Chương 78: Hẹn ước mười năm
Tây Lâu Nguyệt
02/04/2013
Sau khi mọi người rời đi, Bí thư Lâm nói:
- Cậu đến văn phòng tôi một lát.
Mấy người đứng sau Bí thư Lâm đương nhiên hiểu lời này của gã là nói với ai. Thái Hán Lâm gật đầu với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền theo Bí thư Lâm đi vào văn phòng.
Trong văn phòng Bí thư Lâm, sắc mặt gã trông rất không tốt.
- Nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trương Nhất Phàm không biết làm sao, đành kể hết đầu đuôi sự việc xảy ra đêm qua. Nghe xong những lời hối lỗi của Trương Nhất Phàm, sắc mặt Bí thư Lâm đã dịu đi đôi chút, gã nhanh chóng hiểu được rằng, đây hẳn là do một số kẻ ý đồ không tốt muốn lợi dụng việc này để kiếm chuyện.
- Cô gái kia đâu? Sớm bảo cô ta về nhà chút, những chuyện như thế này về sau cần chú ý hơn.
- Vâng! Bí thư Lâm, người nhà cô ta ngày mai sẽ đến đón cô ta về.
Trương Nhất Phàm thành thật trả lời.
Bí thư Lâm thấy hắn có thái độ thành khẩn, lại nghĩ tới những ngày tháng hắn đi theo mình, do đó ngữ khí càng ôn hòa hơn.
- Tôi không phải là muốn phê bình cậu, nhưng hiện giờ là thời điểm quan trọng, cố gắng đừng để những kẻ có ý đồ xấu nắm được thóp.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Bí thư Lâm ném điếu thuốc qua.
- Gần đây sự xuất hiện của Tô Sĩ Dân ở thành phố ngày càng nhiều, hắn ta rất có thái độ đối với việc bổ nhiệm của ban Quản lý. Cậu bình thường phải chú ý một chút, cố gắng ít qua lại với loại người này thôi.
Trương Nhất Phàm hiểu rằng Bí thư Lâm đang nói đến việc hắn được chọn làm Phó chủ tịch huyện, Tô Sĩ Dân vẫn luôn không phục, thật không ngờ lần này hắn lại làm ầm lên tận thành phố. Tên Tô Sĩ Dân này, sao lại cứ muốn gây khó dễ với mình như vậy? Ta nói cho tổ tiên nhà ngươi biết, ngàn vạn lần đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi.
Đi khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
- Tiến hành thế nào rồi? Cậu đi điều tra cho tôi, rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau làm trò này.
Hồ Lôi nói:
- Em đã đi thăm dò rồi, cũng tìm ra con bé phóng viên tòa soạn đó, được em xoa nắn tay chân chút rồi, cô ta cũng khai rõ, việc này là Thi Vĩnh Nhiên bảo cô ta làm.
- Thi Vĩnh Nhiên? Là Thi Vĩnh Nhiên của bên bất động sản Dật Thái đó hả?
Trong ấn tượng của Trương Nhất Phàm, hắn chưa từng đụng chạm gì đến Thi Vĩnh Nhiên, sao gã lại nhằm vào hắn nhỉ? Dựng lên màn kịch này có mục đích gì?
Hồ Lôi nói trong điện thoại:
- Đám người đêm qua bị Hồ Khoa dạy dỗ chính là tay chân của Thi Vĩnh Nhiên. Những kẻ này tuy có chút dính líu đến xã hội đen, nhưng đa số thời gian đều là làm cho công ty bất động sản Dật Thái, bình thường cũng làm không ít chuyện xấu xa.
- Tra ra được kẻ đứng sau Thi Vĩnh Nhiên chưa?
- Tra ra rồi, hắn chính là cháu ngoại Tô Sĩ Dân.
- Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi!
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, đem chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay sắp xếp lại một lượt. Tô Sĩ Dân nhằm vào hắn, tám phần là có liên quan đến Bí thư Lâm, hoặc vẫn là vì hắn không được chọn làm Phó chủ tịch huyện, ghi hận với Bí thư Lâm, mà bản thân hắn đang là người nổi trội bên phe của Bí thư Lâm, có lẽ gã cũng hận lây cả sang hắn.
Ôi! Thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tranh đấu chốn quan trường bao giờ mới dứt?
Nhưng hắn cũng muốn cố gắng làm nên sự nghiệp, không ngờ lại bị cuốn vào mấy việc tranh đấu thị phi này. Cũng đến nước này rồi, không bằng làm cho nó càng mãnh liệt hơn chút đi!
Tô Sĩ Dân, vậy đừng trách ta đây không khách khí, tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Trương Nhất Phàm gọi lại cho Hồ Lôi.
- Chuyện vợ Tô Sĩ Dân, cậu để ý một chút nhé.
Hồ Lôi sao có thể không hiểu tâm tư Trương Nhất Phàm, lập tức nhận lời, hai người vốn đã quá hiểu nhau, không nói gì thêm mà cúp máy luôn.
Giữa trưa, mới nhớ ra việc mình còn nợ ân tình của Thẩm Uyển Vân. Hôm qua đã đồng ý mời cô ta ăn trưa, đúng lúc định gọi thì không ngờ Thẩm Uyển Vân lại gọi tới.
- Phó chủ tịch huyện Trương, thật ngại quá, trưa nay tôi phải đi phỏng vấn, cuộc hẹn của chúng ta đành chuyển sang buổi tối thôi. Đến lúc đó anh đừng có mà không tới đấy!
Không đợi Trương Nhất Phàm trả lời, Thẩm Uyển Vân đã cười hì hì cúp điện thoại.
Hả, cái chuyện quái gì thế này? Lại còn không đến lượt hắn nói ư? Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, có điều giọng của Thẩm Uyển Vân quả thật rất êm tai, nên đến cả lý do để tức giận cũng chẳng có.
Tối thì tối, lẽ nào đường đường một người đàn ông lại sợ cô ta ăn thịt sao?
Nghĩ đến cô phóng viên đeo kính này, trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, liệu có nên lợi dụng cô ta để gây chuyện không nhỉ?
Tô Sĩ Dân, ngươi không phải là thích dùng báo chí để kiếm chuyện lắm sao? Hôm nay ông đây sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
Trương Nhất Phàm trên mặt liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hắn quyết định tối nay sẽ đi đến chỗ hẹn với Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân giữa trưa đi phỏng vấn, thấm thoát đã bốn giờ hơn. Thấy cách giờ hẹn với Trương Nhất Phàm ngày càng gần hơn, trong lòng cô không nén được nỗi vui sướng.
Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm, nhiều năm như vậy, anh chắc chắn là quên tôi rồi. Hừm! Không sao hết, bổn tiểu thư nhớ anh là được rồi.
Sau khi quay lại khách sạn, Thẩm Uyển Vân xả nước vào bồn tắm, cởi hết quần áo, ngắm đi ngắm lại mình trong gương, rồi mới chầm chậm ngâm mình vào bồn tắm.
Nằm trong bồn tắm hơi nóng hầm hập, Thẩm Uyển Vân chậm rãi mơn trớn cơ thể, đôi khi lướt qua nơi đỉnh núi kia, rồi lại trượt vào vùng đen rậm rạp thần bí, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh của một Trương Nhất Phàm đẹp trai tài giỏi.
h
Đó đã là chuyện của mười năm về trước, Thẩm Uyển Vân vẫn còn là một cô bé mười tuổi. Mùa đông ở Bắc Kinh vô cùng lạnh, cô bé một mình đi giữa trời tuyết, ở cái vùng ngoại ô trời đất đều như đóng băng này, cô bé Uyển Vân không cẩn thận trượt chân rơi xuống một cái rãnh nước sâu bên đường.
Khi ấy mẹ cô đang bị ốm, cha lại ra nước ngoài không về, Thẩm Uyển Vân ra ngoài mua thuốc cho mẹ, ai ngờ thuốc không mua được, ngược lại còn khiến mình rơi xuống hố băng không cách nào ra được.
Giữa lúc Thẩm Uyển Vân gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, một Trương Nhất Phàm mười ba tuổi xuất hiện. Chính hắn đã kéo Thẩm Uyển Vân lên, chân cô lại bị thương lúc lăn xuống hố.
Không còn cách nào, cuối cùng vẫn là Trương Nhất Phàm cõng cô đến tiệm thuốc mua thuốc, rồi lại cõng cô về nhà.
Có lẽ, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ nhoi không đáng nhắc đến trong cuộc đời Trương Nhất Phàm, nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Uyển Vân lại để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.s
Lúc đầu, cô chỉ nhớ được cái tên Trương Nhất Phàm này. Khi hai người tán gẫu với nhau ở trên đường, nghe Trương Nhất Phàm nói rằng, hắn là người Hồ Nam, đến Bắc Kinh để thăm ông nội.
Chuyện này thoắt cái đã qua mười năm, Thẩm Uyển Vân không còn sống tại cái nơi cô gặp cậu bé Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh nữa. Nhưng hình ảnh của Trương Nhất Phàm mãi mãi, mãi mãi khắc sâu trong lòng cô.
Mười năm rồi...
Có lẽ ông trời cố ý muốn thành toàn cho cô, Thẩm Uyển Vân một lần trên đường đi phỏng vấn, vô tình gặp lại Trương Nhất Phàm đang dẫn người dân thị trấn Liễu Thuỷ tu sửa công trình thủy lợi. Khi ấy Thẩm Uyển Vân vẫn không dám khẳng định, hắn có phải là người cô muốn tìm không. Qua nhiều lần âm thầm điều tra dò hỏi, Thẩm Uyển Vân mới dám khẳng định thân phận của hắn.
Vốn cô muốn không để ý tới tất cả mà đến tìm hắn, nhưng lại cảm thấy như vậy quá lỗ mãng, hoặc có thể Trương Nhất Phàm đã quên chuyện năm đó. Vì thế, Thẩm Uyển Vân phải chọn biện pháp vòng vèo này, thường vô tình hay cố ý mà xuất hiện trước mặt hắn.v
Cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ của mình rồi, tối hôm nay, cô sẽ cho hắn lời giải của chuỗi câu đố này.
Thẩm Uyển Vân tắm táp hết lần này đến lần khác, cô đang đưa ra một quyết định quan trọng.
- Cậu đến văn phòng tôi một lát.
Mấy người đứng sau Bí thư Lâm đương nhiên hiểu lời này của gã là nói với ai. Thái Hán Lâm gật đầu với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền theo Bí thư Lâm đi vào văn phòng.
Trong văn phòng Bí thư Lâm, sắc mặt gã trông rất không tốt.
- Nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trương Nhất Phàm không biết làm sao, đành kể hết đầu đuôi sự việc xảy ra đêm qua. Nghe xong những lời hối lỗi của Trương Nhất Phàm, sắc mặt Bí thư Lâm đã dịu đi đôi chút, gã nhanh chóng hiểu được rằng, đây hẳn là do một số kẻ ý đồ không tốt muốn lợi dụng việc này để kiếm chuyện.
- Cô gái kia đâu? Sớm bảo cô ta về nhà chút, những chuyện như thế này về sau cần chú ý hơn.
- Vâng! Bí thư Lâm, người nhà cô ta ngày mai sẽ đến đón cô ta về.
Trương Nhất Phàm thành thật trả lời.
Bí thư Lâm thấy hắn có thái độ thành khẩn, lại nghĩ tới những ngày tháng hắn đi theo mình, do đó ngữ khí càng ôn hòa hơn.
- Tôi không phải là muốn phê bình cậu, nhưng hiện giờ là thời điểm quan trọng, cố gắng đừng để những kẻ có ý đồ xấu nắm được thóp.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Bí thư Lâm ném điếu thuốc qua.
- Gần đây sự xuất hiện của Tô Sĩ Dân ở thành phố ngày càng nhiều, hắn ta rất có thái độ đối với việc bổ nhiệm của ban Quản lý. Cậu bình thường phải chú ý một chút, cố gắng ít qua lại với loại người này thôi.
Trương Nhất Phàm hiểu rằng Bí thư Lâm đang nói đến việc hắn được chọn làm Phó chủ tịch huyện, Tô Sĩ Dân vẫn luôn không phục, thật không ngờ lần này hắn lại làm ầm lên tận thành phố. Tên Tô Sĩ Dân này, sao lại cứ muốn gây khó dễ với mình như vậy? Ta nói cho tổ tiên nhà ngươi biết, ngàn vạn lần đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi.
Đi khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
- Tiến hành thế nào rồi? Cậu đi điều tra cho tôi, rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau làm trò này.
Hồ Lôi nói:
- Em đã đi thăm dò rồi, cũng tìm ra con bé phóng viên tòa soạn đó, được em xoa nắn tay chân chút rồi, cô ta cũng khai rõ, việc này là Thi Vĩnh Nhiên bảo cô ta làm.
- Thi Vĩnh Nhiên? Là Thi Vĩnh Nhiên của bên bất động sản Dật Thái đó hả?
Trong ấn tượng của Trương Nhất Phàm, hắn chưa từng đụng chạm gì đến Thi Vĩnh Nhiên, sao gã lại nhằm vào hắn nhỉ? Dựng lên màn kịch này có mục đích gì?
Hồ Lôi nói trong điện thoại:
- Đám người đêm qua bị Hồ Khoa dạy dỗ chính là tay chân của Thi Vĩnh Nhiên. Những kẻ này tuy có chút dính líu đến xã hội đen, nhưng đa số thời gian đều là làm cho công ty bất động sản Dật Thái, bình thường cũng làm không ít chuyện xấu xa.
- Tra ra được kẻ đứng sau Thi Vĩnh Nhiên chưa?
- Tra ra rồi, hắn chính là cháu ngoại Tô Sĩ Dân.
- Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi!
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, đem chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay sắp xếp lại một lượt. Tô Sĩ Dân nhằm vào hắn, tám phần là có liên quan đến Bí thư Lâm, hoặc vẫn là vì hắn không được chọn làm Phó chủ tịch huyện, ghi hận với Bí thư Lâm, mà bản thân hắn đang là người nổi trội bên phe của Bí thư Lâm, có lẽ gã cũng hận lây cả sang hắn.
Ôi! Thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tranh đấu chốn quan trường bao giờ mới dứt?
Nhưng hắn cũng muốn cố gắng làm nên sự nghiệp, không ngờ lại bị cuốn vào mấy việc tranh đấu thị phi này. Cũng đến nước này rồi, không bằng làm cho nó càng mãnh liệt hơn chút đi!
Tô Sĩ Dân, vậy đừng trách ta đây không khách khí, tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Trương Nhất Phàm gọi lại cho Hồ Lôi.
- Chuyện vợ Tô Sĩ Dân, cậu để ý một chút nhé.
Hồ Lôi sao có thể không hiểu tâm tư Trương Nhất Phàm, lập tức nhận lời, hai người vốn đã quá hiểu nhau, không nói gì thêm mà cúp máy luôn.
Giữa trưa, mới nhớ ra việc mình còn nợ ân tình của Thẩm Uyển Vân. Hôm qua đã đồng ý mời cô ta ăn trưa, đúng lúc định gọi thì không ngờ Thẩm Uyển Vân lại gọi tới.
- Phó chủ tịch huyện Trương, thật ngại quá, trưa nay tôi phải đi phỏng vấn, cuộc hẹn của chúng ta đành chuyển sang buổi tối thôi. Đến lúc đó anh đừng có mà không tới đấy!
Không đợi Trương Nhất Phàm trả lời, Thẩm Uyển Vân đã cười hì hì cúp điện thoại.
Hả, cái chuyện quái gì thế này? Lại còn không đến lượt hắn nói ư? Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, có điều giọng của Thẩm Uyển Vân quả thật rất êm tai, nên đến cả lý do để tức giận cũng chẳng có.
Tối thì tối, lẽ nào đường đường một người đàn ông lại sợ cô ta ăn thịt sao?
Nghĩ đến cô phóng viên đeo kính này, trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, liệu có nên lợi dụng cô ta để gây chuyện không nhỉ?
Tô Sĩ Dân, ngươi không phải là thích dùng báo chí để kiếm chuyện lắm sao? Hôm nay ông đây sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
Trương Nhất Phàm trên mặt liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hắn quyết định tối nay sẽ đi đến chỗ hẹn với Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân giữa trưa đi phỏng vấn, thấm thoát đã bốn giờ hơn. Thấy cách giờ hẹn với Trương Nhất Phàm ngày càng gần hơn, trong lòng cô không nén được nỗi vui sướng.
Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm, nhiều năm như vậy, anh chắc chắn là quên tôi rồi. Hừm! Không sao hết, bổn tiểu thư nhớ anh là được rồi.
Sau khi quay lại khách sạn, Thẩm Uyển Vân xả nước vào bồn tắm, cởi hết quần áo, ngắm đi ngắm lại mình trong gương, rồi mới chầm chậm ngâm mình vào bồn tắm.
Nằm trong bồn tắm hơi nóng hầm hập, Thẩm Uyển Vân chậm rãi mơn trớn cơ thể, đôi khi lướt qua nơi đỉnh núi kia, rồi lại trượt vào vùng đen rậm rạp thần bí, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh của một Trương Nhất Phàm đẹp trai tài giỏi.
h
Đó đã là chuyện của mười năm về trước, Thẩm Uyển Vân vẫn còn là một cô bé mười tuổi. Mùa đông ở Bắc Kinh vô cùng lạnh, cô bé một mình đi giữa trời tuyết, ở cái vùng ngoại ô trời đất đều như đóng băng này, cô bé Uyển Vân không cẩn thận trượt chân rơi xuống một cái rãnh nước sâu bên đường.
Khi ấy mẹ cô đang bị ốm, cha lại ra nước ngoài không về, Thẩm Uyển Vân ra ngoài mua thuốc cho mẹ, ai ngờ thuốc không mua được, ngược lại còn khiến mình rơi xuống hố băng không cách nào ra được.
Giữa lúc Thẩm Uyển Vân gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, một Trương Nhất Phàm mười ba tuổi xuất hiện. Chính hắn đã kéo Thẩm Uyển Vân lên, chân cô lại bị thương lúc lăn xuống hố.
Không còn cách nào, cuối cùng vẫn là Trương Nhất Phàm cõng cô đến tiệm thuốc mua thuốc, rồi lại cõng cô về nhà.
Có lẽ, đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ nhoi không đáng nhắc đến trong cuộc đời Trương Nhất Phàm, nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Uyển Vân lại để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.s
Lúc đầu, cô chỉ nhớ được cái tên Trương Nhất Phàm này. Khi hai người tán gẫu với nhau ở trên đường, nghe Trương Nhất Phàm nói rằng, hắn là người Hồ Nam, đến Bắc Kinh để thăm ông nội.
Chuyện này thoắt cái đã qua mười năm, Thẩm Uyển Vân không còn sống tại cái nơi cô gặp cậu bé Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh nữa. Nhưng hình ảnh của Trương Nhất Phàm mãi mãi, mãi mãi khắc sâu trong lòng cô.
Mười năm rồi...
Có lẽ ông trời cố ý muốn thành toàn cho cô, Thẩm Uyển Vân một lần trên đường đi phỏng vấn, vô tình gặp lại Trương Nhất Phàm đang dẫn người dân thị trấn Liễu Thuỷ tu sửa công trình thủy lợi. Khi ấy Thẩm Uyển Vân vẫn không dám khẳng định, hắn có phải là người cô muốn tìm không. Qua nhiều lần âm thầm điều tra dò hỏi, Thẩm Uyển Vân mới dám khẳng định thân phận của hắn.
Vốn cô muốn không để ý tới tất cả mà đến tìm hắn, nhưng lại cảm thấy như vậy quá lỗ mãng, hoặc có thể Trương Nhất Phàm đã quên chuyện năm đó. Vì thế, Thẩm Uyển Vân phải chọn biện pháp vòng vèo này, thường vô tình hay cố ý mà xuất hiện trước mặt hắn.v
Cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ của mình rồi, tối hôm nay, cô sẽ cho hắn lời giải của chuỗi câu đố này.
Thẩm Uyển Vân tắm táp hết lần này đến lần khác, cô đang đưa ra một quyết định quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.