Chương 332: Đối kháng.
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Thị trường chứng khoán Thâm Quyến và Thượng Hải đã tăng lên đều đặn. Kể từ cuối tháng năm đến giữa tháng sáu cổ phiếu của hai thành phố cũng tăng nhẹ.
Mà Tập đoàn Hoa Sơn thì lại trở thành một bức tranh phong cảnh hoàn toàn tương phản. Không ai nghĩ tới rằng, một Tập Đoàn Hoa Sơn đã từng hùng mạnh nhất của hai thành phố, trong nháy mắt vẻn vẹn trong hai tháng, gần mười tỷ tiền vốn bị tan thành theo mây khói.
Dưới sự lãnh đạo chỉ huy của chú Hai, một số tiền vốn của người gửi tiết kiệm đã được cất giữ đúng lúc, nhưng dù sao cũng không ngờ tới Lý Hoa sơn vẫn còn chiêu thức này, vẫn tiếp tục chèn ép giá sàn, ép giá cổ phiếu giảm mạnh lần nữa.
Lý Hoa Sơn trong lúc này vẫn dám giữ kho, ông ta quả thật cáo già. Hà Tiêu Tiêu nhìn động tĩnh trên sàn nói với Chú Hai:
- Ông ta muốn đánh đến cùng đây, muốn đánh bật chúng ta ra ngoài, sau đó dùng giá thấp mua lại. Nếu cháu đoán không nhầm, ông ta đã sẵn sàng chuẩn bị một lượng tiền rất lớn, dể chuẩn bị cướp số cổ phiếu trong tay chúng ta.
Ý kiến của Hà Tiêu Tiêu cũng rất hợp lý, nhưng ông ta đoán là nếu Tập đoàn Hoa Sơn tiếp tục phá bàn, mà bản thân không đủ tài chính làm hậu thuẫn, tình thế cũng không lạc quan cho lắm.
Thời điểm báo cáo cuối ngày, tài chính chủ lực tiếp tục cháy ra gần một trăm triệu, giá cổ phiếu tiếp giảm xuống 7 điểm.
Chú Hai rất buồn rầu, trong tay đã không còn tài chính rồi, nếu không thì ông ta đập bao nhiêu mình sẽ nhận bấy nhiêu. Vì thế ông ta nói Hà Tiêu Tiêu gọi điện cho Trương Nhất Phàm, đem tình hình thực tế kể cho hắn ta biết.
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại, thầm nghĩ những người này vẫn xem thường Lý Hoa Sơn quá. Đúng lúc đó Hồ Lôi gọi điện đến.
- Anh Phàm, gần đây anh có xem ti vi không, cổ phiếu của Tập Đoàn Hoa Sơn giảm xuống liên tục, trở thành hiện tượng lạ của hai thành phố a! Ha ha..
Trương Nhất Phàm chỉ trả lời một câu:
- Cậu qua chỗ tôi một chút.
Hồ Lôi thấy khẩu khí của Trương Nhất Phàm khá thận trọng. Anh ta biết chắc có chuyện. Vì thế Hồ Lôi vội vàng đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc ở đó, cau mày lại. Hồ Lôi liền nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm nói thẳng:
- Cậu có thể nghĩ cách tập trung ít tài chính không?
Đối với yêu cầu của Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi chưa bao giờ từ chối. Anh ta hỏi:
- Bao nhiêu?
- Càng nhiều càng tốt, mấy trăm triệu vài tỷ đều được.
Lúc đó Hồ Lôi liền ngất luôn:
- Trờ đất, hay là anh giết tôi đi! Khoảng trăm nghìn đến vạn tôi còn nghĩ được cách, trên tỉ tiền vốn, tôi thật sự bó tay.
Hồ Lôi ngừng một lúc, nếu không thì tôi đi vay? Có kịp không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, nếu đi vay chắc chắn là không kịp rồi. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hồ Lôi làm bạn với Trương Nhất Phàm bao nhiêu năm, hiểu hắn hết sức, sự thận trọng của Trương Nhất Phàm, gã mơ hồ đoán được việc gì đó. Chỉ tiếc toàn bộ tài chính của Hồ Lôi đều đặt ở cả bất động sản. Hơn nữa còn vay ngân hàng hơn năm nghìn vạn.
Đột nhiên Hồ Lôi bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm:
- Cổ phiếu của Tập đoàn Hoa Sơn trên đà tụt dốc. Có phải anh muốn giở trò quỷ?
Trương Nhất Phàm ngầm thừa nhận. Hồ Lôi lập tức toát hết mồ hôi:
- Anh thật ngạo mạn. Sàn lớn như thế, anh cũng dám đập bàn? Mau nói cho tôi biết, anh đầu tư bao nhiêu?
Trương Nhất Phàm vươn ra ngón tay cái và ngón trỏ, Hồ Lôi lập tức trợn tròn mắt
- Tám trăm triệu?
Nhìn hắn lắc đầu, Hồ Lôi ngất luôn:
- Không phải là tám tỉ chứ?
Nhìn thấy trên mặt Trương Nhất Phàm lộ ra nụ cười, Hồ Lôi xem như phục hắn ta sát đất:
- Nếu như là bàn nhỏ, đoán chừng sớm đã bị anh chơi chết rồi, nhưng người ta là bàn lớn mấy trăm tỉ, tám tỉ chưa chắc đã ích gì.
Trước hai tháng chú Hai đã cho Hà Tiêu Tiêu bố trí rồi, nhưng vài tỉ đập xuống, tính chất đã thay đổi hoàn toàn rồi. Bây giờ những hộ lẻ và tổ chức nội bộ bị họ gây sức ép phải kêu cha khóc mẹ, rất nhiều người chọn cách dứt ruột ra đi.
Dân chơi cổ phiếu của Tập đoàn Hoa Sơn rất ít người rút lui mà được nguyên vẹn, nhưng tình thế hiện nay gần như đã trở thành cuộc đối đầu của chính diện của hai đối thủ tập đoàn Hoa Sơn với quỹ đầu tư Phàm Phàm.
Gây sức ép đến lúc này, điểm mấu chốt của Lý Hoa Sơn là dùng hết khả năng có thể nắm giữ trong tay 51% cổ phần. Còn lại muốn đập bao nhiêu thì đập ra bấy nhiêu. Chỉ cần đối phương có tiền, dám nhận bàn này, thì ông ta cũng dám đập.
Chiêu này của Lý Hoa Sơn, chính là muốn đánh đến cùng, xem đáy của ai cứng hơn, ông ta không tin, sẽ có một tập đòan tài chính trên mười tỉ ở sau lưng đâm chính mình. Trung Quốc đại lục, ít nhất chưa có người nào dám dối đầu trực tiếp với mình, chẳng nhẽ ác ma George Soro đến đây?
Xem thủ đoạn của đối phương, như có bóng dáng của George Soro, cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ẩn giấu ba tỉ vào cuộc, nhưng dường như đối phương không biết tự lượng sức mình, Lý Hoa Sơn còn đang cười nhạt, cho dù có thêm ba tỉ nữa ông ta cũng chẳng quan tâm.
Chính thời điểm Trương Nhất Phàm hết đường xoay sở, chị dâu lại gọi điện đến, lại rót vào thêm một tỉ tiền vốn, tham gia vào trận chiến này.
Tập đoàn Dương Thị lúc nào cũng quan tâm đến trận thương chiến này, nhìn thấy quỹ đầu tư Phàm Phàm sắp không đứng vững được, anh ta bỗng nhiên ra tay, mạnh mẽ đập xuống hơn năm trăm triệu.
Đối phương phản ứng nhanh chóng không ngờ, năm trăm triệu đập xuống, nhưng lại bị nhận luôn, tiêu tan không một tiếng động, mà còn đến xương cũng không nôn ra lấy một chiếc. Trong lòng Lý Hóa Sơn cũng run nhẹ vài cái.
Có phải đối phương hướng đến Tập Đoàn Hoa Sơn? Nếu họ muốn mua Tập Đoàn Hoa Sơn vị tất phải dùng thủ đoạn này. Có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, đối phương là thần thánh nơi nào?
Không đến vài phút, kết quả báo cáo hiện ra, ra tay lần này không phải là Quỹ đầu tư Phàm Phàm mà là một tài khoản giấu tên. Cuối cùng có bao nhiêu người ở đằng sau muốn nuốt chửng tập đoàn Hoa Sơn? Mục đích chính của họ là gì?
Lý Hoa Sơn vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại.
Hồ Lôi từ trong tỉnh chạy tới, nói với Trương Nhất Phàm:
- Tôi tập trung được hai trăm triệu rồi, nhưng kỳ hạn chỉ có một tuần, anh xem có được không?
Trương Nhất Phàm suy xét một lúc, có lẽ bảo Hồ Lôi đem số tiền này chuyển đến tài khoản của Quỹ đầu tư Phàm Phàm.
Ngày thứ ba, Tập đoàn Hoa Sơn lại tiếp tục bán ra số lượng lớn cổ phiếu, xem phản ứng của mặt sàn.
Mà bên Chú Hai cũng không còn khả năng nhận sàn nữa, đang lúc Trương Nhất Phàm không có kế sách khả thi nào, thì Dì Ngô từ Mỹ gọi điện về. Lúc này, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể giấu diếm được nữa, liền đem toàn bộ sự kiện với sàn giao dịch nói thẳng ra.
Dì Ngô nghe hắn nói xong, lập tức đồng ý về phía mình sẽ ra tay giúp đỡ. Dì Ngô đối với thị trường chứng khoán Trung Quốc tất nhiên hiểu rõ vô cùng. 1h30 chiều, Tập đoàn Hoa Sơn chủ lực đưa ra số lượng lớn hơn mười vạn cổ phiếu, trong chốc lán bị một tài khoản bí mật mua hết.
Tay chơi cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn hoang mang, lập tức báo cáo với Lý Hoa Sơn:
- Tổng giám đốc Lý, không thể thử bàn như thế này nữa. Đối phương là có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nếu cứ tiếp tục thế này, tập đoàn Hoa Sơn chúng ta thuộc về người khác mất.
Không tới vài phút, nhà phân tích liền vội vàng chạy vào, đưa ra kết quả báo cáo vừa rồi.
- Chủ tịch hội đồng quản trị, điều tra ra rồi, vừa mới ra tay là một tài khoản bí mật đến từ Mỹ.
Làm cái quỷ quay gì, những tài khoản này thì đủ loại, có cái đến từ Châu Âu, cũng có cái đến từ Mỹ, còn có Thâm Quyến nội địa. Rốt cuộc có bao nhiêu người nhúng tay vào trận chiến này? Quả thực là lộn xộn hết sức.
Dường như cả thế giới đều đang ra tay, như muốn ép mình vào chỗ chết. Lý Hoa Sơn cũng bị làm cho hồ đồ rồi, bản thân cuối cùng đã đắc tội với ai? Làm cho cả thế giới đều đến nhằm vào chính mình.
Nhìn thấy nguồn gốc của những tài khoản này, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, giữa mỗi tài khoản dường như không có bất cứ liên quan gì. Nhưng lại trùng hợp hết lần này đến lần khác. Lý Hoa Sơn thật sự hao tâm tổn trí rồi, ông ta cũng không dám đập tiếp. Người ta đều có mưu tính trước thông đồng với nhau rồi, tập đoàn Hoa Sơn thật sự xong rồi.
Tập đoàn Hoa Sơn kết thúc là chuyện nhỏ, nhưng Lý hệ sẽ mất đi một tập đoàn tài chính khổng lồ hỗ trợ. Lý Hoa Sơn lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thời gian tiếp sau đó, tập đoàn Hoa Sơn vì sự kiện cổ phiếu lớn lần này, không công bố ngừng cổ phiếu ba ngày.
Đôi bên đều rơi vào tình trạng vô cùng lo lắng, trong đó Lý Hoa Sơn là phiền muộn nhất. Nếu Tập đoàn Hoa Sơn tăng cường đầu tư, kéo giá cổ phiếu lên, đối phương sẽ nhân cơ hội này sẽ bán tháo cổ phiếu, sau đó đường ai nấy đi, còn lại gánh nặng để lại cho mình.
Nếu mình không chủ động hành động, những tài khoản mua cổ phiếu này đã gần tiếp cận đến 44% cổ phần tập đoàn Hoa Sơn rồi. Bọn họ chỉ cần tùy ý kéo thêm 12 cổ đông lớn, thì có thể tước quyền của Chủ tịch hội đồng quản trị của mình.
Bản thân Lý Hoa Sơn cũng chỉ có trong tay khoảng 32% cổ phần. Do vậy, ông ta không dám thiếu cảnh giác.
Tập đoàn Hoa Sơn không chỉ là tập đoàn tài chính của Lý hệ mà còn là hai mươi năm tâm huyết của Lý Hoa Sơn. Ông ta không muốn thua trong trận chiến này.
Ba mươi tỉ trong tay Lý Hoa Sơn vẫn trước sau vẫn chưa xuất thủ, chậm chạp án binh bất động.
Lại là một buổi tối cuối tuần, Trương Nhất Phàm gọi điện cho chú Hai, hỏi về tình hình thị trường chứng khoán. Chú Hai tỏ ra cũng không lạc quan:
- Thật không ngờ rằng, lão cáo già Lý Hoa Sơn cũng thật bình tĩnh. Theo tin tức đáng tin cậy, ông ta đã điều mấy chi nhánh lớn từ tỉnh, cho vay đến ba mươi tỉ, nhưng ông ta chần chừ không chịu ra tay cứu thị trường cổ phiếu, thật không biết ông ta muốn làm gì đây?
- Nếu không phải hôm qua có một tài khoản bí mật đột nhiên ra tay, mua mất của lão mấy vạn cổ phiếu, xem chừng lão ta vẫn còn tiếp tục chơi trò quyết đánh đến cùng. Nhưng con yên tâm, ta đoán mấy tối này hẳn là hai tối đau khổ nhất của Lý Hoa Sơn. Tuần sau là có kết quả rồi, lão ta không thể bỏ rơi tập đoàn Hoa Sơn. Biện pháp duy nhất là cứu thị trường cổ phiếu.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Có chú Hai làm tổng chỉ huy con yên tâm rồi.
Chú hai cười mắng hắn:
- Thôi đi, tên phá phách này, nếu không phải do cháu làm động tĩnh lớn thế này, bây giờ sớm đã kiếm được mấy trăm triệu rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười không nói. Chú Hai thành khẩn nói:
- Đôi khi, hứng thú không nên lớn quá. Bao nhiêu người bị con kéo vào theo, tin rằng họ cũng không chịu tỏ ra thua kém đâu. Nhất định sẽ dâng lên cứu thị trường cổ phiếu dậy sóng, nếu tuần sau Lý Hoa Sơn vẫn không cứu thị trường thì chúng ta phải tìm cách kích động ông ta một chút.
Hai chú cháu bàn bạc một hồi lâu, Trương Nhất Phàm lại gọi điện cho Thẩm Uyển Vân. Muốn cô ta thu thập một ít thông tin về Tập Đoàn Hoa Sơn.
Thẩm Uyển Vân cười cười nói.
- Có phải lúc này anh hi vọng xem được một ít tin tức công khai hoạt động của Tập Đoàn Hoa Sơn.
Cô bé Thẩm Uyển Vân thật sự là rất thông minh, không có chuyện gì có thể lừa được cô ta. Thông qua những tin tức báo chí và truyền hình liên tiếp đưa tin thời gian trước, tập đoàn Hoa Sơn qủa thật bị đả kích rất lớn.
Không riêng gì giá cổ phiếu bị giảm xuống, ngay cả sản xuất đồ uống cũng bị cản trở rất lớn. Tuy rằng kết quả điều tra nói lên, cũng không phải nguyên nhân do bản thân tập đoàn Hoa Sơn, nhưng những bản tin đó đã mang đến cho nó những ảnh hưởng tiêu cực. Quỹ đầu tư Phàm Phàm do vậy cũng lặng lẽ mua được số lượng lớn cổ phiếu giá thấp.
Trương Nhất Phàm không nghĩ tới lúc này chú hai nhà họ Thẩm lại xuất hiện. Anh ta khả năng là biết được tin tức từ Thẩm Uyển Vân, liền trực tiếp tới văn phòng Chủ tịch thành phố.
- Được lắm! Tên tiểu từ này thật không phải người. Cuộc chơi lớn như vậy cũng không gọi tôi tới. Tốt xấu gì tôi cũng là em rể tương lai của cậu cơ mà.
- Chẳng nhẽ anh có biện pháp nào?
Trương Nhất Phàm thấy cửa phòng làm việc đóng lại. Liền cùng với Chú hai nhà họ Thẩm bàn bạc việc này. Chú hai nhà họ Thẩm nói, trong tập đoàn Hoa Sơn có mẫy lão già quan hệ với anh ta khá tốt. Trong tay anh ta cũng có một ít cổ phần của tập đoàn Hoa Sơn. Nhất định phải tiêu diệt Lý Hoa Sơn mới được, rồi đuổi ra khỏi tập đoàn Hoa Sơn.
- Thằng ranh cậu độc thật!
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không thể tin nổi Chú hai nhà họ Thẩm lại có cổ phần của Tập đoàn Hoa Sơn. Hắn liền hỏi:
- Anh nắm chắc mấy phần?
Chú hai nhà họ Thẩm cười nói:
- Nếu anh có bản lĩnh thu phục được mấy vị cổ đông thần bí kia, ta có thể kiếm được 12% cổ phần.
Trương Nhất Phàm cân nhắc một lúc, nếu thêm 12% cổ phần này, trong tay đã có 56% quyền cổ phần rồi. Nghĩ đến đây, bản thân Trương Nhất Phàm cũng toát cả mồ hôi, lần này thật sự chơi lớn rồi.
Bản thân lúc đầu cũng chỉ muốn kiếm ít tiền, tấn công sự kiêu căng của Lý hệ một chút. Nếu khiến cho Lý Hoa Sơn hạ bệ khỏi vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị này, đoán chứng sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong thương giới.
Càng chơi càng lớn!
Dù cho bản thân muốn rút lui, kết cục cũng là hai bên cùng thiệt hại, một khi đã như vậy, sao không nghe lời Chú hai nhà họ Thẩm, cho bọn họ biết tay. Cho dù không mua được Tập đoàn Hoa Sơn, dọa họ một chút cũng tốt.
Mà Tập đoàn Hoa Sơn thì lại trở thành một bức tranh phong cảnh hoàn toàn tương phản. Không ai nghĩ tới rằng, một Tập Đoàn Hoa Sơn đã từng hùng mạnh nhất của hai thành phố, trong nháy mắt vẻn vẹn trong hai tháng, gần mười tỷ tiền vốn bị tan thành theo mây khói.
Dưới sự lãnh đạo chỉ huy của chú Hai, một số tiền vốn của người gửi tiết kiệm đã được cất giữ đúng lúc, nhưng dù sao cũng không ngờ tới Lý Hoa sơn vẫn còn chiêu thức này, vẫn tiếp tục chèn ép giá sàn, ép giá cổ phiếu giảm mạnh lần nữa.
Lý Hoa Sơn trong lúc này vẫn dám giữ kho, ông ta quả thật cáo già. Hà Tiêu Tiêu nhìn động tĩnh trên sàn nói với Chú Hai:
- Ông ta muốn đánh đến cùng đây, muốn đánh bật chúng ta ra ngoài, sau đó dùng giá thấp mua lại. Nếu cháu đoán không nhầm, ông ta đã sẵn sàng chuẩn bị một lượng tiền rất lớn, dể chuẩn bị cướp số cổ phiếu trong tay chúng ta.
Ý kiến của Hà Tiêu Tiêu cũng rất hợp lý, nhưng ông ta đoán là nếu Tập đoàn Hoa Sơn tiếp tục phá bàn, mà bản thân không đủ tài chính làm hậu thuẫn, tình thế cũng không lạc quan cho lắm.
Thời điểm báo cáo cuối ngày, tài chính chủ lực tiếp tục cháy ra gần một trăm triệu, giá cổ phiếu tiếp giảm xuống 7 điểm.
Chú Hai rất buồn rầu, trong tay đã không còn tài chính rồi, nếu không thì ông ta đập bao nhiêu mình sẽ nhận bấy nhiêu. Vì thế ông ta nói Hà Tiêu Tiêu gọi điện cho Trương Nhất Phàm, đem tình hình thực tế kể cho hắn ta biết.
Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại, thầm nghĩ những người này vẫn xem thường Lý Hoa Sơn quá. Đúng lúc đó Hồ Lôi gọi điện đến.
- Anh Phàm, gần đây anh có xem ti vi không, cổ phiếu của Tập Đoàn Hoa Sơn giảm xuống liên tục, trở thành hiện tượng lạ của hai thành phố a! Ha ha..
Trương Nhất Phàm chỉ trả lời một câu:
- Cậu qua chỗ tôi một chút.
Hồ Lôi thấy khẩu khí của Trương Nhất Phàm khá thận trọng. Anh ta biết chắc có chuyện. Vì thế Hồ Lôi vội vàng đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi hút thuốc ở đó, cau mày lại. Hồ Lôi liền nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Nhất Phàm nói thẳng:
- Cậu có thể nghĩ cách tập trung ít tài chính không?
Đối với yêu cầu của Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi chưa bao giờ từ chối. Anh ta hỏi:
- Bao nhiêu?
- Càng nhiều càng tốt, mấy trăm triệu vài tỷ đều được.
Lúc đó Hồ Lôi liền ngất luôn:
- Trờ đất, hay là anh giết tôi đi! Khoảng trăm nghìn đến vạn tôi còn nghĩ được cách, trên tỉ tiền vốn, tôi thật sự bó tay.
Hồ Lôi ngừng một lúc, nếu không thì tôi đi vay? Có kịp không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, nếu đi vay chắc chắn là không kịp rồi. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hồ Lôi làm bạn với Trương Nhất Phàm bao nhiêu năm, hiểu hắn hết sức, sự thận trọng của Trương Nhất Phàm, gã mơ hồ đoán được việc gì đó. Chỉ tiếc toàn bộ tài chính của Hồ Lôi đều đặt ở cả bất động sản. Hơn nữa còn vay ngân hàng hơn năm nghìn vạn.
Đột nhiên Hồ Lôi bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm:
- Cổ phiếu của Tập đoàn Hoa Sơn trên đà tụt dốc. Có phải anh muốn giở trò quỷ?
Trương Nhất Phàm ngầm thừa nhận. Hồ Lôi lập tức toát hết mồ hôi:
- Anh thật ngạo mạn. Sàn lớn như thế, anh cũng dám đập bàn? Mau nói cho tôi biết, anh đầu tư bao nhiêu?
Trương Nhất Phàm vươn ra ngón tay cái và ngón trỏ, Hồ Lôi lập tức trợn tròn mắt
- Tám trăm triệu?
Nhìn hắn lắc đầu, Hồ Lôi ngất luôn:
- Không phải là tám tỉ chứ?
Nhìn thấy trên mặt Trương Nhất Phàm lộ ra nụ cười, Hồ Lôi xem như phục hắn ta sát đất:
- Nếu như là bàn nhỏ, đoán chừng sớm đã bị anh chơi chết rồi, nhưng người ta là bàn lớn mấy trăm tỉ, tám tỉ chưa chắc đã ích gì.
Trước hai tháng chú Hai đã cho Hà Tiêu Tiêu bố trí rồi, nhưng vài tỉ đập xuống, tính chất đã thay đổi hoàn toàn rồi. Bây giờ những hộ lẻ và tổ chức nội bộ bị họ gây sức ép phải kêu cha khóc mẹ, rất nhiều người chọn cách dứt ruột ra đi.
Dân chơi cổ phiếu của Tập đoàn Hoa Sơn rất ít người rút lui mà được nguyên vẹn, nhưng tình thế hiện nay gần như đã trở thành cuộc đối đầu của chính diện của hai đối thủ tập đoàn Hoa Sơn với quỹ đầu tư Phàm Phàm.
Gây sức ép đến lúc này, điểm mấu chốt của Lý Hoa Sơn là dùng hết khả năng có thể nắm giữ trong tay 51% cổ phần. Còn lại muốn đập bao nhiêu thì đập ra bấy nhiêu. Chỉ cần đối phương có tiền, dám nhận bàn này, thì ông ta cũng dám đập.
Chiêu này của Lý Hoa Sơn, chính là muốn đánh đến cùng, xem đáy của ai cứng hơn, ông ta không tin, sẽ có một tập đòan tài chính trên mười tỉ ở sau lưng đâm chính mình. Trung Quốc đại lục, ít nhất chưa có người nào dám dối đầu trực tiếp với mình, chẳng nhẽ ác ma George Soro đến đây?
Xem thủ đoạn của đối phương, như có bóng dáng của George Soro, cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ẩn giấu ba tỉ vào cuộc, nhưng dường như đối phương không biết tự lượng sức mình, Lý Hoa Sơn còn đang cười nhạt, cho dù có thêm ba tỉ nữa ông ta cũng chẳng quan tâm.
Chính thời điểm Trương Nhất Phàm hết đường xoay sở, chị dâu lại gọi điện đến, lại rót vào thêm một tỉ tiền vốn, tham gia vào trận chiến này.
Tập đoàn Dương Thị lúc nào cũng quan tâm đến trận thương chiến này, nhìn thấy quỹ đầu tư Phàm Phàm sắp không đứng vững được, anh ta bỗng nhiên ra tay, mạnh mẽ đập xuống hơn năm trăm triệu.
Đối phương phản ứng nhanh chóng không ngờ, năm trăm triệu đập xuống, nhưng lại bị nhận luôn, tiêu tan không một tiếng động, mà còn đến xương cũng không nôn ra lấy một chiếc. Trong lòng Lý Hóa Sơn cũng run nhẹ vài cái.
Có phải đối phương hướng đến Tập Đoàn Hoa Sơn? Nếu họ muốn mua Tập Đoàn Hoa Sơn vị tất phải dùng thủ đoạn này. Có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, đối phương là thần thánh nơi nào?
Không đến vài phút, kết quả báo cáo hiện ra, ra tay lần này không phải là Quỹ đầu tư Phàm Phàm mà là một tài khoản giấu tên. Cuối cùng có bao nhiêu người ở đằng sau muốn nuốt chửng tập đoàn Hoa Sơn? Mục đích chính của họ là gì?
Lý Hoa Sơn vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại.
Hồ Lôi từ trong tỉnh chạy tới, nói với Trương Nhất Phàm:
- Tôi tập trung được hai trăm triệu rồi, nhưng kỳ hạn chỉ có một tuần, anh xem có được không?
Trương Nhất Phàm suy xét một lúc, có lẽ bảo Hồ Lôi đem số tiền này chuyển đến tài khoản của Quỹ đầu tư Phàm Phàm.
Ngày thứ ba, Tập đoàn Hoa Sơn lại tiếp tục bán ra số lượng lớn cổ phiếu, xem phản ứng của mặt sàn.
Mà bên Chú Hai cũng không còn khả năng nhận sàn nữa, đang lúc Trương Nhất Phàm không có kế sách khả thi nào, thì Dì Ngô từ Mỹ gọi điện về. Lúc này, Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể giấu diếm được nữa, liền đem toàn bộ sự kiện với sàn giao dịch nói thẳng ra.
Dì Ngô nghe hắn nói xong, lập tức đồng ý về phía mình sẽ ra tay giúp đỡ. Dì Ngô đối với thị trường chứng khoán Trung Quốc tất nhiên hiểu rõ vô cùng. 1h30 chiều, Tập đoàn Hoa Sơn chủ lực đưa ra số lượng lớn hơn mười vạn cổ phiếu, trong chốc lán bị một tài khoản bí mật mua hết.
Tay chơi cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn hoang mang, lập tức báo cáo với Lý Hoa Sơn:
- Tổng giám đốc Lý, không thể thử bàn như thế này nữa. Đối phương là có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nếu cứ tiếp tục thế này, tập đoàn Hoa Sơn chúng ta thuộc về người khác mất.
Không tới vài phút, nhà phân tích liền vội vàng chạy vào, đưa ra kết quả báo cáo vừa rồi.
- Chủ tịch hội đồng quản trị, điều tra ra rồi, vừa mới ra tay là một tài khoản bí mật đến từ Mỹ.
Làm cái quỷ quay gì, những tài khoản này thì đủ loại, có cái đến từ Châu Âu, cũng có cái đến từ Mỹ, còn có Thâm Quyến nội địa. Rốt cuộc có bao nhiêu người nhúng tay vào trận chiến này? Quả thực là lộn xộn hết sức.
Dường như cả thế giới đều đang ra tay, như muốn ép mình vào chỗ chết. Lý Hoa Sơn cũng bị làm cho hồ đồ rồi, bản thân cuối cùng đã đắc tội với ai? Làm cho cả thế giới đều đến nhằm vào chính mình.
Nhìn thấy nguồn gốc của những tài khoản này, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, giữa mỗi tài khoản dường như không có bất cứ liên quan gì. Nhưng lại trùng hợp hết lần này đến lần khác. Lý Hoa Sơn thật sự hao tâm tổn trí rồi, ông ta cũng không dám đập tiếp. Người ta đều có mưu tính trước thông đồng với nhau rồi, tập đoàn Hoa Sơn thật sự xong rồi.
Tập đoàn Hoa Sơn kết thúc là chuyện nhỏ, nhưng Lý hệ sẽ mất đi một tập đoàn tài chính khổng lồ hỗ trợ. Lý Hoa Sơn lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thời gian tiếp sau đó, tập đoàn Hoa Sơn vì sự kiện cổ phiếu lớn lần này, không công bố ngừng cổ phiếu ba ngày.
Đôi bên đều rơi vào tình trạng vô cùng lo lắng, trong đó Lý Hoa Sơn là phiền muộn nhất. Nếu Tập đoàn Hoa Sơn tăng cường đầu tư, kéo giá cổ phiếu lên, đối phương sẽ nhân cơ hội này sẽ bán tháo cổ phiếu, sau đó đường ai nấy đi, còn lại gánh nặng để lại cho mình.
Nếu mình không chủ động hành động, những tài khoản mua cổ phiếu này đã gần tiếp cận đến 44% cổ phần tập đoàn Hoa Sơn rồi. Bọn họ chỉ cần tùy ý kéo thêm 12 cổ đông lớn, thì có thể tước quyền của Chủ tịch hội đồng quản trị của mình.
Bản thân Lý Hoa Sơn cũng chỉ có trong tay khoảng 32% cổ phần. Do vậy, ông ta không dám thiếu cảnh giác.
Tập đoàn Hoa Sơn không chỉ là tập đoàn tài chính của Lý hệ mà còn là hai mươi năm tâm huyết của Lý Hoa Sơn. Ông ta không muốn thua trong trận chiến này.
Ba mươi tỉ trong tay Lý Hoa Sơn vẫn trước sau vẫn chưa xuất thủ, chậm chạp án binh bất động.
Lại là một buổi tối cuối tuần, Trương Nhất Phàm gọi điện cho chú Hai, hỏi về tình hình thị trường chứng khoán. Chú Hai tỏ ra cũng không lạc quan:
- Thật không ngờ rằng, lão cáo già Lý Hoa Sơn cũng thật bình tĩnh. Theo tin tức đáng tin cậy, ông ta đã điều mấy chi nhánh lớn từ tỉnh, cho vay đến ba mươi tỉ, nhưng ông ta chần chừ không chịu ra tay cứu thị trường cổ phiếu, thật không biết ông ta muốn làm gì đây?
- Nếu không phải hôm qua có một tài khoản bí mật đột nhiên ra tay, mua mất của lão mấy vạn cổ phiếu, xem chừng lão ta vẫn còn tiếp tục chơi trò quyết đánh đến cùng. Nhưng con yên tâm, ta đoán mấy tối này hẳn là hai tối đau khổ nhất của Lý Hoa Sơn. Tuần sau là có kết quả rồi, lão ta không thể bỏ rơi tập đoàn Hoa Sơn. Biện pháp duy nhất là cứu thị trường cổ phiếu.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Có chú Hai làm tổng chỉ huy con yên tâm rồi.
Chú hai cười mắng hắn:
- Thôi đi, tên phá phách này, nếu không phải do cháu làm động tĩnh lớn thế này, bây giờ sớm đã kiếm được mấy trăm triệu rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười không nói. Chú Hai thành khẩn nói:
- Đôi khi, hứng thú không nên lớn quá. Bao nhiêu người bị con kéo vào theo, tin rằng họ cũng không chịu tỏ ra thua kém đâu. Nhất định sẽ dâng lên cứu thị trường cổ phiếu dậy sóng, nếu tuần sau Lý Hoa Sơn vẫn không cứu thị trường thì chúng ta phải tìm cách kích động ông ta một chút.
Hai chú cháu bàn bạc một hồi lâu, Trương Nhất Phàm lại gọi điện cho Thẩm Uyển Vân. Muốn cô ta thu thập một ít thông tin về Tập Đoàn Hoa Sơn.
Thẩm Uyển Vân cười cười nói.
- Có phải lúc này anh hi vọng xem được một ít tin tức công khai hoạt động của Tập Đoàn Hoa Sơn.
Cô bé Thẩm Uyển Vân thật sự là rất thông minh, không có chuyện gì có thể lừa được cô ta. Thông qua những tin tức báo chí và truyền hình liên tiếp đưa tin thời gian trước, tập đoàn Hoa Sơn qủa thật bị đả kích rất lớn.
Không riêng gì giá cổ phiếu bị giảm xuống, ngay cả sản xuất đồ uống cũng bị cản trở rất lớn. Tuy rằng kết quả điều tra nói lên, cũng không phải nguyên nhân do bản thân tập đoàn Hoa Sơn, nhưng những bản tin đó đã mang đến cho nó những ảnh hưởng tiêu cực. Quỹ đầu tư Phàm Phàm do vậy cũng lặng lẽ mua được số lượng lớn cổ phiếu giá thấp.
Trương Nhất Phàm không nghĩ tới lúc này chú hai nhà họ Thẩm lại xuất hiện. Anh ta khả năng là biết được tin tức từ Thẩm Uyển Vân, liền trực tiếp tới văn phòng Chủ tịch thành phố.
- Được lắm! Tên tiểu từ này thật không phải người. Cuộc chơi lớn như vậy cũng không gọi tôi tới. Tốt xấu gì tôi cũng là em rể tương lai của cậu cơ mà.
- Chẳng nhẽ anh có biện pháp nào?
Trương Nhất Phàm thấy cửa phòng làm việc đóng lại. Liền cùng với Chú hai nhà họ Thẩm bàn bạc việc này. Chú hai nhà họ Thẩm nói, trong tập đoàn Hoa Sơn có mẫy lão già quan hệ với anh ta khá tốt. Trong tay anh ta cũng có một ít cổ phần của tập đoàn Hoa Sơn. Nhất định phải tiêu diệt Lý Hoa Sơn mới được, rồi đuổi ra khỏi tập đoàn Hoa Sơn.
- Thằng ranh cậu độc thật!
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không thể tin nổi Chú hai nhà họ Thẩm lại có cổ phần của Tập đoàn Hoa Sơn. Hắn liền hỏi:
- Anh nắm chắc mấy phần?
Chú hai nhà họ Thẩm cười nói:
- Nếu anh có bản lĩnh thu phục được mấy vị cổ đông thần bí kia, ta có thể kiếm được 12% cổ phần.
Trương Nhất Phàm cân nhắc một lúc, nếu thêm 12% cổ phần này, trong tay đã có 56% quyền cổ phần rồi. Nghĩ đến đây, bản thân Trương Nhất Phàm cũng toát cả mồ hôi, lần này thật sự chơi lớn rồi.
Bản thân lúc đầu cũng chỉ muốn kiếm ít tiền, tấn công sự kiêu căng của Lý hệ một chút. Nếu khiến cho Lý Hoa Sơn hạ bệ khỏi vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị này, đoán chứng sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong thương giới.
Càng chơi càng lớn!
Dù cho bản thân muốn rút lui, kết cục cũng là hai bên cùng thiệt hại, một khi đã như vậy, sao không nghe lời Chú hai nhà họ Thẩm, cho bọn họ biết tay. Cho dù không mua được Tập đoàn Hoa Sơn, dọa họ một chút cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.