Chương 1218: Gây sự tại đại sứ quán
Tây Lâu Nguyệt
20/01/2017
Mấy tay cảnh sát vô dụng căn bản không phải là đối thủ của ba người họ.
Đừng thấy họ là phụ nữ mà xem thường, họ vừa thi triển công phu Trung Quốc chính phái, thì trong nháy mắt đã đoạt được súng của ba gã cảnh sát, lại thêm ba chiêu là đã có thể hạ gục cả đám.
Quả thực từ trước đến nay chưa từng xảy ra điều tương tự, đám người Trung Quốc này không những dám đánh lại người Việt mà còn có hành vi chống đối cảnh sát thi hành công vụ, nhiều du học sinh đứng xung quanh cũng từng chịu uất ức, giờ trông thấy cảnh này đều vỗ tay tán tưởng ầm ĩ.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự là một kỳ tích trong lịch sử Ukraine.
Mấy gã cảnh sát bị đè bẹp trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó gào thét:
- Khốn khiếp, các người dám đánh cả cảnh sát, lần này các người chết chắc rồi!
- Quỷ tha ma bắt đám người Hoa chết tiệt nhà các người, mau thả ra!
Tuy Trương Tuyết Phong không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh ta cũng biết chừng mực.
Dù sao họ cũng không giống đám người Việt Nam kia, bọn chúng bị đánh thì nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường là xong. Còn nếu làm mạnh tay thì có lẽ cũng chẳng cần bồi thường. Song nếu gây sự với cảnh sát, cho dù lấy tư cách là đại sứ thì vẫn gây ra không ít phiền phức.
Vì thế anh ta ra hiệu cho hai nữ vệ sĩ, ba người đồng loạt thả đám vô dụng đó ra.
- Lần sau liệu hồn đấy, đừng có quen thói đi bắt nạt người Trung Quốc!
Đám cảnh sát đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ba người họ như nhìn thấy ma. Sau tiếng thét lớn thanh tra, cả đám cảnh sát lập tức chạy trối chết.
Còn hai gã Việt Nam bị đánh lúc đầu giờ đang gắng gượng bò dậy, dìu gã có cặp mắt chim ưng đứng lên rồi luống cuống chạy thoát thân.
Cô gái mặt váy quảng cáo bước lại gần.
- Anh gì ơi, các anh thật giỏi quá! Hôm nay cuối cùng cũng đã lên tiếng thay cho đám du học sinh bọn em rồi, bình thường bọn họ vẫn hay bắt nạt chúng em như vậy đấy.
Nhiều du học sinh Trung Quốc đứng xem chung quanh cũng không ngớt trầm trồ thán phục.
Trương Tuyết Phong thủng thẳng lên tiếng:
- Với loại người này thì chẳng việc gì phải nhân từ cả!
Cô gái lo lắng hỏi lại:
- Các anh đánh cảnh sát, ngộ nhỡ bị phiền phức thì làm sao? Hay là mọi người mau đi khỏi chỗ này đi!
Trương Tuyết Phong mượn cớ thoát thân, liền quay sang cười với mọi người.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Nói rồi, anh ta liền vội vàng cùng hai nữ vệ sĩ kia đuổi theo vợ chồng Trương Nhất Phàm.
Mấy sinh viên nhiều chuyện vẫn còn cố gọi với theo:
- Bye bye, anh chàng đại hiệp ——
Trương Nhất Phàm còn chưa về đến nơi thì đại sứ quán đã nhận được điện báo của sở cảnh sát, nói có người Trung Quốc gây rối trên đường, không những đánh bị thương người Việt Nam mà còn chống đối ba cảnh sát. Ý của đối phương là muốn Lỗ Đông Nam nội trong hôm nay phải giao người cho họ.
Trong điện thoại, Lỗ Đông Nam luôn miệng nói xin lỗi:
- Có phải xảy ra hiểu lầm gì không ạ? Thưa Bộ trưởng!
Anh ta thầm nghĩ, trong mười mấy năm mình làm đại sứ ở Ukraine, chưa từng nghe nói có người Trung Quốc nào dám gây rối ở đây, anh ta nghĩ chắc hẳn đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Nhưng đối phương vẫn nhất quyết người gây rối là người Trung Quốc, Lỗ Đông Nam đành phải dịu giọng nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ ạ, nhất định là như thế ạ.
Cúp điện thoại, anh ta lo lắng đi qua đi lại trong phòng, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? Người Trung Quốc gây chuyện ư, rõ ràng chỉ là tin đồn vớ vẩn, chắc chắc lại có đứa du học sinh nào đen đủi bị bắt nạt đây.
Mỗi lần có người Trung Quốc nào bị đánh, đối phương luôn tranh đi kiện cáo trước, báo cáo thẳng lên bộ Ngoại giao. Sau đấy bộ Ngoại giao lại gọi đến gây khó dễ cho anh ta, nói cái gì mà, tại sao không quản lý cho tử tế đám du học sinh và những người Trung Quốc khác.
Muốn anh ta giao người ra ư, lần nào người bị hại cũng phải chịu phạt, ban đầu Lỗ Đông Nam còn cảm thấy bực mình với cái kiểu làm việc thế này, sau dần cũng thành quen.
Đúng lúc ấy, hai vợ chồng Trương Nhất Phàm vừa về đến nơi, nhìn tháy Lỗ Đông Nam đang bồn chồn đi qua đi lại liền hỏi thăm:
- Cục trưởng Lỗ, muộn thế này còn chưa về à?
Lỗ Đông Nam thở dài.
- Vừa rồi sở cảnh sát gọi đến, bảo là có người đánh người Việt Nam, còn làm bị thương mấy cảnh sát Ukraine. Haiz ——
Trương Nhất Phàm nghe xong, lại trông thấy dáng vẻ ảo não của Lỗ Đông Nam, liền nói:
- Ờ, anh không cần đi đâu, là tôi bảo họ đánh đấy.
- Hả ——
Lỗ Đông Nam hoàn toàn chết sững, Đoàn trưởng Trương kêu người đánh người Việt Nam ư, lại còn đánh cả cảnh sát Ukraine nữa. Xong rồi, xong thật rồi! Lần này lớn chuyện thật rồi. Những lần trước người Trung Quốc bị ức hiếp, người mình mặc dù không gây chuyện song chỉ bồi thường là ổn, lần này thì nguy rồi. Chọc phải trời rồi!
Lỗ Đông Nam trở nên đờ đẫn. Trời đất ơi! Hóa ra là thật!
Đang nói thì trước cổng đại sứ quán vọng lên một tràng còi ô tô. Người của đại sứ quán Việt Nam đã mò đến nơi rồi, chiếc xe phía sau rõ ràng là xe của Hồ Thái Chính. Gã đang nghe điện thoại, nói rằng ba vệ sĩ của mình bị đám người Trung Quốc đánh, một trong số chúng chính là gã thanh niên người Trung Quốc đã gặp trong nhà hàng. Hồ Chính Thiếu lập tức gọi cho người của đại sứ quán, rồi lái xe thẳng đến đây.
Thấy trước cổng đột nhiên lại xuất hiện một đám người, Lỗ Đông Nam kêu thầm “Nguy rồi, nguy to rồi”. Cảnh tượng mấy năm trước lại sắp sửa tái diễn rồi.
Năm đó Lỗ Đông Nam vẫn chưa làm đại sứ, giữa đại sứ quán Trung Quốc và đại sứ quán Việt Nam xảy ra mâu thuẫn, kết quả là vào giữa đêm, mấy trăm người Việt Nam bao vây đại sứ quán Trung Quốc, đập tan toàn bộ cửa kính, lại còn đánh nhau với người trong đại sứ quán. Cuối cùng vẫn phải nhờ cảnh sát ra tay can thiệp mới giải quyết êm thấm vụ đó. Nhưng cũng từ đấy về sau, người Việt Nam coi người Trung Quốc như kẻ thù.
Tình hình trước mắt ngày càng căng thẳng, anh ta lo rằng sự việc năm xưa có nguy cơ lại xảy ra lần nữa, nên vội vàng gọi cho sở cảnh sát. Đáng tiếc là tên khốn nào đó ở sở cảnh sát lại trả lời:
- Người của các anh cũng to gan thật, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, nếu đã thế thì còn tự đi mà giải quyết chuyện của mình đi.
Gã nói xong liền cúp điện thoại, bỏ lại Lỗ Đông Nam vẫn đang hoảng hốt lo sợ.
Thực ra thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, trước đây bất kể xảy ra chuyện gì, cảnh sát lúc nào mà chả đến sau, họ chờ cho cả hai bên đánh nhau chán chê mới xuất hiện hòa giải, mà hòa giải cái gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là dùng tiền để giải quyết.
Bên ngoài ngày càng tập trung nhiều người Việt Nam, chả mấy chốc đã có đến hơn trăm người. Trương Nhất Phàm kéo tay Đổng Tiểu Phàm lùi vào bên trong, rồi dặn dò Trương Tuyết Phong:
- Bảo vệ an toàn chỗ này cho tôi.
Trương Tuyết Phong liền gọi thêm mười mấy vệ sĩ, tất cả đồng loạt đứng chặn ở cửa chính.
Hắn biết đám cảnh sát sẽ không xuất hiện, nếu họ không đến, vậy tốt thôi, vừa hay có thể giết người tạo uy. Cho dù có ra sao hắn cũng chẳng sợ làm lớn chuyện này lên, có giết đám Việt Nam này ra oai một chút cũng tốt.
Về khoản đánh đấm, binh quý hồ tinh bất quý hồ đa, họ chỉ có mười mấy người song đều là hàng cao thủ, Trương Nhất Phàm tin rằng họ hoàn toàn có khả năng trấn áp lũ người kia. Bởi vậy, hắn và Đổng Tiểu Phàm lùi vào sảnh phía trong.
Thẩm Uyển Vân và Trưởng ban Thân cũng vừa chạy đến nơi, vội hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, trông thấy bên ngoài có nhiều người Việt Nam, trong lòng cũng tự nhiên hốt hoảng. Trưởng ban Thân bảo Lỗ Đông Nam lập tức gọi cho Bộ trưởng Quốc Phòng. Trương Nhất Phàm tỉnh bơ nói:
- Vội gì chứ? Để tí đánh xong gọi cho họ cũng không muộn.
Bên ngoài cửa đã xuất hiện tiếng tranh chấp, hơn một trăm người Việt Nam, tay cầm đủ các thứ gậy gộc, dao kiếm xông về phía cửa lớn. Nhìn thấy thế trận trước mắt, nhóm người Trương Nhất Phàm bất giác nhớ tới cảnh các bang xã hội đen trong nước thanh toán lẫn nhau.
Người Việt Nam vẫn luôn hung hãn và bạo ngược như vậy, Hồ Thái Chính đứng trước cửa gào thét:
- Đánh chết người hắn chịu trách nhiệm.
Có lời này của gã, cả đám người nhao nhao xông lên.
Có kẻ hét lên một tiếng rồi giơ cao gậy nhảy bổ tới, định đi tiên phong giết đám người Trung Quốc tăng nhuệ khí chiến đấu. Không ngờ gã vừa lao đến đã bị Trương Tuyết Phong đá văng ra ngoài. Tên đó bay tít ra xa rồi đập vào đám người phía sau, làm cả lũ ngã lăn ra đất.
Những người đứng cùng Trương Tuyết Phong lúc này đều là thành viên tổ chức Tia chớp và cả những cao thủ bên cạnh Đổng Tiểu Phàm. Còn hai nữ vệ sĩ theo sát Đổng Tiểu Phàm thì cũng đã lui vào sảnh phía trong bảo vệ hai vợ chồng ông chủ.
Rút dây động rừng, cú đạp của Trương Tuyết Phong vừa rồi đã hoàn toàn châm ngòi cho trận đánh này.
Đám người bên kía liều mình xông vào, Trương Tuyết Phong và hơn mười người phía sau cùng lúc ra tay, nhanh chóng lao vào trận chiến với hơn trăm tên Việt Nam. Ở phía xa thấp thoáng bóng dáng mấy xe cảnh sát, có người cầm ống nhòm xem xét tình hình rồi cười khẩy.
- Cứ để chúng đánh, đánh xong mình ra giải quyết là vừa.
Chợt điện thoại của tay thanh tra này đổ chuông, là cấp trên gọi tới, gã vội đáp:
- Vâng, vâng, chúng tôi đang dốc toàn lực ạ. Nhất định sẽ ngăn cản kịp thời, nhất định là thế ạ!
Cúp điện thoại, gã lười biếng nằm dài ra, rồi nhàn nhã châm điếu thuốc rít một hơi.
Vốn dĩ có rất nhiều cách có thể giải quyết việc này, nhưng mấy ngày nay Trương Nhất Phàm đã gặp phải nhiều chuyện không “ngứa mắt”, trong lòng bức bối khó chịu. Nếu chúng định gây sự, vậy mình cũng không ngại làm lớn chuyện này, chỉ sợ chính quyền nước sở tại không tôn trọng lẽ phải mà thôi?
Quan trọng giờ là không được để thua, đánh thắng thì có bồi thường chút tiền cũng không sao, chỉ cần có thể đè bẹp cái thói kiêu ngạo của chúng thì đã đạt được mục đích của trận đánh này rồi!
Ở bên ngoài cửa chính vọng lại tiếng thét giận dữ của Trương Tuyết Phong:
- A ——
Anh ta bật lên cao, đá thẳng một cước vào tên cầm dao khiến gã bay ra ngoài, con dao trong tay lượn một vòng trên không trung, phát ra tia sáng lạnh người, rồi cắm phập một tiếng ngay trước mặt Hồ Thái Chính.
Đừng thấy họ là phụ nữ mà xem thường, họ vừa thi triển công phu Trung Quốc chính phái, thì trong nháy mắt đã đoạt được súng của ba gã cảnh sát, lại thêm ba chiêu là đã có thể hạ gục cả đám.
Quả thực từ trước đến nay chưa từng xảy ra điều tương tự, đám người Trung Quốc này không những dám đánh lại người Việt mà còn có hành vi chống đối cảnh sát thi hành công vụ, nhiều du học sinh đứng xung quanh cũng từng chịu uất ức, giờ trông thấy cảnh này đều vỗ tay tán tưởng ầm ĩ.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự là một kỳ tích trong lịch sử Ukraine.
Mấy gã cảnh sát bị đè bẹp trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó gào thét:
- Khốn khiếp, các người dám đánh cả cảnh sát, lần này các người chết chắc rồi!
- Quỷ tha ma bắt đám người Hoa chết tiệt nhà các người, mau thả ra!
Tuy Trương Tuyết Phong không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh ta cũng biết chừng mực.
Dù sao họ cũng không giống đám người Việt Nam kia, bọn chúng bị đánh thì nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường là xong. Còn nếu làm mạnh tay thì có lẽ cũng chẳng cần bồi thường. Song nếu gây sự với cảnh sát, cho dù lấy tư cách là đại sứ thì vẫn gây ra không ít phiền phức.
Vì thế anh ta ra hiệu cho hai nữ vệ sĩ, ba người đồng loạt thả đám vô dụng đó ra.
- Lần sau liệu hồn đấy, đừng có quen thói đi bắt nạt người Trung Quốc!
Đám cảnh sát đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn ba người họ như nhìn thấy ma. Sau tiếng thét lớn thanh tra, cả đám cảnh sát lập tức chạy trối chết.
Còn hai gã Việt Nam bị đánh lúc đầu giờ đang gắng gượng bò dậy, dìu gã có cặp mắt chim ưng đứng lên rồi luống cuống chạy thoát thân.
Cô gái mặt váy quảng cáo bước lại gần.
- Anh gì ơi, các anh thật giỏi quá! Hôm nay cuối cùng cũng đã lên tiếng thay cho đám du học sinh bọn em rồi, bình thường bọn họ vẫn hay bắt nạt chúng em như vậy đấy.
Nhiều du học sinh Trung Quốc đứng xem chung quanh cũng không ngớt trầm trồ thán phục.
Trương Tuyết Phong thủng thẳng lên tiếng:
- Với loại người này thì chẳng việc gì phải nhân từ cả!
Cô gái lo lắng hỏi lại:
- Các anh đánh cảnh sát, ngộ nhỡ bị phiền phức thì làm sao? Hay là mọi người mau đi khỏi chỗ này đi!
Trương Tuyết Phong mượn cớ thoát thân, liền quay sang cười với mọi người.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Nói rồi, anh ta liền vội vàng cùng hai nữ vệ sĩ kia đuổi theo vợ chồng Trương Nhất Phàm.
Mấy sinh viên nhiều chuyện vẫn còn cố gọi với theo:
- Bye bye, anh chàng đại hiệp ——
Trương Nhất Phàm còn chưa về đến nơi thì đại sứ quán đã nhận được điện báo của sở cảnh sát, nói có người Trung Quốc gây rối trên đường, không những đánh bị thương người Việt Nam mà còn chống đối ba cảnh sát. Ý của đối phương là muốn Lỗ Đông Nam nội trong hôm nay phải giao người cho họ.
Trong điện thoại, Lỗ Đông Nam luôn miệng nói xin lỗi:
- Có phải xảy ra hiểu lầm gì không ạ? Thưa Bộ trưởng!
Anh ta thầm nghĩ, trong mười mấy năm mình làm đại sứ ở Ukraine, chưa từng nghe nói có người Trung Quốc nào dám gây rối ở đây, anh ta nghĩ chắc hẳn đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Nhưng đối phương vẫn nhất quyết người gây rối là người Trung Quốc, Lỗ Đông Nam đành phải dịu giọng nói:
- Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra kỹ ạ, nhất định là như thế ạ.
Cúp điện thoại, anh ta lo lắng đi qua đi lại trong phòng, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? Người Trung Quốc gây chuyện ư, rõ ràng chỉ là tin đồn vớ vẩn, chắc chắc lại có đứa du học sinh nào đen đủi bị bắt nạt đây.
Mỗi lần có người Trung Quốc nào bị đánh, đối phương luôn tranh đi kiện cáo trước, báo cáo thẳng lên bộ Ngoại giao. Sau đấy bộ Ngoại giao lại gọi đến gây khó dễ cho anh ta, nói cái gì mà, tại sao không quản lý cho tử tế đám du học sinh và những người Trung Quốc khác.
Muốn anh ta giao người ra ư, lần nào người bị hại cũng phải chịu phạt, ban đầu Lỗ Đông Nam còn cảm thấy bực mình với cái kiểu làm việc thế này, sau dần cũng thành quen.
Đúng lúc ấy, hai vợ chồng Trương Nhất Phàm vừa về đến nơi, nhìn tháy Lỗ Đông Nam đang bồn chồn đi qua đi lại liền hỏi thăm:
- Cục trưởng Lỗ, muộn thế này còn chưa về à?
Lỗ Đông Nam thở dài.
- Vừa rồi sở cảnh sát gọi đến, bảo là có người đánh người Việt Nam, còn làm bị thương mấy cảnh sát Ukraine. Haiz ——
Trương Nhất Phàm nghe xong, lại trông thấy dáng vẻ ảo não của Lỗ Đông Nam, liền nói:
- Ờ, anh không cần đi đâu, là tôi bảo họ đánh đấy.
- Hả ——
Lỗ Đông Nam hoàn toàn chết sững, Đoàn trưởng Trương kêu người đánh người Việt Nam ư, lại còn đánh cả cảnh sát Ukraine nữa. Xong rồi, xong thật rồi! Lần này lớn chuyện thật rồi. Những lần trước người Trung Quốc bị ức hiếp, người mình mặc dù không gây chuyện song chỉ bồi thường là ổn, lần này thì nguy rồi. Chọc phải trời rồi!
Lỗ Đông Nam trở nên đờ đẫn. Trời đất ơi! Hóa ra là thật!
Đang nói thì trước cổng đại sứ quán vọng lên một tràng còi ô tô. Người của đại sứ quán Việt Nam đã mò đến nơi rồi, chiếc xe phía sau rõ ràng là xe của Hồ Thái Chính. Gã đang nghe điện thoại, nói rằng ba vệ sĩ của mình bị đám người Trung Quốc đánh, một trong số chúng chính là gã thanh niên người Trung Quốc đã gặp trong nhà hàng. Hồ Chính Thiếu lập tức gọi cho người của đại sứ quán, rồi lái xe thẳng đến đây.
Thấy trước cổng đột nhiên lại xuất hiện một đám người, Lỗ Đông Nam kêu thầm “Nguy rồi, nguy to rồi”. Cảnh tượng mấy năm trước lại sắp sửa tái diễn rồi.
Năm đó Lỗ Đông Nam vẫn chưa làm đại sứ, giữa đại sứ quán Trung Quốc và đại sứ quán Việt Nam xảy ra mâu thuẫn, kết quả là vào giữa đêm, mấy trăm người Việt Nam bao vây đại sứ quán Trung Quốc, đập tan toàn bộ cửa kính, lại còn đánh nhau với người trong đại sứ quán. Cuối cùng vẫn phải nhờ cảnh sát ra tay can thiệp mới giải quyết êm thấm vụ đó. Nhưng cũng từ đấy về sau, người Việt Nam coi người Trung Quốc như kẻ thù.
Tình hình trước mắt ngày càng căng thẳng, anh ta lo rằng sự việc năm xưa có nguy cơ lại xảy ra lần nữa, nên vội vàng gọi cho sở cảnh sát. Đáng tiếc là tên khốn nào đó ở sở cảnh sát lại trả lời:
- Người của các anh cũng to gan thật, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, nếu đã thế thì còn tự đi mà giải quyết chuyện của mình đi.
Gã nói xong liền cúp điện thoại, bỏ lại Lỗ Đông Nam vẫn đang hoảng hốt lo sợ.
Thực ra thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, trước đây bất kể xảy ra chuyện gì, cảnh sát lúc nào mà chả đến sau, họ chờ cho cả hai bên đánh nhau chán chê mới xuất hiện hòa giải, mà hòa giải cái gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là dùng tiền để giải quyết.
Bên ngoài ngày càng tập trung nhiều người Việt Nam, chả mấy chốc đã có đến hơn trăm người. Trương Nhất Phàm kéo tay Đổng Tiểu Phàm lùi vào bên trong, rồi dặn dò Trương Tuyết Phong:
- Bảo vệ an toàn chỗ này cho tôi.
Trương Tuyết Phong liền gọi thêm mười mấy vệ sĩ, tất cả đồng loạt đứng chặn ở cửa chính.
Hắn biết đám cảnh sát sẽ không xuất hiện, nếu họ không đến, vậy tốt thôi, vừa hay có thể giết người tạo uy. Cho dù có ra sao hắn cũng chẳng sợ làm lớn chuyện này lên, có giết đám Việt Nam này ra oai một chút cũng tốt.
Về khoản đánh đấm, binh quý hồ tinh bất quý hồ đa, họ chỉ có mười mấy người song đều là hàng cao thủ, Trương Nhất Phàm tin rằng họ hoàn toàn có khả năng trấn áp lũ người kia. Bởi vậy, hắn và Đổng Tiểu Phàm lùi vào sảnh phía trong.
Thẩm Uyển Vân và Trưởng ban Thân cũng vừa chạy đến nơi, vội hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, trông thấy bên ngoài có nhiều người Việt Nam, trong lòng cũng tự nhiên hốt hoảng. Trưởng ban Thân bảo Lỗ Đông Nam lập tức gọi cho Bộ trưởng Quốc Phòng. Trương Nhất Phàm tỉnh bơ nói:
- Vội gì chứ? Để tí đánh xong gọi cho họ cũng không muộn.
Bên ngoài cửa đã xuất hiện tiếng tranh chấp, hơn một trăm người Việt Nam, tay cầm đủ các thứ gậy gộc, dao kiếm xông về phía cửa lớn. Nhìn thấy thế trận trước mắt, nhóm người Trương Nhất Phàm bất giác nhớ tới cảnh các bang xã hội đen trong nước thanh toán lẫn nhau.
Người Việt Nam vẫn luôn hung hãn và bạo ngược như vậy, Hồ Thái Chính đứng trước cửa gào thét:
- Đánh chết người hắn chịu trách nhiệm.
Có lời này của gã, cả đám người nhao nhao xông lên.
Có kẻ hét lên một tiếng rồi giơ cao gậy nhảy bổ tới, định đi tiên phong giết đám người Trung Quốc tăng nhuệ khí chiến đấu. Không ngờ gã vừa lao đến đã bị Trương Tuyết Phong đá văng ra ngoài. Tên đó bay tít ra xa rồi đập vào đám người phía sau, làm cả lũ ngã lăn ra đất.
Những người đứng cùng Trương Tuyết Phong lúc này đều là thành viên tổ chức Tia chớp và cả những cao thủ bên cạnh Đổng Tiểu Phàm. Còn hai nữ vệ sĩ theo sát Đổng Tiểu Phàm thì cũng đã lui vào sảnh phía trong bảo vệ hai vợ chồng ông chủ.
Rút dây động rừng, cú đạp của Trương Tuyết Phong vừa rồi đã hoàn toàn châm ngòi cho trận đánh này.
Đám người bên kía liều mình xông vào, Trương Tuyết Phong và hơn mười người phía sau cùng lúc ra tay, nhanh chóng lao vào trận chiến với hơn trăm tên Việt Nam. Ở phía xa thấp thoáng bóng dáng mấy xe cảnh sát, có người cầm ống nhòm xem xét tình hình rồi cười khẩy.
- Cứ để chúng đánh, đánh xong mình ra giải quyết là vừa.
Chợt điện thoại của tay thanh tra này đổ chuông, là cấp trên gọi tới, gã vội đáp:
- Vâng, vâng, chúng tôi đang dốc toàn lực ạ. Nhất định sẽ ngăn cản kịp thời, nhất định là thế ạ!
Cúp điện thoại, gã lười biếng nằm dài ra, rồi nhàn nhã châm điếu thuốc rít một hơi.
Vốn dĩ có rất nhiều cách có thể giải quyết việc này, nhưng mấy ngày nay Trương Nhất Phàm đã gặp phải nhiều chuyện không “ngứa mắt”, trong lòng bức bối khó chịu. Nếu chúng định gây sự, vậy mình cũng không ngại làm lớn chuyện này, chỉ sợ chính quyền nước sở tại không tôn trọng lẽ phải mà thôi?
Quan trọng giờ là không được để thua, đánh thắng thì có bồi thường chút tiền cũng không sao, chỉ cần có thể đè bẹp cái thói kiêu ngạo của chúng thì đã đạt được mục đích của trận đánh này rồi!
Ở bên ngoài cửa chính vọng lại tiếng thét giận dữ của Trương Tuyết Phong:
- A ——
Anh ta bật lên cao, đá thẳng một cước vào tên cầm dao khiến gã bay ra ngoài, con dao trong tay lượn một vòng trên không trung, phát ra tia sáng lạnh người, rồi cắm phập một tiếng ngay trước mặt Hồ Thái Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.