân y đành phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nương nhờ vào hắn, sau đó làm thật tốt công tác Thành ủy bên này thì sang năm mới có thể tiếp tục bảo vệ chiếc ghế Chủ tịch thành phố này.
Mất ba ngày y mới phơi bày được tâm tình, cùng dự liệu cho mình ba con đường. Hôm nay, Bộ Kiên Cố ủng hộ đề nghị của Trương Nhất Phàm chính là muốn thử thách xemTrương Nhất Phàm nông sâu đến đâu.
Đảng ủy không phải là chủ quản Ban Tuyên giáo, Mặt trận Tổ quốc, ban Tổ chức cán bộ, Đảng ủy Công an sao? Công tác trị an vốn dĩ chính là chuyện của Đảng ủy Công an, hơn nữa lão già Dương Lập Thế Bí thư Đảng ủy Công an cũng có mặt, chuyện của bộ phận mấy người, hôm nay y đã nói mở đầu rồi, dường như cũng không có quan hệ quá lớn tới y.
Trong lòng Bộ Kiên Cố đã phân chia rõ ràng Thành ủy và Ủy ban nhân dân. Y nói như vậy chỉ là muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhen nhóm cho ngọn lửa ấy càng bùng cháy to hơn, nhìn bước đi tiếp theo của Trương Nhất Phàm.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm là trực tiếp đặt hắn trong tình hình thành phố Song Giang, nếu ở hội nghị thường vụ đã đề cập đến vấn đề này thì dù sao cũng phải có kết luận. Nếu đề nghị của hắn không được thông qua thì liền không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhắc tới vấn đề trị an, vẻ mặt mọi người đều rất kỳ quái.
Đây đúng là một vấn đề nan giải! Hệ thống chính trị pháp luật không đủ mạnh, Lưu Bá Lâm có chút tiêu cực, Dương Lập Thế tuổi đã cao, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của y, tất cả y đều giả câm giả điếc.
Mà Thành ủy Ngô Lý Mậu, bởi vì vừa mới lên được một năm, ngay cả cơ hội lên chức ủy viên thường vụ cũng không có. Bí thư cũ tiền nhiệm cũng không hề đề bạt ý kiến gì, bởi vậy có thể thấy được Ngô Lý Mậu cũng không được.
Theo quan sát củaTrương Nhất Phàm trong khoảng thời gian này, kẻ mới nổi lên và vị Bí thư tiền nhiệm dường như có quan hệ khá gần gũi, có ý để Ngô Lý Mậu thay thế. Trương Nhất Phàm vừa mới nhậm chức, hắn có quyền trong vòng ba tháng đề bạt chức Trưởng ban thư ký và Chánh văn phòng mới cùng các chức vụ trọng yếu khác.
Tu sửa và sắp xếp lại bộ máy lãnh đạo từ đầu là chuyện mà hắn phải làm, nhưng hắn lại đem vấn đề trị an lên hàng đầu. Nhìn thấy mọi người đều im lặng, Trương Nhất Phàm liền nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thành phố Bộ nói rất đúng, vấn đề trị an ảnh hưởng đến môi trường sống lành mạnh của quần chúng nhân dân, cũng ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư trong công tác đối ngoại. Các vị lãnh đạo ở đây đều không chuẩn bị phát biểu ý kiến, chẳng lẽ các vị đều hy vọng nhìn thấy cục diện này như hiện tại sao?
Những lời nói rất sắc bén, ngăn chặn những người muốn rút lui lảng tránh vấn đề.
Im lặng tức là sao? Thừa nhận? Ủng hộ? Hay là phản đối, nếu các vị không nói lời nào, có quỷ mới biết các vị suy nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn tôi đi đoán ý của từng người một sao?
Vấn đề trị an thành phố Song Giang, không một người nào dám nói tốt! Đây là chuyện mạo phạm tối kỵ. Nếu tình hình như vậy mà các vị còn nói tốt chẳng phải là nói dối trắng trợn sao?
Nếu tất cả mọi người đều cho rằng không tốt thì tại sao lại không nói? Các vị còn có ý muốn nào khác sao?
Kỳ thật, bọn họ trong lòng đều thiếu tự tin vào cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, mọi người đều không để tâm đến, chỉ cần không nhắc đến mình, mặc kệ các người nói gì, tôi vẫn tiếp tục giả câm giả điếc.
Xem ra Bí thư mới rất có quyết tâm muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo hệ thống chính trị pháp luật, hắn liền nêu ra vấn đề, nhưng Dương Lập Thế liệu có đồng ý? Liệu y có chịu dưới trướng tên bí thư nhỏ nhoi này?
Quả nhiên, Dương Lập Thế nâng nâng mí mắt đang trĩu xuống vì buồn ngủ:
- Tôi cũng cho rằng đồng chí Lưu Bá Lâm không thích hợp tái đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Công an này! Tôi đề nghị để đồng chí Hoàng Hồng Sâm tiếp nhận chức vụ này, mọi người thấy thế nào?
Ngu!
Rất nhiều người trong lòng hung hăng mắng chửi, Dương Lập Thế thật là mắt mờ, không còn dùng được nữa, làm tới Bí thư Thành ủy là uổng phí? Nếu người ta đã nhúng tay vào hệ thống chính trị pháp luật, tự nhiên trong lòng sớm đã chọn được người rồi, ông ta lúc này lại đề nghị cho Phó cục trưởng Hoàng Hồng Sâm tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này, không phải ngốc sao?
Bởi vì bình thường Dương Lập Thế này đối nhân xử thế không ra sao cả, hơn nữa từ khi bí thư cũ xuống, y còn có chút kiêu căng tự đại, chỉ là có thâm niên thôi. Những cán bộ địa phương, đã lăn lộn ở thành phố Song Giang mấy chục năm. Chỉ là trước mắt ông ta là Ủy viên thường vụ duy nhất đã hơn năm mươi sáu tuổi, ba năm trước mới rời khỏi vị trí Cục trưởng Cục Công an này.
Nhưng ông ta vẫn là bá chủ vị trí Bí thư Đảng ủy Công an này, sống chết thế nào cũng không thay đổi. Hơn nữa ông ta có quan hệ tốt với bí thư cũ, bí thư cũ cũng không hề có ý kiến gì với y.
Một vài người nghe xong những lời của Dương Lập Thế, có người khẽ cười khẩy.
Trương Nhất Phàm tới thành phố Song Giang, tự nhiên cũng phải tìm hiểu qua mấy người này, tuy rằng không đủ hiểu biết thấu đáo nhưng cũng biết được vài phần. Hoàng Hồng Sâm này là ai Trương Nhất Phàm không rõ lắm, y ở vị trí Phó cục trưởng thường trực này, cũng không có cống hiến gì, chứng tỏ con người này không hề làm gì.
Không làm gì chính là chuyện mà Trương Nhất Phàm căm ghét đến tận xương tủy. Hoặc là từ chức về vườn đi, hoặc là cố gắng làm việc cho thật tốt. Nếu không đừng có chiếm lấy hầm cầu mãi mà không chịu ra.
Sau khi nhìn lướt qua một lượt vẻ mặt của mọi người, Trương Nhất Phàm thể hiện thái độ điềm tĩnh không hề tức giận:
- Tôi cho rằng ý kiến để đồng chí Diệp Á Bình đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục Công an này khá hợp lý. Bây giờ mọi người ai đồng ý thì giơ tay lên biểu quyết!
Trương Nhất Phàm không muốn cho bọn người kia quá nhiều cơ hội, dù sao tình thế trước mắt bắt buộc phải làm, ở thời điểm mấu chốt, nếu mọi người tiếp tục có những ý định xấu, ý kiến không thống nhất, hắn liền dùng lời nói ủy quyền của Bí thư Thành ủy.
Nói thật ra trong hệ thống công an có đội ngũ những người này cũng làm hắn lo lắng, bởi vì lăn lộn trong đội ngũ này đã lâu nên ắt sẽ có một chút quan hệ rối loạn. Nhưng điều hắn không muốn nhìn thấy và nghe thấy nhất đó chính là một vài nhân viên đi ngược lại tấm biển công an chấp pháp của nhà nước, làm ô dù cho không ít những thành phần không tuân thủ luật pháp.
Đồng chí Diệp Á Bình là người như thế nào?
Nữ chủ tịch duy nhất của thành phố Song Giang, năm nay vừa tới tuổi bốn mươi, có xuất thân quân đội. những tư liệu này là do Trương Nhất Phàm hai ngày trước biết được, vốn người của hắn tuyển là Quan Bảo Hoa, nhưng Quan Bảo Hoa là một cậu học trò, hơn nữa lại là Phó Chủ tịch thành phố, nhìn chung hai người bọn họ hai năm nay ở thành phố Song Giang biểu hiện còn không bằng người phụ nữ Diệp Á Bình này nữa.
Diệp Á Bình dù ở nhà hay ở nơi làm việc đều kà một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc có phần bá đạo. Cho dù là mấy người đàn ông của Ủy ban nhân dân thành phố cũng không ai dám chiếm ưu thế trước mặt cô.
Diệp Á Bình là người phụ nữ làm việc thành thục và rất lý trí, trong công việc rất có chừng mực. Trương Nhất Phàm biết được tin tức này liền rất nhanh chóng đưa ra quyết định. Có Diệp Á Bình xuất thân quân đội khả năng so với Quan Bảo Hoa ở bất kỳ thời điểm nào cũng rất quyết đoán.
Quan Bảo Hoa hiện tại là Phó Chủ tịch thành phố thường trực thành phố, y cũng không có tâm tư đi quản chuyện của ngành công an. Chuyện này một khi đã quyết định, lập tức khiến cho hội nghị ồ lên một trận.
Rất nhiều người trong lòng thầm đoán không biết từ khi nào Diệp Á Bình và Bí thư Thành ủy mới tới lại có liên hệ với nhau như vậy? Trong lòng mọi người, có kẻ đố kỵ, có kẻ hâm mộ.
Ngay cả Bộ Kiên Cố cũng hơi sửng sốt, y dám khẳng định Diệp Á Bình tuyệt đối không phải là người của Trương Nhất Phàm, y rất rõ con người Diệp Á Bình. Nếu cô ta không có xuất thân quân đội, hơn nữa ở thành phố có chút người ủng hộ thì bà ta chắc chắn không đảm đương nổi chức Phó Chủ tịch thành phố này.
Trước mắt, bà ta phụ trách mảng công nghiệp, cải cách xí nghiệp, kinh tế thương mại đối ngoại. Ủy ban kinh tế phân công quản lý, Cục xí nghiệp vừa và nhỏ, Cục xí nghiệp xã, thị trấn, Ủy ban hiệp thương kinh tế, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước, Cục lao động và bảo đảm xã hội, Cục quản lý giám sát an toàn sản xuất, Cục Khoa học kỹ thuật, Cục hợp tác kinh tế mậu dịch đối ngoại, Sở ngoại vụ, Ban quản lý xí nghiệp vừa và nhỏ, chịu trách nhiệm liên hệ với Hiệp hội Khoa học và Cục độc quyền thuốc lá, Cục giám sát chất lượng kỹ thuật, Cục quản lý giám sát thực phẩm và dược phẩm, xí nghiệp điện, đường sắt và các đơn vị trực thuộc khác trong tỉnh.
Công việc của bà ta khá nhiều, cũng là nhân viên quan trọng nhất của Ủy ban nhân dân cấp thành phố, hơn nữa ở lĩnh vực này công việc bà ta đều làm rất tốt, nếu không bao nhiêu xí nghiệp to nhỏ của thành phố Song Giang chẳng phải đã lâm vào tình trạng hỗn loạn rồi sao?
Không ngờ Phó Chủ tịch thành phố Quan Bảo Hoa giơ tay lên:
- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Trương cho đồng chí Diệp Á Bình đảm nhiệm chức vị Cục trưởng công an.
Bộ Kiên Cố lại càng sửng sốt, tên Quan Bảo Hoa này là đồng bọn chiến lược của y, không biết có phải đã thỏa thuận gì đó với Trương Nhất Phàm hay không?
Y nào đâu biết, hai ngày trước Quan Bảo Hoa đã nhận được điện thoại của em trai, Quan Hán Văn đã kể cho y nghe tỉ mỉ về xuất thân và tính cách của vị bí thư mới, bởi vậy, Quan Bảo Hoa ngay lập tức hiểu ý, nếu em trai có quan hệ tốt với bí thư mới thì tại sao y lại không nhân cơ hội lợi dụng điều đó chứ?
Tên họ Trương này không phải người bình thường muốn bám theo là được, Quan Bảo Hoa lên tiếng khiến một vài người ngay lập tức suy nghĩ. Rốt cuộc có nên ủng hộ hay không đây? Trong lúc đang do dự, Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố đột nhiên lên tiếng.
- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của Bí thư Trương cho đồng chí Diệp Á Bình lên làm Cục trưởng Công an.
Đây là bước ngoặt không ngờ đến của vở kịch, rất nhiều người vẫn còn chưa rõ quân bài chưa lật của Trương Nhất Phàm nên do dự chưa đưa ra quyết định, thật không ngờ nhân vật thứ hai của Thành ủy, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố lại đột nhiên giơ tay ủng hộ, điều này khiến không ít người thấy khó hiểu!
Bộ Kiên Cố này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
Đầu hàng? Hay là lùi một bước để tiến ba bước? Như thế này không giống cách đối nhân xử thế của y! Rất nhiều người đều cảm thấy không thể hiểu được chuyện này!
Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật An Bình, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đới Lập Công, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Xán, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Lý Triều Huy, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế, Phó chủ tịch thường trực thành phố Quan Bảo Hoa, Phó bí thư Ninh Thành Cương, chín vị đại ủy viên thường vụ của thành phố Song Giang đều đến đông đủ, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố cũng từ trường Đảng trở về.
Đây là hội nghị ủy viên thường vụ đầu tiên đông đủ mọi nhân viên từ khi Trương Nhất Phàm nhậm chức tới nay. Nhắc tới vấn đề trị an, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn mọi người:
- Tôi nói hai câu. Vấn đề trị an của thành phố Song Giang là vấn đề hết sức nan giải. Cần chỉnh đốn lại một phen, công tác đối nội ảnh hưởng đến môi trường sống của quần chúng nhân dân, công tác đối ngoại ảnh hưởng đến thu hút đầu tư.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà, cảm thấy Bộ Kiên Cố này còn nói được mấy câu có lý. Ông Bộ Kiên Cố đó bốn mươi sáu tuổi, vừa ngồi vào ghế Chủ tịch thành phố đó một nhiệm kỳ, nhiệm kỳ tới có thể sẽ không đến lượt y, điều này rất khó nói.
Mấy vị Phó Chủ tịch thành phố bên dưới đều có ý xấu này, điều này cho thấy, một là Chủ tịch thành phố không có uy lực gắn kết mọi người lại, ngay cả mấy cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố phía dưới đều không quản được. Hai là chứng tỏ sau lưng những người này ít nhiều có thế lực chống đỡ nên bọn họ mới có gan ngầm cạnh tranh.
Mà tên Bộ Kiên Cố này rất buồn bực với tân Bí thư, vì sao không phải là y thay thế Bí thư cũ chứ? Cục diện thành phố Song Giang lại trở nên như vậy, chắc chắn là Bộ Kiên Cố không ngờ tới.
Nhưng không biết làm sao lại là một tên nhóc tuổi đời vẫn chưa tới ba mươi từ trong tỉnh giành được chức tân Bí thư này. Bộ Kiên Cố trong khoảng thời gian này ở trường Đảng thực sự vẫn đang thăm dò hoàn cảnh của Trương Nhất Phàm.
Kết quả hỏi thăm được chắc chắn khiến y càng buồn phiền, người ta là cháu đời thứ ba của Trương Hệ. Bởi vậy, mấy ngày nay trong lòng Bộ Kiên Cố lo lắng không yên, rốt cuộc là nên ủng hộ công tác của Thành ủy hay là mặc kệ, việc ai người nấy làm?
Nếu Trương Nhất Phàm là cháu đời thứ ba của Trương Hệ, Bộ Kiên Cố lại tính toán nước đi khác, quản lý tốt công việc nhà nước bên này là được rồi, còn Thành ủy bên kia y quyết không nhúng tay vào. Đồng thời cũng phải xem cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, nếu hắn năng lực bình thường, Bộ Kiên Cố liền cân nhắc đến việc chiếm lấy một nửa giang sơn, làm theo ý mình.
Nếu Trương Nhất Phàm năm lực kém, y liền biểu hiện cứng rắn một chút, cho hắn đi tàu bay giấy. Đương nhiên, đây là trường hợp lý tưởng và thoải mái nhất. Còn có một trường hợp đó là nếu Trương Nhất Phàm quá mạnh mẽ, trong tình huống bất đắc dĩ, bản thân y đành phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nương nhờ vào hắn, sau đó làm thật tốt công tác Thành ủy bên này thì sang năm mới có thể tiếp tục bảo vệ chiếc ghế Chủ tịch thành phố này.
Mất ba ngày y mới phơi bày được tâm tình, cùng dự liệu cho mình ba con đường. Hôm nay, Bộ Kiên Cố ủng hộ đề nghị của Trương Nhất Phàm chính là muốn thử thách xemTrương Nhất Phàm nông sâu đến đâu.
Đảng ủy không phải là chủ quản Ban Tuyên giáo, Mặt trận Tổ quốc, ban Tổ chức cán bộ, Đảng ủy Công an sao? Công tác trị an vốn dĩ chính là chuyện của Đảng ủy Công an, hơn nữa lão già Dương Lập Thế Bí thư Đảng ủy Công an cũng có mặt, chuyện của bộ phận mấy người, hôm nay y đã nói mở đầu rồi, dường như cũng không có quan hệ quá lớn tới y.
Trong lòng Bộ Kiên Cố đã phân chia rõ ràng Thành ủy và Ủy ban nhân dân. Y nói như vậy chỉ là muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhen nhóm cho ngọn lửa ấy càng bùng cháy to hơn, nhìn bước đi tiếp theo của Trương Nhất Phàm.
Biểu hiện của Trương Nhất Phàm là trực tiếp đặt hắn trong tình hình thành phố Song Giang, nếu ở hội nghị thường vụ đã đề cập đến vấn đề này thì dù sao cũng phải có kết luận. Nếu đề nghị của hắn không được thông qua thì liền không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhắc tới vấn đề trị an, vẻ mặt mọi người đều rất kỳ quái.
Đây đúng là một vấn đề nan giải! Hệ thống chính trị pháp luật không đủ mạnh, Lưu Bá Lâm có chút tiêu cực, Dương Lập Thế tuổi đã cao, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của y, tất cả y đều giả câm giả điếc.
Mà Thành ủy Ngô Lý Mậu, bởi vì vừa mới lên được một năm, ngay cả cơ hội lên chức ủy viên thường vụ cũng không có. Bí thư cũ tiền nhiệm cũng không hề đề bạt ý kiến gì, bởi vậy có thể thấy được Ngô Lý Mậu cũng không được.
Theo quan sát củaTrương Nhất Phàm trong khoảng thời gian này, kẻ mới nổi lên và vị Bí thư tiền nhiệm dường như có quan hệ khá gần gũi, có ý để Ngô Lý Mậu thay thế. Trương Nhất Phàm vừa mới nhậm chức, hắn có quyền trong vòng ba tháng đề bạt chức Trưởng ban thư ký và Chánh văn phòng mới cùng các chức vụ trọng yếu khác.
Tu sửa và sắp xếp lại bộ máy lãnh đạo từ đầu là chuyện mà hắn phải làm, nhưng hắn lại đem vấn đề trị an lên hàng đầu. Nhìn thấy mọi người đều im lặng, Trương Nhất Phàm liền nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thành phố Bộ nói rất đúng, vấn đề trị an ảnh hưởng đến môi trường sống lành mạnh của quần chúng nhân dân, cũng ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư trong công tác đối ngoại. Các vị lãnh đạo ở đây đều không chuẩn bị phát biểu ý kiến, chẳng lẽ các vị đều hy vọng nhìn thấy cục diện này như hiện tại sao?
Những lời nói rất sắc bén, ngăn chặn những người muốn rút lui lảng tránh vấn đề.
Im lặng tức là sao? Thừa nhận? Ủng hộ? Hay là phản đối, nếu các vị không nói lời nào, có quỷ mới biết các vị suy nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn tôi đi đoán ý của từng người một sao?
Vấn đề trị an thành phố Song Giang, không một người nào dám nói tốt! Đây là chuyện mạo phạm tối kỵ. Nếu tình hình như vậy mà các vị còn nói tốt chẳng phải là nói dối trắng trợn sao?
Nếu tất cả mọi người đều cho rằng không tốt thì tại sao lại không nói? Các vị còn có ý muốn nào khác sao?
Kỳ thật, bọn họ trong lòng đều thiếu tự tin vào cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, mọi người đều không để tâm đến, chỉ cần không nhắc đến mình, mặc kệ các người nói gì, tôi vẫn tiếp tục giả câm giả điếc.
Xem ra Bí thư mới rất có quyết tâm muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo hệ thống chính trị pháp luật, hắn liền nêu ra vấn đề, nhưng Dương Lập Thế liệu có đồng ý? Liệu y có chịu dưới trướng tên bí thư nhỏ nhoi này?
Quả nhiên, Dương Lập Thế nâng nâng mí mắt đang trĩu xuống vì buồn ngủ:
- Tôi cũng cho rằng đồng chí Lưu Bá Lâm không thích hợp tái đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Công an này! Tôi đề nghị để đồng chí Hoàng Hồng Sâm tiếp nhận chức vụ này, mọi người thấy thế nào?
Ngu!
Rất nhiều người trong lòng hung hăng mắng chửi, Dương Lập Thế thật là mắt mờ, không còn dùng được nữa, làm tới Bí thư Thành ủy là uổng phí? Nếu người ta đã nhúng tay vào hệ thống chính trị pháp luật, tự nhiên trong lòng sớm đã chọn được người rồi, ông ta lúc này lại đề nghị cho Phó cục trưởng Hoàng Hồng Sâm tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này, không phải ngốc sao?
Bởi vì bình thường Dương Lập Thế này đối nhân xử thế không ra sao cả, hơn nữa từ khi bí thư cũ xuống, y còn có chút kiêu căng tự đại, chỉ là có thâm niên thôi. Những cán bộ địa phương, đã lăn lộn ở thành phố Song Giang mấy chục năm. Chỉ là trước mắt ông ta là Ủy viên thường vụ duy nhất đã hơn năm mươi sáu tuổi, ba năm trước mới rời khỏi vị trí Cục trưởng Cục Công an này.
Nhưng ông ta vẫn là bá chủ vị trí Bí thư Đảng ủy Công an này, sống chết thế nào cũng không thay đổi. Hơn nữa ông ta có quan hệ tốt với bí thư cũ, bí thư cũ cũng không hề có ý kiến gì với y.
Một vài người nghe xong những lời của Dương Lập Thế, có người khẽ cười khẩy.
Trương Nhất Phàm tới thành phố Song Giang, tự nhiên cũng phải tìm hiểu qua mấy người này, tuy rằng không đủ hiểu biết thấu đáo nhưng cũng biết được vài phần. Hoàng Hồng Sâm này là ai Trương Nhất Phàm không rõ lắm, y ở vị trí Phó cục trưởng thường trực này, cũng không có cống hiến gì, chứng tỏ con người này không hề làm gì.
Không làm gì chính là chuyện mà Trương Nhất Phàm căm ghét đến tận xương tủy. Hoặc là từ chức về vườn đi, hoặc là cố gắng làm việc cho thật tốt. Nếu không đừng có chiếm lấy hầm cầu mãi mà không chịu ra.
Sau khi nhìn lướt qua một lượt vẻ mặt của mọi người, Trương Nhất Phàm thể hiện thái độ điềm tĩnh không hề tức giận:
- Tôi cho rằng ý kiến để đồng chí Diệp Á Bình đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục Công an này khá hợp lý. Bây giờ mọi người ai đồng ý thì giơ tay lên biểu quyết!
Trương Nhất Phàm không muốn cho bọn người kia quá nhiều cơ hội, dù sao tình thế trước mắt bắt buộc phải làm, ở thời điểm mấu chốt, nếu mọi người tiếp tục có những ý định xấu, ý kiến không thống nhất, hắn liền dùng lời nói ủy quyền của Bí thư Thành ủy.
Nói thật ra trong hệ thống công an có đội ngũ những người này cũng làm hắn lo lắng, bởi vì lăn lộn trong đội ngũ này đã lâu nên ắt sẽ có một chút quan hệ rối loạn. Nhưng điều hắn không muốn nhìn thấy và nghe thấy nhất đó chính là một vài nhân viên đi ngược lại tấm biển công an chấp pháp của nhà nước, làm ô dù cho không ít những thành phần không tuân thủ luật pháp.
Đồng chí Diệp Á Bình là người như thế nào?
Nữ chủ tịch duy nhất của thành phố Song Giang, năm nay vừa tới tuổi bốn mươi, có xuất thân quân đội. những tư liệu này là do Trương Nhất Phàm hai ngày trước biết được, vốn người của hắn tuyển là Quan Bảo Hoa, nhưng Quan Bảo Hoa là một cậu học trò, hơn nữa lại là Phó Chủ tịch thành phố, nhìn chung hai người bọn họ hai năm nay ở thành phố Song Giang biểu hiện còn không bằng người phụ nữ Diệp Á Bình này nữa.
Diệp Á Bình dù ở nhà hay ở nơi làm việc đều kà một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc có phần bá đạo. Cho dù là mấy người đàn ông của Ủy ban nhân dân thành phố cũng không ai dám chiếm ưu thế trước mặt cô.
Diệp Á Bình là người phụ nữ làm việc thành thục và rất lý trí, trong công việc rất có chừng mực. Trương Nhất Phàm biết được tin tức này liền rất nhanh chóng đưa ra quyết định. Có Diệp Á Bình xuất thân quân đội khả năng so với Quan Bảo Hoa ở bất kỳ thời điểm nào cũng rất quyết đoán.
Quan Bảo Hoa hiện tại là Phó Chủ tịch thành phố thường trực thành phố, y cũng không có tâm tư đi quản chuyện của ngành công an. Chuyện này một khi đã quyết định, lập tức khiến cho hội nghị ồ lên một trận.
Rất nhiều người trong lòng thầm đoán không biết từ khi nào Diệp Á Bình và Bí thư Thành ủy mới tới lại có liên hệ với nhau như vậy? Trong lòng mọi người, có kẻ đố kỵ, có kẻ hâm mộ.
Ngay cả Bộ Kiên Cố cũng hơi sửng sốt, y dám khẳng định Diệp Á Bình tuyệt đối không phải là người của Trương Nhất Phàm, y rất rõ con người Diệp Á Bình. Nếu cô ta không có xuất thân quân đội, hơn nữa ở thành phố có chút người ủng hộ thì bà ta chắc chắn không đảm đương nổi chức Phó Chủ tịch thành phố này.
Trước mắt, bà ta phụ trách mảng công nghiệp, cải cách xí nghiệp, kinh tế thương mại đối ngoại. Ủy ban kinh tế phân công quản lý, Cục xí nghiệp vừa và nhỏ, Cục xí nghiệp xã, thị trấn, Ủy ban hiệp thương kinh tế, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước, Cục lao động và bảo đảm xã hội, Cục quản lý giám sát an toàn sản xuất, Cục Khoa học kỹ thuật, Cục hợp tác kinh tế mậu dịch đối ngoại, Sở ngoại vụ, Ban quản lý xí nghiệp vừa và nhỏ, chịu trách nhiệm liên hệ với Hiệp hội Khoa học và Cục độc quyền thuốc lá, Cục giám sát chất lượng kỹ thuật, Cục quản lý giám sát thực phẩm và dược phẩm, xí nghiệp điện, đường sắt và các đơn vị trực thuộc khác trong tỉnh.
Công việc của bà ta khá nhiều, cũng là nhân viên quan trọng nhất của Ủy ban nhân dân cấp thành phố, hơn nữa ở lĩnh vực này công việc bà ta đều làm rất tốt, nếu không bao nhiêu xí nghiệp to nhỏ của thành phố Song Giang chẳng phải đã lâm vào tình trạng hỗn loạn rồi sao?
Không ngờ Phó Chủ tịch thành phố Quan Bảo Hoa giơ tay lên:
- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Trương cho đồng chí Diệp Á Bình đảm nhiệm chức vị Cục trưởng công an.
Bộ Kiên Cố lại càng sửng sốt, tên Quan Bảo Hoa này là đồng bọn chiến lược của y, không biết có phải đã thỏa thuận gì đó với Trương Nhất Phàm hay không?
Y nào đâu biết, hai ngày trước Quan Bảo Hoa đã nhận được điện thoại của em trai, Quan Hán Văn đã kể cho y nghe tỉ mỉ về xuất thân và tính cách của vị bí thư mới, bởi vậy, Quan Bảo Hoa ngay lập tức hiểu ý, nếu em trai có quan hệ tốt với bí thư mới thì tại sao y lại không nhân cơ hội lợi dụng điều đó chứ?
Tên họ Trương này không phải người bình thường muốn bám theo là được, Quan Bảo Hoa lên tiếng khiến một vài người ngay lập tức suy nghĩ. Rốt cuộc có nên ủng hộ hay không đây? Trong lúc đang do dự, Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố đột nhiên lên tiếng.
- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của Bí thư Trương cho đồng chí Diệp Á Bình lên làm Cục trưởng Công an.
Đây là bước ngoặt không ngờ đến của vở kịch, rất nhiều người vẫn còn chưa rõ quân bài chưa lật của Trương Nhất Phàm nên do dự chưa đưa ra quyết định, thật không ngờ nhân vật thứ hai của Thành ủy, ngài Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố lại đột nhiên giơ tay ủng hộ, điều này khiến không ít người thấy khó hiểu!
Bộ Kiên Cố này rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?
Đầu hàng? Hay là lùi một bước để tiến ba bước? Như thế này không giống cách đối nhân xử thế của y! Rất nhiều người đều cảm thấy không thể hiểu được chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.