Chương 1022: Hình như mọi việc đã được định liệu trước
Tây Lâu Nguyệt
20/07/2015
Tin tức truyền đến từ thủ đô, mẹ của Thẩm Hoành Quốc cuối cùng cũng về nơi cực lạc, đối với bà cố nội của nhà họ Thẩm này, Trương Nhất Phàm cũng không có cảm nhận gì nhiều, nhưng Thẩm Uyển Vân thật ra có chút đau lòng.
Trong nhà họ Thẩm, bởi vì cô là con gái của bà hai, với lại sau này mới bước vào cửa nhà họ Thẩm, ít người xem trọng cô. Bà cố nội thấy Thẩm Uyển Vân từ nhỏ vốn thông minh lanh lợi, nên cũng rất thích cô.
Bởi vậy lúc Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại, tâm trạng rất xấu. Trương Nhất Phàm an ủi cô rất nhiều lần, Thẩm Uyển Vân mới cố dừng khóc. Trương Nhất Phàm không có tư cách vào nhà họ Thẩm bọn họ, Thẩm Hoành Vĩ nhìn thấy hắn là liền tức giận.
Để con gái như thế này của mình, thành thân phận hiện tại này, ông ta có thể không hận Trương Nhất Phàm được sao? Gả lại không gả được, Thẩm Uyển Vân cũng không muốn gả đi nữa, xem ra cô bé này đời này sắp đặt là độc thân rồi.
Nghe nói ông cụ Thẩm lúc trước còn nói một câu tức giận nói, để Thẩm Kế Văn giải quyết cô em vợ luôn, nói ra một câu đầy ác khí trong lòng ông ta. Đương nhiên, đây là một câu trong lúc nổi nóng, tuy nhiên có thể nói rõ đầy đủ về tính tình và tính cách của ông cụ Thẩm.
Nhận được cuộc điện thoại này, Trương Nhất Phàm biết được Thẩm Hoành Quốc lại phải quay về thủ đô.
Trăm sự thì chữ hiếu là đầu tiên, Thẩm Hoành Quốc đương nhiên phải về thủ đô để giữ đạo hiếu.
Lúc đó ông ta về tỉnh Tương, bà xã ông ta không có đi cùng, Trương Nhất Phàm liền dự đoán được ngày tháng của bà cụ này không còn được bao lâu rồi. Quả nhiên là thế, nhà họ Thẩm xảy ra đại sự như vậy, lãnh đạo thủ đô lại được bận rộn đây. Bận phải đưa vòng hoa, chia buồn.
Thẩm Hoành Quốc trước khi đi, lại triệu tập một lần những người lãnh đạo trọng yếu của Ủy ban nhân dân tỉnh, mở một cuộc họp nhỏ.
Việc này đương nhiên là nghiên cứu thảo luận công tác sắp tới, Trương Nhất Phàm tiếp nhận công ty chế tạo ô tô Hoa Phong, sau dự án đầu tư này, Bao Dụ Dân rất nhanh cũng được xuất viện.
Lãnh đạo nằm viện, tuyệt đối là một nghệ thuật.
Bao Dụ Dân nằm viện lần này khá đúng lúc, không sớm không muộn, xuất viện cũng vừa vặn, một ngày trước ngày Chủ tịch tỉnh rời thủ đô.
Bởi vậy, cuộc họp lần này, anh ta cũng bắt kịp .
Ở trong cuộc họp Thẩm Hoành Quốc đánh giá khẳng định về biểu hiện của Bao Dụ Dân trong việc đầu tư. Mặc kệ thế nào, Bao Dụ Dân không có công lao, cũng cực khổ lao động. Hầu khách Nhật Bản ăn cơm, quỳ giống như chó kiểu đó, mông thì ngồi trên chân, khổ sở đến muốn chết. Người ta tuổi tác như vậy, vì phát triển của tỉnh Tương, dám quỳ nhiều ngày như vậy. Có dễ dàng không?
Người ta mất ba, lúc đó cũng không thành tâm được đến như vậy.
Mặc kệ hắn lúc trước có động cơ gì, việc nên trấn an thì vẫn phải trấn an.
Bởi vậy việc khen ngợi này của Thẩm Hoành Quốc, cũng là chuyện nên làm.
Nét mặt già nua của Bao Dụ Dân, đã có chút không nhịn được. Nhưng nhìn thấy những người trong phòng hội nghị này, đều trong lúc anh ta nằm viện đã từng có tấm lòng, ngay cả Trương Nhất Phàm trong lòng anh ta vốn không ưa nhất, cũng tặng nhân sâm, mua hoa quả, gửi tiền lì xì.
Anh ta đang cân nhắc , tối nay gửi trả nhân sâm, tiền lì xì về.
Vốn tính đưa lại cho Thẩm Hoành Quốc, gửi cho mẹ của ông ta ăn, nhưng mẹ người ta đã qua đời rồi. Bao Dụ Dân nhìn vẻ mặt mọi người, không nói gì cả.
Quách Vạn Niên cũng đang nhìn Bao Dụ Dân, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì?
Thẩm Hoành Quốc nói với Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất phàm, về dự án đầu tư tập đoàn Hoa Phong này, cậu có nắm chắc gì hay không?
Trương Nhất Phàm còn chưa nói gì, Quách Vạn Niên liền nói:
- Đồng chí Dụ Dân trong mặt này hao phí thời gian và tinh lực như vậy, khách bây giờ lại bỏ đi rồi, tôi thấy dự án này có thể không tiếp tục được. Môi trường vùng Quảng Tỉnh, Giang Chiết của người ta, so với chúng ta tốt hơn nhiều, bọn họ không có lý do gì tuyển một thành thị đất liền như vậy.
Ông ta nhìn Thẩm Hoành Quốc nói:
- Chủ tịch tỉnh Thẩm, cá nhân tôi cho rằng, không hà tất phải lãng phí thời gian ở trong mặt này nữa. Chúng ta tốt hơn nên đem tinh lực, đặt ở mặt công tác khác.
Thẩm Hoành Quốc không thích nghe lời này, ông ta làm Chủ tịch tỉnh chẳng lẽ cũng phải giống những tên như các người sao? Bạo thủ đến nỗi không suy nghĩ đến tiến thủ? Bạo thủ đến không chịu thay đổi?
Thẩm Hoành Quốc tuy không bằng Lý Thiên Trụ có quyết đoán, ông ta trong phần đông lãnh đạo của tỉnh Tương, cũng được xem như là một vị lãnh đạo không tồi. Quách Vạn Niên người này từ trước nổi tiếng bạo thủ, tuy rằng ông ta liên tiếp nhận chức Phó chủ tịch tỉnh hai kỳ, đó là trên tổ chức niệm không cho ông ta khó giữ được khí tiết tuổi già.
Bao Dụ Dân ngược lại biết rõ tâm tư của ông ta, anh ta đang khuyên Thẩm Hoành Quốc từ bỏ kế hoạch này, mặc dù ở trong lòng bọn họ đều cho rằng là dự án này không có thể tiếp tục nữa . Nhưng bọn họ vẫn lo lắng Trương Nhất Phàm chó ngáp phải ruồi, làm thành dự án này, về sau cơ hội thăng chức liền lớn lên rất nhiều.
Nếu Trương Nhất Phàm ở trên vị trí Phó chủ tịch tỉnh này, làm ra thành tích làm người ta kinh ngạc, như vậy hắn sẽ phá vỡ lệ thường, thì sẽ rất dễ dàng giải quyết. trái tim đố kỵ từ xưa đã có, Quách Vạn Niên nhắm vào Trương Nhất Phàm cũng chỉ là đố kỵ mà thôi.
Thêm việc ở Ngực Châu, ông ta đương nhiên càng thêm phòng bị đối với Trương Nhất Phàm.
Thẩm Hoành Quốc ho khan một chút, ánh mắt vẫn nhìn về Trương Nhất Phàm, hiển nhiên là muốn hắn tỏ thái độ. Dù sao giống tập đoàn lớn chưa đầu tư Hoa Phong này, cơ hội này không có phải năm nào cũng có.
Đầu tư vài tỷ, đã là dự án rất lớn, trên mười tỷ đầu tư lại như động vật gần như lâm vào tuyệt chủng, trăm năm khó gặp. Thẩm Hoành Quốc nghe nói khách trở về Hongkong, liền có chút luyến tiếc, nhưng hắn vẫn hy vọng Trương Nhất Phàm cố gắng, bắt kịp được dự án.
Mặc kệ là Bao Dụ Dân cũng tốt mà Trương Nhất Phàm cũng tốt, Quách Vạn Niên cũng được. Thành tích bọn họ làm ra, chính là thành tích của Thẩm Hoành Quốc, cũng là ông ta Thẩm Hoành Quốc lãnh đạo có phương pháp.
Trương Nhất Phàm càng hiểu rõ hơn ảnh hưởng của dự án này đối với kinh tế của tỉnh, một dự án đầu tư trên mười tỷ, tuyệt đối có thể làm cho bảng xếp hạng của tỉnh bước thêm vài bước hướng về phía trước.
Vì thế hắn gật gật đầu nói:
- Tuy rằng chuyện này rất khó xử lý, nhưng tôi vẫn cố gắng thử một lần, cho dù có thành công hay không, nhất định toàn lực làm. Tuy nhiên, tôi phản đối quan điểm của đồng chí Vạn Niên, có một số việc không hề giống như mọi người nghĩ như vậy. Chúng ta làm việc cố gắng và không cố gắng hoàn toàn là hai kết quả hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng nói, cố gắng cũng nhất định thành công, nhưng chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thu hoạch. Cái này giống như một bệnh viện cứu giúp người bệnh vậy. Cho dù biết rõ người bệnh chắc không được rồi, nhưng đã là bệnh viện, có nghĩa vụ và trách nhiệm cứu sống, chúng ta không thể bởi vì người bệnh không cứu giúp được liền từ bỏ. Mặc kệ người bệnh này cuối cùng như thế nào, chỉ cần chúng ta cố hết sức, sẽ không sẽ để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Quách Vạn Niên nghe nói như thế, trong lòng rất không ưa. Trương Nhất Phàm đây là ám chỉ nói mình quá mức bạo thủ, chỉ biết giữ riêng mình. Hơn nữa anh ta cũng nghe ra một tầng ý nghĩa khác từ lời nói của Trương Nhất Phàm. Tuy nhiên sự việc có thành công hay không, cũng không là lỗi của Trương Nhất Phàm hắn, bởi vì hắn cố gắng, bỏ ra rồi, có hồi báo hay không, chuyện này hoàn toàn là một ẩn số khác.
Vì thế y không kìm nổi lại nói một câu:
- Nếu nói như đồng chí Nhất Phàm, vậy chúng ta về sau không còn có chế độ ràng buộc, cũng không có thể thưởng phạt rõ ràng. Dù sao, không hỏi về kết quả, chỉ hỏi về quá trình. Nói như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ bị lừa bịp từ hiện tượng bên ngoài sao? Tôi thấy làm việc còn phải có tiêu chuẩn, không có một cân nhắc tiêu chuẩn, sẽ mất đi nguyên tắc chuẩn xác. Nếu đồng chí Nhất Phàm đề xướng như thế, Chủ tịch tỉnh Thẩm chi bằng cho thời hạn, để đồng chí Nhất Phàm bắt kip dự án này.
Cho thời hạn, để Trương Nhất Phàm bắt kịp dự án này, Quách Vạn Niên thật đúng là độc ác. Tất cả mọi người đều biết Bao Dụ Dân theo lâu như vậy, cũng không có đem chuyện này ra bãi bình. Bây giờ để Trương Nhất Phàm trong vòng ngày quy định bắt kịp dự án, đây không phải là đào cái hố để chôn người sao?
Hơn nữa, Quách Vạn Niên ông được phân công quản lý nông nghiệp, xen vào chuyện này để làm gì?
Ông cho đây là cục Công an để phá án sao?
Cục Công an có thể tìm manh mối, mà việc thu hút đầu tư này không một chút liên quan đến phá án. Người ta là không đến, anh đùa giỡn tận tâm cơ đi nữa cũng là uổng công. Bao Dụ Dân chính là ví dụ sống, đến nỗi xảy ra chuyện rồi. Tất cả mọi người nói Quách Vạn Niên người này có chút thâm hiểm, không trâu bắt chó đi cày.
Thẩm Hoành Quốc đang muốn nói vài câu, không ngờ Trương Nhất Phàm cất cao giọng nói:
- Đồng chí Vạn Niên đã nói vậy, tôi đây cũng nói rõ, trong vòng nửa tháng, chứng thực việc này không được, tôi tự nhận lỗi rồi từ chức.
Trương Nhất Phàm biết rất nhiều người không phục mình, chẳng qua là Quách Vạn Niên, Bao Dụ Dân biểu hiện rõ ràng hơn. Quách Vạn Niên điển hình không phục, bao dụ dân đề phòng mình, không cần đoạt lấy nổi bật của ông ta, kỳ thật ít nhiều cũng có người có chút không phục, dù sao bọn họ đều là hơn năm mươi tuổi mới lên làm chức Chủ tịch tỉnh này hoặc là chức phó.
Trương Nhất Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ? Đã leo đến vị trí của bọn họ rồi. Làm cho một số người này có chút chịu không nổi. Những lời này của Trương Nhất Phàm, dẫn đến một trận chấn động mãnh liệt, trong lòng rất nhiều người đều ồ lên.
Tên ranh này thực sự là dõng dạc, nửa tháng, tôi thấy cậu một tháng, hai tháng, e là một năm rưỡi cũng làm không được. Chờ lúc cậu muốn hoàn tất, người ta đã sớm ký hợp đồng cùng tỉnh khác rồi.
Thẩm Hoành Quốc cũng cho rằng, Trương Nhất Phàm quá phóng đại rồi, nếu chẳng may việc này không thành, chẳng lẽ hắn thực sự muốn tự nhận lỗi rồi từ chức sao?
Ông ta nhìn về hướng Trương Nhất Phàm, chỉ thấy Trương Nhất Phàm mặt không đổi sắc, tim không hề đập vẻ mặt bình tĩnh, dường như tất cả đều sớm định liệu trước cả.
Trong nhà họ Thẩm, bởi vì cô là con gái của bà hai, với lại sau này mới bước vào cửa nhà họ Thẩm, ít người xem trọng cô. Bà cố nội thấy Thẩm Uyển Vân từ nhỏ vốn thông minh lanh lợi, nên cũng rất thích cô.
Bởi vậy lúc Thẩm Uyển Vân gọi điện thoại, tâm trạng rất xấu. Trương Nhất Phàm an ủi cô rất nhiều lần, Thẩm Uyển Vân mới cố dừng khóc. Trương Nhất Phàm không có tư cách vào nhà họ Thẩm bọn họ, Thẩm Hoành Vĩ nhìn thấy hắn là liền tức giận.
Để con gái như thế này của mình, thành thân phận hiện tại này, ông ta có thể không hận Trương Nhất Phàm được sao? Gả lại không gả được, Thẩm Uyển Vân cũng không muốn gả đi nữa, xem ra cô bé này đời này sắp đặt là độc thân rồi.
Nghe nói ông cụ Thẩm lúc trước còn nói một câu tức giận nói, để Thẩm Kế Văn giải quyết cô em vợ luôn, nói ra một câu đầy ác khí trong lòng ông ta. Đương nhiên, đây là một câu trong lúc nổi nóng, tuy nhiên có thể nói rõ đầy đủ về tính tình và tính cách của ông cụ Thẩm.
Nhận được cuộc điện thoại này, Trương Nhất Phàm biết được Thẩm Hoành Quốc lại phải quay về thủ đô.
Trăm sự thì chữ hiếu là đầu tiên, Thẩm Hoành Quốc đương nhiên phải về thủ đô để giữ đạo hiếu.
Lúc đó ông ta về tỉnh Tương, bà xã ông ta không có đi cùng, Trương Nhất Phàm liền dự đoán được ngày tháng của bà cụ này không còn được bao lâu rồi. Quả nhiên là thế, nhà họ Thẩm xảy ra đại sự như vậy, lãnh đạo thủ đô lại được bận rộn đây. Bận phải đưa vòng hoa, chia buồn.
Thẩm Hoành Quốc trước khi đi, lại triệu tập một lần những người lãnh đạo trọng yếu của Ủy ban nhân dân tỉnh, mở một cuộc họp nhỏ.
Việc này đương nhiên là nghiên cứu thảo luận công tác sắp tới, Trương Nhất Phàm tiếp nhận công ty chế tạo ô tô Hoa Phong, sau dự án đầu tư này, Bao Dụ Dân rất nhanh cũng được xuất viện.
Lãnh đạo nằm viện, tuyệt đối là một nghệ thuật.
Bao Dụ Dân nằm viện lần này khá đúng lúc, không sớm không muộn, xuất viện cũng vừa vặn, một ngày trước ngày Chủ tịch tỉnh rời thủ đô.
Bởi vậy, cuộc họp lần này, anh ta cũng bắt kịp .
Ở trong cuộc họp Thẩm Hoành Quốc đánh giá khẳng định về biểu hiện của Bao Dụ Dân trong việc đầu tư. Mặc kệ thế nào, Bao Dụ Dân không có công lao, cũng cực khổ lao động. Hầu khách Nhật Bản ăn cơm, quỳ giống như chó kiểu đó, mông thì ngồi trên chân, khổ sở đến muốn chết. Người ta tuổi tác như vậy, vì phát triển của tỉnh Tương, dám quỳ nhiều ngày như vậy. Có dễ dàng không?
Người ta mất ba, lúc đó cũng không thành tâm được đến như vậy.
Mặc kệ hắn lúc trước có động cơ gì, việc nên trấn an thì vẫn phải trấn an.
Bởi vậy việc khen ngợi này của Thẩm Hoành Quốc, cũng là chuyện nên làm.
Nét mặt già nua của Bao Dụ Dân, đã có chút không nhịn được. Nhưng nhìn thấy những người trong phòng hội nghị này, đều trong lúc anh ta nằm viện đã từng có tấm lòng, ngay cả Trương Nhất Phàm trong lòng anh ta vốn không ưa nhất, cũng tặng nhân sâm, mua hoa quả, gửi tiền lì xì.
Anh ta đang cân nhắc , tối nay gửi trả nhân sâm, tiền lì xì về.
Vốn tính đưa lại cho Thẩm Hoành Quốc, gửi cho mẹ của ông ta ăn, nhưng mẹ người ta đã qua đời rồi. Bao Dụ Dân nhìn vẻ mặt mọi người, không nói gì cả.
Quách Vạn Niên cũng đang nhìn Bao Dụ Dân, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì?
Thẩm Hoành Quốc nói với Trương Nhất Phàm:
- Đồng chí Nhất phàm, về dự án đầu tư tập đoàn Hoa Phong này, cậu có nắm chắc gì hay không?
Trương Nhất Phàm còn chưa nói gì, Quách Vạn Niên liền nói:
- Đồng chí Dụ Dân trong mặt này hao phí thời gian và tinh lực như vậy, khách bây giờ lại bỏ đi rồi, tôi thấy dự án này có thể không tiếp tục được. Môi trường vùng Quảng Tỉnh, Giang Chiết của người ta, so với chúng ta tốt hơn nhiều, bọn họ không có lý do gì tuyển một thành thị đất liền như vậy.
Ông ta nhìn Thẩm Hoành Quốc nói:
- Chủ tịch tỉnh Thẩm, cá nhân tôi cho rằng, không hà tất phải lãng phí thời gian ở trong mặt này nữa. Chúng ta tốt hơn nên đem tinh lực, đặt ở mặt công tác khác.
Thẩm Hoành Quốc không thích nghe lời này, ông ta làm Chủ tịch tỉnh chẳng lẽ cũng phải giống những tên như các người sao? Bạo thủ đến nỗi không suy nghĩ đến tiến thủ? Bạo thủ đến không chịu thay đổi?
Thẩm Hoành Quốc tuy không bằng Lý Thiên Trụ có quyết đoán, ông ta trong phần đông lãnh đạo của tỉnh Tương, cũng được xem như là một vị lãnh đạo không tồi. Quách Vạn Niên người này từ trước nổi tiếng bạo thủ, tuy rằng ông ta liên tiếp nhận chức Phó chủ tịch tỉnh hai kỳ, đó là trên tổ chức niệm không cho ông ta khó giữ được khí tiết tuổi già.
Bao Dụ Dân ngược lại biết rõ tâm tư của ông ta, anh ta đang khuyên Thẩm Hoành Quốc từ bỏ kế hoạch này, mặc dù ở trong lòng bọn họ đều cho rằng là dự án này không có thể tiếp tục nữa . Nhưng bọn họ vẫn lo lắng Trương Nhất Phàm chó ngáp phải ruồi, làm thành dự án này, về sau cơ hội thăng chức liền lớn lên rất nhiều.
Nếu Trương Nhất Phàm ở trên vị trí Phó chủ tịch tỉnh này, làm ra thành tích làm người ta kinh ngạc, như vậy hắn sẽ phá vỡ lệ thường, thì sẽ rất dễ dàng giải quyết. trái tim đố kỵ từ xưa đã có, Quách Vạn Niên nhắm vào Trương Nhất Phàm cũng chỉ là đố kỵ mà thôi.
Thêm việc ở Ngực Châu, ông ta đương nhiên càng thêm phòng bị đối với Trương Nhất Phàm.
Thẩm Hoành Quốc ho khan một chút, ánh mắt vẫn nhìn về Trương Nhất Phàm, hiển nhiên là muốn hắn tỏ thái độ. Dù sao giống tập đoàn lớn chưa đầu tư Hoa Phong này, cơ hội này không có phải năm nào cũng có.
Đầu tư vài tỷ, đã là dự án rất lớn, trên mười tỷ đầu tư lại như động vật gần như lâm vào tuyệt chủng, trăm năm khó gặp. Thẩm Hoành Quốc nghe nói khách trở về Hongkong, liền có chút luyến tiếc, nhưng hắn vẫn hy vọng Trương Nhất Phàm cố gắng, bắt kịp được dự án.
Mặc kệ là Bao Dụ Dân cũng tốt mà Trương Nhất Phàm cũng tốt, Quách Vạn Niên cũng được. Thành tích bọn họ làm ra, chính là thành tích của Thẩm Hoành Quốc, cũng là ông ta Thẩm Hoành Quốc lãnh đạo có phương pháp.
Trương Nhất Phàm càng hiểu rõ hơn ảnh hưởng của dự án này đối với kinh tế của tỉnh, một dự án đầu tư trên mười tỷ, tuyệt đối có thể làm cho bảng xếp hạng của tỉnh bước thêm vài bước hướng về phía trước.
Vì thế hắn gật gật đầu nói:
- Tuy rằng chuyện này rất khó xử lý, nhưng tôi vẫn cố gắng thử một lần, cho dù có thành công hay không, nhất định toàn lực làm. Tuy nhiên, tôi phản đối quan điểm của đồng chí Vạn Niên, có một số việc không hề giống như mọi người nghĩ như vậy. Chúng ta làm việc cố gắng và không cố gắng hoàn toàn là hai kết quả hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng nói, cố gắng cũng nhất định thành công, nhưng chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thu hoạch. Cái này giống như một bệnh viện cứu giúp người bệnh vậy. Cho dù biết rõ người bệnh chắc không được rồi, nhưng đã là bệnh viện, có nghĩa vụ và trách nhiệm cứu sống, chúng ta không thể bởi vì người bệnh không cứu giúp được liền từ bỏ. Mặc kệ người bệnh này cuối cùng như thế nào, chỉ cần chúng ta cố hết sức, sẽ không sẽ để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Quách Vạn Niên nghe nói như thế, trong lòng rất không ưa. Trương Nhất Phàm đây là ám chỉ nói mình quá mức bạo thủ, chỉ biết giữ riêng mình. Hơn nữa anh ta cũng nghe ra một tầng ý nghĩa khác từ lời nói của Trương Nhất Phàm. Tuy nhiên sự việc có thành công hay không, cũng không là lỗi của Trương Nhất Phàm hắn, bởi vì hắn cố gắng, bỏ ra rồi, có hồi báo hay không, chuyện này hoàn toàn là một ẩn số khác.
Vì thế y không kìm nổi lại nói một câu:
- Nếu nói như đồng chí Nhất Phàm, vậy chúng ta về sau không còn có chế độ ràng buộc, cũng không có thể thưởng phạt rõ ràng. Dù sao, không hỏi về kết quả, chỉ hỏi về quá trình. Nói như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ bị lừa bịp từ hiện tượng bên ngoài sao? Tôi thấy làm việc còn phải có tiêu chuẩn, không có một cân nhắc tiêu chuẩn, sẽ mất đi nguyên tắc chuẩn xác. Nếu đồng chí Nhất Phàm đề xướng như thế, Chủ tịch tỉnh Thẩm chi bằng cho thời hạn, để đồng chí Nhất Phàm bắt kip dự án này.
Cho thời hạn, để Trương Nhất Phàm bắt kịp dự án này, Quách Vạn Niên thật đúng là độc ác. Tất cả mọi người đều biết Bao Dụ Dân theo lâu như vậy, cũng không có đem chuyện này ra bãi bình. Bây giờ để Trương Nhất Phàm trong vòng ngày quy định bắt kịp dự án, đây không phải là đào cái hố để chôn người sao?
Hơn nữa, Quách Vạn Niên ông được phân công quản lý nông nghiệp, xen vào chuyện này để làm gì?
Ông cho đây là cục Công an để phá án sao?
Cục Công an có thể tìm manh mối, mà việc thu hút đầu tư này không một chút liên quan đến phá án. Người ta là không đến, anh đùa giỡn tận tâm cơ đi nữa cũng là uổng công. Bao Dụ Dân chính là ví dụ sống, đến nỗi xảy ra chuyện rồi. Tất cả mọi người nói Quách Vạn Niên người này có chút thâm hiểm, không trâu bắt chó đi cày.
Thẩm Hoành Quốc đang muốn nói vài câu, không ngờ Trương Nhất Phàm cất cao giọng nói:
- Đồng chí Vạn Niên đã nói vậy, tôi đây cũng nói rõ, trong vòng nửa tháng, chứng thực việc này không được, tôi tự nhận lỗi rồi từ chức.
Trương Nhất Phàm biết rất nhiều người không phục mình, chẳng qua là Quách Vạn Niên, Bao Dụ Dân biểu hiện rõ ràng hơn. Quách Vạn Niên điển hình không phục, bao dụ dân đề phòng mình, không cần đoạt lấy nổi bật của ông ta, kỳ thật ít nhiều cũng có người có chút không phục, dù sao bọn họ đều là hơn năm mươi tuổi mới lên làm chức Chủ tịch tỉnh này hoặc là chức phó.
Trương Nhất Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ? Đã leo đến vị trí của bọn họ rồi. Làm cho một số người này có chút chịu không nổi. Những lời này của Trương Nhất Phàm, dẫn đến một trận chấn động mãnh liệt, trong lòng rất nhiều người đều ồ lên.
Tên ranh này thực sự là dõng dạc, nửa tháng, tôi thấy cậu một tháng, hai tháng, e là một năm rưỡi cũng làm không được. Chờ lúc cậu muốn hoàn tất, người ta đã sớm ký hợp đồng cùng tỉnh khác rồi.
Thẩm Hoành Quốc cũng cho rằng, Trương Nhất Phàm quá phóng đại rồi, nếu chẳng may việc này không thành, chẳng lẽ hắn thực sự muốn tự nhận lỗi rồi từ chức sao?
Ông ta nhìn về hướng Trương Nhất Phàm, chỉ thấy Trương Nhất Phàm mặt không đổi sắc, tim không hề đập vẻ mặt bình tĩnh, dường như tất cả đều sớm định liệu trước cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.