Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 645: Hồ Lôi tức giận

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Sáng sớm hôm sau, Đường Vũ vô cùng oán giận, thằng ranh Hồ Lôi này đã làm trò quỷ gì? Làm chuyện đó cả đêm, không thèm ngừng lại.

Lý Trị Quốc nói:

- Thằng ranh này e rằng đã uống Viagra ở nước ngoài rồi mới về, khùng quá. Tuy nhiên cô gái kia cũng rất phóng đãng, tiếng kêu rất phóng túng, rất hợp khẩu vị của thằng ranh Hồ Lôi này.

Hai người đừng lên:

- Chúng ta đi xem xem thế nào!

Tuy Đường Vũ và Lý Trị Quốc cảm thấy buồn bực, nhưng dẫu sao cũng là cán bộ nhà nước, không thể thoải mái được, không giống như Hồ Lôi. Y là người ngoài chế độ, có dính vào một chút cũng không sao, dù sao cô gái này cũng tình nguyện.

Hai người chạy đến gõ cửa phòng Hồ Lôi, người mở cửa chính là nữ Giám đốc của nhà tắm kia.

Đầu tóc, quần áo không chỉnh tề. Bởi vì nhìn thấy người đến đều là bạn bè của Hồ Lôi, cô ta mới yên tâm mở cửa. Nhìn thấy bộ dạng không bình thường đó của cô ta, hai người đều cảm thấy thương xót. Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, quả thực là muốn giết người.

Nhung không đợi hai người nói chuyện, Kim Lan Châu liền đi vào phòng vệ sinh.

Trên thảm còn có mấy chiếc khăn giấy vất vung vãi, Hồ Lôi nằm trên giường:

- Các cậu làm gì vậy, mới có chín giờ, tôi mới ngủ được một lúc.

Đường Vũ ngồi lên giường:

- Cô gái của cậu cũng không sợ chết, cả đêm qua dữ dội như vậy.

Hồ Lôi giơ tay rút điếu thuốc:

- Rất đúng giờ, còn nói rất sảng khoái, hại tôi phải uống hai viên thuốc mới thu phục được cô ấy. Này! Tối nay có muốn cùng lên không, cô gái này quá phóng túng, vớ vẩn có khi chết người như chơi ấy chứ.

Hồ Lôi nhìn về phía phòng vệ sinh, cợt nhả nói.

Đường Vũ lắc đầu:

- Được rồi, cậu bảo Trị Quốc cùng làm đi. Tôi thì thôi, ảnh hưởng đến hình ảnh.

Lý Trị Quốc rất bất mãn:

- Chẳng nhẽ tôi thì không sợ ảnh hưởng đến hình ảnh hay sao?

Hai người cười ác ý chỉ vào gã:

- Cậu còn có hình ảnh ư? Đến cả cô em vợ còn không tha.

- Tôi thề, thực sự không có chuyện đó. Nếu như các cậu còn nói nữa, tôi sẽ trở mặt với các cậu đó!

Nhưng Lý Trị Quốc lại thầm nghĩ, đáng tiếc là Dương Mễ không chấp nhận. Thực ra Lý Trị Quốc đã sờ soạng cô hai lần nhưng Dương Mễ vẫn không chịu chấp nhận gã.

Thấy Lý Trị Quốc cho là thật, hai người kia liền cười đổi chủ đề.

- Vậy thì các cậu đi tìm anh Phàm trước đi, buổi tối tôi sẽ tới.

- Còn cậu làm gì?

Hai người cùng đồng thanh nói.

- Đồng ý với cô ấy rồi, đưa cô ấy đi dạo.

Hồ Lôi nhìn cánh cửa phòng vệ sinh, ý tứ nói.

- Được, không làm phiền cậu nữa. Tối nay bọn tôi sẽ gọi điện cho cậu.

Hai người liền rời khỏi khách sạn.

Kim Lan Châu đi ra từ phòng vệ sinh, véo tai Hồ Lôi nói:

- Vừa rồi các anh nói xấu gì em vậy?

Hồ Lôi giơ tay chạm vào bên hông cô, luồn vào trong quần áo hướng lên trên dò dẫm, một tay đã nắm được bộ ngực mềm mại kia:

- Anh không nói gì cả, là do tối qua em kêu quá dữ dội, bọn họ đến xem em.

- Muốn chết hay sao, tất cả là tại anh. Anh thích người ta kêu, người ta mới làm càn như vậy.

Kim Lan Châu cũng mặc kệ y, mặc cho Hồ Lôi sờ soạng trước ngực.

Hồ Lôi nói:

- Em cố ý kêu loạn lên, hay là bản năng không kiềm chế được?

Kim Lan Châu cũng không ngượng ngùng, trừng mắt nhìn y:

- Anh nói thử xem?

- Mặc kệ em kêu thế nào đi nữa, chỉ cần anh thích là được.

Hồ Lôi ôm cô ta, một tay đặt cô ta lên giường.



Chiếm đoạt hết mọi thứ trên người Kim Lan Châu, Hồ Lôi mới chịu buông tha cho cô ta:

- Đi thôi, đi mua cho em hai bộ trang sức. Nói đi, em thích vòng cổ hay nhẫn?

Kim Lan Châu nói:

- Thôi đi, em không phải bán thân. Chỉ cần anh tốt với em là được rồi.

Kim Lan Châu càng như vậy, Hồ Lôi lại càng muốn mua cho cô ta. Y nghiêng người bò ra khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ một chút rồi kéo cô ta ra ngoài.

Đường Vũ và Lý Trị Quốc gọi điện thoại cho Liễu Hải, Liễu Hải nói anh Phàm đã lên tỉnh. Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm rất bận vì chuyện cho vay, còn cả vấn đề của phòng Nông nghiệp huyện Sơn Lam, hắn liền lên tỉnh vay tiền.

Nghe nói anh Phàm không có ở đây, hai người liền bàn bạc, cứ ở đây chơi thêm hai ngày đi, dù sao cũng đã đến đây rồi. Khi hai người gặp Liễu Hải, Liễu Hải hỏi Hồ Lôi sao không đến? Hai người chỉ cười mà không nói gì.

Liễu Hải đã hiểu, thằng ranh Hồ Lôi này đúng là kẻ trộm tính không thay đổi, vết sẹo đã quên đau. Anh ta đâu có biết, tên Hồ Lôi này đang kéo Kim Lan Châu đi chọn trang sức ở cửa hàng vàng bạc.

Liễu Hải nghe nói ba người hôm qua đã đến bãi tắm Dân tộc, liền nhíu mày nói:

- Nghe nói ông chủ ở đó là một nhân vật thần bí, đầy thủ đoạn, đến cảnh sát cũng không đến đó điều tra. Các cậu ở đó không phát hiện ra điều gì sao?

Đường Vũ nghe Liễu Hải hỏi như vậy, liền nhớ lại thật cẩn thận:

- Những chỗ khác không có gì khác thường, chỉ có tầng bốn, kể cả hội viên vip cũng không vào được, không biết tầng lầu đó dùng để làm gì?

Liễu Hải nghe cấp dưới nói, nên lúc nãy mới vô tình hỏi mấy câu. Có người nói, thà đắc tội với Diêm La Vương, cũng đừng đắc tội với ông chủ của nhà tắm Dân tộc. Nhưng ông chủ này là ai thì rất ít người biết.

Chỉ có điều trong Cục Công an và đồn công an có quy củ bất thành văn, chỉ cần không xảy ra án mạng, thì bọn họ sẽ không vào trong nhà tắm Dân tộc để điều tra.

Đường Vũ hỏi:

- Sao vậy? Cậu muốn điều tra nhà tắm Dân tộc sao?

Liễu Hải nói:

- Tìm hiểu một chút thôi, chưa nói tới việc điều tra. Ở Vĩnh Lâm này, thế lực các bên đều phải làm quen một chút, nếu không sẽ làm sai việc.

- Đúng vậy, tuy nhiên tôi nói cho cậu biết một tin vui, chắc chắn sẽ có ích cho cậu

Đường Vũ nói.

- Chuyện gì?

- Giám đốc điều hành của nhà tắm đã bị Hồ Lôi thu phục rồi. Đêm qua kêu cả đêm, làm tôi và Lý Trị Quốc phải khổ sở. Nếu như cậu thực sự muốn điều tra thì có thể biết được chút gì đó từ chỗ cô ta.

Liễu Hải nhíu mày, Hồ Lôi không hổ là cao thủ tán gái, vừa đến đã bao nữ Giám đốc nổi tiếng của nhà tắm đó rồi.

Từ sau khi lên làm Phó cục trưởng, Liễu Hải đã đến nhà tắm dân tộc tắm hơi hai lần, đã từng nghe nói đến cái tên Kim Lan Châu, nhưng chưa từng gặp người này.

Nghe nói cô gái này có cấu kết với vị quyền quý nào đó, Hồ Lôi ở cùng cô ta, e rằng sẽ gặp rắc rối.

Đúng vào lúc này, khi Hồ Lôi và Kim Lan Châu đang chọn trang sức ở cửa hàng vàng bạc, một chàng trai khoảng hai sáu hai bảy tuổi, tóc húi cua xông vào, kéo mạnh tay Kim Lan Châu:

- Đi với anh!

Hồ Lôi khó chịu, thằng này là ai? Dám cướp người con gái của bố mày sao?

Y bỏ đồ trang sức trong tay xuống:

- Đứng lại cho tôi!

Đúng lúc này, Kim Lan Châu cũng muốn giằng khỏi tay của đối phương, nhưng bị đầu húi cua kéo rất nhanh, không thể giằng ra được.

Đầu húi cua rất tức giận, chỉ vào Hồ Lôi hỏi Kim Lan Châu:

- Hắn là ai vậy, Lan Châu?

- Phớt lờ tao à, mày hỏi ông mày là ai làm gì? Buông cô ấy ra !

Sau khi Hồ Lôi bị bệnh, tính tình trở nên thô bạo, nhìn người thanh niên trước mặt, đương nhiên sẽ không chịu nhường nhịn.

Kim Lan Châu đẩy đẩy tóc húi cua:

- Anh đi đi!

Đầu húi cua không phục, vẫn hỏi một cách rất cố chấp:

- Rốt cuộc hắn là ai? Đêm qua anh gọi điện thoại cho em, cứ tắt máy, có phải là ở cùng hắn không?

Mọi người ở cửa hàng trang sức đều nhìn bọn họ, vẻ mặt khinh miệt, Kim Lan Châu liền vội vàng:

- Anh đi đi! Về rồi nói sau.

Đầu húi cua không chịu đi, nhất là vừa rồi nhìn thấy hai người nắm tay, trong lòng rất bực bội. Cơn tức giận của Hồ Lôi cũng rất lớn, y cầm lấy chiếc vòng lúc nãy ở trên bàn, lao đến vừa đập vừa quát.

- Tao đánh chết mày, con chó Nhật, cút!

Chiếc vòng vàng đập vào đầu của tên đầu húi cua, khiến tên này đau đến mức phải ôm đầu ngồi xổm xuống. Hồ Lôi đi đến, đá thêm một cái vào đầu gã:

- Mẹ mày, dám cướp người phụ nữ của bố mày.



Đầu húi cua nhát gan, thấy bộ dạng đó của Hồ Lôi, không dám đánh trả, chỉ hướng về phía Kim Lan Châu kêu lên:

- Cô là người phụ nữ ăn cháo đá bát…

Chưa kịp nói hết, Hồ Lôi đã bước đến, rút trong ví ra một xấp tiền, ném vào mặt đối phương:

- Cút! Sau này bố mày không muốn nhìn thấy mày nữa!

Đầu húi cua do dự một chút, rồi khom lưng, nhặt số tiền trên đất, nhìn Kim Lan Châu rồi hung hăng rời đi.

Hồ Lôi vẫn chưa hết giận, tên chó Nhật này làm mất cả hứng của ông mày. Y chỉ mấy cái nhẫn mà vừa nãy Kim Lan Châu thử:

- Lấy hết mấy cái này, cả cái vòng kia nữa.

Kim Lan Châu khẽ kéo y:

- Không cần mua nhiều như vậy đâu, một cái là đủ rồi.

- Không được! Lấy hết đi!

Hồ Lôi rút thẻ tín dụng ra:

- Tính tiền!

Hồ Lôi giơ tay khoác vai cô ta:

- Từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của Hồ Lôi này, xem ai còn dám chọc giận em nữa!

Kim Lan Châu khá ngượng ngùng, vừa rồi bị tên đầu húi cua bắt gặp, trong lòng rối bời. Thật xui xẻo, gặp phải sao chổi rồi!

Không ngờ khi hai người bước ra từ cửa hàng trang sức, một người trung niên tóc dài, bước xuống từ một chiếc ô tô Honda màu đen, khi nhìn thấy Kim Lan Châu, gã liền gọi một tiếng:

- Lan Châu!

Kim Lan Châu quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức tái mét:

- Cục trưởng Tiền.

Người vừa xuống xe chính là Cục trưởng cục Tài chính Tiền Trình. Khi Kim Lan Châu gọi gã, cô ta vốn đang nắm tay Hồ Lôi, cũng không rút tay về.

Hồ Lôi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên này có gì đó không đúng, cố ý đưa tay khoác vai Kim Lan Châu, và ôm cô ta một cách thân thiết. Sắc mặt Tiền Trình hơi khó coi, gã dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hồ Lôi:

- Vị này là bạn trai của em à?

Trái lại, Kim Lan Châu không biết nên trả lời thế nào, trước kia cô ta đã từng nói với Tiền Trình, mình đã có bạn trai rồi. Nhưng Tiền Trình nói cô ta đừng ngại, gã cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần Kim Lan Châu ở cùng gã vui vẻ là được.

Miệng Tiền Trình nói như vậy, nhưng Kim Lan Châu biết, thực ra những lão già này keo kiệt muốn chết.

Cô ta có thể làm việc và thăng tiến, cũng một phần là do sự giúp đỡ của Tiền Trình, không ngờ hôm nay gặp mặt như vậy, ánh mắt gã lập tức xuất hiện thái độ thù địch sâu sắc.

Tâm trạng Hồ Lôi không vui, trừng mắt nhìn Tiền Trình, hung hăng quát:

- Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy người có tiền sao?

Tiền Trình vốn đang tức giận, người tình của mình không ngờ lại đang ở trong lòng người ta, gã nói với Hồ Lôi:

- Anh bạn trẻ, đừng quá kiêu ngạo!

Không ngờ Hồ Lôi hoàn toàn không nể mặt gã:

- Tôi cứ kiêu ngạo đấy, ông định cắn tôi chắc?

Kim Lan Châu thấy hai người sắp sửa cãi nhau, cô ta liền kéo tay Hồ Lôi:

- Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!

Tiền Trình nói:

- Đứng lại!

- Cục trưởng Tiền...

Kim Lan Châu khó xử nhìn Tiền Trình, may mà Tiền Trinh cũng không dám làm lớn chuyện trên phố, dù sao gã cũng là cán bộ quốc gia, sao có thể công khai tranh giành tình nhân với người ta được?

Không ngờ Hồ Lôi đổ dầu vào lửa, nói một câu:

- Có mỗi cái Honda rách mà cũng làm tàng! Ông đây vứt đi toàn BMW!

Tiền Trình tức muốn chết, nhìn chằm chằm vào Hồ Lôi hung hăng nói:

- Thằng ranh, mày to gan thật!

Hồ Lôi trả lời:

- Còn ông sinh ra không có gan đúng không?

Cái gì? – Tiền Trình tức đến mức hộc máu, suýt chút nữa tử vong tại chỗ. Kim Lan Châu trợn tròn mắt, sao hôm nay xui xẻo vậy, bọn họ đều đến cùng một chỗ. Xong rồi, xong rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook