Chương 647: Em vừa học nấu ăn xong
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Từ trong xe vọng ra một tiếng ho dồn dập, cửa kính xe Porsche được hạ xuống, một khuôn mặt kiều diễm, xinh xắn hiện ra trước mặt. Quả nhiên là cô gái có hương nước hoa Chanel mà hắn đã gặp thoáng qua hai lần trước.
Lúc này cô ấy đang ở trong xe, lấy tay đè lên ngực, ho dồn dập. Trương Nhất Phàm nói với lái xe Trần:
- Đi xem xem!
Lái xe Trần xuống xe đi về phía xe Porsche:
- Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?
Cô gái liếc nhìn lái xe Trần một cái, không nói câu gì. Tay vẫn đặt lên ngực liên tục ho. Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa kính xe, thấy vẻ mặt yếu đuối, dưới mưa gió trông rất đáng thương làm người đối diện cảm thấy xót xa.
Lái xe Trần đưa tay ra, cô ta dường như không muốn ông ta động đến mình, lắc lắc đầu, lại ho tiếp. Lái xe Trần nhìn bộ dạng cô gái trong lòng nhủ thầm, còn giả vờ thanh cao nữa, nếu không phải do sếp chỉ đạo, thì còn lâu tôi mới thèm để ý đến cô.
Dạo này lái xe Trần đang đau đầu về việc trong nhà, tâm trí không được tốt, với phụ nữ cũng chẳng có hứng thú gì nữa. Đúng là người đang lúc thiếu tiền thì tự nhiên mất hứng thú với tất cả.
Nhưng xe của cô ta bánh trước đã vọt ra góc đường, thật sự là có chút nguy hiểm. Lái xe Trần nhìn cô ta với vẻ đầy miễn cưỡng, rồi ông ta quay đầu nhìn về phía Bí thư Trương.
Mưa phùn nhè nhẹ, lá bay lả tả, làm cho con đường vốn không dễ đi trở nên lầy lội, giống như được bôi lên một lớp dầu, cho dù có đi bộ cũng không thể đứng vững, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã.
Mặt đường như vậy cộng với thời tiết này xe làm sao đi được? huống chi là đẩy xe qua.
Trương Nhất Phàm nhìn về phía lái xe Trần, mình đành phải xuống xe thôi:
- Xe của cô rất nguy hiểm, bây giờ nên xuống xe rồi tính sau!
Trương Nhất Phàm nói to về phía cô gái đang ngồi trong xe Porsche, cô ta đang đặt tay lên ngực nghe thấy những lời vậy cô liền lắc lắc đầu.
- Nếu không thì tôi giúp cô báo với công an! Nhưng trước tiên phải kéo được xe lên.
Có thể là do giọng nói của Trương Nhất Phàm làm cô ta nhận ra rằng giọng nói này khác với tiếng người đàn ông lúc nãy, liền ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô vô cùng sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh quen thuộc.
Vì vậy cô cười gượng.
- Là anh?
Nghe giọng nói này thì dường như cô đã nhận ra rồi, Trương Nhất Phàm gật đầu, đưa tay ra:
- Cô xuống xe rồi nói tiếp!
Cô ta do dự một chút rồi chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé nõn nà ra. Trương Nhất Phàm cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, lập tức cảm nhận được sự mềm mịn như da trẻ con.
Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, tại sao lần nào gặp cô ta, đều mang lại một cảm giác khác biệt. Cô ta đứng dậy, chân hơi run run đứng cạnh Trương Nhất Phàm, do cô đi guốc cao gót nên chỉ kém Trương Nhất Phàm khoảng một phân.
Chiều cao của cô ta hình như tương đương với Bạch Khấn. Rồi Trương Nhất Phàm buông tay cô ra, không ngờ cô ta kêu lên một tiếng, guốc cao gót của cô bị vùi vào chỗ bùn lầy, mất thăng bằng
- A-----
- Cẩn thận—
Trương Nhất Phàm theo phản xạ tự nhiên liền đưa tay ra ôm đỡ lấy vòng eo duyên dáng của cô gái. Đồ cô mặc của hãng Only hơi ngắn cộng với mưa gió thế này làm cho đôi tay của Trương Nhất Phàm chạm phải phần da thịt cô ta.
Ở gần có thể nhìn kĩ cô gái, chiếc mũi thẳng, đôi mắt sâu làm say đắm nhiều người, lông mi dài rồi còn thêm khuôn mặt trái xoan, đúng là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu như để Trương Nhất Phàm chọn giữa Phạm Băng Băng với Dương Mịch ai sẽ là ngôi sao hắn yêu thích nhất (cho dù lúc đó Dương Mịch chưa nổi tiếng). Trương Nhất Phàm nhất định sẽ chọn gương mặt Dương Mịch vì khuôn mặt Phạm Băng Băng quá nhọn.
Trương Nhất Phàm đỡ lấy cô:
- Cô không sao chứ?
Cô ta mím chặt môi gật gật đầu. Nhìn ánh mắt sáng ngời của Trương Nhất Phàm khiến cô ta đỏ bừng mặt.
Hai người thoáng giật mình, một cảm giác kì lạ trong tâm trí.
Người cô ta toát ra một mùi thơm nống nàn của Chanel no.5 làm Trương Nhất Phàm đã xác định chính xác, cô gái mà hai lần trước anh ta gặp chính là cô ta.
- Vào trong xe tôi ngồi nghỉ chút! Xe của cô phải xử lý thế nào đây?
Mưa càng ngày càng to, Trương Nhất Phàm nói với cô.
- Cám ơn!
Cô ta mở cửa xe, cúi người vào xe, theo thói quen cô lấy tay đặt lên ngực thì chỗ eo hở ra một làn da trắng ngần. Trương Nhất Phàm nhìn không rời mắt, eo thật là nhỏ!
Cô ta vào trong xe,trên xe lập tức tràn ngập mùi hương nồng nàn của nước hoa. Trương Nhất Phàm để ý, hôm nay cô gái mặc bộ đồ đi chơi màu trắng của hãng Only. Nhìn Trương Nhất Phàm lên xe cô gái ngại ngùng cười:
- Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.
- Không sao, à, xe của cô phải xử lý sao giờ?
Trương Nhất Phàm nhìn về phía chiếc Porsche đỏ.
Cô gái nhẹ nhàng nói:
- Tôi gọi điện báo một tiếng là được thôi, sẽ có người đến xử lý.
Sau đó cô lấy chiếc điện thoại ra gọi, chỉ thấy cô nói nhỏ nhẹ:
- Ừ,ừ, xe của tôi đang ở chỗ XXXX thì gặp sự cố, anh cho người đến đi!
Cúp điện thoại, cô hướng về phía Trương Nhất Phàm cười xin lỗi, sắc mặt cô giờ có chút nhợt nhạt, tay thì vẫn đặt lên ngực.
- Cô có muốn đi bệnh viện không?
Cô gái lắc đầu, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Lão Trần, đi thôi!
Lão Trần nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát kĩ cô gái này.
Xe chạy lầy lội trên mặt đường bùn, người trong xe lắc đi lắc lại. Chỗ ngồi trong xe Audi đã vốn nhỏ, hai người ngồi sau cũng không tránh khỏi đụng chạm với nhau.
Mỗi lần chạm đến cánh tay của cô thì chỉ có cảm giác mát rượi. Trương Nhất Phàm không nhìn cô mà lại dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Tối đêm qua cùng vợ chơi trò chơi đến khuya mới ngủ. Trưa hôm nay thì uống nhiều rượu nên bây giờ thấy rất mệt mỏi.
Ngoài trời mưa vẫn còn rơi, trời càng lúc càng tối đen. Thi thoảng có một chiếc xe đi ngược chiều lại đưa ánh sáng vào thì mới nhìn rõ được người ở trong xe.
Trương Nhất Phàm đã chìm trong giấc ngủ, cô gái ngồi bên cạnh ôm lấy hai tay, thi thoảng quay ra nhìn bộ dạng của Trương Nhất Phàm.
Qua hơn 2 tiếng đồng hồ, xe mới đi vào được thành phố, lái xe Trần nhìn thấy Bí thư Trương đang ngủ liền hỏi cô gái :
- Cô là Vĩnh Lâm nhỉ?
Không một lời đáp lại, lái xe Trần nhíu mày thấy cô này có vẻ kiêu kỳ, tỏ thái độ phớt lờ với bậc cha chú như ông. Ông lại hỏi:
- Cô đi đến đâu?
Cô gái dường như không muốn cho biết nơi ở, liền nói một câu:
- Tùy ông! Chỉ cần tiện cho các ông là được.
Nói thật là lái xe Trần đang rất bực, đường đường là lái xe riêng cho Bí thư thành ủy, đến nhiều nơi công tác rất nhiều cán bộ cấp Cục bao gồm Bí thư huyện ủy đều phải nể mặt, cô ta chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹp thôi? Không ngờ lại có thái độ thật là lạnh lùng.
Cô không nói à, ông đây cũng chẳng muốn đưa cô đi, nếu không vì bí thư Trương thì tôi đã để cô ở lại vùng hoang vu kia, cho cô ta ra sao thì ra. Tuy lái xe Trần rất không vừa lòng nhưng ông không biểu hiện ra ngoài.
Ông liền tự trả lời:
- Vậy thì đến đường Đông Viên nhé!
Cô gái cũng không đáp lại, lái xe Trần liền lái xe đến đường Đông Viên và đỗ ở đầu đường.
Trương Nhất Phàm vẫn đang ngủ, lúc cô gái mở cửa ra quay lại nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống đứng bên đường, lái xe Trần chầm chậm lái xe đi.
Qua gương chiếu hậu, ông nhìn thấy người con gái đó đang gọi điện thoại, chắc là gọi người đến đón cô ta. Lái xe Trần hừ một tiếng rồi cho xe chạy thẳng về tòa nhà thành ủy.
- Bí thư Trương, chúng ta tới nơi rồi!
Nhìn trên lầu đèn vẫn sáng, lão Trần biết rằng bảo mẫu nhà sếp vẫn còn thức, ông liền gọi Trương Nhất Phàm dậy.
- Đã đến rồi?
Trương Nhất Phàm tỉnh dậy thấy cô gái không còn ở đó nữa, hắn ta cũng không để ý, cầm lấy cặp đi lên lầu.
Thôi Hồng Anh ở trong nhà, vừa làm xong món ăn đầu tiên cho Trương Nhất Phàm, vừa rồi Chu Bân gọi điện qua hỏi thăm bí thư Trương, biết được tối nay hắn về Vĩnh Lâm, liền đón Thôi Hồng Anh từ trường ra về.
Qua nửa tháng rèn luyện, được đầu bếp khách sạn lớn chỉ dẫn, Thôi Hồng Anh vốn thông minh vừa học đã biết. Cô có thể làm 10 món ăn có mùi vị, cách ăn khác nhau.
Hôm nay là lần đầu tiên cô trình diễn tài nghệ, tạp dề cô mặc trên người trông giống người phụ nữ của gia đình. Lúc trưa chính Chu Bân đã đưa Thôi Hồng Anh đến nhà, tập luyện trước một lần.
Chu Bân ăn các món ăn Thôi Hồng Anh làm, Chu Bân cảm thấy được, mới cho cô ra tay. Nhưng ngoài miệng thì Chu Bân không hài lòng nói còn phải cố gắng nhiều, cố ý tạo áp lực lên Thôi Hồng Anh.
Vợ của Chu Bân hỏi hắn, anh gây sức ép như thế để làm gì?
Chu Bân liền mắng, cô đàn bà phụ nữ thì biết cái đéo gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chuyện của đàn ông đàn bà đừng có xen vào.
Thôi Hồng Anh giờ là con bài chiến thuật của hắn, chỉ cần một ngày nào đó Bí thư Trương không kiềm chế được, cùng cô bảo mẫu sinh viên này nảy sinh tình cảm thì y đã thành công.
Mà Thôi Hồng Anh chỉ biết Chu Bân là người anh tốt nhất của mình, giúp đỡ cho cô rất nhiều. Lòng cảm kích của Thôi Hồng Anh đối với gã lúc này đã quá sâu sắc rồi.
Trương Nhất Phàm mở cửa đi vào lập tức ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bụng đang đói, ngửi thấy mùi thơm suýt chút nữa chảy nước miếng.
Nhìn Thôi Hồng Anh đang trong phòng bếp xào rau, Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên:
- Tiểu Thôi, cô đến đây làm gì vậy?
Không biết từ lúc nào lại có thêm đồ dùng nhà bếp, chính Trương Nhất Phàm cũng không rõ? Thôi Hồng Anh liền buông tay chạy lại:
- Bí thư Trương, anh về rồi ạ.
Nhanh nhẹn xách cặp hộ, rồi hăm hở đi rót trà, cộng thêm chiếc tạp dề đang mặc trên người trông cô rất ra dáng. Nhất là lại đươc Chu Bân dạy dỗ thêm hàng ngày, Thôi Hồng Anh giờ thay đổi thật nhiều.
- Cơm em đã làm xong, để em rót nước cho anh, anh đi rửa mặt mũi rồi ăn cơm!
Bẵng đi một thời gian mà Thôi Hồng Anh trở nên họat bát rất nhiều. Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên.
Đây đâu phải là sự thay đổi của gái 18, mà đây phải giống là 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Thôi Hồng Anh giờ đây đã là cô gái yêu kiều xinh đẹp thật khác xa so với vẻ ngượng ngùng, chất phác lúc ban đầu. Vẻ quê mùa trên người cô ta lúc trước giờ đã biến mất.
Trương Nhất Phàm rửa mặt, ăn các món ăn Thôi Hồng Anh làm, cảm thấy kinh ngạc:
- Tiểu Thôi, tất cả là do cô làm hả?
Thôi Hồng Anh đỏ mặt, thẹn thùng đáp:
- Đây là lần đầu tiên làm, có thể không được tốt lắm, Bí thư Trương không trách chứ ạ!
Trương Nhất Phàm nghĩ: để làm ra được mùi vị này tôi còn trách thì như lấy xương trong trứng gà, có bệnh mất. Hắn liền hỏi một câu:
- Hồi trước cô có làm cơm đâu?
Thôi Hồng Anh thật thà trả lời:
- Em đi đăng kí một lớp học nấu ăn, vừa mới học xong.
Lúc này cô ấy đang ở trong xe, lấy tay đè lên ngực, ho dồn dập. Trương Nhất Phàm nói với lái xe Trần:
- Đi xem xem!
Lái xe Trần xuống xe đi về phía xe Porsche:
- Cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?
Cô gái liếc nhìn lái xe Trần một cái, không nói câu gì. Tay vẫn đặt lên ngực liên tục ho. Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa kính xe, thấy vẻ mặt yếu đuối, dưới mưa gió trông rất đáng thương làm người đối diện cảm thấy xót xa.
Lái xe Trần đưa tay ra, cô ta dường như không muốn ông ta động đến mình, lắc lắc đầu, lại ho tiếp. Lái xe Trần nhìn bộ dạng cô gái trong lòng nhủ thầm, còn giả vờ thanh cao nữa, nếu không phải do sếp chỉ đạo, thì còn lâu tôi mới thèm để ý đến cô.
Dạo này lái xe Trần đang đau đầu về việc trong nhà, tâm trí không được tốt, với phụ nữ cũng chẳng có hứng thú gì nữa. Đúng là người đang lúc thiếu tiền thì tự nhiên mất hứng thú với tất cả.
Nhưng xe của cô ta bánh trước đã vọt ra góc đường, thật sự là có chút nguy hiểm. Lái xe Trần nhìn cô ta với vẻ đầy miễn cưỡng, rồi ông ta quay đầu nhìn về phía Bí thư Trương.
Mưa phùn nhè nhẹ, lá bay lả tả, làm cho con đường vốn không dễ đi trở nên lầy lội, giống như được bôi lên một lớp dầu, cho dù có đi bộ cũng không thể đứng vững, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã.
Mặt đường như vậy cộng với thời tiết này xe làm sao đi được? huống chi là đẩy xe qua.
Trương Nhất Phàm nhìn về phía lái xe Trần, mình đành phải xuống xe thôi:
- Xe của cô rất nguy hiểm, bây giờ nên xuống xe rồi tính sau!
Trương Nhất Phàm nói to về phía cô gái đang ngồi trong xe Porsche, cô ta đang đặt tay lên ngực nghe thấy những lời vậy cô liền lắc lắc đầu.
- Nếu không thì tôi giúp cô báo với công an! Nhưng trước tiên phải kéo được xe lên.
Có thể là do giọng nói của Trương Nhất Phàm làm cô ta nhận ra rằng giọng nói này khác với tiếng người đàn ông lúc nãy, liền ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô vô cùng sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh quen thuộc.
Vì vậy cô cười gượng.
- Là anh?
Nghe giọng nói này thì dường như cô đã nhận ra rồi, Trương Nhất Phàm gật đầu, đưa tay ra:
- Cô xuống xe rồi nói tiếp!
Cô ta do dự một chút rồi chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé nõn nà ra. Trương Nhất Phàm cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, lập tức cảm nhận được sự mềm mịn như da trẻ con.
Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, tại sao lần nào gặp cô ta, đều mang lại một cảm giác khác biệt. Cô ta đứng dậy, chân hơi run run đứng cạnh Trương Nhất Phàm, do cô đi guốc cao gót nên chỉ kém Trương Nhất Phàm khoảng một phân.
Chiều cao của cô ta hình như tương đương với Bạch Khấn. Rồi Trương Nhất Phàm buông tay cô ra, không ngờ cô ta kêu lên một tiếng, guốc cao gót của cô bị vùi vào chỗ bùn lầy, mất thăng bằng
- A-----
- Cẩn thận—
Trương Nhất Phàm theo phản xạ tự nhiên liền đưa tay ra ôm đỡ lấy vòng eo duyên dáng của cô gái. Đồ cô mặc của hãng Only hơi ngắn cộng với mưa gió thế này làm cho đôi tay của Trương Nhất Phàm chạm phải phần da thịt cô ta.
Ở gần có thể nhìn kĩ cô gái, chiếc mũi thẳng, đôi mắt sâu làm say đắm nhiều người, lông mi dài rồi còn thêm khuôn mặt trái xoan, đúng là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu như để Trương Nhất Phàm chọn giữa Phạm Băng Băng với Dương Mịch ai sẽ là ngôi sao hắn yêu thích nhất (cho dù lúc đó Dương Mịch chưa nổi tiếng). Trương Nhất Phàm nhất định sẽ chọn gương mặt Dương Mịch vì khuôn mặt Phạm Băng Băng quá nhọn.
Trương Nhất Phàm đỡ lấy cô:
- Cô không sao chứ?
Cô ta mím chặt môi gật gật đầu. Nhìn ánh mắt sáng ngời của Trương Nhất Phàm khiến cô ta đỏ bừng mặt.
Hai người thoáng giật mình, một cảm giác kì lạ trong tâm trí.
Người cô ta toát ra một mùi thơm nống nàn của Chanel no.5 làm Trương Nhất Phàm đã xác định chính xác, cô gái mà hai lần trước anh ta gặp chính là cô ta.
- Vào trong xe tôi ngồi nghỉ chút! Xe của cô phải xử lý thế nào đây?
Mưa càng ngày càng to, Trương Nhất Phàm nói với cô.
- Cám ơn!
Cô ta mở cửa xe, cúi người vào xe, theo thói quen cô lấy tay đặt lên ngực thì chỗ eo hở ra một làn da trắng ngần. Trương Nhất Phàm nhìn không rời mắt, eo thật là nhỏ!
Cô ta vào trong xe,trên xe lập tức tràn ngập mùi hương nồng nàn của nước hoa. Trương Nhất Phàm để ý, hôm nay cô gái mặc bộ đồ đi chơi màu trắng của hãng Only. Nhìn Trương Nhất Phàm lên xe cô gái ngại ngùng cười:
- Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.
- Không sao, à, xe của cô phải xử lý sao giờ?
Trương Nhất Phàm nhìn về phía chiếc Porsche đỏ.
Cô gái nhẹ nhàng nói:
- Tôi gọi điện báo một tiếng là được thôi, sẽ có người đến xử lý.
Sau đó cô lấy chiếc điện thoại ra gọi, chỉ thấy cô nói nhỏ nhẹ:
- Ừ,ừ, xe của tôi đang ở chỗ XXXX thì gặp sự cố, anh cho người đến đi!
Cúp điện thoại, cô hướng về phía Trương Nhất Phàm cười xin lỗi, sắc mặt cô giờ có chút nhợt nhạt, tay thì vẫn đặt lên ngực.
- Cô có muốn đi bệnh viện không?
Cô gái lắc đầu, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Lão Trần, đi thôi!
Lão Trần nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát kĩ cô gái này.
Xe chạy lầy lội trên mặt đường bùn, người trong xe lắc đi lắc lại. Chỗ ngồi trong xe Audi đã vốn nhỏ, hai người ngồi sau cũng không tránh khỏi đụng chạm với nhau.
Mỗi lần chạm đến cánh tay của cô thì chỉ có cảm giác mát rượi. Trương Nhất Phàm không nhìn cô mà lại dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Tối đêm qua cùng vợ chơi trò chơi đến khuya mới ngủ. Trưa hôm nay thì uống nhiều rượu nên bây giờ thấy rất mệt mỏi.
Ngoài trời mưa vẫn còn rơi, trời càng lúc càng tối đen. Thi thoảng có một chiếc xe đi ngược chiều lại đưa ánh sáng vào thì mới nhìn rõ được người ở trong xe.
Trương Nhất Phàm đã chìm trong giấc ngủ, cô gái ngồi bên cạnh ôm lấy hai tay, thi thoảng quay ra nhìn bộ dạng của Trương Nhất Phàm.
Qua hơn 2 tiếng đồng hồ, xe mới đi vào được thành phố, lái xe Trần nhìn thấy Bí thư Trương đang ngủ liền hỏi cô gái :
- Cô là Vĩnh Lâm nhỉ?
Không một lời đáp lại, lái xe Trần nhíu mày thấy cô này có vẻ kiêu kỳ, tỏ thái độ phớt lờ với bậc cha chú như ông. Ông lại hỏi:
- Cô đi đến đâu?
Cô gái dường như không muốn cho biết nơi ở, liền nói một câu:
- Tùy ông! Chỉ cần tiện cho các ông là được.
Nói thật là lái xe Trần đang rất bực, đường đường là lái xe riêng cho Bí thư thành ủy, đến nhiều nơi công tác rất nhiều cán bộ cấp Cục bao gồm Bí thư huyện ủy đều phải nể mặt, cô ta chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹp thôi? Không ngờ lại có thái độ thật là lạnh lùng.
Cô không nói à, ông đây cũng chẳng muốn đưa cô đi, nếu không vì bí thư Trương thì tôi đã để cô ở lại vùng hoang vu kia, cho cô ta ra sao thì ra. Tuy lái xe Trần rất không vừa lòng nhưng ông không biểu hiện ra ngoài.
Ông liền tự trả lời:
- Vậy thì đến đường Đông Viên nhé!
Cô gái cũng không đáp lại, lái xe Trần liền lái xe đến đường Đông Viên và đỗ ở đầu đường.
Trương Nhất Phàm vẫn đang ngủ, lúc cô gái mở cửa ra quay lại nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống đứng bên đường, lái xe Trần chầm chậm lái xe đi.
Qua gương chiếu hậu, ông nhìn thấy người con gái đó đang gọi điện thoại, chắc là gọi người đến đón cô ta. Lái xe Trần hừ một tiếng rồi cho xe chạy thẳng về tòa nhà thành ủy.
- Bí thư Trương, chúng ta tới nơi rồi!
Nhìn trên lầu đèn vẫn sáng, lão Trần biết rằng bảo mẫu nhà sếp vẫn còn thức, ông liền gọi Trương Nhất Phàm dậy.
- Đã đến rồi?
Trương Nhất Phàm tỉnh dậy thấy cô gái không còn ở đó nữa, hắn ta cũng không để ý, cầm lấy cặp đi lên lầu.
Thôi Hồng Anh ở trong nhà, vừa làm xong món ăn đầu tiên cho Trương Nhất Phàm, vừa rồi Chu Bân gọi điện qua hỏi thăm bí thư Trương, biết được tối nay hắn về Vĩnh Lâm, liền đón Thôi Hồng Anh từ trường ra về.
Qua nửa tháng rèn luyện, được đầu bếp khách sạn lớn chỉ dẫn, Thôi Hồng Anh vốn thông minh vừa học đã biết. Cô có thể làm 10 món ăn có mùi vị, cách ăn khác nhau.
Hôm nay là lần đầu tiên cô trình diễn tài nghệ, tạp dề cô mặc trên người trông giống người phụ nữ của gia đình. Lúc trưa chính Chu Bân đã đưa Thôi Hồng Anh đến nhà, tập luyện trước một lần.
Chu Bân ăn các món ăn Thôi Hồng Anh làm, Chu Bân cảm thấy được, mới cho cô ra tay. Nhưng ngoài miệng thì Chu Bân không hài lòng nói còn phải cố gắng nhiều, cố ý tạo áp lực lên Thôi Hồng Anh.
Vợ của Chu Bân hỏi hắn, anh gây sức ép như thế để làm gì?
Chu Bân liền mắng, cô đàn bà phụ nữ thì biết cái đéo gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, chuyện của đàn ông đàn bà đừng có xen vào.
Thôi Hồng Anh giờ là con bài chiến thuật của hắn, chỉ cần một ngày nào đó Bí thư Trương không kiềm chế được, cùng cô bảo mẫu sinh viên này nảy sinh tình cảm thì y đã thành công.
Mà Thôi Hồng Anh chỉ biết Chu Bân là người anh tốt nhất của mình, giúp đỡ cho cô rất nhiều. Lòng cảm kích của Thôi Hồng Anh đối với gã lúc này đã quá sâu sắc rồi.
Trương Nhất Phàm mở cửa đi vào lập tức ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bụng đang đói, ngửi thấy mùi thơm suýt chút nữa chảy nước miếng.
Nhìn Thôi Hồng Anh đang trong phòng bếp xào rau, Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên:
- Tiểu Thôi, cô đến đây làm gì vậy?
Không biết từ lúc nào lại có thêm đồ dùng nhà bếp, chính Trương Nhất Phàm cũng không rõ? Thôi Hồng Anh liền buông tay chạy lại:
- Bí thư Trương, anh về rồi ạ.
Nhanh nhẹn xách cặp hộ, rồi hăm hở đi rót trà, cộng thêm chiếc tạp dề đang mặc trên người trông cô rất ra dáng. Nhất là lại đươc Chu Bân dạy dỗ thêm hàng ngày, Thôi Hồng Anh giờ thay đổi thật nhiều.
- Cơm em đã làm xong, để em rót nước cho anh, anh đi rửa mặt mũi rồi ăn cơm!
Bẵng đi một thời gian mà Thôi Hồng Anh trở nên họat bát rất nhiều. Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên.
Đây đâu phải là sự thay đổi của gái 18, mà đây phải giống là 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Thôi Hồng Anh giờ đây đã là cô gái yêu kiều xinh đẹp thật khác xa so với vẻ ngượng ngùng, chất phác lúc ban đầu. Vẻ quê mùa trên người cô ta lúc trước giờ đã biến mất.
Trương Nhất Phàm rửa mặt, ăn các món ăn Thôi Hồng Anh làm, cảm thấy kinh ngạc:
- Tiểu Thôi, tất cả là do cô làm hả?
Thôi Hồng Anh đỏ mặt, thẹn thùng đáp:
- Đây là lần đầu tiên làm, có thể không được tốt lắm, Bí thư Trương không trách chứ ạ!
Trương Nhất Phàm nghĩ: để làm ra được mùi vị này tôi còn trách thì như lấy xương trong trứng gà, có bệnh mất. Hắn liền hỏi một câu:
- Hồi trước cô có làm cơm đâu?
Thôi Hồng Anh thật thà trả lời:
- Em đi đăng kí một lớp học nấu ăn, vừa mới học xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.