Chương 1306: Hóa ra quan tâm đến con cái là vậy
Tây Lâu Nguyệt
31/01/2017
-Ba – mẹ
-Ba – Ba cũng đã đến!
Cách giao tiếp của Lục Nhã Tình, đã có tiếng ở tỉnh Giang Hoài, lại là người nổi tiếng. Bất kể ở trong trường hợp như thế nào, lúc nào cũng có thể biểu hiện sự khéo léo, khiến cho người ta thoải mái như cảnh đẹp ý vui.
Giả Thi Văn cũng theo đó tiến vào, chào hỏi ba bậc cha mẹ.
Trưởng ban thư ký Giả có vẻ đặc biệt coi trọng Lục Nhã Tình.
-Nhã Tình, Thi Văn. Các con đến rồi.
Sự biểu hiện hai người trước mặt ba mẹ, nếu không phải cố ý mà cân nhắc, thì tuyệt đối sẽ không nhìn ra được vấn đề, nếu không người phụ nữ khôn khéo như Trần phu nhân của Lục Nhã Tình. Nhất định sẽ phát hiện ra được điều gì.
Đã ba năm rồi, nếu không phải Giả Thi Văn phát bảo khí, sau lúc say rượu nói ra sự thật, Lục Thiên Khoáng sẽ không thể biết được bí mật này.
Hai người ngồi xuống cạnh Trưởng ban thư ký Giả, hôm nay Lục Nhã Tình trang điểm đặc biệt đẹp, nhìn giống như một vị minh tinh, vô cùng lóa mắt.
Nhìn thấy con mình và con dâu cùng xuất hiện, lại hòa thuận như vậy. Trưởng ban thư ký Giả trong lòng rất vui sướng, thực ra, ông ta cũng mơ mơ hồ hồ biết được chút gì đó, ngược lại không dám khẳng định hỏi Giả Thi Văn mấy lần, Giả Thi Văn cũng né tránh vấn đề.
Ngay trước mặt Lục Chính Ông, anh ta liền mở miệng.
-Thi Văn, hai người trái lại còn bận hơn so với tôi một Trưởng ban thư ký nội các Chính phủ sao? Tôi một lão già đã đến đây mấy ngày rồi, các con cũng không đến thăm, vậy bận gì đây.
Giả Thi Văn nhìn mắt của Lục Nhã Tình.
-Không, ba. Thực ra ba hiểu lầm rồi. Con và Nhã Tình thực ra hôm qua đã muốn đến thăm ba, chỉ là nghe nói ở tỉnh có chút chuyện, sợ ba không ra ngoài được. Hơn nữa chúng con cũng đã gọi điện thoại hỏi qua thư ký Âu Dương, vì vậy không tiện đến làm phiền ba.
Trưởng ban thư ký Giả ngẩng đầu nhìn thư ký Âu Dương đứng đằng sau Lục Chính Ông.
-Đúng không?
Âu Dương Tam Hào lập tức cười giải thích.
-Đúng, đúng! Anh Giả và đại tiển thư Lục đã gọi diện thoại đến, tối hôm qua không phải ông đã uống quá chén sao, họ nói đúng đấy. Hơn nữa đại tiểu thư Lục, vẫn nhiều lần dặn dò, phải để ý nhân viên phục vụ, đừng để ông bị cảm.
Trưởng ban thư ký Giả quay đầu lại, nhìn Lục Nhã Tình cười.
-Xem ra vẫn là con dâu tôi biết cách quan tâm, được, được, hôm nay tôi không nói chuyện này nữa, Thi Văn, lát nữa con nhất định phải kính trọng mẹ vợ con, con đó, lớn như vậy rồi, vẫn là bậc gái trinh. Công việc phải cố gắng nhiều, tân tốt nhất, không cần đợi những ông lão này xuống rồi, con vẫn là cấp cục trưởng, làm mất mặt gia đình họ Giả.
Ông ta ở trong lòng vẫn lấy Trương Nhất Phàm làm so sánh, bây giờ trung ương càng ngày càng đề xướng cán bộ trẻ tuổi, đây chính là một cơ hội tốt.
Giả Thi Văn vẻ mặt lúng túng, đành phải liên tục.
-Dạ đúng, dạ đúng, ba. Con đang cố gắng làm việc.
Thực ra Giả Thi Văn làm việc qua loa, nhưng chỉ số cảm xúc có hạn, thiên phú không cao, Lục Chính Ông trái lại mấy lần muốn đề bạt anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh ta, cảm thấy anh ta vẫn ở cấp dưới rèn luyện thêm thì tốt hơn, lời nói của Trưởng ban thư ký Giả, rõ ràng có chút trách móc, ông là một bí thư Tỉnh ủy, kể cả con rể cũng không thể đề bạt, có phải quá khắc khe?
Lục Chính Ông trong lòng thở dài, Giả Thi Văn con người này, thanh thản ngồi ở vị trí đó, có thể từ từ ngao, chờ đủ kinh nghiệm rồi, mới thăng chức, đến xấp xỉ cấp sở. Nếu không tính toán hậu quả đề bạt anh ta sau này. Chỉ sợ sẽ gây thành tai họa, không phải mỗi người đều có thể lăn lộn quan trường mà phát triển nhanh chóng, Giả Thi Văn vẫn cần rèn luyện rất nhiều.
Độ tuổi này của Giả Thi Văn, người ba mươi mấy tuổi, lăn lộn đến chức cục trưởng đã không sai lầm rồi, nhìn toàn tỉnh, cục trưởng như anh ta có thứ thực quyền này, không dễ thấy. Đương nhiên, đứa cháu Lục Thiên Trường của Lục Chính Ông mạnh mẽ hơn so với anh ta, anh ta có tốt chất, chỉ đáng tiếc thông minh quá độ.
Lời nói của Trưởng ban thư ký Giả. Lục Chính Ông chỉ có thể trả lời như vậy.
-Thi Văn cũng không tệ lắm, rất nghe lời, làm việc cũng chắc chắn, tổ chức đang suy nghĩ.
Giả Thi Văn, trong lòng liền trở nên sôi nổi, suy nghĩ gì chứ? Mình là Cục trưởng thôi, lên thêm một bậc thì là Phó giám đốc sở, thành phố Giang Hoài không phải đã có hai Phó chủ tịch bị rơi đài rồi sao? Chẳng lẽ cha vợ muốn đưa mình lên, nghĩ đến đây, anh ta liền có chút cảm động, đưa tay nắm lấy tay Lục Nhã Tình. Lục Nhã Tình lặng lẽ rút tay ra, anh ta bỗng nắm phải cái ghế lạnh giá.
Trần phu nhân thấy họ lại bàn đến chuyện công việc, bà ta lập tức cười mỉm.
-Hai người các anh luôn luôn đem đến áp lực cho con cái, Thi Văn rất tốt, tôi thích đứa trẻ như anh ta, cục trưởng ba mươi tuổi này có gì không tốt? Mấu chốt là anh ta đối xử với Nhã Tình rất tốt, vợ chồng họ hòa thuận, cái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì, trong mắt các anh những lão gia chỉ có quyền lực, quyền lực. Được rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm, Nhã Tình này, con và Thi Văn nên cùng ông cụ uống hai ly rượu, tránh cho ông ta lại đem đến áp lực cho các con.
-Ha ha –
Trưởng ban thư ký Giả liền cười lớn.
-Đúng, đúng, xem ra chúng ta lại sai nữa rồi. Uống rượu, uống rượu!
Trưởng ban thư ký Giả tính tình rất rộng rãi, thực ra che lấp khuyết điểm, tâm mắt không lớn. Nhất là vấn đề của con cái, ông ta rất lưu tâm, Lục Chính Ông vừa mới hiểu ra, thì ra vấn đề quan tâm con cái của Trưởng ban thư ký Giả, chính là vấn đề của Giả Thi Văn.
Xem ra, câu nói vào buổi sáng đó, ônh ta không thể đồng ý suông. Nếu Lục Chính Ông không đề bạt cấp bậc của Giả Thi Văn, có lẽ ông ta sẽ có cách nghĩ khác, hơn nữa lần sau lại muốn tìm đến ông ta làm việc, ông ta càng không vui vẻ như vậy.
Đối với điều kiện trao đổi của Trưởng ban thư ký Giả, Lục Chính Ông không biết làm sao.
Lục Nhã Tình kính rượu ông cụ, Trưởng ban thư ký Giả nói.
-Thi Văn, con làm thế nào vậy. Lại để Nhã Tình kính rượu cho ba? Ly rượu này con uống thay cho nó!
Ông ta liền nhìn Lục Nhã Tình.
-Nhã Tình, ý tốt của con người làm cha này xin nhận, nhưng rượu của hôm nay, con không thể uống, hãy để Thi Văn uống thay cho con! Ba đây, còn có một yêu cầu.
Trưởng ban thư ký Giả khi đến câu này, Lục Nhã Tình trong lòng liền hiểu ra, liền cười khanh khách mà đứng dậy.
-Ba hãy yên tâm, lúc trước là do chúng con công việc quá bận, bây giờ thì đang suy nghĩ, đang suy nghĩ, con đã bảoThi Văn cai thuốc rồi. Con cũng đã một thời gian dài không uống rượu. Hôm nay ba đến đây, muốn cùng ba vui vẻ uống rượu.
Con dâu thông minh sắc sảo như vậy, biết cách ăn nói, khiến cho Trưởng ban thư ký Giả mở cờ trong bụng.
“Con dâu ngoan! Ôm một cái – ( ha ha, đừng nghĩ quá sai lệch!)”
Mình chỉ mới đề cập đến, cô ta đã hiểu ngay.
Trần phu nhân cũng không đơn giản, lập tức tiếp nhận đề tài.
-Ông thông gia cứ yên tâm, tôi đây, năm ngoái vừa mới đưa tụi nó đi cúng Quan
Thế Âm Bồ Tát, Quan Thế Âm Bồ Tát rất linh Đầu năm tới nhất định tụi nó sẽ có cháu vừa béo vừa trắng cho ông bế.
Trưởng ban thư ký Giả rất vui mừng. Người mẹ này, từ một khuôn mẫu đúc ra, cách ăn nói giống như nhau, rất vừa lòng người khác. Lão Giả nghĩ chính là vấn đề này.
Người xưa nói: “ Có ba tội bất hiếu nhất, không có con nối dõi là tội nặng nhất”.
Người Trung Quốc hả, cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có người con cháu.
Lục Chính Ông chỉ cười theo, nói thật, anh ta thật sự chưa hề quan tâm đến chuyện này, tình cờ nghe thấy bà ấy nói đến chuyện này, anh ta cũng không để tâm đến. Vừa rồi lời giải thích của con gái đã nói rõ ràng, hai người họ là vì công việc, nên chưa muốn có con.
Đáng tiếc, họ nào biết đâu rằng, chàng rể nhìn trông nhã nhặn như thế, cái đồ vật kia lại chen không đến cái kẻ hở đó, điều này có thể trách ai đây?
Sắc mặt của Giả Thi Văn có chút không tự nhiên, phải, anh ta và Lục Nhã Tình sinh con, như thế nào là tốt?
Nhưng Trưởng ban thư ký Giả cứ nói.
-Thi Văn, Nhã Tình có thể bảo đảm với cha, con không được thua kém.
Người nói không cố ý, người nghe có ý, sự buồn khổ trong lòng Giả Thi Văn, quả là không còn cách nào, nhưng Lục Nhã Tình đã thay đổi thái độ, lại cười khanh khách mà bưng cái ly đứng dậy.
-Ba, ba cứ yên tâm, con bảo đảm sang năm, chúng con sẽ để ba bồng cháu trai, cháu trai.
Đứa con này thực biết nói, khiến mọi người đều vui.
Giả Thi Văn sửng sốt, nhìn thấy vợ mình hứa như vậy, trong lòng thật sự buồn.
Chẳng lẽ không có giống mà vẫn có thể nảy mầm sao?
Người vợ tài giỏi, luôn là nhân tố quan trọng của gia đình hòa thuận.
Trưởng ban thư ký Giả hôm nay đặc biệt vui mừng. Lục Nhã Tình mở miệng khéo léo thế, thật sự là ông ta nghe ngọt ở trong lòng.
Ăn cơm xong hai ông thông gia ở lại, Lục Nhã Tình và Giả Thi Văn vẫn phải đi làm.
Trên đường trở về, Giả Thi Văn mặt đỏ bừng bừng, nhìn thấy Lục Nhã Tình nhanh chóng buộc khóa an toàn, khởi động xe, anh ta vẫn kìm không nổi mà hỏi một câu.
-Nhã Tình, em làm sao có thể đáp ứng điều kiện của ba vậy? Em biết, anh…
Lục Nhã Tình đeo kính râm.
-Chẳng lẽ anh muốn em nói anh không thể, chúng ta không thể có con sao?
Giả Thi Văn không nói nữa, không dám trực tiếp nhìn vào mắt của Nhã Tình,
Lục Nhã Tình nói:
-Khi cùng nói chuyện vói người lớn tuổi, vui vẻ là được rồi. Nếu anh thích em nói sự thật, vậy bây giờ em sẽ đi nói thẳng với ba, không phải con không muốn, là anh ấy không thể, như vậy có được không?
Giả Thi Văn liền nóng nảy.
-Nhưng…
-Nhưng cái gì?
-Nhưng sang năm, khi họ hỏi, chúng ta phải làm sao?
-Việc này thì không cần anh lo, em nói được thì sẽ làm được.
-Đây là ý gì? Em –
Giả Thi Văn nhìn cô ấy, nắm lấy tay.
Lục Nhã Tình mỉm cười.
-Anh không thể, cũng không có nghĩa là người khác không thể.
-Em –
Giả Thi Văn rất phát điên, rất phát điên.
Lục Nhã Tình nói:
-Giả Thi Văn, anh đã chiếm lấy tuổi thanh xuân của em, chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt quyền làm phụ nữ của tôi sao? Nếu anh đồng ý diễn tiếp màn kịch này thì cứ diễn, anh không đồng ý em cũng không. Anh! Anh tự quyết định đi!
Giả Thi Văn tức muốn chết.
-Em tính làm gì?
-Em chỉ muốn làm một người phụ nữ thực sự!
Lục Nhã Tình ưỡn ngực ra, thật vĩ đại!
-Nhã Tình, em đừng có làm ẩu anh là thực sự yêu em. Em không thể làm tổn thương anh như vậy!
Lục Nhã Tình sắc mặt lạnh nhạt.
-Tùy anh! Nếu anh không muốn tiếp tục. Chia tay –
Giả Thi Văn vẻ mặt trơ nguội, mắt kính hiện lên từng đợt từng đợt muộn phiền vô cùng bất lực.
-Ba – Ba cũng đã đến!
Cách giao tiếp của Lục Nhã Tình, đã có tiếng ở tỉnh Giang Hoài, lại là người nổi tiếng. Bất kể ở trong trường hợp như thế nào, lúc nào cũng có thể biểu hiện sự khéo léo, khiến cho người ta thoải mái như cảnh đẹp ý vui.
Giả Thi Văn cũng theo đó tiến vào, chào hỏi ba bậc cha mẹ.
Trưởng ban thư ký Giả có vẻ đặc biệt coi trọng Lục Nhã Tình.
-Nhã Tình, Thi Văn. Các con đến rồi.
Sự biểu hiện hai người trước mặt ba mẹ, nếu không phải cố ý mà cân nhắc, thì tuyệt đối sẽ không nhìn ra được vấn đề, nếu không người phụ nữ khôn khéo như Trần phu nhân của Lục Nhã Tình. Nhất định sẽ phát hiện ra được điều gì.
Đã ba năm rồi, nếu không phải Giả Thi Văn phát bảo khí, sau lúc say rượu nói ra sự thật, Lục Thiên Khoáng sẽ không thể biết được bí mật này.
Hai người ngồi xuống cạnh Trưởng ban thư ký Giả, hôm nay Lục Nhã Tình trang điểm đặc biệt đẹp, nhìn giống như một vị minh tinh, vô cùng lóa mắt.
Nhìn thấy con mình và con dâu cùng xuất hiện, lại hòa thuận như vậy. Trưởng ban thư ký Giả trong lòng rất vui sướng, thực ra, ông ta cũng mơ mơ hồ hồ biết được chút gì đó, ngược lại không dám khẳng định hỏi Giả Thi Văn mấy lần, Giả Thi Văn cũng né tránh vấn đề.
Ngay trước mặt Lục Chính Ông, anh ta liền mở miệng.
-Thi Văn, hai người trái lại còn bận hơn so với tôi một Trưởng ban thư ký nội các Chính phủ sao? Tôi một lão già đã đến đây mấy ngày rồi, các con cũng không đến thăm, vậy bận gì đây.
Giả Thi Văn nhìn mắt của Lục Nhã Tình.
-Không, ba. Thực ra ba hiểu lầm rồi. Con và Nhã Tình thực ra hôm qua đã muốn đến thăm ba, chỉ là nghe nói ở tỉnh có chút chuyện, sợ ba không ra ngoài được. Hơn nữa chúng con cũng đã gọi điện thoại hỏi qua thư ký Âu Dương, vì vậy không tiện đến làm phiền ba.
Trưởng ban thư ký Giả ngẩng đầu nhìn thư ký Âu Dương đứng đằng sau Lục Chính Ông.
-Đúng không?
Âu Dương Tam Hào lập tức cười giải thích.
-Đúng, đúng! Anh Giả và đại tiển thư Lục đã gọi diện thoại đến, tối hôm qua không phải ông đã uống quá chén sao, họ nói đúng đấy. Hơn nữa đại tiểu thư Lục, vẫn nhiều lần dặn dò, phải để ý nhân viên phục vụ, đừng để ông bị cảm.
Trưởng ban thư ký Giả quay đầu lại, nhìn Lục Nhã Tình cười.
-Xem ra vẫn là con dâu tôi biết cách quan tâm, được, được, hôm nay tôi không nói chuyện này nữa, Thi Văn, lát nữa con nhất định phải kính trọng mẹ vợ con, con đó, lớn như vậy rồi, vẫn là bậc gái trinh. Công việc phải cố gắng nhiều, tân tốt nhất, không cần đợi những ông lão này xuống rồi, con vẫn là cấp cục trưởng, làm mất mặt gia đình họ Giả.
Ông ta ở trong lòng vẫn lấy Trương Nhất Phàm làm so sánh, bây giờ trung ương càng ngày càng đề xướng cán bộ trẻ tuổi, đây chính là một cơ hội tốt.
Giả Thi Văn vẻ mặt lúng túng, đành phải liên tục.
-Dạ đúng, dạ đúng, ba. Con đang cố gắng làm việc.
Thực ra Giả Thi Văn làm việc qua loa, nhưng chỉ số cảm xúc có hạn, thiên phú không cao, Lục Chính Ông trái lại mấy lần muốn đề bạt anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh ta, cảm thấy anh ta vẫn ở cấp dưới rèn luyện thêm thì tốt hơn, lời nói của Trưởng ban thư ký Giả, rõ ràng có chút trách móc, ông là một bí thư Tỉnh ủy, kể cả con rể cũng không thể đề bạt, có phải quá khắc khe?
Lục Chính Ông trong lòng thở dài, Giả Thi Văn con người này, thanh thản ngồi ở vị trí đó, có thể từ từ ngao, chờ đủ kinh nghiệm rồi, mới thăng chức, đến xấp xỉ cấp sở. Nếu không tính toán hậu quả đề bạt anh ta sau này. Chỉ sợ sẽ gây thành tai họa, không phải mỗi người đều có thể lăn lộn quan trường mà phát triển nhanh chóng, Giả Thi Văn vẫn cần rèn luyện rất nhiều.
Độ tuổi này của Giả Thi Văn, người ba mươi mấy tuổi, lăn lộn đến chức cục trưởng đã không sai lầm rồi, nhìn toàn tỉnh, cục trưởng như anh ta có thứ thực quyền này, không dễ thấy. Đương nhiên, đứa cháu Lục Thiên Trường của Lục Chính Ông mạnh mẽ hơn so với anh ta, anh ta có tốt chất, chỉ đáng tiếc thông minh quá độ.
Lời nói của Trưởng ban thư ký Giả. Lục Chính Ông chỉ có thể trả lời như vậy.
-Thi Văn cũng không tệ lắm, rất nghe lời, làm việc cũng chắc chắn, tổ chức đang suy nghĩ.
Giả Thi Văn, trong lòng liền trở nên sôi nổi, suy nghĩ gì chứ? Mình là Cục trưởng thôi, lên thêm một bậc thì là Phó giám đốc sở, thành phố Giang Hoài không phải đã có hai Phó chủ tịch bị rơi đài rồi sao? Chẳng lẽ cha vợ muốn đưa mình lên, nghĩ đến đây, anh ta liền có chút cảm động, đưa tay nắm lấy tay Lục Nhã Tình. Lục Nhã Tình lặng lẽ rút tay ra, anh ta bỗng nắm phải cái ghế lạnh giá.
Trần phu nhân thấy họ lại bàn đến chuyện công việc, bà ta lập tức cười mỉm.
-Hai người các anh luôn luôn đem đến áp lực cho con cái, Thi Văn rất tốt, tôi thích đứa trẻ như anh ta, cục trưởng ba mươi tuổi này có gì không tốt? Mấu chốt là anh ta đối xử với Nhã Tình rất tốt, vợ chồng họ hòa thuận, cái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì, trong mắt các anh những lão gia chỉ có quyền lực, quyền lực. Được rồi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm, Nhã Tình này, con và Thi Văn nên cùng ông cụ uống hai ly rượu, tránh cho ông ta lại đem đến áp lực cho các con.
-Ha ha –
Trưởng ban thư ký Giả liền cười lớn.
-Đúng, đúng, xem ra chúng ta lại sai nữa rồi. Uống rượu, uống rượu!
Trưởng ban thư ký Giả tính tình rất rộng rãi, thực ra che lấp khuyết điểm, tâm mắt không lớn. Nhất là vấn đề của con cái, ông ta rất lưu tâm, Lục Chính Ông vừa mới hiểu ra, thì ra vấn đề quan tâm con cái của Trưởng ban thư ký Giả, chính là vấn đề của Giả Thi Văn.
Xem ra, câu nói vào buổi sáng đó, ônh ta không thể đồng ý suông. Nếu Lục Chính Ông không đề bạt cấp bậc của Giả Thi Văn, có lẽ ông ta sẽ có cách nghĩ khác, hơn nữa lần sau lại muốn tìm đến ông ta làm việc, ông ta càng không vui vẻ như vậy.
Đối với điều kiện trao đổi của Trưởng ban thư ký Giả, Lục Chính Ông không biết làm sao.
Lục Nhã Tình kính rượu ông cụ, Trưởng ban thư ký Giả nói.
-Thi Văn, con làm thế nào vậy. Lại để Nhã Tình kính rượu cho ba? Ly rượu này con uống thay cho nó!
Ông ta liền nhìn Lục Nhã Tình.
-Nhã Tình, ý tốt của con người làm cha này xin nhận, nhưng rượu của hôm nay, con không thể uống, hãy để Thi Văn uống thay cho con! Ba đây, còn có một yêu cầu.
Trưởng ban thư ký Giả khi đến câu này, Lục Nhã Tình trong lòng liền hiểu ra, liền cười khanh khách mà đứng dậy.
-Ba hãy yên tâm, lúc trước là do chúng con công việc quá bận, bây giờ thì đang suy nghĩ, đang suy nghĩ, con đã bảoThi Văn cai thuốc rồi. Con cũng đã một thời gian dài không uống rượu. Hôm nay ba đến đây, muốn cùng ba vui vẻ uống rượu.
Con dâu thông minh sắc sảo như vậy, biết cách ăn nói, khiến cho Trưởng ban thư ký Giả mở cờ trong bụng.
“Con dâu ngoan! Ôm một cái – ( ha ha, đừng nghĩ quá sai lệch!)”
Mình chỉ mới đề cập đến, cô ta đã hiểu ngay.
Trần phu nhân cũng không đơn giản, lập tức tiếp nhận đề tài.
-Ông thông gia cứ yên tâm, tôi đây, năm ngoái vừa mới đưa tụi nó đi cúng Quan
Thế Âm Bồ Tát, Quan Thế Âm Bồ Tát rất linh Đầu năm tới nhất định tụi nó sẽ có cháu vừa béo vừa trắng cho ông bế.
Trưởng ban thư ký Giả rất vui mừng. Người mẹ này, từ một khuôn mẫu đúc ra, cách ăn nói giống như nhau, rất vừa lòng người khác. Lão Giả nghĩ chính là vấn đề này.
Người xưa nói: “ Có ba tội bất hiếu nhất, không có con nối dõi là tội nặng nhất”.
Người Trung Quốc hả, cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có người con cháu.
Lục Chính Ông chỉ cười theo, nói thật, anh ta thật sự chưa hề quan tâm đến chuyện này, tình cờ nghe thấy bà ấy nói đến chuyện này, anh ta cũng không để tâm đến. Vừa rồi lời giải thích của con gái đã nói rõ ràng, hai người họ là vì công việc, nên chưa muốn có con.
Đáng tiếc, họ nào biết đâu rằng, chàng rể nhìn trông nhã nhặn như thế, cái đồ vật kia lại chen không đến cái kẻ hở đó, điều này có thể trách ai đây?
Sắc mặt của Giả Thi Văn có chút không tự nhiên, phải, anh ta và Lục Nhã Tình sinh con, như thế nào là tốt?
Nhưng Trưởng ban thư ký Giả cứ nói.
-Thi Văn, Nhã Tình có thể bảo đảm với cha, con không được thua kém.
Người nói không cố ý, người nghe có ý, sự buồn khổ trong lòng Giả Thi Văn, quả là không còn cách nào, nhưng Lục Nhã Tình đã thay đổi thái độ, lại cười khanh khách mà bưng cái ly đứng dậy.
-Ba, ba cứ yên tâm, con bảo đảm sang năm, chúng con sẽ để ba bồng cháu trai, cháu trai.
Đứa con này thực biết nói, khiến mọi người đều vui.
Giả Thi Văn sửng sốt, nhìn thấy vợ mình hứa như vậy, trong lòng thật sự buồn.
Chẳng lẽ không có giống mà vẫn có thể nảy mầm sao?
Người vợ tài giỏi, luôn là nhân tố quan trọng của gia đình hòa thuận.
Trưởng ban thư ký Giả hôm nay đặc biệt vui mừng. Lục Nhã Tình mở miệng khéo léo thế, thật sự là ông ta nghe ngọt ở trong lòng.
Ăn cơm xong hai ông thông gia ở lại, Lục Nhã Tình và Giả Thi Văn vẫn phải đi làm.
Trên đường trở về, Giả Thi Văn mặt đỏ bừng bừng, nhìn thấy Lục Nhã Tình nhanh chóng buộc khóa an toàn, khởi động xe, anh ta vẫn kìm không nổi mà hỏi một câu.
-Nhã Tình, em làm sao có thể đáp ứng điều kiện của ba vậy? Em biết, anh…
Lục Nhã Tình đeo kính râm.
-Chẳng lẽ anh muốn em nói anh không thể, chúng ta không thể có con sao?
Giả Thi Văn không nói nữa, không dám trực tiếp nhìn vào mắt của Nhã Tình,
Lục Nhã Tình nói:
-Khi cùng nói chuyện vói người lớn tuổi, vui vẻ là được rồi. Nếu anh thích em nói sự thật, vậy bây giờ em sẽ đi nói thẳng với ba, không phải con không muốn, là anh ấy không thể, như vậy có được không?
Giả Thi Văn liền nóng nảy.
-Nhưng…
-Nhưng cái gì?
-Nhưng sang năm, khi họ hỏi, chúng ta phải làm sao?
-Việc này thì không cần anh lo, em nói được thì sẽ làm được.
-Đây là ý gì? Em –
Giả Thi Văn nhìn cô ấy, nắm lấy tay.
Lục Nhã Tình mỉm cười.
-Anh không thể, cũng không có nghĩa là người khác không thể.
-Em –
Giả Thi Văn rất phát điên, rất phát điên.
Lục Nhã Tình nói:
-Giả Thi Văn, anh đã chiếm lấy tuổi thanh xuân của em, chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt quyền làm phụ nữ của tôi sao? Nếu anh đồng ý diễn tiếp màn kịch này thì cứ diễn, anh không đồng ý em cũng không. Anh! Anh tự quyết định đi!
Giả Thi Văn tức muốn chết.
-Em tính làm gì?
-Em chỉ muốn làm một người phụ nữ thực sự!
Lục Nhã Tình ưỡn ngực ra, thật vĩ đại!
-Nhã Tình, em đừng có làm ẩu anh là thực sự yêu em. Em không thể làm tổn thương anh như vậy!
Lục Nhã Tình sắc mặt lạnh nhạt.
-Tùy anh! Nếu anh không muốn tiếp tục. Chia tay –
Giả Thi Văn vẻ mặt trơ nguội, mắt kính hiện lên từng đợt từng đợt muộn phiền vô cùng bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.