Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 981: Điều khó nói ra

Tây Lâu Nguyệt

14/07/2015

Chuyện tình cảm không phân biệt được ai đúng ai sai.

Dĩ nhiên không ai biết thân phận của Hà Tiêu Tiêu, ai cũng không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại có hoàn cảnh như vậy, nhưng mà, có xem bói như thế nào nữa, nhiều lắm Hà Tiêu Tiêu cũng chỉ là con gái riêng của một Phó bí thư tỉnh ủy.

Thân phận này cũng khá giật mình, không cần nói là con gái riêng quyền quý, ngay cả khi có một chút quan hệ với giới quyền quý đều có thể thăng chức rất nhanh, hơn hẳn cả cuộc sống của người bình thường.

Có lẽ là ông trời cố tình sắp đặt cuộc gặp gỡ bất ngờ này, khiến cho Hà Tiêu Tiêu phải chịu hết những khổ cực, cuối cùng không hẹn mà gặp Trương Nhất Phàm, đã tạo nên mối lương duyên tốt đẹp này. Lúc trước Trương Nhất Phàm thật sự xuất phát từ lòng thương hại, thêm việc lại là lần đầu tiên mình có quan hệ với i con gái, vì vậy hắn liền có suy nghĩ giúp đỡ Hà Tiêu Tiêu thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Đối với Hà Tiêu Tiêu mà nói, sự cố gắng của cô chỉ để báo đáp lại ân tình này. Vì vậy, cô không hề hối hận, một là thuần túy giúp đỡ người khác, hai là muốn báo đáp ân nhân, hai người cứ như vậy nảy sinh cảm tình với nhau. Tình cảm này đối với một cô gái yếu đuối như Hà Tiêu Tiêu mà nói, rõ ràng con hơn bạn bè cùng chung hoạn nạn.

Lúc trước Trương Nhất Phàm phải lăn lộn không giống như cá gặp nước, hắn lại bị chịu sức ép bởi Phong Quốc Phú. Một xúc động thuần khiết đã khiến hai người trẻ tuổi rung động, một lần lại một lần nữa như trúng tiếng sét ái tình..

Từ nay về sau, Hà Tiêu Tiêu đã không hối hận mà tiếp nhận và đã yêu Trương Nhất Phàm, khi cô phát hiện ra thân phận của Trương Nhất Phàm, khi xuất hiện giữa mọi người, cô âm thầm cắt đứt suy nghĩ của mình đó là lấy Trương Nhất Phàm, đó là điều không thể.

Khi cô đã thành công trong việc thay đổi bản thân mình, bỗng nhiên phát hiện ra, mình là con gái riêng của một người quyền quý nào đó, lúc này, Hà Tiêu Tiêu thật sự rất đau, rất hận.

Nhưng nhiều năm như vậy, giúp cô tôi luyện được một sự nhẫn nhục chịu đựng, luôn suy nghĩ vì người khác, cho dù mình có là con gái riêng của người quyền quý nào đó thì đã sao? Điều này có nghĩa là mình không thể đến với Trương Nhất Phàm, nếu như để cô lựa chọn giữa thân phận và tình yêu, cô sẽ không chùn bước mà lựa chọn cái thứ hai.

Vì cô phát hiện ra cả đời này mình đã không thể rời xa Trương Nhất Phàm được nữa.

Tất cả những gì trên thế giới này, giữa tình cảm của cô và Trương Nhất Phàm đều trở nên bé nhỏ cả, hư vô cả. Trương Nhất Phàm giúp đỡ mình, chắc chắn bất cứ thứ gì cũng không cách nào thay thế được.

Khi Hà Tiêu Tiêu bình tĩnh lại để đối mặt với tất cả, Trương Nhất Phàm đã kết hôn với em gái mình rồi, lần đó, Hà Tiêu Tiêu không về tỉnh Tương.

Cho dù cảm thấy mối quan hệ này có chút sai lầm, nhưng suy cho cùng vẫn không ngăn được trái tim của hai người.

Hà Tiêu Tiêu đang suy nghĩ, nếu như không phải Trương Nhất Phàm, có lẽ mẹ đã mất rồi, bản thân mình cũng có thể bị lưu lạc. Nếu đã như vậy, mình còn do dự gì nữa? Vì vậy, khi Hà Tiêu Tiêu đối diện với mối tình này, ít nhiều cũng có chút báo đáp trong đó.

Mình làm như vậy là sai rồi sao?

Hà Tiêu Tiêu muốn nói nhưng vẫn không nói nên lời.

Đã vài lần khi Đổng Tiểu Phàm hỏi cô, Hà Tiêu Tiêu liền thẳng thắn nói, anh Nhất Phàm là ân nhân của mình, mệnh lệnh của anh ấy chính là tất cả của mình, bởi vì mình nợ anh ấy hai mạng sống.

Hai mạng sống này cần cả đời để hoàn trả lại.

Hà Tiêu Tiêu là một cô gái dịu dàng, nhưng tâm tư của cô lại không giống người bình thường khó hiểu vô cùng, hiển nhiên chuyện này cô cũng không nói với bất kì ai. Mỗi lần cô làm việc đều có một kế hoạch định sẵn trong đầu, sau đó mới hạ quyết tâm mà làm theo kế hoạch đó.

Bây giờ quan hệ của hai chị em tốt đến nỗi giống như một người vậy, Đổng Tiểu Phàm lại càng cảm thấy mình nợ chị quá chị, lúc trước là ba nợ chị ấy, Đổng Chính Quyền nợ Liễu Mỹ Đình ân tình cả đời, điều này khiến cho hai mẹ con phải chịu biết bao khổ cực.

Đổng Tiểu Phàm đang nghĩ, nếu ba đã nợ rồi, phải chăng mình có thể thay ông ấy trả nợ. Chuyện của người lớn, bất kể là đúng sai, Đổng Tiểu Phàm đều cảm thấy mình không có quyền gì phán xét, vì thời đó tình yêu không được tự do, tất cả đều là lệnh của cha mẹ, cha mẹ giám sát tất cả, đồng ý cho tiến hành hay không tiến hành.

Kết hôn sinh con cái đối với họ mà nói chỉ là một nghĩa vụ, vì tổ tông, vì sự tiếp nối truyền thống gia tộc, Đổng Tiểu Phàm là người của thời đại mới, cô dần dần rũ bỏ tính tình tiểu thư đài các của mình, trở nên thành một người am hiểu thông minh.

Sau đó, khi cô biết mình sinh Tiểu Thiên Vũ, Hà Tiêu Tiêu vì cứu tính mạng hai mẹ con cô, không ngờ không tiếc nguy hiểm đến tính mạng mà quyết định truyền máu cho mình.

Tiểu Thiên Vũ và mình được cứu rồi, cô tuyệt đối không ngờ rằng, Hà Tiêu Tiêu trong giây phút quan trọng đó đã để lại tai nạn về sau. Lúc ấy, cô chỉ biết Hà Tiêu Tiêu cứu mình và đứa bé, cô rất cảm kích người chị cùng cha khác mẹ này, đã cho cô một cơ hội tái sinh.

Hôm nay đột nhiên nghe được tin này, trong lòng cô sao không thể cảm động chứ?

Chị vì mình mà gánh vác quá nhiều, cô cho chị những gì cho được, ngoại trừ tiền ra còn có gì? Tình cảm chị em sâu đậm không ngờ lại đến mức độ này, điều này đối với Trương Nhất Phàm mà nói, cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.



Một mình hắn ngồi trong phòng bên cạnh, lo lắng không yên.

Đổng Tiểu Phàm ngốc nghếch này, rốt cuộc là nói gì với Tiêu Tiêu rồi? Hai chị em ở trong phòng lâu như vậy không có động tĩnh gì, làm cho hắn vào cũng không xong mà không vào cũng không được.

Trương Nhất Phàm mặc quần áo, bước thong thả bên ngoài cửa, cuối cùng cũng không kìm được liền gõ cửa.

Hà Tiêu Tiêu nhanh chóng chui vào trong chăn;

- Anh ấy đến rồi, em mau đi ngủ đi!

Đổng Tiểu Phàm vẫn không đi:

- Đến thì đến, anh ấy chứ có phải ma quỷ đâu.

Hà Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi:

- Em không đi theo anh ấy?

- Không, em muốn nói chuyện với chị.

Đổng Tiểu Phàm lắc đầu nói.

Lúc này, Trương Nhất Phàm hô lên ngoài cửa:

- Anh có thể vào không?

Hà Tiêu Tiêu đang định nói, Đổng Tiểu Phàm liền trả lời:

- Muốn vào thì vào đi, kêu cái gì chứ?

Trương Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, đứng ngay trước cửa hỏi:

- Hai người không sao chứ? Anh cả gọi anh từ đại lục đến đây, hai người lại đối xử với anh như vậy? Để anh một mình ở đó thì ra cái gì chứ?

Miệng hắn thì nói vậy, thật ra là đang quan sát vẻ mặt của hai người, rất vui vẻ, không phát hiện ra cảm xúc bất ổn của hai người, trong lòng cảm thấy yên tâm.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Vậy một mình anh ở tỉnh Tương hơn một năm, anh sống như thế nào? Nói thật đi, có ăn chơi đàng điếm không?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Khi ở Bắc Kinh đều sống dưới sự giám sát của ông cụ, về đến tỉnh Tương lại có dịch Sars, em nói anh có tâm trạng mà ăn chơi đàng điếm sao?

Hắn đi đến, kéo tay của vợ:

- Đi thôi, để Tiêu Tiêu nghỉ ngơi, hôm nay cô ấy mệt quá rồi.

Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, lại bị Trương Nhất Phàm ôm ngang eo bế lên, chuẩn bị cướp sắc.

Lúc này, Hà Tiêu Tiêu đang nhìn hắn, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, Trương Nhất Phàm cười với cô, ôm Đổng Tiểu Phàm đi ra.



Trên đường, Đổng Tiểu Phàm la lên:

- Thả em ra, tên khốn kiếp như anh! Ai muốn ngủ với anh chứ, em muốn ngủ với chị.

Trương Nhất Phàm mặc kệ, vứt cô lên trên giường, lao đến, đè chặt lấy Đổng Tiểu Phàm, sau đó nói nhỏ:

- Cái gì em cũng nói với cô ấy rồi hả?

- Nói rồi! Sao chứ?

- Em ngốc chết đi được, không phải đã nói là em không nên nói rồi sao? Em nói ra như vậy há chẳng phải khiến cho cô ấy buồn sao?

Trương Nhất Phàm thở dài:

- Em đó, nói anh sao nói em đây!

Đổng Tiểu Phàm oan ức nói:

- Chuyện lớn như vậy, không nói ra trong lòng em khó chịu lắm.

- Bây giờ nói ra, mọi người cùng khó chịu! Thật ngốc chết đi được!

Trương Nhất Phàm mắng cô một câu, Đổng Tiểu Phàm không nói gì, một hồi sau, cô mới nói:

- Bây giờ em với chị không có gì giấu nhau nữa, phải muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng chị, muốn chị ấy vui vẻ một chút.

Trương Nhất Phàm nói:

- Không nói nữa, ngủ đi! Chỉ mong có thể như em nói.

Đổng Tiểu Phàm ngổi bật dậy:

- Này, tên khốn kiếp, chị nghe lời anh nhất, anh có thể giúp chị ấy không?

- Phí lời, nếu anh giúp được cô ấy còn không sớm giúp hay sao?

Cái này là đúng thật, Trương Nhất Phàm có thể giúp Hà Tiêu Tiêu giải quyết được thì cho tới giờ hắn cũng sẽ không do dự. Nhưng Đổng Tiểu Phàm không hiểu quan hệ giữa hắn và Hà Tiêu Tiêu, lúc nãy mới vừa hỏi.

Tuy nhiên, hắn lại nói một câu;

- Đợi khi nào có cơ hội, anh sẽ khuyên bảo cô ấy.

Trương Nhất Phàm nói thầm trong lòng, cứ cho là Hà Tiêu Tiêu có thể sinh con, nhưng quan hệ giữa cô và Trương Nhất Phàm cũng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.

Hơn nữa, Trương Nhất Phàm đã có hai đứa con trai, hắn không muốn mình rước thêm phiền phức, chỉ có thể khuyên Hà Tiêu Tiêu nghĩ thoáng một chút, đừng quá sa vào nỗi đau này.

Nếu Hà Tiêu Tiêu muốn hoàn thành giấc mơ này thật sự có chút khó khăn.

Tối hôm đó, ba người đều không ngủ được, trong đầu toàn những thứ rối tung rối mù.

Sau đó khi trời sắp sáng, Trương Nhất Phàm cũng mơ mơ màng màng ngủ say. Trong cơn ngủ say, hắm nằm mơ, mơ thấy Hà Tiêu Tiêu mang thai, một cái bụng rất to, nũng nịu ngồi bên cạnh mình để mình vuốt ve cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook