Chương 433: Giết gà dọa khỉ
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Hai giờ rưỡi đi làm, còn khoảng 10 phút nữa mới đến cuộc họp, Trưởng ban Tổ chức Đới Lập Công vội vội vàng vàng chạy đến.
Con người Đới Lập Công này cũng thật kỳ lạ, có khả năng tâm tư của gã và mọi người giống nhau, có một tâm trạng rất khác đối với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này.
Đối với hiện tượng đó, Trương Nhất Phàm cũng không quá so đo tính toán làm gì. Làm người ai chẳng có tính đố kỵ, cứ đưa mắt mà tìm toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mà xem, với số tuổi như hắn mà lại được ở cái chức như thế, tuyệt đối chẳng có một ai cả.
Đương nhiên những tay quan có tuổi sẽ cảm thấy vô cùng bất mãn với tay lãnh đạo trẻ ranh này, mà nói một cách chuẩn xác đó chính là đố kỵ.
Trương Nhất Phàm cũng không có khả năng biến mình thành Tần Thủy Hoàng, mà cho giết sạch tất cả những người không phục hắn. Đối phó với tính đố kỵ ấy, thì biện pháp tốt nhất chính là lấy cái đức để thu phục lòng người.
Đới Lập Công lúc này đi tới, đương nhiên là có việc liên quan đến việc bổ nhiệm nhân sự của một vài người rồi. Dù sao thì Trương Nhất Phàm mới là Bí thư Thành ủy, nên sau khi bước vào gã chào Trương Nhất Phàm xong, liền đứng ở đó.
Đới Lập Công năm nay hơn 40 tuổi, thuộc dạng người ốm gầy, bình thường ăn mặc rất cẩn thận, tỉ mỉ, tóc cắt kiểu Âu, rất ngay ngắn, chỉnh tề, không hề có một sợi bị rối. Từ những điều đó có thể thấy gã là một con người rất cẩn thận, nghiêm túc.
- Trưởng ban Đới! Có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm cũng không kêu gã ngồi xuống mà trực tiếp hỏi luôn.
- Bí thư Trương, thật là ngại quá, hôm nay có việc rồi. Thông báo vừa gửi xuống, lập tức phải triệu tập cuộc họp ngay, có một vài vấn đề muốn được xin chỉ thị của ngài.
Trương Nhất Phàm không nói không rằng, trong lòng thầm nghĩ, cái tay Đới Lập Công chắc chắn không phải loại người như thế này chứ, còn vài phút nữa là cuộc họp diễn ra rồi mới nhớ ra mà đến đây xin chỉ thị của mình? Điều này rõ ràng là gã đang ầm thầm muốn quấy phá đây mà, đủ rồi, tôi cũng không thèm so đo tính toán với ông nữa, đợi xem biểu hiện của ông sau này ra sao.
Đới Lập Công thấy Trương Nhất Phàm không nói năng gì, trên nét mặt liền lộ ra một chút xấu hổ, nhưng thời gian đã gấp gáp lắm rồi, nên gã đành phải hấp tấp hỏi vài câu:
- Chủ yếu là việc bổ nhiệm nhân sự cho mấy đơn vị Cục lương thực và văn phòng xóa đói giảm nghèo thôi. Xin ngài định đoạt một chút!
Cục lương thực là một đơn vị chẳng có nhân tài, về cơ bản toàn là người nhàn tản, mà trong cục cũng chẳng có việc. Hiện vẫn cục trưởng cũ vẫn phải đứng lên nắm quyền. Ai cũng hiểu đến đó làm lãnh đạo cũng coi như là ngồi ở ghế sắt, một chút tiền đồ cũng không có, chính vì vậy mà bọn họ không ai muốn đến đó cả.
Văn phòng xóa đói giảm nghèo thì còn tạm ổn, được quản lý một số các loại quỹ, cũng có được một chút quyền hạn nhất định. Nhưng mà khá phức tạp, cũng chẳng phải là một cái ghế êm ái gì, so với các đơn vị khác cũng xêm xêm như nhau!
Đới Lập Công muốn xin chỉ thị của lãnh đạo, Trương Nhất Phàm cũng đã nghĩ thông, chuyện này bản thân mình không nên nhúng tay vào, cứ làm theo nhân tình thế thái là ổn thỏa. Vì thế mà hắn chậm rãi nói:
- Ông là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ông có quyền tiến cử dùng người mà!
Sau đó hắn đứng lên:
- Không còn thời gian nữa rồi, đến phòng họp nói.
Trong lòng Đới Lập Công cả kinh, xem thái độ của Trương Nhất Phàm kìa, đường đường một thanh niên miệng còn hơi sữa thế mà ăn nói cũng lớn giọng đấy! Mặc dù mấy đơn vị đó cũng chẳng có gì là quan trọng, tốt xấu gì thì cũng chỉ là một bộ phận trong biên chế. Nếu như điều một chức phó nào đó của một đơn vị quan trọng sang đó làm chức trưởng, có khi người ta cũng chẳng chịu đi.
Nhưng nếu đưa người của mình đến nơi đó an nhàn một chút, thì có khi cũng là một thủ đoạn lôi kéo. Dù sao thì cũng là điều động đi lên, chức tước sẽ cao hơn trước một chút. Có như vậy thì ắt sẽ có người tình nguyện mà đi. Câu nói đó của Bí thư Trương có ý gì vậy nhỉ? Để mình tự tiến cử người, như vậy há chẳng phải là đã nể mặt mình quá rồi hay sao?
Con cáo già Ninh Thành Cương quả thật không thèm để ý gì đến mấy đơn vị quèn đó, nhưng ở phía Ủy ban nhân dân thành phố, Bộ Kiên Cố là một con cú vọ, chỉ cần là những phòng ban mà thuộc sự quản lý của ông ta thì kiểu gì ông ta cũng phải tranh thủ, tranh giành một chút.
Lại còn cái tay Dương Lập Thế của bên Chính trị pháp luật nữa chứ, lúc nào lão ta cũng một lòng muốn tiến cử con trai của mình lên, còn mình thì chiếm cái chân Bí thư Đảng ủy Công an không muốn bỏ. Một chỗ tốt như thế còn muốn đi đâu được chứ?
Theo chân Bí thư Trương vào phòng họp, Đới Lập Công phát hiện ra có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đới Lập Công thầm kêu khổ, biết thế lúc nãy chuồn vào nhà vệ sinh một lát, đề phòng người ta lại nghi ngờ bản thân mình đã nghiêng về phe của Trương Nhất Phàm. Khi ngồi xuống xong xuôi đâu đó, ngó sang thấy Trương Nhất Phàm trên mặt lộ rõ nét cười tự tin lãnh đạm, Đới Lập Công hít một hơi, cái tay Bí thư Trương này đúng là rất tâm cơ! Xem ra hắn đã có chủ ý hết rồi.
Trong cuộc họp, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế không ngờ lại không thấy đến. Ngược lại, Ninh Thành Cương lại đến khá sớm. Bộ Kiên Cố ngồi góc đó, đang đưa mắt rà soát một lượt các cán bộ ngồi trong phòng họp.
Vừa đúng 3 giờ, Trương Nhất Phàm cũng không chờ ông ta nữa, tuyên bố khai mạc cuộc họp.
Lúc này Dương Lập Thế mới chậm rãi bước đến, trong tay còn cầm một cái cốc, trông rất ra vẻ. Ở đây coi như là ông ta lớn tuổi nhất, nên thái độ và dáng điệu có vẻ như là một cán bộ lão thành vậy.
Khi bước vào, mới quá 1 phút, Trương Nhất Phàm đã tuyên bố họp rồi, Dương Lập Thế lập tức cảm thấy không hài lòng. Trong con mắt của Dương Lập Thế thì Trương Nhất Phàm chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch, hắn dựa vào cái gì mà đòi chủ trì công tác của Thành ủy chứ?
Ở trong tứ đại bộ máy này, có khá nhiều vị cán bộ thích bán cái tư cách lão thành cách mạng của mình, mà Dương Lập Thế là một phần tử trong số đó. Lần trước ông ta muốn đẩy Hoàng Hồng Sâm đi, kết cục bị Trương Nhất Phàm phủ quyết, ông ta tức giận đến muốn ói máu.
Bởi vậy nên trong lòng của Dương Lập Thế ít nhiều đều không thoải mái.
Mà bên Ủy ban nhân dân thành phố, thái độ của Bộ Kiên Cố vẫn rất uyển chuyển, tinh tế. Theo gã thì chỉ cần Trương Nhất Phàm không vươn tay đến địa bàn của gã thì gã cũng sẽ không hát bài ca phản nghịch với Trương Nhất Phàm. Dường như ông ta đang giữ thái độ: tôi chỉ xem xem chứ không nói năng gì vậy. Gã muốn xem xem Trương Nhất Phàm xử lý bộ máy Thành ủy như thế nào.
Kết quả, sau khi Trương Nhất Phàm nhậm chức, nước cờ đầu tiên của hắn là quét sạch tệ nạn xã hội, giải tán Cục trưởng cục công an, thay vào đó là một nữ tướng. Thủ đoạn này khiến cho Bộ Kiên Cố mất luôn ý chí tiến công chủ động, chuyển sang phòng thủ một cách trọng điểm.
Cuộc họp buổi chiều có nội dung chủ yếu xoay quanh về các vấn đề trị an của xã hội và thu hút đầu tư. Và cũng bàn thêm vài việc về bổ nhiệm nhân sự.
Về vấn đề trị an, chủ yếu là do lưu lượng người quá đông, có nhiều thành phần phức tạp, có rất nhiều các thành phần như trộm cắp, bóc lột… Rất nhiều các công ty, nhà xưởng, doanh nghiệp thường xuyên xảy ra tình trạng mất đường dây cáp điện. Hiện tượng mất trộm cũng thường xuyên xảy ra những những hộ cho thuê.
Thật ra đây vốn là những vấn đề nhỏ, nhưng những vấn đề nhỏ đó tích tụ lại lại thành nhiều, và nó lại trở thành một vấn đề lớn. Vấn đề trị an luôn là vấn đề mà Trương Nhất Phàm quan tâm hàng đầu, vì thế, một lần nữa trong hội nghị, Trương Nhất Phàm nhấn mạnh, các đồng chí ở hệ thống công an phải tăng cường hơn nữa sự cảnh giác.
Vừa hay lúc đó Diệp Á Bình lại nghe được một cú điện thoại, nói rằng trong một tiệm gội đầu ở phố Hoa đã xảy ra một vụ án mạng. Chuyện này cần các đồng chí công an phải đến chứng thực và điều tra rõ ràng.
Diệp Á Bình cũng phản ánh vấn đề cảnh lực không đủ, nhằm vào hiện trạng của thành phố Song Giang, đề xuất ra ý tưởng của mình. Cuối cùng, bà ta cũng đã lập ra một “quân lệnh trạng”: bảo đảm trong vòng 3 tháng sẽ giải quyết hiện tượng trộm cướp càn rỡ này.
Về vấn đề thu hút đầu tư, trước mắt Cục xúc tiến đầu tư đã nữa năm nay chẳng có một thành tích gì, việc đầu tư của thành phố Song Giang chỉ có giảm mà không có tăng. Đàm Tân Duy lại đẩy nguyên nhân này sang Cục công an, nói rằng vì môi trường xã hội, trị an khiến cho người ta lo lắng, nên mới không thu hút nổi đầu tư. Gã còn nêu ra vài ví dụ cụ thể.
Hai tháng trước, có vài nhà đầu tư ở Giang Triết, khi đến Song Giang khảo sát, buổi tối khi ăn chơi đã bị người ta lừa. Những chuyện như thế không chỉ xuất hiện một lần mà nó tái diễn nhiều lần. Chính vì thế mà Đàm Tân Duy mới đẩy trách nhiệm sang cho Cục công an.
Nói rằng do công tác của bọn họ chưa hết tâm hết sức nên mới có kết quả như vậy. Nhưng Cục trưởng cục công an của nhiệm kỳ trước Lưu Bá Lâm đã bị Trương Nhất Phàm cho rớt đài rồi. Tình hình trị an hiện nay, so với hai tháng trước đây đã tốt hơn gấp chục lần.
Những chuyện xấu xa, tồi tệ ở nhà ga, bến xe đã bị quét sạch, hiện tượng xe taxi dù cũng đã gần như hoàn toàn biến mất, vậy mà Đàm Tân Duy vẫn lấy cái cớ đó để đùn đẩy trách nhiệm, thì đúng là không thể nào nói nổi nữa.
Vốn lần bổ nhiệm nhân sự lần này Trương Nhất Phàm muốn nể mặt gã lắm. nhưng trông thấy bộ dạng của Đàm Tân Duy như vậy, hắn đột nhiên lại có ý tưởng mới.
Rốt cục cũng nói đến mắt xích cuối cùng, đó là vấn đề điều động nhân sự giữa các đơn vị.
Vốn dĩ chuyện này sẽ được quyết định trong hội nghị thường vụ, nhưng xét tới vấn đề thời gian, hơn nữa những vị trí này cũng không quan trọng lắm nên mọi người đưa ra giải quyết ngay trong cuộc họp, đỡ cho mọi người phải phiền hà.
Đầu tiên là vị trí chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, Trưởng ban tuyên giáo Vương Xán nói:
- Tôi đề cử một người, đó là phó Cục tưởng cục Nông nghiệp Dương Triển Bằng. Đồng chí Dương Triển Bằng tuổi còn trẻ, năng lực công việc cũng tốt, từ cục nông nghiệp đến văn phòng xóa đói giảm nghèo thì trên vấn đề nghiệp vụ chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất gì. Hiện nay không phải đang đề xướng công tác mạnh dạn dùng những cán bộ trẻ tuổi sao!
Vương Xán nói xong, liếc nhìn Dương Lập Thế một cái. Cái này là hôm qua hai người đã cùng nhau đi đến thống nhất, Vương Xán sẽ đề cử tên của con trai Dương Lập Thế, còn Dương Lập Thế sẽ đề cử em rể của Vương Xán.
Đới Lập Công liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, phát hiện thấy Trương Nhất Phàm hình như chẳng đếm xỉa gì mà cũng chẳng có hứng thú gì đến chuyện này thì phải. Kỳ thật Trương Nhất Phàm đang nghĩ, không cần biết bọn họ đề cử ai, chỉ cần đúng người đúng việc thì sẽ chẳng liên quan gì đến mình cả.
Vì thế Đới Lập Công lập tức lên tiếng phản đối:
- Con người đồng chí Dương Triển Bằng không tồi, năng lực công việc cũng tạm ổn, nhưng năm ngoái mới đến nhậm chức phó Cục trưởng ở Cục nông nghiệp. Tôi đề nghị đề cử đồng chí Ngô Hải Đào ở phòng Thông tin đối ngoại lên. Dù sao thì phòng đối ngoại và phòng xóa đói giảm nghèo có quan hệ gần nhau hơn. Đồng chí Ngô Hải Đào đã công tác ở phòng đối ngoại đã 5 năm, năng lực làm việc của đồng chí ấy chắc mọi người cũng đã rõ.
Bộ Kiên Cố liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, phát hiện thấy bộ dạng của hắn vô cùng thờ ơ, dường như là không có cảm xúc gì với việc này vậy, trông hắn ngồi im bàng quan với thời cuộc, để ngắm nhìn mấy người bọn họ đang tranh giành lẫn nhau. Trong lòng Bộ Kiên Cố thầm nhủ: Bọn người này vì chút lợi ích thôi mà cũng cắn nhau đến nỗi tao sống mày chết, còn Trương Nhất Phàm thì ngược lại, hắn ngồi im ở đó rất trầm tĩnh.
Vì thế mà ông ta lên tiếng tỏ thái độ:
- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Đới Lập Công, để đồng chí Ngô Hải Đào tiếp nhận chức chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo.
Thái độ của Bộ Kiên Cố đã tỏ rõ, vì thế mà những đám bậu xậu đi theo ông ta cũng lần lượt bày tỏ thái độ của mình. Dương Lập Thế và Vương Xán đưa mắt nhìn Trương Nhất Phàm, hắn vẫn không tỏ vẻ gì cả.
Không ngờ Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu:
- Tôi thấy đồng chí Ngô Hải Đào có vẻ thành thục hơn, chín chắn hơn.
Nghe thấy câu nói này, Dương Lập Thế tức đến hộc máu.
Dựa vào cái khỉ gì mà nói con trai ta lớn hơn ngươi hai tuổi mà còn chưa thành thục, chưa chín chắn? Như vậy thì ngươi chín chắn chắc?
Mọi chuyện tiếp theo chẳng còn phải tranh luận gì nhiều. Trương Nhất Phàm cũng không tiện giơ tay chỉ linh tinh. Ai quản lý địa bàn của người đó, ai đề bạt, đó cũng coi như là nể mặt cho bọn họ rồi.
Cuối cùng là chức Cục trưởng cục lương thực. Cục trưởng cũ đã lui về tuyến hai rồi, mà vị trí này vẫn mãi không có ai thay thế. Ninh Thành Cương đột nhiên nói:
- Tôi đề nghị đề cử phó cục trưởng cục thuế vụ Vu Quan tiếp nhận chức đó.
Vu Quan ở Cục thuế vụ hoàn toàn không có chút thực quyền nào cả, lúc đó Thành ủy nể mặt vợ ông ta là Diệp Á Bình nên mới sắp xếp ông ta vào vị trí đó. Nên có thể nói, ở vị trí đó, ông ta như có như không vậy, chỉ là hàng tháng cầm tiền lương mà thôi.
Sau khi Ninh Thành Cương đề cử, gã khẽ mỉm cười nhìn về phía Diệp Á Bình. Diệp Á Bình trong lòng thầm kêu oan uổng. Lão cáo già này rõ ràng là muốn chặt đứt cây cầu của mình đây mà, lão muốn gây sự hiểu nhầm cho Trương Nhất Phàm. Khi bà ta nhìn sang phía Trương Nhất Phàm, thấy sắc mặt của hắn vẫn chẳng biểu lộ gì cả.
Ninh Thành Cương ầm thầm bật cười, sáng hôm nay lôi Diệp Á Bình vào văn phòng của mình nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, chắc chuyện này cũng đã đến tai của Trương Nhất Phàm rồi. Lão muốn làm vậy để cho Trương Nhất Phàm nảy sinh sự ngờ vực đối với Diệp Á Bình.
Tiếc thay, lão lại không thu hoạch được gì từ vẻ mặt của Trương Nhất Phàm.
Có kẻ lại quan sát Ninh Thành Cương, thầm thắc mắc không hiểu trong lòng ông ta hiện đang nghĩ cái gì nhỉ. Đang yên đang lành, đột nhiên lại đề bạt Vu Quan làm gì không biết? Nếu như người nào thông minh hơn một chút thì sẽ biết Ninh Thành Cương đang đào góc tường, chính vì thế mà bọn họ không ai lên tiếng.
Bộ Kiên Cố cũng đang nghĩ, cuộc đấu ngầm giữa Bí thư và Phó bí thư đã bắt đầu rồi. Mình nhất định phải bảo toàn cái thân của mình thật yên ổn!
Mọi người không ai lên tiếng, Trương Nhất Phàm liếc nhìn khắp lượt mọi người rồi thản nhiên nói:
- Tôi thấy đồng chí Vu Quan đến nhậm chức Quyền Cục trưởng của cục Xúc tiến đầu tư thì hơn!
Lời nói này nói ra khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, trong đó có cả Bộ Kiên Cố. Trong lòng mọi người đều cả kinh, Trương Nhất Phàm muốn động đến Đàm Tân Duy rồi.
Quan Bảo Hoa nhìn Trương Nhất Phàm, rồi chậm rãi đưa ánh mắt đi nơi khác. Cục xúc tiến đầu tư là địa bàn do gã quản lý, gã cũng muốn cho Đàm Tân Duy rớt đài lắm nhưng vì chưa tìm được người thích hợp.
Nay Trương Nhất Phàm đề xuất cho Vu Quan làm Quyền cục trưởng, thì Quan Bảo Hoa lập tức đã hiểu, hắn đã cho chính mình một con đường lui. Nếu như Vu Quan không làm nên trò chống gì thì lại điều động tiếp, còn hiện tại thì cứ xử lý cái tay Đàm Tân Duy kia đi đã rồi tính tiếp.
Bộ Kiên Cố hỏi một câu:
- Thế đồng chí Đàm Duy Tân điều đi đâu?
- Tôi thấy Cục lương thực rất thích hợp với đồng chí đó!
Đàm Tân Duy cũng có mặt trong buổi hội nghị ngày hôm nay, lúc nãy gã còn lên diễn thuyết một vài diễn văn vô cùng phấn khích, đùn đẩy mọi khó khăn, trách nhiệm sang cho người khác. Giờ gã nghe thấy câu nói này, thì chết lặng người đi.
Mình đã ba hoa chích chòe, nhảy múa trước mặt tay bí thư Thành ủy trẻ tuổi này rồi, đã không nể mặt hắn gì cả. Người ta chỉ cần một câu nói thôi cũng đã có thể dìm chết mình mà không hề lưu tình! Khi gã đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ sang cho Chủ tịch thành phố Bộ và Phó Chủ tịch thành phố Quan, còn cả Ninh Thành Cương nữa, thì phát hiện mấy người bọn họ cũng không nói năng gì. Gã hiểu, thế là hết.
Lại là một cảnh tượng giết gà dọa khỉ. Có người thầm khiếp sợ trong lòng, lúc nãy còn trông thấy một Trương Nhất Phàm bộ dạng thờ ơ lãnh đạm, không tranh không giành, thế mà khi cất lời lại khiến cho người ta chết thảm như vậy.
Ninh Thành Cương thật sự bực mình, gã đã không biết lấy lòng, ngược lại lại còn dệt hoa trên gấm cho Trương Nhất Phàm nữa chứ. Chó chết thật! Ác thật! Lúc này, gã có muốn phản đối cũng không được, hơn nữa nếu phản đối có khi mọi chuyện lại còn tồi tệ hơn. Nếu không Diệp Á Bình sẽ nghĩ sao? Mà chết người ở chỗ, biểu hiện của Đàm Tân Duy và Quan Bảo Hoa lại rất thân mật, như vậy chứng tỏ trên thực tế gã là người của Ninh Thành Cương!
Đây chính là mình đã tự đâm mình một dao đây mà! Độc thật!
Ninh Thành Cương nghiến răng ken két, huyết lệ đành nuốt trong lòng. Khi quyết định bỏ phiếu, gã vẫn phải lên tiếng:
- Tôi đồng ý!
Nói lời này ra, thật ra còn khó chịu hơn là giết gã. Vì thật ra trong lòng gã vốn nghĩ, dù sao Vu Quan đi đến đâu cũng đều là một chức quan nhàn hạ. Cục thuế vụ dù có tốt đến mấy thì ông ta cũng vẫn chỉ là cục phó, lại chẳng hề có thực quyền gì cả, chi bằng sang bên Cục lương thực làm Cục trưởng, có khi còn tự tại hơn.
Như vậy thì vừa đi bán mặt lại vừa có thể lôi kéo được lòng người, lại còn ly gián được mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình nữa chứ. Nào ngờ, mọi chuyện lại giống như một đao đâm trúng tim vậy.
Ninh Thành Cương tức giận đến muốn hộc máu.
Mọi người lại nhìn vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, hắn vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc đó cho tới khi cuộc họp kết thúc. Rất nhiều người không ngờ đều rất tự giác, ngồi yên tại chỗ, chờ cho vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi đó đi ra khỏi phòng họp rồi mọi người mới lục tục kéo nhau về.
Chiêu vừa rồi đã khiến cho mọi người đều kinh khiếp. Không thể trêu chọc vào con người này được!
Con người Đới Lập Công này cũng thật kỳ lạ, có khả năng tâm tư của gã và mọi người giống nhau, có một tâm trạng rất khác đối với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này.
Đối với hiện tượng đó, Trương Nhất Phàm cũng không quá so đo tính toán làm gì. Làm người ai chẳng có tính đố kỵ, cứ đưa mắt mà tìm toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mà xem, với số tuổi như hắn mà lại được ở cái chức như thế, tuyệt đối chẳng có một ai cả.
Đương nhiên những tay quan có tuổi sẽ cảm thấy vô cùng bất mãn với tay lãnh đạo trẻ ranh này, mà nói một cách chuẩn xác đó chính là đố kỵ.
Trương Nhất Phàm cũng không có khả năng biến mình thành Tần Thủy Hoàng, mà cho giết sạch tất cả những người không phục hắn. Đối phó với tính đố kỵ ấy, thì biện pháp tốt nhất chính là lấy cái đức để thu phục lòng người.
Đới Lập Công lúc này đi tới, đương nhiên là có việc liên quan đến việc bổ nhiệm nhân sự của một vài người rồi. Dù sao thì Trương Nhất Phàm mới là Bí thư Thành ủy, nên sau khi bước vào gã chào Trương Nhất Phàm xong, liền đứng ở đó.
Đới Lập Công năm nay hơn 40 tuổi, thuộc dạng người ốm gầy, bình thường ăn mặc rất cẩn thận, tỉ mỉ, tóc cắt kiểu Âu, rất ngay ngắn, chỉnh tề, không hề có một sợi bị rối. Từ những điều đó có thể thấy gã là một con người rất cẩn thận, nghiêm túc.
- Trưởng ban Đới! Có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm cũng không kêu gã ngồi xuống mà trực tiếp hỏi luôn.
- Bí thư Trương, thật là ngại quá, hôm nay có việc rồi. Thông báo vừa gửi xuống, lập tức phải triệu tập cuộc họp ngay, có một vài vấn đề muốn được xin chỉ thị của ngài.
Trương Nhất Phàm không nói không rằng, trong lòng thầm nghĩ, cái tay Đới Lập Công chắc chắn không phải loại người như thế này chứ, còn vài phút nữa là cuộc họp diễn ra rồi mới nhớ ra mà đến đây xin chỉ thị của mình? Điều này rõ ràng là gã đang ầm thầm muốn quấy phá đây mà, đủ rồi, tôi cũng không thèm so đo tính toán với ông nữa, đợi xem biểu hiện của ông sau này ra sao.
Đới Lập Công thấy Trương Nhất Phàm không nói năng gì, trên nét mặt liền lộ ra một chút xấu hổ, nhưng thời gian đã gấp gáp lắm rồi, nên gã đành phải hấp tấp hỏi vài câu:
- Chủ yếu là việc bổ nhiệm nhân sự cho mấy đơn vị Cục lương thực và văn phòng xóa đói giảm nghèo thôi. Xin ngài định đoạt một chút!
Cục lương thực là một đơn vị chẳng có nhân tài, về cơ bản toàn là người nhàn tản, mà trong cục cũng chẳng có việc. Hiện vẫn cục trưởng cũ vẫn phải đứng lên nắm quyền. Ai cũng hiểu đến đó làm lãnh đạo cũng coi như là ngồi ở ghế sắt, một chút tiền đồ cũng không có, chính vì vậy mà bọn họ không ai muốn đến đó cả.
Văn phòng xóa đói giảm nghèo thì còn tạm ổn, được quản lý một số các loại quỹ, cũng có được một chút quyền hạn nhất định. Nhưng mà khá phức tạp, cũng chẳng phải là một cái ghế êm ái gì, so với các đơn vị khác cũng xêm xêm như nhau!
Đới Lập Công muốn xin chỉ thị của lãnh đạo, Trương Nhất Phàm cũng đã nghĩ thông, chuyện này bản thân mình không nên nhúng tay vào, cứ làm theo nhân tình thế thái là ổn thỏa. Vì thế mà hắn chậm rãi nói:
- Ông là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ông có quyền tiến cử dùng người mà!
Sau đó hắn đứng lên:
- Không còn thời gian nữa rồi, đến phòng họp nói.
Trong lòng Đới Lập Công cả kinh, xem thái độ của Trương Nhất Phàm kìa, đường đường một thanh niên miệng còn hơi sữa thế mà ăn nói cũng lớn giọng đấy! Mặc dù mấy đơn vị đó cũng chẳng có gì là quan trọng, tốt xấu gì thì cũng chỉ là một bộ phận trong biên chế. Nếu như điều một chức phó nào đó của một đơn vị quan trọng sang đó làm chức trưởng, có khi người ta cũng chẳng chịu đi.
Nhưng nếu đưa người của mình đến nơi đó an nhàn một chút, thì có khi cũng là một thủ đoạn lôi kéo. Dù sao thì cũng là điều động đi lên, chức tước sẽ cao hơn trước một chút. Có như vậy thì ắt sẽ có người tình nguyện mà đi. Câu nói đó của Bí thư Trương có ý gì vậy nhỉ? Để mình tự tiến cử người, như vậy há chẳng phải là đã nể mặt mình quá rồi hay sao?
Con cáo già Ninh Thành Cương quả thật không thèm để ý gì đến mấy đơn vị quèn đó, nhưng ở phía Ủy ban nhân dân thành phố, Bộ Kiên Cố là một con cú vọ, chỉ cần là những phòng ban mà thuộc sự quản lý của ông ta thì kiểu gì ông ta cũng phải tranh thủ, tranh giành một chút.
Lại còn cái tay Dương Lập Thế của bên Chính trị pháp luật nữa chứ, lúc nào lão ta cũng một lòng muốn tiến cử con trai của mình lên, còn mình thì chiếm cái chân Bí thư Đảng ủy Công an không muốn bỏ. Một chỗ tốt như thế còn muốn đi đâu được chứ?
Theo chân Bí thư Trương vào phòng họp, Đới Lập Công phát hiện ra có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đới Lập Công thầm kêu khổ, biết thế lúc nãy chuồn vào nhà vệ sinh một lát, đề phòng người ta lại nghi ngờ bản thân mình đã nghiêng về phe của Trương Nhất Phàm. Khi ngồi xuống xong xuôi đâu đó, ngó sang thấy Trương Nhất Phàm trên mặt lộ rõ nét cười tự tin lãnh đạm, Đới Lập Công hít một hơi, cái tay Bí thư Trương này đúng là rất tâm cơ! Xem ra hắn đã có chủ ý hết rồi.
Trong cuộc họp, Bí thư Đảng ủy Công an Dương Lập Thế không ngờ lại không thấy đến. Ngược lại, Ninh Thành Cương lại đến khá sớm. Bộ Kiên Cố ngồi góc đó, đang đưa mắt rà soát một lượt các cán bộ ngồi trong phòng họp.
Vừa đúng 3 giờ, Trương Nhất Phàm cũng không chờ ông ta nữa, tuyên bố khai mạc cuộc họp.
Lúc này Dương Lập Thế mới chậm rãi bước đến, trong tay còn cầm một cái cốc, trông rất ra vẻ. Ở đây coi như là ông ta lớn tuổi nhất, nên thái độ và dáng điệu có vẻ như là một cán bộ lão thành vậy.
Khi bước vào, mới quá 1 phút, Trương Nhất Phàm đã tuyên bố họp rồi, Dương Lập Thế lập tức cảm thấy không hài lòng. Trong con mắt của Dương Lập Thế thì Trương Nhất Phàm chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch, hắn dựa vào cái gì mà đòi chủ trì công tác của Thành ủy chứ?
Ở trong tứ đại bộ máy này, có khá nhiều vị cán bộ thích bán cái tư cách lão thành cách mạng của mình, mà Dương Lập Thế là một phần tử trong số đó. Lần trước ông ta muốn đẩy Hoàng Hồng Sâm đi, kết cục bị Trương Nhất Phàm phủ quyết, ông ta tức giận đến muốn ói máu.
Bởi vậy nên trong lòng của Dương Lập Thế ít nhiều đều không thoải mái.
Mà bên Ủy ban nhân dân thành phố, thái độ của Bộ Kiên Cố vẫn rất uyển chuyển, tinh tế. Theo gã thì chỉ cần Trương Nhất Phàm không vươn tay đến địa bàn của gã thì gã cũng sẽ không hát bài ca phản nghịch với Trương Nhất Phàm. Dường như ông ta đang giữ thái độ: tôi chỉ xem xem chứ không nói năng gì vậy. Gã muốn xem xem Trương Nhất Phàm xử lý bộ máy Thành ủy như thế nào.
Kết quả, sau khi Trương Nhất Phàm nhậm chức, nước cờ đầu tiên của hắn là quét sạch tệ nạn xã hội, giải tán Cục trưởng cục công an, thay vào đó là một nữ tướng. Thủ đoạn này khiến cho Bộ Kiên Cố mất luôn ý chí tiến công chủ động, chuyển sang phòng thủ một cách trọng điểm.
Cuộc họp buổi chiều có nội dung chủ yếu xoay quanh về các vấn đề trị an của xã hội và thu hút đầu tư. Và cũng bàn thêm vài việc về bổ nhiệm nhân sự.
Về vấn đề trị an, chủ yếu là do lưu lượng người quá đông, có nhiều thành phần phức tạp, có rất nhiều các thành phần như trộm cắp, bóc lột… Rất nhiều các công ty, nhà xưởng, doanh nghiệp thường xuyên xảy ra tình trạng mất đường dây cáp điện. Hiện tượng mất trộm cũng thường xuyên xảy ra những những hộ cho thuê.
Thật ra đây vốn là những vấn đề nhỏ, nhưng những vấn đề nhỏ đó tích tụ lại lại thành nhiều, và nó lại trở thành một vấn đề lớn. Vấn đề trị an luôn là vấn đề mà Trương Nhất Phàm quan tâm hàng đầu, vì thế, một lần nữa trong hội nghị, Trương Nhất Phàm nhấn mạnh, các đồng chí ở hệ thống công an phải tăng cường hơn nữa sự cảnh giác.
Vừa hay lúc đó Diệp Á Bình lại nghe được một cú điện thoại, nói rằng trong một tiệm gội đầu ở phố Hoa đã xảy ra một vụ án mạng. Chuyện này cần các đồng chí công an phải đến chứng thực và điều tra rõ ràng.
Diệp Á Bình cũng phản ánh vấn đề cảnh lực không đủ, nhằm vào hiện trạng của thành phố Song Giang, đề xuất ra ý tưởng của mình. Cuối cùng, bà ta cũng đã lập ra một “quân lệnh trạng”: bảo đảm trong vòng 3 tháng sẽ giải quyết hiện tượng trộm cướp càn rỡ này.
Về vấn đề thu hút đầu tư, trước mắt Cục xúc tiến đầu tư đã nữa năm nay chẳng có một thành tích gì, việc đầu tư của thành phố Song Giang chỉ có giảm mà không có tăng. Đàm Tân Duy lại đẩy nguyên nhân này sang Cục công an, nói rằng vì môi trường xã hội, trị an khiến cho người ta lo lắng, nên mới không thu hút nổi đầu tư. Gã còn nêu ra vài ví dụ cụ thể.
Hai tháng trước, có vài nhà đầu tư ở Giang Triết, khi đến Song Giang khảo sát, buổi tối khi ăn chơi đã bị người ta lừa. Những chuyện như thế không chỉ xuất hiện một lần mà nó tái diễn nhiều lần. Chính vì thế mà Đàm Tân Duy mới đẩy trách nhiệm sang cho Cục công an.
Nói rằng do công tác của bọn họ chưa hết tâm hết sức nên mới có kết quả như vậy. Nhưng Cục trưởng cục công an của nhiệm kỳ trước Lưu Bá Lâm đã bị Trương Nhất Phàm cho rớt đài rồi. Tình hình trị an hiện nay, so với hai tháng trước đây đã tốt hơn gấp chục lần.
Những chuyện xấu xa, tồi tệ ở nhà ga, bến xe đã bị quét sạch, hiện tượng xe taxi dù cũng đã gần như hoàn toàn biến mất, vậy mà Đàm Tân Duy vẫn lấy cái cớ đó để đùn đẩy trách nhiệm, thì đúng là không thể nào nói nổi nữa.
Vốn lần bổ nhiệm nhân sự lần này Trương Nhất Phàm muốn nể mặt gã lắm. nhưng trông thấy bộ dạng của Đàm Tân Duy như vậy, hắn đột nhiên lại có ý tưởng mới.
Rốt cục cũng nói đến mắt xích cuối cùng, đó là vấn đề điều động nhân sự giữa các đơn vị.
Vốn dĩ chuyện này sẽ được quyết định trong hội nghị thường vụ, nhưng xét tới vấn đề thời gian, hơn nữa những vị trí này cũng không quan trọng lắm nên mọi người đưa ra giải quyết ngay trong cuộc họp, đỡ cho mọi người phải phiền hà.
Đầu tiên là vị trí chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, Trưởng ban tuyên giáo Vương Xán nói:
- Tôi đề cử một người, đó là phó Cục tưởng cục Nông nghiệp Dương Triển Bằng. Đồng chí Dương Triển Bằng tuổi còn trẻ, năng lực công việc cũng tốt, từ cục nông nghiệp đến văn phòng xóa đói giảm nghèo thì trên vấn đề nghiệp vụ chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất gì. Hiện nay không phải đang đề xướng công tác mạnh dạn dùng những cán bộ trẻ tuổi sao!
Vương Xán nói xong, liếc nhìn Dương Lập Thế một cái. Cái này là hôm qua hai người đã cùng nhau đi đến thống nhất, Vương Xán sẽ đề cử tên của con trai Dương Lập Thế, còn Dương Lập Thế sẽ đề cử em rể của Vương Xán.
Đới Lập Công liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, phát hiện thấy Trương Nhất Phàm hình như chẳng đếm xỉa gì mà cũng chẳng có hứng thú gì đến chuyện này thì phải. Kỳ thật Trương Nhất Phàm đang nghĩ, không cần biết bọn họ đề cử ai, chỉ cần đúng người đúng việc thì sẽ chẳng liên quan gì đến mình cả.
Vì thế Đới Lập Công lập tức lên tiếng phản đối:
- Con người đồng chí Dương Triển Bằng không tồi, năng lực công việc cũng tạm ổn, nhưng năm ngoái mới đến nhậm chức phó Cục trưởng ở Cục nông nghiệp. Tôi đề nghị đề cử đồng chí Ngô Hải Đào ở phòng Thông tin đối ngoại lên. Dù sao thì phòng đối ngoại và phòng xóa đói giảm nghèo có quan hệ gần nhau hơn. Đồng chí Ngô Hải Đào đã công tác ở phòng đối ngoại đã 5 năm, năng lực làm việc của đồng chí ấy chắc mọi người cũng đã rõ.
Bộ Kiên Cố liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, phát hiện thấy bộ dạng của hắn vô cùng thờ ơ, dường như là không có cảm xúc gì với việc này vậy, trông hắn ngồi im bàng quan với thời cuộc, để ngắm nhìn mấy người bọn họ đang tranh giành lẫn nhau. Trong lòng Bộ Kiên Cố thầm nhủ: Bọn người này vì chút lợi ích thôi mà cũng cắn nhau đến nỗi tao sống mày chết, còn Trương Nhất Phàm thì ngược lại, hắn ngồi im ở đó rất trầm tĩnh.
Vì thế mà ông ta lên tiếng tỏ thái độ:
- Tôi ủng hộ ý kiến của đồng chí Đới Lập Công, để đồng chí Ngô Hải Đào tiếp nhận chức chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo.
Thái độ của Bộ Kiên Cố đã tỏ rõ, vì thế mà những đám bậu xậu đi theo ông ta cũng lần lượt bày tỏ thái độ của mình. Dương Lập Thế và Vương Xán đưa mắt nhìn Trương Nhất Phàm, hắn vẫn không tỏ vẻ gì cả.
Không ngờ Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu:
- Tôi thấy đồng chí Ngô Hải Đào có vẻ thành thục hơn, chín chắn hơn.
Nghe thấy câu nói này, Dương Lập Thế tức đến hộc máu.
Dựa vào cái khỉ gì mà nói con trai ta lớn hơn ngươi hai tuổi mà còn chưa thành thục, chưa chín chắn? Như vậy thì ngươi chín chắn chắc?
Mọi chuyện tiếp theo chẳng còn phải tranh luận gì nhiều. Trương Nhất Phàm cũng không tiện giơ tay chỉ linh tinh. Ai quản lý địa bàn của người đó, ai đề bạt, đó cũng coi như là nể mặt cho bọn họ rồi.
Cuối cùng là chức Cục trưởng cục lương thực. Cục trưởng cũ đã lui về tuyến hai rồi, mà vị trí này vẫn mãi không có ai thay thế. Ninh Thành Cương đột nhiên nói:
- Tôi đề nghị đề cử phó cục trưởng cục thuế vụ Vu Quan tiếp nhận chức đó.
Vu Quan ở Cục thuế vụ hoàn toàn không có chút thực quyền nào cả, lúc đó Thành ủy nể mặt vợ ông ta là Diệp Á Bình nên mới sắp xếp ông ta vào vị trí đó. Nên có thể nói, ở vị trí đó, ông ta như có như không vậy, chỉ là hàng tháng cầm tiền lương mà thôi.
Sau khi Ninh Thành Cương đề cử, gã khẽ mỉm cười nhìn về phía Diệp Á Bình. Diệp Á Bình trong lòng thầm kêu oan uổng. Lão cáo già này rõ ràng là muốn chặt đứt cây cầu của mình đây mà, lão muốn gây sự hiểu nhầm cho Trương Nhất Phàm. Khi bà ta nhìn sang phía Trương Nhất Phàm, thấy sắc mặt của hắn vẫn chẳng biểu lộ gì cả.
Ninh Thành Cương ầm thầm bật cười, sáng hôm nay lôi Diệp Á Bình vào văn phòng của mình nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, chắc chuyện này cũng đã đến tai của Trương Nhất Phàm rồi. Lão muốn làm vậy để cho Trương Nhất Phàm nảy sinh sự ngờ vực đối với Diệp Á Bình.
Tiếc thay, lão lại không thu hoạch được gì từ vẻ mặt của Trương Nhất Phàm.
Có kẻ lại quan sát Ninh Thành Cương, thầm thắc mắc không hiểu trong lòng ông ta hiện đang nghĩ cái gì nhỉ. Đang yên đang lành, đột nhiên lại đề bạt Vu Quan làm gì không biết? Nếu như người nào thông minh hơn một chút thì sẽ biết Ninh Thành Cương đang đào góc tường, chính vì thế mà bọn họ không ai lên tiếng.
Bộ Kiên Cố cũng đang nghĩ, cuộc đấu ngầm giữa Bí thư và Phó bí thư đã bắt đầu rồi. Mình nhất định phải bảo toàn cái thân của mình thật yên ổn!
Mọi người không ai lên tiếng, Trương Nhất Phàm liếc nhìn khắp lượt mọi người rồi thản nhiên nói:
- Tôi thấy đồng chí Vu Quan đến nhậm chức Quyền Cục trưởng của cục Xúc tiến đầu tư thì hơn!
Lời nói này nói ra khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, trong đó có cả Bộ Kiên Cố. Trong lòng mọi người đều cả kinh, Trương Nhất Phàm muốn động đến Đàm Tân Duy rồi.
Quan Bảo Hoa nhìn Trương Nhất Phàm, rồi chậm rãi đưa ánh mắt đi nơi khác. Cục xúc tiến đầu tư là địa bàn do gã quản lý, gã cũng muốn cho Đàm Tân Duy rớt đài lắm nhưng vì chưa tìm được người thích hợp.
Nay Trương Nhất Phàm đề xuất cho Vu Quan làm Quyền cục trưởng, thì Quan Bảo Hoa lập tức đã hiểu, hắn đã cho chính mình một con đường lui. Nếu như Vu Quan không làm nên trò chống gì thì lại điều động tiếp, còn hiện tại thì cứ xử lý cái tay Đàm Tân Duy kia đi đã rồi tính tiếp.
Bộ Kiên Cố hỏi một câu:
- Thế đồng chí Đàm Duy Tân điều đi đâu?
- Tôi thấy Cục lương thực rất thích hợp với đồng chí đó!
Đàm Tân Duy cũng có mặt trong buổi hội nghị ngày hôm nay, lúc nãy gã còn lên diễn thuyết một vài diễn văn vô cùng phấn khích, đùn đẩy mọi khó khăn, trách nhiệm sang cho người khác. Giờ gã nghe thấy câu nói này, thì chết lặng người đi.
Mình đã ba hoa chích chòe, nhảy múa trước mặt tay bí thư Thành ủy trẻ tuổi này rồi, đã không nể mặt hắn gì cả. Người ta chỉ cần một câu nói thôi cũng đã có thể dìm chết mình mà không hề lưu tình! Khi gã đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ sang cho Chủ tịch thành phố Bộ và Phó Chủ tịch thành phố Quan, còn cả Ninh Thành Cương nữa, thì phát hiện mấy người bọn họ cũng không nói năng gì. Gã hiểu, thế là hết.
Lại là một cảnh tượng giết gà dọa khỉ. Có người thầm khiếp sợ trong lòng, lúc nãy còn trông thấy một Trương Nhất Phàm bộ dạng thờ ơ lãnh đạm, không tranh không giành, thế mà khi cất lời lại khiến cho người ta chết thảm như vậy.
Ninh Thành Cương thật sự bực mình, gã đã không biết lấy lòng, ngược lại lại còn dệt hoa trên gấm cho Trương Nhất Phàm nữa chứ. Chó chết thật! Ác thật! Lúc này, gã có muốn phản đối cũng không được, hơn nữa nếu phản đối có khi mọi chuyện lại còn tồi tệ hơn. Nếu không Diệp Á Bình sẽ nghĩ sao? Mà chết người ở chỗ, biểu hiện của Đàm Tân Duy và Quan Bảo Hoa lại rất thân mật, như vậy chứng tỏ trên thực tế gã là người của Ninh Thành Cương!
Đây chính là mình đã tự đâm mình một dao đây mà! Độc thật!
Ninh Thành Cương nghiến răng ken két, huyết lệ đành nuốt trong lòng. Khi quyết định bỏ phiếu, gã vẫn phải lên tiếng:
- Tôi đồng ý!
Nói lời này ra, thật ra còn khó chịu hơn là giết gã. Vì thật ra trong lòng gã vốn nghĩ, dù sao Vu Quan đi đến đâu cũng đều là một chức quan nhàn hạ. Cục thuế vụ dù có tốt đến mấy thì ông ta cũng vẫn chỉ là cục phó, lại chẳng hề có thực quyền gì cả, chi bằng sang bên Cục lương thực làm Cục trưởng, có khi còn tự tại hơn.
Như vậy thì vừa đi bán mặt lại vừa có thể lôi kéo được lòng người, lại còn ly gián được mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình nữa chứ. Nào ngờ, mọi chuyện lại giống như một đao đâm trúng tim vậy.
Ninh Thành Cương tức giận đến muốn hộc máu.
Mọi người lại nhìn vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, hắn vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc đó cho tới khi cuộc họp kết thúc. Rất nhiều người không ngờ đều rất tự giác, ngồi yên tại chỗ, chờ cho vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi đó đi ra khỏi phòng họp rồi mọi người mới lục tục kéo nhau về.
Chiêu vừa rồi đã khiến cho mọi người đều kinh khiếp. Không thể trêu chọc vào con người này được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.