Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 182: Dương Mễ tiếp khách.

Tây Lâu Nguyệt

02/04/2013

Buổi chiều, Trương Nhất Phàm gọi Đường Vũ tới, hai người gặp mặt ở khách sạn. Hà Tiêu Tiêu để tránh bị nghi ngờ, bèn mượn cớ rời đi trước.

Đường Vũ đang ở nhà cha ăn cơm, nghe thấy lão đại triệu tập, ngay lập tức lái xe cảnh sát tới. Phòng 1314 khách sạn Thông Thành. Sau khi vào cửa, dựa vào sự nhạy bén của cảnh sát trong nhiều năm, gã lập tức nhận ra chỗ này từng xảy ra cuộc vật lộn dữ dội giữa nam nữ.

Vì thế, gã cười gian tà nói:

- Anh Phàm, sao không gọi em đến xem chút? Sau này có chuyện gì, chúng ta cũng có thể phối hợp chặt chẽ chứ.

Trương Nhất Phàm biết gã thuộc giống chó, cái mũi rất thính, quay sang Đường Vũ trầm giọng nói:

- Ngồi đi! Khi nào cần làm quen tự nhiên mọi người sẽ gặp.

Đường Vũ liền ngồi xuống, nhìn Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị pha trà, gã vội vàng đứng dậy.

- Để em! Anh làm vậy không phải là giết em sao?

- Cút —— được ông đây phục vụ an nhàn sung sướng không muốn sao?

Trương Nhất Phàm ít khi nói đùa, mấy khi được ở cùng bọn họ, nên mới cảm thấy thoải mái.

Đường Vũ cũng không biết Trương Nhất Phàm tìm mình làm gì, vốn định đợi sau khi gã quay về, sẽ đi huyện Sa chúc Tết hắn, không ngờ hắn lại tự mình chạy đến đây. “Chắc chắn có chuyện gì đây? Nghe tên tiểu tử Hồ Lôi tiết lộ, lão đại là người ở trong tỉnh”.

Không đợi Đường Vũ hỏi mười ngàn câu hỏi vì sao, Trương Nhất Phàm đẩy điếu thuốc qua, Đường Vũ lập tức châm lửa cho hắn, chờ nghe Trương Nhất Phàm dặn bảo.

- Điều cậu đến huyện Sa thì thế nào? Tôi ở đó không có trợ thủ, không phát huy được.

Nghe lời này của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ lập tức ý thức được rằng, hắn muốn làm “cuộc đại phẫu thuật”. Xem ra quan trường ở huyện Sa, chắc chắn sắp có một cuộc “đổi máu” (thay đổi cơ cấu) nho nhỏ. Ngay từ trước, gã đã sớm nghe nói, huyện Sa không phải là nơi dễ sống.

Lần trước Trương Nhất Phàm bảo gã cử Liễu Hải đi, gã đã cảm thấy được điều gì đó. Đường Vũ không chút do dự, gật đầu.

- Tất cả nghe anh sắp xếp, anh nói đi, muốn em làm gì?

- Cậu đừng vội, chờ qua Tết, tôi sẽ xin chỉ thị trên thành phố, điều cậu đến phòng Công an huyện Sa. Có điều chức vị của cậu ở đó, e rằng không được như bây giờ, cậu phải chịu thiệt một chút.

Nếu Đường Vũ qua đó, muốn điều ngang e rằng rất khó, bên đó không có chức phó cục trưởng, cũng lại không thể bổ sung lên trên. Nếu muốn điều đi, có lẽ sẽ không thể bằng bây giờ.

Đường Vũ cũng là người trong biên chế, gã đương nhiên hiểu được mất ở trong đó, cùng Trương Nhất Phàm lăn lộn bao năm như vậy, gã đã sớm không còn suy nghĩ điều này nữa rồi. Nếu không có Trương Nhất Phàm, gã không chừng vẫn còn ở thị trấn Liễu Thủy, làm Trưởng đồn Công an, thành Đại vương của vùng núi đó.

Trong hai năm ngắn ngủi, Đường Vũ cũng coi như là thăng chức rất nhanh. Từ Phó đội trưởng đội Trị an, điều tới thị trấn Liễu Thủy, sau đó lại từ thị trấn Liễu Thủy điều tới cục Công an thành phố làm Đại đội trưởng, không bao lâu, hắn liền được thăng lên làm Phó cục trưởng như bây giờ.

Quá trình này, rất nhiều người phải đi trong cả một đời. Đường Vũ thăng chức chẳng khác nào hỏa tiễn, đương nhiên sẽ có ích cho Trương Nhất Phàm. Đây chính là tầm quan trọng của việc “đứng cùng hàng”, cho nên Đường Vũ thường nói, quen được Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi, là hạnh phúc lớn nhất đời này của gã.

Bởi vậy khi Trương Nhất Phàm đề cập đến vấn đề này, Đường Vũ căn bản không có chút do dự.

Người thông minh một chút đều hiểu rằng, Trương Nhất Phàm hiện giờ là Chủ tịch huyện Sa, nếu hắn đã muốn thay đổi cơ cấu trong bộ máy huyện Sa, thì người hắn điều đến bất luận là cấp bậc nào, có thăng lên hay không cũng chỉ cần một câu nói của hắn?

Sự quả quyết của Đường Vũ khiến Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Hắn gẩy tàn thuốc.

- Vậy quyết định như thế, sau Tết, tôi sẽ đi làm thủ tục cho cậu.

- Vâng. Kỳ thực em đã sớm muốn cùng anh đến huyện Sa, ngồi ở đây làm cái chức phó nửa vời này, e rằng cả đời cũng khó được động đậy. Ha ha...

- Tiểu tử, cậu đừng đắc ý vội. Cái chỗ huyện Sa kia không phải như cậu tưởng tượng đâu.

Trương Nhất Phàm nhìn gã cười nói.

- Chẳng lẽ còn giật gân hơn cả lần trước à?

Đường Vũ rướn mày, vui vẻ bật cười, rốt cục cũng tìm lại được tổ chức rồi.

Thấy bộ dạng Đường Vũ mặt mày hớn hở, Trương Nhất Phàm liền âm thầm lắc đầu.



- Anh Phàm, hay là buổi tối chúng ta đi Lâu Đài Cận Thủy ăn bữa cơm? Kêu cả lão Trần đi nữa.

- Buổi tối? Tôi...

Trương Nhất Phàm vốn định tối nay đi chúc Tết Bí thư Lâm, nhưng vừa rồi gọi điện thoại hỏi, Bí thư Lâm nói với hắn, ông ấy ngày mai mới quay về Thông Thành, giờ cả nhà đang ở dưới quê!

Đường Vũ bèn đứng dậy.

- Vậy em chờ tin anh, bốn giờ đến đón anh.

Nhắc tới Lâu Đài Cận Thủy, Trương Nhất Phàm liền nhớ ngay tới chị Âm lẳng lơ dụ người kia, té ra tên tiểu tử này là khách quen ở đó, nếu không sao vừa mở miệng đã nhắc ngay đến chỗ đó?

Cũng không biết Uông Viễn Dương có ở Thông Thành không, Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại, đầu bên kia liền vang lên tiếng Uông Viên Dương:

- Vị nào vậy?

Uông Viễn Dương đang thấy kỳ quái, người biết số này của anh ta không nhiều, nhưng Trương Nhất Phàm đã đổi di động, nên anh ta không nhận ra được.

- Chúc mừng năm mới! Chủ tịch huyện Uông!

Trương Nhất Phàm cười cười nói.

- Hóa ra là anh? Chúc mừng năm mới!

Bên trong vang lên tiếng cười vui vẻ của Uông Viễn Dương.

- Tôi đang đánh bài ở nhà Bí thư Đoạn, anh ở đâu thế?

- Ồ, thì ra là ở nhà Bí thư Đoạn. Tôi ở Thông Thành, vốn muốn tối nay gọi anh đến ăn cùng nhau bữa cơm, nếu đã như vậy, tôi không làm phiến nữa. Mọi người chơi vui vẻ đi, thay tôi gửi lời hỏi thăm Bí thư Đoạn nhé!

Bên kia Bí thư Đoạn hỏi:

- Ai vậy?

- Cái anh Phó Chủ tịch huyện Trương trước kia của huyện Thông Thành, Trương Nhất Phàm.

- Đưa điện thoại qua đây, tên tiểu tử này muốn một câu quấy rầy tôi sao?

Uông Viễn Dương liền đưa điện thoại qua, Bí thư Lâm cầm trên tay.

- Là đồng chí Nhất Phàm à? Cậu ấy, thật sự là không thể chấp nhận được, sao nào? Đến cả một lời thăm hỏi cũng muốn để Uông Viễn Dương chuyển cho tôi? Ha ha... Cậu còn cười à, thế nào? Ở huyện có tốt không? Lúc nào đó mọi người gặp mặt, hàn huyên tâm sự nhé. Tôi cũng lâu rồi không gặp cậu đấy, Bí thư Lâm nhắc tới cậu suốt.

- Cám ơn lãnh đạo quan tâm, Trương Nhất Phàm tôi có tài đức gì mà để mọi người vướng bận như vậy? Vâng, vâng, có cơ hội nhất định đến Tề Châu thăm ngài.

Cúp điện thoại rồi, Trương Nhất Phàm vô cùng xúc động, “Thật không ngờ Bí thư Đoạn vẫn luôn lo lắng cho mình. Lúc trước, khi Phong Quốc Phú muốn làm khó mình, ông ấy cũng xem như là người nâng đỡ mình”.

“Uông Viễn Dương đã không rảnh, vậy thì gọi Lý Trị Quốc đi, thằng cha này cũng ở cục Giao thông làm vẩn đục cái chức Phó cục trưởng rồi, vẫn luôn có ý muốn dựa vào mình”.

Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc so với uống thuốc còn hưng phấn hơn, vốn gã định đến nhà mẹ vợ chúc Tết, giờ lập tức quay lại. Vợ gã, Dương Bích Kiểu thấy chồng như con gà trống phát dục, bèn hỏi:

- Làm gì thế?

- Chủ tịch huyện Trương đến Thông Thành, hắn gọi anh tối đi ăn cơm. Em mau đưa anh hai ngàn, dù sao cũng không thể để hắn mời được!

Lý Trị Quốc chìa tay về phía vợ, Dương Bích Kiều nhìn gã hoài nghi.

- Anh không phải đến chỗ con hồ ly tinh nào đấy chứ! Còn hai ngàn ư, không cho.

Lý Trị Quốc không bằng lòng.

- Em đang làm gì thế? Người ta khó khăn lắm mới đến Thông Thành, anh đoán hắn đây là đi chúc Tết Bí thư Lâm, em sao lại không hiểu chuyện vậy?

Thấy Lý Trị Quốc nghiêm túc, Dương Bích Kiểu liền giật lấy di động.



- Để em xem!

Thấy cuộc gọi vừa nhận đề tên Trương Nhất Phàm, cô mới thay đổi sắc mặt, quay về phòng lấy hai ngàn đồng đưa cho gã. Lần trước Lý Trị Quốc được điều đến cục Giao thông, cũng là nhờ Trương Nhất Phàm giúp đỡ, về mặt này Dương Bích Kiều vẫn rất hiểu nguyên tắc. Nếu Lý Trị Quốc đi cùng người khác, cô sẽ không yên tâm.

- Về sớm chút! Đừng có xằng bậy ở ngoài.

Vợ chồng son càu nhàu bên cửa, đúng lúc Dương Mễ từ ngoài đi vào.

- A, anh rể, giờ anh định đi đâu à? Không phải đã nói tối nay cả nhà ta làm vài ván mạt chược sao?

Dương Mễ vẫn xinh đẹp như vậy, một bộ quần áo gió bao trọn thân hình cô. Chiếc cổ trắng ngần lộ ra ngoài, thường thấy Lý Trị Quốc trong mơ cũng đang hối hận, ban đầu sao lại không chọn trúng cô em họ này chứ? Tuy gia cảnh Dương Mễ thiếu thốn, cha mẹ đều là công nhân thất nghiệp, nhưng khi người ta bị thu hút rồi, thì sẽ không nghĩ nhiều được như vậy.

Thấy Dương Mễ nhanh nhẹn đi vào, Lý Trị Quốc đáp:

- Chủ tịch huyện Trương đến Thông Thành, hắn gọi anh đi ăn cơm.

- A? Chính là Phó Chủ tịch thường trực huyện trước kia, Trương Nhất Phàm sao?

Dương Mễ có chút kinh ngạc.

- Không hắn thì còn ai nữa?

Lý Trị Quốc như thấy mùa xuân đến, nói vài câu thôi cũng thấy mặt mày hớn hở.

- Vậy em cũng đi.

Dương Mễ lập tức thấy hứng thú, vì cô biết quan hệ giữa Thẩm Uyển Vân và Trương Nhất Phàm khá tốt, định mượn cơ hội này tiếp cận hắn một chút, để được điều lên tòa soạn báo tỉnh.

Lý Trị Quốc có phần khó xử.

- Đưa em đi, không được đâu! Ở đó toàn đàn ông thôi.

Lúc này, Dương Bích Kiều không thoải mái nói:

- Đàn ông thì sao? Đàn ông các người còn không phải vì chuyện đó sao? Dương Mễ, em cứ đi theo anh ta, đừng để anh ta ở bên ngoài bậy bạ. Để khỏi về nhà nhìn thấy bà vợ già này lại không vừa mắt.

- Tuân mệnh! Chị, em nhất định giúp chị để mắt đến con sói già xấu xa này.

Dương Mễ cười vui vẻ.

- Đi thôi, anh rể!

Thấy vẻ đắc ý của Dương Mễ, Lý Trị Quốc hận không thể lập tức lật cô đè xuống, tử hình ngay tại chỗ.

Hai người ngồi trên con QQ của Dương Mễ, chạy về phía khách sạn Trương Nhất Phàm ở. Lúc vào khách sạn, Dương Mễ giống như tình nhân khoác lấy cánh tay Lý Trị Quốc, bộ ngực cao kề sát vào đó, khiến Lý Trị Quốc được một phen đứng núi này trông núi nọ, khi đi đường, ánh mắt không kiềm chế được cứ liếc qua liếc lại cái cổ mượt mà của Dương Mễ.

Đến phòng khách san, Lý Trị Quốc gõ cửa.

- Chủ tịch huyện Trương, tôi Lý Trị Quốc đây.

Trương Nhất Phàm ra mở cửa.

- Nhanh vậy sao?

Khi hắn trông thấy Dương Mễ, hơi nhíu mày lại. Mặc dù cô gái Dương Mễ này diện mạo không tồi, nhưng vì quan hệ với Thi Vĩnh Nhiên, nên vẫn luôn để lại vết nhơ trong lòng hắn.

Dương Mễ là phóng viên, tài ăn nói rất tốt, trông thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, cô ta cũng không để ý, vẫn cười hì hì như cũ nói lớn:

- Chủ tịch huyện Trương, năm mới vui vẻ!

Cái này gọi là mở miệng không đánh người vui vẻ, nụ cười vui vẻ của Dương Mễ, đã giành được thiện cảm của Trương Nhất Phàm. Nể mặt Lý Trị Quốc, hắn cũng không tính toán gì với Dương Mễ. “Không ngờ mình gọi gã đến ăn cơm, gã lại dẫn theo một cái đuôi tới. Xem ra là bà xã không yên tâm rồi!” Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu được nguyên do trong đó.

“Dương Bích Kiều không thể đi theo được, cho nên để Dương Mễ đại diện. Nhưng Dương Mễ này xưa nay dã tâm khá lớn, hôm nay tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là đi cùng anh rể xã giao như vậy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook