Chương 892: Gặp lại Thẩm Uyển Vân
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Thẩm Uyển Vân thuộc top sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tin tức. Bởi vậy cô ấy vừa mới tốt nghiệp đã được phân vào làm trong khoa tin tức.
Để cho Uyển Vân có kinh nghiệm bản thân phong phú hơn nữa, nên lúc trước cử cô ta đi, nhưng Thẩm Uyển Vân đã tự mình lựa chọn tỉnh Tương.
Mục đích đi tới tỉnh Tương của cô ta thì chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ. Nhưng mà đối với ông lão Thẩm mà nói thì cô ta đi đâu thì cũng thế thôi.
Ai có thể ngờ rằng cô ta tới tỉnh Tương sẽ có kết cục đi làm vợ ba của người ta như vậy.
Sự việc trôi qua đã lâu, Thẩm Uyển Vân rốt cục đã có ngày ngẩng đầu lên. Trương Nhất Phàm nghe nói cô ta đã rất được cưng chiều và sinh được một đứa con trai.
Thẩm Hạo chính là con át chủ bài của cô ta.
Ở trong xã hội cũ ví dụ về người mẹ dựa vào quý tử cũng không phải là ít, nhưng trong xã hội hiện giờ không ngờ cũng xảy ra chuyện này, tuyệt đối đây không phải là chuyện một nghìn lẻ một đêm.
Giống như nhà họ Thẩm một gia tộc lớn như vậy, có thể dễ dàng làm cho nhà họ Thẩm xuống dốc sao? Có thể để làm cho nhà họ Thẩm không có nam nối dõi sao?
Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Bây giờ những quý tộc đó, phú hào đó bọn họ hầu hết có thể không hề để ý tới pháp luật và kỷ cương, thề là không sinh một tá con thì tuyệt đối không dừng lại.
Nhà họ Thẩm khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm cho đời thứ tư dồi dào lên. Nhưng trước mắt Thẩm Hạo là đứa con trai duy nhất, bởi vậy ông lão đã dần dần tha thứ cho sai lầm của Thẩm Uyển Vân. Ít nhất cô ta đã để lại một giọt máu cho nhà họ Thẩm.
Nếu như nói Thẩm Kế Văn sinh hạ đứa con gái chỉ là một sự trùng hợp, vậy thì hai đứa con của Thẩm Hoành Quốc thì sao chứ? Bọn họ cũng toàn là sinh con gái vả lại sinh một lần đến hai đứa.
Ông Thẩm rất tức giận, ông ta mắng chửi bọn cháu mình vô dụng, đứa nào cũng đều là đồ bỏ đi. Còn kém cỏi hơn cả ông ta, lúc còn ở thời đánh giặc ông ta còn sinh được hai đứa con trai và hai đứa con gái. Nhưng còn bọn này thì đứa nào cũng vô dụng cả.
Có lúc ông ta thậm chí còn hoài nghi, có khi nào có người đã làm bùa chúa gì với nhà họ Thẩm không, làm cho nhà họ Thẩm không thể có con trai. Ông lão rất hay nghĩ tới những chuyện vớ vẩn.
Đến thế hệ của Thẩm Hoành Quốc, thật ra là sinh được hai đứa con trai và một đứa con gái. Nhưng hai đứa con trai này của họ toàn là sinh con gái. Bây giờ Triệu Khả Hinh lại thêm một ngàn cây kim vào nhà họ Thẩm, họ làm sao mà ông lão lại không nổi giận chứ?
Việc này cũng không thể trách ông lão trọng nam khinh nữ, trong một đại gia tộc như thế này không có đàn ông thì làm sao có thể chống đỡ được gia đình này chứ?
Đây chính là nguyên nhân Thẩm Uyển Vân có thể lấy lại được tự do.
Thẩm Uyển Vân yêu cầu một ly trà nói:
- Mọi người đang nói chuyện gì thế?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cũng không có gì, bọn tôi đang tính đi thì em tới.
Vốn dĩ tối nay hắn còn phải đi tới chỗ giám đốc một chuyến, xem ra không có thời gian rồi.
Thẩm Uyển Vân uống một ngụm trà nói:
- Vậy thì mọi người đi đi em ngồi đây một lát!
Trương Nhất Phàm làm sao mà đi được chứ? Bình thường muốn gặp cũng khó mà gặp được. Lần này thì gặp đươc rồi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Nhưng mà, hắn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Uyển Vân tại nơi như thế này.
Chuyện mà hai người muốn nói với nhau thì nhiều lắm. Thẩm Kế Văn vốn dĩ muốn rời khỏi, chỉ là nghĩ tới nếu như anh ta không lo chuyện bóng đèn này, thì sự xuất hiện của hai người có vẻ đột ngột, bị người không có dụng tâm để ý tới khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung.
Thẩm Kế Văn nói:
- Uống xong ly trà này, chúng ta đi vậy!
Trương Nhất Phàm không phản đối, Thẩm Uyển Vân cũng gật gật đầu. Ba người ngồi được một hồi sau đó cũng rời khỏi.
Sau đó, Trương Nhất Phàm chia tay Thẩm Kế Văn, rồi đi lên xe của Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân thật ra có một thời gian không gặp Trương Nhất Phàm, liền hỏi hắn:
- Tối này có phải về trường học không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Vốn dĩ là tính về, nhưng bây giờ thì không muốn nữa.
Thẩm Uyển Vân liền nhìn hắn ta cười, Trương Nhất Phàm nói:
- Em cười cái gì chứ?
Thẩm Uyển Vân không nói gì cả, cô ta lái xe về phía Thành Nam.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, trong lòng có cảm xúc bùi ngùi vô cùng.
Từng có người nói với mình, sự thất bại lớn nhất của đời người đó chính là không thể để Thẩm Uyển Vân trở thành người phụ nữ danh ngôn chính thuận của mình. Trương Nhất Phàm trước kia cũng có nghĩ qua, nhưng hắn không làm được. Hắn cứ cảm thấy nếu như làm vậy sẽ tổn thương đến trái tim của Đổng Tiểu Phàm.
Bản thân mình và Đổng Tiểu Phàm là thanh mai trúc mã, hai người vô tư. Nếu như sau cùng kết hôn với Thẩm Uyển Vân sẽ là kết hợp hoàn mỹ trong con đường làm quan. Nhưng Trương Nhất Phàm cứ cảm thấy như vậy thì mang tính mục đích quá rõ ràng.
Đổi là người khác cũng đều nghĩ như vậy, người Trương Nhất Phàm cưới không phải là Thẩm Uyển Vân mà là gia thế của cô ta.
Nếu như lúc trước mình từ bỏ Đổng Tiểu Phàm thì Thẩm Uyển Vân sẽ nghĩ thế nào?
Hắn ta nhìn Thẩm Uyển Vân, liền muốn mở rộng lòng.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Anh ở thủ đô lâu như vậy, sao không tới tìm em chứ?
Trương Nhất Phàm thở một hơi dài nói:
- Anh dám sao? Ông cụ nhà em giống như con hổ già vậy, tức là không nuốt sống được anh. Anh không được bước vào cửa nhà họ Thẩm. Nếu không phải là anh hai kết hôn anh làm sao cũng phải tiếp cận nơi náo nhiệt này.
Thẩm Uyển Vân cười cười nói:
- Vậy anh có nhớ em không?
- Nhớ chứ, trước giờ vẫn luôn nhớ. Bây giờ thì nhớ khủng khiếp hơn nữa.
Hắn ta nhìn Thẩm Uyển Vân, dường như nhớ lại thời điểm hai người mới quen nhau. Thẩm Uyển Vân cười ngọt ngào hơn nói:
- Em thấy chức quan của anh ngày càng cao, cái miệng cũng ngày càng ngọt ra. Nói thật ra đi, ngày tháng hai chúng ta không ở bên nhau anh đã dụ dỗ bao nhiêu cô gái lương thiện rồi?
Trương Nhất Phàm có vẻ vô tội nói:
- Anh là loại người này sao?
Thẩm Uyển Vân liếc nhìn hắn ta một cái nói:
- Anh không phải mới lạ đó!
Trương Nhất Phàm im lặng, Thẩm Uyển Vân nói:
- Em không trách oan anh đấy chứ?
- Không có gì, anh tình nguyện để em oán trách.
Trương Nhất Phàm cũng không giận dỗi, chỉ nhìn Thẩm Uyển Vân rồi bình tĩnh nói:
Xe tới nơi rồi, Thẩm Uyển Vân chạy xe đậu vào một tầng hầm. sau đó cầm lấy chìa khóa nói:
- Anh lên trước đi nha! Em sẽ lên sau.
Vừa nãy lúc đi vào, Trương Nhất Phàm có nhìn thoáng qua, đây là một tòa biệt thự nhỏ.
Toàn bộ khu này đều là biệt thự.
Khác so với nơi của hắn ta chính là hầm dưới bãi đậu xe của biệt thự có thang máy trực tiếp lên lầu mà không cần phải đi vào từ bên ngoài. Cái này có nghĩa nếu như có người dẫn bạn tới thì có thể từ chỗ này mà bước vào biệt thự, người bên ngoài khó mà biết được.
Sau khi Trương Nhất Phàm lên lầu, nhìn cái biệt thự ba tầng này, nói với Thẩm Uyển Vân đang theo sau tới:
- Biệt thự này là của em sao?
Hai người lên tới phòng khách của lầu hai, Trương Nhất Phàm liền phát hiện ra, biệt thự này chỉ có hai người, ngay cả một bảo mẫu cũng không có.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Anh thích không? Nếu như thích sau này anh có thể thường xuyên lui tới, đây là chìa khóa của biệt thự.
Trương Nhất Phàm đau đầu, Lưu Hiểu Hiên cũng đưa chìa khóa cho hắn, muốn anh ta lúc rảnh tới chỗ cô ta.
Thẩm Uyển Vân lại đưa cho hắn chìa khóa, phân thân chắc!
Lúc này đây hắn mới biết nỗi khổ của kẻ nhiều vợ. Nhưng đa số đàn ông đều thích bị tra tấn bởi nỗi khổ này, càng tra tấn càng khoái lạc.
Hắn lắc đầu nói:
- Chìa khóa thì không cần đâu, lúc anh tới anh sẽ gọi cho em.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Tùy anh thôi!
Nói xong cô ta lại hỏi:
- Trường học của anh vẫn còn làm hình thức quản lý khép kín sao?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Làm sao cũng không giấu được em cả.
Thẩm Uyển Vân liền mỉm cười nói:
- Anh mà em cũng phải giấu sao? À, Lưu Hiểu Hiên được trúng tuyển làm người dẫn chương trình CCTV, anh biết chưa?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ta, lòng thầm nghĩ hay là Thẩm Uyển Vân lại biết được việc gì rồi, cô ta quả là người tinh tường. Nhưng việc Lưu Hiểu Hiên trúng tuyển dẫn chương trình tiết mục là chuyện của năm trước rồi. Trương Nhất Phàm cảm thấy không có gì là kỳ lạ cả, chẳng lẽ Thẩm Uyển Vân có dụng ý khác?
Hắn liền nói:
- Ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải về trường sớm nữa.
Thế là hai người tắm rửa, là cùng tắm chung với nhau. Đã lâu không có cùng Thẩm Uyển Vân tắm uyên ương rồi. Lúc tắm hắn vuốt vào bụng có chút mềm nhũn của Thẩm Uyển Vân, cảm thấy rõ ràng là so với lúc trước khi sinh con có vẻ khác lạ.
Tuy là không có bao nhiêu mỡ bụng nhưng xúc cảm này so với Lưu Hiểu Hiên và Hà Tiêu Tiêu thì cảm giác có vẻ khác nhau.
Trong lúc tắm rửa, từ phía sau Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ta. Hắn ta thích động tác này, thích cái cảm giác cái mông đẫy đà của người phụ nữ đỉnh trên bụng của mình và cũng thích cái kiểu từ phía sau cầm lấy cái nhũ của cô ta dùng sức mà xoa bóp.
Thẩm Uyển Vân cũng phối hợp cùng với động tác của hắn rất tự nhiên, chỉ là trong lúc Trương Nhất Phàm tấn công cô ta, cô ta vẫn còn hỏi:
- Có phải là anh quyết định tiến vào cấp tỉnh rồi không?
- Ừ! Tranh thủ vào vụ tuyển lại vào năm sau, thừa cơ hội này tiến sát vào trong.
Hai người vừa làm vừa nói chuyện phiếm, lại có phen tình thú.
- Sang năm thì anh đã ba mươi bốn tuổi tranh thủ lúc bốn mươi tuổi tiến vào bộ chính trị trung ương.
Trương Nhất Phàm đáp lại nói:
- Chỉ cần có thể xóa bỏ sự hiểu lầm của ông lão nhà em đối với anh thì chuyện này không có gì khó khăn đâu.
Nói tới đây Thẩm Uyển Vân giật mình một cái, làm Trương Nhất Phàm rút ra, hai người mặt đối diện nhau nói:
- Không đùa nữa, anh ôm em tới giường đi.
Ở trên giường, hai người vừa làm vừa tiếp tục bàn luận những việc này.
Để cho Uyển Vân có kinh nghiệm bản thân phong phú hơn nữa, nên lúc trước cử cô ta đi, nhưng Thẩm Uyển Vân đã tự mình lựa chọn tỉnh Tương.
Mục đích đi tới tỉnh Tương của cô ta thì chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ. Nhưng mà đối với ông lão Thẩm mà nói thì cô ta đi đâu thì cũng thế thôi.
Ai có thể ngờ rằng cô ta tới tỉnh Tương sẽ có kết cục đi làm vợ ba của người ta như vậy.
Sự việc trôi qua đã lâu, Thẩm Uyển Vân rốt cục đã có ngày ngẩng đầu lên. Trương Nhất Phàm nghe nói cô ta đã rất được cưng chiều và sinh được một đứa con trai.
Thẩm Hạo chính là con át chủ bài của cô ta.
Ở trong xã hội cũ ví dụ về người mẹ dựa vào quý tử cũng không phải là ít, nhưng trong xã hội hiện giờ không ngờ cũng xảy ra chuyện này, tuyệt đối đây không phải là chuyện một nghìn lẻ một đêm.
Giống như nhà họ Thẩm một gia tộc lớn như vậy, có thể dễ dàng làm cho nhà họ Thẩm xuống dốc sao? Có thể để làm cho nhà họ Thẩm không có nam nối dõi sao?
Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Bây giờ những quý tộc đó, phú hào đó bọn họ hầu hết có thể không hề để ý tới pháp luật và kỷ cương, thề là không sinh một tá con thì tuyệt đối không dừng lại.
Nhà họ Thẩm khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm cho đời thứ tư dồi dào lên. Nhưng trước mắt Thẩm Hạo là đứa con trai duy nhất, bởi vậy ông lão đã dần dần tha thứ cho sai lầm của Thẩm Uyển Vân. Ít nhất cô ta đã để lại một giọt máu cho nhà họ Thẩm.
Nếu như nói Thẩm Kế Văn sinh hạ đứa con gái chỉ là một sự trùng hợp, vậy thì hai đứa con của Thẩm Hoành Quốc thì sao chứ? Bọn họ cũng toàn là sinh con gái vả lại sinh một lần đến hai đứa.
Ông Thẩm rất tức giận, ông ta mắng chửi bọn cháu mình vô dụng, đứa nào cũng đều là đồ bỏ đi. Còn kém cỏi hơn cả ông ta, lúc còn ở thời đánh giặc ông ta còn sinh được hai đứa con trai và hai đứa con gái. Nhưng còn bọn này thì đứa nào cũng vô dụng cả.
Có lúc ông ta thậm chí còn hoài nghi, có khi nào có người đã làm bùa chúa gì với nhà họ Thẩm không, làm cho nhà họ Thẩm không thể có con trai. Ông lão rất hay nghĩ tới những chuyện vớ vẩn.
Đến thế hệ của Thẩm Hoành Quốc, thật ra là sinh được hai đứa con trai và một đứa con gái. Nhưng hai đứa con trai này của họ toàn là sinh con gái. Bây giờ Triệu Khả Hinh lại thêm một ngàn cây kim vào nhà họ Thẩm, họ làm sao mà ông lão lại không nổi giận chứ?
Việc này cũng không thể trách ông lão trọng nam khinh nữ, trong một đại gia tộc như thế này không có đàn ông thì làm sao có thể chống đỡ được gia đình này chứ?
Đây chính là nguyên nhân Thẩm Uyển Vân có thể lấy lại được tự do.
Thẩm Uyển Vân yêu cầu một ly trà nói:
- Mọi người đang nói chuyện gì thế?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cũng không có gì, bọn tôi đang tính đi thì em tới.
Vốn dĩ tối nay hắn còn phải đi tới chỗ giám đốc một chuyến, xem ra không có thời gian rồi.
Thẩm Uyển Vân uống một ngụm trà nói:
- Vậy thì mọi người đi đi em ngồi đây một lát!
Trương Nhất Phàm làm sao mà đi được chứ? Bình thường muốn gặp cũng khó mà gặp được. Lần này thì gặp đươc rồi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Nhưng mà, hắn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Uyển Vân tại nơi như thế này.
Chuyện mà hai người muốn nói với nhau thì nhiều lắm. Thẩm Kế Văn vốn dĩ muốn rời khỏi, chỉ là nghĩ tới nếu như anh ta không lo chuyện bóng đèn này, thì sự xuất hiện của hai người có vẻ đột ngột, bị người không có dụng tâm để ý tới khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung.
Thẩm Kế Văn nói:
- Uống xong ly trà này, chúng ta đi vậy!
Trương Nhất Phàm không phản đối, Thẩm Uyển Vân cũng gật gật đầu. Ba người ngồi được một hồi sau đó cũng rời khỏi.
Sau đó, Trương Nhất Phàm chia tay Thẩm Kế Văn, rồi đi lên xe của Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân thật ra có một thời gian không gặp Trương Nhất Phàm, liền hỏi hắn:
- Tối này có phải về trường học không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Vốn dĩ là tính về, nhưng bây giờ thì không muốn nữa.
Thẩm Uyển Vân liền nhìn hắn ta cười, Trương Nhất Phàm nói:
- Em cười cái gì chứ?
Thẩm Uyển Vân không nói gì cả, cô ta lái xe về phía Thành Nam.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, trong lòng có cảm xúc bùi ngùi vô cùng.
Từng có người nói với mình, sự thất bại lớn nhất của đời người đó chính là không thể để Thẩm Uyển Vân trở thành người phụ nữ danh ngôn chính thuận của mình. Trương Nhất Phàm trước kia cũng có nghĩ qua, nhưng hắn không làm được. Hắn cứ cảm thấy nếu như làm vậy sẽ tổn thương đến trái tim của Đổng Tiểu Phàm.
Bản thân mình và Đổng Tiểu Phàm là thanh mai trúc mã, hai người vô tư. Nếu như sau cùng kết hôn với Thẩm Uyển Vân sẽ là kết hợp hoàn mỹ trong con đường làm quan. Nhưng Trương Nhất Phàm cứ cảm thấy như vậy thì mang tính mục đích quá rõ ràng.
Đổi là người khác cũng đều nghĩ như vậy, người Trương Nhất Phàm cưới không phải là Thẩm Uyển Vân mà là gia thế của cô ta.
Nếu như lúc trước mình từ bỏ Đổng Tiểu Phàm thì Thẩm Uyển Vân sẽ nghĩ thế nào?
Hắn ta nhìn Thẩm Uyển Vân, liền muốn mở rộng lòng.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Anh ở thủ đô lâu như vậy, sao không tới tìm em chứ?
Trương Nhất Phàm thở một hơi dài nói:
- Anh dám sao? Ông cụ nhà em giống như con hổ già vậy, tức là không nuốt sống được anh. Anh không được bước vào cửa nhà họ Thẩm. Nếu không phải là anh hai kết hôn anh làm sao cũng phải tiếp cận nơi náo nhiệt này.
Thẩm Uyển Vân cười cười nói:
- Vậy anh có nhớ em không?
- Nhớ chứ, trước giờ vẫn luôn nhớ. Bây giờ thì nhớ khủng khiếp hơn nữa.
Hắn ta nhìn Thẩm Uyển Vân, dường như nhớ lại thời điểm hai người mới quen nhau. Thẩm Uyển Vân cười ngọt ngào hơn nói:
- Em thấy chức quan của anh ngày càng cao, cái miệng cũng ngày càng ngọt ra. Nói thật ra đi, ngày tháng hai chúng ta không ở bên nhau anh đã dụ dỗ bao nhiêu cô gái lương thiện rồi?
Trương Nhất Phàm có vẻ vô tội nói:
- Anh là loại người này sao?
Thẩm Uyển Vân liếc nhìn hắn ta một cái nói:
- Anh không phải mới lạ đó!
Trương Nhất Phàm im lặng, Thẩm Uyển Vân nói:
- Em không trách oan anh đấy chứ?
- Không có gì, anh tình nguyện để em oán trách.
Trương Nhất Phàm cũng không giận dỗi, chỉ nhìn Thẩm Uyển Vân rồi bình tĩnh nói:
Xe tới nơi rồi, Thẩm Uyển Vân chạy xe đậu vào một tầng hầm. sau đó cầm lấy chìa khóa nói:
- Anh lên trước đi nha! Em sẽ lên sau.
Vừa nãy lúc đi vào, Trương Nhất Phàm có nhìn thoáng qua, đây là một tòa biệt thự nhỏ.
Toàn bộ khu này đều là biệt thự.
Khác so với nơi của hắn ta chính là hầm dưới bãi đậu xe của biệt thự có thang máy trực tiếp lên lầu mà không cần phải đi vào từ bên ngoài. Cái này có nghĩa nếu như có người dẫn bạn tới thì có thể từ chỗ này mà bước vào biệt thự, người bên ngoài khó mà biết được.
Sau khi Trương Nhất Phàm lên lầu, nhìn cái biệt thự ba tầng này, nói với Thẩm Uyển Vân đang theo sau tới:
- Biệt thự này là của em sao?
Hai người lên tới phòng khách của lầu hai, Trương Nhất Phàm liền phát hiện ra, biệt thự này chỉ có hai người, ngay cả một bảo mẫu cũng không có.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Anh thích không? Nếu như thích sau này anh có thể thường xuyên lui tới, đây là chìa khóa của biệt thự.
Trương Nhất Phàm đau đầu, Lưu Hiểu Hiên cũng đưa chìa khóa cho hắn, muốn anh ta lúc rảnh tới chỗ cô ta.
Thẩm Uyển Vân lại đưa cho hắn chìa khóa, phân thân chắc!
Lúc này đây hắn mới biết nỗi khổ của kẻ nhiều vợ. Nhưng đa số đàn ông đều thích bị tra tấn bởi nỗi khổ này, càng tra tấn càng khoái lạc.
Hắn lắc đầu nói:
- Chìa khóa thì không cần đâu, lúc anh tới anh sẽ gọi cho em.
Thẩm Uyển Vân nói:
- Tùy anh thôi!
Nói xong cô ta lại hỏi:
- Trường học của anh vẫn còn làm hình thức quản lý khép kín sao?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Làm sao cũng không giấu được em cả.
Thẩm Uyển Vân liền mỉm cười nói:
- Anh mà em cũng phải giấu sao? À, Lưu Hiểu Hiên được trúng tuyển làm người dẫn chương trình CCTV, anh biết chưa?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ta, lòng thầm nghĩ hay là Thẩm Uyển Vân lại biết được việc gì rồi, cô ta quả là người tinh tường. Nhưng việc Lưu Hiểu Hiên trúng tuyển dẫn chương trình tiết mục là chuyện của năm trước rồi. Trương Nhất Phàm cảm thấy không có gì là kỳ lạ cả, chẳng lẽ Thẩm Uyển Vân có dụng ý khác?
Hắn liền nói:
- Ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải về trường sớm nữa.
Thế là hai người tắm rửa, là cùng tắm chung với nhau. Đã lâu không có cùng Thẩm Uyển Vân tắm uyên ương rồi. Lúc tắm hắn vuốt vào bụng có chút mềm nhũn của Thẩm Uyển Vân, cảm thấy rõ ràng là so với lúc trước khi sinh con có vẻ khác lạ.
Tuy là không có bao nhiêu mỡ bụng nhưng xúc cảm này so với Lưu Hiểu Hiên và Hà Tiêu Tiêu thì cảm giác có vẻ khác nhau.
Trong lúc tắm rửa, từ phía sau Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ta. Hắn ta thích động tác này, thích cái cảm giác cái mông đẫy đà của người phụ nữ đỉnh trên bụng của mình và cũng thích cái kiểu từ phía sau cầm lấy cái nhũ của cô ta dùng sức mà xoa bóp.
Thẩm Uyển Vân cũng phối hợp cùng với động tác của hắn rất tự nhiên, chỉ là trong lúc Trương Nhất Phàm tấn công cô ta, cô ta vẫn còn hỏi:
- Có phải là anh quyết định tiến vào cấp tỉnh rồi không?
- Ừ! Tranh thủ vào vụ tuyển lại vào năm sau, thừa cơ hội này tiến sát vào trong.
Hai người vừa làm vừa nói chuyện phiếm, lại có phen tình thú.
- Sang năm thì anh đã ba mươi bốn tuổi tranh thủ lúc bốn mươi tuổi tiến vào bộ chính trị trung ương.
Trương Nhất Phàm đáp lại nói:
- Chỉ cần có thể xóa bỏ sự hiểu lầm của ông lão nhà em đối với anh thì chuyện này không có gì khó khăn đâu.
Nói tới đây Thẩm Uyển Vân giật mình một cái, làm Trương Nhất Phàm rút ra, hai người mặt đối diện nhau nói:
- Không đùa nữa, anh ôm em tới giường đi.
Ở trên giường, hai người vừa làm vừa tiếp tục bàn luận những việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.