Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 428: Đụng độ ở quán cơm

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

- Bí thư Trương, mọi người định đi đâu vậy?

Hai người đi ra đại sảnh, còn chưa lên xe liền quay lại nhìn Thu Phi Tuyết đang vội vội vàng vàng chạy tới.

- Đồng chí Thu Phi Tuyết, làm gì mà la lên vậy?

Những ngày tháng ở Song Giang này, cô gái này luôn đưa cơm, giặt quần áo giúp mình, bởi vậy Trương Nhất Phàm đối với cô cũng đặc biệt thân thiết. Thấy bộ dạng như lửa đốt của cô, vội hỏi.

Thu Phi Tuyết chạy tới rất nhanh, vẻ mặt đỏ bừng, nói không rõ lời:

- Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không phải cố ý làm chậm trễ, Bí thư Trương, tôi có cần làm cơm cho các người không?

- Không cần đâu, chúng tôi đi ra ngoài ăn.

Trương Nhất Phàm ngồi vào trong xe, Ôn Nhã cũng ngồi vào ghế cạnh tài xế.

Thu Phi Tuyết đứng ở đó, hai mắt rớm lệ,

- Bí thư Trương, tôi không phải cố ý, ngài tha thứ cho tôi một lần đi, lần sau tôi không dám nữa.

- Cô làm sao vậy? Tôi không có trách cô mà.

Trương Nhất Phàm hiểu rõ tâm tư của cô bé, ở đây đi làm có quy củ khá nghiêm ngặt. Nếu để cho giám đốc nhà khách biết việc này, nhất định cô sẽ bị phạt tiền. Nghiêm trọng hơn không chừng còn bị đuổi việc nữa.

- Không sao đâu, không việc gì đâu, chúng tôi đúng lúc chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm luôn mà.

Trương Nhất Phàm an ủi mấy câu, nhưng Thu Phi Tuyết vẫn đứng đó, mắt ướt nhòe. Bộ dạng đó khiến Trương Nhất Phàm thấy có chút cảm thương.

Giám đốc nhà khách từ trong đại sảnh đi ra:

- Thu Phi Tuyết, cô đứng ở đó làm gì vậy? Lại làm Bí thư Trương tức giận cái gì nữa hả?

Giám đốc là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, mặt mày sáng sủa, dáng vẻ chỉn chu. Thường ngày đối với Trương Nhất Phàm lúc nào cũng khách khí.

Giám đốc đi tới:

- Bí thư Trương, có phải tiểu Thu lại làm ngài tức giận không?

Trương Nhất Phàm nhìn ông ta:

- Không có việc gì cả, anh đi làm đi! Tôi nói mấy câu với đồng chí tiểu Thu.

Giám đốc gật gật đầu, đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi ở ghế lái phụ rồi quay về đại sảnh.

Trương Nhất Phàm nói với Thu Tuyết Phi:

- Lên xe đi! Cùng đi ăn cơm.

Trong mắt Ôn Nhã liền hiện lên sự ngạc nhiên, đứng bên cạnh Thu Phi Tuyết nói:

- Tiểu Tuyết, lên xe đi! Hôm nay chúng ta đi chung một bữa.

Thu Phi Tuyết lau nước mắt, cắn môi chui vào xe.

- Lau nước mắt đi!

Ôn Nhã xé một ít khăn giấy đưa ra.

- Cảm ơn chị Ôn Nhã!

Ôn Nhã ở đây hơn mười ngày rồi, hai người cũng coi như là khá quen biết nhau rồi, Thu Phi Tuyết nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt. Sau đó ngồi ở phía sau, không nói tiếng nào.

Ôn Nhã nói:

- Đi đâu ăn cơm đây?

- Ha hả…

Trương Nhất Phàm chậm rãi lái xe ra trước cổng nhà khách.

- Việc cơm nước tôi không rành lắm. Đồng chí Thu Tuyết, cô nói xem ở đâu thì ngon.

- Nhà hàng Song Giang được không!

Nghe tên thì nơi này chắc là không tồi! Tốt xấu cũng là nơi ăn uống, Trương Nhất Phàm liền hỏi Ôn Nhã:

- Nếu không thì nghe theo đồng chí Thu Phi Tuyết.

Ôn Nhã đánh giá cảnh đêm Song Giang, tâm tình rất tốt:

- Tùy anh thôi! Chỉ cần không phải quán cóc ven đường là được.

Trương Nhất Phàm nghe theo Thu Phi Tuyết, lái xe đến nhà hàng Song Giang. Từ xa nhìn lại, một tấm biển lớn đã cũ. Hoan nghênh quý khách đến với nhà hàng Song Giang —— mời dùng bữa!

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, hộp cơm, thức ăn nhanh, lẩu nhỏ, bữa ăn khuya.

- Đây là nhà hàng Song Giang à?

Trương Nhất Phàm không nói gì nhìn Ôn Nhã, làm cho Ôn Nhã mỉm cười làm duyên.



Thu Phi Tuyết nhìn thần sắc của hai người không tốt, liền nói thầm:

- Làm sao thế? Ở đây rất tốt mà. Trước kia tôi đã từng tổ chức sinh nhật ở đây.

- Còn nơi nào tốt không?

Trương Nhất Phàm không muốn lại đi làng chài Bắc Hải. Ở đó, một là quá khoa trương, hai là quá gây sự chú ý. Nhưng Thu Phi Tuyết chỉ đến đây, đối với những nơi cao sang khác chưa đến bao giờ nên không biết.

Không ngờ Ôn Nhã nói:

- Thức ăn nhanh cũng rất tốt, bình thường khi em đi làm, ăn cơm công tác, thường xuyên gọi cơm hộp. Thử xem, nếu sạch sẽ thì cũng được mà.

- Tùy em thôi!

Trương Nhất Phàm cũng không khách khí, ba người xuống xe, đi vào cửa hàng thức ăn nhanh.

Trong cửa hàng thức ăn nhanh này, không có phòng riêng, giống như căn tin ở trường học vậy, từng dãy từng dãy bàn. Nhìn cũng tạm được, ba người liền kiếm chỗ ngồi xuống.

Ôn Nhã nói:

- Tự mình đi gọi đồ ăn, ở đây không phải là quán ăn lớn, không có nhân viên phục vụ.

Trương Nhất Phàm ngược lại đã rất lâu rồi không có vào cửa hàng ăn nhanh, cho nên không hiểu quy củ ở đây, nghe Ôn Nhã nói như vậy, hắn là một người đàn ông con trai đành phải gánh vác trách nhiệm này.

Thu Phi Tuyết vội đứng lến.

- Bí thư Trương, tôi đi với ngài!

Ba người phải gọi bảy món, một bát canh, lúc Trương Nhất Phàm bưng chén đĩa tới, nhìn sang mấy người ngồi ăn bên cạnh, cảm động nói:

- Đây là cuộc sống của dân chúng à! Xem ra tôi nên trải nghiệm nhiều một chút.

Ôn Nhã bưng chén lên, cầm thìa cười nói:

- Ừ, nếu như ai làm quan cũng giống như anh thì dân chúng được nhờ nhiều rồi.

- Em cũng là dân chúng sao?

Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã:

- Chính mình là một nhà tư bản! Tự mình làm ông chủ. À, khi nào thì về?

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Thu Phi Tuyết cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người một cái.

Thầm nghĩ, bạn gái của Bí thư Trương khá xinh.

- Chăc ngày mai!

Ôn Nhã uống nước canh.

- Ngày mai đi hả?

Trong lòng Trương Nhất Phàm đột nhiên có chút cảm giác hối tiếc, chỉ có điều không biết nói thế nào thôi. Chỉ cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ, hơi mơ hồ không rõ ràng. Trương Nhất Phàm liền nghĩ, rốt cuộc là luyến tiếc cái gì đây?

Đang nghĩ ngợi thì một người nhân viên phục vụ khoảng 30 tuổi đến bên cạnh lau dọn, có lẽ là cảm thấy mấy vị khách này khí chất không giống người thường, liền hỏi câu:

- Vị tiên sinh này, các người có cần rượu gì không? Chúng tôi ở đây có bia, rượu nhẹ, rượu xái….

- Uống một ít nha?

Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã đồng thời ngẩng đầu lên hỏi đối phương. Đột nhiên hai người lại cùng nhau cười:

- Hay thôi đi, cảm ơn!

Nhân viên phục vụ nhìn ba người mấy lần, liền hứng khởi bói tâm lý:

- Ai, các người đều trẻ tuổi như vậy mà con gái đã lớn thế này rồi à. Thật sự là có phúc lớn đó!

- Con gái?

Trương Nhất Phàm ngẩn người, nhìn thấy mặt Ôn Nhã hơi đỏ ửng lên, đột nhiên cảm thấy thích thú.

- Tiểu Tuyết, mau gọi mẹ đi!

- Muốn chết à! Anh —

Ôn Nhã dựng đứng lông mày lên, nắm tay đấm một cái.

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, Thu Phi Tuyết không dám nói gì, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, cứ chăm chăm cúi xuống ăn.

Ôn Nhã ở dưới bàn đá Trương Nhất Phàm một cái, ánh mắt thoáng nhìn, liếc Trương Nhất Phàm. Bộ dạng của Ôn Nhã lúc này, hoàn toàn là thái độ của một tiểu thư, làm cho trong lòng Trương Nhất Phàm càng cảm thấy thích thú.

Lúc này, năm thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào, mấy người đĩnh đạc đi vào, ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm .

Sau khi năm người này ngồi xuống, có người lập tức đem thuốc ra, gác chân lên trên ghế, kêu nhân viên phục vụ:

- Ông chủ, gọi món ăn!



Bên cạnh có người nhìn, nói thầm:

- Gọi cái gì chứ! Đây là tiệm ăn nhanh chứ không phải nhà hàng mà gọi thức ăn!

Một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ trắng vội chạy tới kính cẩn nói:

- Mấy vị hôm nay ăn cái gì?

- Nơi tồi tàn này thì còn có thể ăn cái gì chứ? Tự xử lý đi, không cần cất giấu gì cả.

Ông chủ mặc áo trắng lập tức gật gật đầu,

- Vâng, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, các người chờ một lát.

Nhìn thấy ông chủ xào rau, mấy người ngồi ở đó không kiêng nể gì cười rộ lên:

- Hôm nay tên ngốc này thực sự có vị, thua hơn ba mươi ngàn!

- Ngày hôm qua tên kia thua một trăm sáu mươi ngàn..

- Nhưng tôi nói với các cậu, anh Chí người này thực sự không trượng nghĩa, chúng ta giúp gã kéo nhiều như vậy, mỗi người đều chia ra như vậy, còn muốn chúng ta giúp không gã nữa à.

- Có cách nào chứ, trừ phi chúng ta mỗi người góp ba trăm ngàn, tự mình mở nhà hàng.

- Tôi thấy thôi đi, các người khỏi cần nghĩ nhiều nữa, bây giờ so với trước kia đã là thoải mái hơn rồi. Tùy ý mang vài cái lồng sắt, kéo mấy đầu heo đen, tự mình đã đủ tiêu mười ngày nửa tháng rồi. Tôi thấy vẫn không bằng đem Thu Văn Chương mà cái tên khốn kiếp kia tìm ra, gã thiếu anh Chí hơn hai trăm rồi chạy trốn mất tiêu.

- Vậy chúng ta đi tìm vợ gã đi?

- Tìm vợ gã làm quái gì chứ, cái nhà của gã năm ngoái cũng cầm cho người ta rồi. Anh Chí nói chúng ta không cần đi tìm cô ta, hiện tại cô ta cùng với Tổng giám đốc Lư của tập đoàn Hoa Long có quan hệ không tồi. Chúng ta không thể trêu vào được!

- Vậy tối nay chúng ta đến nhà gã xem thử, Thu Văn Chương không phải còn có cha mẹ sao, đem hai người đó trói vài ngày xem gã có lộ diện không?

- Phì ——

Có người nhả ra một miếng bã trầu.

- Nói ngươi giống lợn con không tin, hai lão già đó có ích lợi gì chứ? Nếu chẳng may làm chết, cục công an điều tra thì làm sao giải thích đây. Ai va vào người già bảy tám mươi đều phải cẩn thận một chút. Lại không phải là thâm thù đại hận gì.

- Thu Văn Chương không phải có con gái sao? Nghe nói mười chín tuổi rồi, thật ra tôi chỉ nghe anh Chí nói, hay là đem cô ả đến làm gà ở quán của anh Chí. Hơn hai trăm ngàn, làm vài năm sẽ trả lại được!

- Ừ anh Chí nói rồi, nếu như làm tốt việc này thì mỗi người được ít nhất là tám mươi hay một trăm ngàn gì đó.

Mấy người há hốc mồm cười, quả thực làm cho người bên cạnh cảm thấy bực mình. Trương Nhất Phàm bỏ đũa xuống, đang định đứng lên thì Ôn Nhã đá hắn một cái.

Thu Phi Tuyết nghe thấy mấy người này đang nói về bố mình, còn nói muốn đem mình đi làm gà, ngay lập tức cảm thấy khó chịu..

Cô gái nhát gan, thấy đối phương đến năm thanh niên trẻ tuổi, nếu như thật sự phải đánh, Bí thư Trương một mình làm sao có thể đối phó được? Cô rất căng thẳng, không cẩn thận nên đánh rơi cái chén đang cầm trong tay.

- Choang —— cái chén rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội. Những người có mặt trong quán thức ăn nhanh đều nhìn về bên này, lúc này, một tên côn đồ bên cạnh quát lên:

- Cô ta chính là con gái của Thu Văn Chương, bắt lấy cô ta!

Thu Phi Tuyết hoảng sợ, kéo Trương Nhất Phàm:

- Bí thư Trương, chạy mau!

Trương Nhất Phàm đứng dậy, kéo cô về phía sau mình, mới một hồi công phu, mấy người đã bao quanh ba người.

- Các người định làm gì?

Trương Nhất Phàm trầm giọng nói.

Mấy người nhìn Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã, một người trong số đó đặt tay lên vai Trương Nhất Phàm nói:

- Ngồi xuống!

Khẩu khí đó, không thân thiện tí nào cả. Hình như Trương Nhất Phàm nếu như không làm theo thì sẽ bị đánh.

Trương Nhất Phàm chỉ vào người đang khoát tay lên vai mình nói.

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi xuống!

- Ai dô —— khẩu khí lớn gớm nhỉ! Tên tiểu tử ngươi đang ngứa ngáy hả!

Người đó xoắn tay áo lên, bộ dạng hùng hổ như ta đây không sợ ai cả. Một kẻ đi ăn thức ăn nhanh, có thể có thế lực gì chứ? Những người này chó mà dám cắn người à.

Có người chỉ vào Trương Nhất Phàm cười,

- Tiểu tử, ăn cơm hộp cũng bày đặt học người khác chơi sang hả! Một lớn một nhỏ, có tình ý hả. Nhưng hôm nay ta không so đo với ngươi, lúc này chúng ta chỉ cần mang cô ta đi thôi!

- Muốn mang cô ấy đi à, vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã.

Trương Nhất Phàm lấy điện thoại từ trong túi xách, đang định gọi điện thì bị tên bên cạnh giật lấy:

- Mẹ kiếp, định báo cảnh sát hả?

- Mắng ai đấy?

Trương Nhất Phàm đứng dậy, đá một cái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook