Chương 842: Hoài niệm
Tây Lâu Nguyệt
25/09/2013
Ngày 25 tháng 8, Trương Nhất Phàm tham dự lễ khai giảng của trường Đảng trung ương. Kể từ ngày hôm nay, hắn chính thức trở thành một học viên của trường Đảng.
Trường Đảng trung ương là một ngôi trường xứng đáng với tên gọi của nó, khuôn viên đẹp mắt, có điều hiện giờ phần lớn các trường học đều đầu tư về mặt này. Đi dạo trong một không gian thanh tĩnh yên ả như vậy, không khỏi làm cho người ta vui vẻ thoải mái, muốn ôn lại những chuyện xa xưa.
Mỗi một nơi yên tĩnh trong khu vườn trường đều có không ít các đôi nam thanh nữ tú vuốt ve ôm ấp, các cặp tình nhân mặn nồng thắm thiết. Chính ở nơi này họ cùng nhau hẹn thề son sắt, và cũng tại nơi này họ chia tay, lệ tràn hoen mi.
Có người nói, vườn trường đại học là nơi chấm dứt giai đoạn thiếu nữ, không sai, rất nhiều cô gái đều chuyển giai đoạn ở nơi này, có thể an toàn bước ra, không thiếu hụt mất mát gì, phần lớn đều là những cô gái không xinh đẹp. Dĩ nhiên, cũng có một số trường hợp cá biệt, đó là những cô gái băng thanh ngọc khiết, khí chất cao nhã như Đổng Tiểu Phàm trước kia, nhưng số đó không hề nhiều.
Người ta nói học đại học mà không yêu đương thì chẳng biết cái gì! Những lời này rất kinh điển, nhưng một số chàng trai vẫn luôn vắt óc suy nghĩ, xem phải làm thế nào mới có thể đưa những cô gái thuần khiết như thiên sứ kia bước qua ranh giới không cách nào quay đầu lại.
Trước kia khi còn ở trường đại học, Hồ Lôi ngoài miệng vẫn treo một câu danh ngôn, đại học không yêu, chả biết làm gì! Nhân lúc còn trẻ điên cuồng một trận, đợi đến lúc già cả rồi, thì chỉ có thể ngắm hoàng hôn, một mình thương cảm.
Bởi vậy, không ít các cô gái sa lưới, từng người bị Hồ Lôi tu thành chính quả, biến thành một người đàn bà chân chính.
Đã từng có người đưa ra một câu đố, dùng câu ngắn nhất để miêu tả quá trình một cô gái biến thành phụ nữ. Thật không ngờ Hồ Lôi lại giành được giải nhất.
Lúc ấy, Trương Nhất Phàm tư duy nhanh nhẹn, học rộng biết nhiều lại không nghĩ ra câu trả lời đúng nhất. Trong khi mọi người còn đang bàn luận tận đâu đâu, Hồ Lôi chỉ phun ra ba chữ, chứng minh chiến công lẫy lừng, kinh nghiệm phong phú của bản thân.
“人, 个, 八.” (人: chỉ hai chân đang khép của một cô gái, 个: có một vật đưa vào giữa hai chân, 八: hai chân bị tách ra)
Khi Hồ Lôi lên bảng viết ra ba chữ này, mọi người đều trợn tròn mắt. Sau một giây trầm ngâm, toàn bộ lớp học đều vỗ tay không ngớt.
Đám con trai cười gập cả người, đám con gái thì xấu hổ đỏ mặt. Từ đó về sau, Hồ Lôi được bầu là thánh tình tài hoa nhất của trường đại học. Sau đấy, lại có một đám con gái không sợ chết, dưới sự dẫn dắt của gã, tiếp tục lĩnh hội châm ngôn “人, 个, 八”.
Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Trường Nhất Phàm đều không kìm được tiếng cười.
Giờ phút này, hắn đang nói chuyện điện thoại với Hồ Lôi. Hai người lại nói tới chuyện này.
Hai người đều cười nghiêng ngả. Hồ Lôi nói:
- Đây có thể nói là cơ hội cho cậu tái sinh lần nữa, cố mà trân trọng đấy! Chỉ tiếc, học ở trường Đảng chỉ sợ chẳng được mấy người ưa nhìn, trông không đến nỗi xấu xí sứt mẻ đã là may lắm rồi. Nhưng có thể tham gia vào khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh này cũng có thể coi là có hậu thuẫn và thực lực rồi, nói không chừng cậu có thể một mẻ tóm gọn cả đám này, biết đâu sau này lại cần dùng đến.
- Cậu vẫn còn cho rằng giờ là thời đại thổ phỉ, chiếm núi xưng vương như năm đó hay sao?
Trương Nhất Phàm phì cười, lúc này chợt có người đập nhẹ lên lưng hắn.
Hắn quay lại, thì thấy Lưu Hiểu Hiên đang mỉm cười đứng đó, y như một cô bé vừa có mối tình đầu.
Trương Nhất Phàm kéo tay cô lại, rồi nói với Hồ Lôi:
- Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi có việc.
Hồ Lôi cười hà hà:
- Cậu có mỹ nữ bên cạnh phải không?
Bố khỉ —— Trương Nhất Phàm hừ mạnh một tiếng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, có thấy bóng dáng Hồ Lôi đâu?
Hồ Lôi nói tiếp:
- Cậu đừng có chối, tôi ngửi thấy mùi rồi đấy.
Lúc này, Lưu Hiểu Hiên vẫn không nói gì, vẫn im lặng ngồi xổm đối diện với Trương Nhất Phàm. Phía dưới chiếc váy đen, giữa cặp đùi trắng nõn thấp thoáng chiếc quần lót ren mỏng. Lúc cô buộc váy, chiếc quần ấy như ẩn như hiện.
Trương Nhất Phàm vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi chau mày. Lưu Hiểu Hiên nhận thấy biểu hiện nhỏ này của hắn liền cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra điểm bất tiện khi mặc váy, chỉ không cẩn thận một chút sẽ bị nhìn sạch trơn.
Cô không khỏi dẩu môi, trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng che lại góc váy.
Trương Nhất Phàm tiếp tục nói chuyện điện thoại:
- Cậu đang ở đâu?
Hồ Lôi vừa nghe đã biết mình đoán đúng, liền cười phá lên:
- Đừng nhìn đông ngó tây nữa, nhìn gì mà nhìn? Người ta còn tưởng cậu có tật giật mình đấy.
Trương Nhất Phàm đứng bật dậy.
- Cậu đến Bắc Kinh rồi có phải không?
- Không, thật sự không mà.
Trương Nhất Phàm không tin, nếu không sao gã lại làm như nhìn thấy mình vậy? Từ việc Lưu Hiểu Hiên xuất hiện cho đến việc hắn ngó nghiêng xem chừng, đều bị Hồ Lôi phát hiện ra?
Hồ Lôi tiếp tục cười lớn:
- Thật không có mà! Đừng nhìn nữa. Không nói chuyện với cậu nữa, tối gọi cho cậu sau, giờ tôi phải đi có việc.
Hồ Lôi liền cúp máy, lúc này Trương Nhất Phàm mới nhìn lại, phát hiện quả thực không thấy bóng dáng Hồ Lôi. Hắn liền hỏi Lưu Hiểu Hiên:
- Em đến một mình à?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu:
- Chiều không có tiết sao?
- Hôm nay có thể có tiết gì chứ? Chỉ khai giảng thôi. Đi thôi, đến chỗ em nghỉ ngơi chút.
Lưu Hiểu Hiên vui vẻ bước lên, ôm lấy cánh tay Trương Nhất Phàm, sự tiếp xúc với bộ ngực mềm mại khiến hắn nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, chợt có một đám học sinh tiến về phía họ, Lưu Hiển Hiên lập tức nhảy ra xa như tên bắn, tạo khoảng cách giữa hai người, giả vờ chỉ như người qua đường.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên, Lưu Hiểu Hiên hôm nay đến đây, đã có chuẩn bị từ trước. Cô đeo chiếc kính râm lớn, che hơn nửa gương mặt, căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt. Hơn nữa cô còn đội mũ, e là người bình thường khó mà nhận ra được.
Vị trí hiện giờ của Lưu Hiểu Hiên ở CCTV lại được ngầm nâng thêm một bậc. Lãnh đạo CCTV nhìn ra được tiềm năng của cô, tạo cơ hội để cô dẫn chương trình buổi tối lớn.
Giờ cô đang là một trong những người dẫn chương trình cho các chương trình tạp kỹ, kể từ sau chương trình đêm giao thừa lần trước, khí thế của cô tăng lên không ngừng, chẳng khác nào pháo hoa thăng thiên. Lãnh đạo CCTV nhìn thấy được ưu thế này của cô nên sắp xếp cô vào chương trình tạp kỹ.
Ở một nơi như Bắc Kinh này, dù gì cũng là dưới chân thiên tử, CCTV so với đài truyền hình ở những nơi khác thì vẫn quy củ hơn nhiều. Tuy rằng cũng tồn tại những mặt không tốt như biếu xén, những quy tắc ngầm... nhưng đa số người ở đây vẫn được xem là tốt.
Chỉ cần anh có thực lực, việc được trọng dụng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lưu Hiểu Hiên cũng được xem như gặp được vận may, cô mới đến thủ đô có mấy tháng mà đã đạt được thành tựu như thế này đã rất không đơn giản rồi.
Ban nãy cô theo bản năng muốn ôm tay Trương Nhất Phàm, khi ý thức được đó là một hành động sai lầm, cô liền lập tức sửangay. Là người của công chúng, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có thể trở thành đề tài bàn tán của một số kẻ có ý đồ xấu.
Kỳ thực, cuộc sống của những người của công chúng cũng không phải dễ chịu lắm, giả dụ như đi lại, ăn cơm, mặc quần áo, chỉ những chuyện nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn này, trong mắt những người đó liền biến thành tin tức giật gân.
Anh xem quần áo của ai đó, trong lúc hớ hênh làm lộ dây áo lót.
Anh thấy ai đó đi đường, khoảng cách hai chân khá rộng, nhất định lại bị một tay lãnh đạo nào đó giở quy tắc ngầm rồi. Nếu không thì một hoàng hoa khuê nữ khi đi đường chân phải khép chặt mới phải chứ.
Khốn khiếp, thật vô vị chết đi được! Trời nóng thế này mà kẹp chặt thì không nóng mới lạ?
Thêm nữa, nếu nữ minh tinh kia mà quay người lại, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn lên lên cổ áo cô ta, nhất là mấy tay săn ảnh thiếu chuyên nghiệp, chỗ nào lộ ra liền chụp chỗ đó. Những con mắt này hẳn cũng biết rẽ ngoặt thì mới chui vào cổ áo người ta được chứ.
Rồi khi người ta ngồi xuống, nếu mặc váy thì xem xem giữa bắp đùi người ta có “trống trải” không, nếu mặc quần thì xem phía sau xem có lộ quần lót hay không.
Thế giới này nhàm chán vậy đấy!
Lưu Hiểu Hiên giờ cũng đang ở trong tình cảnh này, phải luôn cẩn thận mới phòng tránh được.
Bởi vậy, lúc ra khỏi cổng trường, hai người chỉ có thể tách nhau ra mà đi.
Ở đây Lưu Hiểu Hiên không có xe, bình thường cô đều đi taxi. Thấy Trương Nhất Phàm lái xe về phía này, đến một chỗ vắng vẻ, cô quay người chui tọt vào xe. Hai người liền trở về phòng trọ nhỏ của Lưu Hiển Hiên, Trương Nhất Phàm vừa thấy căn phòng này liền kêu lên:
- Hiểu Hiên, em chuyển nhà đi! Kỳ thực thuê nhà không cần tính toán nhiều đâu.
Lưu Hiểu Hiên pha cho hắn một ấm trà, rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Giá nhà ở đây, đem em bán đi cũng tương đương đấy.
Giá nhà ở thủ đô thời gian này không thể coi là quá cao, có điều một căn phòng như thế này, lại gần đài truyền hình tính ra cũng phải gần một triệu tệ.
Theo thống kê, năm 2002, ở Bắc Kinh, trung bình giá một m2 nhà chung cư tầm 4761 tệ, giảm 5.9% so với năm 2001, giá nhà khu Đông là nơi hạ xuống nhiều nhất.
Còn khu xung quanh đài truyền hình, giá trung bình cũng phải từ 7-8 ngàn đến mười ngàn tệ. Lưu Hiểu Hiên nói không sai, giá bán thân của cô tính ra cũng chỉ đủ để đổi một căn hộ mà thôi. Trương Nhất Phàm liền nói, vậy mang em đi bán nhé! Xem xem có ai muốn hay không?
Lưu Hiểu Hiên bĩu môi.
- Anh nỡ sao? Vậy em đành bán mình đi thôi.
Trương Nhất Phàm ôm chầm lấy cô.
- Vậy anh mang em đi giết vậy!
Sau đó hắn đưa tay ra cù Lưu Hiểu Hiên, khiến cô không ngừng cười lăn lộn.
Trong phòng trọ của Lưu Hiểu Hiên không có nhà bếp, cô cũng đã lâu không thể hiện tay nghề, vốn dĩ Trương Nhất Phàm vừa đến, cô rất muốn chuẩn bị cho hắn một bữa ăn thịnh soạn. Đáng tiếc, lực bất tòng tâm.
Trương Nhất Phàm nói, không cần gấp, lát chúng mình ra ngoài ăn cũng được.
Đúng lúc ấy, di động đổ chuông. Lưu Hiểu Hiên đưa cho hắn chiếc di động đặt trên bàn trà. Lại là tên Hồ Lôi.
- A lô —— tôi thấy hôm nay cậu nhàn rỗi quá rồi đấy.
- Nhàn mà, hai người đã xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài ăn cơm đi! Ở đường Vương Phủ Tỉnh nhé.
Bố khỉ! Tên súc sinh này đến thủ đô thật, Trương Nhất Phàm thầm mắng. Sau đó hắn nắm tay Lưu Hiểu Hiên.
- Đi thôi, đi giải quyết bữa trưa nào.
Trường Đảng trung ương là một ngôi trường xứng đáng với tên gọi của nó, khuôn viên đẹp mắt, có điều hiện giờ phần lớn các trường học đều đầu tư về mặt này. Đi dạo trong một không gian thanh tĩnh yên ả như vậy, không khỏi làm cho người ta vui vẻ thoải mái, muốn ôn lại những chuyện xa xưa.
Mỗi một nơi yên tĩnh trong khu vườn trường đều có không ít các đôi nam thanh nữ tú vuốt ve ôm ấp, các cặp tình nhân mặn nồng thắm thiết. Chính ở nơi này họ cùng nhau hẹn thề son sắt, và cũng tại nơi này họ chia tay, lệ tràn hoen mi.
Có người nói, vườn trường đại học là nơi chấm dứt giai đoạn thiếu nữ, không sai, rất nhiều cô gái đều chuyển giai đoạn ở nơi này, có thể an toàn bước ra, không thiếu hụt mất mát gì, phần lớn đều là những cô gái không xinh đẹp. Dĩ nhiên, cũng có một số trường hợp cá biệt, đó là những cô gái băng thanh ngọc khiết, khí chất cao nhã như Đổng Tiểu Phàm trước kia, nhưng số đó không hề nhiều.
Người ta nói học đại học mà không yêu đương thì chẳng biết cái gì! Những lời này rất kinh điển, nhưng một số chàng trai vẫn luôn vắt óc suy nghĩ, xem phải làm thế nào mới có thể đưa những cô gái thuần khiết như thiên sứ kia bước qua ranh giới không cách nào quay đầu lại.
Trước kia khi còn ở trường đại học, Hồ Lôi ngoài miệng vẫn treo một câu danh ngôn, đại học không yêu, chả biết làm gì! Nhân lúc còn trẻ điên cuồng một trận, đợi đến lúc già cả rồi, thì chỉ có thể ngắm hoàng hôn, một mình thương cảm.
Bởi vậy, không ít các cô gái sa lưới, từng người bị Hồ Lôi tu thành chính quả, biến thành một người đàn bà chân chính.
Đã từng có người đưa ra một câu đố, dùng câu ngắn nhất để miêu tả quá trình một cô gái biến thành phụ nữ. Thật không ngờ Hồ Lôi lại giành được giải nhất.
Lúc ấy, Trương Nhất Phàm tư duy nhanh nhẹn, học rộng biết nhiều lại không nghĩ ra câu trả lời đúng nhất. Trong khi mọi người còn đang bàn luận tận đâu đâu, Hồ Lôi chỉ phun ra ba chữ, chứng minh chiến công lẫy lừng, kinh nghiệm phong phú của bản thân.
“人, 个, 八.” (人: chỉ hai chân đang khép của một cô gái, 个: có một vật đưa vào giữa hai chân, 八: hai chân bị tách ra)
Khi Hồ Lôi lên bảng viết ra ba chữ này, mọi người đều trợn tròn mắt. Sau một giây trầm ngâm, toàn bộ lớp học đều vỗ tay không ngớt.
Đám con trai cười gập cả người, đám con gái thì xấu hổ đỏ mặt. Từ đó về sau, Hồ Lôi được bầu là thánh tình tài hoa nhất của trường đại học. Sau đấy, lại có một đám con gái không sợ chết, dưới sự dẫn dắt của gã, tiếp tục lĩnh hội châm ngôn “人, 个, 八”.
Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Trường Nhất Phàm đều không kìm được tiếng cười.
Giờ phút này, hắn đang nói chuyện điện thoại với Hồ Lôi. Hai người lại nói tới chuyện này.
Hai người đều cười nghiêng ngả. Hồ Lôi nói:
- Đây có thể nói là cơ hội cho cậu tái sinh lần nữa, cố mà trân trọng đấy! Chỉ tiếc, học ở trường Đảng chỉ sợ chẳng được mấy người ưa nhìn, trông không đến nỗi xấu xí sứt mẻ đã là may lắm rồi. Nhưng có thể tham gia vào khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh này cũng có thể coi là có hậu thuẫn và thực lực rồi, nói không chừng cậu có thể một mẻ tóm gọn cả đám này, biết đâu sau này lại cần dùng đến.
- Cậu vẫn còn cho rằng giờ là thời đại thổ phỉ, chiếm núi xưng vương như năm đó hay sao?
Trương Nhất Phàm phì cười, lúc này chợt có người đập nhẹ lên lưng hắn.
Hắn quay lại, thì thấy Lưu Hiểu Hiên đang mỉm cười đứng đó, y như một cô bé vừa có mối tình đầu.
Trương Nhất Phàm kéo tay cô lại, rồi nói với Hồ Lôi:
- Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi có việc.
Hồ Lôi cười hà hà:
- Cậu có mỹ nữ bên cạnh phải không?
Bố khỉ —— Trương Nhất Phàm hừ mạnh một tiếng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, có thấy bóng dáng Hồ Lôi đâu?
Hồ Lôi nói tiếp:
- Cậu đừng có chối, tôi ngửi thấy mùi rồi đấy.
Lúc này, Lưu Hiểu Hiên vẫn không nói gì, vẫn im lặng ngồi xổm đối diện với Trương Nhất Phàm. Phía dưới chiếc váy đen, giữa cặp đùi trắng nõn thấp thoáng chiếc quần lót ren mỏng. Lúc cô buộc váy, chiếc quần ấy như ẩn như hiện.
Trương Nhất Phàm vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi chau mày. Lưu Hiểu Hiên nhận thấy biểu hiện nhỏ này của hắn liền cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra điểm bất tiện khi mặc váy, chỉ không cẩn thận một chút sẽ bị nhìn sạch trơn.
Cô không khỏi dẩu môi, trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng che lại góc váy.
Trương Nhất Phàm tiếp tục nói chuyện điện thoại:
- Cậu đang ở đâu?
Hồ Lôi vừa nghe đã biết mình đoán đúng, liền cười phá lên:
- Đừng nhìn đông ngó tây nữa, nhìn gì mà nhìn? Người ta còn tưởng cậu có tật giật mình đấy.
Trương Nhất Phàm đứng bật dậy.
- Cậu đến Bắc Kinh rồi có phải không?
- Không, thật sự không mà.
Trương Nhất Phàm không tin, nếu không sao gã lại làm như nhìn thấy mình vậy? Từ việc Lưu Hiểu Hiên xuất hiện cho đến việc hắn ngó nghiêng xem chừng, đều bị Hồ Lôi phát hiện ra?
Hồ Lôi tiếp tục cười lớn:
- Thật không có mà! Đừng nhìn nữa. Không nói chuyện với cậu nữa, tối gọi cho cậu sau, giờ tôi phải đi có việc.
Hồ Lôi liền cúp máy, lúc này Trương Nhất Phàm mới nhìn lại, phát hiện quả thực không thấy bóng dáng Hồ Lôi. Hắn liền hỏi Lưu Hiểu Hiên:
- Em đến một mình à?
Lưu Hiểu Hiên gật đầu:
- Chiều không có tiết sao?
- Hôm nay có thể có tiết gì chứ? Chỉ khai giảng thôi. Đi thôi, đến chỗ em nghỉ ngơi chút.
Lưu Hiểu Hiên vui vẻ bước lên, ôm lấy cánh tay Trương Nhất Phàm, sự tiếp xúc với bộ ngực mềm mại khiến hắn nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, chợt có một đám học sinh tiến về phía họ, Lưu Hiển Hiên lập tức nhảy ra xa như tên bắn, tạo khoảng cách giữa hai người, giả vờ chỉ như người qua đường.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên, Lưu Hiểu Hiên hôm nay đến đây, đã có chuẩn bị từ trước. Cô đeo chiếc kính râm lớn, che hơn nửa gương mặt, căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt. Hơn nữa cô còn đội mũ, e là người bình thường khó mà nhận ra được.
Vị trí hiện giờ của Lưu Hiểu Hiên ở CCTV lại được ngầm nâng thêm một bậc. Lãnh đạo CCTV nhìn ra được tiềm năng của cô, tạo cơ hội để cô dẫn chương trình buổi tối lớn.
Giờ cô đang là một trong những người dẫn chương trình cho các chương trình tạp kỹ, kể từ sau chương trình đêm giao thừa lần trước, khí thế của cô tăng lên không ngừng, chẳng khác nào pháo hoa thăng thiên. Lãnh đạo CCTV nhìn thấy được ưu thế này của cô nên sắp xếp cô vào chương trình tạp kỹ.
Ở một nơi như Bắc Kinh này, dù gì cũng là dưới chân thiên tử, CCTV so với đài truyền hình ở những nơi khác thì vẫn quy củ hơn nhiều. Tuy rằng cũng tồn tại những mặt không tốt như biếu xén, những quy tắc ngầm... nhưng đa số người ở đây vẫn được xem là tốt.
Chỉ cần anh có thực lực, việc được trọng dụng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lưu Hiểu Hiên cũng được xem như gặp được vận may, cô mới đến thủ đô có mấy tháng mà đã đạt được thành tựu như thế này đã rất không đơn giản rồi.
Ban nãy cô theo bản năng muốn ôm tay Trương Nhất Phàm, khi ý thức được đó là một hành động sai lầm, cô liền lập tức sửangay. Là người của công chúng, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có thể trở thành đề tài bàn tán của một số kẻ có ý đồ xấu.
Kỳ thực, cuộc sống của những người của công chúng cũng không phải dễ chịu lắm, giả dụ như đi lại, ăn cơm, mặc quần áo, chỉ những chuyện nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn này, trong mắt những người đó liền biến thành tin tức giật gân.
Anh xem quần áo của ai đó, trong lúc hớ hênh làm lộ dây áo lót.
Anh thấy ai đó đi đường, khoảng cách hai chân khá rộng, nhất định lại bị một tay lãnh đạo nào đó giở quy tắc ngầm rồi. Nếu không thì một hoàng hoa khuê nữ khi đi đường chân phải khép chặt mới phải chứ.
Khốn khiếp, thật vô vị chết đi được! Trời nóng thế này mà kẹp chặt thì không nóng mới lạ?
Thêm nữa, nếu nữ minh tinh kia mà quay người lại, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn lên lên cổ áo cô ta, nhất là mấy tay săn ảnh thiếu chuyên nghiệp, chỗ nào lộ ra liền chụp chỗ đó. Những con mắt này hẳn cũng biết rẽ ngoặt thì mới chui vào cổ áo người ta được chứ.
Rồi khi người ta ngồi xuống, nếu mặc váy thì xem xem giữa bắp đùi người ta có “trống trải” không, nếu mặc quần thì xem phía sau xem có lộ quần lót hay không.
Thế giới này nhàm chán vậy đấy!
Lưu Hiểu Hiên giờ cũng đang ở trong tình cảnh này, phải luôn cẩn thận mới phòng tránh được.
Bởi vậy, lúc ra khỏi cổng trường, hai người chỉ có thể tách nhau ra mà đi.
Ở đây Lưu Hiểu Hiên không có xe, bình thường cô đều đi taxi. Thấy Trương Nhất Phàm lái xe về phía này, đến một chỗ vắng vẻ, cô quay người chui tọt vào xe. Hai người liền trở về phòng trọ nhỏ của Lưu Hiển Hiên, Trương Nhất Phàm vừa thấy căn phòng này liền kêu lên:
- Hiểu Hiên, em chuyển nhà đi! Kỳ thực thuê nhà không cần tính toán nhiều đâu.
Lưu Hiểu Hiên pha cho hắn một ấm trà, rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Giá nhà ở đây, đem em bán đi cũng tương đương đấy.
Giá nhà ở thủ đô thời gian này không thể coi là quá cao, có điều một căn phòng như thế này, lại gần đài truyền hình tính ra cũng phải gần một triệu tệ.
Theo thống kê, năm 2002, ở Bắc Kinh, trung bình giá một m2 nhà chung cư tầm 4761 tệ, giảm 5.9% so với năm 2001, giá nhà khu Đông là nơi hạ xuống nhiều nhất.
Còn khu xung quanh đài truyền hình, giá trung bình cũng phải từ 7-8 ngàn đến mười ngàn tệ. Lưu Hiểu Hiên nói không sai, giá bán thân của cô tính ra cũng chỉ đủ để đổi một căn hộ mà thôi. Trương Nhất Phàm liền nói, vậy mang em đi bán nhé! Xem xem có ai muốn hay không?
Lưu Hiểu Hiên bĩu môi.
- Anh nỡ sao? Vậy em đành bán mình đi thôi.
Trương Nhất Phàm ôm chầm lấy cô.
- Vậy anh mang em đi giết vậy!
Sau đó hắn đưa tay ra cù Lưu Hiểu Hiên, khiến cô không ngừng cười lăn lộn.
Trong phòng trọ của Lưu Hiểu Hiên không có nhà bếp, cô cũng đã lâu không thể hiện tay nghề, vốn dĩ Trương Nhất Phàm vừa đến, cô rất muốn chuẩn bị cho hắn một bữa ăn thịnh soạn. Đáng tiếc, lực bất tòng tâm.
Trương Nhất Phàm nói, không cần gấp, lát chúng mình ra ngoài ăn cũng được.
Đúng lúc ấy, di động đổ chuông. Lưu Hiểu Hiên đưa cho hắn chiếc di động đặt trên bàn trà. Lại là tên Hồ Lôi.
- A lô —— tôi thấy hôm nay cậu nhàn rỗi quá rồi đấy.
- Nhàn mà, hai người đã xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài ăn cơm đi! Ở đường Vương Phủ Tỉnh nhé.
Bố khỉ! Tên súc sinh này đến thủ đô thật, Trương Nhất Phàm thầm mắng. Sau đó hắn nắm tay Lưu Hiểu Hiên.
- Đi thôi, đi giải quyết bữa trưa nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.